Chương 87: Hành trình đau khổ

Lãnh địa của Công tước Delpinion nằm ngay bên cạnh Vương quốc Haramark. Bản thân phòng thí nghiệm nằm ở rìa phía đông bắc của lãnh thổ Công tước và không xa biên giới của Haramark.

Thật may mắn là Seol Jihu đã đi trốn cùng với Teresa Hussey. Cô ấy có thể không phải là một Cung thủ, nhưng may mắn thay, cô ấy khá thành thạo về địa hình địa phương, nên họ không cần phải lo lắng về chuyện sai hướng.

“Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.”

Cô đề nghị họ đi con đường ngắn nhất đến Thung lũng Arden. Nó nằm ở khu vực biên giới nên rất gần. Quan trọng hơn, đã có Pháo đài Arden án ngữ ở đó. Vì có một công trình mới đang được xây dựng, Pháo đài đã được dự trữ rất nhiều vật tư, và do sự cố lần trước, Hoàng gia đã điều động một lực lượng chiến đấu mạnh mẽ ở đó.

Teresa đề nghị Seol đi theo hướng đó. Theo lời cô, nếu họ đi bộ không ngừng, họ sẽ đến đích vào ngày thứ năm, hoặc muộn nhất là ngày thứ sáu.

*

Ngày đầu tiên của họ không gặp rắc rối gì.

Mặc dù họ chỉ đi ngang qua, Seol Jihu vẫn tò mò xem các khu vực do Ký sinh trùng kiểm soát trông như thế nào.

Sau khi đi bộ cả ngày, đánh giá của cậu là một “thế giới chết”.

Không có một dấu hiệu nào của sự sống. Đất màu tro dưới chân của cậu ta khô nứt nẻ và cứng như đá. Mọi bóng cây ngọn cỏ đều héo úa, vàng vọt.

Teresa cảnh báo cậu ta không được bất cẩn chạm vào bất cứ thứ gì.

Nhưng cô cũng nói thêm rằng tình trạng trong lãnh địa Công tước Delpinion còn tốt hơn nhiều so với những nơi khác. Cô cho biết, tại Đế chế – trung tâm của lãnh địa Ký sinh trùng, mọi thứ còn tệ hại hơn nhiều. Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi cô.

Nghĩ ngợi một hồi, Seol Jihu quyết định tập trung vào việc đi bộ. Cậu ta chỉ đơn giản là muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

*

Bước sang ngày thứ hai.

Có thêm một điều khiến Seol phải lưu tâm. Tại đây, sự thay đổi nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm cực kỳ khắc nghiệt.

Khi buổi tối đến, nhiệt độ giảm xuống như một cái tủ lạnh. Trời buốt giá đến nỗi, họ chỉ hơi hé miệng là hơi nước trắng xóa đã thoát ra ngoài,

Càng về khuya, môi trường càng lạnh hơn. Lần đầu tiên trong đời, Seol Jihu trải qua hiện tượng mất ngủ được vì lạnh.

Khi còn ở trong quân đội, cậu phải tham gia khóa huấn luyện hoang dã mùa đông diễn ra giữa một sườn núi băng giá. Nhưng ngay cả điều đó cũng không lạnh như thế này.

Không chỉ không khí lạnh ngấm vào cơ thể cậu, mà dường như nó cũng đang gặm nhấm xương và cơ bắp của Seol. Cậu ta thậm chí bị ảo giác khi ngón chân ngón tay bị tê cóng, đến nỗi Seol tưởng rằng chúng đang rụng ra.

Trong buổi bình minh của đêm hôm đó, hai người họ tuyệt vọng quấn lấy nhau mà không biết ai là người bắt đầu trước. Họ không có lựa chọn nào khác. Trước ranh giới giữa sự sống và cái chết, những thứ như liêm sỉ hay danh dự cũng dễ dàng bị ném ra ngoài cửa sổ.

Răng Seol Jihu tưởng như bị văng ra khỏi hàm vì cái lạnh buốt giá, nhưng cậu buộc mình phải nhắm mắt lại và nghỉ ngơi.

Cậu đang sắp phát điên. Điều an ủi duy nhất là hơi ấm mờ nhạt truyền qua làn da áp vào người cậu, cùng cảm giác mềm mại áp vào mặt, quấn quanh cổ và lưng cậu.

*

Ngày thứ ba.

Teresa tiếp tục khuyến khích chàng trai trẻ bằng cách nói rằng họ sắp đến nơi, rằng họ chỉ cần thúc đẩy bản thân thêm một chút nữa. Seol Jihu biết rằng cô đã trải qua một thời gian thậm chí còn khó khăn hơn, vì vậy cậu đã cố gắng hết sức để kìm nén sự mệt mỏi của mình.

Thật không may, một sự kiện đáng sợ đã xảy ra vào khoảng giữa trưa. Lần đầu tiên trong cuộc hành trình này, Nine Eyes của Seol hiển thị một màu vàng ở phía chân trời xa. Vì họ vẫn còn trong lãnh thổ của kẻ thù, rất có thể màu sắc sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.

‘Chúng ta nên làm gì bây giờ?’

Trong khi Seol ta đứng đó cân nhắc, khu vực màu vàng đột nhiên mở rộng phạm vi. Không, nói là mở rộng cũng không đúng lắm, mà là nó thực sự đang đến gần họ. Chẳng mấy chốc, màu vàng chuyển sang màu cam, rồi biến thành màu đỏ thẫm gần như ngay lập tức. Seol Jihu hoảng hốt và nhanh chóng nắm lấy tay Teresa.

“Công chúa!”

“V- vâng?”

“Chúng ta cần trốn ngay bây giờ.”

“Trốn?!”

Teresa tỏ ra khó hiểu, như kiểu “Anh đang nói cái quái gì vậy?”

Nhưng Seol không có thời gian giải thích. Cậu kéo cô đi theo mình và trốn dưới một tảng đá lớn. Công chúa vẫn bối rối, nhưng khuôn mặt cô đờ ra sau khi nghe tiếng ù ù đập cánh. Seol Jihu chỉ lên trên.

“….Ôi thần linh ơi….”

Đôi mắt của Teresa mở to như đèn pha. Những sinh vật kì lạ đang hành quân trên bầu trời, đông như một đàn đàn châu chấu. Dường như chúng đang do thám khu vực này, nên chúng lượn xung quanh một vài lần và nhanh chóng bay về phía tây.

Seol và Terasa không bao giờ nghĩ rằng cuộc hành trình của mình sẽ trôi qua dễ dàng, nhưng những gì họ đang thấy thậm chí còn vượt quá sự tưởng tượng của họ.

“….Mình phạm sai lầm rồi.”

Teresa lẩm bẩm trong bàng hoàng.

“Cứ tưởng rằng, khi phòng thí nghiệm biến mất, chúng không còn doanh trai nào quanh đây nên sẽ không tuần tra khu vực biên giới…”

Thế nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại. Quân số của lực lượng tuần tra đã tăng lên rất nhiều.

“Nhưng chúng ta vẫn phải tiếp tục.”

Seol Jihu nắm lấy cục rudium treo trên cổ. Nó chỉ còn to bằng cái móng tay, nhưng có còn hơn không.

“Từ đây trở đi, hãy để tôi dẫn đầu”.

Cậu cũng quyết định sẽ bật Cửu Nhãn thường xuyên.

Teresa há hốc mồm, lén liếc nhìn Seol.

“Tại sao anh ấy có thể phát hiện ra? Anh ấy thậm chí còn không phải là một cung thủ cơ mà?”

Sự tò mò của cô đã được khơi dậy, nhưng thay vì hỏi, cô chỉ đơn giản gật đầu.

Ngày thứ tư.

Nước đã cạn.

Ngay từ đầu, cả hai đều đã bị thương, và bây giờ họ cũng đang ép mình di chuyển. Thế nên, cơ thể của họ yêu cầu được bù nước thường xuyên hơn bình thường.

Lúc đầu, họ uống từng ngụm nhỏ để làm ướt cổ họng và quên đi cơn khát. Nhưng dù họ đã làm vậy, lượng nước trong bình vẫn tụt xuống quá nhanh. Kết quả là họ phải súc miệng rồi nhổ lại nước vào bình cho đỡ rát họng. Khi nước gần hết, họ chỉ dám nhấp nước cho ướt môi.

Dù đã rất cố gắng để tiết kiệm nước, nhưng cuối cùng, bình đã cạn. Bây giờ họ thực sự không còn gì để ăn hay uống.

“…”

Teresa mím môi và nhăn mặt. Thế rồi, cô bảo Seol rằng mình sẽ đi một chút. Không lâu sau, công chúa quay lại và đưa bình nước cho cậu.

Bình nước phát ra âm thanh đặc trưng của làn nước lắc lư bên trong.

“Đây, anh uống tạm đi”.

Seol Jihu ngơ ngác: “Người… người vừa sử dụng loại phép thuật nào thế?”

“Anh cũng nên giải quyết vào bình đi. Đừng lãng phí như thế.”

“Hở?”

“Đi vệ sinh ý”

“Huh?”

“Đi tè ý. Tè ấy mà”.

Seol hoảng hốt vì những lời nói của cô ấy.

“T… tè?”

“…Đừng có nhìn em như thế.”

Má của Teresa hơi ửng đỏ, nhưng lời nói của cô vẫn kiên quyết và nghiêm trang.

“Nếu chúng ta muốn tiếp tục sống, hiện tại, chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc uống thứ này.”

“K… không thể tin được!”

Seol Jihu trố mắt và há hốc mồm. Mặt mũi cậu nhăn như một miếng giẻ.

“Tất nhiên là không tốt. Nhưng mà, nước tiểu là thứ khả dĩ nhất hiện tại. Anh phải uống để sống sót. Vị nó không tệ lắm đâu”.

“Công… công chúa! Người từng có kinh nghiệm trong vụ này hả?”

“Đúng.”

Teresa thừa nhận, không chút do dự.

“Có lần em đã chạy trốn khỏi Thủ đô. Em đi lang thang khắp sa mạc một mình, và thực sự khát nước, vậy nên… Chà, dù sao em cũng đã sống sót.”

“…”

“Đừng nhìn em như thế. Em chỉ uống trong thời điểm đó thôi.”

Vừa chết lặng trước quyết tâm sống sót của Terasa, Seol vừa ùng mình.

“Dù sao, em cũng không ép anh phải uống nó. Nhưng mà, đừng lãng phí khi tè ra đất, được chứ? Thay vào đó hãy để em uống…”

Vì cô đã quyết tâm đến mức ấy, Seol không còn lựa chọn nào khác. Có lần, cậu đang định giải quyết thì công chúa xuất hiện và chìa bình nước ra hứng. Cuối cùng, cậu đành xua Terasa đi chỗ khác và tự xử.

Khi dòng nước chảy vào bên trong, hơi ấm của nó truyền qua vỏ bình làm Seol rối bời. Vô số cảm xúc hiện trong đầu cậu: Ghê tởm, chán nản, khiếp sợ và buồn bực.

‘Rồi ngày mai sẽ ra sao??’

Mặt trời lên cao trên, nhưng bầu trời vẫn ảm đạm bởi những đám mây xám tro. Seol Jihu thở dài.

‘Bao giờ mới đến đích đây?’

Ngày thứ năm.

Tốc độ di chuyển của họ đã giảm xuống tới mức rùa bò. Đó là vì lũ Ký sinh trùng tuần tra thường xuyên hơn. Mỗi lần điều đó xảy ra, họ phải trốn hoặc vội vàng đi theo hướng khác. Trong một số trường hợp, họ thậm chí phải quay trở lại đường cũ.

Thật không may, họ buộc phải bước đi trên con đường này để đến được Thung lũng Arden. Khi họ thực sự không có sự lựa chọn nào khác, Seol sẽ sử dụng chỗ rudium còn sót lại.

Càng lúc Seol càng phải tập trung chú ý quan sát, nên hai người ít trò chuyện. Mà cũng có thể, họ đang cố gắng bảo tồn năng lượng của mình bằng cách không nói chuyện với nhau. Dù sao cả hai cũng đã kiệt sức rồi.

Tuy nhiên, điều khiến Seol Jihu tuyệt vọng nhất là những gì ‘Đôi mắt’ của cậu nhìn thấy.

Dù Seol tự động viên rằng đích đến của họ không xa, nhưng dưới tầm mắt của Cửu nhãn, một vành đai đỏ rực đã hoàn toàn bao phủ tầm nhìn. Điều đó khiến Seol gần như suy sụp tinh thần.

‘Mình… mình có nên thử không?’

Seol đột nhiên nhớ ra một chuyện. Cậu đã từng gặp trải nghiêm tương tự với màu đỏ. Chính là ở trong Khu vực trung lập. Thời điểm cậu ấy nhận nhiệm vụ ‘Bất khả thi’, vào khoảnh khắc Seol đi qua khu rừng rậm rạp, màu đỏ lập tức biến thành màu đen. Từ “Yêu cầu lút lui” thành “bỏ chạy ngay lập tức”.

Cuối cùng, Seol Jihu kết luận: dù có rudium, dù có cố vùng vẫy đến mấy, nhưng nếu bước vào thung lũng, họ sẽ chết.

Thấy Seol đứng như trời trồng, Terasa cố gắng an ủi cậu.

“Em nghĩ đám Ký sinh trùng vẫn chưa tha cho chúng ta đâu’.

Bản thân Terasa cũng cảm thấy có gì sai sai.

‘Đáng lẽ em không nên…’

Cô khẽ lẩm bẩm, nhưng Seol Jihu lắc đầu lia lịa. Ý tưởng của Teresa là hợp lý. Đây không phải là lỗi của ai cả. Không, họ biết rõ rằng mọi chuyện có thể diễn ra theo chiều hướng như thế này.

Vấn đề hiện tại là, phải làm gì để thoát khỏi vòng vây? Thay vì lơi lỏng, vòng vây thậm chí còn trở nên dày đặc hơn trước và điều đó có nghĩa là họ không thể tiến lên mặc dù thung lũng nằm ngay trước mặt. Tất cả những khó khăn đẫm máu họ trải qua, đang dần trở nên vô ích.

Seol Jihu cuối cùng cũng mở miệng.

“Chúng ta nên làm gì?”

Teresa không thể trả lời.

Trong thâm tâm, cô muốn rủ Seol mạo hiểm tiến lên. Tuy nhiên, sau mấy ngày qua, Công chúa đã nhận ra một chuyện. Chàng trai trẻ này sở hữu một loại khả năng bí ẩn, có thể giúp họ thoát khỏi Ký sinh trùng trong gang tấc. Vì vậy, nếu Seol bối rối lâu như thế này, nghĩa là…

Cuối cùng, sau khi cân nhắc, Terasa quyết định nói lên ý kiến ​​của mình.

“Quay lại thôi”.

“Chúng ta không nhất thiết phải đi qua thung lũng. Em nghĩ vẫn còn vài lối đi khác”.

Seol Jihu gật đầu, vẻ mặt nửa bàng hoàng vừa cam chịu, cùng Terasa quay lại để đi theo con đường khác.

*

Ngày thứ sáu.

Họ đã bị bám đuôi. Seol không thể chắc chắn, nhưng cậu có cảm giác như vậy. Mỗi khi cậu định nghỉ ngơi, Cửu nhãn lại cảnh báo rằng địch sắp đến. Cứ như thể những kẻ truy đuổi đã tìm thấy dấu vết của cặp đôi và đang đuổi theo họ.

Cuối cùng, vào cuối ngày, họ bị một toán sinh vật bay phát hiện. Seol ta vội vàng sử dụng rudium để trốn thoát, nhưng sau đó…

“Thế là hết”.

….Đi tong rồi. Sau một làn khói mỏng manh, chút rudium cuối cùng đã biến mất. Thứ bùa hộ mệnh của họ đã không còn.

Kết quả là hành trình của họ đã trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Họ không thể mạo hiểm đi bộ trên những con đường mòn bằng phẳng mà phải len lỏi đi trên những địa hình gồ ghề để dễ dàng ẩn nấp. Giấc ngủ của họ ngắn hơn và phải thay nhau canh gác. Cả hai rằng họ sẽ chết nếu mất cảnh giác dù chỉ một giây.

Lúc này, tất cả những gì họ có thể trông cậy là Cửu nhãn của Seol Jihu.

*

Ngày thứ bảy.

Họ ngừng nói.

Không một câu một từ nào vang lên. Không ai hỏi họ đang đi đâu và cũng chẳng ai muốn giải thích. Seol Jihu sử dụng Cửu Nhãn để quan sát xung quanh như một con chim ưng và Teresa Hussey chỉ đơn giản là bò theo sau cậu ta, trong im lặng.

Cuối cùng, họ đã đạt đến giới hạn chịu đựng. Không, chính xác mà nói thì họ đã cạn kiệt sức chịu đựng từ mấy ngày trước rồi.

Niềm tin “sắp đến đích” đã làm họ quên đi đói khát, nhưng khi họ buộc phải đổi hướng, mọi cơn đau đớn, chán nản, mệt mỏi bùng nổ như nước tuôn ra từ một con đập vỡ.

Seol không còn cảm thấy bất kỳ cảm giác nào ở vai trái của mình nữa. Ngay cả ở hông bên phải cũng vậy. Những vết thương của cậu đã mưng mủ và dịch vàng đang rỉ ra ngoài. Chúng khiến Seol ngứa ngáy như điên, nhất là khi ánh mặt trời không ngừng thiêu đốt da thịt.

Seol cũng nhận ra rằng, mặc dù trời lạnh buốt vào ban đêm, ban ngày lại nóng đến mức khó tin. Dưới ánh sáng chói lóa của mặt trời, cảm giác như thể thịt của họ đang bị nướng. Tệ hơn nữa, không một giọt mồ hôi nào có dấu hiệu chảy ra. Họ đã vắt cạn những giọt nước trong cơ thể rồi.

“Khụ…. khụ….”

Seol Jihu thở dốc và ho khan. Toàn thân cậu nặng trĩu. Ngay cả nội tạng cậu dường như cũng đang bốc cháy. Trong môi trường khắc nghiệt thế này, không có gì đáng ngạc nhiên khi những vết thương bên trong cơ thể ngày càng tồi tệ hơn.

Đó chưa phải là tất cả. Có lẽ bởi vì Seol đã sử dụng Cửu Nhãn quá lâu, cậu cảm thấy cơn đau đầu đang liên tục xâm chiếm tâm trí. Cảm giác như ai đó cầm một con dao cùn và xẻ các tế bào não của cậu ta.

Tuy nhiên, điều khó khăn nhất không phải là nỗi đau, cũng không phải là sự theo đuổi dai dẳng của Ký sinh trùng.

Không, đó là cơn đói và khát chết tiệt. Cơn khát kinh hoàng đến mức khiến cậu như phát điên. Theo bản năng, Seol đưa lưỡi ra liếm môi, nhưng tất cả những gì cậu có thể cảm nhận được là làn da sần sùi, nứt nẻ. Cổ họng cậu khô khốc, chỉ thở thôi cũng đau rát.

Lúc này, Seol mới cảm thấy một thức đơn giản như lon Coca Cola lạnh có giá trị đến nhường nào!

Trong cơn mê sảng, Seol Jihu nhe rằng cắn vào cây thương băng của mình. Luồng khí lạnh phát ra mạnh mẽ từ vũ khí làm miệng cậu mát hơn, nhưng chỉ có thế. Dù Seol mút mạnh đến đâu, mũi thương cũng không tan chảy. Cậu chán nản hạ cây thương xuống.

Teresa im lặng nhìn Seol và đẩy bình nước về phía cậu. Nhưng Seol từ từ lắc đầu. Cậu ta đã cố gắng uống ba hoặc bốn lần trước đó nhưng cuối cùng đề vô ích.

Một lần, Seol đã cố nuốt một ngụm nhưng cuối cùng phải nhổ nó ra. Nội tạng cậu cự tuyệt thứ nước đó.

‘Nước…. Nước….’

Seol đau khổ cắn vào cây thương một lần nữa.

*

Ngày thứ tám.

Seol Jihu bước đi, ánh mắt dán xuống đất.

Có lẽ vì không được ngủ đủ giấc trong nhiều ngày, cơn buồn ngủ không ngừng tấn công cậu ta. Bên trong đầu cậu tê dại. Cơ thể cậu không muốn nghe lệnh của bộ não nữa. Cậu cố gắng ngăn chặn cảm giác mệt mỏi và đau đớn để lê bước về phía trước.

Thế rồi khi Seol đang lê từng bước, cậu chợt thấy đôi chân của Teresa đột nhiên bắn lên trời.

‘Uh?’

Vì lý do nào đó, cơ thể cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Đất vỡ vụn áp vào má Seol nhưng cậu cảm thấy êm ái như một chiếc giường.

‘….Đây là gì…?’

Tầm nhìn của Seol méo mó và vẹo vọ. Nhưng cậu cảm thấy rất thư thái.

Đột nhiên, Seol nghe thấy ai đó nói chuyện với mình. Cậu cảm thấy cơ thể mình bị rung chuyển xung quanh.

“Anh Seol!

“Thức dậy! Làm ơn thức dậy!”

“Thức dậy? Lạ nhỉ. Mình vẫn tỉnh táo mà??”

Tầm nhìn của cậu tự động nâng lên. Hình như Terasa đang kéo cậu lên. Chỉ sau đó, Seol mới nhận ra rằng mình đã sụp đổ trên mặt đất.

Nếu không có Terasa, có lẽ cậu sẽ nằm đó và an nghỉ vĩnh viễn.

Thế rồi, Seol có thể nhìn thấy thứ gì đó khá lớn ở đằng xa.

‘Đó là gì…?’

“Đây là một ngọn núi. Một ngọn núi.”

‘Một ngọn núi….? Nghĩa là sao?’

“Anh xem, chúng ta đã đến chân dãy núi !! Nếu chúng ta vượt qua đó…”

‘Băng qua. một ngọn núi?'”

Seol tròn mắt nhìn, thân hình lờ đờ bất động. Teresa Hussey quan sát Seol với đôi mắt lo lắng.

“Ah….”

Khoảng mười giây sau, Seol Jihu mở môi.

“Một ngọn núi…. núi…. Đúng…. một ngọn núi….”

Seol lẩm bẩm hết lần này đến lần khác, nhưng rồi.

‘Cửu Nhãn lại biến mất rồi sao?|

Seol cau mày.

‘Tại sao mình không thể nhìn thấy bất kỳ màu sắc nào.?’

Seol Jihu cố gắng ép chân mình bước những bước loạng choạng về phía trước. Thật không may, cậu nhanh chóng sụp đổ.

“Anh Seol !!”

Teresa vội vàng tiếp cận Seol. Khuôn mặt cậu biểu lộ rõ ​​sự bối rối, thậm chí cậu không hiểu vì sao mình ngã.

“Hah, hah”

“Anh ổn không? Chúng ta nghỉ một lát nhé”.

“K…Kh….ông”

Seol Jihu dùng cây thương làm gậy để đứng lên và lảo đảo lùi lại. Teresa cố gắng ngăn cậu ta lại.

“Không ổn đâu. Nghỉ một lát đi anh”.

“Không, tôi vẫn có thể đi được…”

Pahng!

Âm thanh của không khí bùng nổ đột nhiên vang lên. Cậu đã kích hoạt Bông tai Festina.

“Nhìn… xem”

Seol nở một nụ cười vô hồn và bước chân. Bông tai giúp chân Seol di chuyển nhanh hơn, nhưng cậu không giữ được thăng bằng thêm một giây nào nữa.

BỊCH

“Hự!”

“…”

Hơi thở Seol đứt quãng, da thô ráp, mắt lờ đờ. Rõ ràng là cơ thể cậu không thể chịu đựng được nữa.

Thấy thế, Teresa Hussey bắt đầu mím môi dưới.

‘Em không để anh chết ở đây đâu’…

Trên thực tế, chuyện Seol có thể chịu đựng đến bây giờ cũng là một phép lạ. Hầu hết những người bình thường sẽ sụp đổ trong vòng chưa đầy bốn ngày.

Tuy nhiên, Seol Jihu đã cố gắng trụ được tám ngày, gấp đôi mức trung bình, với một cơ thể bị thương nặng, bị truy đuổi cả ngày lẫn đêm, và tệ hơn nữa là không thể ăn hay uống.

Bất kỳ cơ thể nào cũng có giới hạn.. Ngay cả khi bạn được ban phước với một cơ thể cứng rắn và trau dồi được lượng khí lực dồi dào, thì sớm muộn bạn vẫn phải tiếp thêm năng lượng.

Teresa kéo chàng trai trẻ đang bất động, rồi đặt cậu ta xuống giữa vài tảng đá nhô ra khỏi mặt đất.

“Ở lại đây một chút, được không?”

“…”

“Em sẽ đi tìm thứ gì đó để ăn hoặc uống. Ngay cả khi đó là nhựa cây.”

“…”

Khi Seol tỉnh táo trở lại, cậu không thấy Công chúa đâu nữa. Chỉ có bình nước và cây thương nằm trên mặt đất, cạnh chỗ cậu nằm.

Cậu ta vẫn nằm như một xác chết một lúc lâu. Thậm chí cậu ước mình có thể bất tỉnh. Nếu như thế, ít nhất cậu sẽ không phải chịu đựng cơn đói khát này trong vài phút. Tuy nhiên….

‘Mình không thể làm phiền cô ấy thêm nữa’

Những ngày qua, Seol chưa bao giờ phải ở lại một mình. Rõ ràng, Công chúa đã phải lo lắng và quan tâm đến cậu.

‘Mình phải đứng lên.’

Để làm như vậy, cậu cần năng lượng. Cậu cần cung cấp cho cơ thể nhiên liệu để hoạt động trở lại.

“Chỉ cần một ngụm nước thôi…”

Chính tại thời điểm này, bình nước lọt vào mắt Seol.

“…”

Seol Jihu rón rén đưa tay ra phía nó.

‘Nó không bẩn. Không bẩn.’

Thứ này chỉ đơn giản là nước bị trục xuất khỏi cơ thể con người. Bàn tay run rẩy của Seol bật nắp bình và cậu ngửa cổ ra. Chất lỏng trong bình chảy xuống.

Ực

Ực

Seol buộc mình phải nuốt hai lần, và gần như ngay lập tức, lông mày cậu nhíu lại dữ dội.

Ọe

Ọe

Khụ

Kèm theo cơn ho nặng nề, Seol bắt đầu nôn mửa. Cậu quỳ bằng cả hai tay và cắm đầu xuống đất. Dù cố gắng đến mấy, cậu cũng không thể quen với mùi hôi thối đặc trưng của nước tiểu người.

“Khụ…”

Khi cơn nôn mửa đi qua, Seol cảm thấy cay đắng muốn khóc. Tuy nhiên, không có giọt nước mắt nào chảy ra.

Thành thật mà nói, Seol đã suy sụp và muôn khóc rất nhiều lần trong suốt hành trình này. Nhưng cậu cố chịu đựng vì không muốn làm Terasa lo lắng. Nhưng bây giờ khi bị bỏ lại một mình, tiếng khóc không thể kiểm soát đã tuôn ra.

“Khốn nạn!”

Seol thường xuyên cảm thấy dằn vặt. Tại sao cậu ta lại tham gia nhiệm vụ này? Tại sao cậu không nghe lời người khác, ở lại và chờ xem ai sống ai chết. Nhưng khi nghĩ của anh đến đó, cậu lại thấy ghét chính mình. Cậu cảm thấy mình là một kẻ thất bại thảm hại.

“Kkeuh…”

Tâm trí cậu thổn thức, nhưng nước mắt cũng không chảy ra. Dường như không còn một giọt nước nào trong cơ thể Seol.

Cậu thở hổn hển và bịt miệng một lúc lâu trước khi nghiến răng. Sau khi nôn mửa xong, tâm trí cậu đã bình tĩnh lại một chút.

‘Mình phải chịu đựng.’

Dù muốn gục ngã, nhưng cậu vẫn cố bám vào cây giáo. Khi Teresa Hussey trở lại, Seol muốn cô ấy có thể an tâm.

“…”

Tuy nhiên, dù cậu đợi bao lâu, cô cũng không quay lại.

‘Lẽ nào???’

Có phải cậu bị bỏ lại phía sau? Seol lập tức gạt bỏ ý niệm đó đi. Teresa không phải là người như vậy. Mà dẫu Công chúa có làm thế, Seol cũng không thể trách cô.

‘Mình phải tỉnh táo”

Seol quyết định đợi thêm một lúc nữa và kích hoạt Cửu Nhãn.

‘Huh?”

Ngay khi đó, cậu nhận ra có gì sai sai. Những ngọn núi trước mặt hoàn toàn ‘không màu’.

Chính lúc đó.

Xào xạc, xào xạc.

Bất ngờ, Seol nghe thấy tiếng “ai đó” giẫm lên lá khô. Cậu cố gắng đứng dậy, nghĩ rằng đó là Teresa nhưng đột ngột dừng lại. Có nhiều tiếng bước chân.

Seol từ từ quét xung quanh và giật mình đến nỗi suýt cắn vào lưỡi. Những ngọn núi vẫn không màu, nhưng màu vàng đang dần dần tiếp cận cậu từ phía sau.

‘Ký sinh trùng ??’

Một lần nữa.

Những thứ này đã theo đuổi cậu ta một lần nữa. Seol không thể hiểu làm thế nào họ có thể phát hiện ra dấu vết của mình, nhưng cậu cảm thấy phẫn nộ.

Cuối cùng, màu vàng càng ngày càng gần hơn và từ từ bước qua những tảng đá. Seol Jihu nắm chặt cây thương băng của mình và cúi người hết mức có thể.

‘Tiếp tục đi… Cứ thế đi qua đi’.

Seol sốt sắng cầu nguyện trong lòng, nhưng rồi, tiếng bước chân chấm dứt. Cậu vô thức nín thở. Một sự im lặng nghẹn ngào bất chợt giáng xuống.

“Khịt khịt”

Có âm thanh của thứ gì đó đánh hơi trong không khí, và rồi

“Gâu gâu!!”

Tiếng chó sủa giận dữ vang lên.

BỊCH

BỊCH

BỊCH

Và sau đó, rõ ràng có vài kẻ đang chạy đến. Theo bản năng, Seol đứng lên.

Thật lòng, cậu rất mong muốn những thứ đó chỉ là một con sói hoang.

‘Hah.’

Thật không may, những sinh vật trước mặt cậu thực sự là một nhóm Ký sinh trùng. Chúng bao gồm sáu tên hình người giống như Zombie, và bốn con sói bị nhiễm giòi.

‘Và công chúa thậm chí không ở đây.

“…”

Seol Jihu ngẩng đầu lên và nhìn lên bầu trời, mặc dù có kẻ thù trước mặt. Cậu cảm thấy tuyệt vọng tột cùng.

‘Thế là hết?’

Trong một khoảnh khắc, Seol thực sự muốn buông xuôi. Cậu không nghĩ mình sẽ chiến thắng trước những thứ này. Thay vì lãng phí nhiều năng lượng và chịu đựng cơn đau, sao cậu không bình thản đón nhận nó?

Thế rồi…

[Dù sao, tôi muốn làm mọi thứ trong khả năng của mình để sống sót.]

Chính lúc đó, những lời của ai đó đã xâm nhập vào não anh. Không, đó không phải là ai đó, mà chính cậu đã nói thế.

[Chúng ta cùng về nhà nào.]

Seol nhớ đến Teresa. Ý tưởng buông xuôi lập tức tan biến.

‘Sống sót…?’

‘…Đúng rồi.’

Đôi môi khô, nứt nẻ của Seol mấp máy.

Ngay từ đầu, chỉ có hai sự lựa chọn – hoặc là chạy trốn hoặc chiến đấu.

Dù cậu có chết ở đây, cậu cũng nên giết bớt vài tên để Teresa dễ dàng trốn thoát. Khi nghĩ đến đó, Seol cảm thấy máu mình sôi lên.

“Khụ!”

Cậu ho khan một tiếng. Mắt cậu ngứa và đau. Cơ bắp cậu rụng rời. Chỉ cần cầm cây thương, cảm giác như cánh tay cậu sẽ rơi ra bất cứ lúc nào. Sức chịu đựng của cậu ta đã chạm đáy từ lâu, cậu không thể chiến đấu một cách đúng nghĩa được nữa.

Bất chấp tất cả những điều đó.

Seol Jihu vẫn chuyển động. Trong vô thức, hai tay cậu đặt lên cán thương. Sau đó, tay phải nắm lấy phần dưới của vũ khí. Cứ như vậy,mũi thương nhắm vào phía trước.

“Nào…’

Kiiiieeehh- !!

Với một tiếng rít lớn, kẻ thù vồ lấy cậu. Và cậu cũng bình thản đẩy mũi thương về phía trước.

XOẸT

Seol tận dung từng gam sức mạnh còn lại và đâm – động tác mà cậu đã luyện tập hàng trăm ngàn lần trong Khu vực trung lập.

Được giải thoát khỏi mọi suy nghĩ và cảm xúc, cậu nhìn chằm chằm vào kẻ thù. Cánh tay vươn ra và mũi thương như móng vuốt phóng tới đối phương.