Chương 86: Đưa nhau đi trốn

Thực tế thì mình sắp chết đến nơi, và cả hai đang ở trong lòng địch.

Seol tự chế giễu mình chỉ là một chút nhưng nhanh chóng thay đổi suy nghĩ. Tình hình của họ rất nguy cấp, nhưng cứ ủ rũ lo lắng cũng chẳng tác dụng gì. Lạc quan quá thì không tốt, nhưng Seol nghĩ rằng, ít nhất, họ cần phải bình tĩnh và hy vọng.

‘Được rồi, kiểm tra cơ thể nào’

“Huuu…. Huuuu”

Seol Jihu điều hòa nhịp thở và từ từ đưa sức mạnh vào cơ thể.

Euhk!

Nỗi đau ập tới như con dao đâm vào da thịt cậu. Seol muốn từ bỏ và nằm xuống một lần nữa, nhưng rồi cậu nghiến răng và đẩy phần thân trên của mình lên bằng mọi cách.

“Dựa tường sẽ bớt đau hơn đấy. Anh phải di chuyển cơ thể của mình, một chút cũng được”.

Teresa Hussey lặng lẽ nhìn Seol một lúc, rồi đưa ra ý kiến ​​của mình.

“Em rất muốn bảo anh nằm xuống nghỉ một lát, nhưng thật không may, chúng ta không có thời gian để thoải mái như thế. Vì chúng ta sẽ phải di chuyển khỏi đây, nên anh buộc phải làm quen với nỗi đau.”

Seol nhớ lại những cuộc tuần hành bắt buộc vào ban đêm mà cậu từng tham gia trong những ngày ở quân ngũ và vô thức gật đầu. Nếu một người bị nổi mụn nước ở chân, ban đầu nó có thể đau như địa ngục, nhưng nếu để mặc cơn đau và đi bộ liên tục, cuối cùng người ta sẽ quên cả nỗi đau.

Tuy nhiên, cậu không thể cử động nổi vai trái của mình. Có một cái lỗ to bằng nắp chai trên cơ vai và cậu không thể cảm nhận được sự kết nối với cánh tay của mình. Khi Seol cố siết chặt nắm tay, cơn đau dữ dội trào dâng khiến cậu suýt gục xuống.

“…”

Cuối cùng, cậu bỏ cuộc và đưa mắt và nhìn xung quanh. Ở bên cạnh, Seol phát hiện ra một bệ thờ với vòng tròn ma thuật chuyển trên bề mặt, giống như nơi ẩn náu ban đầu.

Seol thử kích hoạt Cửu nhãn nhưng bàn thờ nhanh chóng chuyển sang màu đỏ. Quả nhiên, đó là một chiếc bánh trên bầu trời. Không, nó là một chiếc bánh độc – cắn một miếng nhỏ sẽ dẫn đến cái chết ngay lập tức.

“Những dòng chữ viết ở đây nói rằng chúng ta không được phép sử dụng nó, phải không?”

Teresa Hussey vừa nói vừa nhìn vào bản đồ.

“Nếu cô đang đề cập đến vòng tròn ma thuật dịch chuyển thì… Vâng, đúng vậy. Tôi nghe nói rằng nó được kết nối với trung tâm của Đế chế.”

“Cái quái gì vậy? Thôi dẹp, quên nó đi” – Teresa Hussey ngay lập tức từ bỏ ý tưởng.

….

Trong một thời gian dài, hai người không nói gì cả. Dù sao thì họ cũng không biết phải nói gì.

Cảm ơn nhau vì đã giải cứu nhau? Hay chia sẻ niềm hạnh phúc khi đã sống sót? Trong tình thế hiện tại thì mấy câu đó nghe ngu si vãi.

Vậy thì, anh/cô có đau không?

Câu đó nghe cũng ngu nốt. Cả hai đều biết rằng họ không ổn chút nào. Ngay bây giờ, họ phải tập trung thoát khỏi nơi này.

Cuối cùng, Teresa Hussey đã phá vỡ bầu không khí khá khó xử này.

“Chúng ta chỉ có hai lựa chọn”

Giọng nói bất lực của cô ấy nghe như kiểu ‘Chúng ta không có lựa chọn nào khác’ hơn là ‘Em có một ý tưởng tuyệt vời’.

“Đầu tiên là đợi 72 giờ trước khi quay trở lại nơi ẩn náu cũ”

“Đó là lựa chọn lý tưởng nhất. Tất nhiên là nếu chúng ta có cơ hội làm thế” – Seol cười khổ.

“Em cũng tin rằng nơi ẩn náu chỉ còn những mảnh vụn. Với tính cách của tên khốn đó, hắn sẽ phá hủy mọi thứ ngay khi nhìn thấy nơi ẩn náu.” – Teresa Hussey bất lực thở dài trước khi tiếp tục.

“Hai là… Chúng ta thoát khỏi nơi này bằng cách nào đó và đi bộ trở lại Haramark.”

Seol Jihu định cười thầm nhưng thay vào đó, vẻ mặt cậu cứng đờ ra. Đây không phải là một câu chuyện cười – nếu nơi ẩn náu thực sự bị phá hủy, thì đó thực sự là lối thoát duy nhất.

Vấn đề là, tỷ lệ thành công là quá thấp. Không chỉ vậy, cậu cũng đang phải chịu một vết thương khủng khiếp.

Họ cũng không thể ở lại đây mãi mãi. Sức lực của họ sẽ tiếp tục giảm. Thay vì ngồi chịu chết, họ nên đánh cược một lần lúc còn có thể di chuyển.

‘Đánh bạc lần nữa, phải không?’

Seol nở nụ cười cay đắng, nhưng thực tế còn cách nào khác? Ngoài vòng tròn ma thuật, mọi thứ trong nơi ẩn náu này đều có màu xanh lá cây, nhưng chẳng có gì để ăn hoặc uống. Ở lại đây, họ sẽ được an toàn cho đến khi chết đói. Đến lúc đó, muốn làm gì thì cũng đã quá muộn.

‘Cũng không thể chờ đợi một cuộc giải cứu khác.’

Phe Ký sinh trùng chắc chắn sẽ nổi điên sau sự kiện vừa rồi, và không có cơ hội nào để phe Nhân loại tổ chức một cuộc giải cứu thứ hai. Cuối cùng, tất cả những suy nghĩ của Seol đã dẫn đến một kết luận duy nhất: Họ cần phải rời khỏi đây để đi bộ về Haramark.

Seol Jihu đã vô hiệu hóa Cửu Nhãn. Càng dùng lâu, cậu càng lãng phí sức chịu đựng của mình.

“Anh muốn làm gì?”

Teresa Hussey ghé sát mặt về phía Seol.

“Chúng ta sẽ ở lại đây và ân ân ái ái đến khi chết đói? Hoặc liều mạng ra khỏi đây, sống cùng sống chết cùng chết?”

Seol bật cười, định chọn phương án hai. Nhưng cậu chợt hỏi cô một điều khác.

“Công chúa. Người nghĩ chúng ta đã vào đây bao lâu rồi?”

“… Uhm … Em cũng không chắc.”

Khuôn mặt cô lộ vẻ bối rối.

“Em xin lỗi. Sau khi sơ cứu cho anh xong, em buồn ngủ chết đi được”.

Terasa nở một nụ cười yếu ớt và lè lưỡi. Ai có thể trách cô ấy chứ? Cô đã trải qua vô vàn khó khăn trước khi được giải thoát.

“Nếu sinh vật đó nôn nóng như thế, có lẽ hắn đã ngừng tìm kiếm chúng ta rồi”.

“Hy vọng thế. Nhưng mà, chắc chắn hắn đã nổi cơn thịnh nộ trong lúc em ngủ thiếp đi.”

“Chuyện đó dễ hiểu mà” – Seol gật đầu.

Công chúa đưa bản đồ lại cho Seol Jihu. Cầu thang đi lên hoặc xuống đều nằm trong khu nhà tù. Khu vực nghiên cứu nằm ở phía bên trái của khối nhà tù, được kết nối bởi cây cầu dài trên bầu trời..

Tuy nhiên, nơi ẩn náu mà họ đang trốn, không nằm trong mặt bằng này. Theo trưởng làng, nơi này có thể coi là tầng ngầm thứ ba.

‘Nghĩ ngợi nhiều cũng vô ích’.

Seol cẩn thận gấp bản đồ đi và mạnh mẽ đứng lên. Teresa Hussey nói đúng; họ phải di chuyển khi còn có thể. Rất may, hai chân của cậu đã hoạt động hoàn hảo trở lại.

Trong tay Seol còn một cục rudium cỡ móng tay, nhưng không đủ dùng cho tình huống này. Cả áo sơ mi và quần của cậu đều đã bị xé ra để băng bó vết thương. Seol nhìn vào bộ giáp và chỉ có thể lắc đầu. Phần bên trái của Giáp Da thuộc đã hoàn toàn biến mất, và phần dưới bên phải của nó cũng ở trong tình trạng bị nghiền nát nặng nề. Thay vì một bộ áo giáp, thứ đó giống như một miếng giẻ rách.

‘Tuy nhiên,vẫn còn hơn là không có gì.’

Seol bất lực rên rỉ trước khi đột ngột nhớ ra rằng Teresa Hussey đang trần như nhộng.

“Uhm… Công chúa, cô có mặc tạm cái này không?”

Seol chỉ vào tấm giáp lưới có một lỗ hổng, và cô mỉm cười yếu ớt.

“… Mặc cái này mà không có gì lót thì ngứa ngáy lắm… Nhưng cũng chẳng có lựa chọn nào khác.

Họ nhặt lấy đồ đạc và mặc lên người. Teresa Hussey cười khúc khích.

“Trông tụi mình buồn cười quá ha”.

Seol Jihu cũng cười thầm. Một người thì mặc áo giáp lưới phủ lên cơ thể trần truồng, người kia quấn giẻ rách và mặc quần lót. Thật là một cảnh tượng bi hài.

Teresa Hussey nhặt cây thương băng lên. Seol Jihu để mặc cô ấy. Dù cậu là chủ nhân của nó, nhưng tốt hơn hết là để cô ấy cầm vũ khí trong thời điểm hiện tại.

“Trước khi rời đi, chúng ta hãy thỏa thuận trước.”

Cô bất ngờ chĩa ngọn giáo vào cổ Seol, khuôn mặt đanh lại.

“Nếu lỡ xui mà… Không, nếu chúng ta gặp phải sự cố, anh muốn em làm gì?”

“…?”

“Em đang nói là, em có thể kết liễu anh trước khi anh bị bắt.”

“Không cần.”

Seol Jihu trả lời ngay lập tức như thể cậu không cần nghĩ gì cả. Đôi mắt của Teresa Hussey tròn xoe vì sự pha trộn giữa ngạc nhiên và bối rối.

“Anh có biết điều gì sẽ xảy ra khi anh bị bắt không đấy?”

“Dù trời sụp xuống thì vẫn luôn có một lối thoát.”

“Nhưng, nếu chết ở đây, anh vẫn có thể quay trở lại Trái đất mà?”

“Tôi không muốn bỏ lại Công chúa”.

Heh ~ ~, miệng Teresa Hussey mở rộng hơn một chút, và hai mắt cô mở to như hai con ốc.

“Cái này mới nha~ Anh có thật là người Trái đất không vậy?”

Seol Jihu thầm trả lời với câu ‘Tôi không muốn từ bỏ cuộc sống ở bên này một cách nhanh chóng.’

Vì quá tập trung trong luồng suy tưởng, Seol không nhận ra rằng hai má Terasa đang đỏ lên.

Hình như cô ấy lại hiểu sai điều gì đó rồi.

*

Một lúc sau.

Hai người họ quyết định tiến những bước đầu tiên.

Họ từ từ leo lên cầu thang. Teresa đột nhiên mở miệng nói.

“Anh muốn quay lại đó để làm gì? Nếu vòng tròn ma thuật đã bị phá hủy thì chỉ tốn công…”

“Kể cả khi cổng dịch chuyển bị phá hủy, chúng ta cũng nên quay trở lại” – Seol Jihu trả lời cô – “Sẽ có thứ gì đó mà chúng ta dùng được’.

“Ý anh là đồ cứu trợ? Lẽ nào họ không mang những thứ đó về?”

“Không. Trọng lượng càng nhẹ, pháp sư càng đỡ mệt mỏi. Vì vậy họ sẽ bỏ đi tất cả những gì không quan trọng”.

“… Nếu thế thì tốt quá…”

Kịch bản tốt nhất là, họ tìm thấy thức ăn và nước uống, trở về nơi ẩn náu thứ hai và sau đó đợi 72 giờ để kích hoạt lại vòng tròn ma thuật chuyển nhượng. Thật không may, tỷ lệ xảy ra điều đó quá thấp – thấp như chuyện trúng xổ số độc đắc vậy.

Seol Jihu liên tục nghiến răng. Cậu phải cố gắng lắm mới kìm nén được những tiếng rên rỉ đang tuôn ra khỏi miệng. Chẳng mấy chốc, họ đã đến cuối cầu thang. Một bức tường gạch đã chặn đường họ.

“Anh biết không, lúc đó em phải vất vả lắm mới mở được thứ này đấy” – Teresa phàn nàn và áp tai vào tường.

Dù đang đánh bạc, Seol vẫn muốn hạn chế rủi ro, vì vậy cậu đã kích hoạt lại Cửu nhãn. Ít nhất thì nó cũng giúp họ chọn đúng thời điểm để bước ra ngoài. Nhưng…

‘….Huh?’

Seol tròn mắt ngạc nhiên. Bức tường gạch chỉ toàn một xanh.

‘Chúng thực sự đã từ bỏ cuộc săn lùng ư?’

Đúng lúc đó…

“Em không thể nghe thấy gì từ phía bên kia” – Teresa nhấc tai ra khỏi tường và nói với Seol. Cô rút ra những viên gạch ở phía dưới và trên cùng trước khi đổi vị trí của chúng.

Seol Jihu ngây người nhìn Teresa. Không lâu sau, một tiếng “KỊCH” vang lên.

“Xong rồi! Anh thấy em thông minh chưa! Nhìn xem, em đã ghi nhớ mọi thứ chỉ sau một lần thực hiện!”

Teresa tự hào khoe, rồi sau đó nhìn thẳng vào Seol.

“Chúng ta đi chứ?”

Seol Jihu gật đầu.

Cô nhẹ nhàng đẩy bằng tay, và một phần của bức tường xoay như một cánh cửa quay. Seol nhìn ra bên ngoài qua khe hở hơi mở và nhận ra rằng khắp nơi ngập một màu xanh lá cây. Cậu nghiêng đầu và thoải mái bước ra khỏi cửa.

“Ấy, ơ kìa?”

Teresa hoảng loạn và nhanh chóng đuổi theo cậu.

“Chúng ta phải kiểm tra chuyển động của kẻ thù trước đã”.

Cô hạ giọng hết mức có thể và thì thầm với Seol. Nhưng Seol thấy không cần thiết vì mọi nơi anh ta đều được nhuộm màu xanh lá cây. Có vẻ như các Ký sinh trùng đã ngừng tìm kiếm và rút khỏi đây.

“Nào, quay lại nơi ẩn náo đầu tiên thôi”.

“…Từ … từ từ đã!”

Teresa cố gắng ngăn Seol lại, nhưng cậu vẫn thản nhiên bước đi.

Càng đi xa, cậu càng hoang mang. Ở đây quá yên tĩnh. Chỗ nào cũng toàn một màu xanh lá cây. Ngay cả Teresa cũng đã hình thành một khuôn mặt bối rối. Seol nhìn chăm chú xung quanh họ trước khi nói với cô.

“Nhân tiện, Người nói rằng đã nghe thấy một tiếng vang lớn bên ngoài ngay trước khi ngủ thiếp đi, đúng không Công chúa?”

“Gì cơ? À, đúng.” – Cô nhanh chóng thừa nhận.

“Nơi ẩn náu quá sâu nên em không chắc lắm, nhưng em nghĩ có một trận động đất hoặc một cái gì đó.”

“Tiếng ồn có lâu không?”

“Không chắc lắm. Nhưng em nghĩ chỉ một lúc thôi”.

Họ đến căn phòng với nơi ẩn náu đầu tiên. Mọi thứ khá lộn xộn, giá sách cũng bị vỡ tan thành hàng triệu mảnh.

Nơi ẩn náu cũng vậy. Không chỉ vòng tròn ma thuật bị phá vỡ, mà cả bệ thờ cũng bị biến thành bột. May mắn thay, họ vẫn phải phát hiện ra một chiếc túi nhỏ bị vứt ở góc phòng.

“Có gì ăn được không?”

Đôi mắt của Teresa lấp lánh, nhưng thật không may, đội cứu hộ đã không đóng gói bất kỳ thực phẩm nào. Các vật phẩm trong túi là bốn lọ thuốc hồi phục, một chai nước, một cuộn dây thừng và một ít dao găm.

“Haizzz” – Cô thất vọng rõ rệt – “Nhưng thôi, còn hơn là không có gì”.

Công chúa nhanh chóng lấy ra một bình thuốc hồi phục. Hai người họ sử dụng một chai và cẩn thận bôi chất lỏng lên vết thương. Sau đó, họ uống một chai để chữa lành vết thương bên trong. Bây giờ cơn khát của họ đã được giải tỏa phần nào, tình trạng cơ thể của họ cũng tốt hơn một chút so với trước đây.

“Ah! Sống rồi~~”

Như thể đang cố gắng làm sạch bản thân, Terasa bắt đầu chà xát làn da mình bằng một ít nước. Trong khi đó, Seol Jihu lén về phía hành lang.

‘Ở đó cũng vậy à?’

Seol không nhầm, chỗ đó thực sự “xanh”. Không chỉ vậy, lối ra mờ nhạt ở phía xa hơn cũng bị nhuộm màu xanh lá cây.

‘Sao lại thế nhỉ???’

Nửa tin nửa ngờ, cậu bước ra ngoài phòng. Sự bối rối của Seol tăng theo cấp số nhân khi cậu tiến gần đến lối ra. ‘

‘Cây cầu đâu rồi??’

Không chỉ cây cầu, mà cả khối nhà tù ở phía bên kia cũng biến mất. Chỉ còn lại khoảng trống tối tăm. Mọi thứ đã biến mất theo nghĩa đen.

‘C-cái cái quái gì thế này?’

Cậu nhìn xung quanh một cách bàng hoàng trước khi ngẩng đầu lên. Và tròng mắt cậu như bắn ra ngoài. Thứ màu xanh lạnh lẽo trên kia chắc chắn là mặt trăng, và màn đen quanh nó thực sự là bầu trời. Phải, cậu đang nhìn thấy bầu trời đêm qua một cái lỗ khổng lồ.

‘Mình đang mơ à?’

Seol Jihu quay lại và nao núng. Cậu thấy Teresa đang đứng đó với khuôn mặt bị sốc. Cô đang đưa mắt nhìn xuống đáy hố. Seol đi theo sau cô, và đôi mắt cậu cũng mở to.

“Đó… đó là…:

“Chính là cơ sở nghiên cứu.”

Teresa lẩm bẩm.

Dưới đáy hố là một đống hỗn loạn thuần túy. Mặc dù họ không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng có những mảnh vỡ trông giống như tường và mái nhà.

Khu nhà tù, trại giống, khu vực thí nghiệm, tất cả bọn họ đã bị dìm xuống hố.

Nhìn vào cảnh tượng này, đột nhiên Seol nổi da gà. Cậu nhớ lại một mẩu tin trực tuyến về “hố tử thần” ở Trái đất. Mặt đất ở giữa một thành phố bị cắt và tạo ra một cái hố khổng lồ. Và đây chính xác là cảnh tượng đó.

“….Công chúa?”

“Đừng hỏi, em cũng không biết.”

Teresa Hussey trông cũng bối rối như Seol. Điều gì đã xảy ra trong khi họ bất tỉnh bên trong nơi ẩn náu ở tầng hầm thứ ba?

Người đầu tiên bình tâm lại, chính là Teresa. Cô nhanh chóng ước tính khoảng cách giữa mặt đất và nơi họ đang đứng. Chiều cao khoảng sáu mét.

“Có vẻ như chúng ta đã nhận được những ân sủng của các vị thần.”

Teresa nói với giọng phấn khích và vận công. Hào quang hơi xanh bao trùm cả hai tay.

CRACK

Năm ngón tay của cô đâm sâu vào lớp vỏ như thể chúng đang nghiền nát một khối đậu phụ. Seol Jihu giật mình trong giây lát, trước khi nhớ rằng cô là một Người xếp hạng cao.

Công chúa đào hai cái lỗ trên tường, sau đó đâm sâu ngọn giáo vào một điểm ngay bên dưới chúng. Cô đứng trên trục giáo và đẩy mạnh cánh tay vào tường. Sau đó, cô đặt chân lên cái lỗ mới được tạo ra và trèo lên.

Những điểm cô đào ra đã trở thành chỗ đứng; Cánh tay cô di chuyển lên xuống thoăn thoắt, tốc độ leo trèo của cô khá nhanh.

Seol kinh ngạc ngước nhìn Terasa, thầm thán phục kỹ năng leo núi tuyệt vời của cô. Thế rồi, cậu giật mình và ngượng ngùng hạ mắt xuống. Dù cậu đã nhìn thấy mọi thứ, nhưng đứng từ dưới nhìn lên như thế này có vẻ không ổn lắm.

Không lâu sau, Teresa đã trốn thoát khỏi cái hố. Tuy nhiên, Seol Jihu cảm thấy lo lắng. Tất cả những gì Seol phải làm là trèo lên bằng những chỗ đứng do cô tạo ra, nhưng cánh tay trái của cậu hiện tại đang vô dụng.

Đúng lúc đó, một sợi dây thừng rơi xuống trước mắt Seol. Teresa đang đứng trên mặt đất và vẫy tay.

“Đừng cố nắm lấy dây, hãy quấn nó quanh người. Em sẽ kéo anh lên!”

“…Ah.”

Nhớ lại thì, có một sợi dây trong túi. Seol rút cây giáo băng ra khỏi tường và buộc dây quanh người. Công chúa tập trung mana hết mức có thể và bắt đầu kéo cậu lên.

Khi lên mặt đất, Seol càng chắc chắn hơn: Không có gì di chuyển xung quanh đây. Môi trường xung quanh là tàn tích của các tòa nhà sụp đổ.

‘Nghiêm túc mà nói, chuyện gì đã xảy ra ở đây?’

Có phải các Ký sinh trùng đã nổi giận và phá hủy mọi thứ không? Nghe có vẻ không hợp lý cho lắm. Có lẽ một Hố tử thần đã thực sự mở ra, như là lời ban phước của các vị thần linh.

“Phù… phù…”

Sau khi kéo Seol ra khỏi hố, Teresa thở dài, nặng nề và ngồi phịch xuống đất. Cô ấy đã uống một lọ thuốc hồi phục, nhưng điều đó không có nghĩa là cơ thể cô ấy bình phục hoàn toàn. Nhìn cô mệt mỏi, Seol cảm thấy có lỗi. Cảm giác như cậu đã trở thành một gánh nặng.

“Tôi xin lỗi, thưa Công chúa.”

Teresa Hussey tròn xoe mắt khi nghe thấy lời nói của Seol.

“Về cái gì?”

“Vì tôi, Người đã…”

Seol không nói hết câu, nhưng Terasa chỉ khịt mũi không quan tâm.

“Vớ vẩn. Có trả cho anh một rương đầy kho báu cũng không đủ để đền đáp những gì anh đã làm cho em. Mà khoan, anh nói thế nhưng trong lòng anh không thực sự muốn xin lỗi, phải không?”

Cô cười toe toét và nhìn thẳng vào mắt Seol. Ngay lúc đó, Seol Jihu cảm thấy hỗn hợp cảm xúc kỳ lạ trào dâng trong tim mình.

‘Môi cô ấy đang cười, nhưng…’

Mắt cô ấy không cười chút nào. Hai tròng mắt của cô, thứ mà anh luôn nghĩ là khá xinh đẹp, đang lấp lánh đầy ý nghĩa dưới ánh trăng lạnh lẽo.

“Không phải vậy sao? Anh nói thế vì phép lịch sự thôi, đúng không?”

Cô lại hỏi Seol, lần này thăm dò thêm một chút. Seol Jihu nuốt nước bọt. Cậu nói ra những lời đó, chắc chắn không phải vì phép lịch sự.

Nhìn lại, đó cũng là câu chuyện tương tự trong cuộc gặp đầu tiên của họ. Anh cảm thấy sự hấp dẫn không thể giải thích này từ cô. Vì lý do nào đó, anh muốn đứng lên bảo vệ cô và chăm sóc cô. Cô là người mà anh muốn giúp đỡ. Không vì lý do gì.

Tuy nhiên, là không biết tại sao. Nếu buộc phải nói ra thành lời, thì cảm giác của Seol giống như là “trả ơn”. Một cái gì đó như thế.

“Em đoán đúng ha. Anh nói thế vì phép lịch sự thôi” – Đôi mắt của Teresa bây giờ hơi đượm buồn. Nhưng rồi…

“Không, hoàn toàn không” – Seol lên tiếng.

“Huh?”

“Trước khi đến đây, tôi đã được cảnh báo về một tay bắn tỉa vô hình. Nhưng tôi hoàn toàn quên mất điều đó, kết quả là chúng ta lâm vào tình trạng hiện tại”.

“…”

“Tôi thực sự xin lỗi vì không thể giải cứu Công chúa đến nơi đến chốn. Tôi nghiêm túc đấy.”

Tất cả dấu vết của nụ cười đã biến mất khỏi khuôn mặt Teresa.

Nét mặt luôn vô tư của cô bỗng trở nên vô cảm. Cậu chưa bao giờ thấy cô phản ứng như thế này trước đây.

“…Tại sao?” – Cuối cùng cô cũng mở miệng.

“Tại sao anh nghĩ như vậy? Anh là người Trái đất phải không? Anh trở nên như thế này là vì em, phải không? Anh không bực bội ư?”

“Tại sao Người lại nói thế, thưa Công chúa?” – Seol Jihu bình tĩnh hỏi lại – “Việc phá hủy phòng thí nghiệm là điều cần thiết. Tôi nói đúng chứ?”

“Ừ thì… nhưng mà…” – Cô chớp mắt. Khi ánh sáng trong mắt cô ngày càng mạnh mẽ, ánh mắt hoài nghi lan tỏa trên khuôn mặt cô nhiều hơn.

‘Có chuyện gì với cô ta vậy?’

Seol hơi lo lắng một chút. Nhưng sau đó…

“Thần linh ơi. Thực sự có một người như anh ấy trong thế giới này sao?”

Teresa lẩm bẩm. Những tia sáng trong mắt cô cũng dần dần dịu xuống.

“Ý Người là sao?”

“Anh đã nói thật.”

“Ủa, tôi nói vậy mà công chúa tin sao?” – Seol Jihu gãi má.

“Uhm, lý do là….” – Cô nói với giọng khàn khàn – “Em có khả năng đọc tâm trí người khác”.

“Huh?”

“Thật đó. Một trong những tổ tiên của em mang dòng máu của Tiên Nữ, vì vậy…”

Teresa Hussey hơi ngập ngừng trước khi lặng lẽ tiếp tục.

“Tất nhiên, một thời gian dài đã trôi qua. Tuy nhiên, thỉnh thoảng, một đứa trẻ được sinh ra với Khả năng Bẩm sinh. Giống như em.”

”Năng lực bẩm sinh” – Seol Jihu bị sốc.

“Đúng.”

“Công chúa, Người không nên tiết lộ điều đó!”

“Hôm nay là lần đầu tiên em nói ra điều đó. Đây là bí mật của hai ta nhé”.

Seol Jihu kích hoạt Cửu nhãn và theo phản xạ kiểm tra Cửa sổ trạng thái của cô.

[Cửa sổ trạng thái của Teresa Hussey]

[4. Kỹ năng.]

  1. Kỹ năng bẩm sinh (1)

  2. Kỹ năng Nghề nghiệp (6)

  3. Kỹ năng khác (4)

‘Cô ấy thực sự có một khả…. Ơ từ từ đã!’

Có một sự thay đổi khác đã diễn ra.

Màu sắc của cô ấy thay đổi. Một màu sắc bắt đầu thay thế trạng thái ‘không màu’ trước đây của Teresa.

Màu sắc lộng lẫy chào đón cậu bây giờ là màu hoàng kim.


‘Anh ấy sao thế?’

Công chúa lén liếc đôi mắt nhìn chàng trai trẻ đang đứng đó như một con bù nhìn.

Thế rồi, cô cố gắng đứng dậy bằng cách đẩy xuống đất bằng lòng bàn tay. Nhưng sau đó…

“Trong mọi trường hợp, chúng ta phải… Úi!”

Cô cau mày và vội vàng nhấc tay lên.

“Công chúa, cô có sao không?”

Có thứ gì đó sắc bén đào sâu vào lòng bàn tay cô. Vật thể màu đen cháy sém trông giống như một mảnh đạn vỡ vụn.

“Argh, đau vãi. Cái quái gì thế. Hử?”

Teresa nghiêng đầu trước khi mắt cô nheo lại.

“Cái này… Là Thạch Lôi ư?”

“Thạch Lôi?”

Cô gật đầu.

“Đúng. Đó là một hòn đá với sức mạnh của Thần Đất ngưng tụ bên trong. Nó cũng sở hữu sức mạnh bùng nổ đáng kinh ngạc.

“Một vụ nổ? Có chất nổ trong thế giới này ư?”

“Không phải chất nổ, mà là ‘Thạch Lôi’. Nó được gọi như vậy bởi vì nó tạo ra tiếng sấm sét khi bùng nổ”.

Cô sửa lại những gì cậu nói bằng một lời giải thích đơn giản.

“Tôi chưa bao giờ nghe nói về một thứ như vậy…”

“Eii Eii, tất nhiên rồi! Chúng tôi không phải là Đế chế. Bảy vương quốc rõ ràng không có công nghệ để sản xuất ra thứ này. Em vừa nói với anh, phải không? Sức mạnh của Thần Đất được ngưng tụ để tạo ra nó.”

Teresa vội vàng xua tay.

“Nếu mana là kỹ năng độc quyền của loài người, thì Linh hồn là Kỹ năng độc quyền của Tiên nữa. Còn Thạch lôi là sản phẩm của các nghê nhân người lùn. Có thể gọi nó là vũ khí bí mật của Liên bang.”

“Wow Wow. Không, chờ đã, họ có những thứ như thế này, vậy mà họ vẫn không thắng được Ký sinh trùng?”

Teresa khẽ nhếch môi.

“Thật ra thì ngược lại. Nhờ Liên bang sở hữu thứ như thế này, nên Ký sinh trùng mới không thắng được họ. Anh phải biết là, lực lượng chính của Ký sinh trùng mạnh đến không thể tin nổi.”

“Thế con Medusa thì sao?”

“Chắc chắn, một Medusa là một sự tiến hóa cuối cùng trong số các Ký sinh trùng hạng trung, nhưng em nói thật, chúng chỉ như mấy tên đầu gấu nhà quê thôi. Những tên trùm là bọn khủng bố thực sự, như kiểu Nosferatus ấy.”

“Nosferatus?”

“Đó là cận vệ của Nữ hoàng. Dù sao thì…”

Teresa trả lời ngắn gọn và quan sát mặt đất. Các loại mảnh đạn tương tự có thể được tìm thấy ở khắp nơi. Công chúa dường như bị sốc trước những gì cô nhìn thấy.

“Tại sao… tại sao những thứ này lại ở đây?”

[Liên minh là những người đã cung cấp cho chúng tôi thông tin, chắc họ cũng tiến hành các cuộc tấn công của mình].

Seol Jihu nhớ lại những gì Ian nói hôm trước.

“Công chúa, có thể đây là thành quà của Liên Bang chăng? ý tôi là họ cũng phái một đội đột kích…”

“Có thể lắm”.

Teresa khoanh tay trước ngực. Khả năng đó chắc chắn có ý nghĩa, đặc biệt nếu đó là loài ‘chủng tộc ngoại lai’, giờ đã trở thành một thành viên của Liên bang.

“Vì chúng có khả năng bay ngay từ khi sinh ra, nên việc tiếp cận khu vực này sẽ dễ dàng hơn.”

“Nghe có lý nhưng lại sai sai” – Terasa lắc đầu.

“Là sao???”

“Ký sinh trùng canh giữ nơi này rất cẩn mật. Nếu không nhờ Agnes, lần trước chúng tôi không thể lại gần đây” – Teresa tiếp tục.

“Thạch Lôi thực sự rất mạnh, nhưng phải thả hàng chục viên vào cùng một thời điểm, mới có thể tạo ra sức hủy diệt quy mô lớn như thế này. Điều đó rất khó, nhất là khi lũ Ký sinh trùng đã canh giữ nơi này cả ngày lẫn đêm”

Cô không nói hết câu, nhưng Seol có thể hiểu những gì cô muốn nói. ‘Thạch Lôi có thể là một vật phẩm đủ sức làm rung chuyển trái đất, nhưng để sử dụng nó, người ta phải đặt nó đúng chỗ, giống như gài mìn vậy.

Vấn đề là, Ký sinh trùng đã thiết lập mạng lưới phòng thủ hoàn hảo quanh nơi này. Chúng theo dõi sát sao mọi kẻ xâm nhập, bất kể là trên trời hay dưới đất.

Càng nghĩ, Terasa càng bối rối.

“Tôi cũng không biết phải nói gì nữa” – Seol nhún vai và nói. Terasa nhìn Seol nhăn nhó và bật cười khúc khích. Cô cố gắng đứng dậy, nhưng rồi…

“Ouch! Ngứa quá!””

Cô ấy quay đầu lại và hét lên. Những sợi xích đang cọ vào da cô, chỗ này và chỗ kia.

“Hmm. Trong mọi trường hợp, lúc này chúng ta không cần quan tâm đến chuyện đó”.

Đó là sự thật. Họ không biết chuyện gì đã xảy ra ở đây, nhưng điều quan trọng là phòng thí nghiệm đã bị nghiền nát. Thêm vào đó, họ vẫn chưa an toàn.

Họ đã thoát khỏi khu vực thí nghiệm nhờ may mắn bất ngờ, nhưng họ vẫn bị mắc kẹt giữa lãnh thổ của kẻ thù.

“Đi nào, Hoàng tử của em”.

Teresa đột ngột đưa tay ra. “Hoàng tử của em” – Terasa nói vậy đó.

Mặc dù Seol Jihu hơi ngượng ngùng, nhưng cậu thấy cũng không tệ. Seol Jihu chậm chạp đưa tay ra.

Họ nắm tay nhau và bắt đầu nhìn về cùng một hướng. Đó là theo hướng của Haramark.

“Chúng ta cùng trở về nhà thôi”.

Cô thì thầm, và cậu gật đầu quyết tâm.

Hành trình của họ chỉ mới bắt đầu.