"Hiểu Lệ, đây là cái gì?” Trương Dịch hít sâu một hơi, giọng điệu đã trở nên lạnh nhạt.
Cho dù hắn có ngu ngốc đến mấy, hắn cũng hiểu một người phụ nữ đeo nhẫn trên ngón áp út là có ý gì.
Mà chiếc nhẫn này, vốn không phải hắn tặng!
“Nói thật cho anh biết, quản lý Thạch của công ty chúng tôi luôn theo đuổi tôi. Trong khoảng thời gian ở chung với anh ấy, tôi mới hiểu được tình yêu không thể làm bánh mì. Anh ấy cho tôi thứ anh không thể cho.”
Trần Hiểu Lệ vô cùng hài lòng thưởng thức nhẫn kim cương trên tay, lạnh nhạt nói với Trương Dịch: "Hôm nay tôi tới chính là muốn nói cho anh biết, chúng ta chia tay đi! Bây giờ anh không có công việc, quen anh chỉ tạo thêm gánh nặng cho tôi mà thôi.”
Trương Dịch yên lặng nghe Trần Hiểu Lệ nói xong những lời này, khóe miệng hắn hiện ra một nụ cười lạnh, nhưng không có bất kỳ phản ứng kịch liệt nào.
Hắn không quá tức giận, chỉ là cảm thấy vô cùng buồn cười.
Người phụ nữ trước mắt này vì tiền mà lựa chọn rời khỏi hắn, nhưng lại là lúc hắn có tiền nhất.
Hắn cầm lấy dao nĩa trong tay, bắt đầu chậm rãi cắt miếng thịt bò Kobe đắt tiền.
“Chúng ta ở Thiên Hải hai năm. Trong hai năm này, tiền thuê nhà, điện nước và đồ ăn đều do tôi trả tiền.”
“Ngoại trừ cái này, mỗi khi có ngày lễ gì đó, quà lớn quà nhỏ tôi đều đặn đầy đủ.”
"Tôi vốn cho rằng, cô yêu tôi, vì thế mới nguyện lòng tiêu số tiền này cho cô. Nhưng không ngờ tôi vừa mất việc thì cô đã lập tức theo người khác.”
Hắn ngẩng đầu nhìn Trần Hiểu Lệ, vẻ mặt như cười như không.
Trần Hiểu Lệ nâng cằm lên nói: "Trước kia là tôi ngây thơ, cảm thấy anh đẹp trai mới hẹn hò với anh. Nhưng bây giờ tôi mới hiểu được, đàn ông quan trọng nhất là phải có tiền! Không có tiền anh chẳng cho tôi được gì cả.”
Cô chỉ vào chiếc nhẫn trên tay nói với Trương Dịch: "Anh xem, đây là kim cương Nam Phi, một viên cần mười lăm vạn, anh nhịn ăn nhịn uống một năm cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy. Người ta nói mua liền mua cho tôi, mà anh lại lấy loại nhẫn thuỷ tinh này đến lừa gạt tôi, bây giờ đã biết vì sao tôi phải chia tay với anh rồi chứ?"
Cô ta tỏ vẻ không sao nhún vai: "Về phần số tiền anh tiêu cho tôi, coi như là phí tổn thất thanh xuân cho tôi vậy.”
Cô ta nói xong liền ôm cánh tay tựa vào ghế, dường như muốn chờ xem bộ dáng tức giận phát cuồng của Trương Dịch.
Thế nhưng, trên mặt Trương Dịch không hề tức giận, chỉ vừa ăn thịt bò bít tết, vừa gật đầu.
“Được, không thành vấn đề!”
Hắn mỉm cười: "Dù sao hai năm nay cô theo tôi không dễ dàng gì, cho dù ra ngoài tìm gái điếm giá cũng tương đương, vậy tôi cũng chẳng thiệt thòi.”
Trần Hiểu Lệ nhan sắc và dáng người đều không tệ, hai năm nay dưới sự dạy dỗ của hắn kỹ thuật cũng càng ngày càng tốt. Bọn họ ở chung hai năm, Trần Hiểu Lệ định kỳ giúp hắn giải quyết nhu cầu, cho nên Trương Dịch cũng không chịu thiệt.
Sắc mặt Trần Hiểu Lệ nhất thời biến đổi: "Anh...... Anh dám mắng tôi!”
Tuy rằng cô đã quyết định chia tay với Trương Dịch, nhưng nhìn thấy bạn trai ngoan ngoãn ngoan trước kia thay đổi thái độ với mình, trong lòng vẫn không vui.
Trong mắt cô ta, việc họ chia tay là chính đáng. Lẽ ra hắn phải cảm thấy áy náy vì không thể mang lại cuộc sống giàu sang cho cô mới đúng chứ không phải để mỉa mai cô ta.
Trương Dịch ngẩng đầu nhìn Trần Hiểu Lệ, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng.
“Cảm ơn vì hôm nay cô chia tay tôi. Lúc này tôi mới thấy rõ cô là ai! Bằng không, tổn thất của tôi sẽ càng lớn.”
“Anh chỉ được cái mã đẹp trai, ngoài ra không xu dính túi. Anh thiệt cái gì? Chỉ sợ là mời tôi ăn xong bữa cơm này, trong túi anh cũng sạch bóng rồi nhỉ?”
Trần Hiểu Lệ làm ra vẻ đã nhìn thấu Trương Dịch hất cằm nói: "Tôi nói cho anh biết, bữa cơm hôm nay tôi chưa ăn một miếng nào. Đừng hy vọng tôi sẽ bỏ tiền ra trả giúp anh đấy nhé.”
Trương Dịch bật cười, hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
“Khó trách cả một miếng cũng chẳng chịu ăn.”
Hắn hoàn toàn chết tâm với Trần Hiểu Lệ, nhưng trong lòng cũng không quá bi thương.
Lúc trước ở trong trường học hắn là giáo thảo, là Trần Hiểu Lệ mặt dày mày dạn đuổi theo hắn. Hắn cũng là cảm thấy Trần Hiểu Lệ xinh đẹp, hơn nữa vì điều kiện của mình cũng không nên quá xoi mói, tìm một người kém không nhiều lắm là xong.
Dùng lời của ba mẹ hắn mà nói, trong nhà bọn họ nghèo, cái gì có thể chấp nhận là được, không cần quá xoi mói.
Nhưng hiện tại hắn có thân phận gì? Người giàu nhất Thiên Hải, nắm trong tay trăm tỷ!
Chỉ cần hắn nguyện ý, có loại phụ nữ nào mà hắn không tìm được?
Đúng lúc này, từ lối đi nhỏ bên kia có một người trung niên mặc âu phục hàng hiệu đi tới.
Vóc dáng gã không cao, trán còn hói một mảng lớn, nhưng trên mặt rất tự tin, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ vàng hơi quê mùa vô cùng chói mắt.
Có thể nhận ra đây là một người trung niên có sự nghiệp thành công.