Chương 3: Năng lực thức tỉnh

"Được rồi, muội đi nhanh đi, không thì lát nữa phụ thân lại mắng bây giờ." Đợi đến Lâm Hiểu Huyên băng bó xong lần nữa, Lý Thiếu Vũ nói với Lâm Hiểu Huyên.

Toàn bộ Lâm gia bảo, người mà Lâm Thanh Vũ để ý chỉ có duy nhất mỗi Lâm Hiểu Huyên, còn những người khác ở trong ký ức của Lâm Thanh Vũ chỉ có mỗi sự thù hận, gồm cả cha mẹ hắn. Từ khi sinh ra, Lâm Thanh Vũ chưa từng thấy mẫu thân mình, càng có một lời đồn đại rằng Lâm Thanh Vũ cũng không phải là con trai ruột của Lâm Tại Thiên.

Lâm Thanh Vũ cũng đã từng hỏi, nhưng Lâm Tại Thiên đối với chuyện mẫu thân của Lâm Thanh Vũ lại nín thinh không nhắc, đệ tử và tôi tớ của Lâm gia bảo lại không dám nhiều lời, dẫn đến tính cách của Lâm Thanh Vũ đã vô cùng quái gở từ bé, dần dần lại xao nhãng tu luyện võ đạo, chuyên tâm ở đọc sách vẽ tranh.

"Thật ra phụ thân vẫn rất quan tâm Thanh Vũ ca ca đó, chỉ là trên mặt nghiêm khắc mà thôi, Kim Sang dược này là phụ thân đưa cho muội, tuy rằng phụ thân không nói, nhưng muội biết ông ấy muốn muội đưa cho huynh." Lâm Hiểu Huyên chớp chớp mắt về phía Lý Thiếu Vũ, sau đó chạy mất dạng như một làn khói.

Lý Thiếu Vũ khẽ cười, có lẽ đây chính là cái gọi là hổ dữ không ăn thịt con, nhưng người trong cuộc căn bản không biết thì có ích lợi gì đây.

Bình phục cảm xúc một thoáng, Lý Thiếu Vũ chuẩn bị bắt đầu tiến hành tu luyện, đã đến thế giới này rồi, phải thích ứng quy tắc của thế giới này trước đã.

Lý Thiếu Vũ chỉ biết thế giới hiện tại nơi mình đang ở tên là Thiên Kiếm đại lục, môn phái tu luyện trên đại lục rất nhiều. Thiên Kiếm đại lục có mười mấy châu, châu mà Lâm gia bảo đang ở tên là Đông Huyền châu, Lâm gia bảo ở Vô Cực châu cũng được xem như là cái thế lực tàm tạm, trong phạm vi mấy ngàn dặm là mạnh nhất.

Nghe đâu ở ngoài mấy vạn dặm có môn phái tu luyện còn mạnh hơn tên là Thái Huyền phái, nhưng Lý Thiếu Vũ cũng không biết, bởi vì bản thân Lâm Thanh Vũ cũng chưa từng đến đó, hơn nữa Lâm Thanh Vũ cũng không quá quan tâm đối với chuyện tu luyện, nên căn bản chưa từng xem sách vở về phương diện này.

Mà Lâm Thanh Vũ hiện nay đang ở cảnh giới tu luyện căn bản nhất - Thối Thể cảnh, cảnh giới này tổng cộng chia làm mười tầng, chủ yếu là rèn luyện thân thể của bản thân, chỉ có rèn luyện thân thể của bản thân lên đến trình độ nhất định mới có thể tu hành cảnh giới tiếp theo.

Trên Thiên Kiếm đại lục tổng cộng có 9 cảnh giới tu hành, từ thấp đến cao theo thứ tự là Thối Thể, Dẫn Nguyên, Nguyên Hạch, Khí Hải, Tụ Linh, Linh Hư, Ngự Không, Toái Không cùng Tiên Linh. Căn cứ truyền thuyết ở trên Tiên Linh cảnh còn có một cảnh giới, đó chính là thành tiên bất tử, nhưng người có thể đạt đến cấp bậc đó vốn hiếm như lá mùa thu vậy.

Tiên!

Lý Thiếu Vũ không khỏi ngửa mặt nhìn lên bầu trời, giống như trái đất, trên thế giới này cũng có truyền thuyết có liên quan với tiên nhân, vậy tiên nhân rốt cuộc có tồn tại thật hay không? Nếu quả thật tồn tại, vậy tao ngộ của mình có liên quan gì đến tiên nhân không đây? Nếu quả thật có liên quan đến tiên nhân, vậy mình rốt cuộc có nhận được gì không?

Nghĩ xa xôi như vậy làm gì, qua được cái cửa ải trước mặt này đã rồi nói sau. Bởi Lâm Thanh Vũ này không chịu chú trọng tu luyện, thể năng hiện tại so với thể năng trước đây của mình không kém bao nhiêu, một nghìn lần huấn luyện nâng tạ đá là đã giới hạn.

Nghĩ tới đây Lý Thiếu Vũ bắt đầu nỗ lực hồi ức một môn pháp môn mà Lâm Thanh Vũ đã từng tu tập tên là Thối Thể quyết, dù sao vừa mới xuyên việt đến thôi, vẫn chưa hoàn thiện dung hợp với thân thể cho lắm, rất nhiều ký ức đều rất mơ hồ.

Căn cứ trong ký ức miêu tả, trong quá trình nâng tạ đá, mình nhất định phải không ngừng vận hành pháp môn Thối Thể quyết mới có thể tạo được hiệu quả rèn luyện, không thì nâng mãi cũng vô dụng.

"A!"

Ngay lúc Lý Thiếu Vũ cố gắng hồi ức, Lý Thiếu Vũ bỗng nhiên cảm giác đầu óc của mình bị choáng một trận, chỗ ấn đường truyền đến một thoáng đau đớn, dường như ở đó có vật gì muốn lòi ra, sắp khiến đầu của mình muốn rạn nứt.

Lại ở một khắc tiếp theo, chỗ ấn đường của Lý Thiếu Vũ hiện lên một dấu ấn hình kiếm kỳ lạ, cảm giác đau đớn ở đầu Lý Thiếu Vũ cũng giảm bớt không ít, chậm rãi bình tĩnh lại. Dấu ấn hình kiếm phát ra ánh sáng, mông lung, một tia sáng khó thấy đột nhiên phá không mà đi.

Lý Thiếu Vũ đi đến trước hồ nước nhìn dấu ấn kỳ quái trên ấn đường mình, trong lòng sinh ra cảm giác quái dị, chẳng lẽ mình xuyên việt đến, năng lực đặc thù chính là có thêm một cái dấu ấn?

Vậy thì cũng hơi thảm quá rồi?

Đó là gì thế!

Đột nhiên Lý Thiếu Vũ lòng sinh cảm ứng, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một điểm sáng, đang rơi xuống về phía vị trí của Lý Thiếu Vũ.

"Má ơi! Không lẽ là thiên thạch nữa hả! Không lẽ mình mới xuyên việt đến lại phải bị nện chết thêm lần nữa sao!" Lý Thiếu Vũ không khỏi lòng sinh sợ hãi, cảnh tượng này quá giống với lúc trước.

"Quên đi, chết thì chết thôi, dù sao mình cũng tránh không khỏi." Lý Thiếu Vũ rất dứt khoát nhắm hai mắt lại chờ chết, dù sao mình chạy thế nào nó cũng đuổi theo thôi, thôi thì dứt khoát không chạy.

Sau một hồi lâu, Lý Thiếu Vũ không cảm giác được bất kỳ sự khó chịu nào, thế là chậm rãi mở mắt ra.

Không có thiên thạch rơi xuống, nhưng mà trước mặt mình lại xuất hiện một tấm bia đá phát sáng!

Lý Thiếu Vũ nhớ đến rất rõ ràng, trên sân diễn võ của Lâm gia bảo căn bản không có bia đá gì cả, tấm bia đá này nhất định là vừa mới xuất hiện.

Lý Thiếu Vũ nhìn xung quanh đôi chút, vốn không có một bóng người, bây giờ là giờ cơm trưa, chỉ có mình là không được phép ăn.

Lý Thiếu Vũ tò mò đưa tay sờ soạng bia đá, nhưng bàn tay lại dễ dàng xuyên qua bia đá, căn bản không đụng đến thứ gì.

Hư ảnh!

Đây cũng không phải là bia đá chân chính, mà là hư ảnh của bia đá.

Kỹ thuật chiếu xạ ba chiều à?

Lý Thiếu Vũ bất giác nghĩ đến loại kỹ thuật này, nhưng lập tức lại phủ định, xem thế giới này vốn dĩ là không thể phát triển khoa học kỹ thuật gì cả.

Trong lúc Lý Thiếu Vũ nghi hoặc, dấu ấn hình kiếm chỗ ấn đường của Lý Thiếu Vũ bắt đầu phát sáng, dường như đang tiến hành một loại đối thoại thần bí với bia đá hư ảnh kia. Cuối cùng trên bia đá bắt đầu hiện ra một ít vết khắc mang theo hơi thở cổ kính.

Đây là một loại chữ viết!

Vẻ mặt Lý Thiếu Vũ khiếp sợ nhìn bia đá trước mặt, loại chữ viết kia không phải là chữ Trung Quốc, cũng không phải là chữ viết hiện hành trên Thiên Kiếm đại lục, mà là một loại chữ viết còn xa xưa hơn. Quỷ dị nhất chính là, Lý Thiếu Vũ ấy vậy lại nhận thức.

Lý Thiếu Vũ căn bản không nhớ rõ mình học được loại chữ viết này khi nào, dù cho Lâm Thanh Vũ cũng chưa từng học qua, nhưng khi mình lần đầu tiên nhìn thấy những vết khắc ấy liền nhận ra đó là một loại chữ viết, hết thảy đều vô cùng tự nhiên, dường như mình từ lúc vừa sinh ra đã nhận thức được vậy, nó lại còn sâu sắc thấm vào nơi sâu xa ở linh hồn của mình.

Linh hồn!

Lý Thiếu Vũ chấn động trong lòng, xem ra đây hết thảy đều có quan hệ với khối thiên thạch đã nện trúng mình. Mặc dù mình hiện tại còn chưa cảm thấy mình rốt cuộc lấy được cái gì, nhưng xác thực mình đã xảy ra một ít biến hóa, e sợ có quan hệ đến linh hồn của mình.

Chẳng lẽ mình chính là năng lực của mình?

Thôi kệ đã, xem trước trên bia đá viết gì rồi nói sau.

Nghĩ đến đây Lý Thiếu Vũ liền bắt đầu cẩn thận xem chữ viết trên bia đá, thế nhưng hắn càng xem lại càng hoảng sợ.

Trên tấm bia đá này ghi lại chính là một môn pháp môn tu luyện cổ xưa, hơn nữa từ miêu tả đến xem thì tác dụng mạnh mẽ vô cùng.

Huyền Hoàng Bất Diệt kinh!

Bộ công pháp này tuyệt đối là một bộ pháp môn luyện thể nghịch thiên, có thể khai phá tiềm lực nhân thể đến mức tận cùng, so với nó, Thối Thể quyết mà Lâm Thanh Vũ ban đầu tu luyện chỉ là cặn bã.

Huyền Hoàng Bất Diệt kinh cũng giống với Thối Thể quyết tổng cộng chia làm mười tầng, nhưng hiệu quả giữa hai chúng nó lại kém xa tít tắp. Tác dụng của Thối Thể quyết chỉ là không ngừng rèn luyện xác thịt, đạt đến Thối Thể quyết mười tầng có thể khiến thể xác con người bùng nổ ra sức lực vạn cân, ngoài ra không còn hiệu quả nào khác.

Nhưng năm tầng đầu của Huyền Hoàng Bất Diệt kinh đã có thể làm được tất cả thứ đó, năm tầng sau còn có thể tiếp tục rèn luyện thân thể, mấu chốt là Huyền Hoàng Bất Diệt kinh căn bản không bị hạn chế như Thối Thể, dù cho có bước vào cảnh giới phía sau vẫn có thể tiếp tục tu luyện được.

Hơn nữa Huyền Hoàng Bất Diệt kinh còn có tâm pháp đặc biệt, có thể thực hiện được công hiệu đặc thù mà Thối Thể quyết không thể thực hiện.

Năm tầng đầu tương đương như Thối Thể quyết, chính là không ngừng rèn luyện bản thân, để cơ thể của mình không ngừng mạnh mẽ. Nhưng một tầng của Huyền Hoàng Bất Diệt kinh đã ngang được hai tầng của Thối Thể quyết, hơn nữa mấu chốt nhất chính là Huyền Hoàng Bất Diệt kinh có thể mượn thiên tài địa bảo bên ngoài để trực tiếp tu luyện, có thể nâng cao tốc độ tu luyện rất nhiều.

Tuy rằng Thối Thể quyết cũng có thể mượn dược vật tu luyện, nhưng tiến cảnh bị chậm hơn rất nhiều, vì Thối Thể quyết cần từ từ chuyển hóa, mà không thể trực tiếp tu luyện.

Còn sau tầng sáu thì lại càng ghê gớm hơn, ngoại trừ tiếp tục cải thiện thể chất nó còn cải thiện tâm pháp, có thể căn cứ đẳng cấp tâm pháp bất đồng để đạt được hiệu quả chữa thương bất đồng.

Luyện thành tâm pháp tầng sáu có thể tăng nhanh tốc độ khôi phục ngoại thương của bản thân.

Luyện thành tâm pháp tầng bảy có thể tăng nhanh tốc độ khôi phục nội thương của bản thân.

Luyện thành tâm pháp tầng tám, dù cho sau này cánh tay của mình bị đối thủ chém đứt, nhưng mình vẫn có thể mượn nguyên khí hồi phục như cũ.

Tu thành tâm pháp tầng chín càng thêm biến thái, chỉ cần đầu của mình vẫn còn, là có thể tái sinh ra thể xác lại.

Còn tu thành tầng mười thì càng trâu, chỉ cần còn một giọt tinh huyết, là đã có thể bất tử!

Lý Thiếu Vũ bất giác nuốt từng ngụm nước bọt, tâm pháp này thật sự là trâu vãi, nếu mình luyện thành quả thực chính là con gián đập không chết, quả nhiên là ngón tay vàng nghịch thiên mà.

Nhưng xem đến yêu cầu tu luyện đằng sau Lý Thiếu Vũ không khỏi trợn tròn mắt, năm tầng đầu cũng tàm tạm, tu luyện vẫn xem như khá đơn giản, nhưng từ tầng sáu trở đi độ khó lại cao hơn rất nhiều, hở tí là phải tu luyện từ chục năm đến trăm năm.

Còn tầng chín và tầng mười lại càng khủng, thời gian tu luyện đằng sau đều phải là nghìn năm trở lên, đây là tính thiên phú nghịch thiên, nếu như thiên phú bình thường thì lại càng xa xa khó vời nổi. Thêm cả vật liệu có thể phụ trợ tu luyện được kể ở đằng sau, toàn là những thứ chưa từng nghe nói.

"Mẹ nó, cho mình bộ công pháp nghịch thiên lại khó tu luyện thế kia, sao không tiện thể đưa thêm chút vật liệu chứ." Lý Thiếu Vũ không khỏi tức giận mắng một câu.

"Không biết thỏa mãn!"

Trong đầu Lý Thiếu Vũ đột nhiên vang lên một câu nói như vậy, khiến Lý Thiếu Vũ sợ hết hồn.

"Ai! Ai đang nói chuyện, có ngon đi ra cho ta!" Lý Thiếu Vũ la lớn.

Không có động tĩnh.

"Được rồi, mày chơi tao chứ gì, đưa tao đến đây thì không nói câu nào, rồi giờ nói câu như vậy, hóa ra là mắng mày thì mới có tác dụng." Lý Thiếu Vũ cả giận nói, trong đầu tự hỏi nên mắng sao mới hả giận.

"Luyện hay không tùy ngươi, không luyện thì ta trả bia đá về, bất quá thì ngươi chết ta lại tìm kí chủ khác thôi."

Tồn tại vô hình dường như có thể nắm rõ suy nghĩ của Lý Thiếu Vũ, nó nói một câu như vậy ở trong đầu Lý Thiếu Vũ, mà bia đá trước mặt Lý Thiếu Vũ mắt thấy lại sắp bay đi.

"Ta luyện, ta luyện được chưa!" Lý Thiếu Vũ vội vàng ngăn cản, giỡn sao, tự nhiên mình bị mang đến đây, thật vất vả đạt được công pháp nghịch thiên như thế, sao có thể để nó bay đi đây.

Đây chính là chỗ dựa cho tương lai cưới vợ bạch phú mỹ, đi lên nhân sinh đỉnh cao của mình đấy.