Chương 1: Yên tĩnh không tiếng động

Chương 1: Yên tĩnh không tiếng động

Ank bị âm thanh con gì đó mổ đánh thức, linh hồn của nó chậm rãi cháy lên, dao động từ trong hốc mắt trống rỗng bắn ra ngoài, va chạm vào thứ gì đó có thể cảm giác, đây là phương thức quan sát thế giới bên ngoài của khô lâu.

Linh hồn kéo dài vươn ra, đáp xuống trên xương sườn trước ngực Ank, đó chính là nơi vang lên tiếng mổ.

Một chú chim nhỏ đang mổ một điểm hư tổn trên xương sườn của Ank, lôi ra một hạt cỏ ở trong đó rồi ăn luôn.

Ank vẫn duy trì tư thế cũ, không hề động đậy, mặc cho chú chim nhỏ xử lý thân thể nó.

Đây đối với nó là một chuyện tốt, hạt cỏ khảm trong xương nếu gặp nước sẽ nảy mầm, mọc cây, phá hư xương cốt của nó.

Chờ sau khi chim nhỏ bay đi, Ank đứng dậy khỏi mặt đất, kiểm tra thân thể một lần nữa.

Lại hỏng thêm nhiều chỗ nữa rồi, phải đổi thôi...

Trải qua một mùa đông ngủ say, xương cốt của Ank đã hư tổn hơn nhiều so với năm trước, nếu không đổi một bộ mới thì rất có thể sẽ ảnh hưởng tới hoạt động của nó.

Nhưng mà nghĩ tới vấn đề này, Ank lại buồn rầu quay đầu, mong ngóng nhìn về phía cung điện giống như ngọn núi sau lưng.

Đã nhiều năm như vậy rồi, chỉ có quân vương trong cung điện mới có thể bảo tồn xương cốt hoàn hảo.

Muốn đổi xương cốt mới thì cần phải đi vào trong đó tìm, đây là một việc khiến nó buồn rầu.

Mặc dù Quân Vương Bất Tử đã mất tích một ngàn năm, nhưng uy thế vẫn còn sót lại trong linh hồn của Ank, khiến nó không quá nguyện ý tới gần cung điện.

Năm nay cứ tạm sử dụng đi đã, sang năm rồi tính...

Ank bỏ qua ý tưởng vào trong cung điện tìm kiếm xương cốt để thay đổi, mà đi về phía ruộng hoang cách đó không xa.

Nó đứng dậy khỏi đống cỏ khô, cũng là nơi Ank ngủ say cùng che nắng.

Trước kia, lúc ban ngày, ánh mặt trời quá chói chang, nó không chịu được sức nóng từ ánh mặt trời, sẽ tránh vào trong đống cỏ khô để nghỉ ngơi tránh nắng, chờ tới khi mặt trời xuống núi, mới đi ra làm việc, mãi tới sáng ngày hôm sau.

Ngày nấp đêm ra là lịch sinh hoạt bình thường của sinh vật bất tử.

Trước đây, khi nó còn đồng bọn, các đồng bọn sẽ cắm đầu vào trong đống cỏ khô, tới chạng vạng lại mang một thân đầy cỏ khô leo ra.

Ank phát hiện như vậy không tốt, trong đống cỏ khô ẩm ướt âm u, lại có sâu bọ có thể ăn mòn xương cốt.

Cho nên Ank bó cỏ thành từng bó, chồng chất lên thành một chỗ giống như hang động, sau đó mới tiến vào.

Như vậy thì mưa xối không tới, nắng cũng chiếu không vào, tình trạng xương cốt cũng tốt hơn đám đồng bọn rất nhiều.

Mấy năm gần đây, nó đã không quá quan tâm tới việc phơi nắng dưới ánh mặt trời, chỉ là giờ giấc sinh hoạt trước giờ ảnh hưởng, nên nó vẫn duy trì thói quen mặt trời mọc thì nghỉ, mặt trời lặn lại ra làm.

Hiện tại đang là ban đêm, lại đến thời gian làm việc vất vả cần cù.

Ank là một tiểu khô lâu ngủ yên tại một nông trường gần cung điện, phụ trách trồng trọt năm mươi mẫu ruộng, đến giờ đã là một ngàn một trăm năm.

Trước kia, cả nông trường có hơn sáu mươi khô lâu giống như Ank cùng trồng rau, mỗi đứa phụ trách năm mươi mẫu ruộng.

Ank chỉ là một đứa bình thường trong đó, không có gì lạ, điểm đặc thù duy nhất có lẽ là sống lâu hơn người khác mà thôi.

Khô lâu bình thường không biết bảo dưỡng xương cốt, lại thích xua đuổi chim nhỏ, thích chui vào trong đống cỏ khô, cho nên xương cốt của những người khác chỉ có thể chống đỡ mười mấy năm là đã mục đến mức không thể sử dụng nổi, ngã xuống đất.

Ngẫu nhiên sẽ có sinh vật bất tử cao đẳng bay qua trên không trung, phát hiện mẫu ruộng này bị bỏ hoang thì biết khô lâu phụ trách nơi này đã bị hủ hóa rồi báo lên trên.

Hơn mười ngày sau, sẽ có khô lâu mới được phái tới đây.

Đương nhiên, đồng ruộng bị bỏ hoang thì năm nay nhất định không có thu hoạch rồi.

Chỉ là không cần phải lo, sinh vật bất tử không cần ăn uống, những thứ mà nơi này gieo trồng ra, chỉ để cất đi, dùng để chiêu đãi khi sứ đoàn nhân loại tới chơi.

Nhưng mà quan hệ giữa đế quốc Bất Tử và nhân loại cực kỳ căng thẳng, mấy trăm năm cũng chưa chắc đã có nhân loại tới chơi.

Chỉ là chuyện này cũng có quan hệ gì đâu?

Phí tổn đầu vào lại không cao, chỉ là hơn sáu mươi khô lâu mà thôi, duy trì cái nông trường này không tốn chút sức nào cả, và cứ thế hậu quả tới.

Cao tầng của đế quốc Bất Tử thậm chí đã quên có một nông trường như vậy tồn tại, chỉ dựa vào quán tính mà tiếp tục duy trì.

Là một cái nông trường được duy trì dựa theo quán tính như vậy, chưa từng có ai chú ý tới một khô lâu sống đặc biệt lâu như Ank.

Sinh vật bất tử cao đẳng rất ít khi tới đây, mà nó lại không bị mục nát, nên đương nhiên không có ai tới loại bỏ nó, hơn nữa nó còn phát hiện một phương pháp kéo dài tuổi thọ.

Có vài khô lâu mục nát rồi mất đi năng lực hành động, nhưng không phải toàn thân đều mục nát, có con chỉ bị gãy tay, có đứa thì bị nát thắt lưng, nhưng đa số đều là hỏng bàn chân.

Ank sẽ nhân lúc những khô lâu kia nằm trên mặt đất không thể động, mà đi dỡ những bộ phận còn hoàn hảo trên người chúng xuống, thay cho những chỗ mục nát trên người mình.

Cứ như vậy, qua hơn một trăm năm, đồng bọn cũng đã thay thế mấy chục đợt rồi, Ank vẫn còn rách rưới duy trì.

Sau đó, ở một trăm ba mươi chín năm sau, một lần nữa tỉnh lại sau một mùa đông hôn mê, Ank phát hiện toàn bộ thế giới đã thay đổi.

Bốn phía trở nên yên tĩnh tuyệt đối, không có tiếng kêu rên của oán linh, tiếng rít của hung linh, càng không có sinh vật bất tử cao đẳng thường thường bay ngang trên không trung, ngay cả đồng bọn trong nông trường cũng không thấy nữa.

Ank không biết chuyện gì đã xảy ra, nó vẫn từng bước tái diễn việc làm hơn một trăm năm qua, làm cỏ, xới đất, gieo trồng.

Sau một tuần lễ cặm cụi, nó mới nhận ra, ngoại trừ khu vực nó phụ trách, những nơi khác đều là hoang vu.

Lại có khô lâu mục nát sao?

Dựa theo thường lệ, nó lập tức nhích người đi tìm xương cốt thay thế.

Sau khi lật tìm tất cả các khu hoang phế, Ank tìm được năm mươi chín bộ xương không hư hỏng nghiêm trọng lắm, nhưng lửa linh hồn trên đó đã dập tắt.

Tới tận lúc này, Ank rốt cuộc mới cảm giác có gì đó là lạ.

Nhưng nó chỉ là một khô lâu trồng rau cấp thấp mà thôi, không thể nghĩ ra lạ ở điểm nào.

Chỉ là thu hoạch được năm mươi mấy bộ xương cốt hoàn hảo khiến nó vui sướng rất lâu.

Ank dùng phương pháp mình phát minh, dựng những hang động bằng cỏ khô để cất giữ đống xương cốt này.

Trong hai trăm năm tiếp theo, Ank đều là dựa vào đống xương cốt này mà bình an vượt qua.

Trong hai trăm năm này, Ank vẫn hoàn thành công việc của mình, gieo trồng, thu gặt, thu hoạch rồi lưu lại hạt giống, phần còn lại sẽ bị kéo tới một cái hang lớn bên cạnh nông trường, ném xuống.

Trong các hầm mộ được hút sạch không khí, giúp cho lương thực thu hoạch được bảo tồn trong thời gian rất rất dài.

Hơn nữa, không gian bên trong hầm mộ cực kỳ lớn, nếu chỉ dựa vào một mình Ank mà muốn nhồi đầy, có lẽ phải mất cả ngàn năm.

Thời gian vẫn luôn trôi đi, xương cốt cũng có lúc dùng hết, đặc biệt khi thời gian trôi qua, đống xương cốt được cất giữ trong hang cỏ khô cũng dần dần mục nát.

Sau khi dùng tới xương cốt cuối cùng, một bên chân của Ank bị gãy.

Điều này bắt buộc nó phải khập khễnh rời khỏi khu vực nông trường đã gần ba trăm năm không rời đi này.

Toàn bộ đế quốc Bất Tử yên tĩnh không tiếng động, đến cả một linh hồn cũng không nhìn thấy, trên mặt đất lại có rất nhiều xương cốt bị tàn phá phong hóa, nhìn trình độ mục nát thì ít nhất cũng đã chết hai trăm năm.

Tại sao lại thành như vậy?

Ank mang theo nghi hoặc đi trên mảnh đất tĩnh mịch này, tìm kiếm xương cốt có thể thay đổi, cuối cùng tìm tới trong cung điện.

An Tức Cung là tồn tại cao nhất ở đế quốc Bất Tử, là nơi Quân Vương Bất Tử - người chưởng quản linh hồn và sinh vật bất tử ngủ say, cho nên nó có uy áp tự nhiên đối với sinh vật bất tử cấp thấp.

Ank bồi hồi quanh đó mấy ngày mới thích ứng được với uy áp này, sau đó bước vào phạm vi của An Tức Cung.

Khí tức tử vong ở nơi này rất nồng đậm, tức nhưỡng dưới nền rất dày. Tức nhưỡng có thể làm cho tất cả vật thể khô ráo hơn, kéo dài thời gian bảo quản.

Ở trong tức nhưỡng, Ank tìm được mấy bộ xương khá là to khỏe và cứng cáp.

Nếu xương cốt của Ank là khô lâu cấp thấp, thì đống xương cốt to khỏe cứng cáp này sẽ thuộc về mấy khô lâu cao cấp hơn như hôi cốt hoặc bạch cốt.

Đáng tiếc, những khô lâu từng mạnh hơn Ank này, nay đều đã mất đi linh hồn, chỉ còn lại một đống xương khô, nếu không phải được chôn trong tức nhưỡng, chỉ e đã bị mục nát giống như đồng loại bên ngoài.

Ank nhặt nhạnh được một đống xương cốt, chắp vá thành một khung xương đầy đủ, sau đó lại chuyển dời linh hồn lên đó, nhanh chóng biến hóa thành một khô lâu hôi cốt cao cấp hơn.

Tuy nó cũng muốn chắp vá ra khung xương bạch cốt cao cấp hơn, nhưng lại phát hiện linh hồn quá yếu, không điều khiển được, nên đành phải từ bỏ.

Cứ như vậy, Ank lại về nông trường, tiếp tục cuộc sống mặt trời mọc thì nghỉ, mặt trời lặn thì làm của mình.

Mãi cho tới khi xương cốt trên người lại mục nát lần nữa.