Chương 2: Lâm gia nhị thiếu

"Cô bé, em mới gọi tôi là gì đấy?" Lý Thiếu Vũ dường như không tin tưởng nổi lỗ tai của mình, lại lần nữa hỏi xác nhận.

"Thanh Vũ ca ca á, bình thường muội toàn gọi huynh vậy mà, đầu huynh bị ngã vỡ rồi sao?" Gương mặt cô bé lo lắng nhìn Lý Thiếu Vũ nói.

"Chờ chút đã, để tôi yên tĩnh một chút!" Lý Thiếu Vũ chặn lời cô bé đang tính nói, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu kỹ lưỡng hồi ức.

Dựa theo giai đoạn trong tiểu thuyết, bây giờ mình ắt hẳn đã được tiếp thu ký ức một đời trước của thân thể này mới đúng, mỗi một nhân vật chính chế phách thiên hạ đều bắt đầu từ giai đoạn này cả. Thuận theo bản thân cố gắng hồi ức, ký ức liên quan với thế giới này từ mơ hồ trở nên rõ ràng lên.

Lâm Thanh Vũ!

Đây là tên của chủ nhân thân thể hiện tại, con trai của bảo chủ Lâm gia bảo. Mà Lâm gia bảo hình như còn rất lợi hại, là thế lực lớn nhất trong phạm vi mấy ngàn dặm, mà cô bé trước mặt này thì lại là em gái của mình - Lâm Hiểu Huyên.

"Haha, quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, vừa mới xuyên việt đến đã là thiếu gia của thế lực lớn, không cần tiếp tục nuốt đắng giống như trước đây nữa rồi." Lý Thiếu Vũ không khỏi cười ra tiếng, đối với thân phận này vẫn khá là hài lòng.

Tuy rằng tên không giống lắm so với tên mình, nhưng Lý Thiếu Vũ rất mau đã tiếp thu, vốn tên chỉ là một biệt hiệu mà thôi, vậy sau này bản thân liền gọi Lâm Thanh Vũ đi, dù sao đều giống nhau, chỉ cần có thể thay đổi vận mệnh của mình là được rồi.

Lấy được ký ức, Lý Thiếu Vũ cũng hiển nhiên nhớ đến Lâm Thanh Vũ vì sao lại ngã chết, nguyên nhân ấy vậy lại là bởi vì leo cây hái trứng chim, bị trượt chân ngã xuống, thật xui xẻo là không khéo dập đầu lên một tảng đá nhô ra, thế là ngã phát chết toi.

"Chú cũng thật xui xẻo, cơ mà cũng không trách người khác được, ai kêu chú bình thường không chịu cố gắng tu luyện chứ, không thì cũng chẳng đến nỗi ngã cái đã chết như vậy." Lý Thiếu Vũ lầm bầm lầu bầu: "Sau này cứ giao cho tôi đến thay chú hoàn thành sứ mệnh chưa hết của cuộc đời chú nhé, thu cả đống mỹ nữ, chưởng quyền lực thiên hạ."

"Thanh Vũ ca ca, chúng ta mau mau trở về thôi, không thì bị phụ thân phát hiện thì lại bị trách phạt nữa." Lâm Hiểu Huyên thấy Lý Thiếu Vũ cứ là lạ, cô bé kéo cánh tay hắn lôi đi.

"À, được..." Lý Thiếu Vũ đối với tên Lâm Thanh Vũ này bấy giờ còn không thích ứng cho lắm, bị Lâm Hiểu Huyên lôi kéo đi về phương hướng Lâm gia bảo, đồng thời dọc theo đường đi chậm rãi sắp xếp ký ức của Lâm Thanh Vũ.

Bảo chủ của Lâm gia bảo tên là Lâm Tại Thiên, tổng cộng có ba nhi tử, đại nhi tử là Lâm Thanh Trạch mười tuổi, nhị nhi tử là Lâm Thanh Nham chín tuổi, Lâm Thanh Vũ là lão tam, năm nay vừa vặn tám tuổi. Lâm Hiểu Huyên là nữ nhi duy nhất của Lâm Tại Thiên, cũng rất được Lâm Tại Thiên thương yêu, là hòn ngọc quý trên tay của Lâm gia.

Nhưng Lâm Thanh Vũ bởi vì không quá thích tu luyện võ đạo, một lòng chỉ thích đọc sách vẽ tranh, nên không được Lâm Tại Thiên yêu quý, đại ca nhị ca đều xem thường hắn, thế nên hắn có địa vị rất thấp ở Lâm gia. Trái lại Lâm Hiểu Huyên này và Lâm Thanh Vũ vô cùng thân cận, quan hệ của hai người cũng tốt nhất.

Rõ ràng là tình tiết phế vật đột kích ngược đây mà!

Lý Thiếu Vũ không khỏi cười thầm trong lòng, đây là tình tiết thường được rất nhiều tiểu thuyết miêu tả, bình thường dưới tình huống này, bản thân - người thay thế nhân vật chính nhất định sẽ có một ít skill ngón tay vàng, dùng để nghịch chuyển càn khôn, trước mắt liền xem mình làm sao phát hiện ngón tay vàng của mình đã.

Lại ngẫm đến khối thiên thạch quỷ dị nện trúng mình, nó như cái hỏa tiễn đuổi theo mình không buông tha, hiển nhiên năng lực bản thân thu được sẽ có quan hệ với khối thiên thạch đó, vậy rốt cuộc mình sẽ được năng lực gì đây?

"Ta muốn trở thành người mạnh nhất thế giới này!"

Lý Thiếu Vũ thề thầm trong lòng. Trong một số tiểu thuyết hệ thống lưu, sau khi nhân vật chính ở trong lòng tỏ vẻ ra khát vọng cực điểm đối với một chuyện nào đó, nó sẽ phát động một ít hệ thống, vậy mình trước hết thử đã.

Năm phút đồng hồ trôi qua, không có bất kỳ phản ứng nào.

"Ta muốn trở thành người tà ác nhất thế giới này!"

"Ta muốn trở thành người đẹp trai nhất thế giới này!"

"Nhẫn pháp! Thuật thông linh!"

"Ta muốn Thương thành!"

"Ta muốn ra vẻ ngầu bá cháy...!"

"..."

Liên tiếp thử hơn mười lần sau đó, Lý Thiếu Vũ phát hiện căn bản vẫn như cũ không chút phản ứng nào, mình vẫn là mình.

"Xem ra không phải cách kích hoạt này rồi, phải nghĩ đến những cách khác mới được." Lý Thiếu Vũ đối với phương pháp này triệt để thất vọng, trong đầu không ngừng hồi ức tiểu thuyết mình đã từng xem, sau đó sau đó tiến hành thực nghiệm từng cái một, nhưng căn bản không có cái năng lực đặc thù bị kích hoạt trong truyền thuyết cả.

"Không khoa học thật mà..." Lý Thiếu Vũ nhẹ nhàng vuốt ve cằm của mình, theo lý mà nói mình xuyên việt tới phải mang theo một năng lực cường đại chứ, không thì làm sao đột kích ngược thế giới này thành công, bước lên nhân sinh đỉnh cao được.

Lẽ nào cần điện thoại? Máy tính?

Nhưng thế giới này căn bản không có thứ đó, hơn nữa người mình cũng đâu phải xuyên qua, tất cả đều không mang theo được!

Lý Thiếu Vũ nghĩ tới đây không khỏi lại ủ rũ, giống như ở trước mắt mình đặt một ngọn núi vàng, nhưng mình lại không cách nào chạm đến được cả.

"Vũ ca ca, huynh không sao chứ..." Lâm Hiểu Huyên lo lắng nhìn Lý Thiếu Vũ.

"Ạch, không sao." Lý Thiếu Vũ nhỏ giọng đáp, sau đó ngẩng đầu nhìn, đã đến Lâm gia bảo rồi.

Tuy rằng trong trí nhớ Lâm Thanh Vũ có liên quan đến Lâm gia bảo rất nhiều, thế nhưng đối với Lý Thiếu Vũ vẫn sinh sống ở đô thị hiện đại, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại kiến trúc cổ hùng vĩ thế này, nội tâm không khỏi chấn động!

Đó là một mảng trạch viện to lớn, đình đài lầu các xây dựa lưng vào núi, phân bố chằng chịt hữu trí. Ở cửa là hàng đá ba tầng, cửa lớn cao vút, hai bên trái phải là một pho tượng diều hâu to lớn. Cửa lớn màu đỏ thẫm cao có tới hơn mười mét, trên thành lầu nằm ngang một bảng hiệu đá xanh, phía trên có khắc ba chữ cứng cáp mạnh mẽ - Lâm gia bảo!

"Đây mới thật sự là kiến trúc cổ nè, khí thế hơn nhiều so với mấy loại kiến trúc cổ mô phỏng." Lý Thiếu Vũ không khỏi than thở âm thầm, nhưng trên mặt lại không có quá nhiều biểu hiện, không thì sẽ bị người khác phát hiện sơ hở dễ dàng.

"Tam thiếu gia, tiểu thư."

Hai bên cửa lớn đứng bốn tên nam tử thanh niên mặc trang phục màu đen, từng người trông hung thần ác sát, nhưng khi thấy Lý Thiếu Vũ và Lâm Hiểu Huyên sau thì dồn dập hành lễ.

Nhưng Lý Thiếu Vũ vẫn phát hiện được một chút xem thường lóe qua ở nơi sâu xa trong ánh mắt của những người này, đó là xem thường đối với Lâm Thanh Vũ.

"Hừ, chờ coi đi, chờ bố thức tỉnh năng lực của bố, đến lúc đó bố để tụi bây từng đứa xách giày cho bố!" Đời trước Lý Thiếu Vũ đã chịu đủ thứ ánh mắt này lắm rồi, không ngờ đến sau khi xuyên việt, cảnh ngộ vẫn không thay đổi chút nào, trong lòng nhất thời dâng lên khát vọng đối với thực lực.

Vận mệnh của một đời trước, mình nhất định phải cải thiện ở đời này!

Theo Lâm Hiểu Huyên đi vào trong Lâm gia bảo, Lý Thiếu Vũ dựa vào trí nhớ của bản thân tìm kiếm gian phòng thuộc về hắn, dù cho Lâm Thanh Vũ thất bại thế nào thì cũng là nhi tử của bảo chủ, vẫn phải có một chỗ tiểu viện thuộc về mình.

"Thanh Vũ! Không đàng hoàng tu luyện ở nhà, lại chạy đến nơi nào chơi nữa rồi?"

Ngay lúc Lý Thiếu Vũ đi theo Lâm Hiểu Huyên bảy quẹo tám rẽ chuẩn bị trở về phòng mình, một người nam tử trung niên mặc cẩm bào vẻ mặt uy nghiêm gọi lại Lý Thiếu Vũ.

Lâm Tại Thiên!

Lý Thiếu Vũ vừa nhìn nam tử trung niên một thoáng là đã nghĩ đến nam tử này là ai, bảo chủ Lâm gia bảo, phụ thân của Lâm Thanh Vũ - Lâm Tại Thiên. Trong ký ức của Lâm Thanh Vũ, Lâm Tại Thiên đối với Lâm Thanh Vũ chỉ có thất vọng.

"Hài nhi gặp qua phụ thân." Lý Thiếu Vũ chỉ có thể lấy phương thức nhất quán của Lâm Thanh Vũ bái kiến Lâm Tại Thiên, dù sao thân phận bây giờ của mình là Lâm Thanh Vũ.

"Phụ thân, là con lôi kéo Thanh Vũ ca ca theo con đến sau núi chơi đó." Lâm Hiểu Huyên thấy thế chạy tới bên người Lâm Tại Thiên, cô bé kéo lấy ống tay áo của Lâm Tại Thiên nũng nịu.

"Huyên nhi, tu vi của Tam ca con trong hàng gia tộc đệ tử đã lót đáy rồi, sau này không cho hồ đồ như vậy nữa." Lâm Tại Thiên đối mặt với Lâm Hiểu Huyên lập tức lộ ra vẻ mặt sủng ái, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Lâm Hiểu Huyên nói.

"Được rồi Huyên nhi, con về trước đi, ta nói chút chuyện với tam ca con đã." Lâm Tại Thiên giục Lâm Hiểu Huyên đi rồi, sau đó dữ dội trừng mắt Lý Thiếu Vũ.

Ánh mắt của Lâm Tại Thiên giống như một cây đao, Lý Thiếu Vũ nhìn đến run lên trong lòng, căn cứ ký ức của Lâm Thanh Vũ, Lý Thiếu Vũ biết hôm nay lại không tốt rồi.

"Hừ, chờ ta thức tỉnh năng lực, đến lúc đó cho ông giật nảy cả mình!" Lý Thiếu Vũ thầm nói trong lòng.

"Thanh Vũ, theo ta lại đây." Lâm Tại Thiên vung tay áo, xoay người đi ra ngoài, Lý Thiếu Vũ cũng chỉ có thể theo sau.

Xuyên qua đình viện ba lầu, Lâm Tại Thiên mang theo Lý Thiếu Vũ đi tới trên sân diễn võ của Lâm gia bảo.

"Thanh Vũ, tu vi của con hiện tại đã đạt đến cảnh giới nào?" Lâm Tại Thiên không hề quay đầu lại, hỏi về phía Lý Thiếu Vũ.

"Bẩm báo phụ thân, tu vi hiện nay của hài nhi vừa mới đạt đến Thối Thể tầng ba." Lý Thiếu Vũ bắt chước giọng điệu bình thường của Lâm Thanh Vũ.

"Thối Thể tầng ba! Con có biết các ca ca của con ở độ tuổi này đã đạt đến Thối Thể tầng năm không! Bây giờ đại ca con đã sắp đột phá Thối Thể tầng mười rồi!" Trong giọng nói của Lâm Tại Thiên mang theo một chút tức giận.

"Hài nhi biết." Lý Thiếu Vũ đáp.

"Nếu biết, nên càng thêm nỗ lực mới đúng!" Lâm Tại Thiên bỗng nhiên xoay người, một đôi mắt như đao lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Thiếu Vũ.

"Vâng, hài nhi hiểu rồi." Lý Thiếu Vũ cúi đầu nói.

Nỗ lực? Bố là người xuyên việt, không giống với nhi tử phế vật của ông, chờ bố thức tỉnh năng lực rồi, lúc đó là đã có phần mềm hack, vượt qua ông già ngươi cũng bất quá là chuyện sớm muộn!

Nhưng việc này Lý Thiếu Vũ cũng chỉ dám suy nghĩ, bấy giờ lại không dám nói ra.

"Ta đã nói với con bao nhiêu lần, đọc sách có thể xem như bồi dưỡng hứng thú, nhưng tuyệt đối không thể bỏ bê tu hành võ công, dù sao chỉ có vũ lực đủ mạnh mới nhận được đầy đủ tôn trọng!" Lâm Tại Thiên lạnh giọng nói về phía Lý Thiếu Vũ.

"Vâng, hài nhi hiểu rồi." Lý Thiếu Vũ chỉ có thể gật đầu tán thành, không thì còn có thể nói gì nữa, dù sao mình bây giờ chỉ là một đứa phế vật, thân thể nhỏ bé này của mình cũng chỉ đành nhẫn nhục mà thôi.

"Hôm nay luyện tập nâng tạ đá một ngàn lần, bằng không không cho ăn ngủ!" Lâm Tại Thiên bỏ lại câu nói này xong rồi phẩy tay áo bỏ đi, không thèm nhìn Lý Thiếu Vũ một mắt.

Còn tưởng rằng từ đây sẽ trải qua sinh hoạt của thiếu gia nhà giàu, xem ra có hơi khác biệt so với kỳ vọng nhỉ, không ngờ tên vô dụng này lại bị chán ghét đến trình độ như vậy.

Lý Thiếu Vũ đi tới trước một tảng tạ đá, trong lòng không khỏi phát sinh cảm thán, từ khi vào Lâm gia bảo đến bây giờ, Lâm Tại Thiên dĩ nhiên chưa từng hỏi một câu về thương thế trên đầu mình, xem ra thật sự là rất không vừa lòng.

"Thanh Vũ ca ca." Chờ Lâm Tại Thiên đi rồi, Lâm Hiểu Huyên xông ra từ một nơi hẻo lánh, rón ra rón rén chạy tới bên người Lý Thiếu Vũ.

"Đây là Kim Sang dược thượng hạng, để muội thoa giúp huynh." Trong tay Lâm Hiểu Huyên xuất hiện một cái bình ngọc, ở trên được dán mác Kim Sang dược.

"Được, cảm tạ Huyên nhi muội muội, Huyên nhi muội muội đối tốt với ta nhất." Lý Thiếu Vũ ngồi ở trên tạ đá, để Lâm Hiểu Huyên thoa thuốc giúp mình.

Lý Thiếu Vũ cũng không muốn mới vừa xuyên việt tới cũng vì mất máu quá nhiều mà chết, vậy hắn thật sự thành người xuyên việt xui xẻo nhất trong lịch sử, đến lúc đó mấy người "đồng hành" với hắn chắc cười đến rụng răng mất.