Lý Thiếu Vũ đi trên phố, tiện tay vò hộp thuốc lá đã rỗng tuếch trong tay thành một cục rồi ném về phía thùng rác bên cạnh, nhưng xui thay lại trúng ngay thân thùng, thành công bị bắn ngược trở lại.
Hộp thuốc lá bị vò thành cục lăn lộn trên mặt đất vài vòng mới dừng lại, thùng rác cùng hộp thuốc lá dường như đều đang chế giễu Lý Thiếu Vũ trong âm thầm.
"Má! Mày cũng bắt nạt tao phải không!"
Lý Thiếu Vũ hét to một tiếng, đưa chân lên đá mạnh về phía thùng rác bên cạnh.
"Độp!"
Lý Thiếu Vũ từng luyện qua tán thủ (1), cho nên tố chất thân thể cũng không tệ lắm, một cái thùng rác nhựa làm sao chịu đựng được một cước này, thế là trực tiếp bị Lý Thiếu Vũ đá ra một vết nứt.
"Bị tâm thần à!" Một người phụ nữ trung niên đang chuẩn bị đến vứt rác, dùng ánh mắt quái dị nhìn về Lý Thiếu Vũ.
"Đi mau đi mau, gặp phải thằng điên đấy, lại còn tức giận với thùng rác nữa." Hai cô gái mười tám, mười chín tuổi xa xa vòng qua Lý Thiếu Vũ, dùng âm lượng cực nhỏ trò chuyện với nhau.
"Ôi... Thanh niên bây giờ ấy, nóng nảy quá." Một ông cụ tóc hoa râm nhìn phía Lý Thiếu Vũ, lắc lắc đầu thở dài một tiếng.
"Có lẽ là vì áp lực cuộc sống quá lớn, xã hội bây giờ ấy, ôi..." Bác gái bên cạnh ông cụ khẽ thở dài một hơi, dường như đang giúp Lý Thiếu Vũ nói chuyện.
"Bố mày đá nát mày!"
Song Lý Thiếu Vũ vốn là không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đá thùng rác, khi nãy đá một cước khiến phiền muộn trong lòng hắn dường như giảm đi rất nhiều, hắn lại lần nữa đá tiếp về phía thùng rác.
"Răng rắc!"
Thùng rác lần này không chịu nổi nữa, bị Lý Thiếu Vũ đá ra một cái miệng to, trong lòng Lý Thiếu Vũ nhất thời cảm thấy một lúc vui sướng, thế nhưng lại lập tức cảm nhận ngay một luồng buồn nôn.
Theo sự vỡ vụn của thùng rác, một cái túi rác màu đen cũng bị đổ ra, chất lỏng vàng, xanh chảy ra đi kèm theo vật thể màu vàng vô cùng sền sệt, tất cả đều rơi vào giày và trên ống quần của Lý Thiếu Vũ, một trận tanh tưởi và vị khai của mùi nước tiểu phóng thẳng lên trời.
"Ọe!"
Lý Thiếu Vũ cảm giác ngực mình cuồn cuộn một hồi, cuối cùng vẫn không thể chịu đựng nổi, hắn ngồi xổm trên đất nôn từng hớp to xuống.
"Thằng nhóc kia, khi nãy cậu đá thùng rác à, cậu đây là đang phá hoại của công đó biết không?" Lúc Lý Thiếu Vũ đang nôn mửa, có hai gã trông dáng dấp như Quản lý đô thị từ đằng xa đi đến, quát to về phía Lý Thiếu Vũ.
Lý Thiếu Vũ nghe thế quay đầu lại, dứt khoát đứng lên liền bắt đầu quay người chạy như điên, chỉ để lại một loạt vết chân ướt nhẹp cùng vị lạ gay mũi.
Giỡn sao, nếu như bị bắt thì ít nhất bị phạt 500 tệ, vốn hắn đã vừa mới mất việc làm, tháng này đã chuẩn bị ăn đất rồi, nếu như lại phạt 500, bản thân ngay cả đất cũng khỏi cần ăn nữa.
"Thằng nhóc đừng chạy!" Hai chú Quản lý đô thị ở đằng sau đuổi sát không buông, vừa đuổi theo vừa quát.
Nhưng thể lực hai người bọn họ làm sao có thể đuổi kịp Lý Thiếu Vũ vẫn kiên trì luyện tán thủ, vẻn vẹn 3 phút đồng hồ đã bị Lý Thiếu Vũ bỏ cho không còn cái bóng.
Lý Thiếu Vũ chạy băng băng 5 phút đồng hồ, xác định ở sau không còn ai theo nữa, bấy giờ mới hãm lại tốc độ, lúc này Lý Thiếu Vũ đã chạy đến trên một con phố chính, dòng người và dòng xe cộ đều bắt đầu tăng lên.
"Trời ơi, thối vãi!"
"Đây là mùi gì vậy, người này mới bò ra từ đống rác à?"
...
Mỗi một người đi đường qua lại đều dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Lý Thiếu Vũ, tay bịt miệng mũi rồi rất xa vòng qua hắn.
Lý Thiếu Vũ bĩu môi, căn bản không để ý lắm. Tục ngữ nói chân đất không sợ chân giày, ta thối ta sợ ai, chỉ có người khác sợ ta thôi.
"Mẹ ơi, đó là gì thế?" Đang lúc Lý Thiếu Vũ dự định suy nghĩ một chút về nhân sinh tương lai của mình, giọng nói của một cô bé lại hấp dẫn sự chú ý của hắn, theo ngón tay của cô bé, hắn nhìn lên về phía không trung.
Một điểm sáng.
Nhưng một điểm sáng trên không trung đó rất nhanh đã biến thành một quả cầu lửa cháy hừng hực, đang cực tốc bay về phía nơi mình đang đứng!
"Má ơi, chạy mau! Là thiên thạch!" Lý Thiếu Vũ hô một tiếng cho mẹ của cô bé, sau đó quay đầu bỏ chạy, dám làm việc nghĩa hay anh hùng cứu mỹ nhân gì đó hắn không thèm nghĩ tới, mạng của mình quan trọng hơn, nhắc nhở một tiếng coi như là trọn nghĩa vụ rồi.
Lý Thiếu Vũ vừa chạy vừa xem quỹ tích vận hành của khối thiên thạch trên không trung, trong đầu tính toán mình rốt cuộc có thể tránh thoát một kiếp hay không.
"Hô!" Chạy ra được gần trăm mét, Lý Thiếu Vũ mới ngừng lại nghỉ ngơi một chút, cũng may khối thiên thạch đó không hướng về phía bên mình, cơ mà khi nãy nếu hắn dừng lại ở vị trí lúc đó thì nguy hiểm thật.
Ơ? Hình như có cái gì không đúng.
Lý Thiếu Vũ nhìn khối thiên thạch trên không trung, nó cũng không phải quá lớn, đại khái chỉ chừng một quả bóng rổ, kéo một đuôi ngọn lửa thật dài vút qua hư không, phỏng chừng thêm 3 giây đồng hồ nữa nó sẽ nện xuống mặt đất.
Nhưng trong phút chốc khi Lý Thiếu Vũ nhìn thấy nó, Lý Thiếu Vũ hoảng hốt sinh ra một loại ảo giác, khối thiên thạch trên không trung đó đang dừng lại!
Lý Thiếu Vũ ra sức dụi dụi mắt, lại một lần nữa xác nhận, kết quả để hắn trợn mắt ngoác mồm.
Khối thiên thạch đó thật sự dừng ở trong hư không!
Nếu như không phải mọi người xung quanh còn đang hoảng loạn chạy trốn tứ phía, Lý Thiếu Vũ thậm chí cho rằng vào lúc này thời gian đang dừng lại.
"Vèo!" Thiên thạch khổ bóng rổ chỉ ngừng trong nháy mắt vẻn vẹn, dường như phát hiện gì đó, nó biến đổi phương hướng bay thẳng đến Lý Thiếu Vũ.
"Mình mới mua đồng hồ năm ngoái mà! (2)" Lý Thiếu Vũ căn bản không dám tin tưởng con mắt mình, nhưng hắn vẫn xoay người chạy nhanh, tốc độ này có lẽ còn vượt qua Bolt (3).
Nhưng mà, hắn làm sao có khả năng chạy qua thiên thạch.
"Ầm!"
Thiên thạch khổ bóng rổ hung hăng nện vào trên người Lý Thiếu Vũ, Lý Thiếu Vũ cảm giác giống như là một ngọn núi lớn đặt ở trên người mình như thế, xương cốt cả người thoáng cái gãy tan vỡ vụn, đùng phát chết toi, toàn bộ thế giới của Lý Thiếu Vũ trong nháy mắt lâm vào trong bóng tối yên tĩnh vô tận.
Một đám mây hình nấm vọt lên trên đường, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu to lớn chu vi hơn mười mét, còn Lý Thiếu Vũ thì ngay cả sợi lông cũng không thừa lại. Chỉ có người đi đường vây xem ở phía xa giờ đây mỗi một người đều cầm điện thoại ra chụp ảnh về phía hố to dưới đất.
Lý Thiếu Vũ vốn là cô nhi, dù cho đột nhiên biến mất cũng không có ai sẽ phát hiện, bởi vì trên thế giới này không ai quan tâm hắn cả.
Không lâu sau đó, xe cảnh sát và xe cứu hỏa lần lượt gào thét chạy đến, nơi này cũng bị kéo dải cảnh báo, cảnh sát bắt đầu sơ tán quần chúng vây xem.
Tin tức cuối cùng có liên quan đến Lý Thiếu Vũ để lại ở thế gian này e rằng sẽ là tiêu đề đầu báo ngày mai: Quần chúng cho hay, thiên thạch từ trên trời giáng xuống, một cậu thanh niên xui xẻo bị nện phải, hài cốt thành tro. Thậm chí cả tên Lý Thiếu Vũ cũng sẽ không xuất hiện.
Ở trong bóng tối không biết qua bao lâu, Lý Thiếu Vũ từ từ khôi phục tri giác, chậm rãi tỉnh lại.
Mình không chết?
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lý Thiếu Vũ.
Đầu đau quá!
Đây là suy nghĩ thứ hai của Lý Thiếu Vũ.
"Trời ơi..."
Nỗ lực mở mí mắt cực kỳ nặng trĩu, Lý Thiếu Vũ thấy được một tia sáng, chỉ là đầu đau nhức khiến hắn buộc phải phát sinh một tiếng rên rỉ.
"Ca, huynh tỉnh rồi, muội còn tưởng rằng huynh... huhuhu..."
Sau lúc Lý Thiếu Vũ phát ra âm thanh, bên tai truyền đến tiếng khóc của một cô bé, còn có một bàn tay mỏng manh nắm thật chặt cánh tay của hắn đang không ngừng lung lay.
Lý Thiếu Vũ hơi quay đầu lại nhìn, ở trước mặt mình khóc nức nở là một cô bé trắng xinh có chừng sáu, bảy tuổi. Nhưng trang phục của bé lại cực kỳ quái lạ, trên người mặc một bộ áo quần lụa màu phấn hồng, đầu còn mang trang sức đẹp đẽ, hoàn toàn là trang phục cổ trang.
Hóa ra khi nãy đang quay phim điện ảnh, chắc là đoạn quay thiên thạch rơi gì đó, nhưng đạo cụ không điều khiển tốt, hậu quả là nện lên người mình.
"Em gái nhỏ, đừng khóc, tôi còn chưa chết mà." Lý Thiếu Vũ cảm giác thân thể mình hiện tại hết sức yếu ớt, chỉ có thể dùng âm thanh rất nhỏ nói với cô bé.
"Ca, muội dìu huynh lên." Cô bé nâng dậy cơ thể của Lý Thiếu Vũ, khiến lòng hắn không khỏi bay lên chút kinh ngạc, cô bé này sức lực còn rất lớn ta.
"Hiss..."
Sau khi bị cô bé nâng dậy, Lý Thiếu Vũ không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, bấy giờ Lý Thiếu Vũ mới nhìn rõ cảnh sắc xung quanh, nơi đây hoàn toàn là dáng dấp của rừng sâu núi thẳm, nào có nửa điểm đô thị hiện đại.
Mấu chốt nhất chính là thân thể của mình dường như nhỏ đi, so với cô bé sáu, bảy tuổi trước mặt không cao hơn bao nhiêu.
Lý Thiếu Vũ mơ hồ run lên trong lòng, cúi đầu nhìn về phía người mình, này vừa nhìn không khỏi giật cả mình, vẻ mặt chán nản ngồi xuống trên đất.
"Xẹt..."
Cô bé thấy Lý Thiếu Vũ lại ngồi xuống đất, còn tưởng rằng là Lý Thiếu Vũ cần nghỉ ngơi thêm nữa, nên cũng không ngăn cản Lý Thiếu Vũ, tay xé xuống một miếng vải từ trên chiếc quần lụa mỏng của mình.
"Ca, muội băng bó vết thương cho huynh trước nha, không thì lát nữa mất máu nhiều lắm." Cô bé ngoan ngoãn đứng ở phía sau Lý Thiếu Vũ, quấn vải lên trên đầu hắn.
Lý Thiếu Vũ đưa tay sờ soạng sau gáy mình, phát hiện ra nơi đó bị xước một cái miệng to, lại nhìn về phía mặt đất, khi nãy chỗ hắn nằm còn có một tảng lớn vết máu.
"Chảy máu nhiều như vậy còn có thể sống lại, cũng thật là kỳ tích..." Lý Thiếu Vũ đăm chiêu nhìn bầu trời, đại não đang nhanh chóng vận chuyển, tự hỏi tình huống đặt tại trước mắt mình.
Trí nhớ của bản thân đã ngưng hẳn khi mình bị một khối thiên thạch nện chết, sau khi tỉnh lại thân thể của mình nhỏ đi, cũng chừng khoảng tám tuổi, người nơi đây mặc cổ trang, hơn nữa hoàn cảnh chung quanh cũng cực kỳ xa lạ.
Lẽ nào? Mình xuyên việt trùng sinh rồi?
Trong đầu Lý Thiếu Vũ bỗng nhiên lóe lên quầng sáng, không khỏi nghĩ đến motip trong tiểu thuyết thường viết đến, đó chính là nhân vật chính cuộc sống hiện thực vô cùng không như ý, bởi vì bất ngờ xuyên việt trùng sinh, kết quả trở thành một đại vai chính, nắm quyền hành thiên hạ, cưới vợ bạch phú mỹ (4), đi lên đỉnh cao nhân sinh!
Đây tất cả không phải là đang miêu tả tình huống của mình hiện tại sao?
"Oa hahahahahaha..."
Nghĩ đến đây Lý Thiếu Vũ kích động đứng lên, hai tay chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to một tiếng, không chút nào ủ rũ vì đi đến cái nơi có hoàn cảnh xa lạ như này, trong lòng trái lại thấp thoáng một chút hưng phấn.
"Lý Thiếu Vũ ta rốt cuộc cũng chờ được đến ngày đó, từ đây cuộc sống đắng khổ sắp trở thành quá khứ rồi, nhân sinh vô địch mới toanh của ta sẽ từ đây mở ra!"
"Á á..." Lý Thiếu Vũ sau khi cười to không khỏi có hơi đầu váng mắt hoa, dưới chân xiêu vẹo một phát suýt chút nữa ngã xuống đất, đây là kết quả của đại não khuyết thiếu oxygen.
"Thanh Vũ ca ca, đừng nói huynh ngã vỡ đầu rồi nha, sao toàn nói lời mê sảng thế, Lý Thiếu Vũ là ai?"
Cô bé trợn mắt ngoác mồm nhìn Lý Thiếu Vũ trước mắt nói rằng.
Cái gì? Thanh Vũ ca ca?
Lý Thiếu Vũ không khỏi ngẩn ngơ, sao không giống lắm trong tiểu thuyết viết thế, không phải nhân vật chính bình thường xuyên việt đến đều cùng tên gốc sao? Tại sao cô bé này lại gọi mình là Thanh Vũ ca ca? Đây thật là không khoa học mà!
*Chú thích:
(1) Tán thủ: võ chiến đấu tay không.
(2) Năm ngoái mua đồng hồ: từ lóng internet thường dùng trong trường hợp mắng chửi người hoặc bộc lộ nội tâm đang rất là bực bội, khởi nguồn từ vụ Dương Đạt Tài ở cục Thiểm Tây năm 2012.
(3) Bolt: Usain Bolt, vận động viên điền kinh người Jamaica, thành tích nổi bật trong các nội dung chạy nước rút mà giới truyền thông đã đặt cho anh biệt danh "Bolt tia chớp" ("Lightning Bolt").
(4) Bạch phú mỹ: Giàu - trắng - đẹp.