Chương 82: Lây nhiễm

Vì nơi này quá tối và đội cứu hộ đang gặp áp lực về thời gian, nên Seol suýt nữa đã bỏ lỡ.

Nhưng, một khi đến gần, mọi thứ sẽ rõ ràng hơn nhiều. Một người đàn ông bất động, với cái đầu cúi thấp đang bị treo lơ lửng giữa không trung. Dưới ánh sáng lờ mờ, làn da sẫm màu của anh ta gần như lẫn vào bóng tối. Dường như con Orc đột biến ở giữa đang vươn tay lên để tóm lấy người đàn ông này, thì bị khối rudium làm cho ngừng hoạt động.

“Hugoooo!”

Seol Jihu hét lớn trong cơn sốc. Cậu đưa tay chạm vào chân Hugo.

“Ai… da….”

Khoảnh khắc Seol chạm vào, Hugo quay đầu lại và kêu lên. Không, giọng nói khàn khàn của anh nghe gần giống với tiếng rên rỉ đau đớn hơn là một tiếng kêu thực sự.

Chỉ sau đó, Seol Jihu mới nhận ra rằng Hugo bị một chiếc móc sắt xuyên qua lưng và treo lủng lẳng trên không.

“Cái quái gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Yasser Rahdi cũng phát hiện ra Hugo ở đó. Anh ta bị treo lên quá cao và họ không thể bất cẩn chạm vào anh ta. Seol Jihu cắn môi trước khi liếc nhìn cục rudium. Nó vẫn phát ra làn khói đen, và kích thước đã giảm đi đáng kể. Tuy nhiên, có vẻ như nó vẫn đủ để sử dụng cho đến khi kết thúc cuộc giải cứu.

‘Hạ Hugo xuống, càng an toàn càng tốt.’

Khi Seol ra lệnh đó, bốn con Orc đột biến bắt đầu di chuyển. Một con Orc biến mất vào bóng tối và không lâu sau đó, những tiếng cót két, cót két của một ròng rọc vang lên. Cái móc từ từ hạ xuống. Hai trong số chúng nắm lấy Hugo từ cả hai phía, và con Orc còn lại thận trọng rút móc sắt ra khỏi lưng anh ta.

“… Ư… ư…”

“Hugo!”

Khi chúng buông tay, Hugo đổ xuống như một cây chuối. Seol Jihu nhanh chóng đỡ anh dậy. Nỗi đau đớn khiến Hugo như sực tỉnh và buộc mắt phải mở ra. Đôi mắt anh ta, dù lờ đờ song vẫn có chút thần trí.

“Euh, uh. Euh uh”

Miệng Hugo mở ra như muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ có những âm thanh giống như tiếng huýt sáo phát ra. Seol Jihu ôm đầu Hugo và khẽ thì thầm.

“Sẽ không sao đâu. Chúng tôi đã đến để giải cứu anh đây. Sẽ ổn thôi.”

Hugo chắc hẳn đã nghe thấy những lời đó bởi vì, mặc dù anh ta trông rất yếu ớt và lờ đờ, nhưng khóe môi anh ta cong lên. Anh lại nhắm mắt lại và thả lỏng cơ thể trong vòng tay của Seol Jihu.

“… H-Hugo?”

“Này, cậu!” – Yasser Rahdi nhanh chóng lên tiếng.

“Hết năm phút rồi. Tôi hiểu cảm giác của cậu, nhưng chúng ta phải đi ngay bây giờ. Hãy để Linh mục chữa lành vết thương cho anh ấy”.

“Ah, phải rồi. Anh nói đúng.”

Seol trả lời anh ta như một cái máy. Cậu vẫn đang bị sốc trước tình hình của Hugo.

Tất nhiên, cậu vẫn hiểu mình phải làm gì, vì vậy Seol Jihu vội vàng nâng Hugo lên.

Tuy nhiên, trước khi họ trở về, cậu dừng lại một chút để nhìn phía sau.

‘Tại sao Hugo lại là người duy nhất ở đây?’

Đầu Seol đầy những câu hỏi, nhưng cậu ta vẫn không ngừng tiến về phía trước. Điều quan trọng là, Hugo đã được tìm thấy và anh ta vẫn còn thở. Chỉ riêng điều đó đã đủ để Seol tạ ơn các vị thần linh.

Hai người nhanh chóng đưa Hugo đến ngã tư. Tuy nhiên, nhóm của Kazuki, những người đi đến hành lang bên trái vẫn chưa quay trở lại.

Họ đợi thêm gần một phút, nhưng không có một bóng người nào. Thời gian càng trôi, Yasser Rahdi càng trở nên kích động.

“Chết tiệt! Tại sao họ vẫn chưa quay lại??”

“Lẽ nào họ gặp chuyện gì rồi?”

“Ê… đừng gở mồm nha! Cậu ăn nói xui xẻo vcl…”

Seol Jihu thận trọng đặt Hugo xuống và nói: “Tôi sẽ đi.”

“Cái gì vậy?” – Yasser Rahdi giật thót.

“Chúng ta không thể đợi ở đây mãi mãi. Tôi sẽ đi và xem có chuyện gì xảy ra không.”

Yasser Rahdi trông không ổn chút nào. Mặt anh ta tái mét, và tim anh ta đập như một cái trống.

Trong các bộ phim, khi lâm vào tình huống tương tự, chắc chắn một trong hai người sẽ bị giết. Đây chính là tình huống mà người ta thường hay gọi là Death Flags trong phim ảnh và truyện tranh. Nhưng anh ta biết làm gì đây?

“Chết tiệt. Quay lại nhanh lên, cậu có nghe không?”

Seol Jihu mặc kệ tiếng kêu gào của anh ta và chạy như bay sang bên trái. Cũng như hành lang bên phải, hành lang này đầy những phòng giam hai bên tường. Dù để ý quan sát, Seol cũng không thể thấy bất kỳ tù nhân nào bên trong.

Tuy nhiên, ngay sau đó, cậu đã có thể phát hiện ra ba hình bóng ở phía xa. Càng đến gần họ, không khí càng lạnh hơn, như những mũi kim đâm vào da cậu.

Seol không chắc chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn họ không ổn chút nào. Ayase Kazuki mang khuôn mặt tái nhợt và méo mó, trong khi Chohong trông có vẻ đau đớn vì điều gì đó. Sốc hơn, Mary Rhine đang nằm vật trên sàn nhà và…

“Huệ ê ê ê”

Mary đang nôn không ngừng, nôn ra mật xanh mật vàng. Cô ấy thậm chí còn khóc không ngừng.

Có lẽ sự hiện diện của Seol Jihu đã đánh thức Kazuki. Anh ta vội vàng mở miệng.

“Cậu làm gì ở đây?”

“Tôi phải hỏi câu đó mới đúng. Sao mọi người không quay lại chỗ hẹn? Chúng tôi đợi nãy giờ rồi.”

Kazuki thở hổn hển và cố đỡ Mary Rhine lên. “Chết tiệt” – Anh lẩm bẩm.

Dù Kazuki cố gắng đến mấy, Mary Rhine vẫn không thể đứng nổi. Hay chân cô rũ xuống như không còn sức sống.

“Chuyện gì đã xảy ra? Không, chuyện gì đang xảy ra vậy?” – Seol hỏi dồn dập.

“Chúng tôi không tìm tiếp nữa. Chúng tôi quay lại ngay đây”.

“Dừng lại ư? Tại sao?”

Seol Jihu định thần lại và nhìn ra xa hơn. Cậu có thể thấy một cánh cửa bằng đá đang hé mở. Những luồng hơi lạnh trắng xóa, u ám và băng giá thoát ra. Cuối cùng Seol cũng hiểu tại sao cậu lại cảm thấy lạnh như thế.

“Không có gì ở tìm kiếm ở chỗ này nữa. Mà kể cả có tìm thấy ai thì cũng vô dụng thôi.”

Giọng anh ta có vẻ mất bình tĩnh lạ lùng. Cảm giác lo lắng đột nhiên tràn vào Seol Jihu. Có phải vì không khí lạnh lẽo kia, hay vì những lời của Kazuki?

“Ý anh là sao?” – Seol hỏi và tiến về phía cánh cửa.

“Chỗ này hình như…” – Seol cố gắng mở cánh cửa đá. Nhưng rồi…

Sập!

Chohong giận dữ đẩy cánh cửa đóng lại.

“Đừng nhìn vào bên trong.”

Giọng nói của cô ấy có vẻ hơi xúc động, nhưng vẫn rất quyết đoán. Seol Jihu nao núng một chút. Chohong đang trừng trừng vào cậu với đôi mắt lạnh lẽo đến không ngờ. Không, khi Seol nhìn kỹ hơn, cậu thấy Chohong đang nhăn mặt để kìm những giọt nước mắt.

“… Chohong?”

“Cậu sẽ bị chấn thương tâm lý đấy. Đừng bao giờ nhìn vào cánh cửa này.”

Chohong thậm chí còn đứng trước cánh cửa đá để chặn nó. Kazuki vội đánh trống lảng.

“Còn cậu thì sao? Phía cuối đường của cậu có gì?”

Seol Jihu nhanh chóng trả lời.

“Chúng tôi đã tìm thấy một….”

“Cậu đã tìm thấy ai đó?”

“Có, chúng tôi tìm thấy Hugo. Anh ấy vẫn còn sống.”

Chohong đột ngột ngẩng đầu lên. Và rồi, không một lời nào nữa, chạy như bay về phía ngã tư. Kazuki lo lắng nhìn cô rời đi trước khi nhìn Mary Rhine.

“Cô đã bình tĩnh lại chưa? Liệu cô có đi được không?”

“V-vâng. Tôi xin lỗi. Tôi đã cố kìm chế, nhưng… nhưng…” – Cô cố gắng gật đầu.

“Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi. Ah, Seol, làm ơn nói cho tôi biết mọi người đã thấy gì trong đó? Các vị có thấy ai khác không? Tình hình của họ như thế nào?”

Vì bản thân Seol Jihu cũng tò mò, nên cậu vừa đi mô tả chi tiết những gì mình nhìn thấy cho Kazuki.

“Hiểu rồi. Đây là ‘sự lây nhiễm’.” – Kazuki gật đầu. Thấy Seol Jihu ngây người, chàng trai Nhật Bản nhanh chóng giải thích.

“‘Nhiễm trùng’ cũng có tỷ lệ thành công đấy. Cậu biết chuyện đó chưa?”

“Chưa, tôi chưa bao giờ nghe về chuyện này trước đây.”

“À thì, bản thân Ký sinh trùng cũng gặp khó khăn khi muốn xâm nhập vào cơ thể vật chủ. Nó giống như một con ấu trùng và yếu đuối một cách thảm hại. Nếu vật chủ là xác chết, thì Ký sinh trùng sẽ lây nhiễm nhanh chóng mà không gặp vấn đề khó khăn gì. Nhưng nếu vật chủ vẫn còn sống thì sao?”

“…”

“Câu chuyện sẽ thay đổi. Cơ thể vật chủ sẽ phản kháng và đào thải Ký sinh trùng” – Kazuki tiếp tục. -“Vật chủ càng khỏe, tâm thần và thể lực càng vững vàng, càng khó bị nhiễm trùng. Đó là lý do tại sao Hugo bị treo lên móc sắt. Chúng đang cố bào mòn sức lực của anh ta”.

Seol Jihu cảm thấy tim mình như rớt xuống.

Chỉ còn Hugo bị treo trên những cái móc đó. Điều đó có nghĩa là những người khác đã bị lây nhiễm.

Từ trước đến nay, Hugo chỉ rèn luyện sức mạnh thể chất và sức chịu đựng của mình, và thường bị gọi là tên “đầu óc ngu si tứ chi phát triển”. Và lần này, điều đó đã cứu vớt cuộc đời anh.

Seol Jihu thận trọng hỏi Kazuki.

“Vậy còn những người khác thì sao?”

“….Ai biết. Chúng ta buộc phải hy vọng thôi. Dù sao, để kế hoạch sinh sản hàng loạt này thành công, chúng cần lây nhiễm vào các vật chủ sống.”

Ký sinh trùng có thể ký sinh vào các xác Orc, nhưng tổng thể số lượng sẽ bị hạn chế. Ngược lại nếu vật chủ bị nhiễm bệnh mà vẫn còn sống, chúng có thể cho vật chu giao phối để tạo ra thế hệ sau, và số lượng vật chủ sẽ được tạo ra là vô hạn.

Toàn bộ điều này là một kế hoạch kinh tởm xuyên suốt, và chỉ có thể nghĩ ra bởi đầu óc của một Ký sinh trùng kinh tởm.

“Thật may là Hugo không bị lây nhiễm.”

“Nếu những người khác đã bị nhiễm thì sao?” – Seol vừa chạy vừa gặng hỏi.

“Thì… Rất tiếc, chúng ta không thể làm gì cho họ được nữa. Cách tốt nhất là cho họ an nghỉ.”

“Vật chủ đã bị nhiễm thì vô phương cứu chữa ư?”

“Cũng không phải là vô phương cứu chữa. Nó phụ thuộc vào mức độ lây nhiễm, hoặc vị trí lây nhiễm. Nhưng mà, 90% là không thể cứu được.” – Kazuki vừa nói vừa quan sát sắc mặt Seol.

Seol Jihu cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cậu cố hết sức để không thể hiện điều đó.

Một lát sau, ba người họ đến ngã tư. Mary Rhine ngay lập tức sử dụng một câu thần chú Hồi phục lên Hugo.

“Hồi phục Cực đại!”

Ánh sáng trắng tinh khiết bao trùm cơ thể của Hugo và tình trạng của anh ta được cải thiện rõ rệt trước mắt họ.

“Tốt rồi! Chúng ta đã cứu được một người.”

Kazuki kiểm tra cục rudium, nó đã nhỏ hơn khoảng một phần năm so với trước đây. Kazuki đưa mắt sang Chohong, quan sát kỹ khuôn mặt xanh xao của cô ấy. Rồi anh nhìn Seol Jihu, người đang ở trạng thái bình tĩnh hơn. Cuối cùng Kazuki lên tiếng.

“Chung Chohong. Hãy đưa Hugo trở lại vòng tròn ma thuật.”

“Gì cơ?!”

“Còn phải hỏi nữa sao? Chẳng phải chúng ta đã thống nhất rằng mỗi khi giải cứu được ai đó, một người sẽ đưa họ trở lại?”

Có một số lý do cho quyết định này, nhưng lý do quan trọng nhất phải làm là đảm bảo rằng những người bị bắt được giải cứu trở về an toàn. Không ai biết những gì có thể xảy ra trong nhiệm vụ.

Ngoài ra, nếu số người mà rudium cần để bảo vệ giảm xuống, mức tiêu hao của nó cũng giảm theo.

“Tôi biết điều đó! Nhưng tại sao lại là tôi?!”

“Vì tình trạng hiện tại của cô sẽ trở thành một trở ngại cho nhiệm vụ này” – Kazuki lạnh lùng nói – “Ngoài ra, anh ấy còn là thành viên trong hội của cô.”

‘Nhưng còn Dylan thì sao?’ – Seol Jihu hơi nghiêng đầu ngơ ngác. Có hai thành viên của Carpe Diem bị giam ở đây mà??

“Tôi cũng không bảo cô về đó và ngồi không. Cô có biết, việc người đầu tiên quay trở lại quan trọng như thế nào không?”

Điều đó thực sự hợp lý. Thật đáng lo ngại khi để Ian một mình quá lâu, một đường dây liên lạc cần phải được mở ra và trong trường hợp khẩn cấp, bẫy cũng phải được cài đặt để đảm bảo rút lui an toàn.

“Đây là yêu cầu từ tôi, tiên phong của đội. Đừng lãng phí thời gian nữa” – Kazuki nghiêm giọng.

Chohong không thể phản bác sau khi nghe những lời đó. Cô ấy đang giận dữ, nhưng cuối cùng cũng đón Hugo và quay đi. Seol Jihu nói với cô ấy.

“Hãy cẩn thận.”

Nét mặt của Chohong thật ảm đạm, tối tăm. Nhưng cô cố nhoẻn miệng cười.

“…Cậu cũng vậy. Nếu có vấn đề gì bất trắc, hãy quay lại, được không?

Với những lời chia tay đó, cô bỏ đi cùng Hugo.

Kazuki nhanh chóng chỉ về phía trước.

“Tiếp nào. Còn năm người nữa”.

“Chúng ta sẽ tiếp tục việc tìm kiếm. Nếu không tìm thấy ai ở con đường phía trước, thì chúng ta sẽ xuống tầng ngầm thứ hai.”

Hành lang phía trước khác với hai hành lang kia và không có phòng giam. Thay vào đó, ánh sáng mờ mờ mờ dần dần rõ ràng và sáng hơn.

Khi đến điểm cuối hành lang, Kazuki nép mình sát vào tường.

“Tôi không cảm thấy bất cứ thứ gì di chuyển. Hãy kiểm tr..?!”

Anh đột nhiên ngừng nói. Seol Jihu đang bám sát Kazuki. Thế người đang bước tới là ai?

Trong khoảnh khắc tiếp theo, họ nghe thấy tiếng ai đó đang nức nở. Yasser Rahdi đã cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước. Kazuki đưa tay ra định ngăn anh ta lại, nhưng bất lực.

Không gian họ bước vào là một căn phòng lớn, gợi nhớ đến một phòng thí nghiệm. Một số chiếc bàn bằng gỗ được đặt theo thứ tự, và những thứ trông giống như công cụ thí nghiệm nào đó cũng được xếp thành hàng.

Tách, tách.

Những giọt chất lỏng liên tục rơi từ trên bàn xuống đất. Lũ Orc đang làm gì đó và bị ảnh hưởng của cục rudium làm cho ngừng chuyển động.

Seol Jihu nhìn vào những con Orc đột biến đang đứng lặng lẽ xung quanh bàn. Thế rồi, cậu giật mình khi nghe thấy tiếng than khóc.

“Uhuhuhu!”

“???”

Seol quay đầu sang một bên và thấy Yasser Rahdi đang dựa vào một trong những cái bàn đó, dòng nước mắt trào ra như suối. Khuôn mặt anh ta nhăn nhó như một đứa trẻ bị đánh đòn.

“Ối anh ơi là anh ơi! Chúng ta đã thề sống chết có nhau mà! Sao lại thế này! Huhuhuhuhu….!”

Seol Jihu đưa mắt nhìn cái bàn cạnh Yasser Rahdi và há hốc mồm. Có một người nằm trên nó.

Không. Không, cậu không chắc liệu ‘thứ đó’ có còn là một con người nữa hay không. Khuôn mặt, thân mình và hông, tất cả đều là đặc điểm của con người. Tuy nhiên, người đó không còn chi nào cả – kể cả tay lẫn chân. Tứ chi anh ta đã bị thay thế bằng một loạt các xúc tu đang ngọ nguậy một cách kinh tởm.

‘Mẹ kiếp! Chúng làm cái đ** gì thế này???’

Chưa kịp trấn tĩnh lại, Seol đã nhìn thấy một cái bàn có nhiều con Orc đột biến tập trung xung quanh. Như linh cảm được điều gì đó, Seol loạng choạng đi tới bên cạnh cái bàn, và điều đầu tiên chào đón cậu ta là mùi hôi thối của máu.

Đôi mắt seol giật giật, tay cậu run run không kiểm soát. Sự đau đớn xót xa lan tỏa khắp cơ thể cậu.

“… Dylan !!”

Seol Jihu ẩy lũ Orc sang một bên và lao vào. Cậu không muốn tin vào mắt mình, nhưng thực tế phũ phàng đã hiện ra trước mắt. Giống như người ban nãy, Dylan nằm trên bàn, tay chân anh ta biến mất.

“Ôi thần linh ơi, Dylan, Dylan…”

Bàn tay run rẩy của Seol vươn ra và cậu nhận ra rằng bề mặt bàn ướt sũng. Một cảm giác lạnh buốt truyền từ đầu ngón tay cậu, trước khi chúng tê liệt hoàn toàn. Seol thấy một cái xô chứa đầy chất lỏng trong suốt ở cuối bàn.

“Đây là thuốc tê. Loại thuốc mạnh mẽ bậc nhất”.

Giọng nói khẽ khàng vang lên. Là Kazuki. Anh ta đến gần hơn, lông mày nhíu lại.

“Dylan. Dylan”

Dylan chỉ đơn giản là nhìn lên trần nhà, đôi mắt mở trừng trừng.

Mọi suy nghĩ trong đầu Seol Jihu bị rối tung vào một mớ hỗn độn ngay lập tức. Cậu bị sốc tới mức không thể suy nghĩ được gì. Mary Rhine nhìn Seol với ánh mắt thương hại, nhưng khi đôi mắt họ gặp nhau, Seol đột nhiên cảm thấy như chết đuối vớ được cọc. Cậu nắm tay cô và lắp bắp.

“Tôi xin cô, hãy niệm phép đi! Làm ơn, hãy chữa lành cho anh ấy!”

Kazuki định nói gì đó, nhưng Mary Rhine rút cây thánh giá ra và đến gần Dylan.

“Cô…”

“Điều này là cần thiết, Kazuki”

“Ý cô là gì?”

“Ở đây có hai người. Tình hình của Dylan không tệ như Ali. Rất có thể, anh ấy biết chỗ của ba người kia.”

Kazuki dường như không thoải mái lắm, nhưng cũng không cố ngăn cô ấy lại. Anh ta tặc lưỡi giận dữ và bước tới chỗ Yasser Rahdi.

“Chờ… chờ đã! Tôi sẽ đi tìm chân tay trước.”

Seol Jihu vội vàng nhìn xung quanh để tìm các chi bị mất, nhưng Linh mục không đợi anh ta và nhanh chóng niệm phép.

“Hồi phục Cực đại”

“Ơ! Ơ kìa! Chờ đã!”!

Ánh sáng trắng nhanh chóng bao trùm cơ thể của Dylan.

Trong khoảnh khắc, anh ta rùng mình một chút và bắt đầu chớp mắt. Seol Jihu vội vàng chạy đến, chặn trước mắt Dylan.

“… Seol? Là cậu đấy ư?”

“Vâng, Dylan ! Là tôi đây!”

“Ôi trời ơi….”

Dylan bật ra một tiếng cười khúc khích và lắc đầu.

“Tôi có mơ không?”

“Không, đây không phải là một giấc mơ. Chúng tôi đã đến để giải cứu anh. Anh sắp được cứu rồi!”

Khuôn mặt Seol Jihu đẫm nước mắt ngay lập tức. Trong tâm trí cậu, Dylan luôn là người thủ lĩnh mạnh mẽ và tự tin. Nhìn thấy cảnh tượng đau lòng này, cậu không kìm nén được cảm xúc.

“Hugo sao rồi?”

Dylan dường như đã hoàn toàn hồi phục tri giác. Thậm chí anh còn nói chuyện khá lưu loát.

“Chúng tôi đã cứu được anh ấy. Chohong đưa anh ấy về điểm hẹn rồi”.

“Tốt lắm.”

Một nụ cười uể oải nở trên môi Dylan. Đôi mắt anh đảo quanh như thể anh muốn hiểu tình hình hiện tại trước khi nhìn chằm chằm vào Linh mục.

“Ồ, là Mary? Cô cũng tham gia cứu hộ sao?”

“Vâng. Tôi có một số thứ muốn hỏi anh.” – Cô nói với giọng run run.

“Tình hình là, cả cô Agnes và ngài Ian đều trở về an toàn. Chúng tôi cũng đã giải cứu Hugo. Và sau đó, tình hình của anh và Ibrahim Ali, um, mm.”

“Nếu cô muốn hỏi về ba người còn lại thì, rất tiếc, tôi cũng không biết.”

Dù lâm vào cảnh này, Dylan vẫn không đánh mất sự sắc bén. Anh lập tức đoán được những gì Mary muốn hỏi và trả lời cô.

“…Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu. Vâng, sau đó. Tôi….”

Mary không thể tự mình nói hết câu. Dylan gật đầu.

“Có thể cho tôi một phút được không?”

“Xin lỗi, nhưng không thể. Tình hình là, chúng tôi chỉ có 30 phút để giải cứu mọi người và đã sử dụng khoảng một nửa số đó. Tôi sợ rằng không đủ thời gian…”

“Ok. Tôi không biết toàn bộ câu chuyện, nhưng nếu cô nói như vậy, chắc chắn phải có lý do”.

Seol Jihu kinh ngạc khi nghe đoạn đối thoại giữa hai người này. Họ đang nói gì vậy? Chỉ cần đưa Dylan về căn cứ là ổn, phải không?

“Cảm ơn thần linh, anh vẫn còn sống. Thôi, không nói nhiều nữa. Ta về nào…”

Ngay khi Seol đưa tay ra, Mary Rhine giật lại cánh tay cậu lại. Rồi cô lặng lẽ lắc đầu.

“N-Nhưng, tại sao? Anh ấy vẫn còn sống mà!”

“Tôi biết.”

“Thế thì, tại sao lại… ?”

“Đã quá muộn.”

Cô chỉ vào Dylan. Có hàng tá ấu trùng giống như giun ngọ nguậy trong và ngoài những vết thương nơi chân tay của anh ta.

“Để đó cho tôi”.

Seol cố gắng xua đuổi những con ấu trùng đó, nhưng Linh mục lại kéo tay cậu mạnh hơn.

Không được chạm vào những thứ đó. Nếu chúng bám vào cậu, mọi thứ có thể trở nên phức tạp hơn.

“….30 giây.”

Seol Jihu định hét to, nhưng Dylan lên tiếng trước và ngăn cậu lại.

“Cho chúng tôi 30 giây. Tôi sẽ giải thích cho cậu ấy hiểu.”

“…”

“Xin thứ lỗi. Về chuyện này, cậu ta hơi mềm yếu. Nhưng cậu ấy có một cái đầu thiên tài và kỹ năng tuyệt vời. Hãy thông cảm cho cậu ta”.

“…Tôi biết điều đó.” – Mary Rhine thở dài bất lực – “Nếu không nhờ anh chàng này, chúng tôi thậm chí không thể quay lại đây”.

“Wow, thật sao?”

Dylan tỏ ra thực sự hào hứng và phấn khích. Nhưng điều đó chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Anh ta vẫn nằm ngửa và ngước nhìn chàng trai trẻ đang hoảng loạn.

“Cho tôi ít nước, được không? Cổ họng tôi khô quá”.

Seol Jihu vội vàng rút ra bình nước ra và đặt nó lên môi Dylan. Dòng nước chảy ra và Dylan thở phào.

“Phù. Khi chúng treo tôi trên móc, khát khô cổ ấy chứ”.

“Được rồi, anh không phải lo lắng về điều đó. Khi chúng ta quay về, anh có thể uống bao nhiêu tùy thích.”

Dylan mỉm cười, không nói lời nào.

“???” – Seol càng hoảng hốt hơn.

“Trước hết, xin cảm ơn cậu”.

“Tôi hiểu, hãy nhanh lên và…”

“Thành thật mà nói, tôi hy vọng mọi người sẽ đến. Trong cơn tuyệt vọng, tôi thậm chí đã mơ rằng cậu sẽ đến giải cứu tôi.”

“Tôi rất tiếc vì đã đến muộn, nhưng bây giờ…”

“Thật ra, tôi không sợ chết. Nhưng, khi nghĩ về chuyện sống dở chết dở, tôi đã thực sự sợ hãi.”

Seol Jihu rùng mình. Sống dở chết dở là sao???

“Tôi gần như đã bỏ cuộc, nhưng sau đó, cậu đã xuất hiện. Và tôi thực sự biết ơn cậu. Đúng là cầu được ước thấy, hahaha”.

Hai người từ xa đang đi lại gần. Dylan gật đầu với họ.

“Vì vậy, những gì tôi muốn nói là…”

“D-Dylan.”

“Có thể giải thoát cho tôi không?”

“Huh? Ý anh là sao?”

Đột nhiên, mùi khét của thứ gì đó bốc cháy xộc vào mũi Seol Jihu. Cậu quay lại nhìn và thấy xác Ibrahim Ali, đầu bị chém rời khỏi thân, cháy đen trong ngọn lửa.

“N-Nhưng, tại sao, tại sao… chết?!”

Seol Jihu lắp bắp. Dylan bật cười.

“… Chào, Kazuki.”

“Đã lâu không gặp, senpai.” – Kazuki cúi đầu thông minh.

“Cậu là thủ lĩnh của đội cứu hộ?”

“Vâng, senpai.”

“Tuyệt lắm. Một trinh sát xuất sắc như cậu sẽ đảm bảo cho cuộc giải cứu diễn ra suôn sẻ.”

“Senpai quá khen”.

“Nào, không cần khiêm tốn. Nhanh lên và hoàn thành việc này giúp tôi. Nghe nói các cậu bị giới hạn thời gian?”

“Vâng” – Kazuki gật đầu. Khuôn mặt anh ta lộ vẻ cay đắng.

“Cảm ơn senpai đã hiểu”.

Sau đó anh ta nắm chặt chuôi kiếm.

“Dylan !!”

Trước khi Seol kịp làm gì, cả Yasser Rahdi và Mary Rhine nhảy xổ vào Seol, ẩy cậu ta xuống đất và ghì chặt lại.

“Không được giết, đừng giết anh ta !!”

Seol hoảng hốt. Cánh tay cậu vung vẩy, và cậu giằng co điên cuồng. Tuy nhiên, cậu không thể đứng dậy. Yasser Rahdi và Mary Rhine đã dùng hết sức bình sinh để ép cậu xuống.

“Anh không thể giết anh ấy, không!”

“Rất tiếc, chúng ta phải giết anh ta.”

“Từ… từ từ đã! Có thể có cách nào đó…”

“Không còn thời gian để giải thích. Và tôi tin là cậu đã biết điều này. Hoặc, ít nhất, cậu cũng đoán được rồi. Chỉ là cậu không muốn chấp nhận nó mà thôi”.

Kazuki lạnh lùng nói. Seol Jihu bắt đầu bập bẹ bất cứ điều gì xuất hiện trong tâm trí mình.

“Xin vui lòng, hãy lắng nghe tôi. Tôi nghĩ là…. À, tất cả những gì tôi muốn nói là, chúng ta đừng giết anh ta ngay bây giờ. C-Chuyện gì xảy ra nếu có Ký sinh trùng cấp bậc cao hơn ở đâu đó theo dõi các tù nhân? Biết đâu nó sẽ nghi ngờ điều gì đó ?? ”

Kazuki phản bác: “Đừng nói lung tung nữa. Giết Dylan bây giờ là vì lợi ích của cả chúng ta lẫn anh ấy”.

“Nhưng!” – Seol cố giơ tay cản lưỡi kiếm lại.

“Hai người thôi đi! Huhuhu!”

Bất chợt, Seol nghe thấy tiếng người khác khóc nức nở bên cạnh. Seol Jihu nao núng và dừng lại sau khi nghe thấy tiếng khóc..

“Tôi biết cậu cảm thấy thế nào, tôi hiểu mà! Nhưng… Chúng ta, chúng ta phải nghĩ xa hơn! Chúng ta phải nghĩ cho những người khác nữa!”

Yasser Rahdi đang mếu máo nói với Seol. Khuôn mặt anh ta méo mó và những giọt nước mắt to bằng hạt đậu đang rơi ra từ đôi mắt anh ta.

Dylan nói với giọng điệu trang nghiêm.

“Kazuki. Nhanh lên. Seol không thể giết tôi. Cậu ấy là một người như thế. Vì vậy, cậu nên hành động đi”.

Sau khi nghe điều đó, Kazuki giơ lưỡi kiếm lên cao.

“Cảm ơn Senpai vì những gì anh đã giúp tôi suốt thời gian qua”.

“Đừng nhắc đến nó nữa, nào, nhanh lên”.

‘Chà, như thế còn tốt hơn là trở thành một con rối của Ký sinh trùng’ – Dylan lẩm bẩm.

“Hey, Seol? Cảm ơn nhé. Và giúp tôi gửi lời chào tới hai người kia” – Anh nói với khuôn mặt nhẹ nhõm.

Rồi Dylan mỉm cười. Cùng lúc đó, lưỡi kiếm bổ xuống.

“Dyyylan !!”

Trong khoảnh khắc tiếp theo, mọi thứ chậm lại trong mắt Seol

[Nếu trà hơi nhạt nhẽo thì ráng chịu nhé. Tôi mới tập pha trà gần đây thôi.]

Cậu không thể tin điều này đã xảy ra.

[Ừm. Tôi hiểu ý anh, nhưng tôi cũng đồng ý với suy luận của của Seol. Cậu ta nói có lý đấy chứ.]

Đây không thể là sự thật.

[Đừng lo lắng về điều đó. Khi nào cậu sẵn sàng, chúng ta sẽ tiếp tục. Ai cũng đều quan trọng cả]

Điều này quá nhanh.

[Nghe này. Tôi được cho là thủ lĩnh của Carpe Diem. Nhưng ngay cả tôi cũng thấy khá khó khăn khi cố gắng kiểm soát hai tên ngốc này. Cậu có thể giúp tôi một tay không?]

Đáng lẽ cậu nên nói chuyện với Dylan nhiều hơn một chút.

[Heheh. Trong trường hợp đó, tôi nghĩ rằng nhiệm vụ này sẽ là một cơ hội hoàn hảo để cậu tích lũy kinh nghiệm. Nghe có vẻ như một công việc đơn giản, nhưng khi làm thủ lĩnh, cậu sẽ hiểu thêm rất nhiều thứ. Ngày xưa tôi cũng vậy đấy.]

Tất cả những giọt nước mắt mà Seol đang kìm nén, tuôn ra trong khoảnh khắc.

Uwaaaah !!

Seol Jihu nhảy dựng lên, và giơ cây thương. Cậu định xiên vài con Orc xung quanh, nhưng Kazuki đã ngăn cậu lại kịp thời.

THỊCH!

Seol ngã sấp mặt xuống sàn nhà.

“…”

Một sự im lặng bao trùm tất cả. Sau đó, Kazuki lên tiếng.

“Ngừng lại đi. Cậu biết phải làm gì mà” – Kazuki cất kiếm vào bao, khuôn mặt vô cùng ảm đạm.

“Tôi đã nói điều này lúc nãy,phải không. Nếu nhiễm trùng ở giai đoạn đầu, chúng ta có thể hy vọng. Nhưng Dylan đã ở giai đoạn giữa. Ali thậm chí đã sang giai đoạn cuối. Hơn một nửa cơ thể anh ta đã bị xâm chiếm. Dù là con gái của Luxuria hiện thân, tôi nghĩ cũng bó tay thôi”.

Seol Jihu không nói gì.

Cậu không mở miệng, vì tất cả những gì cậu có thể làm là rơi nước mắt khi nghẹn ngào. Những tiếng nấc và tiếng rên vô thức tuôn ra từ cổ họng.

Cậu biết. Thậm chí cậu chuẩn bị cho khả năng tồi tệ nhất.

Nhưng, hy vọng trong cậu đã cháy lên khi tìm thấy Hugo. Cậu thậm chí còn hạnh phúc khi thấy Dylan tỉnh lại. Cậu không ngờ mọi thứ lại diễn ra theo cách này. Những gì vừa diễn ra, thậm chí còn tồi tệ hơn cả một cơn ác mộng.

“Để anh ta chết ở đây, còn tốt hơn là bị lây nhiễm. Ít nhất, anh ta có thể trở về Trái đất và…”

Kazuki vừa nói vừa châm lửa.

Phừng!

Ngọn lửa bốc lên và nhanh chóng bao phủ thân thể người thủ lĩnh của Carpe Diem.

Nhìn Dylan từ từ biến thành tro bụi, Seol Jihu đập đầu xuống sàn.

Một tiếng kêu đau khổ, giống như một con thú hoang đang gào thét, vang vọng trong căn phòng này.

Kazuki nhìn Seol, đôi mắt chán nản và mệt mỏi. Đôi vai anh ta rũ xuống.

“Yasser Rahdi, anh và Seol hãy trở lại vòng tròn ma thuật”.

Đội cứu hộ được thành lập để cứu những người bị bắt. Tuy nhiên, Seol là một tân binh. Đây là lần đầu tiên cậu ta chịu đựng cảm giác mất mát khi thấy những người bị bắt, dù còn sống nhưng vẫn không thể cứu được.

Kazuki hiểu rõ điểm này. Buộc ai đó phải chứng kiến và cảm nhận nỗi đau khổ này, sẽ khiến họ bị ám ảnh. Đứng cạnh anh ta, Mary Rhine thở dài buồn bã.

“….Tôi hiểu rồi. Để đó cho tôi.Xin lỗi mọi người”

Yasser Rahdi đã cố gắng giúp chàng trai trẻ đứng dậy. Nhưng, Seol Jihu không muốn nhúc nhích.

“…”

“Seol, chúng ta không có thời gian đâu. Nhanh lên, đưa tôi cục rudium.” – Kazuki kẽ lay Seol.

“Tôi sẽ đi.”

“Cái gì cơ?”

“Tôi sẽ đi cùng mọi người”.

Seol Jihu thốt ra những lời ngắn gọn, rồi lồm cồm bò dậy. Dù đôi chân còn run rẩy, cậu vẫn chống vào cây thương để đứng lên.

Dylan đã chết.

Cảm xúc của cậu chưa lắng xuống.

Nước mắt cậu không ngừng tuôn rơi và cậu cũng không chấp nhận thực tế chết tiệt này.

Tuy nhiên, vẫn có những người đang chờ được giải cứu. Cậu không thể trở thành gánh nặng. Cậu buộc cơ thể mình phải di chuyển một lần nữa.

“Không thể nào. Với tình trạng hiện tại, cậu sẽ trở thành một trở ngại. Tôi biết khuôn mặt của Công chúa, vì vậy cậu không cần phải lo lắng. Cứ quay lại trước đi”.

“Vấn đề không phải là khuôn mặt của công chúa” – Seol lắc đầu.

“Còn lại ba tù nhân. Chúng ta cần ít nhất ba người để giải cứu họ”.

Những lời đó không sai chút nào. Kazuki lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chàng trai, trước khi đưa tay bóp trán.

“… Yasser Rahdi, còn anh thì sao?”

“Tôi xin lỗi. Tôi… Tôi không thể. Tôi không nghĩ mình có thể đi tiếp”.

“Ok. Quay lại bảo vệ Ian và Hugo. Ba chúng tôi sẽ đi xuống cầu thang.”

Yasser Rahdi lặng lẽ gật đầu và quay lưng bỏ đi.

“….Đi nào.”

Kazuki dẫn hai người bước xuống cầu thang dẫn xuống tầng ngầm thứ hai.

‘….Công chúa. Hãy chờ tôi.’

Khi bước chân xuống tầng dưới, một ngọn lửa bùng cháy dữ dội trong mắt Seol Jihu.

----------------------------------

Mấy chương này dịch thấy ghê qué