“Xe này cho người lái sao? Một chiếc xe mà mua được cả trăm căn nhà dưới quê luôn rồi!”
Mấy nhân viên tiếp khách nghẹn họng nhìn, hôm nay bọn họ cũng xem như được mở mang kiến thức!
Trương Dịch cùng Trương Giai Giai bước vào trong đại sảnh, ngay lập tức có quản lý đại sảnh đi tới, thấy cách ăn mặc tinh xảo của bọn họ, thái độ trở nên lễ phép hơn rất nhiều.
“Quý ngài, quý tiểu thư, xin hỏi mấy vị là?”
Trương Dịch mỉm cười nói: "Chúng tôi có hẹn trước, những người khác đã đến rồi.”
“À, vậy ngài ở phòng nào?”
Nhất thời Trương Giai Giai lại quên mất điểm hẹn, chỉ đành cười cười rồi lấy điện thoại ra, nói: "Để tôi gọi điện hỏi một chút."
Cô gọi cho Lý Điềm Nhi, "Này, Điềm Nhi! Tôi và anh tôi đến rồi, mọi người đang ở đâu thế? Phòng Tiêu Tương phải không? À, được rồi, tôi sẽ tới ngay.”
Quản lý đại sảnh nghe được cuộc đối thoại của cô, mỉm cười đưa tay ra chỉ dẫn: "Phòng Tiêu Tương ở bên này, mời hai vị đi theo tôi!"
Mà lúc này trong phòng bao Tiêu Tương, Lý Điềm Nhi đặt điện thoại lên bàn, lập tức lấy hộp trang điểm từ trong túi ra trang điểm lại.
“Trương Giai Giai và anh trai cậu ta tới rồi, mọi người chuẩn bị đi!”
Cô ta cũng không quên nhắc nhở Lưu Nguyệt và Trịnh Văn bên cạnh.
Vì bữa cơm tối nay, ba người đều trang điểm vô cùng tinh xảo, trưng diện bộ quần áo đẹp nhất trong tủ bản thân ra.
“Cuối cùng cậu ta cũng chịu tới rồi sao? Còn làm giá như thế, để cho nhiều người như vậy phải chờ cậu ta!”
Trịnh Văn bất mãn nói, động tác trên tay cũng không chậm, nhanh chóng trang điểm lại.
Bên cạnh Lý Điềm Nhi là một người đàn ông tóc vuốt, đầu tóc bôi dầu bóng loáng như bị bò liếm, đưa tay ôm eo cô ta, cười hỏi: "Là con nhỏ nông thôn mà em nhắc tới à?"
Hắn là bạn trai nhà giàu của Lý Điềm Nhi, tên là Trầm Dật, hôm nay Lý Điềm Nhi gọi hắn tới là để hỗ trợ cho mình.
Lý Điềm Nhi dùng ánh mắt quyến rũ liếc hắn một cái: "Chính là cậu ta! Anh yêu, hôm nay anh nhất định phải giúp em tìm lại vinh quang! Nếu không, sau này ở trường người ta không ngóc đầu lên được mất!”
Trầm Dật cười ha hả: “Đừng lo em yêu! Anh ghét nhất là mấy con trà xanh hám danh hám lợi, rõ ràng bản thân chả là cái thá gì mà còn giả bộ cao quý xã hội. Đến lúc đó cùng xem nhé! Anh giỏi nhận diện mấy đứa làm gái lắm!”
Lý Điềm Nhi cọ cọ bộ ngực đầy đặn của mình lên ngực hắn, nũng nịu nói: "Vậy thì vạn sự trông cậy vào anh đó nha! Nếu anh làm tốt, đêm nay sẽ có thưởng.”
Trầm Dật kích động, cơ thể đã sớm thành thật, nói: "Cứ trông cậy vào anh!”
Bên cạnh bọn họ còn có bốn năm bàn, người đều đã ngồi kín chỗ, tất cả đều là bạn học cùng lớp.
Nhìn mọi người náo nhiệt như vậy, khóe miệng Lý Điềm Nhi nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Trong lòng cô ta vui sướng nghĩ: Lần này tôi sẽ khiến cậu xấu mặt trước mặt cả lớp, để xem sau này cậu còn có thể lấy gì ra vẻ với tôi?
“Trương Giai Giai à Trương Giai Giai ơi, đây chính là kết cục của việc dám đắc tội với tôi!” Lý Điềm Nhi lẩm bẩm.
“Đúng lúc này, cửa phòng bao đột nhiên mở ra.”
“Xin lỗi, chúng tôi đến muộn!”
Một giọng nói dễ chịu quen thuộc vang lên, mọi người trong lớp lần lượt quay đầu lại nhìn.
Cái nhìn này đã khiến cả phòng bao vốn ồn ào dần dần yên tĩnh lại.
Trương Giai Giai và Trương Dịch xuất hiện trong phòng, bất kể là cách ăn mặc hay khí chất cũng đều ưu nhã cao quý như thể bước ra từ phim thần tượng.
Rất nhiều người nhất thời không nhận ra Trương Giai Giai, bởi vì lúc này từ đầu đến chân cô đều đã thay đổi hoàn toàn.
Trang phục tao nhã, giày cao gót tinh xảo, đồng hồ đeo tay Grace hoa hồng tinh xảo đeo trên cổ tay, còn có cách trang điểm được bậc thầy tạo hình Peter tỉ mỉ thực hiện.
Hiệu quả của việc một người phụ nữ bắt đầu chăm chuốt vẻ ngoài đáng sợ đến mức nào?
Có lẽ khó phân biệt hơn phẫu thuật thẩm mỹ!
Trương Giai Giai bây giờ đẹp đến nghẹt thở, cho dù là bạn học cùng lớp sớm chiều ở chung trong bốn năm này cũng không nhận ra cô!
Mọi người đều kinh ngạc, sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại xuất hiện trước mặt bọn họ?
Cả hội trường im phăng phắc, Lý Điềm Nhi không hề nhận ra thỏi son trên tay mình đã rơi xuống đất.
Còn tên công tử bột Thẩm Dật bên cạnh cô ta thì há hốc mồm, vẻ mặt như bị sắc đẹp làm cho mê muội.
Một lúc lâu sau, Lý Điềm Nhi mới khều khều Lưu Nguyệt, "Cô ta là Trương Giai Giai ư????"
"Chắc... không phải đâu!" Lưu Nguyệt cũng không dám tin, biểu cảm trên mặt cô ta nhăn nhó, trông thật khó coi!
Trương Dịch đi theo sau Trương Giai Giai, không hề có ý định cướp mất sự chú ý của cô em. Tối nay, em gái hắn ta mới là nhân vật chính.
Sau khi Trương Giai Giai chào hỏi xong, thấy mọi người đều chăm chú nhìn mình, cả hội trường im phăng phắc, trong lòng cô vừa mừng vừa hồi hộp.
"Mọi người sao vậy? Sao lại nhìn tôi như thể không quen vậy!"
Cô che miệng cười nhẹ.