Xxx… Lục Tề kể:
Đêm nay có lẽ trăng tròn, nên rất sáng, cả khu phố không một ánh đèn, nhưng trong mắt tôi vẫn mờ nhòa nhìn thấy lề đường mà bước tiếp. Tôi tại sao giây phút này vẫn còn ở đây? Ờ thì, có lẽ là say đi, say đến nổi đầu óc trống rỗng không nhớ được gì, cũng chẳng biết mình đi về đâu.
Không biết đi về đâu, thì thôi vậy tôi cũng chẳng màng bước tiếp, ở đây mà thiếp đi vậy.
Dẫu sao người như tôi cũng không ai cần, tự quan tâm bản thân chính mình cũng không quan trọng.
Tôi dần cảm thấy cả người lạnh cống, cái lạnh buốt của sương đêm, của nền đường như đi vào từng thớ thịt trong tôi. Tôi vờ tay tìm gì đó ôm lấy cho ấm người, nhưng thứ tôi nhận được chỉ là một khoảng không đáp trả.
Tôi chợt nhận ra chính bản thân hư đốn như thế nào khi say ngất ngư nằm ngủ cả trên đường. Nhưng mặc kệ vậy, chính bản thân hiện tại cũng lười quan tâm tất cả.
Tôi mệt nhoài nằm đấy, cũng không biết trôi qua bao lâu, tôi lười người muốn mở mắt khi có vết sáng nào đấy làm tôi khó chịu.
Có lẽ trời sáng rồi, hoặc lẽ rằng một chiếc xe nào đấy vô tình đi ngang qua, mặc kệ vậy, tôi không quan tâm, vì tất cả với tôi đều không quan trọng, đến khi bản thân tỉnh lại rồi nhìn nhận cũng không muộn, hoặc có lẽ đã muộn với tôi vẫn như thế không quan tâm.
Tôi cảm thấy bản thân hình như được bế lên, lôi lên, hoặc kéo lên, tôi cũng không rõ, cứ như thế mà chốc lát đã nằm trong xe, tôi lười người cứ như thế tiếp tục mệt mỏi nằm ngủ, hoặc là nghỉ ngơi, mà không mở mắt xem người dìu tôi lên xe có quen biết hay không?
Vì chính tôi biết hắn là ai, người mà tôi cũng không biết nên lập tức tỉnh lại đấm cho hắn một phát hay không?
-Lâm Diệu Thiên.
Tôi lười giọng cất lời gọi tên hắn. Cũng chẳng màng hắn có đáp trả hay không? Lâm Diệu Thiên hắn chính là tên khốn nạn đã từng cùng bạn gái trước đấy không lâu, đứng trước mặt tôi công khai tình cảm.
Giây phút đó tôi chưa từng có một chút tức giận, tôi thật không tức giận vì chính bản thân thật sự có bệnh, mà không biết có phải là bệnh không vì thiếu tình cảm có lẽ cũng không phải bệnh.
… Nhớ lại giây phút đó, cũng có lẽ là bảy, tám tháng trước đây thôi, nhớ không quá rõ. Cô ấy cùng tôi hẹn hò tại một quán café quen thuộc. Tôi vẫn như cũ đúng giờ nhưng vẫn đợi cô ấy đến nơi.
Một cốc cafe thật nhiều đường cho tôi, còn chính cô ấy tôi cũng không gọi trước vì bản thân cô ấy có quá nhiều sở thích tùy tâm trạng, tôi thật sự nhớ không ra.
Tôi không màng quan tâm thời gian cô ấy đến trễ bao lâu, nhưng theo tôi hôm đó có lẽ lâu hơn ngày thường hoặc do tôi nghĩ vậy.
Khi cô ấy bước vào cùng một người con trai xa lạ, tôi cũng không kịp tiếp thu vì thật sự tôi rất lười, khi suy nghĩ vấn đề có chút phức tạp tôi liền trực tiếp bỏ qua.
Nhưng tình tiết diễn biến của câu chuyện này đúng thật li kì đến nổi tôi không tiếp thu được. Ly café tôi còn uống dỡ như thế nào lại từ người con trai không quen biết này hất cả vào tôi.
-Anh là bạn trai của Y Vũ, anh hèn hạ.
Tôi hình như từ đầu đến cuối vẫn không biết phản ứng thế nào cho đúng nha, chỉ có thể gương mặt bất biến mà đối diện họ, vì thật sự diễn biến của câu chuyện này đã ngoài tầm kiểm soát của tôi mất rồi.
-Buông tha cô ấy, cái thai ấy tôi sẽ giúp anh phá bỏ.
Tôi dường như hiểu đôi chút rồi, thật sự tôi cùng Liễu Y Vũ cũng chưa từng quan hệ như thế nào lại có cái thai kia, nhưng lại lười đôi co, chỉ ngước mặt lên hỏi:
-Thật sự?
Người con trai kia có vẻ ngạc nhiên trước thái độ của tôi, nhưng cũng rất nhanh gật đầu đáp trả.
Tôi lại nhìn sang Y Vũ như muốn hỏi cô ấy, nhưng đáp lại tôi lại là nét mặt ngại ngùng, rồi quay đi.
Tôi lúc này mới chợt nhớ rằng bản thân gương mặt vẫn dính đầy café, nên lấy khăn ra lau, rồi mới chậm rãi đứng lên:
-Vậy thì… các người muốn thế nào thì thế đấy đi. Chàng trai trẻ café cách dùng không phải như vậy, đây là một bài học, phí học này tính hộ tiền café cho tôi. Cũng không đắc chứ?
Tôi lại nhìn sang Y Vũ lắc đầu, muốn nói thật nhiều lời trách móc, cũng muốn nói cô ấy về cách làm không đúng thật sự dù thế nào cũng không nên gạt người, nhưng thôi vậy, hiện tại tôi đã là người ngoài cuộc, trong trò chơi này rồi. Nên cuối cùng chỉ có thể nói:
-Chúc Y Vũ hạnh phúc.
xxx… Diệu Thiên kể
Ngày tôi sinh ra mưa rất to, gió rất lớn, cả bầu trời cứ như thế mà tức giận trút xuống hết mặt đất này. Tiếng quặng đau của mẹ vì sinh tôi, cũng không còn nhận ra vì bầu trời sấm vang rất lớn.
Nhưng cũng không hiểu vì sao, một tiếng khóc của trẻ con cất lên, giông bão ấy, sóng gió ấy, tiếng sấm ấy cũng tan đi. Ba mẹ vì thế luôn nói với tôi rằng, tôi là một kì tích vĩ đại, ngay cả bầu trời sóng gió, tôi cũng như thế có thể xoa diệu mà gọi tôi tên Diệu Thiên, một cái tên hết sức mỹ lệ.
Diệu Thiên, tôi có thể Diệu Thiên, nhưng tôi lại không thể diệu đi tình cảm của cô ấy với anh ta, cô ấy vì anh ta không chỉ một lần rơi lệ, nhưng nhất quyết không lựa chọn từ bỏ, cũng như tôi không biết vì cô ấy mà trái tim bị chà đạp bao nhiêu lần vẫn quyết không thay đổi hướng về cô ấy.
Cùng theo đuổi cô ấy, tôi chợt nhận ra rằng cô ấy rất thích cười, cười trong mọi tình huống, nụ cười vô lực không kiểm soát được, nụ cười chất chứa bao ý vị chưa một lần nào thoải mái.
Tôi từng nghĩ rằng có khi cô khóc tôi lại thấy dễ chịu hơn, thứ giả tạo này cô không đau sao?
Dần sau này, nụ cười ấy không còn nữa mà lại là nước mắt, phải cô ấy bắt đầu khóc như tôi từng nghĩ nhưng vẫn như thế lòng tôi nào có dễ chịu.
Tôi đành chấp nhận thấy việc cô ấy cười dù giả tạo thế nào cũng không hẳn là tệ. Nhưng đây không phải vấn đề tôi có thể quản, vì cô ấy cười hay khóc đều là vì anh ta.
Cô ấy đề nghị cùng tôi tìm hiểu nhau, nhưng như cũ cũng là vì anh ta. Cô ấy không màng tôi quan tâm hay không cảm nhận bản thân mà lợi dụng tôi, thứ tình cảm chân chân thật thật này của tôi cứ như thế để cô ấy lợi dụng, ừ thì lợi dụng vậy vì vốn dĩ nó cũng dành cho cô ấy mà thôi!
-Diệu Thiên, anh hãy giúp em một việc!
Ngày ấy nước mắt cô ấy không rơi, mà lại mạt cười nhìn tôi một cách dịu dàng. Nhưng mạt cười này tôi thật sự không nhìn nổi, cô đau đớn cười, vô lực cười, trước mặt tôi, cô có thể đừng cười như thế được không? Tôi vì cô sẽ chấp nhận hết thảy, cho dù là thế nào, nên tôi dù tim đau, lòng đau vẫn cùng cô ấy đồng ý.
Tôi hất café vào người Lục Tề, đầy tức giận, đầy căm phẫn, cũng đầy ghen tỵ, không biết anh đã chăm sóc cô ấy chu đáo thế nào đi chăng nữa, tôi cũng lười quản, nhưng thứ tôi muốn quản là đừng để cô ấy mạt cười như thế, cũng đừng để cô ấy khóc nữa, chuyện này tôi nhất định phải quản.
Khi anh đứng dậy bảo tôi:
-Vậy thì… các người muốn thế nào thì thế đấy đi. Chàng trai trẻ café cách dùng không phải như vậy, đây là một bài học, phí học này tính hộ tiền café cho tôi. Cũng không đắc chứ?
Tôi như điếng người, anh vô tâm tôi biết nhưng thế này đúng là anh bị bệnh, bị bệnh thật rồi, tình cảm với anh từ đầu đến cuối có lẽ không tồn tại, anh có thể không màng đến một cô gái vì yêu anh mà đắng cay tủi nhục gì cũng có thể nếm trải, anh quá vô tình.
-Chúc Y Vũ hạnh phúc.
Đinh, lời anh vừa nói ra, tôi lại muốn lao đến đánh anh ngay lập tức, nhưng cuối cùng vẫn bị Y Vũ giữ lại, anh như thế mà bước đi, bỏ lại một cô gái vì anh đứng đấy nước mắt rơi như thể muốn xóa nhòa những gì đau khổ nhất mà không thể kiểm soát được. Nhưng miệng cô ấy lại cười nứt nở nói với tôi:
-Diệu Thiên, tôi lại cược sai nữa rồi.
Tôi ôm cô ấy vào lòng, cô không phản kháng, hay vì cô không còn biết gì để phản kháng nữa, tôi mong cô đừng như vậy được không? Lùi một bước về sau không phải tôi luôn rộng tay chào đón cô sao?
Lòng cô biết đau mà khóc mà cười, nhưng còn tôi nổi đau có nhỏ hơn cô hay không, nhưng lại không thể làm gì, tôi yêu cô không ít hơn cô yêu Lục Tề.
Tôi vì cô mà giúp cô đoạt được tình cảm Lục Tề, cô vì tôi mà giày xéo tình cảm này, tôi hình như cũng chấp nhận được nó rồi, nên khi cô bảo sẽ ra ngoài đón Lục Tề, tôi chỉ có thể biết thay cô mà đón anh ta về nhà.
Khi tôi gặp anh ta, lời anh ta gọi tôi:
-Lâm Diệu Thiên.
Rất hư nhược, thì ra tên tôi cũng có thể gọi ra như vậy, tôi muốn đánh anh ta nhưng lại sợ cô đau, hắn bị thương cô sẽ đau, nhưng cô đau lòng tôi cũng đau, vì thể tổn thương anh ta chẳng khác tự vạch đi chính mình vết thương, tôi cũng không ngốc nghếch như vậy.
xxx… Y Vũ kể
Khi nhận được điện thoại của Lý Hoa, tôi như muốn lập tức lao ra khỏi nhà nhưng cuối cùng vẫn bị Diệu Thiên cản lại. Tại sao chứ? Không phải anh chẳng hề quan tâm tất cả sao, kể cả tôi có làm gì anh đều không quan tâm?
Thế nào anh lại uống say mà không biết đường về như thế. Tôi phải tìm anh, tôi muốn thấy anh, muốn hỏi anh tại sao?
Diệu Thiên nói rằng anh ấy sẽ thay tôi tìm anh, đường khuya nguy hiểm, không cho tôi ra ngoài, nhưng ngồi một mình trong căn nhà vắng này, tôi lại càng cô đơn, lại càng sợ hãi, lại càng nhớ anh. Tôi nghĩ về lúc chúng ta bên nhau anh như thế nào tốt với tôi, nhưng anh lại luôn nói với tôi rằng:
-Tôi tốt với Y Vũ không phải vì tôi yêu, mà vì Y Vũ là bạn gái của Lục Tề này.
Anh thà rằng lừa tôi, nói yêu tôi cũng không chịu, mà luôn như thế lí trí nói với tôi. Tôi từ đầu đến cuối tỏ ra không để tâm, miễn sao anh vẫn đối tốt với tôi là được.
Nhưng tôi vẫn chỉ là con gái, vẫn có tâm tư vẫn có sự yếu đuối của một người con gái luôn có, tôi muốn anh yêu tôi, mà không phải lòng tốt gieo rắc như bố thí kia.
Tôi luôn nghĩ rằng thế gian này chỉ cần một người luôn tốt với mình là đủ, tôi không cần anh yêu tôi, vì tôi có lẽ cũng thế, cũng sẽ không yêu một người vô tâm như anh.
Nhưng tôi đã sai, đây cũng là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của tôi, cũng là sai lầm không thể vãn hổi, từ đầu đến cuối tôi vẫn luôn yêu anh bằng cả trái tim này.
Lúc chúng ta quen nhau, tôi được một chàng trai khác theo đuổi, không ai khác là Lâm Diệu Thiên, tôi từng khao khát nghĩ rằng anh khi biết chuyện này sẽ có thay đổi, mà xuất hiện chút tình cảm với tôi nhưng tôi lại sai anh còn chẳng thèm nhớ Diệu Thiên là ai, hai lần Diệu Thiên cùng tôi xuất hiện trước mặt anh, anh thật chẳng màng để tâm. Đến khi tôi cùng Diệu Thiên chính thức công khai tình cảm, anh vẫn không biết Diệu Thiên là ai.
Phải, tôi vì biết Diệu Thiên yêu mình, mà lợi dụng chân tâm của cậu ấy. Cùng anh ấy diễn một màn kịch chia tay kinh thiên động địa theo ý nghĩ của tôi với anh, tôi biết bản thân ích kĩ sẽ làm tổn thương Diêu Thiên, nhưng tôi vì yêu anh mà hết thảy bỏ qua một bên tất cả, để đổi lấy là câu nói:
-Chúc Y Vũ hạnh phúc.
Anh đang chúc tôi, hay đang mỉa mai tôi. Giây phút đó nếu anh nói ra một lời trách móc, một lời thôi, hay là lời nói cảnh tỉnh Diệu Thiên về cái thai, thì có lẽ tôi cũng sẽ bắt được một cái phao cứu sinh cho chính mình rằng, anh có quan tâm tôi, anh vì tôi mà có chút ghen ghét mà cảnh tỉnh Diệu Thiên.
Nhưng trong trò chơi tình yêu giữa tôi và anh này, tôi chưa bao giờ đúng cả, tôi đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của anh để rồi trái tim cứ thế mà liên tiếp vỡ tan.
Tôi từng tự cược rằng, nếu anh giây phút gặp mặt Diệu Thiên gương mặt có chút tức giận, tôi sẽ lập tức bỏ qua hết mặt mũi bản thân mà sa vào lòng anh, nói rằng tất cả chỉ là trò đùa, nhưng mặt mũi này của tôi hình như không có giá trị mất rồi, tôi vì yêu anh mà ngay cả nó cũng đánh mất.