Chương 2: Khi thế giới chỉ còn hai ta (P.1)

Chap 2:

Xxx… Lục Tề kể

… Hiện tại tôi đã nằm trên một chiếc giường êm ấm, cũng không biết làm sao vào tới đây. Nhưng tôi có để tâm đến nó sao? Chỉ biết rằng có một người đã vì tôi chăm sóc cả đêm, cô ấy đã cùng Lâm Diệu Thiên ở chung rồi sao, dù còn men rượu cay nồng trong đầu óc, nhưng điều đầu tiên tôi nghĩ đến là vậy.

Có lẽ tôi không yêu Y Vũ nhưng vẫn có lưu luyến chăng, tôi cảm thấy rất ấm, khi được cô dùng khăn lau người, cố ấy vẫn như thế ân cần.

Tôi tự hỏi, Lâm Diệu Thiên hắn không quan tâm Y Vũ đang làm gì sao? Nhưng đành vậy bỏ qua, vì đây hình như không phải thứ mà tôi có thể đáp, nên sẽ không nghĩ.

Tôi cứ như vậy lười người thiếp đi, mặc kệ Y Vũ thế nào chăm sóc, tôi thật mệt lắm rồi, rượu này lần sau không dùng tiếp vậy, tôi cũng không phải lần đầu uống rượu nhưng là lần đầu vì buồn mà dùng nó, nên cứ thế chọn loại mạnh nhất, kết quả là con ma men này đã điều khiển tôi mất rồi.

Không biết sắc trời bên ngoài hiện tại thế nào, nhưng hình như dương quang trong đầu tôi có vẻ hé lộ lên rồi, cơn đau đầu vẫn còn đó, mệt mỏi vẫn còn đó, tuy thế tôi không còn say, tôi đã có thể bình tĩnh suy nghĩ một số việc, hoặc lười người tìm cách đi ra khỏi đây đi.

Y Vũ, chắc cả đêm không ngủ, nên hiện tại cô ấy rất mệt mỏi cuối đầu vào giường mà ngủ trông thật say, nét cười trên gương mặt cô ấy rất thỏa mãn, ừ thì đẹp thật.

Tôi chưa từng thấy được Y Vũ cười đẹp đến thế, cô không mạt cười, nụ cười của cô hiện tại không hề chất chứa ý vị đau khổ nào như khi từng cạnh tôi, có lẽ chỉ có Diệu Thiên mới cho được cô ấy nụ cười này.

Tôi lười biếng, khẽ động xuống giường bước ra ngoài, không muốn phá tan giấc mộng đẹp của cô ấy, tôi khẽ khép cửa phòng ra ngoài thì lại thấy Diệu Thiên yên lặng ngồi đấy không động, cậu ấy không biết vì nguyên nhân gì lại mệt mỏi như thế, đôi mắt ấy đục ngầu vì cả đêm mất ngủ, nhưng lại long lanh như trực trào có thể rơi lệ bất cứ lúc nào.

Tiếng động của tôi như làm bừng tỉnh cậu ấy, ngượng ngùng nhìn cậu ấy, tôi cũng chẳng biết nói gì cho phải, chỉ cố nói lời chào có lẽ là phù hợp nhất:

-Chào.

Diệu Thiện nhíu mài nhìn tôi, vào thẳng vấn đề:

-Y Vũ thế nào rồi.

Tôi mỉm cười như thể cậu ấy cùng tôi là bạn mà bình thản đáp:

-Y Vũ ngủ rồi, muốn trực tiếp biết thế nào hình như cậu nên vào xem là tốt nhất.

Tôi là thế đấy, người khác khen tôi giỏi, khen tôi thông minh, nhưng thật chất họ không biết tôi rất ngốc, tôi không nhớ nổi những thứ khiến mình không vui, vì thế tôi sẽ trực tiếp không muốn nhớ chàng trai trước mắt đã từng cướp bạn gái mình vậy, xem hắn là bạn hình như tốt hơn, hoặc thể cả cậu ấy và Y Vũ đừng ai xuất hiện trước mặt tôi là tốt nhất.

Diệu Thiên hắn hình như nghe không hiểu lời tôi hay thế nào? tôi lười biết, chỉ đáp với tôi:

-Um.

Cậu ấy vẫn ngồi đấy như người mất hồn, cậu “um” không phải là đồng ý vào xem Y Vũ thế nào sao?

Thế nào vẫn ngồi đấy, tôi linh cảm có chuyện không hay, nên vội bước ra khỏi căn nhà này nhanh nhất có thể, nhưng hình như không kịp mất rồi, tôi vừa đến mang giày vào, thì cậu ấy cất lên câu nói tôi không muốn nghe nhất:

-Tôi có chuyện muốn nói với anh, Lục Tề?

Đến, chuyện tôi không muốn biết nhất đã đến, tôi không muốn nghe chuyện gì cả, tôi sợ đi không được a.

Tôi là bị bệnh thiếu tình cảm, chữa không khỏi nên sẽ không yêu, đừng ép tôi phải làm người khác đau khổ, chuyện cùng khổ như vậy tôi làm không nổi. Tốt nhất là cứ để đó là suy đoán của tôi, không biết trực tiếp hình như sẽ không có cảm giác trách nhiệm cao. Tôi vội nói:

-Chuyện cậu và Y Vũ tôi lờ đoán ra, không cần phải nói.

Phải, cậu ấy và Y Vũ tìm hiểu nhau như ở quán cafe hình như là chuyện không phải sự thật, buổi tối hôm ấy tôi có lười gọi “Lâm Diệu Thiên” một tiếng, nhưng cậu ấy không trả lời, tôi thầm nghĩ cậu ấy lười cùng người say nói chuyện hoặc thể cậu ấy có đáp mà tôi không nghe, nhưng thái độ này cũng không phải đặc biệt tự cậu ấy chủ động muốn đón tôi a, chỉ một người có thể làm được việc này, khiến Lâm Diệu Thiên không tình mà nguyện đón tôi, là Y Vũ.

Y Vũ và cậu ấy nếu thật quen nhau, thì làm sao còn quan tâm một người thừa như tôi nữa, nhưng kết quả là tôi đã ở nhà của họ, chẳng phải Y Vũ còn cùng tôi tình cảm chưa vứt, đó là tôi đoán, không dám xác nhận cũng chẳng thể đối diện, nên sẽ trốn, giải pháp hèn hạ nhất an toàn nhất.

-Nếu đã biết tại sao anh còn đi?

Diệu Thiên muốn chất vấn tôi, tha tôi đi mà, thứ trò chơi tình cảm này không thú vị, người bệnh như tôi không có sức mà chơi:

-Vào nhìn Y Vũ hiện tại, cậu sẽ hiểu.

Đúng vậy, giải thích bất cứ điều gì Diệu Thiên cũng sẽ không hài lòng, cậu ấy tâm tình nếu đúng như tôi đoán chắc có lẽ không quá tốt, nói chính xác hơn thì rất tệ, cậu ấy yêu Y Vũ quá đậm sâu đi, vì yêu có thể buông bỏ, không ích kĩ chiếm giữ nhưng lại khiến tim đau, ngẫm lại hình như cậu ấy có chút đáng thương, mà thôi vậy, người bệnh như tôi hiểu không nổi đâu.

Điều khiến cậu ấy bình tâm lại, chắc chỉ có nụ cười thõa mãn của Y Vũ hiện tại, không phải mạt cười, hay cố không khóc đáng thương trước mặt tôi, cậu rồi sẽ hiểu được Y Vũ đối với tôi chỉ là một đoạn cảnh tình nhất thời xóa không được, nhưng đối với cậu ấy Y Vũ hiên tại có lẽ không yêu nhưng cảm giác được an toàn mà dựa dẫm tất cả, nên mới có thể khi lúc ở cạnh cậu ấy cười như thế.

Diệu Thiên đứng dây, bước hướng về phía tôi, túm lấy cổ áo mà trút giân quát:

-Từ trước đến nay anh đối với Y Vũ có tình cảm hay không? Sao có thể vô tâm nói như thế.

Tôi nghiêm túc nhìn cậu ấy một cách đáng thương, hoặc có lẽ cảm thấy chính bản thân đáng chết:

-Nếu trách nhiệm là một loại tình cảm tôi chắc là có tình cảm với Y Vũ. Nếu là yêu thương gì đó, thì cậu nên hiểu tôi có bệnh, chữa không khỏi.

-Khốn kiếp.

Diệu Thiên vung tay muốn đánh vào tôi, nhưng do dự rồi lại thôi, chỉ biết vô lực buông tôi ra nói:

-Anh đi đi, người vô tình như anh vĩnh viễn đừng quay về đây nữa.

Tôi thấy cậu ta như thế rất đáng thương, nhưng sẽ không đồng cảm, vì bản thân tìm không ra cảm xúc đó, tôi hướng phòng Y Vũ như muốn nhìn thấy bóng dáng ấy lần cuối, nhưng phải dừng lại thôi tôi nhìn không đến căn phòng ấy, vì tôi biết hình như bản thân có chút không nỡ mất rồi. Thôi thì dứt khoát không nhìn vậy.

-Tạm biệt

xxx… Diệu Thiên kể

Về đến nhà cô dìu anh ta vào phòng riêng, bỏ lại mình tôi ở đấy mà chẳng thèm quan tâm. Tôi thật sự không sao, vì tôi đã quen, hay có lẽ trái tim này đã không còn chổ để cho vết thương khác vạch lên rồi.

Nhưng cô có thể vì anh ta giữ lại chút lí trí cho bản thân hay không, đừng như thể gặp được anh ta ngay cả bản thân là ai cô cũng không biết? Tôi tự cười, tôi có tư cách nói cô sao? Hình như chính bản thân vì cô cũng không biết bản thân là ai nữa rồi.

Năm tháng ở chung, tôi hình như vẫn chưa từng bước vào phòng cô nửa bước, nhưng hôm nay anh ta cứ như thế được cô dìu vào phòng riêng của mình trong căn nhà của chúng ta, kẻ thừa như tôi ở đây là được rồi.

Tôi nhìn cô tất bật vì anh ta chạy ra chạy vào suốt cả đêm, không thèm nhìn tôi, hoặc nói với tôi một lời nào cả, tôi vô hình mất rồi, vô hình đến nổi chính bản thân cũng không còn nhận ra mình.

Đêm hôm nay dường như thời gian không trôi thì phải, tôi yên lặng ngồi đấy như đã qua cả kiếp người, tôi mất mát vì cô ấy vốn là của tôi bỗng chốc bị anh chiếm mất, tôi xót xa cho cô ấy vì anh ta lao lực cả đêm quên chính bản thân mệt mỏi thế nào?

Tôi buồn tủi cô ấy không quan tâm đến tôi, xem tôi như người xa lạ, tôi ghen tị cô ấy có thể vì anh ta mệt mỏi mà lao lực chăm sóc, còn tôi khi cô ấy khổ mệt mà bất lực yên lặng nhìn, buồn đau xót xa ganh tỵ, tất cả tư vị của nổi đau hình như cùng một đêm ùa đến với tôi.

Ba mẹ đặt tôi tên Diệu Thiên hình như quá cao sang rồi, đổi cho tôi một cái tên khác được không? Là Diệu Nhân, Diệu Tình, Diệu Tâm gì đấy cũng được, mặc mỹ lệ ra sao tôi cũng không quan tâm, dẫu sao có thể xoa diệu được người đang điên cuồng trước mặt tôi là được, cô mệt mỏi cả đêm rồi, nghỉ ngơi được không? Cô như thế tôi không đành lòng.

Tôi cứ thế miên mang vô vàng cảm xúc, cũng không biết trời đã sáng, tôi đờ người mệt mỏi, đôi mắt có chút mệt, có lẽ tim cũng có chút đau, chỉ chút thôi, đau nên khóe mi có chút ướt, bỗng có tiếng động mở cửa từ phòng cô ấy làm tôi thoáng tỉnh.

Tôi ngước mặt nhìn lên, thì ra là anh ta, anh ta tỉnh rồi, không có gì khác biệt vẫn khuôn mặt vô cảm rất chướng mắt, chợt nhớ đến bộ dạng của mình, tôi cảm thấy bản thân thật tệ, tôi cứ như thế bày ra bộ dạng yếu đuối của bản thân cho tình địch thấy được.

-Chào.

Anh ta chào tôi, cách nói chuyện của anh ta vẫn thế, rất đáng ghét, anh không hiểu tình hình hiện tại là thế nào hay sao? Chào tôi, anh đang cười tôi phải không, cười tôi đang cố kiềm nước mắt trong khi anh đang thỏa mãn được cô ấy chăm sóc.

Tôi rất khó chịu với cách làm này của anh ta, tôi nhíu mày đáp:

-Y Vũ thế nào rồi.

-Y Vũ ngủ rồi, muốn trực tiếp biết thế nào hình như cậu nên vào xem là tốt nhất.

Vào xem, vào xem gì? Xem cô ấy mệt nhoài nằm gục ngã vì chăm sóc anh cả đêm nhưng vẫn thỏa mãn cười hạnh phúc sao? Tôi có thể buông bỏ tất cả vì Y Vũ, tuy thế sẽ không vĩ đại đến nổi thấy hai người hạnh phúc tôi có thế chạy đến bắt tay chúc mừng, tôi không có sở thích tự ngược này.

Tôi chỉ có “um”, cách nói cho qua chuyện này là hiệu quả nhất, Y Vũ thỏa mãn cười, chỉ có thể bên cạnh anh dù thế nào đi nữa cô ấy mới có thể thỏa mãn cười, còn bên tôi cô ấy không thể, cô ấy chỉ có hoài niệm, hoài niệm về quản thời gian hai người từng trải. Tôi yêu Y Vũ nên cô ấy hạnh phúc tôi sẽ hạnh phúc, cách nói kinh thiên động địa này hình như hôm nay tôi thấu hiểu rồi. Nên tôi quyết định nói tất cả cho anh biết:

-Tôi có chuyện muốn nói với anh, Lục Tề?

-Chuyện cậu và Y Vũ tôi lờ đoán ra, không cần phải nói.

Anh ta đoán ra, thì ra là thế, thông minh như anh ta trò hài này của tôi và Y Vũ giấu được sao? Tôi đúng là quá ngây thơ rồi, nhưng như thế không phải anh ta quá vô tình hay sao, nếu đã biết anh ta vẫn lựa chọn rời đi, Y Vũ yêu anh, tôi có thể hiểu nó lớn nhường nào, vì tôi yêu Y Vũ cũng như thế, anh vẫn lựa chọn rời đi phụ cô ấy như thế rất nhẫn tâm, tôi nghĩ không ra, nên đã hỏi:

-Nếu đã biết tại sao anh còn đi?

-Vào nhìn Y Vũ hiện tại, cậu sẽ hiểu.

Nhìn đkm anh, tôi rất tức giận, Y Vũ yêu một tên khốn như anh không đáng, nếu người qua đường thấy Y Vũ vì yêu mà điên dại đến như thế cũng sẽ đau lòng mà ở lại cho dù là kiểu tình cảm thương xót cũng được, tôi biết như thế Y Vũ sẽ đủ thỏa mãn. Nhưng anh lại không, anh vô tình lựa chọn rời đi.

Tôi thật sự thương cảm cho Y Vũ, cô ấy cùng người vô tình như anh bỏ ra không biết bao nhiêu tình cảm, nhưng đổi lại với anh cho dù là sự thương cảm với một kẻ đáng thương anh cũng không có, tôi yêu Y Vũ nhưng cũng từng trách cô ấy vô tâm, không chứa chấp nổi tình cảm của tôi, nhưng ít nhất cô ấy cũng sẽ vì tôi mà quay đầu lại khi không có anh, còn với anh cô ấy chẳng có gì, ngay cả cái quay đầu ban ơn này cũng không có, cô ấy quá đáng thương. Tôi thật muốn hỏi anh, mà tức giận lao đến túm lấy cổ áo anh:

-Từ trước đến nay anh đối với Y Vũ có tình cảm hay không? Sao có thể vô tâm nói như thế.

-Nếu trách nhiệm là một loại tình cảm tôi chắc là có tình cảm với Y Vũ. Nếu là yêu thương gì đó, thì cậu nên hiểu tôi có bệnh, chữa không khỏi.

-Khốn kiếp.

Tôi rất giận, vung tay đấm lấy anh ta, nhưng quay đầu lại thì thấy một cô gái đang đứng nép ở góc cửa tự cười giễu nhưng nước mắt không ngừng rơi nhìn tôi lắc đầu. Tại sao chứ? Cô ấy tại sao đến giây phút này cũng muốn bảo vệ anh ta, cô không phải đau khổ lắm sao, yêu phải một kẻ vô tình như thế, tôi giúp cô đánh anh ta hả giận, sao lại ngăn tôi? Cô làm lòng tôi đau lắm, tôi đau lắm, đừng thế nữa, cô không khóc cũng đừng cười như vậy, tôi sẽ buông tay.

-Anh đi đi, người vô tình như anh vĩnh viễn đừng quay về đây nữa.

Tôi vô lực buông tay, thì ra là thế người ngoài cuộc như tôi, đúng là tự chuốc khổ, chuyện nhà người ta lại đâm đầu vào, để rồi nhận lấy kết quả trái tim bị vạch lên vài đường, không sao đâu, chỉ chảy một ít máu rồi sẽ thôi, tôi cũng quen rồi, lỗi này do bản thân tôi tự làm nên tự gánh chịu. Y Vũ cô rất đáng thương, nhưng hình như cô cũng rất đáng hận, cô làm tôi khó chịu rất khó chịu. Tuy nhiên, dẫu thế nào tôi vẫn không thể hận cô, vì tôi vốn rất yêu cô, nhiều đến nổi cái gì là đáng hận, đáng thương đều nhỏ bé đến không tưởng.