Chương 88: Kẻ thù cũ, đồng minh mới

Phập!

Seol đã đâm vào một cái gì đó. Tuy nhiên, cậu không thể đâm mũi thương sâu hơn, vì không còn chút sức lực nào. Thay vì đẩy cán thương về phía trước, cơ thể cậu bắt đầu đổ về phía sau.

Sức mạnh niềm tin không có tác dụng gì. Seol đã thu thập tất cả sức mạnh còn sót lại, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

‘Mình kiệt sức rồi…’

Ngay khi Seol chuẩn bị ngã xuống…

Phập

“…?”

Seol trợn mắt.

Những ký sinh trùng đang nhảy vào xâu xé cậu ta, bất ngờ khựng lại.

“…Huh?”

Bất ngờ, cây thương của Seol bật ra. Cậu đứng đó ngơ ngác, cảm thấy có gì đó sai sai. Chưa kịp định thần, từng tên Ký sinh trùng lần lượt ngã xuống trước mặt cậu.

‘Cái quái gì thế…?’

Tuy nhiên, trước khi Seol có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, mí mắt cậu sụp xuống. Đầu gối cậu gập lại và thân hình cậu bất lực đổ xuống đất.

Ngay khoảnh khắc đó…

Phịch

Một bàn tay bất ngờ nắm lấy cổ Seol.

“Cơ thể suy kiệt đến mức này mà anh ta vẫn cố gắng đến phút cuối cùng”.

“Ý chí hiếm có đấy”.

Một người mặc áo choàng màu ngà đang đứng sau lưng cậu từ lúc nào. Chiếc mũ trùm đầu được kéo xuống thấp, để lộ một nửa khuôn mặt của cô ấy, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi môi đỏ của cô ấy tạo thành một nụ cười mê hoặc.

Cô gái kéo Seol về phía ngọn núi, và ra lệnh cho những người theo sau.

“Hãy xử lý các xác chết đó cẩn thận, rồi quay về với tôi”.


Không biết bao nhiêu lâu đã trôi qua.

“E… Euh…”

Điều đầu tiên Seol Jihu cảm nhận được sau khi tỉnh lại, là cơn khát cháy bỏng.

“Có vẻ như anh ấy tỉnh rồi” – Một giọng nói xa lạ vang lên.

“Seol, anh cảm thấy thế nào? Seol?” – Một người quen thuộc cũng lên tiếng.

“Nước…. Nước….”

Đột nhiên, Seol cảm thấy thứ gì đó cẩn thận trượt xuống dưới cổ và nhẹ nhàng đỡ đầu cậu hướng lên trên. Tiếp theo, một cái gì đó rơi vào miệng cậu. Theo bản năng của mình, Seol lập tức ngậm miệng lại.

“Ouch.”

“Cái gì đó” hơi nao núng một chút. Nhưng cậu đã quá tập trung vào thứ nhỏ bé, tròn trịa trong miệng mình. Nó mềm, nhưng cũng hơi ẩm. Những tế bào trong miệng cậu cảm thấy thứ này có chứa chất lỏng. Cuối cùng, Seol không thể kìm nén và cắn mạnh, khiến chất lỏng bên trong tuôn ra.

“Phì ì ì ì !!!”

Khoảnh khắc chất lỏng bên trong trào ra, Seol muốn nôn mửa ngay lập tức.

‘Khụ! Loại hương vị kinh tởm gì đây?’

Cùng một lúc, vị đắng, chua, chát và mặn tấn công lưỡi của Seol. Đây có thể coi là sự kết hợp ghê tởm giữa ớt, gừng, giấm, tam thất và ủ lên men một vài tháng. Hương vị đó kinh khủng đến mức, nó khiến Seol kinh hoàng và choàng tỉnh. Đám sương mù bao phủ tâm trí mơ hồ của cậu ta bị quét sạch ngay lập tức.

“Không ngờ có người dám cắn thẳng vào quả ‘Dulce’. Anh ta phải là một con người khá dũng cảm.”

Một tiếng cười khúc khích vang lên. Cậu không hiểu cô ta đang nói về cái gì, nhưng bây giờ, cậu phải cố kìm nén cơn nôn mửa.

Đây vẫn là một thứ có thể uống được. Vị của nó cực kỳ đáng sợ, nhưng nó không kinh tởm như nước đái ủ trong bình. Cậu coi nó như nước cứu sinh và nuốt chửng toàn bộ.

“Ực.”

Dòng nước mang theo một dư vị vô cùng cay đắng thấm vào cổ họng Seol. Cơn khát vẫn mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Như thể bạn nhỏ một giọt nước rơi xuống tấm kim loại đang nóng đỏ – giọt nước sẽ bốc hơi ngay lập tức. Tuy nhiên, chừng đó cũng cung cấp đủ năng lượng để Seol mở mắt ra.

“Công chúa…”

Cậu nhìn thấy khuôn mặt của Teresa.

“Tạ ơn Thần linh. Anh tỉnh rồi.”

Cô mỉm cười hạnh phúc..

“Chúng ta đang ở đâu….”

“Bên trong một hang động. Em xin lỗi. Những kẻ truy đuổi đã tấn công anh trong khi em đi vắng …”

Khi tỉnh táo lại, Seol mới có thể suy nghĩ rõ ràng hơn một chút. Chuyện gì đã xảy ra khi đó? Seol Jihu chỉ có thể nghiêng đầu bối rối.

Điều cuối cùng cậu nhớ được là, tên Ký sinh trùng đã ngã xuống, không phải do Seol giết mà là do bàn tay của người khác.

“Đó là Người ư, công chúa?”

“Không, không phải vậy.”

Teresa đưa mắt sang một bên.

“Đây là những người đã cứu chúng ta”.

Seol đưa mắt theo cô và phát hiện ra sáu nhân vật khác, trong đó có năm người ngồi gần lối vào của một hang động. Tất cả đều mặc những chiếc áo choàng tương tự với mũ trùm đầu được kéo lên kín mặt, nên cậu ta không thể nhìn thấy diện mạo của họ.

Seol Jihu định bày tỏ lòng biết ơn nhưng rồi giật mình trong giây lát.

“…”

Thật khó để gọi họ là ‘con người’. Seol quan sát kỹ và cuối cùng phát hiện ra lý do của cảm giác ngần ngại đó. Cậu thấy một đôi cánh đen được xếp gọn gàng ở sau lưng họ.

“…Một thiên thần??”

“Thiên thần…. Một thiên thần ư? Lâu lắm rồi tôi mới nghe một người gọi mình bằng cái tên đó.”

Cô gái cánh đen trả lời với giọng dịu dàng.

“Vâng, tôi đã từng được gọi như vậy”

Giọng nói của cô tràn ngập sự tiếc nuối và hối hận.

“Không chỉ đánh mất vị trí, chúng tôi thậm chí còn bị tha hóa. Chúng tôi không còn đủ tư cách để gọi mình là thiên thần.”

“Cô ấy đang nói về cái gì thế?”

“Họ đến từ Liên bang” – Teresa giải thích cho Seol.

“Và, nếu phán đoán của em là chính xác, thì”… – Cô lén liếc nhìn đôi cánh đen và tiếp tục – “Họ là những Thiên thần sa ngã.”

Seol Jihu hoảng loạn khá nhiều sau khi nghe những lời đó.

Cậu có nghe qua về những ‘Thiên thần sa ngã’ này. Mặc dù họ có công lớn trong việc chiến đấu chống lại Ký sinh trùng, ‘Thiên thần sa ngã’ cũng là một chủng tộc xa lạ với hành tinh này. Nói cách khác, họ không phải là người bản địa của Thiên đường, giống như Ký sinh trùng. Tuy nhiên, trong thời điểm khó khăn hiện tại, họ đã hòa nhập cùng nhiều giống loài khác và họ cũng đi đầu trong việc thành lập quốc gia thống nhất khổng lồ được gọi là Liên bang.

Đầu của Seol Jihu đang nằm trên đùi của Teresa. Cậu cố gắng lên, cúi mình cảm tạ họ. Dù xét theo một nghĩa nào đó, họ vẫn là kẻ thù của nhân loại trên hành tinh này.

Thiên thần sa ngã mở miệng trước.

“Tôi hiểu tại sao cậu cảm thấy bối rối. Rốt cuộc, chúng tôi là những kẻ xâm lược hành tinh này, trong khi các bạn là kẻ đang bị xâm chiếm.”

“…”

“Tuy nhiên, trong tình hình hiện tại, sao chúng ta không gác lại những suy nghĩ thù địch? Hoàn cảnh của các bạn và chúng tôi lúc này chẳng khác gì nhau.”

“Cô ấy đúng đó. Seol à, anh không cần phải quá cứng nhắc.”

Teresa lắc lắc tay cậu. Thấy cô ấy như vậy, Seol Jihu chỉ có thể gãi đầu.

“… Vâng. Cảm ơn cô rất nhiều vì đã cứu chúng tôi.”

“Không cần phải nói cảm ơn. Cô ấy đã chìa tay ra với chúng tôi trước và chúng tôi quyết định hợp tác, đơn giản vậy thôi”.

‘Chìa tay ra trước?’

Seol Jihu lại nghiêng đầu. Có phải họ nợ Liên bang một cái gì đó trong quá khứ?

“Bên cạnh đó, việc giải cứu một thành viên trong Hoàng gia Haramark cũng đem lại cho chúng tôi những lợi ích trong tương lai.”

“Cô đánh giá tôi quá cao rồi.”

“Tôi hoàn toàn thành thật. Tôi biết Công chúa đây là một người có quan điểm ôn hòa đối với Liên bang, nhất là với chúng tôi.”

Teresa nhún vai.

“Chúng tôi phải cảm ơn các vị với đúng. Nhờ các vị phá hủy trại nhân giống của lũ Ký sinh trùng, giờ đây tất cả chúng ta có thể thở phào nhẹ nhõm.”

“Fufufu. Thực sự, trong nội bộ Liên Bang có khá nhiều người phản đối chuyện này. Vì trại nhân giống ở gần lãnh thổ nhân loại hơn, nên nhân loại mới là phe bị ảnh hưởng trực tiếp. Phía Liên Bang vẫn còn nhiều thời gian để xoay sở.”

Thiên thần sa ngã cười tươi rói và rút ra một viên đá màu xanh từ trong áo choàng của cô.

“Các trưởng lão nói rằng, lượng Thạch Lôi dùng để phá hủy phòng thí nghiệm, đáng ra có thể dùng để bảo vệ Pháo đài Tigol.”

“Nói cách khác, các vị đã quyết định hỗ trợ Haramark, thay vì bảo vệ pháo đài Tigol.” – Terasa gật đầu.

“Tigol mất thì có thể xây lại hoặc tái chiếm. Haramark mất thì lũ Ký sinh trùng sẽ rảnh tay đè bẹp chúng tôi. Giữa hai cái xấu, phải chọn cái ít xấu hơn” – Nghĩ một lát, Thiên thần sa ngã nói thêm: “Nhiều người trong Liên Bang đề nghị chúng tôi bỏ qua vấn đề của các bạn. Đặc biệt là Thú nhân Hợp Quốc, họ lên tiếng phản đối kịch liệt.

Teresa mỉm cười cay đắng. Thú nhân Hợp Quốc từng là cường quốc chính trị lớn thứ hai trên hành tinh này, chỉ đứng sau Đế Chế. Nhưng họ cũng không thể chống chọi lại những cuộc tấn công của Ký sinh trùng và bỏ chạy để gia nhập Liên bang. Thời điểm ấy, quan hệ giữa Thú Nhân Hợp Quốc không mấy tốt đẹp nên nhân loại chỉ ngồi đó và chứng kiến ​​cường quốc này sụp đổ.

“Nghĩ lại thì, trong sự kiện vài tháng trước, Hoàng gia Haramark cũng bất ngờ đồng ý giúp chúng tôi một tay. Điều đó khiến chúng tôi khá bất ngờ.”

“Nếu cô đang nói về việc xây Pháo đài Arden, thì đó là chuyện bình thường. Pháo đài đó cũng quan trọng với chúng tôi.”

“Không cần phải khiêm tốn. Trùng hậu Đế vương đã nổi giận vì sự xuất hiện của pháo đài. Rõ ràng là, lực lượng của Ký sinh trùng đã bị phân tán khá nhiều. Nhờ đó, chúng tôi mới dễ dàng hành động hơn.”

Seol Jihu lắng nghe kỹ lời của Thiên thần cánh đen và liên tục lẩm bẩm: ‘Wow, wow’.

Thời điểm quyết định tham gia cứu hộ pháo đài Arden, Seol hoàn toàn không nghĩ sâu xa đến vậy. Ai mà ngờ quyết định đó lại góp phần cứu mạng cậu ta lúc này?

“Dù sao, chiến công này cũng khá kỳ quái” – Thiên thần sa ngã nhẹ nhàng tung hứng hòn đá xanh trong tay, và lẩm bẩm.

“Chuyện gì cơ?”

“Tôi đang nói về kế hoạch sản xuất hàng loạt các loài đột biến. Để phá vỡ kế hoạch đó, chúng tôi phải phá hủy phòng thí nghiệm trong lãnh địa Công tước Delpinion. Đó không chỉ là nơi đặt trụ sở thực sự của kế hoạch nhân giống, mà còn là tiền đồn vững chãi cho chiến dịch sắp tới của họ.”

“Phải rồi, việc canh gác quanh phòng thí nghiệm cực kỳ nghiêm ngặt. Làm sao các cô có thể cài đặt Thạch Lôi?

“Thế nên tôi mới nói đó là một điều kỳ quái” – Thiên thần sa ngã nói – “Trên thực tế, chúng tôi gần như đã bỏ cuộc. Dù đã nỗ lực hết sức, nhưng chúng tôi không tìm thấy một kẽ hở nào để triển khai kế hoạch. Nhưng sau đó, một cơ hội đã bất ngờ xuất hiện từ hư không.

“Bất ngờ xuất hiện?”

“Đúng. Không hiểu vì sao, toàn bộ lực lượng Ký sinh trùng bảo vệ trên mặt đất đều lao xuống hầm. Nhờ đó, chúng tôi đã kịp kích hoạt Thạch Lôi và chôn vùi toàn bộ lũ khốn đó.”

Cô cười toe toét, khoe hàm răng trắng như ngọc.

“Chờ… Chờ đã!” – Seol Jihu vội vàng hỏi cô.

“Cô nói là toàn bộ mọi lực lượng canh gác trên mặt đất đều đi xuống hầm?”

“Đúng vậy. Đó là một chuyện kỳ quái, chính mắt tôi đã nhìn thấy. Anh có manh mối gì sao?”

“… Phải chăng là…?”

Seol chớp mắt vài lần và từ từ kể lại mọi chuyện.. Sau khi giải cứu Teresa và bỏ trốn, Seol nhớ rõ khoảnh khắc cậu cảm nhận thấy các vệ binh Ký sinh trùng lao xuống cầu thang.

Teresa chăm chú nghe Seol giải thích và thi thoảng lại xuýt xoa khe khẽ. Trong khi đó, Thiên thần sa ngã ngừng tung hứng cục đá xanh và mím môi.

“Con người này có nói thật không?”

Cô nhìn ra phía sau, nghĩa là cô không hỏi Seol. Đáp lại, một trong những nhân vật mặc áo choàng ngồi phía sau khẽ gật đầu.

“Anh ấy nói thật. Tôi không cảm nhận được bất kỳ sự giả dối nào.”

Một giọng nói thánh thót vang lên. Giọng nói cuốn hút đến mức Seol tò mò không biết cô trông như thế nào. Thiên thần sa ngã khẽ cười khúc khích.

“Nếu vậy, sự kiện này có thể coi là sự hợp tác thành công đầu tiên giữa Liên bang và con người. Công chúa, cô có đồng ý không?”

Teresa mỉm cười: “Đáng ra chúng ta nên ăn mừng, phải không?”

Thiên thần sa ngã thở dài. “Đúng vậy. Nếu chúng ta sống sót rời khỏi đây.”

Những từ đó nhanh chóng khiến tâm trạng của mọi người chùng xuống. Thật vậy, tình trạng hiện tại của họ khá tồi tệ.

“Vì thế.”

Giọng nói của Thiên thần sa ngã trở nên thấp và trầm hơn.

“Hãy tạm dừng những cuộc nói chuyện bên lề. Chúng ta nên tập trung thảo luận về những điều mang tính xây dựng hơn.”

“Tôi đồng ý. Những thứ mang tính xây dựng.” – Teresa gật đầu – “Dường như các vị đã ở đây trong một thời gian dài, có nghĩa là…”

“Không có cách nào ra ngoài.”

“Vậy là tôi đoán đúng” – Teresa gật đầu, đôi vai cô chùng xuống rõ rệt.

“Chúng tôi cũng vậy. Chúng tôi đã cố gắng đi qua thung lũng trước, nhưng buộc phải đổi hướng đến đây” – Terasa buồn bã nói.

“Các chị em của tôi đã bay nhiều vòng dọc theo toàn bộ khu vực biên giới nhưng vẫn không thể phát hiện ra bất kỳ khoảng trống nào. Tôi biết rằng họ đã triển khai lực lượng của mình ở các điểm chiến lược, nhưng … cảm giác như mạng lưới tuần tra của chúng đã trở nên dày đặc và đông đảo hơn trước.”

“Điều đó có nghĩa là Trùng hậu Đế Vương thực sự phát điên về vụ đánh bom phòng thí nghiệm?”

“Có lẽ vậy”.

“…” – Teresa Hussey mím môi, rồi dè dặt hỏi – “Thật kỳ lạ. Với chúng tôi, điều này thực sự bất khả thi vì chúng tôi chỉ có thể di chuyển bằng đôi chân. Nhưng sao các bạn cũng…”

“Cô muốn nói đến đôi cánh?”

“Vâng”

“Mạng lưới phòng không của chúng rất hoàn hảo” – Thiên thần sa ngã trả lời với giọng tuyệt vọng – “Không chỉ sở hữu nhưng chiến binh biết bay, chúng có hàng trăm tay súng bắn tỉa.”

“Bắn tỉa?”

“Chính là sinh vật đã gây ra vết thương ở vai của con người này.”

Theo phản xạ, Seol Jihu nhìn vào vai trái. Cậu đang tự hỏi tại sao cơ thể mình cảm thấy tốt hơn một chút so với trước đây, và bây giờ cậu có thể thấy những miếng băng sạch quấn chặt quanh đó.

“Uh Uh, huh?”

Hơn nữa, cánh tay Seol đã di chuyển theo suy nghĩ của cậu. Mặc dù vẫn còn đau, nhưng nó dễ chịu hơn nhiều hơn trước.

‘Họ thậm chí còn chữa lành cho mình.’

Trong khi anh vô cùng xúc động trước cử chỉ hào phóng của họ, Thiên thần sa ngã vẫn tiếp tục.

“Không thể vượt qua vòng vây của chúng. Thậm chí nếu may mắn vượt qua các chốt chặn, chúng tôi cũng không thể đối phó với lực lượng truy đuổi hùng hậu. Chúng tôi sẽ bị bắn hạ trước khi thoát khỏi Khu rừng khước từ.”

Chính tại thời điểm này, đôi mắt của Seol Jihu mở to hơn một chút.

“Đó là lý do tại sao, chúng tôi muốn nhờ các bạn một việc”.

“Chúng tôi sẽ quyết định sau khi nghe cô nói.”

“Giúp chúng tôi nghi binh, được không?”

Nghe đến đó, nét mặt Teresa nhăn nhó: “Cô muốn chúng tôi trở thành mồi nhử?”

Thiên thần sa ngã cay đắng trả lời: “Phải. Nói đúng hơn thì mỗi người ở đây đều sẽ trở thành mồi câu.”

“..?”

Kế hoạch của Thiên thần sa ngã như sau: Đầu tiên, bốn trong số sáu người nhóm họ sẽ chia thành hai nhóm và liều mạng bay về bên trái và bên phải của binh đoàn đối phương. Ngay khi lũ Ký sinh trùng phát hiện ra, chúng sẽ dẫn quân truy đuổi, tạo ra một lỗ hổng trong giây lát. Tiếp theo, cả Seol Jihu và Teresa sẽ thử vận ​​may. Thiên thần sa ngã và một thành viên còn lại sẽ quan sát tình hình và quyết định phải làm gì.

“Kế hoạch này không phải là một điều tồi tệ đối với cả hai người” – Thiên thần sa ngã nhìn thẳng vào Terasa.

Thật vậy, rủi ro chia đều cho cả tám người. Không ai hi sinh vì ai, họ đều là mồi nhử cho nhau. Về lý thuyết, tỷ lệ sống sót sẽ tăng lên, dù chỉ một chút.

“Chúng tôi không ép hai người phải tham gia. Nếu các bạn không đồng ý cũng không sao. Tùy hai người quyết định”.

“…”

“Nếu không…”

Thiên thần sa ngã nhìn khuôn mặt đăm chiêu của Teresa và nói thêm.

“Nếu các bạn có thể nghĩ ra kế hoạch nào tốt hơn, xin vui lòng cho tôi biết. Tôi sẵn sàng lắng nghe”.

Teresa đưa ánh mắt sang người bạn đồng hành của mình; thế nhưng, chàng trai trẻ trong câu hỏi dường như đang suy nghĩ về một cái gì đó khá sâu sắc.

“… Seol?”

“…”

“Anh yêu à ~?”

“…?”

Seol Jihu chớp mắt.

“Gì vậy, Công chúa?”

“Anh thấy sao?”

“Kế hoạch này bắt buộc sẽ có ai đó phải hy sinh” – Seol nghiêm giọng.

“Tuy nhiên, không có cách nào khác.” – Thiên thần sa ngã trả lời – “Ít nhất, những người còn lại sẽ có cơ hội trốn thoát. Không ai muốn chết cả, nhưng trong tình hình hiện tại, chúng ta buộc phải đánh đổi”.

“Tôi hiểu những gì cô đang nói.”

“Vậy cậu có đồng ý không?”

“Không.”

“Hoh-oh. Có nghĩa là…”

“Tôi nghĩ rằng tôi có một kế hoạch tốt hơn.”

Seol Jihu trả lời trước khi đưa ánh mắt sang một bên.

“Công chúa.”

“Vâng?”

“Đây có phải là dãy núi nơi bọn Nhân sư từng sống không?”

“Vâng, nhưng theo báo cáo của Ian, dường như chúng đã chuyển tổ của mình đến một nơi nào đó trong Khu rừng khước từ.”

Seol biết điều đó rồi. Thậm chí cậu đã chứng kiến ​​điều đó bằng chính mắt mình.

“Điều đó có nghĩa là, dãy núi này được kết nối với Khu rừng khước từ.”

“Vâng, đúng vậy.” – Teresa gật đầu lia lịa.

“Trong trường hợp đó, Người có biết Đồi Napal nằm ở đâu so với vị trí hiện tại của chúng ta không?”

“Đồi Napal? Em không biết nó ở đâu, nhưng….”

Tại sao cậu ta đột nhiên hỏi cô về Khu rừng khước từ và Đồi Napal? Đó là điều khiến Terasa băn khoăn. Công chúa nhìn chằm chằm vào Seol. Vài phút trước, cậu ta trông héo mòn như cây khô, nhưng giờ đây, dấu hiệu của cuộc sống đã trở lại trong cậu ta. Đó là đôi mắt của một người tràn trề hy vọng. Cô không chắc Seol đang nghĩ gì, nhưng…

“Làm ơn, hãy nghe anh ấy nói.”

Cô kìm nén trái tim đang rung động của mình và liếc nhìn Thiên thần sa ngã.

“Anh ấy là người đã góp công lớn trong việc bảo vệ Pháo đài Arden và cuộc đột nhập phòng thí nghiệm. Tôi hứa, cô sẽ không phải thất vọng đâu”.

“Nghe cũng được thôi. Nhưng chờ đã.”

Trước khi Seol nói bất cứ điều gì, Thiên thần sa ngã đã hỏi cậu trước.

“Trước đó, tôi muốn hỏi anh một vài điều.”

Seol Jihu gật đầu.

“Trước hết, kế hoạch này sẽ không có hy sinh?”

“Tôi không thể đảm bảo điều đó.”

“Có khả năng thành công cao hơn kế hoạch của chúng tôi không?”

“Có.”

“Ok. Cuối cùng…”

Thiên thần sa ngã ngập ngừng, rồi từ từ nói.

“Kế hoạch của anh. Đó có phải là một kế hoạch để tất cả mọi người trong hang này có thể trốn thoát?”

“Tất nhiên.”

Seol Jihu trả lời không do dự.

Thiên thần sa ngã nhìn lại phía sau cô một lần nữa. Người đội mũ trùm đầu với giọng nói tuyệt đẹp khẽ khàng lên tiếng: “Tất cả đều là sự thật. Tôi không thể cảm nhận được một chút giả dối nào trong tâm trí anh ấy.”

“Vậy sao…?”

Thiên thần sa ngã khoanh tay. Đôi cánh đen của cô khẽ rung lên một chút, cho thấy cô đang tập trung tính toán.

“OK.”

Cô nắm chặt hòn đá xanh và nói.

“Hãy cùng bàn bạc nào.”


Khi mặt trời lên tới đỉnh.

Cả tám người bước ra ngoài hang. Họ đi bộ một lúc, trước khi dừng lại ở một điểm nhất định trong dãy núi.

“Đây là vùng lân cận, nơi bạn có thể nhìn thấy Đồi Napal.”

“Tốt rồi. Chúng ta không cần phải xác định vị trí quá chính xác .”

Thiên thần sa ngã dang rộng đôi cánh. Năm người còn lại cũng bỏ áo choàng và dang cánh ra, nhưng không giống như thủ lĩnh, đôi cánh của họ giống như một con bướm.

Thiên thần sa ngã ôm lấy Teresa, và một người khác ôm lấy Seol Jihu. Đó chính là người đánh giá sự trung thực của cậu lúc nãy. Hai người được đặt ở trung tâm, trong khi bốn người còn lại vây xung quanh để bảo vệ họ.

Khi Thiên thần sa ngã ra lệnh, cả năm người họ bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó. Họ sử dụng ma thuật bằng cách sử dụng các câu thần chú khác biệt với các Pháp sư của con người, là những cổ ngữ bí ẩn.

Swiiiish, whooosh !!

Không biết từ đâu, những cơn gió mạnh xuất hiện. Những cơn gió vô hình quấn lấy toàn bộ cơ thể họ, và chúng đột nhiên trở nên nhẹ như một chiếc lông vũ.

Họ nói rằng đây là ‘Triệu hồi tinh linh’. Điều này cũng có nghĩa là, Seol đang được bế bởi một Tiên Nữ. Seol Jihu kinh ngạc quan sát cảnh tượng chưa từng thấy này. Sau đó, tai cậu nghe thấy những âm thanh vỗ cánh nhẹ nhàng.

Wooooo

Wooooo

“…”

Cơ thể cậu bắt đầu nổi lên. Từ từ, chậm rãi.

“Ồ ồ….”

Cảm giác lạ lẫm khiến Seol đưa tay bám chặt lấy cô gái đang ôm mình. Thế rồi, cậu nghe thấy tiếng “h-hmm” mềm mại từ trên cao.

“Xin vui lòng, thả lỏng một chút”

“X… Xin lỗi”

Seol nhanh chóng xin lỗi bằng giọng e ngại và xấu hổ.

Chẳng mấy chốc, tất cả bọn họ đều ở trên không. Họ duy trì độ cao ngang với các tán cây sau dãy núi. Để đạt được tốc độ cao nhất, họ cần một khoảng cách đáng kể để lấy đà.

Một lúc sau.

“Đủ rồi”.

Mọi người đều xoay người lượn lên trên, theo hiệu lệnh của Thiên thần sa ngã. Trong chớp mắt, họ đã tăng độ cao. Seol Jihu nuốt nước bọt khi nhìn dãy núi ngày càng nhỏ lại.

Một lúc sau.

“Đến lúc rồi” – Thiên thần sa ngã thông báo.

Bây giờ Seol cảm thấy cơ thể mình chúi xuống. Đầu của Tiên Nữ hướng thẳng về phía trước trong khi chân cô ấy hướng về phía sau.

Sau khi sáu cặp cánh dàn hàng thành một đường thẳng trong không khí

“Bắt đầu!”

Khi hiệu lệnh của Thiên thần sa ngã vang lên, mọi Tiên nữ đồng loạt hét:

“Tăng tốc!”