Chương 12: Khởi Nghiệp Gánh Vác Tập Đoàn Trăm Tỷ (Bản Dịch)

Cho nên lúc này Thạch Phú Thành quyết đoán phủi sạch quan hệ với Trần Hiểu Lệ.

Trần Hiểu Lệ nằm dưới mặt đất gào khóc, bi phẫn hét lên với Thạch Phú Thành: "Thạch Phú Thành, anh nói mới cưới tôi, rất yêu tôi cơ mà.”

Trong đầu của cô ta vẫn là những lời thề non hẹn biển mà Thạch Phú Thành hứa với cô ta. Bảo rằng muốn cưới cô ta, muốn mua một căn nhà lớn tại thành phố Thiên Hải cho cô ta. Còn nói sau này cô ta ở nhà làm phu nhân giàu có, có bảo mẫu hầu hạ, không cần quan tâm gì cả.

Lúc tan tầm, gã còn hôn trán cô ta đồng ý chăm sóc cô ta cả đời cả kiếp. đáp ứng chiếu cố mình cả đời một kiếp!

Hiện tạ chưa đến hai giờ, gã đã nhẫn tâm vứt bỏ cô ta.

Trần Hiểu Lệ không chấp nhận được.

Trong lòng cô ta vô cùng hối hận, nếu như cô ta kiên trì đợi bên người Trương Dịch, vậy hiện tại cô ta đã là phu nhân giàu có xã hội thượng lưu ở thành phố Thiên Hải rồi.

Thạch Phú Thành lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô nói gì vậy? Tôi đã có vợ, đừng nên đùa giỡn như thế được không?”

Gã nhìn Trần Hiểu Lệ, trong ánh mắt không chút che dấu khinh bỉ.

Ở trong mắt gã, cô gái như Trần Hiểu Lệ chính là dùng để bao dưỡng, giải buồn lúc nhàm chán. Cô ta lại cho rằng gã muốn cưới cho cô ta thiệt, thật sự là ả đàn bà nguy hiểm.

Người có tiền cũng không ngốc, cho dù muốn kết hôn cũng phải biết tìm người có tiền.

Chỉ dựa vào dáng vẻ xinh đẹp mà muốn gả vào hào môn, cuối cùng đều trở thành đồ chơi.

“Anh...... Anh có vợ? Không phải anh đã nói với tôi anh sẽ ly hôn sao?”

“Ha ha ha, con trai tôi mới lên tiểu học, sao tôi có thể ly hôn được? Chẳng qua chỉ chơi đùa với cô thôi, cô còn ảo tưởng thế sao?”

Trần Hiểu Lệ sửng sốt, sau đó nổi điên đứng lên đánh nhau với Thạch Phú Thành.

Trương Dịch xem đến mức say sưa, bộ dáng đôi cẩu nam nữ này thật giống mấy bộ phim truyền hình lúc tám giờ.

Nhưng hắn đã quyết định không rủ sạch quan hệ với Trần Hiểu Lệ, cho nên sau khi nhìn một lát, hắn xoay người đi ra ngoài.

“Chồng đã có vợ lại dây dưa với nhân viên nữ cấp dưới trong công ty, loại người bại hoại đạo đức này giữ lại cũng là nhiễu loạn bầu không khí!" Hắn nói với Tô Minh Ngọc.

“Vâng, Trương tổng.”

Tô Minh Ngọc khinh miệt nhìn thoáng qua Thạch Phú Thành, loại cặn bã đùa giỡn phụ nữ như vậy, cô ấy cũng rất ghét.

Thấy Trương Dịch xoay người muốn rời đi, Trần Hiểu Lệ vội vàng đuổi theo.

“Trương Dịch, Trương Dịch! Em sai rồi, xin anh tha thứ cho em. Em vẫn luôn yêu anh mà.”

Cô ta từ phía sau ôm lấy chân Trương Dịch, nước mắt nước mũi tèm lem.

Cô ta vừa đánh nhau xé quần xé áo với Thạch Phú Thành, hiện tại đầu tóc rũ rượi, quần áo không chỉnh tề giống như bà điên.

Nhưng lúc này cô ta không thể quan tâm nhiều như vậy, vì cô ta biết một khi bỏ lỡ Trương Dịch, cô ta nhất định sẽ hối hận cả đời!

Trong lòng cô ta đã mắng mình vô số lần, sao ở bên nhau lâu như vậy cũng không nhìn ra Trương Dịch là một phú hào kia chứ?

Chỉ cần làm người phụ nữ của hắn, sau này sẽ trở thành người phụ nữ cao quý nhất thành phố Thiên Hải, hưởng hết vinh hoa phú quý.

“Trong lòng em chỉ có mình anh, là hắn dụ dỗ em. Hiện tại em mới biết người mình yêu là ai.”

"Em chỉ muốn ở cùng hắn, dùng tiền của hắn để giúp anh. Hu hu, anh xem đi, em đã đau khổ như vậy, anh tha thứ cho em được không?”

Cô ta nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn Trương Dịch, hy vọng hắn nể tình mình đáng thương như vậy mà tha thứ cho cô ta.

Trước kia lúc ở bên nhau, chỉ cần cô ta rơi nước mắt, Trương Dịch nhất định sẽ tới dỗ dành cô ta. Lần này nhất định cũng là như vậy!

Ai ngờ Trương Dịch lại ghét bỏ nhìn cô ta.

"Thứ lăng loàn thì vẫn lăng loàn, người ta mới dùng chút thủ đoạn thì cô đã tự bò qua. Người khác muốn mang giày rách, nhưng tôi thì không muốn.”

“Còn nữa, cô chính phụ nữ ái mộ hư vinh, chưa từng thay đổi. Sau này đừng để tôi gặp lại cô nữa.”

Trương Dịch muốn nhấc chân rời đi.

Nhưng không ngờ rằng Trần Hiểu Lệ lại không biết xấu hổ, ôm chặt lấy chân hắn, quỳ rạp dưới đất khàn giọng hô: “Em không cho anh đi. Anh không tha thứ thì em không buông, em yêu anh, em yêu anh, vẫn luôn yêu anh.”

Cô ta cũng biết, buông tay ra thì núi vàng núi bạc sẽ không còn.

Ánh mắt Tô Minh Ngọc trở nên vô cùng lạnh lẽo, cũng là phụ nữ cô còn chán ghét loại phụ nữ đê tiện không biết xấu hổ này hơn.”

“Bảo vệ! Bảo vệ tới đây!”

Nhân viên phục vụ khách sạn đã sớm phát hiện ra động tĩnh này, sau khi nghe được giọng nói của Tô Minh Ngọc, lập tức có vài nhân viên bảo vệ tới.

Tô Minh Ngọc chỉ vào Trần Hiểu Lệ lạnh lùng nói: "Nơi này có người đang quấy rối, hãy mang cô ta ra ngoài!"

Tô Minh Ngọc và Trương Dịch là khách quý, điểm này quản lý đã tự mình dặn dò qua.

Cho nên mấy bảo vệ lập tức tới, mỗi người nâng một cánh tay một chân cô ta rồi ném ra ngoài.