Chương 4: Khởi Nghiệp Gánh Vác Tập Đoàn Trăm Tỷ (Bản Dịch)

Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng động cơ nổ vang.

Một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen dừng lại trước mặt bọn họ.

Cửa xe mở ra, bốn vệ sĩ mặc âu phục màu đen vây quanh một cô gái mặc váy công sợ, mái tóc mềm mại buông xoã đi tới chỗ họ.

Thân hình đồng hồ cáp hoàn mỹ, chân mang giày cao gót màu đỏ rượu, trang điểm tinh tế cùng đôi môi đỏ tươi, phối hợp với đôi mắt lạnh như băng khiến cô gái giống hệt nữ vương tản ra khí tức đáng sợ khiến người ta muốn thần phục.

Trên quảng trường người đến người đi, nhưng là cô gái kia vừa xuất hiện đã lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, vì cô gái quá mức xinh đẹp.

“Cô gái ấy thật xinh đẹp! Nếu cô ấy có thể làm bạn gái tôi, tôi chấp nhận sống ít đi hai năm.”

"Mơ hay lắm, người ta đẹp thế, phải xứng với tổng tài trăm tỷ, đến lượt cậu à?”

Mấy người đàn ông mê sắc đẹp tranh nhau nói, nhưng không ai dám đến gần xin phương thức liên lạc của đối phương vì bị khí tức lạnh lùng kia ngăn cản.

Đám người quản lý Cẩu thấy cô gái, trong mắt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, không để ý tới Trương Dịch, vội vàng ra vẻ lấy lòng chạy tới.

“Thư ký Tô, sao cô lại tới đây!”

“Có chuyện gì cứ việc dặn dò! Tôi nhất định sẽ cố gắng làm cho bằng được.”

Mấy người họ cúi đầu khom lưng trước mặt cô gái xinh đẹp, cực kỳ giống mấy con chó xù.

Trương Dịch suy nghĩ một chút, mới nhớ lại cô gái này là ai.

Cô ấy chính là Tô Minh Ngọc, thư ký của tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế!

Ở tập đoàn Thịnh Thế, có thể nói cô ấy là dưới một người trên vạn người.

Nghĩ đến thân phận của mình lúc này, Trương Dịch bình tĩnh dị thường.

Tô Minh Ngọc lại không nhìn đám quản lý Cẩu một cái, từ đầu đến cuối ánh mắt của cô chỉ nhìn một mình Trương Dịch, sau đó đi thẳng tới trước mặt hắn.

Thanh niên trước mắt quần áo tùy ý, tướng mạo sạch sẽ anh tuấn, ánh mắt dịu dàng có tình. Trên người hắn tựa hồ có một loại mị lực đặc biệt, làm cho người ta không thể dời mắt.

Vị mỹ ma nữ nổi danh của tập đoàn Thịnh Thế này khi nhìn thấy hắn, không biết tại sao, con ngươi băng tuyết kia lại bắt đầu hòa tan.

“Năng lực hệ thống: Giá trị mị lực 100.”

Lúc này dung nhan Trương Dịch không biến hóa quá lớn, bởi vì bản thân hắn cũng rất đẹp trai. Nhưng hệ thống tăng thêm cho hắn một phần khí chất đặc thù, có thể dễ dàng đả động bất kỳ băng sơn mỹ nhân nào.

“Từ hôm nay trở đi ngài chính là tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế chúng ta, mời ngài ký tên vào đây, hoàn thành việc giao nhận tài sản.”

Nói xong, cô nhận lấy một túi văn kiện từ trong tay vệ sĩ đưa cho Trương Dịch.

Đám người quản lý Cẩu ở phía sau đều choáng váng.

“Cái gì? Hắn...... Hắn làm sao có thể trở thành tổng giám đốc tập đoàn chúng ta!”

"Tô tiểu thư, cô đang nói đùa đúng không, hắn chỉ là một tên nhà quê lên phố, vì sao lại trở thành tổng giám đốc tập đoàn của chúng ta chứ?”

Tô Minh Ngọc lạnh lùng nhìn bọn họ một cái nói: "Tổng giám đốc đời trước đã qua đời vào rạng sáng hôm nay, trước khi lâm chung ông ấy đã để lại tất cả tài sản cho ngài Trương Dịch này. Cho nên từ hôm nay trở đi, ngài Trương Dịch chính là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế chúng ta!"

Mấy người quản lý Cẩu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lúc này nhìn Trương Dịch vẻ mặt trêu tức, bọn họ hận không thể lập tức tát mình mấy cái.

“Trương tổng, Trương tổng! Lời tôi vừa nói ngài không nên để ở trong lòng, ngài coi như tôi mê sảng đi.”

"Trương tổng, lúc trước ở công ty đã đắc tội nhiều, nhưng tôi chỉ là xấu miệng, trong lòng không có ác ý!"

Lãnh đạo mấy bộ phận khác vội vàng tới cáo tội.

Lúc này trái tim quản lý Cẩu lạnh ngắt, hai năm nay lão sai khiến Trương Dịch giống như sai chó.

Khi đó lão cũng biết Trương Dịch hận lão muốn chết, nhưng lão rất hưởng thụ dáng vẻ thống hận của Trương Dịch, càng muốn ngược đãi hắn.

Hiện tại Trương Dịch đã trở thành ông chủ lớn của tập đoàn, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho lão.

Thế nhưng, nếu như lão không đi cầu xin Trương Dịch, công việc lương mấy chục vạn một năm sẽ không còn nữa.

Quản lý Cẩu run rẩy đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng: "Trương tổng, tôi vẫn luôn coi anh như anh em ruột. Lúc trước thái độ của tôi không tốt là vì muốn tốt cho anh, anh không thể giận tội được.”

Trương Dịch nhìn thoáng qua quản lý Cẩu, lại nhìn vẻ mặt lấy lòng mấy lãnh đạo bộ phận khác, chỉ khinh miệt cười ra tiếng: “Từ hôm nay trở đi, mấy người các ông có thể cút rồi!”

Hắn nhìn Tô Minh Ngọc nói: "Lập tức để nhân sự làm thủ tục thôi việc cho bọn họ!"

Mấy người nọ sợ tới mức hồn phân phách tán, bọn họ đều là lãnh đạo trung tầng của công ty, tuổi đã trên 35. Lúc này nếu bị đuổi việc, vốn không thể tìm được công việc thích hợp.

Đàn ông trung niên đều là trên có già dưới có trẻ, bọn họ mất việc, cả nhà đều xong đời!

Mấy người lập tức khóc cầu khẩn nói: "Trương tổng, van cầu ngài tha cho tôi đi, trong nhà của tôi phía trên có mẹ già tám mươi tuổi, phía dưới còn có con trẻ đi học!"

Quản lý Cẩu trắng bệch, năm ngoái lão vừa mới đi vay mua một căn nhà, hiện tại thiếu nợ ngân hàng hơn hai triệu. Nếu không có việc làm, nhà của lão ta sẽ bị ngân hàng lấy đi!

Lão không để ý đến hình tượng trực tiếp quỳ xuống, bò đến trước mặt Trương Dịch khóc lóc thảm thiết.

“Trương tổng, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi! Tôi không phải người, trước kia tôi không nên bắt nạt ngài! Ngài rộng lòng lượng thứ, đừng so đo với tôi. Dù sao tôi cũng là nòng cốt của công ty, có thể kiếm tiền cho công ty!”

Trương Dịch nhìn quản lý Cẩu giống như chó cầu xin mình, chán ghét: “Ông còn mặt mũi nói câu đó? Hai năm nay, mấy công việc hạng mục của ông không phải do tôi làm sao?”

Hắn vươn tay ra dùng sức vỗ vỗ mặt quản lý Cẩu, cười lạnh nói: "Hiện tại ông đang bị báo ứng đấy, có hiểu không?”