Thạch Phú Thành suy nghĩ một chút, trong ánh mắt lộ ra thần sắc tham lam, cũng mỉm cười nói với Trương Dịch: "Chú em, cậu không thể mua được đồ đắt như vậy đâu. Lai lịch của thứ này là gì tôi sẽ không nói. Hôm nay cậu đưa đồ cho tôi, tôi sẽ không coi như không biết gì cả.”
“Trộm được?”
Trương Dịch nhịn không được nở nụ cười, hắn chống nạnh trên ghế, ung dung nhìn hai người: "Các người thật sự nghĩ rằng tôi nghèo rớt mồng tơi sao?”
Trần Hiểu Lệ ghét bỏ nói: “Trương Dịch, anh đừng giả bộ ở đây nữa được không? Anh có tiền hay không tôi còn không rõ sao? Bảo anh mua cho tôi cái túi LV anh cũng bảo tôi chờ hơn nửa năm.
Trương Dịch cười bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, tôi không giả bộ, tôi ngả bài! Tôi là đại gia trăm tỷ đấy.”
Thạch Phú Thành và Trần Hiểu Lệ nghe xong, nhất thời ôm bụng cười.
“Hiểu Lệ, bạn trai cũ của em thật hài hước, đây là chuyện cười buồn cười nhất anh từng nghe!"
“Ha ha ha, đúng vậy, có thể vì mất em nên anh ta mới mắc chứng hoang tưởng.”
Hai người cười đến mức thắt lưng cũng không thẳng nổi.
Trần Hiểu Lệ dùng ánh mắt thương hại giễu cợt nhìn Trương Dịch, ra vẻ thở dài nói: "Haizz, cuộc sống mất đi người như tôi sẽ làm anh khổ sở. Nhưng anh không xứng với tôi, vẫn nên quên tôi đi, tìm một cô gái thích hợp hơn với anh.”
Trong mắt cô ta, Trương Dịch vì bị cô ta kích thích, cho nên tinh thần thất thường.
Bọn họ đang cười, Trương Dịch cũng cười với bọn họ, cười vô cùng vui vẻ.
Hắn đã nhìn thấy Tô Minh Ngọc từ cửa khách sạn đi tới, đôi chân thon dài bước từng bước mạnh mẽ, vẻ mặt trong trẻo lại lạnh lùng, vô cùng quyến rũ.
“Minh Ngọc à, em đến đây một chút.” Trương Dịch cười vẫy tay với Tô Minh Ngọc.
Trên khuôn mặt lạnh như băng của Tô Minh Ngọc nở rộ một nụ cười sáng lạn, sau đó yên lặng đi tới bên cạnh Trương Dịch, khi nhìn về phía Thạch Phú Thành và Trần Hiểu Lệ, vẻ mặt lại lập tức trở nên nghiêm túc.
“Giới thiệu với mọi người một chút, bạn gái mới của tôi Tô Minh Ngọc.”
Trương Dịch nhàn nhạt nói với hai người.
Tô Minh Ngọc hơi nhìn Trương Dịch một cái, sau đó lập tức hiểu được tình huống hiện trường. Hắn cần cô phối hợp diễn một vở kịch với hắn.
Vì thế, Tô Minh Ngọc nhiệt tình ôm cánh tay Trương Dịch, mỉm cười nói với Thạch Phú Thành và Trần Hiểu Lệ đang choáng váng: "Xin chào, tôi là bạn gái của Trương Dịch.”
Sau khi Trần Hiểu Lệ nhìn thấy Tô Minh Ngọc, ánh mắt rất khiếp sợ.
Cô ta vốn cũng là hoa khôi trường, tướng mạo ngọt ngào, nhưng khi so sánh với Tô Minh Ngọc, lại lập tức trở nên vô cùng bình thường.
Thân hình đồng hồ cát hoàn mỹ của Tô Minh Ngọc, dung nhan tinh xảo không tì vết và cặp đùi ngọc thon dài mượt mà kia, cũng đủ đè ép bất kỳ nữ minh tinh nào.
“Cô... cô đùa à? Tôi mới là bạn gái của Trương Dịch!” Trần Hiểu Lệ khó chịu nói.
Tuy rằng cô đã chia tay với Trương Dịch, nhưng nhìn thấy bên cạnh hắn có người phụ nữ xinh đẹp như vậy rất khó chịu.
Tô Minh Ngọc tươi cười sáng lạn, giống như nghe được chuyện gì thú vị, che miệng cười: "Ha ha, cô đang nói cái gì vậy? Tôi và Trương Dịch đã quen biết nhau một năm hơn.”
“Có điều anh ấy rất xấu xa, rõ ràng rất có tiền, lại thích giả bộ nghèo túng chơi đùa đám con gái ngây thơ.”
“Haizz, thật là, cô cũng đừng…. Thật xin lỗi, tôi không có ý nói như vậy! Nhưng cô cũng không cần quá khổ sở, loại phụ nữ như cô, bên cạnh anh ấy ít nhất cũng có mấy chục người.”
Tô Minh Ngọc thân thiết ôm cánh tay Trương Dịch, tựa đầu vào vai anh như chim nhỏ nép vào người.
Nếu không phải do vóc dáng Trương Dịch đủ cao, chỉ sợ cô ấy còn cao hơn cả Trương Dịch.
Trần Hiểu Lệ thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Trương Dịch nói: "Cô ta đang nói bậy. Hai năm nay chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau, bên cạnh anh sao có thể có người phụ nữ khác?”
Cô ta có chút sợ hãi.
Vốn tưởng rằng mình bỏ rơi Trương Dịch, trong lòng còn đang kiêu ngạo đắc ý, cho rằng mình cao hơn Trương Dịch một bậc.
Nhưng nếu đúng như lời Tô Minh Ngọc nói, đây chẳng phải là mình mới là cái lốp dự phòng kia sao?
Trương Dịch nhún vai: "Tôi chỉ là thường xuyên ngủ ở chỗ cô mà thôi! Chẳng lẽ cô cho rằng mình thật sự là người duy nhất sao?"
Bởi vì vấn đề công việc, Trương Dịch thường xuyên cũng cần tăng ca suốt đêm hoặc đi công tác, cho nên không ở nhà thường xuyên.
Giọng nói của Trần Hiểu Lệ cũng trở nên bén nhọn: "Tôi không tin! Anh đang gạt tôi!”
Cô ta vừa dứt lời, khóe miệng Tô Minh Ngọc hơi nhếch lên, bỗng nhiên hôn lên mặt Trương Dịch, để lại một dấu hôn xinh đẹp như hoa đào trên má hắn.
“Như vậy cô đã tin chưa?”
Tô Minh Ngọc nhìn Trần Hiểu Lệ rồi khiêu khích hỏi.
Trương Dịch cũng không ngờ rằng Tô Minh Ngọc diễn sâu như vậy, nhưng được một cô gái xinh đẹp như vậy hôn trộm, hắn cũng không chịu thiệt gì.
Trương Hiểu Lệ bối rối, cô ta tức giận đến mức run rẩy cả người, đưa tay chỉ vào hai người mắng: "Hai người…. Hai người không biết xấu hổ!"
Trương Dịch cười lạnh nói: "Tất cả mọi người đều chơi đùa lẫn nhau, hà tất cho là thật! Hiện tại tôi chơi cô chán rồi, cô cũng đã tìm được đối tượng mới, không phải vẹn toàn đôi bên sao?"
Mà Thạch Phú Thành vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Minh Ngọc, một lúc lâu sau, gã mới do dự hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi cô tên là gì?"
Tô Minh Ngọc thản nhiên cười: "Tô Minh Ngọc.”
Thạch Phú Thành nghe vậy sắc mặt đột biến: "Tô... Tô Minh Ngọc? Chẳng lẽ cô là thư ký của tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế?”
Tô Minh Ngọc lạnh lùng nói: “Hơn nữa ngài Trương Dịch đứng trước mặt hai người đây, chính là tổng giám đốc tân nhiệm của tập đoàn Thịnh Thế.”