Một lát sau im lặng, Seol Jihu khẽ lên tiếng.
“Chúng ta cần phải giải cứu họ, đúng không?”
“Mọi người đang ở đây để thảo luận về vấn đề đó.” – Ian trả lời.
“Kể cả đây không phải là một nhiệm vụ, chúng ta vẫn cần giải cứu họ. Nhưng…”
“Nhưng sao cơ?”
Ian gục đầu, khuôn mặt ông lộ rõ vẻ căng thẳng và cay đắng.
“Sau vụ đột kích lần trước, chắc chắn bọn chúng đã thắt chặt an ninh hơn. Trừ khi chúng ta huy động được một lực lượng có sức mạnh hủy diệt, nếu không, khả năng thành công cũng cực kỳ thấp”.
“…”
“Vấn đề là, lực lượng lần trước chính là tổ đội tốt nhất có thể tìm được ở Haramark, vậy mà vẫn thất bại. Lần này, tương quan sức mạnh giữa hai bên chênh lệch như khoảng cách giữa trời và đất.” – Ian nhăn nhó.
Từ trước đến nay, nhân loại chưa bao giờ chủ động tấn công trước. Không phải vì họ không dám tấn công, mà vì họ biết rõ kẻ địch mạnh tới mức nào. Ngay cả việc tự vệ và phòng thủ cũng vất vả lắm rồi. Vậy mà lần này, họ phải tấn công doanh trại của địch? Điều này nghe thật hài hước, y như tự đào hố chôn mình vậy”.
“Vậy… chúng ta có thể hợp tác với Liên minh Thú nhân không?”
“Bọn tai đang bàn bạc về chuyện đó. Chính họ là những người đã cung cấp thông tin cho chúng ta, chắc chắn họ cũng có sự chuẩn bị ở mức độ nào đó. Nhưng…”
Ian suy nghĩ một lúc, trước khi lắc đầu.
“Rất có thể họ cũng đang phải chịu những tổn thất to lớn. Nghĩ xem, họ vừa phải từ bỏ Pháo đài Tigol, một cứ điểm vô cùng quan trọng. Có lẽ họ còn gặp khó khăn lớn hơn chúng ta ấy chứ…”
Seol Jihu vô thức nắm chặt tay hơn.
Phải làm gì đây? Chỉ nghe lời nói của Ian cũng đủ thấy khó khăn rồi. Giống như đem một đội quân áo vải cầm gậy gộc đi tấn công Vạn Lý trường thành. Trong tình thế này, Seol có thể làm gì? Đứng một chỗ mút ngón tay như một đứa trẻ???
“Như cậu thấy, bọn ta vẫn đang cố gắng tìm cách, nhưng chưa có phương án nào khả thi. Cảm giác như húc đầu vào đá vậy”.
‘Mình nên làm gì đây?’
Trong cơn tuyệt vọng, Seol Jihu cố gắng đào sâu ký ức của mình. Nhưng vô vọng. Cậu không thể nhớ được nội dung của một giấc mơ đã xuất hiện từ lâu.
‘Khốn nạn. Nếu biết thế này, mình đã ghi lại mọi thứ ngay khi tỉnh dậy.’
“Ước gì có Sung Shihyun ở đây…” – Ian chán nản than thở. Giọng ông thều thào như sắp chết đến nơi.
Sau một hồi nghĩ ngợi, Seol Jihu bất ngờ mở miệng lần nữa.
“Ở đâu?”
“Hmm?”
“Trang trại đó. Nó nằm ở đâu?”
Ian không trả lời ngay mà ngó sang Chohong. Tuy nhiên, cô ấy vẫn không nói gì. Chính xác là cô cúi gằm mặt và né tránh ánh mắt của Seol. Không mất nhiều thời gian, Ian nhanh chóng đoán được tình hình và thận trọng lên tiếng.
“Tôi phải nhấn mạnh rằng đây không phải là vấn đề mà cậu có thể can thiệp. Điều đó là không thể, không nên và không phù hợp”.
“Ngài Ian…”
“Đừng hiểu sai ý tôi. Tôi không hề xem thường khả năng của cậu. Tuy nhiên, cả hai sự kiện tại Khu rừng Khước từ và Pháo đài Arden đều là trò chơi trẻ con so với vụ việc này. Không, quan trọng hơn, vấn đề này có thể là sự kiện mấu chốt làm thay đổi dòng chảy lịch sử của Thiên đường.
“Nhưng ít nhất, ngài có thể cho tôi biết vị trí được không?”
Ian liếm môi một chút. Ông ngập ngừng.
“…. Nếu chỉ là vị trí…”
Ian nói với vẻ mặt bất lực.
“Trang trại đó nằm trong lãnh địa của Công tước Delpinion”.
“Chính là khu thí nghiệm của Đế chế năm xưa”.
Khoảnh khắc đó, một tia sáng lóe lên trong mắt Seol.
Mọi người vẫn tiếp tục bàn bạc một lúc lâu.
Ồn ào, xôn xao.
Những lời đề nghị, những câu phản biện, những tiếng thở dài, những tiếng sụt sịt. Nhưng không có ý kiến nào phù hợp. Mọi chuyện chẳng đâu vào đâu cả.
Sau khi buổi họp kết thúc, Chohong không trở về văn phòng của Carpe Diem ngay. Không, nói đúng hơn là cô ấy không thể.
Sau khi nghe những lời của Ian, Seol Jihu tiếp tục lặng lẽ chìm vào suy tưởng và khi buổi họp kết thúc, cậu lặng lẽ bỏ đi. Thậm chí Seol không đề nghị Chohong đi cùng mình. Cậu không nói bất kỳ câu nào cả.
Chohong cảm thấy áp lực nặng nề khi nhìn theo bóng lưng Seol càng lúc càng đi xa.
“Arggg! Chết tiệt.”
Chohong ngập ngừng đi lên rồi đi xuống, đi tới rồi đi lui không biết bao nhiêu lần trước cửa văn phòng. Cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu và bước lên cầu thang để vào nhà.
Cô lắc đầu vài cái, mở toang cánh cửa, và trố mắt nhìn.
Hàm cô như sắp rơi xuống.
Trong phòng, Seol Jihu đang chuẩn bị hành lý.
Chohong đứng đó, ngơ ngác nhìn Seol cất đồ đạc vào túi hành lý của mình.
“Cậu…”
“…”
“Này! Cậu làm gì đấy?”
“Tôi phải đi”
Seol Jihu thậm chí không thèm quay lại. Chohong gần như nhảy dựng lên vì sợ hãi. Một lúc sau, cô cố nở nụ cười khúc khích.
“Không đời nào. Không phải thế, phải không?
“Cái gì không phải?”
“Cậu đang tức giận và muốn làm mình làm mẩy với tôi chứ gì. Được rồi, được rồi. Tôi hiểu rồi. Này, chúng ta hãy bình tĩnh và ngồi xuống nhé. Hãy nói chuyện như những người trưởng thành. Được không?”
“Ha! Nói chuyện một chút?” – Seol Jihu khịt mũi chế nhạo – “Cô nghĩ tôi định làm gì? Một mình lao vào trang trại của địch để tự sát hả?”
‘Lẽ nào cậu ấy định…’ – Chohong run rẩy. Khuôn mặt cô đầy những cảm xúc lẫn lộn, phức tạp. Tuy nhiên, Seol Jihu hoàn toàn không để ý đến điều đó. Cậu vác chiếc túi qua vai và cuối cùng, nhặt cây giáo của mình lên.
Thông thường chẳng ai lại thu xếp hành lý và ăn mặc như vậy – trừ khi anh ta định đi xa một thời gian.
“Cậu định đi đâu vậy?”
“Không phải việc của cô”.
“Hả????”
“Tôi sẽ tự lo việc này. Tôi cũng muốn làm điều đó bằng chính sức lực của mình.”
Seol Jihu đi ngang qua mặt Chohong. Cô hoảng hốt nhắm nghiền mắt và nhanh chóng nắm lấy cánh tay cậu.
“Này! Cậu định làm thật đấy à?”
“Làm thật? Cô nghĩ tôi đang đùa à?”
“Này!!! Được rồi, chờ đã. Thế này nhé, tôi xin lỗi, được chưa?! Xin lỗi vì đã không nói gì với cậu, nhưng…”
“Không, đấy không phải là vấn đề.”
Seol Jihu đột ngột dừng bước và trả lời cộc lốc.
“Cô đã nói với tôi vài điều. Vấn đề là cô đã nói dối.”
Chohong ấp úng ngẩng đầu lên. Đôi mắt Seol băng giá và không khí lạnh lẽo tỏa khắp văn phòng. Cô nghiến răng và hét lên.
“… Nhưng… Nhưng, cậu cũng nói dối tôi mà!”
“…”
“Tôi biết tôi đã làm cậu lo lắng, nhưng ngay cả cậu cũng vậy mà! Lần trước cậu cũng làm tôi lo lắng.”
“Ít nhất, tôi đã nói cho cô biết, phải không?”
Seol cắt lời cô như một lưỡi kiếm sắc bén.
“Ngoài ra, tôi cũng không bao giờ nói dối cô”.
Khuôn mặt của Chohong dần tái nhợt.
Seol Jihu giật áo ra khỏi bàn tay của Chohong và lặng lẽ bước ra khỏi cửa.
“Này, cậu định đi đâu?”
Không một lời đáp lại. Seol chỉ im lặng bước xuống bậc thềm.
“Hey, Seol !! Nàyyyyy!”
Tiếng gọi tha thiết và van nài của Chohong vang vọng trong không trung. Thế nhưng, bóng dáng cậu sớm biến mất khỏi tầm mắt cô.
Seol Jihu lên xe ngựa.
Ban đầu, lái xe do dự khi Seol yêu cầu anh ta phải đến đích càng nhanh càng tốt và đợi cho đến khi xong việc. Nhưng khi seol móc ra một đồng xu bạc, ánh mắt anh ta thay đổi ngay lập tức.
Kết quả là, chỉ sau 8 giờ, Seol Jihu đã tới làng Ramman. Thời điểm đó là lúc bình minh. Nhưng Seol hiểu rằng lúc này mỗi giây mỗi phút đề quý giá, vì vậy cậu ta chạy như bay và đập thình thình vào một cánh cửa quen thuộc nào đó.
“Trưởng làng! Trưởng làng!”
Vị trưởng làng đáng kính đã già. Ở độ tuổi của ông ta, giấc ngủ là thứ vô cùng quý giá. Ông đã trằn trọc cả đêm, mãi tới gần sáng mới ngủ thiếp đi. Bị đánh thức một cách thô lỗ, ông ta vội vàng kéo mạnh cánh cửa mở ra trong sợ hãi.
Tuy nhiên, sau khi nhận ra vị khách không mời, ông ta sững sờ một lúc rồi nhanh chóng tỏ vẻ khó chịu.
“Huh? Lần này cậu quên mất cách cư xử rồi sao?”
“Trưởng làng, tôi…”
“Nhìn xem! Cậu có biết bây giờ là mấy giờ không?”
“Tôi, uh, tôi xin lỗi.” – Seol Jihu nhanh chóng cúi đầu.
“Nhưng….”
Seol không kịp nói hết câu. Trưởng làng nhanh chóng đọc được sự khẩn cấp hiện trên mặt Seol, và nhanh chóng dịu giọng lại.
“Xem ra cậu đang đối mặt với vấn đề nào đó”.
“Vâng!”
“Vì vậy, cậu quay trở lại để đòi nợ tôi, phải không? Gái gú hay bài bạc mà tốn kém thế?”
“Ông ~ haizz, còn hơn thế…. Tôi thực sự cần sự giúp đỡ của ông!”
Ông già nhíu mày.
Chàng trai trẻ trước mặt Trưởng làng là một Người Trái đất đặc biệt, kẻ đã phát hiện ra danh tính thực sự của ông ta. Lần trước, cậu ta đến đây với vẻ bình tĩnh và thâm trầm, phân tích chính xác từng điểm. Vậy mà lần này, biểu hiện của cậu ta hoàn toàn khác biệt. Có vẻ như chuyện gì đó nguy cấp đã xảy ra.
“Được rồi, vào đây. Và làm ơn, tôi xin cậu. Hạ giọng xuống”
“Vâng, cảm ơn ông.”
“Nào, ngồi xuống đây. Và, hít một hơi thật sâu. Bây giờ, giải thích những gì đã xảy ra một cách chi tiết. Dù vấn đề khẩn cấp đến mấy, thì nóng vội cũng không phải là cách hành xử thông minh.”
Seol Jihu ngồi xuống chiếc ghế mà trưởng làng vừa chỉ. Cậu ta thở dốc và nhanh chóng giải thích chuyện gì đã xảy ra.
*
“Thật là một kế hoạch ngu ngốc.”
Trưởng làng lẩm bẩm khi nghe xong câu chuyện. Ông ta đưa tay bóp trán.
“Đầu tiên, hãy quên chuyện huy động quân đội đi. Quân đội vừa di chuyển là bọn chúng sẽ nghiền nát những khu dân cư gần biên giới, như ngôi làng này. Còn phương án đột kích bằng biệt đội tinh nhuệ, tôi xin lỗi, cũng cực kỳ ngu xuẩn. Hoặc là họ đã đánh giá thấp lũ Ký sinh trùng, hoặc bạn bè của cậu là những kẻ đầu đất”.
Trưởng làng tiếp tục chỉ trích nặng nề.
“Muốn xâm nhập thành công, ít nhất họ phải tiến hành trinh sát kỹ lưỡng. Vậy mà họ vội vàng tổ chức một biệt đội rồi mù quáng lao vào. Đúng là đâm đầu vào chỗ chết. Chậc, chậc. Họ tưởng lũ Ký sinh trùng không có những binh lính tinh nhuệ sao???”
Seol Jihu định cãi lại nhưng phải kìm nén cơn giận. Rốt cuộc, ông già không nói gì sai cả.
“Chà, dù sao thì… Sự xuất hiện của những con Orc đột biến này chắc chắn là một bất ngờ khó chịu. Có lẽ vì quá khẩn cấp nên bạn bè cậu mới đánh mất lý trí và sai lầm như thế”.
Ông già hắng giọng và tiếp tục.
“Như vậy… Tôi đoán cậu đến đây là vì khối rudium của tôi, phải không?”
“Đúng.” – Seol Jihu khẩn trương lên tiếng.
“Rất xin lỗi ông. Tôi biết đó là một kho báu quý giá, nhưng…”
“Hmm, không thật sự lắm.”
“….Gì cơ?”
“Quặng gốc thực sự rất quý giá, còn quý hơn vàng. Nhưng nguyên liệu thô đã được xử lý để tạo ra rudium nên không còn giá trị nữa. Còn về khối rudium, con Quái Ổ của tôi đã bị cậu xử lý, nên tôi không cần nó nữa”.
“…?” – Seol Jihu chớp mắt.
“Ý tôi là, cậu có thể lấy khối rudium.”
“Cảm ơn rất nhiều!” – Seol Jihu vội vàng cúi đầu.
“Không cần cảm ơn, trả hết nợ cho cậu là tôi nhẹ nhõm rồi. Bên cạnh đó, vẫn còn quá sớm để nói lời cảm ơn tôi. Cậu không nhận ra sao?”
“…”
“Fufufu. Nói xem, giả sử cậu mang khối rudium đến đó. Cậu sẽ làm gì tiếp theo?” – Ông lão bật cười.
“Đó là….”
Ngay lúc đó, Seol Jihu không biết phải nói gì.
“Nào nào, chàng trai trẻ. Tôi đã nói điều này một lần và tôi sẽ nói lại lần nữa. Dù vấn đề khẩn cấp đến mấy, thì nóng vội cũng không phải là cách hành xử thông minh.”
Ông lão nhìn chàng thanh niên một lúc rồi nói thêm.
“Cậu đang cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng tôi thấy cậu như đang ngồi trên đống lửa vậy”.
“Tôi chỉ….”
“Fufufu. Chàng trai trẻ, cậu không lừa được mắt tôi đâu. Rõ ràng những hành động của cậu hiện tại đều nóng vội và vô tổ chức.
Khoảnh khắc Seol nghe thấy từ ‘nóng vội’, trái tim Seol giật thót. Cậu lập tức nhận ra những gì trưởng làng đang cố nói với mình.
Seol nhắm mắt lại một lúc để sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
“Cậu chọn đến gặp tôi, đó là một quyết định hoàn toàn chính xác đấy. Nhưng thử nghĩ xem, ngoài rudium, tôi có thể cho cậu thêm thứ gì nữa nào?”
Khi ông già dứt lời, Seol Jihu cảm thấy như một cây búa đập vào đầu.
‘Đù! Mình quên béng mất! Ông ta từng là một Pháp sư của Công tước Delpinion mà?!’
“Fufufu. Tôi từng là Pháp sư xuất sắc nhất trong lãnh địa Công tước đó, chàng trai trẻ”
“Và ông cũng làm việc trong phòng thí nghiệm của Đế chế!”
“Không chỉ làm việc ở đó, mà còn làm trong rất nhiều năm. Tôi biết rõ nơi đó như lòng bàn tay của mình. Fufufu.”
Ông già cười toe toét và đứng dậy khỏi ghế.
“Cuối cùng thì cuộc trò chuyện của chúng ta đã vào guồng.”
Trưởng làng quay lại tủ, lấy ra cái hộp nhỏ từ lần trước, cùng với một mảnh giấy khá lớn.
“Trước hết, hãy phân tích chi tiết tình hình hiện tại.”
Ông lão, ngày xưa chắc chắn là một Pháp sư hàng đầu. Có thể ông ấy đã già đi, nhưng những kinh nghiệm và nền tảng kiến thức của ông ta vẫn còn nguyên vẹn.
“Cậu phải hiểu rằng, các cậu không còn cơ hội xâm nhập vào trại địch theo cách cũ. Không, nói cho chính xác thì các cậu chưa bao giờ có cơ hội để xâm nhập vào đó. Biết tại sao không?”
“…”
“Đơn giản, lũ Ký sinh trùng là một tổ chức hoạt động cực kỳ ăn khớp và chính xác. Không bao giờ có chuyện chúng lơ là canh gác ở một vị trí quan trọng như thế này.”
Trưởng làng vừa nói, vừa viết nguệch ngoạc trên tờ giấy.
“Bên cạnh đó, khi cuộc đột kích đầu tiên thất bại, việc bảo mật sẽ được thắt chặt cao hơn nhiều lần. Vì vậy, chiến thuật cũ sẽ không hiệu quả nữa. Nếu các cậu muốn cứu đồng đội, các cậu cần phải tấn công lũ Ký sinh trùng từ nơi chúng bất ngờ nhất.”
“Ai cũng biết điều đó… Nhưng, có cách nào làm chúng bất ngờ như ông nói không?”
“Tất nhiên, với khối rudium này.”
Cạch.
Ông lão mở hộp ra. Trong đó là một hòn đá màu đen âm u có kích thước bằng nắm tay của một đứa trẻ.
“Tôi đã nói với cậu rằng thứ này sẽ tiêu hao sau mỗi lần sử dụng, phải không?”
“Đúng.”
“Ban đầu, nó không nhỏ thế này đâu. Khi tôi trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm, nó to như một tảng đá.”
Ông lão dang rộng hai tay để mô tả.
“Nào, gợi ý của lão có mang lại cho cậu manh mối nào không?”
“Manh mối?”
“Nhìn xem. Tôi là một Pháp sư. Kể cả khi còn trẻ, sức mạnh thể chất của tôi cũng khá kém cỏi. Làm sao tôi có thể mang một tảng rudium lớn, rồi trốn khỏi hàng rào an ninh nghiêm ngặt của Đế chế và Công tước?”
Đúng là có gì đó sai sai. Ngay cả khi dự án bị đóng lại, quặng rudium vẫn có giá trị. Chắc chắn tảng rudium sẽ được bảo vệ nghiêm ngặt, vậy làm thế nào mà ông già này trốn thoát được?
“Là ma thuật.”
“Fufufu. Chính xác. Thật vậy, ma thuật luôn đem lại giải pháp cho mọi vấn đề. Cậu đã bao giờ nghe nói tới cánh cổng ma thuật chưa?”
Đôi mắt của Seol Jihu mở to.
“Có một thứ đưa cậu vượt qua khu vực biên giới và vào thẳng phòng thí nghiệm. Nhanh chóng. An toàn. Bí mật.”
“Một thứ như thế có tồn tại sao???”
“Phải. Tôi đã sử dụng nó để trốn thoát mà. Fufufu. Thế nên, ta tin là cậu có thể tấn công lũ Ký sinh trùng từ nơi mà chúng ít mong đợi nhất”.
Seol Jihu siết chặt nắm tay. Nếu những gì ông lão nói đều là sự thật thì…
‘Trúng mánh rồi’
Trong khi đó, ông lão cuối cùng ghi chép xong và lên tiếng.
“Để tôi giải thích kế hoạch của mình. Bây giờ, hãy nhìn vào đây.”
Tờ giấy đã đầy ắp các kí tự và bản vẽ. Nhìn qua cũng thấy, đây chính là bản đồ của phòng thí nghiệm.
“Phòng thí nghiệm hoàng gia là một cơ sở kiến trúc đồ sộ, có hai tầng ngầm và hai tầng trên mặt đất. Tổng cộng là bốn tầng.”
Kỹ năng phác thảo của ông già khá xuất sắc. Seol Jihu bày tỏ sự ngưỡng mộ và tập trung vào những lời của trưởng làng.
“Tôi không phải là một Pháp sư bá đạo đến mức có thể sử dụng các phép thuật cao cấp như Dịch chuyển tức thời hay Lỗ hổng không gian. Nhưng trong việc xây dựng và thiết lập các cánh cổng ma thuật, thì tôi khá tự tin. Trong quá khứ, tôi đã tìm cớ đến thăm Haramark để tìm cho mình một nơi ẩn náu sâu trong núi. Đó là nơi tôi đã cài đặt cổng ma thuật.”
“Nếu chúng tôi sử dụng vòng tròn ma thuật đó, chúng tôi có thể đi thẳng vào bên trong phòng thí nghiệm?”
“Chính xác. Đó là trong trường hợp nơi ẩn náu và vòng tròn ma thuật vẫn còn nguyên vẹn. Và, khi cậu đi vào cổng….”
Ông lão đã vẽ một vòng tròn tại một vị trí nhất định trên bản đồ.
“Cậu sẽ được chuyển đến vùng trú ẩn số 1, trên tầng hầm đầu tiên.”
“Vùng trú ẩn số 1?”
“À thì, tôi hơi thận trọng.”
Ông lão gãi mũi.
“Tôi đã chuẩn bị hai nơi ẩn náu, đề phòng trường hợp có điều gì đó bất ngờ xảy ra. Chà, tôi sẽ kể cho cậu nghe về điều đó sau.”
Ông lão gõ nhẹ vào tấm bản đồ.
“Tiếp tục nào. Tôi không nghĩ rằng các cậu cần phải đi lên trên mặt đất ngay”.
“Tại sao không?”
“Dù chúng đã canh phòng cần thận, nhưng đây vẫn là một nơi trọng yếu. Tôi tin là, việc sản xuất và nhân giống sẽ được thực hiện dưới lòng đất. Các tầng trên mặt đất được sử dụng làm chỗ ngủ hoặc phục vụ một số mục đích linh tinh khác.”
Seol Jihu gật đầu.
“Vì vậy, tôi nghĩ các cậu nên tập trung tìm kiếm ở tầng ngầm thứ nhất và thứ hai. Theo suy luận của tôi, rất có thể các đồng đội của cậu đang bị giam giữ ở tầng một. Tầng hai sẽ được dùng làm khu vực thử nghiệm.”
Ông lão tiếp tục.
“Một kế hoạch đột kích phải đơn giản và dễ hiểu”.
Trưởng làng đặt bút xuống và chỉ bằng tay trước khi vẽ một đường kẻ.
“Dùng vòng tròn ma thuật để dịch chuyển đến tầng hầm đầu tiên. Sử dụng rudium để khống chế lũ ký sinh trùng và tìm đồng đội. Trở về phòng bí mật để trốn thoát bằng cách sử dụng vòng tròn ma thuật một lần nữa. Đó là ba bước chính của kế hoạch mà tôi đề xuất. Bây giờ cậu đã hiểu chưa?”
Seol Jihu nhìn chằm chằm vào trưởng làng với đôi mắt kinh ngạc và ghen tị. Cậu cảm thấy sương mù bao phủ tâm trí mình đã tan, và cơn quặn thắt trong lòng cũng biến mất.
“Ông… ông có phải là một vị thần cải trang không?”
“Fufufu. Đừng nói lảm nhảm nữa”.
Trưởng làng bật cười. Rõ ràng ông ta hơi đỏ mặt.
“Kế hoạch của tôi chắc chắn có cơ hội thành công cao hơn kế hoạch ngu ngốc mà cậu kể ban nãy. Tuy nhiên….”
Ông ngập ngừng một chút trước khi tiếp tục.
“Phải nói thẳng là, có ba biến cố có thể phá hủy kế hoạch này”.
Ông lão giơ ba ngón tay lên, rồi gập một ngón lại.
“Đầu tiên. Đó là vấn đề về nơi ẩn náu.”
“Ý ông là… tình hình hiện tại của nó?”
“Phải. Của không gian trong dãy núi Arden, và cả không gian đặt trong phòng thí nghiệm. Không ai biết hiện tại chúng ra sao. Tôi đã che giấu chúng với tất cả trí tuệ và năng lực của mình, nhưng sau chừng ấy năm, ai mà biết được điều gì đã xảy ra? Trong trường hợp xấu nhất, rất có thể cậu sẽ được dịch chuyển tới giữa một bầy Orc đột biến.”
Seol Jihu khẽ rùng mình.
“Tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ, là hy vọng. Nếu tình hình chuyển biến xấu, cậu cần phải thoát ra ngay lập tức. Hiểu chứ?”
“Vâng.”
“Vấn đề thứ hai chính là việc điều khiển cánh cổng ma thuật.”
Trưởng làng gập ngón tay thứ hai xuống.
“Tôi không biết các Pháp sư ở Haramark giỏi cỡ nào. Nhưng điều quan trọng là, cánh cổng ma thuật đó chỉ có thể được duy trì trong 30 phút. Tệ hơn nữa, nếu Pháp sư không đủ sức hoặc nguồn cung cấp mana bất ngờ bị cắt đứt, thì cổng ma thuật sẽ tự động đóng lại.”
“Có nghĩa là, mọi thứ cần được xử lý trong vòng 30 phút.”
“Chính xác. Bất kể mana có được cung cấp hay không, cổng ma thuật sẽ đóng sau 30 phút. Và phải mất 72 giờ để sạc lại mana cho cánh cổng. Cậu có hiểu tôi đang muốn nói gì không?”
“Hmm… Có cách nào để tăng thời lượng không?”
Câu hỏi của Seol Jihu khiến trưởng làng gãi đầu.
“Hmm, tôi không biết nữa. Không phải tôi đang cố gắng đưa ra lời bào chữa, nhưng mà, bản thân phép thuật dịch chuyển vốn rất phức tạp và khó thành thạo. Ngay cả trong Đế chế, cũng chưa ai tìm ra cách duy trì cánh cổng ma thuật lâu hơn. Vì vậy, thành thật mà nói, tôi cho rằng 30 phút là con số tối đa.”
“Tôi hiểu rồi”.
Seol Jihu chỉ có thể gật đầu sau khi nghe tuyên bố thẳng thắn của trưởng làng.
“Và cuối cùng, đó là bản thân khối rudium.”
Trưởng thôn gập ngón tay cuối cùng xuống.
“Bọn Orc đột biến không phải là Ký sinh trung cấp cao, vì vậy tôi tin là cậu có thể điều khiển được chúng ở một mức độ nào đó.”
“Ý ông là tôi nên tránh xa các Ký sinh trùng cấp cao, vì không thể kiểm soát được chúng?”
“Đó là điều hiển nhiên. Nhưng vấn đề tôi muốn nói là, cậu nhìn đi. Khối rudium này quá nhỏ”
“Thế thì sao?” – Seol Jihu nghiêng đầu một chút.
“Cậu buộc phải lựa chọn” – Ông lão lên tiếng – “Phá hủy trang trại trong phòng thí nghiệm, hoặc giải cứu đồng đội.”
“Không thể làm cả hai ư?”.
“Ngừng mơ mộng hão huyền. Số rudium này chỉ đủ để điều khiển một lượng Orc đột biến nhất định. Một bước đi sai lầm và cậu sẽ không đạt được mục tiêu nào cả. Cậu hiểu chứ? Đuổi theo hai con thỏ thì sẽ mất cả hai.”
“Tôi hiểu.”
“Rất tốt. Và sau đó….”
Trưởng làng nói thêm một số thông tin chi tiết, rồi thở dài mệt mỏi.
“Đó là tất cả mọi thứ tôi có thể giúp cậu”.
Seol Jihu định nói gì đó, nhưng sau một hồi suy nghĩ, cậu ngậm miệng lại. Cậu muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình, nhưng thu hoạch lần này vượt quá mong đợi. Ai mà ngờ được chuyến đi này sẽ đem lại hy vọng lớn lao như thế? Seol không biết bắt đầu từ đâu và làm thế nào để nói lời cảm ơn.
Dường như trưởng làng đoán được suy nghĩ của Seol. Ông mỉm cười.
“Fufufu. Tôi đoán rằng, cậu đang bối rối vì được “trả nợ” quá nhiều”.
“Haizz, ông nói đúng. Giờ thì, tôi lại thành người mắc nợ”.
“Vậy cậu định trả ơn cho tôi thế nào?”
“Ông có ý tưởng gì không?”
Trưởng làng xoa cằm rồi nhún vai.
“Hmm…. Chúng ta hãy bàn về điều đó sau. Tôi sẽ dành thời gian suy nghĩ về chuyện này”
“Cảm ơn ông.”
“Khỏi cần” – Ông già nhếch mép – “Cậu phải sống để trả ơn tôi. Vì vậy, đừng có chết!”
*
Seol Jihu rời khỏi làng Ramman và leo lên chiếc xe ngựa đang chờ.
Lúc đi, cậu cảm thấy lo lắng, sốt ruột và bối rối. Nhưng trong chuyến trở về, cậu đã đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Tất cả là nhờ trưởng làng.
Khi bình tâm trở lại, người đầu tiên cậu nghĩ đến là Chohong. Đồng thời, một cảm giác tội lỗi ùa về.
Thành thật mà nói, Seol không nghĩ rằng Chohong đã phản bội mình. Thậm chí Seol có thể đoán được tại sao Chohong lại cố nói dối như thế.
Khi nghe sự thật, cậu đã nổi giận. Cơn giận đó không thể nào kìm nén được.
Nhưng mà, nghĩ lại thì, cậu làm thế có ác quá không? Có nên đặt thêm gánh nặng cho một người đã dằn vặt và đau khổ như Chohong không?
‘Nói dối mình như thế, cô ấy cũng chẳng sung sướng gì…”
Seol nhớ đến lời xin lỗi của Choohong hôm trước. Nghĩ lại thì, cô ấy đã phải kìm nén cảm xúc cá nhân vì công việc chung. Còn Seol? Không hẳn là cậu trút giận lên Chohong, nhưng rõ ràng cậu không quan tâm đến cảm xúc của cô ấy.
‘Có phải mình đã quá ích kỷ?’
Seol nhíu mày. Cậu lên tiếng giục người đánh xe ngựa di chuyển nhanh hơn.
*Khi Seol về tới Haramark, mặt trời đã lên cao. Seol Jihu trả thêm tiền cho người lái xe ngựa và chạy về văn phòng với tất cả sức lực của mình. Dù mệt mỏi vì không ngủ được, nhưng cậu háo hức muốn cho Chohong thấy thành quả.Seol chạy lên bậc thang và mở cánh cửa lên tầng ba, xông vào phòng Chohong. Cô đang chuẩn bị đi đâu đó, nhưng khi thấy Seol, cô khựng lại.Seol nghĩ rằng cô sẽ xông vào cho cậu một trận, nhưng thật bất ngờ, cô chỉ lặng im đứng đó. Chohong càng im lặng, Seol càng trở nên lúng túng. Bị mắc kẹt trong sự im lặng kỳ lạ này, cả hai cứ thế nhìn chằm chằm vào nhau, không nhúc nhích.Một lúc sau, Chohong lên tiếng.
“… Đêm qua cậu đã đi đâu?”
Giọng cô nhỏ nhẹ, khẽ khàng – như thể cô đang kìm nén rất nhiều cảm xúc. Seol Jihu đóng cánh cửa lại và rón rén bước vào phòng.
“Cô đã đợi tôi sao?”
“Đúng, tôi đợi cậu đấy, đồ thối tha!”
Giọng của Chohong trở nên cộc cằn. Thậm chí còn hơi run rẩy. Đó là dấu hiệu cho thấy cô ấy đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
“Giờ thì tôi đã phải chịu cảm giác giống cậu rồi đầy. Cậu đã vui hơn chưa?”
“Ý cô là sao?”
“Cậu cố tình bỏ đi để làm tôi dằn vặt còn gì! Đồ thối tha ngu ngốc hẹp hòi !!”
Cuối cùng cô cũng bỏ cuộc và hét lên.
Seol Jihu bĩu môi đáp lại: “Huh? Cô nghĩ tôi là kẻ như vậy sao? Thật đáng thất vọng.”
“Thất vọng? Cậu vừa nói ai đấy? Arggg! Tôi sắp điên! Tôi sắp điên!”
“Tôi xin lỗi.”
“?!?”
Cơn giận của Chohong không kịp bùng nổ. Seol Jihu không nói bất cứ điều gì khác, chỉ đơn giàn là khoanh tay lại và cúi gập người xin lỗi.
Chohong lúng túng nuốt những lời định nói và tiến lại gần. Cô khẽ hít một hơi, đưa nắm tay lau khóe mắt.
Lần này, đến lượt Seol Jihu ngạc nhiên.
“Huh? Cô đang khóc à? Này này, cô có phải là Chung Chohong mà tôi biết không thế?””Im ngay! Ai thèm khóc chứ! Khóc cái đít tôi ấy!”
Seol Jihu cố gắng ôm và xoa dịu cô, nhưng cô vặn vai và ẩy cậu ra.
“Tôi xin lỗi. Thật mà.”
“Chết tiệt…. Cậu nghĩ rằng tôi thích nói dối lắm à? Cậu không biết tôi đã phải trải qua những gì đâu!”
“Phải rồi, phải rồi. Là tại tôi. Tôi thực sự đã hành động như một thằng ngốc hẹp hòi” – Seol Jihu vẫn tiếp tục xin lỗi.
“Và, và… Arg! Cậu là đồ khốn. Cậu luôn vui vẻ cười đùa, vậy mà hôm qua cậu làm thế với tôi! Cậu đã làm thế với tôi! Cậu có biết tôi sợ thế nào không?”
Chohong hét lên. Cảm xúc của cô vỡ òa như nước lũ.
“Tôi biết. Tôi biết. Tôi sẽ không bao giờ làm thế nữa”.
“Đồ ngốc. Tên khốn hôi thối. Cậu không biết đêm hôm qua tôi đã thế nào đâu!”
“Ui thương thương~, cục cưng. Cưng buồn lắm phải hông nè?”
“Ngậm miệng lại ngay, nếu không tôi sẽ bẻ xương cậu đấy!”
“Rồi, rồi. Hãy ngồi xuống đã. Chúng ta sẽ nói chuyện sau khi bình tĩnh lại nhé”
Seol Jihu đã phải nỗ lực rất nhiều để trấn tĩnh cô. Chohong tựa đầu lên ngực Seol và thỉnh thoảng sụt sịt. Mặc dù vậy, cô không thực sự khóc. Chỉ là đôi mắt cô trở nên hơi đỏ và long lanh, thế thôi.
Một lát sau.
Chohong lén nhìn Seol.
“Rốt cuộc cậu đã ở đâu?”
“Làng Ramman.”
“Huh? Sao lại đến đó?”
“Có một vài điều tôi muốn hỏi trước khi trả lời cô” – Seol nghiệm giọng.
Chohong ngập ngừng nhưng vẫn gật đầu. Đến nước này rồi, không còn lý do gì để giấu Seol nữa.
“Cô định đi đâu thế?”
“Lên thành phố. Có một cuộc họp khác ngày hôm nay.”
“Để thảo luận về chiến lược? Khi nào?”
“Có lẽ nó đã bắt đầu rồi, đồ ngốc. Vì cậu mà tôi bị trễ rồi đấy. Hứ!”
“Hmm… Dù muộn, chúng ta vẫn phải đi.”
“Tôi biết cậu sốt ruột, nhưng…”
Chohong tặc lưỡi rồi nói tiếp.
“Tôi không biết họp để làm gì nữa. Tôi thực sự mệt mỏi. Tất cả gặp nhau, bàn bạc, cãi vã mỗi ngày, nhưng kết quả cuối cùng luôn giống nhau. Phải giải cứu họ, nhưng chẳng ai biết phải làm gì”
Seol Jihu toét miệng cười và gật đầu.
“Là vì mọi người không hỏi tôi đấy. Chohong, nhớ nhé. Lần sau nếu cô bối rối vì chuyện gì, hãy đến và hỏi ý kiến oppa của cô, chính là tôi đây!”
“Hứ, oppa cái đít tôi ý” – Chohong cười khúc khích một chút trước trò đùa của Seol Jihu – “Nào, thế oppa thối có kế hoạch gì không?
“Tất nhiên.” – Seol gật đầu thừa nhận ngay.
“Hả???”
Chohong ngây người nhìn Seol. Trong khi đó, cậu bình thản đứng dậy.
“H-hey? Cậu vừa nói gì cơ?”
Seol bước ra, mở tung cửa sổ để cho ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu vào và tạo thành một vầng hào quang xung quanh cơ thể mình. Cậu quay lại nhìn Chohong vẫn đang há hốc mồm, và nở nụ cười ngạo nghễ.
“Nào! Hãy theo oppa đi giải cứu họ.”