Chương 89: Lời cầu xin của Seol

Không một âm thanh nào vang lên. Cũng không có lời cảnh báo nào.

Tuy nhiên, Seol Jihu có thể cảm nhận được tốc độ kinh khủng này. Áp lực không khí khủng khiếp phả vào mặt Seol, khiến cậu vội vàng ngậm miệng lại. Nếu không, có lẽ răng cậu đã bị thổi bay ra ngoài. Trong lúc đó, Tiên Nữ đưa hai cánh tay đan chặt sau lưng Seol.

‘Vậy ra, đây là sức mạnh của Phong Tinh Linh!’

Đó là một trải nghiệm hoàn toàn khác so với lúc sử dụng Bông tai Festina.

Tăng tốc độ hết mức có thể trước khi hiện thân, canh thời điểm chính xác để thoát khỏi sự che chắn của ngọn núi, mượn sức mạnh của các Tinh linh để tăng tốc. Đó là chiến lược của Thiên thần sa ngã.

Và thế là, tám người, sáu đôi cành – tập hợp thành một nhóm, băng qua bầu trời với tốc độ khủng khiếp như muốn tách đôi thiên đàng.

Trước đây, Thiên thần sa ngã cho rằng đây là một kế hoạch lao đầu vào chỗ chết. Ngay cả khi họ thoát được hàng rào bảo vệ, họ cũng không thể nào thoát khỏi đám truy binh. Nhưng Seol Jihu khẳng định rằng, cậu có một phương án để chặn những kẻ truy đuổi.

‘Tốc độ thật kinh khủng!’

Cảm giác như da mặt của Seol bị lột ra bởi sức cản của không khí.

Dù vậy, Seol phải cố mở mắt ra để nhìn về phía trước. Họ nhanh chóng băng qua dãy núi và nhìn thấy khu rừng rộng lớn trải dài vô tận trước mắt.

Ngay trước khi họ tiến vào ranh giới của khu rừng.

Kyahaaaaaah- !!

Từ đâu đó bên dưới, một tiếng rít lớn bùng nổ. Không, đó là sự kết hợp của hàng ngàn tiến rít nhỏ hơn. Seol Jihu cắn môi cay đắng. Cậu hiểu rằng chuyện này sớm muộn cũng xảy ra. Thực tế thì, họ đang lao qua bầu trời rộng mở. Trừ khi các Ký sinh trùng bị mù, nếu không, chắc chắn chúng sẽ phát hiện ra toán người đang chạy trốn.

Rầm rầm rầm- !!

Rầm rầm rầm- !!

Rầm rầm rầm- !!

Âm thanh vang dội của những tiếng chân chạy trên mặt đất vang lên. Vô số bóng đen kỳ lạ xuất hiện rải rác khắp mọi nơi gần bìa rừng.

Chưa hết.

Phạch phạch

Phạch phạch

Phạch phạch

Những tiếng vỗ cánh mạnh mẽ vang lên. Lũ Ký sinh trùng đã bắt đầu cuộc tấn công tàn độc của chúng.

Không lâu sau đó, một đám Ký sinh trùng từ rừng bay vụt lên chặn đường nhóm người đang bỏ trốn. Mọi thứ sẽ được quyết định trong một khoảnh khắc.

Khoảng cách giữa hai bên thu hẹp trong chớp mắt. Ngay trước khi hai bên chuẩn bị đụng độ, Thiên thần sa ngã và các Tiên nữ đã hô vang một câu thần chú khác.

Lập tức, một hàng rào ma thuật hình tròn bất ngờ xuất hiện xung quanh tám người. Đồng thời, Phong Tinh Linh được triệu hồi tiếp và nhóm người bỏ trốn lại tăng tốc.

Kwang!

UỲNH

Cùng với tiếng xé gió là những tiếng nổ vang lên trong không khí. Tai Seol ù đi, và tầm nhìn bị che lấp. Nhưng một giây sau, Seol lại nhìn thấy rừng cây và bầu trời xanh.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhóm Seol Jihu đã tạo ra một quả cầu ma thuật hộ thân, tự biến mình thành một viên đạn khổng lồ và xé toang rào chắn của lũ Ký sinh trùng. Kết quả là họ đã vượt qua vòng vây đầu tiên một cách an toàn.

“Khụ!”

Dư chấn của cú đột phá mạnh mẽ đó khiến cơ thể Seol Jihu rung lên. Tuy nhiên, cậu không có thời gian để trấn tĩnh lại.

Tính đến thời điểm hiện tại, tình hình đã diễn ra như họ mong đợi. Họ đã bước vào Khu rừng Khước từ, nhưng vẫn còn quá sớm để ăn mừng.

Lý do khiến Thiên thần sa ngã trở nên bi quan, là do sự tồn tại của những tay súng bắn tỉa ma thuật tên là Evil Phantom. Theo phán đoán của cô ta, có hàng trăm tên ẩn náu trong khu vực này.

Seol Jihu lo lắng nuốt nước bọt. Chính lúc đó…

Cậu đột nhiên cảm thấy hơi thở của mình nghẹn lại. Vì lý do nào đó, vai trái bị thương của Seol bắt đầu đau nhói. Cảm giác bất an ùa đến. Giống như ai đó cầm một cây kim rất sắc bén đang cọ nhẹ vào mắt cá chân cậu.

Thật không may, cảm giác đáng sợ đó không dừng lại, mà ngày càng rõ rệt hơn. Dù họ đang bay ở tốc độ cao đến mức tóc Seol tưởng như sắp rụng hết, nhưng cảm giác bất an của Seol ngày càng rõ rệt hơn.

‘Cái quái gì….’

Khoảnh khắc Seol lẩm bẩm vì bối rối..

PANG

PANG

PANG

PANG

Một loạt tiếng súng vang vọng trong không trung. Ngay sau đó, hai Tiên Nữ ở phía bên tay phải cũng và ở phía sau đột nhiên tách khỏi đường bay của nhóm. Rất đơn giản, rào chắn ma thuật của họ đã bị phá vỡ, và họ đã trúng đạn.

Hai nàng tiên bất lực ngã xuống đất, như những con bướm với đôi cánh ướt sũng. Một toán Ký sinh trùng nhìn thấy cảnh tượng đó, lập tức lao xuống và bao vây ho.

Nhìn thấy hai nàng tiên tơi tả và cơ thể đầy lỗ hổng, lũ Ký sinh trùng cười lớn. Tuy nhiên, ngay cả các Tiên Nữ cũng nhếch mép cười, dù đang phải chịu cơn đau dữ dội.

Nhìn thấy những nụ cười chế giễu đó, đám vệ binh Ký sinh trùng ngạc nhiên. Đã bị bắn hạ, sao họ vẫn tươi tỉnh như thế?

Mọi chuyện diễn ra rất nhanh. Tận dụng tất cả sức mạnh còn sót lại, họ run rẩy truyền mana vào những viên Thạch Lôi đang cầm trên tay. Ánh sáng chói mắt vụt xuất hiện và…

ẦM

ẦM

Hai tiếng nổ cực lớn làm rung chuyển không gian. Seol Jihu nhắm nghiền mắt trước ánh sáng chói lóa. Nếu anh có thể, cậu cũng sẽ bịt tai lại.

Tuy nhiên, dòng suy nghĩ đó chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Dù sự hy sinh của hai Tiên Nữ làm quá trình truy đuổi chậm lại, nhưng cảm giác khó chịu đó vẫn còn. Thay vì dừng lại, cảm giác này lướt qua chân, qua trái tim, qua khuôn mặt, rồi hướng về phía trước Seol.

‘….Trước mặt?’

Seol nhanh chóng mở mắt và nhận ra nguồn gốc của cảm giác kỳ lạ này. Trực giác của Seol đang phản ứng khi cậu bị nhắm bắn!

Hoảng hốt, Seol kích hoạt Cửu Nhãn, và thấy khoảng không khí trống rỗng trước mặt mình là sự pha trộn của màu đỏ và màu đen. Trước khi cậu kịp hét lên cảnh báo…

PANG

Một tiếng súng khô khốc vang lên. Kẻ thù không chờ đợi Seol Jihu nói xong.

Aaaak!

Một tiếng hét đau đớn xuyên vào tai Seol Jihu. Tầm nhìn của cậu đột nhiên nghiêng sang một bên. Bây giờ Seol và Tiên Nữ chở cậu đang rơi, trong khi những người khác vẫn đang bay. Mắt Seol bắt gặp Thiên thần sa ngã mang theo Teresa ngày càng xa dần theo từng hơi thở.

‘K-Không!!!.’

Cơn đau khủng khiếp đã làm Tiên Nữ bị sốc và và sự tập trung của cô tan vỡ. Ngay sau đó, Tinh linh Gió mà cô triệu tập cũng tan biến. Dù cô cố gắng giữ lấy chàng trai trẻ và nén đau để vỗ cánh, vô ích. Tất cả những gì cô có thể làm là hạ tốc độ rơi của họ.

Cuối cùng, họ đâm xuống rừng cây như một chiếc máy bay giấy hết đà.

Rầm

Rầm

Đó khó có thể gọi là một cuộc đổ bộ an toàn. Sau khi chạm đất, cả hai người họ ngã lăn lộn xộn và lăng lông lốc trên mặt đất.

Mặc dù Seol Jihu đang bị chóng mặt nghiêm trọng, cậu vẫn nghiến răng và cố duy trì ý thức. Cậu không thể ngất xỉu ở đây.

Aaaarg!

Seol cảm thấy choáng váng. Dù thấy thế giới xung quanh mình như đang quay tròn, cậu vẫn buộc mình phải đứng lên. Khi quay lại, Seol phát hiện ra Tiên Nữ nọ đang nằm gần đó, rên rỉ trong đau đớn. Mũ trùm đầu của cô đã bị hất ra, mái tóc màu xanh lam và đôi tai nhọn của cô hiện ra.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một tia do dự lướt qua tâm trí Seol. Nhưng cậu nhớ lại khoảnh khắc ban nãy – cô ấy đã giữ chặt cậu ngay cả trong lúc họ gặp nạn. Cuối cùng, Seol lại gần cô ta.

Vết thương của cậu chưa được chữa lành, nên khi Seol di chuyển, cơn đau dồn dập ập tới. Cậu nghiến răng mạnh đến nỗi hàm răng gần như vỡ ra.

“Chúng ta cần phải ra khỏi đây, mau lên.”

Dù cố hết sức tàn, cậu cũng không thể kéo Tiên Nữ kia dậy. Seol bèn kích hoạt Bông tai Festina. Chỉ một chút nữa thôi. Chỉ một chút nữa thôi – Seol liên tục lẩm bẩm.

Thật không may, thời gian là công bằng cho tất cả mọi người. Toàn bộ thời gian Seol rơi xuống, ngã lăn lộn trên mặt đất, đứng lên và nâng Tiên Nữ dậy là quá đủ để tên Evil Phantom chuẩn bị xong một đợt bắn tỉa mới. Hơn nữa, đó cũng là khoảng thời gian tuyệt vời để đội quân Ký sinh trùng tổ chức lại đội hình và tiếp tục truy đuổi.

Trước khi Seol có thể bước thêm vài bước nữa, âm thanh của tiếng súng tàn khốc vang lên.

PANG

Arggggggg!!!

Seol Jihu bị đùi và ngã xuống đất. Thậm chí cậu còn cảm nhận được sự hiện diện ồn ào ngày càng gần hơn.

Haa…. haa

Cơn đau tê liệt ngoài sức tưởng tượng, nhưng cậu vẫn bật cười mỉa mai chính bản thân mình.

[Ký sinh trùng là một lũ khốn luôn hành động vượt qua mọi dự đoán của chúng ta] – Những lời nói của Thiên thần sa ngã vang lên. Tại sao lại bất công đến thế?

Không, cậu đã quá ngây thơ và tham lam, hy vọng kẻ thù của mình sẽ trở nên lỏng lẻo. Ký sinh trùng nổi tiếng là xấu xa và lạnh lùng; chúng không tử tế và kiên nhẫn như những kẻ phản diện trong truyện tranh và anime, sẵn sàng đứng chờ nhân vật chính vận công lực hoặc chờ những chiếc xe chuyển đổi thành con robot khổng lồ.

‘Mẹ kiếp, toang rồi!.’

Hoàn toàn không có lối thoát. Quả thật, dù Seol cố gắng động não suy nghĩ đến mức nào, cậu ta cũng không thể nghĩ ra cách nào để tự cứu mình. Ngay cả ‘Tầm nhìn tương lai’ – thứ đã cứu mạng cậu lần trước, cũng không có dấu hiệu kích hoạt nào cả.

‘Đây có phải là kết thúc không?’

Nghĩ anh đến đó, nước mắt bất chợt trào ra quanh mắt Seol. Tám ngày khó khăn vừa qua lướt qua não cậu. Seol đã cùng Terasa vượt qua bao khó khăn gian khổ đau đớn vật vã tủi nhục đắng cay đủ các thể loại để đến được đây. Vậy mà…

“Keuk!”

Những giọt nước mắt đã bay hơi trên má. Bản thân Seol cũng đang bò lê trên mặt đất. Tại sao cậu lại lâm vào tình cảnh khốn khổ và thảm hại như thế này?

Tuy nhiên, thời điểm này Seol không quan tâm. Dù phải lăn lộn như một con giun thì vẫn hơn là chết.

‘Tôi muốn sống….!’

Ham muốn được sống trào dâng trong ngực Seol, trong khi bước chân của cái chết tiếp tục đến gần hơn.

Vì thế, Seol thở hổn hển và rên rỉ.

“…Làm ơn….”

“….Cứu….”

Tận dụng hết sức tàn, cậu hét lên

“…. Cứu tôi với!”

CẠCH !!

Ở đâu đó, một cánh cửa nào đó đã mở.

Cạnh một cây cổ thụ trong rừng Khước từ, một sinh vật từ từ đứng dậy khỏi nơi ẩn nấp.

Nó cao khoảng hai mét. Nhìn thoáng qua, trông nó hơi giống con người. Nhưng thay vì có hai mắt, nó chỉ có một con mắt đỏ lớn che lấp nửa khuôn mặt. Cánh tay nó có hình dạng như nòng súng trường; ở phần cuối của cánh tay này, có một cái lỗ trông giống như nòng súng, thay vì một bàn tay thực sự.

Kiik, kiik!

Thấy con người kia bò trên mặt đất thảm hại như một con côn trùng, sinh vật này bắt đầu đứng lên. Mặc dù vài tên khác đã bay khỏi tầm bắn của nó, nhưng sinh vật này không quan tâm. Dù sao, nó đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, việc còn lại để cho kẻ khác.

Nhìn thấy đồng loại từ trên trời lao về phía mục tiêu, Evil Phantom từ từ đứng dậy. Và khi nó chuẩn bị huýt sáo bước đi thì…

“…”

Vuốt ve

Vuốt ve

Một cái gì đó cọ vào má nó. Theo phản xạ , Evil Phantom quay lại nhưng không thấy gì. Nhưng sau đó, một cảm giác tương tự lướt qua má kia của nó. Evil Phantom đóng băng ngay tại chỗ.

“????”

Nó không thể phát hiện ra sự hiện diện “thứ đó”. Tuy nhiên, cảm giác ấy rất rõ ràng. Ngay cả bây giờ, “thứ đó” vẫn không ngừng lướt qua mặt Evil Phantom.

Điều lạ lùng là cơ thể nó không muốn di chuyển. Từng thớ thịt nhỏ của nó phát ra tiếng chuông cảnh báo khẩn cấp: Đứng yên tại chỗ!

Xạ thủ Ký sinh trùng rùng mình, toát mồ hôi lạnh.

Nháy nháy.

Con mắt đỏ lớn của nó chớp chớp vài lần. Evil Phantom cuối cùng cũng đưa mắt sang một bên. Nó lén liếc nhìn và phát hiện ra một bàn chân nhỏ nào đó ngay bên cạnh mình.

Lắc lư

Lắc lư

Thứ lướt qua mặt nó là một bàn chân nhỏ bé, đung đưa qua lại như một con lắc.

Evil Phantom nhìn chằm chằm kinh ngạc trước. Nó ngước nhìn theo phản xạ, và trong khoảnh khắc, một bóng người đen tuyền rơi xuống vai nó.

“… !!”

CRACK!

Mọi chuyện kết thúc. Evil Phantom thậm chí còn không kịp nhìn kỹ bóng người đang rơi. Cái cổ nó bị xé ra khỏi cơ thể. Xạ thủ Ký sinh trùng chết ngay lập tức, không thể thét lên một tiếng nào.

Vấn đề là, sinh vật này không phải là kẻ duy nhất cảm nhận được hiện tượng kỳ lạ đang diễn ra trong khu rừng.

“…”

Ngay cả đám ký sinh trùng bao quanh Seol và Tiên Nữ cũng đóng băng tại chỗ. Chúng run rẩy và thận trọng nhìn xung quanh.

Woooo- .

Một tiếng gọi kỳ lạ, lặng lẽ vang lên. Sau khi nghe thấy tiếng kêu rùng rợn này, đám Ký sinh trùng bắt đầu lùi lại từng bước một.

Woooo- .

Tuy nhiên, một tiếng kêu ớn lạnh khác vang lên.

Chúng không thể nhìn thấy bất cứ điều gì. Chúng không thể nghe thấy bất cứ điều gì. Chúng thậm chí không thể ngửi thấy bất cứ điều gì. Tuy nhiên, Ký sinh trùng có thể cảm nhận sâu sắc sự hiện diện khủng bố đó.

Chúng có thể cảm nhận được sát khí nồng nặc thấm vào toàn bộ khu rừng.

Chúng có thể cảm nhận được một ý niệm ghê rợn, đủ sức nghiền nát mọi Ký sinh trùng ở đây như những con giun.

Rốt cuộc, chúng là quái vật. Một con quái vật dễ dàng nhận ra áp lực đến từ con quái vật khác. Và những con quái vật lâu la như chúng không bao giờ chống lại được một con quái vật ‘thực sự’.

Chính lúc đó.

CRACK

Cổ của một trong các Ký sinh trùng đột nhiên bị gãy sang phía bên kia. Đôi mắt nó vẫn mở to khi đầu nó lăn trên mặt đất. Ngay sau đó, nhãn cầu của một Ký sinh trùng khác bắt đầu quay vòng trước khi toàn bộ cơ thể nó run rẩy một cách đáng thương.

BÙM!

Trong chớp mắt, cơ thể của nó nổ tung, thịt và dịch nhầy phun ra khắp nơi.

Kiiie !!

Kiiie !!

Puwaaaak !!

Những sinh vật còn lại hoảng hốt hét lên. Sau đó….

Kuaaaa!

Tay chân của một Ký sinh trùng khác bị xé toạc ra khỏi khớp của nó.

Khi các Ký sinh trùng còn lại đang hoảng loạn vì sốc, từng làn khói đen quấn lấy họ như một con rắn độc. Làn khói nhấc chúng lên trời cao như chơi đùa.

Kiiieek! Kiiieeek !!

Grrrr, grrrr!

Bọn chúng cố gắng vật lộn và chống cự, nhưng khói không tan đi.

Thay vào đó, chúng bị đưa lên, cao hơn và cao hơn trong không khí, rồi bị quật xuống như một miếng giẻ rách.

Koong, koong, koong, koong!

Mặt đất rung chuyển dữ dội khi những âm thanh ghê rợn và khủng khiếp bùng nổ.

Cứ như thế, lặp đi lặp lại, hàng chục ký sinh trùng bị đập nát như thịt băm. Nhưng làn khói đen dường như vẫn chưa thỏa cơn hiếu sát.

Kyahhhh

Kyahhhhhay ..

Chẳng mấy chốc, vô số tiếng la hét vang lên từ mọi góc rừng. Âm thanh thảm thiết và đau đớn đến nỗi người ta thậm chí không thể tưởng tượng được rằng chúng phát ra từ miệng những con quái vật.


Teresa Hussey đã đến ngôi mộ một cách an toàn. Cô nhanh chóng quay trở lại tìm Seol, nhưng khi chứng kiến ​​cảnh thảm sát tàn khốc này, mắt cô như lồi ra và miệng cô há hốc. Thậm chí Công chúa không thể ngậm được miệng lại.

‘Chuyện gì kinh khủng thế này???’

Tất cả những Ký sinh trùng đáng sợ đó đã bị biến thành đống máu me be bét.

Cô sững sờ nhìn chằm chằm vào những mảnh thịt vỡ và dịch nhầy, tạo thành một dòng sông đỏ thẫm trên mặt đất; trước khi phát hiện ra chàng trai trẻ ở gần đó. Cậu ta đã bị thương rất nhiều, nhưng lại bị thêm một vết thương mới nghiêm trọng hơn.

Teresa hoảng loạn vội vàng chạy về phía Seol.

Không, cô đã cố gắng chạy tơi. Nhưng rồi

Kywaaahk !!

“… Seol… Ah-ahhk?!”

Một luồng sát ý mạnh mẽ ập vào cô từ mọi phía buộc cô phải ngồi phịch xuống đất. Dù công chúa muốn đứng lên, nhưng cơ thể Terasa chống lại sự kiểm soát của cô và bắt đầu run rẩy không ngừng. Dù rất kiên cường và mạnh mẽ, nhưng lúc này đây, cô ấy đã rất sợ hãi đến nỗi răng của cô ấy tự đóng va vào nhau liên hồi.

Lập cập

Lập cập

Giữa cơn sợ hãi, Teresa nghe thấy tiếng gầm gừ bí ẩn đó. Cô vội cúi xuống và gật đầu như điên.

Làn khói đen bao quanh chàng trai trẻ dường như cực kỳ giận dữ, đến nỗi nó thậm chí không cho phép ai tiếp cận.

Một lúc sau…

Bộp, bộp

Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng băng qua bãi cỏ. Và sau đó….

“…”

‘Thần linh ơi! Đây là….’

Teresa chớp mắt vài lần trước khi thận trọng ngẩng đầu lên nhìn.

Cô nhìn thấy một cái bóng mảnh khảnh, trông có vẻ yếu đuối, Không, cô ta chắc chắn không hề yếu. Nhìn thấy vụ thảm sát đẫm máu trước mặt, nỗi kinh hoàng mà cô quên mất trong giây lát lại được hồi sinh trong đầu.

Brrrrrr!!!

Trong khi hai hàm răng của Terasa liên tục va vào nhau, làn khói đen thận trọng nâng chàng trai lên và biến mất trong rừng.