Tô Minh Ngọc vạch trần thân phận hiện giờ của Trương Dịch.
Điều này làm cho Trần Hiểu Lệ và Thạch Phú Thành sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, mất rất lâu mới bình tĩnh lại.
Trần Hiểu Lệ khó hiểu nhìn Trương Dịch và Tô Minh Ngọc, xấu hổ cười nói: "Ha ha ha, cô đúng là hài hước! Nói đùa cũng phải có chừng mực! Làm sao Trương Dịch có thể là tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế chứ, ai mà chẳng biết tập đoàn Thịnh Thế là xí nghiệp lớn nhất thành phố Thiên Hải chứ."
Tô Minh Ngọc cao ngạo nheo mắt, khinh thường nhìn Trần Hiểu Lệ.
“Với thân phận của anh ấy, đúng là không cần phải để ý đến cô đâu. Dung mạo hay thân phận của cô đều không xứng với anh ấy, có thể quen biết anh ấy tận hai năm chính là phúc khí tu mấy đời của cô. Hiện tại anh ấy đã chán cô rồi, cho nên sau này cô nên biết điều một chút, rời khỏi Trương Dịch đi.”
Tô Minh Ngọc không chút che giấu sự khinh miệt, từ trên cao nhìn xuống Trần Hiểu Lệ.
Đối mặt với sự châm chọc khiêu khích của Tô Minh Ngọc, Trần Hiểu Lệ ngay cả dũng khí phản bác cũng không có.
Bởi vì nếu só sánh cô ta và Tô Minh Ngọc so sánh, quả thực là cách biệt quá lớn.
Đối phương chính là thư ký tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế, tốt nghiệp đại học hạng nhất thế giới, thân phận cao quý, nhan sắc thừa sức để đuổi cô ta ra tận mấy con phố.
Ở trước mặt loại người này, làm sao cô ta có dũng khí phản bác?
Lúc này hốc mắt cô ta hồng hồng nhìn về Thạch Phú Thành, kéo tay áo của gã, dáng vẻ đáng yêu ngọt ngào nói: “Anh yêu, cô ta dám nói em như vậy.”
Hiện tại cô ta chỉ có thể chờ mong quản lý cấp cao của công ty bên cạnh vì thích mình mà ra mặt giúp đỡ.
Lúc trước Thạch Phú vì theo đuổi cô ta, đã dùng hết thủ đoạn, mỗi ngày đều mua một bó hoa hồng tặng cho cô ta, thậm chí ở trong phòng làm việc cũng bày tỏ tình yêu của mình.
Vì cô ta, gã nhất định sẽ đứng ra giúp mình bác bỏ Trương Dịch và Tô Minh Ngọc!
Nhưng vào lúc này, cô ta lại nghe được Thạch Phú Thành hít sâu một hơi, sau đó dùng sức hất cánh tay cô ta ra.
"Trương tổng, thư ký Tô, các vị chớ nên hiểu lầm. Tôi và cô ta chỉ là quan hệ bình thường giữa cấp trên và cấp dưới, không phải như hai người suy nghĩ đâu!"
Thạch Phú Thành khom lưng luôn miệng xin lỗi, còn cách xa Trần Hiểu Lệ, dường như sợ dính vào bất cứ quan hệ gì với cô ta.
Trần Hiểu Lệ ngây ngẩn cả người.
Rõ ràng Thạch Phú Thành yêu mình như vậy, sao đột nhiên lại trở mặt?
“Thạch Phú Thành! Tên khốn nhà anh, anh nói sẽ yêu tôi cả đời!”
Trần Hiểu Lệ tức đến rơi lệ, túm lấy quần áo Thạch Phú Thành đánh gã.
Bây giờ cô ta hiểu rất rõ, gã ta vì sợ quyền thế của Trương Dịch mà lựa chọn vứt bỏ cô ta.
Trên mặt Thạch Phú Thành lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, nhìn người phụ nữ cố tình gây sự này càng thêm tức giận.
Tuy rằng gã thèm nhỏ dãi sắc đẹp của cô ta, nhưng vừa biết cô ta lại đắc tội với ông chủ của mình, lúc này trong lòng liền chán ghét cô ta.
Bởi vì người phụ nữ này rất có thể làm cho gã mấy việc, hủy diệt tiền đồ của mình!
Trần Hiểu Lệ đối với gã mà nói chỉ là một món đồ chơi, một khi liên quan đến lợi ích quan trọng của gã, đương nhiên sẽ bị gã vứt bỏ không chút lưu tình.
“Đủ rồi! Cô bình tĩnh lại đi, tôi vẫn luôn đối xử với cô như cấp dưới, là cô suy nghĩ quá nhiều.” Thạch Phú Thành rít gào.
Quay mặt lại, gã lại lộ ra sắc mặt hèn mọn với Trương Dịch và Tô Minh Ngọc.
“Trương tổng, thư ký Tô, các vị không thể tin lời nói một phía của cô ta. Cô gái này thèm tiền đến mức điên rồi, còn định quyến rũ tôi. Sao tôi có thể bị mắc lừa được?”
Trần Hiểu Lệ tức giận đến mức cả người run rẩy, điên cuồng xé mặt Thạch Phú Thành, cào ra vài vết máu trên mặt gã.
Thạch Phú Thành tức giận đẩy cô ta ngã xuống đất, còn dùng sức phủi phủi nơi mà cô ta đã chạm qua trên người mình, dường như sợ cô ta sẽ lây nhiễm dịch bệnh cho gã vậy.
Trương Dịch và Tô Minh Ngọc đứng bên cạnh xem kịch vui, không hề có ý định nhúng tay.
Thạch Phú Thành xấu hổ mỉm cười với Trương Dịch: "Trương tổng, sự việc ngày hôm nay, hy vọng ngài đừng hiểu lầm!"
Khóe miệng Trương Dịch hiện ra một nụ cười lạnh khinh miệt.
Lúc Thạch Phú Thành này vừa tới, còn vênh mặt hất hàm sai khiến, kết quả đã nhanh chóng sợ hãi rồi sao?
“Còn nói gì nữa, đàn ông nhất định không thể nghèo, tôi không xứng với cô ta!" Trương Dịch châm chọc hỏi.
Sắc mặt Thạch Phú Thành trở nên trắng bệch, sau đó nhẫn tâm tát hai cái vào mặt mình.
"Là tôi đáng chết, nói chuyện không có chừng mực. Xin ngài tha cho tôi một mạng, từ nay về sau tôi nhất định sẽ không liên hệ gì với cô gái này nữa.”
Một người phụ nữ chỉ có chút tư sắc mà thôi, chẳng là gì cả so với công việc của gã.
Chỉ cần có tiền, gã cần hạng đàn bà nào chả có.