Trương Dịch đuổi việc đám người quản lý Cẩu, cuối cùng đã trút được cơn giận hai năm qua.
Tuổi tác của họ cũng không nhỏ, về sau đi ra ngoài tìm việc làm rất khó khăn, cho dù có thể tìm được việc làm, đãi ngộ cũng không được một nửa hiện tại.
Nhìn thấy Trương Dịch không bị đả động, mấy lão quản lý sắc mặt trở nên vặn vẹo.
“Tôi làm ở công ty này mười mấy năm rồi, nếu anh đuổi việc tôi cũng phải trả một số tiền lớn thôi việc!"
Một người hét lớn, lúc này ông ta đã mất đi lý trí, nổi điên như chó hoang.
Trương Dịch nhìn bọn họ, lại đối với Tô Minh Ngọc nói một câu: "Đến lúc đó viết cho mỗi người bọn họ một bảng chứng nhận nghỉ việc do phẩm hạnh bại hoại, chèn ép nhân viên. Hơn nữa phát huy sức ảnh hưởng của tập đoàn chúng ta, để bọn họ không thể lăn lộn trong cái nghề này được.”
Tập đoàn Thịnh Thế là tập đoàn số một thành phố Thiên Hải, là lão đại đứng đầu ngành. Chỉ cần sau khi bị bọn họ đánh dấu, sẽ không có bất kỳ công ty nào dám tuyển dụng bọn họ.
Mấy người quản lý Cẩu luống cuống, bởi vậy, cuộc sống của bọn họ tiêu tùng rồi.
“Anh nói bậy, tôi muốn đi kiện anh tội phỉ báng!”
Trương Dịch nở nụ cười, khuôn mặt rực rỡ như ánh mặt trời, từ sâu trong đáy mắt toát ra sự căm hận sâu sắc với bọn họ.
“Nhưng đừng quên, tôi chính là nhân chứng tốt nhất, có thể chứng minh tất cả những gì các ông đã làm trước đây!" Hắn chỉ vào quản lý Cẩu nói.
Đám người quản lý Cẩu hoàn toàn tuyệt vọng, từng người quỳ trên mặt đất tát mình, khóc cầu Trương Dịch cho bọn họ một con đường sống.
Trước kia bọn họ ở trước mặt Trương Dịch có bao nhiêu ngông cuồng, lúc này thì có bấy nhiêu hèn mọn.
Trung niên thất nghiệp, là chuyện mà bất kỳ người đàn ông nào ở thành phố Thiên Hải cũng chẳng thể tiếp nhận được.
Mọi người xung quanh đã sớm vây quanh bàn luận sôi nổi.
"Đây không phải là quản lý Cẩu và quản lý Tôn sao? Sao lại quỳ xuống đất dập đầu với người khác thế?”
“Bọn họ đang dập đầu với Trương Dịch! Cậu không biết à, hiện tại Trương Dịch đã đã trở thành tổng giám đốc tập đoàn chúng ta!”
“Hả? Không phải chứ! Trong nhà Trương Dịch không phải rất nghèo sao?”
"Ai biết được, nói không chừng là phú nhị đại cố ý giả nghèo đi ra rèn luyện đấy! Quản lý Cẩu thích nhất là bắt nạt người ta, đúng là gặp báo ứng rồi!"
Nhìn thấy những lãnh đạo ngày thường vênh váo tự đắc lúc này đáng thương giống như chó hoang, tất cả mọi người đều vô cùng hả dạ.
Trương Dịch lười nhìn mấy người này
Bọn họ khi dễ hắn hai năm, hủy diệt nửa đời sau của bọn họ, đây chính là trừng phạt tốt nhất!
Tô Minh Ngọc đi tới, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết cung kính với Trương Dịch.
“Trương tổng, tôi đã thông báo cho bộ phận nhân sự đến xử lý bọn họ. Ngài có chỉ thị gì không?”
Trương Dịch nhìn cô gái tuyệt đẹp trước mắt, trước giờ cô ấy ở tập đoàn Thịnh Thế có danh xưng là ma nữ xinh đẹp. Đẹp như thiên sứ lại hành sự quyết đoán tàn nhẫn giống ác ma. Nhưng lúc này, vị ma nữ ấy lại cung kính cúi đầu về phía mình.
Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Tối nay tôi muốn giúp bạn gái tổ chức sinh nhật, cô giúp tôi đặt trước một chỗ ở khách sạn tốt nhất thành phố.”
Đột nhiên trở thành người có tiền, nhưng hắn không quên bạn gái của mình.
Tuy rằng gần đây Trần Hiểu Lệ vì chuyện công việc mà hơi lạnh nhạt với hắn, nhưng từ đại học đã ở cùng nhau, tình cảm không hề tệ. Hiện tại Trương Dịch đã có tiền và năng lực, đương nhiên không thể quên cô ta.
Hắn muốn cho Trần Hiểu Lệ biết, hắn có khả năng biến cô ta trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.
“Hiểu rồi, Trương tổng. Mặt khác chúng tôi điều tra được, số dư trong tài khoản của ngài không nhiều lắm. Có cần chúng tôi điều động một ít tài chính cho ngài không?” Tô Minh Ngọc khéo hiểu lòng người nhắc nhở.
Nếu là muốn tổ chức sinh nhật cho bạn gái, dù sao cũng phải dùng tiền mua chút quà chứ!
Trương Dịch sờ sờ mũi: "Ừ. Tóm lại có thể gửi vào tài khoản của tôi bao nhiêu tiền?”
“Vốn lưu động của tập đoàn khoảng hai mươi tỷ. Ngoài việc cần sử dụng kinh doanh hằng ngày, ngài còn có thể chuyển ra năm tỷ.
Tập đoàn Thịnh Thế không phải là công ty đưa ra thị trường, mà là một doanh nghiệp tư nhân, cho nên toàn bộ tài chính của tập đoàn đều nằm trong tay Trương Dịch.
Đương nhiên, hắn còn không có ý định giết gà lấy trứng, bởi vậy nói: "Chuyển cho ta 1 tỷ là đủ rồi, tiền còn lại trước tiên gửi vào tài khoản công ty.”
“Hiểu rồi!”
Tôn Minh Ngọc lập tức đi sắp xếp, cũng không lâu lắm, điện thoại di động của Trương Dịch liền nhận được tin nhắn ngân hàng nhắc nhở.
"Tài khoản của bạn tại Ngân hàng Công Thương Hoa Hạ nhận được chuyển khoản: Một tỷ đồng, số dư hiện tại là một tỷ đồng."
Trương Dịch hài lòng gật gật đầu, thuần thục chuyển một trăm vạn vào tài khoản Phú Bảo của mình.
Hiện nay thanh toán điện tử rất thuận tiện, Trương Dịch đã quen sử dụng Phú Bảo, cho nên để tiền tiêu vặt bên trong để dùng hàng ngày.