"Ha, em muốn xem phòng ngủ của em!"
Cô xông vào phòng ngủ của mình, sau đó hưng phấn nhảy vài cái trên chăn nhung trắng như tuyết, lại cẩn thận xem xét thật kỹ mọi ngóc ngách phòng bếp và phòng vệ sinh một lượt.
Chuyển sang nhà mới, bất kỳ ai cũng đều cảm thấy vui sướng!
Cô có nằm mơ cũng không ngờ được, ở tuổi hai mươi hai cô đã có căn nhà của riêng mình!
Trương Dịch thấy em gái vui như vậy cũng vui lây, mỉm cười vui vẻ.
Đợi đến khi Trương Giai Giai lăn qua lăn lại đủ rồi, Trương Dịch mới nói với Trương Giai Giai: "Giai Giai, cảm giác có tiền thoải mái chứ?"
Trương Giai Giai gật đầu lia lịa, "Quá là sung sướng! Trước kia em ghét đám phú nhị đại trong lớp lắm. Bọn họ mua một bộ quần áo mấy ngàn tệ, ăn một bữa tiệc lớn ở khách sạn cao cấp, hay là đi dạo Disneyland một chuyến cũng phải đăng lên dòng bạn bè, em cảm giác như bọn họ đang khoe của ấy."
"Nhưng bây giờ em mới hiểu, thú vui của người giàu lại đơn giản như thế!"
Trương Dịch gật đầu. Hôm nay hắn chính là muốn cho em gái của mình hiểu được điều này.
"Sau khi hiểu được rồi, anh hy vọng rằng em sẽ không đánh mất ý chí."
Trương Dịch vỗ vỗ sofa, dường như chiếc này là nhập khẩu từ nước Mỹ, đại khái là hơn năm mươi ngàn.
“Những thứ này tính là gì? Một căn nhà cộng lại khoảng chục triệu, nhưng trên đời vẫn có người sống trong những trang viên trị giá hơn một tỷ đấy thôi!"
"Thế nên, sau khi em đến Thịnh Thế, nhất định phải làm việc thật chăm chỉ và nghiêm túc học hỏi mọi thứ. Chỉ bằng cách này, anh mới có thể nâng em lên một vị trí cao hơn, để em có được nhiều của cải hơn, em hiểu chưa?" Trương Dịch nghiêm túc dặn dò em gái.
Hắn rất giàu, có thể thoải mái đưa tiền cho cha mẹ, nhưng em gái thì không được.
Bởi vì cha mẹ hắn đã vất vả hơn nửa đời người, giờ đã đến lúc nên hưởng thụ, cũng sẽ không dễ dàng bị tiền tài làm rối loạn bản tâm.
Nhưng em gái hắn còn rất trẻ, mù quáng cho cô tiền sẽ chỉ khiến cô ham chơi lười làm, thậm chí còn lạc lối.
Cho nên, đào tạo cô trở thành một nhân tài ưu tú là việc rất quan trọng.
Ánh mắt Trương Giai Giai sáng ngời, trịnh trọng gật đầu với Trương Dịch.
"Anh, anh yên tâm đi! Em cũng lớn lên trong khó khăn, cũng biết cuộc sống an nhàn không hề dễ dàng có được. Em sẽ làm việc thật chăm chỉ, nhất định sẽ quý trọng hạnh phúc của hiện tại!" Cô cười sáng lạn nói.
Trương Dịch mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô, "Em hiểu là tốt rồi.”
Trương Giai Giai thu dọn quần áo, giày dép và mỹ phẩm mới mua do Peter đề cử vào nhà, sau đó lại bắt đầu vui vẻ đi dọn dẹp phòng ốc.
Từ nhỏ cô đã rất siêng năng, cho nên bình thường cũng không thể ngồi yên một giây phút nào, tuy căn hộ đã được bố trí rất đẹp, nhưng cô vẫn muốn trang trí lại theo sở thích của bản thân một chút.
Trương Dịch để cô tùy hứng bận rộn, còn bản thân thì ngồi trên sofa phòng khách xem TV.
Màn hình một trăm năm mươi inch phủ kín nửa bên tường, trải nghiệm xem phim rất thoải mái, như thể đi xem rạp chiếu phim.
Trương Giai Giai ngồi đối diện với cái gương trang điểm to đến khoa trương, ngắm nhìn khuôn mặt bản thân đã được thợ trang điểm cao cấp tân trang cẩn thận. Đang ngẩn ngơ, chuông điện thoại trong tay cô bỗng reo lên.
Điện thoại của cô đã được đổi thành một chiếc Iphone mẫu mới nhất, kiểu dáng màu bạc tao nhã rất phù hợp với khí chất của cô.
Trương Giai Giai đưa tay nhấc máy, lúc này mới phát hiện là bạn cùng phòng Lý Điềm Nhi gọi tới.
Khóe miệng cô hơi cong lên.
Trong số mấy người bạn cùng phòng, cô ta là người Trương Giai Giai không thích nhất. Bởi vì cô ta là kẻ ngang ngược và độc miệng nhất, đồng thời cũng là kỹ nữ trà xanh ghê tởm nhất trong số những cô gái mà cô từng gặp.
Nhưng Trương Giai Giai vẫn thản nhiên nhận điện thoại.
“Alo? Điềm Nhi à!”
Cô gọi tên Lý Điềm Nhi bằng giọng điệu ngọt xớt, trên mặt cũng không còn thái độ căng thẳng như trước nữa. Cứ như thể hai người thật sự là chị em thân thiết!
Cuộc đọ sức giữa phụ nữ, ai tức giận trước người đó sẽ thua. Thường thường là lén lút nguyền rủa, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra hòa hợp.
Trương Giai Giai mưa dầm thấm đất, đã sớm nhận thức được chuyện này từ lâu. Chỉ là đến hôm nay cô mới có đủ tự tin dùng cách này.
Nghe được giọng nói này của Trương Giai Giai, Lý Điềm Nhi ở đầu bên kia đứng hình mất mấy giây.
Giọng điệu này...
Vẫn luôn là cách cô ta thường dùng mỗi khi sai vặt Trương Giai Giai!
“Giai Giai à~ người ta muốn đắp mặt nạ một xíu, cậu xuống dưới lấy đồ chuyển phát nhanh giúp tôi đi!”
“Giai Giai à, buổi trưa mang cơm cho ba bọn tôi nha! Cậu là tốt nhất~”
Nhưng hôm nay, vậy mà cậu ta đã học được cách tiếp lại, bắt đầu dùng thái độ thâm hiểm đấy với mình?
Lý Điềm Nhi mấp máy môi, ánh mắt bắt đầu trở nên nghiền ngẫm.
Con nhỏ chết tiệt, không phải chỉ mới tìm được công việc có tí danh tiếng thôi sao? Thật sự cho rằng bản thân có thể ngồi ngang hàng với mình luôn hả?
Bà đây sẽ vạch trần bộ mặt giả tạo đấy cho mà xem, nhất định phải để cậu ta tự bêu xấu mình trước mặt mọi người!