Chương 13: Khởi Nghiệp Gánh Vác Tập Đoàn Trăm Tỷ (Bản Dịch)

Mặc dù là như vậy, Trần Hiểu Lệ vẫn luôn gào to: "Trương Dịch, Trương Dịch, em yêu anh, em mãi mãi yêu anh. Đời này ngoại trừ anh ra, em không yêu ai nữa.”

Trương Dịch nhìn thấy bộ dạng đáng thương lại đáng hận này của cô ta, hai tay tùy ý đút vào túi quần, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh miệt.

"Cô yêu tiền nhiều hơn!"

Thạch Phú Thành lẩy bẩy: "Trương tổng, thư ký Tô, ngài xem tôi…”

Trương Dịch khoát tay áo: "Trở về chờ từ tức sa thải đi!”

Nói xong, không đợi Thạch Phú Thành khóc lóc, đã bị bảo vệ khiêng gã ra ngoài.

Không có người quấy rối, trong khách sạn yên tĩnh hơn rất nhiều.

Dàn nhạc vẫn chơi nhạc chương tao nhã như trước, bọn họ vô cùng chuyên nghiệp, mặc kệ nơi này xảy ra chuyện gì, cũng không ngừng trình diễn.

Trương Dịch thở dài một hơi, vẻ mặt thoải mái ngồi trở lại xuống ghế.

Hắn nhìn thoáng qua rượu và thức ăn trên bàn, đưa tay mở chai rượu vang trị giá hơn trăm vạn ra, rót cho mình một ly.

Tô Minh Ngọc nhìn dáng vẻ Trương Dịch lúc này, có chút lo lắng tiến lên hỏi: "Trương tổng, ngài không sao chứ?”

Trương Dịch ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với khuôn mặt tinh xảo không tì vết của cô.

Ma nữ băng sơn của tập đoàn Thịnh Thế, xinh đẹp, cao ngạo, dáng người còn đẹp hơn người mẫu cao cấp, cùng với khí chất nữ vương kia. Làm cho bất kỳ người đàn ông nào từng gặp qua cô đều thèm nhỏ dãi.

Lúc trước trong lòng Trương Dịch chỉ nghĩ đến Trương Hiểu Lệ, không chú ý nhìn cô.

Lúc này đã chia tay với Trương Hiểu Lệ, mới chú ý tới việc cô ấy quyến rũ như thế nào. Hơn nữa lúc nãy còn phối hợp nhiệt tình như thế, đủ biết cô gái này rất thú vị.

Trương Dịch mỉm cười: "Tôi không sao cả? Ngồi đi, hôm nay vui vẻ, cùng tôi uống chút rượu!”

Bữa cơm này đáng giá mấy trăm vạn, nói thế nào cũng không thể lãng phí.

Tô Minh Ngọc ngồi xuống trước mặt Trương Dịch, Trương Dịch rót cho cô một ly rượu: “Cạn ly.”

Hai người cụng ly, tiếng đàn vi - ô - lông tao nhã và khung cảnh xa hoa của Shangri - La, ly rượu này uống vô cùng ngọt ngào.

Ánh mắt Trương Dịch có chút mê ly, đắm chìm trong cảnh tượng giật mình như mộng này.

Nhưng vẻ mặt này rơi vào trong mắt Tô Minh Ngọc, lại trở thành bi thương.

Tô Minh Ngọc nhìn Trương Dịch, khẽ nhíu mày, sau đó nói: "Trương tổng, với thân phận và địa vị của ngài, sau này có thể sẽ tìm được bạn gái ưu tú hơn cô ta. Cho nên, xin đừng vì thất tình mà khổ não!"

Trương Dịch nghe được câu này ngẩn người, lập tức phản ứng lại.

Tô Minh Ngọc cảm thấy mình vì chuyện của Trần Hiểu Lệ mà mất hứng?

Cô quá xem thường hắn rồi, Trương Dịch chưa yêu Trần Hiểu Lệ đến mức chết đi sống lại. Tuy rằng giữa hai người có chút tình cảm, nhưng đó cũng chỉ dừng lại ở phương diện lâu ngày sinh tình.

Trước kia điều kiện gia đình của hắn bình thường, không có yêu cầu quá cao, chỉ cần phù hợp là được rồi.

Đây cũng là suy nghĩ của đa số mọi người, cơ bản chính là nhu cầu cuộc sống và nhu cầu sinh lý thỏa mãn là được. Ở đâu ra nhiều tình cảm như vậy?

Hiện tại thiếu một Trần Hiểu Lệ chê nghèo yêu giàu, nhưng hắn đã là tỷ phú, về sau có rất nhiều cơ hội tìm rất nhiều phụ nữ. Cao hứng còn không kịp đâu, sao có thể khổ sở?

Hắn hoảng hốt, là do mọi thứ hôm nay quá tốt đẹp khiến hắn cảm thấy giống như nằm mơ.

Nghe Tô Minh Ngọc nói, hắn cười nói: "Khổ não? Làm gì có. Quên đi, đừng nhắc đến cô ta nữa. Chai rượu vang Petrus Pomerol này có hương vị không tệ, chúng ta phải thoả sức uống mới được.”

Hưởng thụ cuộc sống, đây mới là điều Trương Dịch muốn làm hiện tại.

Tô Minh Ngọc nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Trương Dịch, lúc này mới yên lòng.

Kỳ thật lần đầu tiên nhìn thấy Trương Dịch, cô đã có một loại cảm giác bị hấp dẫn. Tô Minh Ngọc cũng không rõ loại cảm giác này là cái gì, chỉ là theo bản năng muốn tiếp cận hắn một chút, cũng không hy vọng nhìn thấy hắn khổ sở.

“Đến đây, Trương tổng! Hôm nay là ngày đầu tiên anh trở thành tổng giám đốc tập đoàn của chúng tôi, tôi chúc sự nghiệp của anh tiến thêm một bước! Về mặt tình cảm...... cũng sẽ gặp được người phụ nữ tốt hơn.”

“Đừng gọi tôi là Trương tổng, Trương tổng, nghe không được tự nhiên. Lúc riêng tư cô cứ gọi tôi là Trương Dịch đi! Nghe thân thiết một chút.”

“Vậy...... Được rồi, Trương Dịch.”

Tô Minh Ngọc cười ngọt ngào, cô và Trương Dịch là bạn cùng lứa tuổi, trực tiếp gọi tên thật sự thoải mái hơn một chút.

Hai người dùng xong bữa tối, Tô Minh Ngọc nói với Trương Dịch: "Trương Dịch, tôi đưa ngài đến trang viên xem nhé.”

Lúc này Trương Dịch mới nhớ ra hệ thống có khen thưởng một trang viên tại khu Y.

Khu YL là khu vực có phong cảnh đẹp nhất thành phố Thiên Hải, nơi có rất nhiều biệt thự giàu có. Khu biệt thự nổi tiếng Thang Thần Nhất Phẩm nằm ở đó.

Thế nhưng, nhà trọ cao cấp cũng được, biệt thự xa hoa cũng được, đối với phú hào có tiền mà nói đó cũng không phải nơi ở nghiêm túc gì.