Chương 2: Người chết đói
Lại tới thời điểm bận rộn nhất trong năm, mùa màng đã chín, là lúc thu hoạch
Ank vất vả cần cù, bận rộn thu hoạch, lưỡi hái sắc bén trong tay tung bay, từng gốc cây bị cắt tới tận gốc, đổ chỉnh tề qua một bên, chuẩn xác giống như có một bàn tay vô hình đang sắp xếp chúng vậy.
Đây đều là kinh nghiệm tích lũy qua hàng nghìn năm làm việc không ngừng nghỉ, lưỡi hái trong tay nó giống như vật sống, muốn chém thế nào thì chém thế đó, muốn chém sâu bao nhiêu là sâu từng đó, tạo ra điều kiện tốt nhất cho những bước tiếp theo.
Cứ làm việc không ngừng nghỉ như vậy, một đêm lặng lẽ qua đi, trời tờ mờ sáng, tiếng chim hót bốn phía dần dần nhiều hơn, đủ loại chim nhỏ với các giống loài khác nhau đáp xuống bên bờ ruộng, mổ những cây trồng bị đổ.
Nếu chúng nó chỉ mổ những cây trồng đã thu hoạch, Ank sẽ mặc kệ không quan tâm, những mẩu vụn đó không là gì so với sự màu mỡ còn nguyên trên cây.
Nhưng có không ít chim chóc mới, chưa từng bị dạy dỗ, đã vượt qua giới hạn, đáp xuống những cây trồng chưa thu hoạch.
Ank nghiêng đầu, quay người đi tới bên rìa ruộng, tháo cái mũ rơm trên đỉnh đầu bù nhin xuống, đội lên trên đầu mình.
Một kích ma lực, Ank đội mũ rơm hóa thành một con chim ưng, vẫy cánh bay vào trong ruộng.
Đám chim nhỏ đang đậu trên cây trồng chưa thu hoạch sợ tới mức tè ra quần, nháo nhác chạy khắp nơi, thật lâu sau cũng không dám quay lại.
Mũ bù nhìn là một loại đạo cụ có thể phóng thích ma pháp ảo thuật, chỉ cần một chút ma lực để kích phát, thì có thể duy trì một loại ảo thuật trong thời gian dài, trừ khi có người có tinh thần lực cường đại hơn Ank, nếu không thì rất khó phá vỡ, dùng để lừa chim nhỏ thì vậy là đủ rồi.
Đã từng, những bù nhìn đội mũ này đều có thể tự mình phóng thích ảo thuật, đe dọa chim nhỏ ăn vụng, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, đám bù nhìn này cũng dần dần không còn động tĩnh.
Đã trải qua vài năm giảm sản lượng quy mô lớn, chim nhỏ thú con càng ngày càng nhiều, sau khi liên tục bị đào hạt giống vừa mới gieo xuống ra ăn mất, Ank mới nhận ra tác dụng của bù nhìn, sau đó chậm rãi luyện tập các kích phát mũ ảo thuật.
Đến bây giờ, nó đã học xong vài loại ảo thuật biến ảo ngoại hình, ví dụ như ưng mà đám chim nhỏ thú con sợ hãi nhất.
Chỉ thấy một con cự ưng vẫy cánh, bay tới bay lui trong ruộng, cây trồng được thu hoạch liên tục, đám chim nhỏ ham ăn thật lâu không dám đáp xuống.
Sau khi mặt trời mọc, ánh sáng mặt trời chiếu lên người Ank, mang tới một cảm giác nóng rực.
Sinh vật bất tử ghét nhất là ánh mặt trời, Ank cũng không ngoại lê.
Thật lâu trước đây, nếu nó ngẩn ngơ dưới ánh mặt trời chỉ một chút thôi, cũng đã cảm thấy linh hồn mình như muốn nổ tung, khi đó, nó sẽ dùng tốc độ nhanh nhất, trốn vào chỗ ánh mặt trời không thể chiếu tới.
Nhưng hơn một nghìn năm trôi qua, mặc dù Ank vẫn không thích ánh mặt trời, nhưng đã không còn cảm giác khó chịu như năm đó.
Nhất là khi chỉ còn một chút cây trồng chưa được thu hoạch, nó cảm giác bản thân còn có thể chịu đựng thêm một chút.
Đội ánh mặt trời, đóng gói đống cây trồng cuối cùng thu hoạch được, Ank đẩy những chiếc xe cút kít nhỏ, bắt bọn chúng chở tới chỗ nhà kho - nơi cây trồng thu hoạch được cất giữ.
Đẩy đẩy một lúc, Ank đột nhiên cảm giác có gì đó không thích hợp, ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài nông trường, thì chỉ thấy bên ngoài hàng rào, có một luồng sáng trắng hình cái cửa đang lóe sáng.
Ank đã quên mất bao nhiêu năm rồi không xuất hiện loại tình huống dị thường này, không có âm thanh, không có ánh sáng, chỉ có bầu không khí chết lặng suốt những năm qua.
Vì sao cổng vòm lại sáng lên? Những linh hồn bật diệt kia trở về sao?
Lúc này Ank rẽ vào một khúc cua, lương thực cũng không thèm cất nữa, đẩy xe nhỏ đi về phía cổng vòm đang sáng lên.
Nhưng khi nó đi tới chỗ cổng vòm, thì lại không phát hiện ra bất kỳ linh hồn bất diệt nào, ngoại trừ bên ngoài cổng vòm đang tản ra ánh sáng trắng, thì tình huống xung quanh không có bất kỳ khác biệt nào so với lúc thường.
Ank nghi hoặc, đi vòng vòng quanh cổng vòm, đi một hồi lại đi vào giữa, trực tiếp biến mất cùng cổng vòm.
Sau một trận hoa mắt chóng mặt, cảnh vật bốn phía thay đổi lớn, không còn là nông trường hoang vắng tĩnh mịch mà là một thảo nguyên xanh tươi, hai cây cột đá sừng sững giữa cánh đồng, phát ra ánh sáng trắng mờ ảo.
Ank đi về phía trước nửa bước, nhưng lại kéo theo cả màn sáng của hai cột đá, giống như tấm màn này đã kết nối nó với cột đá.
Lại bước ra thêm nửa bước, Ank cảm giác được sự trói buộc, màn sáng đã trói buộc nó và cột đá vào cùng một chỗ.
Cái gì vậy?
Ank dùng sức tránh né, dễ dàng giãy thoát khỏi màn sáng, bàn chân cũng đặt lên thảm cỏ.
Màn sáng bị nó giãy thoát vô lực co rút lại, cuối cùng co lại nơi cổ tay nó, hóa thành một vòng tay bằng da có khắc ký hiệu.
Trang sức ma pháp sao? Ank nghiêng đầu tự hỏi.
Đúng lúc này, phía sau nó đột nhiên truyền tới một giọng nói suy yếu.
"Ưng... ưng nhân? Ta... rõ ràng ta... cầu nguyện với linh hồn bất tử mà, tại sao người tới lại là ưng nhân?"
Ank quay đầu lại thì thấy một nhân loại đang quỳ rạp trên đất, gầy yếu lẻ loi, cổ tay khô quắt lộ cả xương, giống như chỉ còn một lớp da phủ lên xương cốt.
Một cái tay của hắn đã chỉ vào Ank, không cam lòng nói xong một chữ cuối cùng, đầu cùng cánh tay đều rũ xuống, hôn mê bất tỉnh.
Ưng nhân? Nó sao?
Ank nghiêng đầu, có chút khó hiểu, nó rõ ràng là bộ xương khô, vì sao nhân loại kia lại chỉ vào nó nói "Ưng nhân"?
Ưng nhân là cái gì?
Nghĩ tới đây, Ank đột nhiên sờ lên đầu mình, tháo mũ rơm của bù nhìn xuống.
Thì ra là thế, nãy giờ nó không gỡ mũ rơm xuống, nên ngoại hình vẫn là ưng do mũ biến ảo ra, cho nên bị nhân loại này hiểu lầm.
Treo mũ lên cổ, Ank đi tới bên cạnh nhân loại, dùng ngón tay chọc chọc hắn.
Không có động tĩnh, quả thực là ngất đi rồi.
Nó cẩn thận quan sát, khí tức sinh mệnh của nhân loại này đang yếu dần đi, bất kỳ lúc nào cũng có thể tắt lịm.
Nói cách khác, nhân loại này sắp chết.
Điều này làm cho Ank có chút mờ mịt cùng luống cuống.
Nó chỉ là một tiểu khô lâu trồng rau, chưa từng gặp phải loại chuyện này bao giờ, hiện tại phải làm cái gì đây?
Nghĩ một lát, Ank đột nhiên nhớ tới cái xe đẩy của mình, trên xe còn có lương thực vừa thu hoạch đang chuẩn bị chở tới kho hàng, nhưng trên đường bị ánh sáng trắng hấp dẫn, nên cứ vậy mà đẩy xe tới đây.
Hiện giờ trong tay nó vẫn còn một xe lương thực.
Nhân loại hẳn là cần đồ ăn nhỉ?
Hắn gầy như vậy, chắc là đói lắm rồi?
Nghĩ tới đây, Ank liền biết mình nên làm như thế nào rồi, dù sao chuyện nó có thể làm cũng không nhiều.
Lật nhân loại lại, bốc một nắm lương thực nhét vào trong miệng hắn, sau đó ngồi tại chỗ, ôm đầu gối quan sát.
Vì sao không ăn?
Ank đợi nửa buổi, phát hiện đối phương vẫn không có động tĩnh, Ank lại chợt hiểu ra: Ngất rồi chắc là không nuốt được.
Chắc chắn là như thế, Ank quyết định sẽ giúp hắn một phen.
Nó lại bốc một nắm lương thực, cứng rắn nhét vào trong miệng nhân loại, sau khi nhét vào vốc, không ngoài ý muốn, nhân loại bị nó ép buộc tỉnh.
Nhân loại suy yếu, gian nan phun ra ngũ cốc suýt chút nữa đã khiến hắn nghẹn chết, khó khăn bày tỏ thứ đồ này phải xát vỏ nấu chín mới ăn được, đồng thời biểu thị mình khát sắp chết rồi, cần nước.
Đối mặt với yêu cầu như thế, Ank khó xử, nó đi đâu tìm nước bây giờ?
Không tin được nước, ngũ cốc lại ăn không được, nhân loại suy yếu nhìn chằm chằm một xe cút kít đồ ăn, cuối cùng trực tiếp chết đói.