Chương 3: Khi thế giới chỉ còn hai ta (P.1)

xxx… Y Vũ kể:

Anh được Diệu Thiên dìu vào nhà, gương mặt ấy, mái tóc ấy, hàng mi ấy, vẫn là của anh đấy thôi, nhưng hình như đã tiều tụy phần nào đi, tôi tham lam nghĩ rằng có lẽ anh vì chia tay tôi mà khổ sở, dù biết rằng anh vì chuyện khác mà đau lòng. Nhưng thế thì sao chứ, tôi chính là như vậy ti tiện, vì yêu anh nên lí do gì có thể bắt lấy tôi đều bắt, dù là nó giả tạo đến mức nào đi nữa, thì nó vẫn là lí do.

Tôi không chút do dự đến ôm anh vào lòng, mà dìu vào phòng, bỏ lại Diệu Thiên đơn côi đứng đấy một mình, tôi không phải vô tâm mà không biết rằng bản thân mình làm tổn thương Diệu Thiên đến nhường nào, nhưng tôi nào cho phép trái tim mình mở cửa ra đón nhận ai nữa chứ, một mình anh ở trong trái tim đã đau lắm rồi, trái tim tôi không chứa nổi thứ gì nữa, thật sự chật lắm rồi.

Anh cả người lạnh buốt có lẽ vì sương đêm, tôi gấp gáp đến nổi không biết làm gì, luống cuống hết cả lên, nhưng khi chăm sóc thân thể anh là tôi lại phải ân cần, lỡ làm anh đau lòng tôi sẽ đau, lỡ làm anh tỉnh giấc, nhận ra tôi sẽ lập tức rời đi, tôi biết anh sẽ làm vậy vì anh thật vô tâm, tôi không dám cược nữa, vì thất bại quá nhiều lần nên tôi biết trong trò chơi này ngu ngốc nhất chính là cá cược với anh.

Với tôi được thấy anh nhẹ nhàng nằm đấy để mặc tôi chăm sóc là thỏa mãn lắm rồi, ước vọng cao sang gì đấy là tình cảm của anh tôi không dám mơ nữa, nhưng liều thuốc hối hận này có bán không? Tôi sẽ lập tức mua, anh có bán nó cho tôi không, Lục Tề?

Tôi tên Liễu Y Vũ, ba mẹ mong tôi có thể trọn đời Y Vũ, nhẹ nhàng nhảy múa, sóng gió cuộc đời cứ thế mà trôi đi, nhưng có lẽ là sai rồi, Y Vũ trong tôi chắc là của Phong Vũ, trọn đời Y Vũ, gặp nhiều bão tố, nên mới phải yêu một người vô tình, vô tâm như Lục Tề, nhưng dẫu biết thế tôi vẫn không thể buông được, Y Vũ có lẽ sẽ vì Lục Tề mà gặp Phong Vũ, nhưng cũng sẽ vì Lục Tề mà tìm được điệu Vũ của chính mình.

Tôi hôm nay tâm trạng rối bời nhưng lại rất vui, vì cuối cùng sau bảy tháng xa cách cũng có thể gặp lại anh, anh say nằm tuy khép mắt lại ngủ, nhưng tôi vẫn mờ nhớ được đôi mắt nhỏ hí, lúc nào cũng trong veo lại ánh nét u buồn, hàng mi anh không dài, đôi chân mày đậm trông thật xấu, nhưng cứ thế lại rất cuốn hút, tổng thể gương mặt anh không hề đặc biệt hoặc là một soái ca như truyền thuyết tuy vậy với tôi, từng thứ của anh tôi luôn chân thành dùng tim cảm nhận, nên với tôi anh vẫn là người đẹp nhất.

Không biết anh đang say nằm có đang nghĩ về tôi không? Hoặc thoáng trong đầu có lóe lên hình bóng của tôi, chắc là có đi. Anh xoay người quay mặt hướng về tôi, khoảng cách này gần quá, anh và tôi tiếp xúc gần quá rồi. Tâm hồn thiếu nữ trong tôi cứ thế mà nhảy lên, má ửng hồng, lúng túng không biết làm sao? Tôi chạy ra ngoài thay khăn cho anh vậy.

Tôi nhanh ra khỏi phòng, lướt thấy Diệu Thiên đơn côi một mình đầy tâm sự, lòng tôi chua xót, muốn nói với cậu ấy: “Nghĩ ngơi đi” nhưng cuối cùng lời vẫn không thể thốt ra, vì tôi biết thứ Diệu Thiên cần không phải là nó, thứ cậu ấy cần tôi cho không được.

Tôi đối với cậu ấy rất tàn nhẫn tôi cảm thấy được, nhưng tôi không thể cho phép mình vì cậu ấy xuất hiện lòng thương hại nếu là thương hại chẳng phải đang chà đạp tình cảm của cậu ấy hay sao? Khoảng cách giữa tôi và cậu ấy một chút cũng không thể gần hơn được nữa, chỉ mong cậu ấy hiểu được. Cậu ấy cứu tôi mang về đây sống chung, chuyện này tôi cũng đã không tình nguyện lắm rồi, nhưng không thể khác nữa.

Tôi vờ như không thấy cậu ấy, mà lướt nhanh qua, thay khăn cho Lục Tề rồi tất bât chạy lại vào phòng, tiếp tục ngẩn ngơ suy nghĩ mà thiếp đi lúc nào không hay, hôm nay tôi vui lắm Lục Tề, không biết anh nhớ không, lúc chúng ta cãi nhau có một lần tình cảnh cũng như thế này, nhưng tôi là người say nằm giường còn anh là người tất bật chăm sóc.

… Trạm xe vắng tênh, tôi say người cố bước về nhà, trời mưa sao? Lạnh quá, rơi trúng mặt tôi rồi, có chút vị mặn, thì ra là nước mắt, mưa và nước mắt vị thật khó nếm. Trước mặt tôi là một người con trai sao? Thật không tử tế đã khuya thế này vẫn còn ở ngoài đường sao? Rồi tự giễu mình, chính tôi hình như cũng là người không tử tế. Anh ta bước về phía tôi, mở to mắt quan sát, thì ra là người quen, anh ta vì tôi mà đến:

-Y Vũ về đươc rồi.

-Quan tâm tôi mà đến?

Anh ta gật đầu trả lời.

-Vì yêu mà quan tâm? Tôi hỏi

Anh ta vẫn điềm tĩnh nhìn tôi:

-Về thôi! Lời thật lòng đã nói, lời dối lòng cũng đã nói, đều không hài lòng Y Vũ, nên tôi sẽ không đáp.

Anh ta nắm lấy tay tôi, đưa ô về phía tôi, tôi vùng ra, giận dỗi. Cười bảo:

-Nói lời dối lòng, tôi muốn nghe lần nữa.

Vẫn gương mặt vô cảm, anh ta nói:

-Phải, vì yêu mà quan tâm.

Tôi tự cười giễu bản thân:

-Về thôi, cõng tôi về.

Anh ta không từ chối, đưa ô tôi cầm, rồi cõng tôi trên lưng mà bước từng bước dưới mưa về nhà, không hề gọi xe, cũng không hỏi tại sao? Dọc đường về nhà, tôi biết anh rất lạnh và mệt, nhưng không hề nói một lời nào, mưa đêm lạnh lắm, tôi ở sau lưng anh ôm anh như vậy anh ấm lại chút nào không? Tôi hư thế này, anh không giận tôi sao? Anh nếu đã tốt với tôi như thế, tại sao lại không đặt tâm mình vào đó.

Thì thôi vậy, tôi cũng quen lắm rồi, có một người con trai vì tôi dưới mưa tìm kiếm, cõng tôi về nhà, lãng mạn lắm chứ? Tôi vì sao lại khóc, ngu ngốc? Đúng là đòi hỏi quá nhiều rồi, nên mới trở nên tham lam đến vậy.

Mệt lắm rồi, ngủ vậy, anh ta đúng là vô tình như một tảng băng, nhưng tôi ôm anh ấy vẫn cảm thấy ấm lắm, dưới mưa lạnh, trời đêm lạnh, nhưng được ôm anh ấy tất cả đều không lạnh, bình yên lắm, tôi thiếp đi.

… Thì ra tôi với anh cũng có ký ức ngọt ngào, tôi vui lắm, anh ở đây, tôi ở đây, hai chúng ta cùng nhau như lúc xưa bình yên như những phút giây trước đây, thật tuyệt, tôi vì anh sẽ bình yên, cũng vì anh mà sóng gió, nhưng hiện tại giây phút này thôi, để tôi vui vẻ tận hưởng sự ngọt ngào này, tôi bình an ngủ đi, có lẽ vì nhưng suy nghĩ này mà trong lúc ngủ tôi sẽ mỉm cười, tôi hạnh phúc lắm.

Tiếng ồn, tôi khó chịu mở mắt, Lục Tề tỉnh, anh ta đi rồi ư? Tôi hoang mang định chạy nhanh tìm anh ấy, thì nghe Diệu Thiên và anh ta nói chuyện, rất lớn tiếng.

-Từ trước đến nay anh đối với Y Vũ có tình cảm hay không? Sao có thể vô tâm nói như thế.

-Nếu trách nhiệm là một loại tình cảm tôi chắc là có tình cảm với Y Vũ. Nếu là yêu thương gì đó, thì cậu nên hiểu tôi có bệnh, chữa không khỏi.

Đinh đinh… Đầu tôi đau lắm, giấc mộng hạnh phúc gì đấy do tôi mơ tưởng cũng nên tỉnh lại rồi, đây là hiện thực, lời dã dối: “Phải, vì yêu mà quan tâm” tôi nghe nhiều đến nổi đều lầm tưởng nó là thật, nhưng nó vốn vẫn là lời nói dối. Những đều trước mặt tôi đây mới là sự thật, tôi tự cười giễu bản thân đừng tự mình đa tình như vậy nữa, đau quá, trái tim tôi rất đau nhưng tại sao nước mắt lại rơi, khó hiểu thật.

Diệu Thiên vung tay định đánh Lục Tề, nhưng cuối cùng cũng vì tôi mà dừng lại. Tại sao lại đánh Lục Tề, anh ta chưa từng sai, từ đầu đến cuối người sai chỉ có tôi, người muốn nghe lời không thật lòng là tôi, tự lừa chính bản thân đến nổi không biết đâu là thực tại, tự thêu dệt cho bản thân giấc mộng gì đấy, để rồi khi tỉnh giấc thì đi trách ai đây, chỉ có thể trách bản thân quá tham lam rồi.