Chương 80: Tôi k muốn sống như vậy nữa

Đúng như Chohong đoán, một lần nữa cuộc họp lại đi vào bế tắc. Vấn đề không phải là do những người trong nhóm cứu hộ bất tài. Đây đều là những cá nhân xuất sắc, nhưng trước đối thủ vượt trội, họ không thể làm gì khác ngoài việc vò đầu bứt tóc rồi lại thở dài.

Thế nên, sự xuất hiện của Seol Jihu và kế hoạch đột kích của cậu giống như một ánh sáng cứu rỗi, một tia hy vọng mỏng manh xuyên qua bóng tối.

“Thật đáng kinh ngạc. Quá tuyệt vời.”

Ian liên tục bày tỏ sự ngưỡng mộ khi nghiên cứu tấm bản đồ vẽ tay. Không còn dấu vết của một lão già hám gái và tinh nghịch nữa, ông ta đang hoàn toàn nhập tâm và đắm chìm trong suy tưởng. Giống như một người chết đuối vớ được cọc, ông già săm soi tờ giấy như thể muốn dán hai con mắt lên đó.

“Mặc dù không phải là Dịch chuyển tức thời hay Lỗ hổng không gian, nhưng cổng ma thuật cũng là một giải pháp hoàn hảo. À không! Chờ đã! Tải trọng của cổng ma thuật phụ thuộc vào mana của người nạp ma lực nên… Chết tiệt! Tôi biết mà…”

Ian liên tục lẩm bẩm, trong khi cây bút trong tay viết nguệch ngoạc lên cuốn sổ.

Một người đàn ông nào đó nhìn ông già với biểu hiện đầy e ngại. Đôi mắt anh ta lướt qua tấm bản đồ và khẽ mím môi chờ đợi.

“Để xem nào! Chu đáo qua, ông ta đã giải thích mọi vấn đề ở đây. Như thế này… Xét theo ma lực của tôi thì giới hạn trọng lượng tối đa cho mỗi lần dịch chuyển là một tấn. Nếu để dành chỗ cho những người quay về thì… Arg, không được, điều đó sẽ làm giảm thời lượng tồn tại của cổng ma thuật!”

“Ngài Ian!”

Người đàn ông nọ không thể chịu đựng được nữa và gọi to. Ian bối rối ngẩng đầu lên.

“Chúng ta có thể tin tưởng vào thông tin này không?”

“…”

Sự nghi ngờ này là hoàn toàn chính đáng. Rốt cuộc, những thông tin này quá xuất sắc, vượt quá khả năng tìm hiểu của một Chiến binh cấp 2.

Suốt bao ngày qua, họ như chìm vào màn đêm u ám của thất vọng và bất lực. Rồi bây giờ, Seol mang tới cho họ một viễn cảnh màu hồng hoàn hảo. Đơn giản là họ bị sốc và không dám tin rằng mọi chuyện lại thuận lợi như thế.

“Anh ấy nói đúng. Tôi muốn gặp người đàn ông này và trò chuyện một chút”

Ian nói với giọng đầy hy vọng, nhưng Seol Jihu lắc đầu.

“Rất tiếc, ông ấy đã ẩn dật rồi. Và ông ta không muốn lộ diện trước mặt mọi người nữa.”

“Vậy sao… Nếu thế thì đành tôn trọng quyết định của ông ấy vậy.” – Ian gật gật đầu.

Người đàn ông nọ lại lên tiếng.

“Tôi thừa nhận rằng đây là một kế hoạch rất tốt. Tuy nhiên, vẫn có một yếu tố rủi ro ở đây. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu đây là một cái bẫy?”

“Tôi hiểu nỗi lo của cậu” – Ian đột ngột cắt lời người đàn ông đó – “Nhưng đừng lo, tôi sẽ kiểm tra kỹ từng từ từng chữ. Với kỹ năng của mình, tôi có thể đánh giá được tính xác thực của kế hoạch này. Hay là cậu không tin tôi?”

Nghe những lời quyết đoán của Ian, người đàn ông bối rối lùi lại. Trong khi đó, Ian tiếp tục.

“Thay vào đó, chúng ta cần lo lắng về chuyện khác. Bây giờ, đã có một kế hoạch khả thi, chúng ta phải hành động nhanh lên. Gần chục ngày đã trôi qua rồi”.

Ian xé tờ giấy mình đang tính toán ra khỏi cuốn sổ và đưa nó cho Cinzia.

“Đây là tọa độ của nơi ẩn náu trong dãy núi Arden. Cô hãy liên hệ với Vệ binh hoàng gia và yêu cầu họ tìm kiếm địa điểm này”.

“Khỏi cần.”

Cinzia giật tờ giấy, mỉm cười và quay đi.

“Chúng tôi có sẵn một mạng lướt dò tìm xuất sắc nhất đất nước này. Để đó tôi lo. Chừng ba, bốn ngày là đủ.

“Sao cũng được, nhưng phải nhanh lên.”

Cinzia gật đầu và rời khỏi phòng. Ian nhìn theo cô một lúc, trước khi đưa mắt về phía Seol Jihu với một chút phấn khích trên khuôn mặt.

“Tuyệt lắm chàng trai! Cậu đã đóng góp một thứ tuyệt vời đầy”

“Không có gì. Vẫn còn quá sớm để nói điều đó.” – Seol Jihu khiêm tốn trả lời.

“Không phải đâu. Thứ này quá đáng giá ấy chứ”.

Ian thở dài thoát. Ông thực sự cảm thấy nuối tiếc. Giá như họ có thông tin này ngay từ ban đầu, mọi chuyện sẽ không diễn biến tệ như vậy.

“Và… Cái thứ được gọi là rudium này. Nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, chúng ta sẽ không gặp phải bất kỳ thương vong nào. Dù tôi có nói gì đi nữa, cũng không đủ để cảm ơn cậu”.

“Đừng quá lạc quan, ngài Ian. Có rất nhiều biến số trong kế hoạch này.”

“Tất nhiên. Nhưng vẫn còn tốt hơn hàng chục lần so với ban đầu”

Ian hơi ngập ngừng. Ông liếc nhìn Chohong, và cuối cùng cũng lên tiếng.

“Seol à…”

“Vâng?”

“Tôi sẽ báo cáo kỹ lưỡng cho hoàng gia về những đóng góp của cậu. Kể cả khi nhiệm vụ này thất bại.”

“…?”

“Tất nhiên, nếu chúng ta thành công, thì tôi sẽ đảm bảo rằng công trạng của cậu sẽ được ghi nhận nhiều hơn ai hết. Điều đó nghĩa là…”

“Ý ngài là gì? Cứ nói thẳng ra xem nào?”- Seol Jihu ngơ ngác nghiêng đầu.

“Thì, những gì tôi muốn nói là….” – Ian gãi đầu. Có vẻ như ông đang cố sắp xếp những ngôn từ của mình sao cho hợp lý nhất.

“Những gì cậu mang tới cho chúng tôi quá tuyệt vời, quá xuất sắc, quá đủ…”

Nghe đến “quá đủ”, Seol mới hiểu ý của Ian. Ông già muốn nói rằng Seol Jihu không cần thiết phải tham gia vào nhiệm vụ này.

“Tôi sẽ là một trở ngại cho mọi người ư?”

Ian suy nghĩ rằng trong một hoặc hai giây trước khi lắc đầu quả quyết.

Về cơ bản, Seol không phải là một gánh nặng. Chiến lực của cậu vượt xa một người cấp 2 thông thường. Mặt khác, đây là một nhiệm vụ giải cứu, tốc độ là thứ quan trọng nhất. Khi ấy, đôi Bông tai Festina của Seol có thể đem lại hiệu quả bất ngờ.

Hơn nữa, Seol cũng là một thành viên của Carpe Diem, nghĩa là cậu ta có đủ tư cách để tham gia. Chưa kể cậu còn là người mang kế hoạch này về, nếu gạt cậu ta ra khỏi nhóm giải cứu thì thật hồ đồ.

Khi Ian còn chưa kịp trả lời, Seol Jihu đã bỏ cục rudium. vào túi. Đó là một lời khẳng định quá rõ ràng, bởi khối rudium cũng là một chìa khóa quan trọng của kế hoạch này. Ian chỉ có thể cười khúc khích.

“Vậy là, cậu sẽ đi cùng với chúng tôi?”

“Vâng.”

“Cậu thật sự là một chàng trai thú vị” – Ian lắc đầu bất lực – “Nếu cậu đã quyết định, thì tôi cũng không cản. Nhưng mà, hãy cẩn thận đấy”.

Seol Jihu lặng lẽ gật đầu.

*

Đúng như Cinzia đã nói – sau ba ngày, đội của cô đã tìm thấy thông tin cụ thể về nơi ẩn náu trong dãy núi Arden. Ian xác nhận trạng thái của vòng tròn ma thuật thông qua Tinh thể giao tiếp, xem xét kỹ lưỡng về kế hoạch một lần nữa, và đưa ra quyết định cuối cùng.

Có sáu người họ phải giải cứu.

Richard Hugo, Cấp 4.

Ayase Yui, Cấp 5.

Edward Dylan, Cấp 5.

Erica Lawrence, Cấp 6.

Ibrahim Ali, Cấp 5.

Teresa Hussey, Cấp 5.

Đội cứu hộ nhanh chóng được thành lập. Vấn đề là, có tới sáu người bị bắt. Nếu cả sáu tù nhân được giải cứu, rất có thể cánh cổng ma thuật sẽ bị quá tải.

Cũng có người nêu ý tưởng rằng hãy tách ra làm nhiều nhóm để quay về, nhưng Ian cho biết, ông không đủ mana để dịch chuyển nhiều lần. Ngay cả việc duy trì vòng tròn ma thuật trong 30 phút cũng đủ vất vả lắm rồi.

Cuối cùng, Ian chốt danh sách là 6 người tham gia. Đội cứu hộ bao gồm Pháp sư Ian – kích hoạt và duy trì cánh cổng ma thuật, Seol Jihu và Chohong – nhận nhiệm vụ xâm nhập và nhận diện. Ba thành viên còn lại bao gồm một cung thủ cấp 5 làm tiên phong, một linh mục cấp cứu hồi sức và một Chiến binh cấp 4 bọc hậu.

Vì mục tiêu của nhiệm vụ đã rõ ràng, nên không ai bị ép buộc tham gia. Ngược lại, chỉ có những người tình nguyện và có mối quan hệ sâu sắc với các nạn nhân mới được chấp nhận.

Lần này, Ian hành động hết sức thận trọng. Một lần thất bai là quá đủ, và lần này họ bắt buộc phải thành công. Vì vậy, ông và Seol đã tính toán một số tình huống có thể xảy ra, và sau khi giải quyết hết các rủi ro, cả nhóm mới khởi hành đến dãy núi Arden.

Nơi ẩn náu nép mình kín đáo trong một trong những thung lũng của dãy núi Arden. Nó chỉ lớn bằng một căn hộ nhỏ dành cho người độc thân, rộng chừng hai mươi mét. Trong phòng không có gì đáng chú ý, ngoài một bệ hình vuông ở giữa phòng, cùng vô số hình họa và pháp kỹ điêu khắc xung quanh để tạo ra một vòng tròn ma thuật.

Dù chỉ có sáu người tham gia nhiệm vụ giải cứu, song Haramark vẫn điều động một lượng nhân lực hậu cần khả đông đảo. Ngoài các lính gác, hoàng gia còn cử thêm các linh mục, y tá… để xử lý trong trường hợp các tù nhân gặp thương tích. Vì vậy, toàn bộ khu vực đã trở nên khá nhộn nhịp.

“Hãy tưởng tượng cánh cổng ma thuật này như một cánh cửa quay tự động”.

Ian đang giải thích cho đội cứu hộ.

“Thời khắc ma thuật kích hoạt, một con đường xuyên qua không gian thứ nguyên sẽ nối giữa nơi này tới phòng thí nghiệm Hoàng gia. Chúng ta cần hoàn thành nhiệm vụ trong vòng 30 phút và nhanh chóng quay trở lại. Nếu không, cánh cửa sẽ đóng lại và… tèo téo teo!”

Mọi người ở đây đã nghe Ian nói đi nói lại chuyện này, nên ai cũng phát ngán.

“Được rồi, được rồi. Tôi sắp khởi động đây. Mọi người đã chuẩn bị xong chưa?”

“Ổn rồi.”

Cung thủ được giao nhiệm vụ tiên phong lên tiếng trả lời.

“Rất tốt. Nhớ nhé mọi người. Không cần biết tình hình ra sao, nhưng nếu hoàn cảnh trở nên tồi tệ, tôi buộc phải trở về một mình.”

Ian cảnh báo cả nhóm, rồi vỗ tay ra hiệu.

“Có thể mất một chút thời gian để kích hoạt cánh cổng ma thuật. Mọi người có thể thư giãn vài phút. À, nhưng đừng đi lang thang quá xa.”

Seol Jihu đứng im như một pho tượng. Nắm chặt ngọn giáo, cậu nhìn thẳng vào vòng tròn ma thuật. Sự căng thẳng khiến tim cậu đập liên hồi, và mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán.

Nếu muốn, cậu ta có thể rút lui ngay bây giờ. Nhưng, Seol không thể để bản thân bị nuốt chửng bởi nỗi sợ hãi.

Trong lúc suy nghĩ miên man, Seol chợt nhớ ra và kích hoạt ‘Cửu nhãn’. Trước mắt cậu, bàn thờ màu tro từ từ thay đổi màu sắc của nó.

‘Nó màu vàng!’

Seol Jihu nắm chặt tay. Tất nhiên, cậu hiểu rằng ‘Yêu cầu chú ý’ không phải là thông báo an toàn. Chỉ cần di chuyển sai một bước, màu sắc có thể thay đổi thành màu cam, đỏ hoặc thậm chí là màu đen ngay lập tức.

Nhưng, dù sao đi nữa, màu sắc hiện lên trong mắt cậu lúc này chỉ là màu vàng. Điều này chứng tỏ rằng nhiệm vụ giải cứu này có thể thành công.

Seol tắt ‘Cửu nhãn’ và bắt đầu củng cố quyết tâm của mình thêm một lần nữa. Tuy nhiên, khi anh đang làm điều đó, một người đàn ông mặt tái nhợt bất ngờ đến gần Seol. Cậu ta đã gặp người đàn ông này nhiều lần trong các cuộc họp chiến lược.

Người đàn ông này là một anh chàng khá đẹp trai, sở hữu nét mặt sắc sảo. Anh ta chính là Cung thủ cấp 5 được giao nhiệm vụ đóng vai trò tiên phong.

“Cảm ơn.”

Anh bày tỏ lòng biết ơn gần như ngay lập tức, khiến Seol Jihu chớp mắt bối rối.

“Tạm thời tôi chỉ có thể nói vậy. Nếu chúng ta giải cứu họ thành công, tôi sẽ đền ơn cậu để bày tỏ lòng thành của mình”

“Dù sao chúng ta cũng ở trên cùng một chiếc thuyền. Đừng ngại. Có người thân nào của anh bị bắt làm tù binh ư?”

Cung thủ gật đầu trước câu hỏi lịch sự của Seol.

“Em gái của tôi, Ayase Yui.”

“Lần trước, anh không đi cùng cô ấy à?”

“Tôi đã nói với con bé rằng chuyến đi đó rất nguy hiểm. Nhưng nó bị lóa mắt trước phần thưởng khổng lồ của Hoàng gia và cuối cùng…”

Đôi mắt của người đàn ông nheo lại. Anh khẽ thở dài và lắc đầu.

“Tôi đang đảm nhận vai trò là tiên phong của đội cứu hộ này và Ngài Ian đã đảm nhận vai trò thủ lĩnh. Nhưng…. Tôi sẽ coi trọng ý kiến của cậu tương đương với hai chúng tôi.”

Seol Jihu không biết trả lời và chỉ có thể gật gật đầu. Đây là lần đầu tiên có một cung thủ cấp cao lại coi trọng cậu đến vậy.

“Cậu là người đã mang kế hoạch đến đây, và cả khối rudium nữa. Tôi cũng nghe nói rằng cậu còn đóng góp rất nhiều công sức trong trận chiến ở Pháo đài Arden.”

Nam thanh niên đột nhiên đưa tay ra.

“Tên tôi là Ayase Kazuki. Cùng cố gắng hết sức mình nhé’.

“Tôi là Seol.”

Ayase Kazuki bắt tay với Seol rồi quay người bỏ đi. Gần như ngay lập tức, có tiếng vải xào xạc sau lưng Seol Jihu, nên cậu vội quay lại. Đôi mắt Seol mở to như hai cái bóng đèn. Có một người khá bất ngờ đang đứng đó.

“Cô… cô Agnes?”

“Cuối cùng, cậu cũng quyết định đi ư?” – Agnes đang nhìn Seol bằng ánh mắt lo lắng.

“Tôi tưởng cô vẫn chưa hồi phục?”

“Tôi đã được các linh mục cấp cao chữa trị. Ít nhất thì bây giờ tôi có thể đi dạo xung quanh”.

Nhìn kỹ hơn, có vẻ sức khỏe của cô đã cải thiện rất nhiều so với trước đây. Dễ thấy nhất là cô không cần quấn băng khắp người như xác ướp nữa.

“Nhưng… cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục mà. Nếu vết thương của cô rách toạc ra thì sao?”

“Đừng lo, Hoàng gia đã chuẩn bị sẵn một trung tâm y tế ngay gần đây. Thay vi lo cho tôi thì…”

Đôi mắt của Agnes nheo lại.

“Cậu thực sự muốn đi?”

“Đúng.”

“Nếu cậu muốn rút lui ngay bây giờ, cũng không ai dám phàn nàn gì. Cậu biết điều đó chứ?”

“Cả cô cũng nói vậy sao, Agnes??”

Một nụ cười gượng gạo hình thành trên môi Seol Jihu. Trước đó, Chohong cũng gợi ý rằng cô muốn Seol quay về. Cô không nói thẳng, nhưng nét mặt và hành động của Chohong thì quá dễ đoán.

“Tôi chỉ tò mò thôi.”

Agnes từ từ đẩy kính của mình lên mũi trước khi tiếp tục.

“Nghĩ lại thì, cậu cũng đã làm một cái gì đó tương tự trong Khu vực trung lập.”

”…”

“Nhưng tại sao cậu phải mạo hiểm như thế?”

Thành thật mà nói, ngay cả bản thân Seol Jihu cũng không tự tin trả lời câu hỏi đó một cách rõ ràng và chính xác.

Cậu biết rất rõ lý do tại sao những người khác muốn cậu rút lui khỏi nhiệm vụ này. Một chiến binh cấp 2 như cậu, chỉ cần đứng vào vòng tròn ma thuật thôi cũng đủ nguy hiểm rồi. Nếu không nhờ những thành tựu đã đạt được, chắc chắn không ai đồng ý cho Seol tham gia đội cứu hộ.

Agnes có lý do để thắc mắc.

Chẳng hạn, Ian tham gia vì cảm thấy mình phải có trách nhiệm. Chohong tham gia vì lòng trung thành với Dylan. Ayase Kazuki muốn cứu em gái, và hai người kia cũng có lý do cá nhân của riêng họ. Tất cả họ đều có lý do quan trọng để tham gia, dù biết điều đó có nghĩa là họ phải đặt cược sinh mạng.

“Cậu chắc chắn sẽ nhận được phần thưởng, nên chuyện này không phải vì lòng tham. Cậu cũng mới tham gia Carpe Diem, tình cảm đồng đội không thể sâu sắc như Chung Chohong. Vậy tại sao cậu lại tình nguyện cho nhiệm vụ này? Tại sao không ở đây, an toàn và chờ đợi?”

“Vì tôi không muốn vậy”.

Seol Jihu buột miệng. Thấy Agnes vẫn đứng đó chờ mình, cậu tiếp tục giải thích:

“Chà, tôi không chắc lắm. Nhưng tôi nghĩ, tôi không muốn dễ dãi như trước nữa”.

Agnes bối rối, không hiểu câu trả lời của Seol.

Dễ dãi với bản thân. Chính là điểm đặc trưng của Seol ngày trước.

Cậu biết đánh bạc là chuyện tệ hại. Cậu biết mình không nên đến sòng bạc nữa. Cậu biết rằng mình đang chìm vào vũng lầy. Nhưng cậu luôn tự nhủ rằng “nốt lần này nữa”. “Thêm một lần nữa”. “Chỉ một lần nữa thôi”. Cuối cùng, sau những lần như thế, cuộc đời cậu đã trở thành một mớ hỗn độn.

Bây giờ cũng vậy. Seol có thể mặc kệ mọi người. Cậu có thể ở đây, nhàn hạ chờ đợi kết quả, và kiểu gì cũng nhận được phần thưởng.

Tuy nhiên, Gula đã nhắc nhở cậu rồi. Rằng tương lai không dễ thay đổi. Rằng cậu phải trải qua những thử thách và đau khổ không thể tưởng tượng được. Rằng cậu cần vượt quá giới hạn của chính mình.

Nếu cứ thỏa hiệp, cứ dễ dãi với bản thân, liệu cậu có trưởng thành được không?

Lần đầu tiên sẽ khó khăn, nhưng từ lần thứ hai trở đi, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn. Còn nếu cậu cứ thỏa hiệp, cậu sẽ giậm chân tại chỗ. Dao có mài mới sắc, thép có luyện mới bền. Ý nghĩ đó bùng lên mạnh mẽ trong đầu Seol.

Và vì vậy, Seol Jihu quyết định không bao giờ dễ dãi với chính bản thân mình nữa.

“Tôi không muốn sống như thế.”

Seol Jihu nở một nụ cười sảng khoái.

“…”

Agnes ngỡ ngàng. Dù hơi bất ngờ, nhưng cuối cùng cô cũng lặng lẽ nhắm mắt và chấp nhận lời giải thích của Seol.

“…Tôi hiểu.”

Một thoáng im lặng sau đó, cô tiếp tục.

“Nếu cậu đã quyết, thì tôi không thể nói gì thêm nữa.”

Agnes nói với giọng nghiêm túc, rồi đột ngột ngẩng đầu lên. Từ từ và chậm rãi, cô cởi bỏ quần áo.

Seol Jihu bị bất ngờ trước màn thoát y đột ngột đó và há hốc mồm ngơ ngác. Nhưng sau đó, cậu nhăn mặt và những giọt mồ hôi tụ lại trên trán. Mặc dù những vết thương đang hồi phục, nhưng chỉ nhìn qua dấu vết cũng đủ thấy, Agnes đã rơi vào cảnh thập tử nhất sinh.

“Tôi hoàn toàn tự tin, ngay cả khi bị bao vây” – Agnes cuối cùng cũng lên tiếng nói tiếp.

“Một số Orc đột biến đã cố gắng tấn công chúng tôi, nhưng chúng không phải là đối thủ khó khăn.”

Giọng của Agnes hoàn toàn bình thản.

“Tôi chắc chắn một điều rằng, trong trận chiến đó, tôi chưa bao giờ để mất cảnh giác một lần. Có nghĩa là, tôi đã tập trung tất cả bản thân mình để theo dõi mọi động tĩnh xung quanh”.

“Tuy nhiên, chỉ một phát súng” – Giọng cô trở nên trầm hơn và đột ngột dừng lại.

“Có một kẻ bắn tỉa trong hàng ngũ Ký sinh trùng?” – Seol Jihu hỏi lại, bối rối.

“Đây là tất cả những gì tôi có thể mô tả về thứ đó” – Agnes lắc đầu.

“Tôi nghe thấy một thứ gì đó tương tự như tiếng súng, và mọi thứ trước mắt tôi trở nên ‘trắng’. Khi tôi nhận ra, một cái lỗ đã xuất hiện trên xương sườn của tôi.”

Agnes chỉ vào vết thương. Seol Jihu nuốt nước bọt.

“Nhờ phép chữa trị kịp thời của Linh mục, tôi mới có thể đứng đây. Nhưng, ngay phép Hồi phục Tuyệt đối cũng không thể chữa lành hoàn toàn. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi có cảm giác cận kề cái chết”

“Hồi Phục Tuyệt đối cũng không thể chữa lành?”

Hồi Phục Tuyệt đối – Phép Hồi phục cấp Huyền thoại, câu thần quyền năng của những Đại Tư tế và các Linh mục cao cấp được thần linh công nhận. Đó là một câu thần chú cực kỳ khó khăn, đến nỗi Maria kiệt quệ dù chỉ sử dụng nó có một lần.

Vậy mà câu thần chú đó cũng không chữa lành được cho Agnes? Đó thực sự là một câu chuyện khó tin.

Đúng lúc đó, Seol nghe thấy tiếng xôn xao.Những tia sáng rực rỡ đang len lỏi dọc sàn nhà, dưới chân cậu. Ian đã kích hoạt xong vòng tròn ma thuật.

“Có vẻ như đến lúc cậu phải đi rồi”- Agnes đưa tay mặc lại áo.

“Cảm ơn vì lời khuyên của cô.”

“Nhớ lấy. Hãy chú ý đến tên xạ thủ vô hình.”

“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó. Hẹn gặp lại cô sau 30 phút”

Seol Jihu tạm biệt và vội vã bước vào vòng tròn ma thuật đang phát sáng.