Cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó mỉm cười, nói: "Giai Giai à, chúng ta đã hẹn 6 giờ đến nhà hàng Cẩm Tú. Cậu đến đâu rồi?"
Lúc này Trương Giai Giai mới nhớ tới bữa cơm tối, hóa ra cô đã ngồi ở đây lâu thế rồi, cả chiều mua sắm vui đến nỗi quên cả thời gian.
Cô liếc nhìn điện thoại, đã gần 6 giờ!
“Được, tôi sẽ tới ngay! Các cậu vào trước đi!” Trương Giai Giai cười nói.
Nhà hàng này cách đại học Hải Phong không quá xa, chỉ mất khoảng nửa giờ lái xe là có thể đến nơi.
“Được! Dù sao bọn tôi cũng đều đang ở trường. Nhưng Giai Giai này, cậu cũng trúng tuyển vào tập đoàn Thịnh Thế rồi, chuyện tốt như vậy chắc phải ăn mừng càng đông càng vui chứ nhỉ? Tôi có gọi thêm mấy người bạn cùng lớp nữa, cậu sẽ không từ chối đâu đúng không? Dù sao cậu cũng gọi thêm anh trai cậu theo, nên bọn tôi nghĩ gọi thêm mấy người bạn cùng lớp đến chắc cũng không quá đáng.”
Nói tới đây, dường như không muốn cho Trương Giai Giai cơ hội từ chối, Lý Điềm Nhi lại nhanh nhảu bồi thêm câu nữa: "Để tránh cho cậu phiền hà, tôi đã đặt bàn trước luôn rồi! Thế nhé, bọn tôi sẽ đợi cậu ở phòng Tiêu Tương, bái bai!”
Lời vừa dứt khỏi miệng, cô ta đã trực tiếp cúp điện thoại.
Xong xuôi, Lý Điềm Nhi nhìn điện thoại, đắc ý khịt mũi một tiếng, sau đó quay người hô lên với mấy chục bạn cùng lớp phía sau: "Mọi người vào trong ngồi trước đi, thích ăn gì cứ ăn, hôm nay Trương Giai Giai sẽ bao hết!”
Hơn bốn mươi người bạn cùng lớp phía sau đều là Lý Điềm Nhi gọi tới.
Vừa nghe có người mời dùng bữa ở nhà hàng Cẩm Tú, đương nhiên bọn họ rất vui vẻ mà tham dự.
“Được! Chúng ta vào thôi!”
Một đám bạn học hào hứng tọt vào phòng ăn, sau đó cầm thực đơn bắt đầu gọi món.
Lưu Nguyệt và Trịnh Văn đứng bên cạnh Lý Điềm Nhi, nhìn bộ dạng đắc ý của cô ta, Lưu Nguyệt không nhịn được cười nói: "Cậu gọi nhiều người tới như vậy, lát nữa Trương Giai Giai sẽ sợ chết khiếp mất!"
Mức tiêu thụ bình quân đầu người ở nhà hàng Cẩm Tú thấp nhất cũng phải ba bốn trăm, đằng này là cả lớp họp lại, ít nhất cũng phải tốn một hai chục ngàn!
Hơn nữa Lý Điềm Nhi lại mở lời mời mọi người ăn uống thoải mái, chỉ sợ đến lúc đó một bữa ăn tốn năm sáu chục ngàn cũng có thể!
Điều này đối với người có gia cảnh túng thiếu như Trương Giai Giai mà nói, căn bản là gánh không nổi!
Lý Điềm Nhi cố ý làm vậy chính là vì muốn để Trương Giai Giai bị xấu mặt trước mặt mọi người!
Lý Điềm Nhi khịt mũi một cái, đắc ý nói: "Ai bảo cậu ta ra vẻ trước mặt chúng ta cơ chứ? Một con nhỏ nông thôn có tư cách gì mà đòi sĩ diện với chúng ta? Lần này tôi chỉ muốn cho cậu ta nhớ đời thôi!”
Trịnh Văn cười hì hì: "Cậu đó nhé, đúng là toàn thích chơi khăm mà, lỡ như đến lúc đó cậu ta không trả nổi tiền, chưa tính đến chuyện cậu ta bị mất mặt, nhưng còn chúng ta thì phải làm sao?"
Lý Điềm Nhi tự hào cười cười, "Cùng lắm thì tôi móc ví ra trả là được chứ gì! Chỉ cần thấy vẻ mặt xấu hổ của cậu ta thôi, tôi đã sung sướng lắm rồi!"
Lưu Nguyệt và Trịnh Văn liếc nhau một cái, sau đó "ồ" một tiếng rõ khoa trương.
“Đại tiểu thư, có phải gần đây cậu phát tài rồi không?”
“Đúng vậy, một bữa ăn bốn năm chục ngàn, mời thì mời chứ sao?”
Lý Điềm Nhi mím môi, thần bí nói: "Tôi gọi bạn trai tôi tới, Bắt anh ấy trả tiền!”
Lưu Nguyệt và Trịnh Văn coi như đã ngộ ra.
“Ra là anh Trầm cũng tới! Cậu thật là, đi tới chỗ nào cũng không quên khoe khoang có bạn trai nhà giàu!"
“Aiz, ghen tị thật đấy!”
Tiêu chí chọn bạn trai đầu tiên của Lý Điềm Nhi chính là phải có tiền, nếu không thì sao làm ví tiền miễn phí cho cô ta được?
Dường như Lưu Nguyệt vừa nghĩ tới chuyện gì đó, sau đó liền nói với hai người: "Đúng rồi, buổi chiều tôi có nghe nói, anh trai của Trương Giai Giai lái một chiếc xe siêu sang trọng tới đón cậu ta!”
Còn có người nói Trương Giai Giai thật ra là phú nhị đại ở ẩn!
Lý Điềm Nhi bỏ câu nói này ngoài tai, xua tay nói: "Chắc chắn là gạt người! Cậu ta có thể lừa gạt người khác, nhưng lừa chúng ta thế nào được? Cậu ta mà là tiểu thư nhà giàu, tôi ăn hết đống phấn trong túi cậu liền!"
Họ đã sống cùng nhau bốn năm, không ai hiểu rõ hoàn cảnh của Trương Giai Giai hơn bọn họ.
Kể cả có là phú nhị đại ở ẩn, cũng không thể cố tình tự tìm đau khổ chỉ để giữ kín danh tiếng chứ?
Một cái áo phông Trương Giai Giai cũng có thể mặc ba bốn năm, trong tủ không có lấy một thứ đồ hàng hiệu nào, tất cả đều là hàng vỉa hè. Phú nhị đại nào lại nhàm chán như vậy?
“Theo tôi thấy, nhất định là cậu ta đang nghĩ bản thân có tiền đồ, muốn tìm lại chút mặt mũi bị mất trong mấy năm đại học đấy mà. Cái gì mà anh trai giàu có cơ? Đều là giả cả. Cái xe kia chắc cũng là đi thuê thôi!”
Cô ta khinh thường cười lạnh một tiếng, "Muốn gạt bọn tôi sao? Cũng không nhìn xem mấy chị đây là ai cơ chứ? Tôi chính là nữ hoàng xã hội! Mấy trò cậu ta dùng tôi đều làm hết rồi!”
Ba người bạn cùng phòng cười hì hì với nhau, cười đến hớn hở.