Chương 14: Khởi Nghiệp Gánh Vác Tập Đoàn Trăm Tỷ (Bản Dịch)

Phú hào đỉnh cấp chân chính, đều có được trang viên tư nhân của mình.

Trương Dịch vươn vai một cái, cười nói: "Được, tôi đang suy nghĩ tối nay ngủ ở đâu đây!"

Hôm nay hắn lười về nhà, nhất định là Trương Hiểu Lệ đang ở đó chờ hắn.

Tô Minh Ngọc dẫn Trương Dịch lên xe Rolls Royce, tài xế lái xe tới khu YL.

Chiếc xe này cũng là của Trương Dịch, trên thực tế tại gara trong trang viên có hơn mười chiếc như thế. Tô Minh Ngọc làm thư ký tổng giám đốc cũng có một chiếc để sử dụng.

Xe đi qua một hồ nước và vùng núi, lại đi qua một mảng rừng lá phong lớn, ở cuối con đường rừng rộng rãi sạch sẽ mới nhìn thấy toà trang viên rộng lớn kia.

Trương Dịch xuống xe, từ ngoài cửa sắt cao lớn nhìn trang viên bề thế này, trong nội tâm không ngừng rung động.

Chỉ nhìn lướt qua, liền biết trang viên này chiếm diện tích ít nhất phải có mấy trăm mẫu!

Trong sân trồng đầy hoa cỏ được cắt tỉa chỉnh tề, bồn hoa giữa đường còn có suối phun rất lớn, theo ánh đèn và âm nhạc phun ra từng đường cong tuyệt đẹp.

Ở cuối con đường, là một tòa biệt thự lớn dài hơn hai trăm mét, cao chừng sáu tầng!

Tô Minh Ngọc đứng bên cạnh Trương Dịch, kính cẩn nói: "Tiên sinh, nơi này chính là nơi ở của ngài. Nó gọi là trang viên Hemingway, có diện tích lớn nhất tại thành phố Thiên Hải, cũng có giá trị cao nhất. Bên trong biệt thự có trăm phòng, sân bóng, sân vận động, nhà hát, bãi bắn, bể bơi, các loại kiến trúc giải trí. Lúc nào ngài cũng có thể sử dụng được, nếu ngài muốn bất cứ thứ gì, lúc nào tôi cũng có thể sắp xếp đội xây dựng tiến hành làm ngay.”

Sau khi đến trang viên, Tô Minh Ngọc lại khôi phục thân phận thư ký tổng giám đốc của mình.

Nói là thư ký, kỳ thật lúc ở trang viên cô chính là đại quản gia.

Tô Minh Ngọc được quản gia Anh chính thống giáo dục, trong ngoài đều là một tay cừ khôi, có thể nói là nhân tài hạng nhất thế giới.

Đương nhiên, đãi ngộ của cô cũng là rất cao, tiền lương hàng năm đều ở mức hai trăm triệu.

Trương Dịch nhìn trang viên lớn như vậy, không khỏi cảm khái nói: "Trang viên lớn như vậy, bình thường có bao nhiêu người ở?"

Tô Minh Ngọc nhanh chóng trả lời: "Trong trang viên có hai tài xế, ba mươi vệ sĩ, mười đầu bếp và hai người hầu gái."

Trương Dịch nghe vậy liếm liếm môi: "Hầu gái?”

Tô Minh Ngọc nhìn bộ dáng bất ngờ của Trương Dịch, nhịn không được cười nói: "Đúng vậy, cuộc sống hàng ngày của ngài đều phải có người chăm sóc. Tất nhiên phải có hầu gái rồi.”

Trong lòng Trương Dịch vô cùng kích động, không hổ là cuộc sống xã hội thượng lưu, vô cùng xa xỉ.

Tô Minh Ngọc dẫn hắn đi vào trong trang viên, vừa đến trước bậc thang biệt thự, tất cả mọi người trong trang viên đều đã xếp hàng, chỉnh tề ở chỗ này chờ đợi ông chủ mới tới.

Chỉ cần nhìn quần áo của bọn họ là biết thân phận của từng người.

Ba mươi người mặc âu phục màu đen, vẻ mặt nghiêm túc, thân thể rắn chắc thẳng tắp nhất định là vệ sĩ.

Mười người mặc đồng phục đầu bếp màu trắng là đầu bếp của gia đình.

Mặt khác còn có hai cô gái đứng ngoài cùng, mặc trang phục hầu gái trắng đen điển hình, chắc là hầu gái mà Tô Minh Ngọc đã nhắc đến.

Ánh mắt Trương Dịch trực tiếp bị trang phục đáng yêu và vẻ ngoài ngây ngô ngọt ngào của các cô hấp dẫn.

Hai người hầu gái cao hơn một mét sáu, một người mềm mại đáng yêu, một người ngọt ngào động lòng người, dáng người có lồi có lõm, phối hợp với trang phục hầu gái kiểu Nhật đúng là chấn động, đừng nói đại gia gì đó, đàn ông bình thường cũng phải liếc nhìn.

Điểm kinh khủng nhất chính là, hai người họ là song sinh! Nếu không phải mỗi người đều có phần tóc mái rẽ sang một bên khác nhau thì không thể phân biệt được ai với ai.

“Chào Trương tổng!”

Bọn họ đồng loạt khom lưng chào Trương Dịch.

“Ừm, chào mọi người.”

Trương Dịch lần đầu làm ông chủ cho người khác, vẫn chưa quen với cuộc sống nhà tư bản nhiều tiền này. Nhưng mà, trong lòng hắn thật sự sảng khoái !

Hắn tùy tiện dặn dò hai câu, liền để cho bọn họ ai bận việc nấy.

Những người khác đều về tới cương vị công tác của mình, hai hầu gái xinh xắn đáng yêu ngoan ngoãn bước tới. Cởi áo khoác cho Trương Dịch, quỳ xuống trước mặt hắn cởi giày cho hắn.

Sau lần giới thiệu vừa rồi, Trương Dịch biết các cô, một người tên Y Y, một người tên Nặc Nặc, đều là nữ hài chỉ có mười tám tuổi.

Lần đầu Trương Dịch hưởng thụ được người khác hầu hạ như vậy, thật sự có chút không thích ứng lắm.

Nhìn Y Y kiễng chân đỏ bừng mặt cởi áo khoác cho mình, Nặc Nặc lấy giày thối của hắn xuống, không hề ghét bỏ chút nào. Cẩn thận tự tay mang dép lê cho hắn, Trương Dịch cảm thấy cả người sắp bay lên rồi.

Tô Minh Ngọc cười ngọt ngào với Trương Dịch: "Tiên sinh, sắc trời đã tối, ngài nghỉ ngơi sớm một chút đi! Chờ ngày mai tôi sẽ dẫn ngài tìm hiểu sản nghiệp của ngài.”

Trương Dịch gật gật đầu, hôm nay hắn bận rộn một ngày cũng có chút mệt mỏi, dù sao còn nhiều thời gian, cũng không sốt ruột.

Tô Minh Ngọc nói xong liền cáo từ, sau đó hai người hầu gái ngọt ngào mặt mang nụ cười ngượng ngùng đưa hắn lên phòng ngủ lầu hai.