Quản lý Khổng sợ hãi, liên tục nói: "Không phiền toái không phiền toái, có thể phục vụ cho Trương tổng là vinh hạnh của khách sạn chúng tôi!"
Hắn vội vàng mời Trương Dịch vào trong khách sạn, một đám nữ phục vụ vây quanh ở phía sau, cố gắng triển lãm dáng người cùng nụ cười ngọt ngào của mình, tựa hồ như đang chờ mong Trương Dịch để mắt đến.
Những cô gái này đều biết Trương Dịch là tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế lớn nhất thành phố Thiên Hải, nếu có thể xảy ra mối quan hệ gì đó với người có thân phận này, vậy các cô sẽ lời to.
Nhưng Trương Dịch cũng không phải là người mới bước vào xã hội. Nữ nhân viên phục vụ khách sạn có mưu tính gì, hắn biết rất rõ. Chơi đùa mập mờ còn chưa đủ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó để lại hậu quả nghiêm trọng, e rằng sẽ gặp phiền toái rất lớn.
Trong khách sạn xa hoa, lúc này đã hoàn toàn trống không, mỗi một bàn đều bày hoa hồng.
Trong không khí tràn ngập một loại mùi thơm nhàn nhạt, là hương liệu định chế cao cấp nhất, sau khi ngửi liền làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Phía trước nhà hàng còn có một sân khấu, một dàn nhạc giao hưởng cao cấp do nước ngoài mời tới đang diễn tấu nhạc khúc tao nhã.
Trang trí nội thất vốn là hạng nhất thế giới, chỉ cần trang trí thêm một chút, tràn ngập hương vị lãng mạn.
Trương Dịch cực kỳ hài lòng, đây là lần đầu tiên hắn tới một nơi cao cấp như vậy ăn cơm. Vừa nghĩ tới dáng vẻ hưng phấn của Hiểu Lệ, hắn liền mỉm cười.
Hắn lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Trần Hiểu Lệ, nói cho cô ta biết tối nay tới nơi này ăn cơm.
Tô Minh Ngọc cung kính nói: "Trương tổng, tôi sẽ ở bên ngoài đợi lệnh, ngài có gì dặn dò có thể gọi tôi tới bất cứ lúc nào.”
Trương Dịch gật gật đầu, nhìn nữ cấp dưới có khả năng này cực kỳ hài lòng.
“Hôm nay vất vả cho cô rồi, lần sau tôi mời cô ăn cơm.”
Tô Minh Ngọc ngẩng đầu nhìn Trương Dịch khẽ mỉm cười, dung nhan vốn xinh đẹp như núi băng của cô, lúc này càng thêm mê người, khiến Trương Dịch ngẩn người.
“Vậy tôi chờ ngài.” Cô ấy nói xong, xoay người chậm rãi rời đi.
Trương Dịch ngồi trong nhà hàng to như vậy, bên tai nghe nhạc giao hưởng của dàn nhạc đẳng cấp thế giới diễn tấu tại hiện trường, bên cạnh mười nhân viên phục vụ trẻ tuổi xinh đẹp đứng chờ hắn dặn dò.
Khóe miệng của hắn hơi cong lên, lần đầu tiên trong đời cảm giác thoải mái thích ý như thế.
Một lát sau, quản lý Khổng dẫn người đẩy một chiếc xe đi tới, phía trên đặt một thùng đá, bên trong là một chai rượu vang đỏ viết bằng tiếng Pháp.
Quản lý Khổng cười giới thiệu: "Trương tổng, đây là rượu vang Petrus Pomerol ba mươi năm vô cùng quý giá của khách sạn chúng tôi, nay tặng cho ngài và bạn gái ngài thưởng thức.”
Trương Dịch nghe vậy nở nụ cười, đưa tay lấy rượu vang đỏ từ trong thùng đá ra.
Hắn có chút hiểu biết về rượu vang đỏ tuy rằng không tính rất hiểu nghề, nhưng mấy nhãn hiệu lớn cũng có nghe qua.
Petrus Pomerol là một trong những loại rượu vang đỏ tốt nhất thế giới, tuyệt đối không hề thua kém Lafite Rothschild.
Nhìn nhãn rượu có chút phai màu và nút chai rõ ràng đã để rất lâu, hắn ngẩng đầu nói với quản lý Khổng: "Cám ơn!"
“Không dám, không dám! Việc làm ăn của khách sạn chúng tôi còn dựa vào ngài chiếu cố nhiều hơn!”
Trương Dịch nghe vậy, trong đầu nhanh chóng hiện lên một ít ký ức quá khứ. Hắn đột nhiên nhớ tới, khu đất này cũng là sản nghiệp của tập đoàn Thịnh Thế.
Khó trách Tô Minh Ngọc dễ dàng bao trọn cả khách sạn như vậy!
Nhưng mà tại sao trí nhớ của hắn lại trở nên tốt như vậy?
Đúng rồi, là khen thưởng năng lực của hệ thống!
Ngay từ đầu Trương Dịch chỉ nghĩ đến tiền, lúc này mới nhớ lại, hoá ra hệ thống còn cho hắn rất nhiều năng lực đặc biệt. Đợi khi nào có thời gian, hắn phải từ từ xem hết mới được.
“Mọi người đi làm việc trước đi! Chờ bạn gái tôi tới, hai người bưng thức ăn lên.”
Trương Dịch phất phất tay, quản lý Khổng lập tức mang theo nhân viên phục vụ lui xuống.
Ước chừng đợi hơn nửa giờ, từ một đầu khác của khách sạn có một người phụ nữ mặc lễ phục màu đen, trong tay cầm theo túi LV, chậm rãi bước đến.
“Khụ!” Cô ta nhìn Trương Dịch đang cúi đầu nghịch điện thoại, dùng sức ho khan một tiếng.
Trương Dịch ngẩng đầu nhìn, trước mắt rõ ràng là bạn gái Trần Hiểu Lệ của mình.
Hôm nay cô ta đã cẩn thận ăn diện, trang phục màu đen rất xinh đẹp, tóc sau đầu búi lên, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo.
Trương Dịch cười nói: "Đến rồi à, mau ngồi đi!”
Ánh mắt Trần Hiểu Lệ mơ hồ nhìn lướt qua đại sảnh xa hoa, không mặn không nhạt nói một câu: "Nơi này rất đắt đi! Một bữa cơm chắc phải ăn hết mấy tháng tiền lương của anh.”
Nói xong, cô ta nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt Trương Dịch.
Trương Dịch nghe giọng nói cô ta, biết cô ta còn đang tức giận vì chuyện mình nghỉ việc.
Hắn nở nụ cười, sau đó từ trong túi lấy ra viên kim cương phấn trị giá hai triệu kia đưa cho cô ta.
“Đây là quà sinh nhật anh chuẩn bị cho em, xem có thích hay không!”
Trần Hiểu Lệ liếc Trương Dịch một cái, đưa tay cầm hộp quà, sau đó mở ra nhìn thoáng qua.
Trương Dịch mỉm cười, chờ mong vẻ mặt kích động của Trần Hiểu Lệ.
Nhưng không ngờ rằng Trần Hiểu Lệ lại khinh thường hừ một tiếng, trở tay ném cái hộp lên bàn.
"Trương Dịch, tôi và anh yêu nhau ba năm, anh lại tặng tôi cái thứ rách nát này? dù không mua nổi kim cương thật, cũng đừng lấy thuỷ tinh ra gạt tôi chứ?”
Cô ta nâng tay phải của mình lên trước mặt Trương Dịch, để lộ ngón áp út của mình cho hắn xem.
Trương Dịch vốn còn muốn nói cho cô biết, kim cương phấn kia là hàng thật giá thật. Nhưng vừa nhìn qua thì ánh mắt của hắn lập tức thay đổi.
Bởi vì trên ngón áp út của Trần Hiểu Lệ lại đeo một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh!