Chương 3: Tiểu cương thi
Nhân loại chết rồi, Ank cũng phát hiện mình không trở về được nữa, quầng sáng biến thành vòng da đeo trên cổ tay nó, nhưng nó lại không biết làm thế nào để vòng da biến trở về thành quầng sáng lần nữa.
Đối với chuyện không thể quay về này, Ank cũng không mất thời gian suy tư quá nhiều.
Nơi này không có gì khác với An Tức Cung, cũng tĩnh mịch hoang vắng, điểm khác biệt duy nhất là nơi này còn có khô lâu khác.
Sau khi nhân loại chết không bao lâu, từ xa xa có một khô lâu hôi cốt du đãng đi tới đây.
Nó lung la lung lay tiến tới, hốc mắt trống rỗng vẫn nhìn chằm chằm vào thi thể nhân loại kia, giống như trên thi thể đó có thứ gì đấy hấp dẫn nó.
Nhưng khi tới trong phạm vi khoảng ba mươi thước, khô lâu đó đột nhiên dừng bước, có chút nghi hoặc nghiêng đầu, nhìn về phía Ank, hốc mắt trống rỗng cũng nhìn Ank.
Chỉ thấy linh hồn chi hỏa trong hốc mắt nó lay động một trận, khô lâu hôi cốt đó tức thì xoay người, dùng tốc độ nhanh hơn hẳn mà du đãng về phía khác.
Khô lâu vẫn có cấp bậc, cấp bậc của Ank cao hơn khô lâu kia rất nhiều, nên đã trực tiếp dọa đối phương bỏ chạy.
Cứ như vậy, Ank ngẩn ngơ tại chỗ tới quá trưa, đã dọa chạy mười mấy con khô lâu hôi cốt cùng khô lâu bạch cốt.
Sau đó tựa như tin tức được khai thông, một lần nữa phân chia lại phạm vi thế lực, không còn khô lâu cấp thấp nào du đãng về phía Ank nữa.
Ank đào một cái hố, tạm thời định cư dưới đó, xe cút kít lương thực được nó đào một cái hố khác chôn xuống.
Không thể không nói, đào hố là một lựa chọn đúng đắn. Ban đêm, Ank chú ý thấy đám khô lâu du đãng nơi xa không hẹn mà đều cùng đào hầm, sau đó chôn mình xuống, tiếp đó thì gió bắt đầu thổi.
Gió, là An Tức Phong.
An Tức Phong là nguồn gốc của tất cả sinh vật tại Tử Vong Chi Địa, nó mang tới sinh mệnh cho những thi thể, hài cốt, mảnh nhỏ linh hồn ở khắp mọi nơi, dựng dục chúng thành khô lâu, thi vu cùng vong linh, nhưng chỉ cần có chút xíu bất kính với nó, thì nó cũng sẽ vô tình phá hủy tất cả.
Làm một sinh vật bất tử, nếu phơi mình trong An Tức Phong thời gian dài, linh hồn sẽ từ từ cô đọng, khô cạn, sau đó biến mất. Cho dù là khô lâu hoàng kim, vu yêu vương cường đại nhất cũng không ngoại lệ, khác nhau chỉ là thời gian bọn chúng chống đỡ dài hơn mà thôi.
Ank nằm trong hố, nghe An Tức Phong gào thét bên ngoài, linh hồn dần dần bình tĩnh trở lại.
An Tức Phong có tác dụng an ủi linh hồn, chỉ cần không bị thổi thẳng vào mặt, thì sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với linh hồn.
Nằm trong hố, Ank tò mò vươn một ngón tay ra, với vào trong làn gió âm lãnh kia.
An Tức Phong như một làn sương mù xám thổi qua ngón tay nó, hình thành một đám khí xoáy, mà cả bàn tay chìm trong gió thổi của nó đã trở nên trắng sáng tựa như kim loại.
Gió thổi hiu hiu, một luồng khí tức râm mát từ bàn tay uốn lượn xuống, truyền vào trong linh hồn chi hỏa của nó, làm cho nó có một loại cảm nhận cường đại do cắn nuốt linh hồn mang tới, điều này khiến tinh thần nó rung lên.
Những khô lâu như nó, biện pháp tốt nhất giúp bản thân cường đại lên chính là cắn nuốt linh hồn đồng loại.
Nhưng mà một khô lâu trồng rau như nó, cũng chẳng cần làm lớn mạnh linh hồn của mình lên làm gì, huống chi An Tức Cung hiện giờ chỉ còn một mình nó, không còn đồng loại để cho nó cắn nuốt.
Nhưng, làm bản thân cường đại là bản năng của mỗi một linh hồn, sau khi thử qua, Ank đã có một loại cảm giác muốn ngừng mà không được. Nó nhịn không được mà vươn cả hai cánh tay ra ngoài.
Ank cảm giác linh hồn của mình ngưng thực hơn không ít, không biết cường tráng hơn được bao nhiêu, nhưng khung xương của nó lại biến dạng lớn, những chỗ gồ ghề ít đi rất nhiều, mấy lỗ hổng lớn cũng nhỏ đi, còn những lỗ hổng nhỏ thì trực tiếp được lấp đầy, giống như tường được sơn lót phủ lên vậy.
Nếu để gió thổi thêm vài lần nữa, hình như không cần phải đổi khung xương nữa rồi, Ank yên lặng nghĩ.
Đứng dậy khỏi hố, Ank phát hiện thi thể nhân loại hôm qua đã không còn nữa, ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện thi thể đó đã được nâng cấp thành một khối cương thi, đang lảo đảo dịch chuyển đi nơi khác.
Ank chạy tới kéo hắn lại, tiểu cương thi bị dọa sợ mất mật, còn tưởng Ank muốn ăn hắn nên gào khóc giãy dụa.
Đáng tiếc, ngay cả khô lâu hôi cốt cùng bạch cốt còn bị Ank dọa chạy, huống chi là một tiểu cương thi vừa mới ra đời. Rất nhanh, hắn đã bị Ank lột sạch.
Lột những đồ vật của nhân loại ra, một tay nải bằng da, một bình nước trống rỗng, một thanh trường kiếm. Trong tay nải có một tấm bản đồ, mấy đồng xu, lại không có gì có thể chứng minh thân phận của hắn.
Nói cách khác, tại sao nhân loại này lại tới nơi này? Làm thế nào khởi động truyền tống trận? Có khả năng sẽ là một mê đề vĩnh viễn không ai biết, nếu Ank không biết được cách sử dụng vòng da ma pháp này, thì nó sẽ vĩnh viễn không trở về được.
Ank nhìn trên khung xương trơn nhẵn vẫn còn nhiều điểm gồ ghề, dường như... không thể quay về cũng không phải chuyện xấu.
Bởi vì có An Tức Phong, Ank đành định cư tại nơi hoang dã này, mỗi ngày đắm chìm trong An Tức Phong hiu hiu thổi, duy trì việc lớn mạnh linh hồn của mình.
Con tiểu cương thi mới sinh kia dần dần thân quen với Ank, lúc mới đầu Ank túm hắn lại, khiến hắn sợ chết khiếp, cho rằng mình sắp bị ăn sạch, ai ngờ sau khi lột trần hắn thì Ank không để ý tới hắn nữa.
Một tiểu cương thi mới sinh may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, mờ mịt du đãng chung quanh, mãi tới khi An Tức Phong bắt đầu thổi.
Một đứa mới sinh như hắn sao chịu nổi sự sắc bén của An Tức Phong. Hắn gào khóc, theo bản năng đào bới mặt đất, muốn đào ra một cái hố để trốn vào, nhưng dựa vào tốc độ đào hố của hắn, thì hố chưa đào xong, linh hồn hắn có lẽ đã bị gió thổi tan rồi.
May mắn cái hố của Ank cách hắn không xa, Ank chống đỡ gió thổi đi tới, lôi hắn vào trong hố.
Đối với tiểu cương thi mà nói, Ank quá mức cường đại, đứng cùng trong một cái hố khiến hắn tràn ngập cảm giác áp bách.
Hắn sợ tới mức gào thét bò ra ngoài, nhưng vừa mới ló cái đầu lên, đã bị gió âm lãnh thổi cho rụt trở về, cuối cùng ôm đầu núp ở vị trí xa nhất trong cái hố, run cầm cập.
Ank không để ý tới hắn, cứ thế vươn tay ra, dẫn đường cho khí tức mát mẻ kia.
Chờ trời vừa sáng, An Tức Phong ngừng thổi, tiểu cương thi đã không chờ nổi mà bò ra ngoài.
Lúc này đây, tiểu cương thi quyết định rời xa chỗ đáng sợ này, nhưng vừa mới đi ra khỏi ba mươi thước, đã bị một bộ khô lâu khác du đãng dọa chạy trở về.
Trong phạm vi ba mươi thước quanh đây đã trở thành lãnh địa của Ank, tiểu cương thi ở trong này Ank sẽ không quản hắn làm cái trò khỉ gió gì. Nhưng một khi hắn rời khỏi phạm vi này, linh hồn mới sinh đó là đồ ăn ngon miệng mềm mại nhất, ai cũng có thể bắt nạt hắn.
Bị khô lâu khác đuổi theo vài lần, tiểu cương thi nhận ra được, những nơi khác còn đáng sợ hơn nơi này.
Chạng vạng tới, An Tức Phong thổi qua, tiểu cương thi không có năng lực đào lấy một cái hố cho riêng mình, nơm nớp lo sợ bò về trong hố của Ank.
Hắn cương cổ liếc Ank, thấy Ank không để ý tới hắn thì nó lại rút lui lại một chút, Ank vẫn không để ý tới hắn, hắn lại rút thêm một chút, cuối cùng lui tới cái góc đêm qua đã ngồi, ngay cả tư thế cũng giống như ngày hôm qua, ôm đầu, chỉ là không còn lạnh run nữa.
Sáng ngày thứ hai, hắn lại khẩn cấp leo ra ngoài, nhưng tới chạng vạng, không đợi An Tức Phong thổi, hắn đã sớm bò vào trong hố, không còn ôm đầu nữa, mà ngồi tò mò quan sát Ank, thậm chí còn bắt chước vươn tay ra ngoài hố.
Đương nhiên, hành động lỗ mãng này làm cho linh hồn của hắn bị khí tức âm lãnh kia hung hăng rửa tội một lần.