Chương 47: Khởi Nghiệp Gánh Vác Tập Đoàn Trăm Tỷ (Bản Dịch)

Việc thuê xe sang trọng, thuê khách sạn cao cấp và túi xách hàng hiệu là chuyện bọn họ làm như cơm bữa, bạn trai hiện tại của Lý Điềm Nhi cũng là có được bằng cách này.

Trương Giai Giai cũng coi như là người mới, muốn dùng loại thủ đoạn này lừa gạt bọn họ à, căn bản là múa rìu qua mắt thợ!

"Đến lúc đó chúng ta sẽ vạch trần bộ mặt giả tạo của cậu ta, để cậu ta trở thành trò cười của cả cái đại học Hải Phong này!"

"Hì hì, nhớ đến bản mặt tự cao tự đại của cậu ta hôm qua mà phát cáu. Để rồi xem, sau hôm nay cậu còn có thể cười được nữa hay không?"

Ba người chị chị em em tay nắm tay, lắc lắc mông hớn hở đi vào phòng.

Bên ngoài cổng phía tây của đại học Hải Phong, cách một con phố đi bộ thật dài là khu thương mại sầm uất.

Nhà hàng Cẩm Tú là nhà hàng nổi tiếng nhất xung quanh đại học Hải Phong, nó nổi tiếng với giá cả đắt đỏ và mỹ vị của thức ăn được phục vụ.

Nghe nói ở đại học Hải Phong, câu nói hào hùng nhất chính là "Quay xe về Cẩm Tú, tôi bao hết!”

Điều mà rất nhiều sinh viên Đại học Hải Phong mong chờ nhất chính là được dùng bữa tại đây.

Trước cửa nhà hàng có hai cây cột rồng cuộn màu đỏ, còn có bốn nhân viên tiếp khách mặc lễ phục chỉnh tề, vẻ mặt tươi cười đứng ở trước cửa, thể hiện đầy đủ khí phái của một nhà hàng cao cấp.

“Hôm nay Tiêu Tương bị bao hết rồi! Hiếm thấy thật.”

"Đấy là phòng lớn nhất của nhà hàng, bao hết cũng tốn lắm đấy! Bình thường khách của chúng ta phần lớn đều là sinh viên đại học xung quanh, cũng chưa ai chịu chi thế này."

“Ha ha, dù sao cũng sắp đến mùa tốt nghiệp rồi mà! Kiểu gì chả có mấy người nhà giàu mời bạn bè ăn một bữa, cũng không có gì lạ!"

Xung quanh vẫn chưa có ai đến, mấy nhân viên tiếp khách tranh thủ lúc rảnh rỗi mà đứng tán gẫu.

Đang lúc nói chuyện, một chiếc xe có tạo hình rất bắt mắt chậm rãi lái tới từ phía đông đường lớn, dừng lại trước cửa nhà hàng.

Thân xe phủ một lớp bạc mạ màu đen, đường cong thân xe hình giọt nước hoàn mỹ, tạo hình xe thể thao dẹp thể hiện rõ bản sắc của một chiếc xe sang trọng.

Mấy nhân viên tiếp khách sửng sốt giây lát, quan sát chiếc xe mới tới một lúc lâu, cũng không nhận ra nó là gì.

“Chiếc xe này... chắc là hàng nhập khẩu nhỉ? Nhưng logo xe trông lạ lắm, tôi chưa thấy kiểu này bao giờ.”

“Dù sao xem ra cũng rất đắt, mau đi tiếp đón đi!”

Nhất thời có một nam nhân viên tiếp khách chạy tới trước, ân cần chờ đợi người trong xe bước ra.

Trương Dịch mở cửa, sau đó cùng Trương Giai Giai xuống xe.

Khoảnh khắc mấy nhân viên tiếp khách nhìn thấy đôi nam nữ trẻ tuổi này, dường như cảm giác thế giới trước mắt hoàn toàn trở nên mỹ lệ.

Đằng trai mặc bộ vest tối giản, vẻ ngoài khôi ngô, dáng vẻ lịch lãm. Đằng gái thì ngọt ngào mê người, khuôn mặt trái xoan không có khuyết điểm, quần áo trên người nhìn qua tươi mới mà thanh lịch, từ chất liệu và cách chế tác là có thể nhìn ra, chắc chắn là hàng xa xỉ!

Gặp khách lớn rồi!

Đám nhân viên tiếp khách thầm nghĩ trong lòng.

Làm việc trong nhà hàng quanh thành phố đại học, loại khách hàng giàu có thế này cũng không thấy nhiều.

Mấy người vội vàng khom người, ân cần hô lên: "Chào mừng đến với nhà hàng Cẩm Tú!”

Nam nhân viên chạy tới cạnh chiếc xe, tươi cười nói: "Quý khách, xin hỏi ngài có cần tôi giúp đậu xe không ạ?"

Trương Dịch thản nhiên đưa chìa khóa xe của mình cho hắn, còn tiện tay rút ra một tờ 100 tệ rồi nhét cho hắn ta.

“Nhờ cậu.”

Nam nhân viên mừng rỡ, liên tục nói: "Không có gì, không có gì!”

Những đồng nghiệp khác thấy vậy đều cực kỳ ganh tị, thực sự hối hận vì vừa rồi người chạy tới giúp người ta đậu xe không phải là mình.

Bởi vì ở chỗ bọn họ, không có nhiều người giàu có mà hào phóng như vậy!

Sau khi Trương Dịch và Trương Giai Giai vào trong, mấy người mới bắt đầu bàn tán.

“Oa, soái ca và mỹ nữ này trông phong thái thật sự!”

“Aiz, ganh tị với Tiểu Tôn thật, chưa gì đã được một trăm tệ rồi!”

“Lần sau phải để tôi tiếp!”

“Nhưng xe của anh ta trông hay thế! Chúng ta làm ở đây năm sáu năm, có loại xe sang trọng nào mà chưa từng thấy? Nhưng logo xe kia tôi chưa thấy bao giờ.”

“Không phải là xe không rõ nhãn hiệu đấy chứ?” Một người trong đám hỏi.

Mấy người khác nhất thời ném ánh mắt khinh thường về phía hắn, "Vớ vẩn! Cậu có am hiểu gì về xe không thế? Nhìn thế kia không rẻ chút nào đâu!”

“Tôi vừa mới chụp lại logo của chiếc xe kia rồi, chúng ta kiểm tra một chút đi!” Một nhân viên tiếp khách lấy điện thoại ra nói.

Mở trang web ra, hắn dựa vào thông tin trên biển số xe rồi tìm kiếm một lát.

"P-A-G-A-N-I, Pagani, ôi, tìm thấy rồi, chính là cái này!"

“Pagani Zonda, giá thị trường là năm... oái, cái này, mười, trăm, ngàn, chục ngàn…”

Mấy người đếm số phía trên, sau đó con ngươi đều thiếu chút nữa rơi xuống đất!

“Ôi mẹ ơi, năm mươi triệu!”