Chương 81: Xâm nhập làng Orc

Không mất nhiều thời gian, cả sáu người đã đứng vào vòng tròn ma thuật. Ian là người đứng ở chính giữa, các thành viên còn lại vây quanh ông và tạo thành một đội hình bảo vệ.

“Quá trình chuẩn bị đã hoàn tất. Việc dịch chuyển sẽ tiến hành sau 50 giây, ai có điều gì muốn nhắn nhủ thì nói nốt đi nhé!”

“Thôi đi lão già. Nghe như lời từ biệt trước khi ngỏm củ tỏi vậy!” – Chohong giận dữ hét lên.

Nhiều người đã đến gần vòng tròn ma thuật để quan sát. Rất ít khi họ được tận mắt chứng kiến một ma pháp hiếm như thế này.

Trong khi đó, Seol Jihu bắt đầu đếm ngược trong tâm trí. Đôi mắt lơ đãng của cậu, vô tình hướng thẳng về phía Agnes. Điều đó khiến cô hơi bất ngờ. Đôi mắt cô đượm vẻ lo lắng, trong khi mặt hơi đỏ lên, không rõ vì lý do gì!

’41, 42. ‘

Khi Seol sắp đếm đến 50, ánh sáng phát ra từ vòng tròn ma thuật ngày càng chói lóa.

’47, 48. ‘

Và sau đó…

’49, 50! ‘

Hwaaaahk !!

Vòng tròn ma thuật đột nhiên quay tròn như lốc xoáy. Một vài tiếng la hét làm rối loạn thính giác của Seol, và tầm nhìn của cậu ta bị nhuộm màu trắng tinh khiết. Dù bị chóng mặt và giật mình, Seol vẫn cố hết sức để không buông chiếc khiên.

Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, Seol cảm thấy có thứ gì đó kéo chân mình thật mạnh và rồi, mọi thứ xung quanh cậu tối sầm lại.

Không một lời cảnh báo, Seol không thể thở được nữa. Không khí khô và khó chịu làm mũi cậu bị nhột. Seol suýt hắt xì, nhưng cậu nhắm chặt mắt lại và cố chịu đựng.

Tai Seol ù ù như có hàng ngàn con ruồi đang vo ve xung quang. Cậu khẽ rên rỉ và theo bản năng đưa tay ra dò dẫm xung quanh. Khi ngón tay Seol nắm vào cán của cây thương băng, một luồng ma lực sảng khoái truyền lên cánh tay và làm dịu đi sự bối rối trong đầu cậu.

“Mọi người có ổn không?”

Ai đó thì thầm ngay bên cạnh. Giọng nói của Ian.

Chỉ sau đó, Seol mới cảm thấy yên tâm và mở mắt ra.

Thứ đầu tiên anh nhìn thấy là một bức tường. Cụ thể hơn, một bức tường màu xám tro cổ xưa phủ một lớp bụi dày. Cậu vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh. Thiên đàng dường như đã ban phước cho họ, bởi xung quanh không có một Ký sinh trùng nào.

“Có vẻ như nơi này vẫn chưa bị khám phá” – Mary Rhine thì thầm.

Mary là Linh mục cấp 4; cô cũng là một thành viên của tổ chức vệ binh, dưới quyền Hiệp sĩ Hoàng gia Cấp 6 Erica Lawrence. Cô nợ thủ lĩnh của mình một món nợ ân tình, vì vậy cô đã tình nguyện tham gia tổ đội ngay khi cô nghe tin này.

“Rất tốt. Có vẻ như chúng ta không phải lo lắng về việc ẩn náu hoặc trốn thoát khỏi đây. Bắt đầu kế hoạch thôi”.

Ian hối thúc mọi người. Cổng ma thuật chỉ tồn tại trong 30 phút, họ không thể lãng phí một phút hay thậm chí một giây nào.

Năm người – ngoại trừ Ian, nhanh chóng bước ra khỏi vòng tròn ma thuật. Nhiệm vụ giải cứu đã bắt đầu suôn sẻ.

Nơi ẩn náu có kích thước khoảng 30 mét vuông, kín đáo và giản đơn. Chỉ có một bàn thờ với vòng tròn ma thuật chuyển nhượng và một kệ sách lớn ép chặt vào bức tường đối diện. Tất cả đều mang màu xám tro.

Seol thận trọng đặt tấm khiên xuống bên ngoài vòng tròn ma thuật. Rồi cậu ta nhìn sang phía Kazuki, anh ấy đang quỳ xuống và áp chặt tai vào kệ sách.

Loài Orc đột biến là một giống khá khác biệt so với các dị nhân được sinh ra bởi Quái Ổ ở làng Ramman. Tuy vậy, chúng vẫn mang những đặc trưng của giống Orc: Ồn ào và lộn xộn.

Kazuki đã dành 20 giây quý giá để thám thính tình hình bên ngoài nơi ẩn náu, rồi lặng lẽ ra hiệu bằng tay. Tín hiệu đó có nghĩa là anh ta đã không cảm thấy bất kỳ sự hiện diện nào ở phía bên kia bức tường.

Kazuki bắt đầu rút sách ra khỏi kệ, theo thứ tự mà trưởng làng Ramman đã viết trên tờ giấy. Mỗi khi một cuốn sách được xếp vào hàng và cột khác nhau, một tiếng ồn nho nhỏ lại vang lên, như thể các bánh răng đang di chuyển.

Cuối cùng, Kazuki đẩy nhẹ cái kệ một cách nhẹ nhàng, và nó lệch ra khỏi bức tường. Một tấm màn bụi dày rơi xuống.

Chậm chạp, chậm chạp – Kazuki tiếp tục đẩy mạnh hơn một chút và tạo ra một khoảng trống. Anh ta ngay lập tức ngừng di chuyển và quan sát tình hình ngoài bức tường. Sau khi chắc chắn bên ngoài không có ai, Kazuki mới đẩy mạnh hơn một chút so với trước.

Kẹtttttttt

Kẹtt

Giá sách xoay khoảng 20 độ và lộ ra khoảng trống đủ lớn để một người trưởng thành lướt qua. Khi bước qua khe hở, một tòa kiến trúc cũ kỹ đã lộ diện trước mặt họ.

Sự thành công của nhiệm vụ này `phụ thuộc vào tốc độ di chuyển của họ. Thậm chí họ phải tiết kiệm thời gian dành cho việc giao tiếp. Khi mọi người rời khỏi nơi ẩn náu, Kazuki đẩy cái kệ trở lại, chỉ chừa lại một khoảng trống, đủ nhỏ những người vô tình đi ngang qua không thể nhận ra.

Ian ở lại để duy trì vòng tròn ma thuật. Ông thò đầu ra thì thầm với đội cứu hộ:

“Hãy cẩn thận.”

Dù hơi hoang phế và cũ kỹ nhưng hành lang vẫn ở trong tình trạng tốt, chứ không đổ nát hoang tàn như những công trình trong chiến tranh.

Từ cảnh tượng này, có thể suy đoán được hai thông tin. Một, Ký sinh trùng đã học được những kiến thức từ phòng thí nghiệm và bắt đầu sử dụng lại nơi này cho kế hoạch mới của chúng. Nếu không, hành lang sẽ không còn nguyên vẹn như thế này.

Hai là, rất có thể cách bố trí phòng thí nghiệm sẽ không thay đổi nhiều. Đó là một tin tức tuyệt vời, bởi họ có thể dễ dàng triển khai theo kế hoạch mà trưởng làng đã viết.

Trước mặt họ có một ô cửa. Kazuki tiến về phía trước và áp tai vào cửa trước khi ra hiệu bằng tay lần nữa. Seol lặng lẽ chạy lại và ngồi xuống bên cạnh anh ta. Kazuki lấy ra một mảnh giấy từ trong túi của mình và mở nó ra.

Tầng ngầm đầu tiên về cơ bản được bố trí theo một đường thẳng và được chia thành hai khu vực riêng biệt – khu vực nghiên cứu và khu vực còn lại là khu nhà tù được sử dụng để nhốt các vật thí nghiệm.

Theo lời giải thích của trưởng làng, hai khu này được kết nối thông qua một cây cầu lớn và cầu thang dẫn xuống tầng hầm thứ hai nằm trong khu vực nhà tù.

Sau khi nhìn lại thông tin trong tờ giấy, Kazuki gấp nó lại và đặt vào trong túi, rồi mở cửa. Trước mặt họ là một sảnh đường tối tăm. Kazuki nhanh chóng đưa mắt quét qua con đường phía trước. Có nhiều cánh cửa ở hai bên hành lang, và nó cũng chia thành nhiều nhánh, nhưng anh ta chỉ lặng lẽ tiến lên mà không nói gì.

Seol cố trấn tĩnh và theo sau anh ta. Cậu biết rằng họ đang đi đúng đường. Ayase Kazuki là một Cung thủ cấp 5, thuộc nhánh trinh sát – nhánh xuất sắc nhất trong lĩnh vực dò đường. Thậm chí xét tổng quan trong các nghề, không có nhánh nào tìm đường tốt hơn Trinh sát. Vì vậy họ có thể đặt trọn niềm tin vào Kazuki.

Năm thành viên trong nhóm cứu hộ đã đến cuối hành lang này và nhìn chằm chằm vào một ô cửa khác.

Họ không chạm trán bất kỳ sinh vật nào đường đến đây. Không phải vì họ may mắn, mà có vẻ khu vực nghiên cứu hoàn toàn không được sử dụng.

Chẳng mấy chốc, Kazuki vẫy tay một lần nữa và mở cửa. Theo bản đồ, họ sẽ lập tức đối diện với cây cầu đưa họ đến khu nhà tù.

‘Wow.’

Seol giật mình vì quá bất ngờ trước cảnh tượng hiện ra trước mắt. Vì thứ này được gọi là một “hầm ngầm”, nên cậu đoán rằng mình sẽ thấy một không gian tương tự như hầm ngầm của một nhà để xe hay trung tâm thương mại. Nhưng quy mô khủng bố của nơi này đã thổi bay suy đoán của cậu ta.

Hai khu vực được nối với nhau bằng một cây cầu lớn lơ lửng trên không trung, nối hai tòa kiến trúc đồ sộ và rộng lớn. Điều đó khiến Seol cảm giác như đang nhìn vào một “thành phố ngầm” dưới lòng đất.

Seol thầm cảm thấy thán phục Đế chế. Kèm theo đó, cậu bất giác ớn lạnh sống lưng. Đế chế mạnh mẽ và sở hữu bí quyết ma kỹ đáng kinh ngạc như thế, vậy mà họ bị lũ Ký sinh trùng quét sạch chỉ trong bốn năm? Bên cạnh đó, cậu cũng cảm thấy thán phục Liên minh Thú nhân, họ đã kiên cường chống chọi trước sức mạnh phi thường của kẻ thù.

“Chết tiệt. Nơi này rộng hơn nhiều so với dự đoán của tôi” – Kazuki thì thầm với giọng cay đắng khi họ băng qua cây cầu.

Kế hoạch ban đầu là dành không quá hai phút bốn mươi giây để rời khỏi nơi ẩn náu và băng qua cây cầu này. Dù mọi người đã cố gắng tăng tốc, nhưng vì quãng đường dài hơn dự kiến nên họ đã tốn gấp đôi số thời gian dự kiến.

Kết quả là, bây giờ họ phải sửa đổi kế hoạch tìm kiếm và giải cứu tù binh.

Cả nhóm qua cây cầu dài giống như đường sắt này và cuối cùng phát hiện ra lối vào khu nhà tù. Đ

“…”

Kazuki rón rén đi thật khẽ rồi áp tai vào cửa. Lần đầu tiên kể từ khi nhiệm vụ bắt đầu, đôi mắt anh nheo lại. Anh nghiến răng và giơ cả mười ngón tay. Điều đó báo hiệu rằng có rất nhiều kẻ thù hiện diện bên ngoài.

Giờ đến lượt Seol làm việc của mình.

Cậu cố hết sức mình để không tạo ra bất kỳ âm thanh và bước lên phía trước. Những ánh mắt lo lắng dõi theo bóng lưng cậu. Nhưng Seol không mấy lo lắng, trưởng làng đã hướng dẫn cậu kỹ lưỡng về cách sử dụng rudium. Seol tập trung mana của mình về phía cục đá màu đen được đeo ở cổ.

Ký sinh trùng duy trì một cấu trúc lệnh đặc biệt để điều khiển các cá thể trong đàn. Rudium không thay đổi chức năng của hệ thống điều khiển đó, mà phát ra tín hiệu ma lực đặc biệt để ghi đè cấu trúc lệnh trong một khoảng thời gian. Nói cho dễ hiểu, việc điều khiển Ký sinh trùng bằng rudium giống như cách virus máy tính lây nhiễm và chiếm quyền điều khiển của người quản trị.

Seol đã chuẩn bị sẵn hai mệnh lệnh cho nhiệm vụ hôm nay. Mệnh lệnh đầu tiên, phá vỡ nhận thức về hình dạng của các Ký sinh trùng, khiến chúng xem năm kẻ xâm nhập là đồng loại. Hai, làm cho chúng ngừng hoạt động và đứng chờ ngay tại chỗ.

Cậu có thể ra lệnh cho chúng ‘giết lẫn nhau’, nhưng điều đó mang lại quá nhiều rủi ro. Tốc độ tiêu thụ rudium sẽ tăng lên gấp nhiều lần nếu đưa ra một mệnh lệnh phức tạp. Bên cạnh đó, những vụ chém giết sẽ gây lộn xộn và ồn ào, có thể thu hút sự chú ý của những Ký sinh trùng cấp cao. Rudium không thể điều khiển được những sinh vật mạnh mẽ như thế.

Chiiek, chieeeek

Tiếng kêu của những con Orc vang vọng tới chỗ Seol. Cậu rót thêm ma lực vào cục rudium, và một dải khói đen mỏng như sợi chỉ nổi lên.

Kazuki đã nhìn chằm chằm vào Seol với một chút lo lắng. Sau đó, anh ta lại áp tai vào cánh cửa một lần nữa. Chẳng mấy chốc, anh nắm chặt tay.

“… Tuyệt! Không thể tin nổi”.

Kazuki thở hổn hển.

Vô số Orc đang đi lại bỗng đứng im như tượng. Một cảnh tượng lạ mắt khiến Kazuki suýt reo lên vì mừng rỡ.

Điều đó có nghĩa là sự kiểm soát của rudium đã hoạt động. Seol cũng phấn khích, nhưng buộc phải kìm nén cảm xúc của mình. Vẫn còn quá sớm để bật một chai sâm banh ăn mừng. Họ còn một chặng đường rất dài, và nếu lơ là, toàn bộ điều này sẽ nhanh chóng biến thành một thảm họa chết tiệt.

“Anh có cảm nhận được bất cứ điều gì di chuyển trong đó không?”

“Không có gì cả.”

Kazuki lắc đầu. Rồi anh đặt tay lên cửa.

“Mọi người, hãy chú ý”.

Trước khi mở cửa, anh nói với người khác.

“Điều quan trọng là kiểm soát cảm xúc. Bất kể nhìn thấy gì, mọi người cũng phải bình tĩnh. Đừng tức giận và đừng cố giết chúng.”

Kazuki cảnh báo các thành viên trong nhóm không lãng phí năng lượng và thời gian quý báu của họ. Tuy nhiên, giọng anh run run như thể anh ta đang cố gắng tự nhắc nhở mình.

“Chúng ta sẽ lặng lẽ tìm kiếm. Chúng ta sẽ lặng lẽ giải cứu họ. Và chúng ta sẽ lặng lẽ trốn thoát khỏi nơi này. Tất cả là như vậy. Không cần tốn thời gian vào những chuyện rủi ro không cần thiết.”

Mọi người nhìn nhau, gật đầu. Và sau đó…

“Đi giải cứu họ nào.”

Cạch

Cánh cửa đã mở ra.

Ánh sáng nhờ nhờ, mờ ảo lọt vào tầm nhìn của họ.

Seol cảm thấy hơi ẩm nhớp nháp bám vào da mình, và mũi cậu đột ngột ngừng hoạt động.

Ắt xì!

Rhine không nhịn nổi, hắt xì rõ ro và sau đó, vội vàng che miệng lại.

Cả nhóm bị ngộp thở bởi mùi không khí ôi thiu bị phong tỏa trong một thời gian dài, hòa trộn với mùi tanh tưởi của nhớt dãi và sắt gỉ. Một con Orc đột biến lù lù xuất hiện giữa làn ánh sáng mờ ảo. Seol theo phản xạ giương cây thương lên, nhưng chợt nhớ ra tình hình và thu mình lại.

Cấu trúc liên lạc và giao tiếp của kẻ thù cực kỳ khó chịu, giống như mạng lưới nhện liên kết với nhau. Vì vậy, nếu cậu ta bất cẩn giết chết sinh vật này, rất có thể một Ký sinh trùng cấp cao hơn sẽ nghi ngờ và nhận ra điều bất ổn.

Seol cẩn thận quan sát kỹ kẻ thù trước mắt. Kích thước của nó thực sự bất thường, bất kỳ chi tiết nào trên cơ thể cũng hoang dại và đáng sợ đến mức có thể khiến những đứa trẻ khóc thét. Con Orc cao hơn hai mét, những cái răng nanh nhọn hoắt như những chiếc ngà nhô ra từ hai bên mét, còn bắp tay thì phình to bằng đầu của một người trưởng thành.

‘Cái thứ như thế này đang được sản xuất hàng loạt sao?’

Seol hơi rùng mình. Cậu đưa mắt quét qua không gian trước mặt và ngay lập tức phát hiện ra hàng chục, hàng trăm sinh vật này xung quanh. Nhưng do tác động của khối rudium, không một con Orec nào thể hiện sự thù địch. Chúng chỉ đơn giản là đứng yên, không làm gì cả.

Sau khi bình tĩnh lại, Seol nhận thấy một điều kỳ lạ. Màu da của những con Orc đột biến xuất khá quen thuộc. Sắc độ đậm nhạt hơi khác nhau, nhưng hầu hết đều ngả sang màu vàng như da con người. Có một vài màu khác biệt trộn lẫn giữa chúng, nhưng số lượng cực kỳ nhỏ.

Lông tóc của chúng cũng khác nhau. Có con chỉ mang lớp lông tơ ngắn như người, có con rậm lông đầy ngực, cũng có những con mang bộ lông dày giống như động vật trên khắp cơ thể.

“Chúng có thể là những con lai”.

Kazuki vừa nói vừa bắt đầu bước về phía trước.

“Có ba nơi chúng ta phải tìm kiếm trong khu nhà tù này”.

Với giọng nói điềm tĩnh, Kazuki bước đi anh không chút do dự. Họ đi qua hành lang sáng lờ mờ, và đến một không gian rộng mở. Cũng có khá nhiều Orc đột biến ở đây, nhưng Cung thủ Nhật Bản thậm chí không thèm ngó đến chúng. Tuy nhiên khi đến một ngã tư, cuối cùng anh quay lại.

“Theo kế hoạch ban đầu, chúng ta sẽ đi chung một nhóm. Nhưng chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian để đến đây. Tôi nghĩ cần thay đổi kế hoạch.”

Kazuki liếc nhìn hành lang bên trái và phải, rồi nói:

“… Chohong, Mary Rhine và tôi sẽ đi bên trái. Seol, cậu đi với Yasser Rahdi và tìm kiếm phía bên phải. Dù có tìm thấy ai đó hay không, chúng ta vẫn sẽ tập hợp tại đây nhau sau năm phút nữa. Mọi người thấy sao?”

“Huh? Vậy còn lối đi phía trước? Không ai tìm kiếm ở con đường trước mặt sao?” – Chohong lên tiếng.

Kazuki lắc đầu ngay lập tức.

:Không nên. Dù sao thì chúng ta cũng phải đi qua con đường đó để xuống tầng ngầm thứ hai. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây và đi cùng nhau.”

“Nhưng….”

“Đây là một rủi ro lớn khi chia tách đội như thế này, vì chúng ta chỉ có một trinh sát không có Archer khác. Tôi không muốn mạo hiểm hơn nữa.

Kazuki nói nhanh như súng máy. Chohong không đồng ý cho lắm, nhưng cô ngậm miệng lại và không muốn tranh cãi thêm.

“Trong chúng ta, ai cũng có những người quan trọng cần giải cứu, nhưng phải đặt lợi ích chung lên hàng đầu. Nếu thấy một con người nào, cứ mang họ về đây – ngay cả khi bạn không biết đó là ai”.

Sau khi nói xong, Kazuki dẫn hai người đi mất dạng. Seol và Yasser Rahdi cũng nhanh chóng tách sang hành lang bên phải.

‘…Đây là… Nhà tù?’

Không mất nhiều thời gian, họ đã nhìn thấy hàng loạt phòng giam ở hai bên lối đi. Không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì, cả hai vừa đi vừa cố gắng hết sức quan sát xung quanh.

Thật không may, nỗ lực của họ không đem lại kết quả gì. Mỗi phòng giam đều trống rỗng. Họ chỉ phát hiện ra những vết bẩn trên sàn đá.

Khi hai người tiếp tục tiến về phía trước, ánh sáng ngày càng mờ dần.

Hành lang chìm trong sự im lặng kỳ lạ. Seol giật mình nhận ra rằng những vết bẩn trên sàn nhà đều là những vệt máu khô. Cùng lúc đó, Yasser Rahdi ngó nghiêng, đưa tay xoa ria mép và khẽ lẩm bẩm một mình.

“Sao lại không có ai nhỉ?”

“Tôi không biết nữa.”

Seol thì thầm trả lời lại.

Cả hai đều căng thẳng tột độ. Cậu muốn nói một cái gì đó, bất cứ điều gì, để làm giảm bớt cảm giác báo trước này khiến anh rùng mình liên tục.

“Lạ nhỉ. Tôi nghe nói rằng tầng một được sử dụng làm nhà giam cơ mà?”

“Tôi cũng nghe nói vậy. Nhưng, chúng ta thậm chí không thấy một sợi tóc nào, phải không?”

“Nhưng, nhiều phòng giam và vết máu như thế này, nghĩa là kế hoạch sản xuất hàng loạt của kẻ thù là có thật.”

“Liệu họ đã bị đưa đi đâu nhỉ?”

“Không biết nữa. Đã nhiều ngày trôi qua rồi.”

Khuôn mặt Yasser Rahdi cứng lại. Anh cũng hiểu Seol muốn nói gì.

Rất có thể, sau những ngày giam cầm, chuyện gì đó có thể đã xảy ra với các tù nhân.

“… Chúa ơi. Lẽ nào…”

Giọng nói của Yasser Rahdi run rẩy rõ rệt. Seol quyết định không nói thêm nữa.

Tất cả những gì cậu có thể làm ngay bây giờ là cầu nguyện cho họ. Thật vậy, hy vọng là họ vẫn còn sống.

Sau vài phút, họ có thể nhìn thấy cuối hành lang nhà tù và bắt gặp một không gian hình mái vòm rộng lớn. Ở đây hầu như không có ánh sáng.

Trong khi Yasser Rahdi đang thận trọng dò xét xung quanh, Seol đã kích hoạt ‘Nine Eyes’ của mình.

Toàn bộ khu vực xung quanh ngay lập tức bị bao phủ bở màu vàng. Chỉ có một điểm màu cam đậm, xen một chút màu đỏ. Nói cách khác, tuyệt đối tránh xa khu vực đó.

Seol nhanh chóng nhớ lại cách bố trí phòng thí nghiệm.

‘Phải rồi, chỗ đó là bên ngoài nhà tù’

Rất có thể, đó là nơi có cầu thang đi lên trên mặt đất. Seol lắc đầu. Chẳng có lý do gì để họ lên đó, và chắc chắn không nên đi bất cứ nơi nào gần đó. Không chỉ vì đội cứu hộ không có đủ thời gian để tìm kiếm trên mặt đất, mà quan trọng hơn, an ninh ở đó chắc chắn cũng nghiêm ngặt hơn rất nhiều.

‘Thực sự không có gì ở đây sao?’

Seol hơi nghiêng đầu và hướng ánh mắt lên một chút. Cậu nhíu mày.

Có thứ gì đang đu đưa trong bóng. Nhìn kỹ hơn, Seol đoán rằng có những sợi dây thừng hoặc một vài cái móc, đại loại là vậy.

Không, Seol không nhầm. Có những sợi dây thực sự đang nối từ mặt đất lên đó.

“Kìa! Kìa!”

Yasser Rahdi khẽ chỉ sang một bên. Có bốn, năm con Orc đột biến đang đứng thành một nhóm ở đằng xa.

‘Đã năm phút chưa nhỉ??’

Thời gian không ngừng trôi, tim Seol càng đập mạnh hơn, cổ họng càng khô hơn. Cậu biết mình không nên kích động như thế này, nhưng mỗi giây trôi qua, cạu ngày càng lo lắng hơn.

‘Chuyện gì đang xảy ra với nhóm bên kia?’

“Ta quay lại thôi” – Seol cất lời. Nhưng vừa nói dứt câu, miệng cậu tự động dừng lại.

Chắc chắn có gì đó bất thường. Tất cả những con Orc đột biến đó đều nhìn lên phía trên chúng. Không chỉ vậy, một con vẫn đứng yên, hai tay giơ lên trên đầu.

“Ok, chúng ta quay lại nào”.

“Không, từ từ đã. Cho tôi mười giây….”

Seol thì thầm và nhanh chóng tiến sâu hơn vào bức màn của bóng tối đen tuyền. Sau khi tiếp cận nhóm Orc, Seol ngẩng đầu lên.

“…”

Bước chân của Seol dừng lại đột ngột, và ngay lập tức, cậu hoàn toàn choáng váng.

Đôi mắt cậu như muốn lồi hẳn ra ngoài.