Chohong dường như thực sự bận rộn. Buổi sáng khi Seol thức dậy, cô đã biến mất và thường chỉ trở lại vào đêm khuya. Không chỉ vậy, cô ấy thậm chí còn không xuất hiện trong phòng tập một lần nào. Thậm chí có những ngày, cô ấy hoàn toàn không về văn phòng bang hội.
Nhưng khi cô quay lại văn phòng, Seol còn cảm thấy bối rối hơn. Chohong thực sự lạnh nhạt và khó tiếp cận. Cô ngồi một mình, chống cằm suy nghĩ, vò đầu bứt tóc. Rõ ràng có áp lực nào đó đang đè nặng tinh thần của cô ấy.
Seol cố gắng gặng hỏi Chohong, nhưng tất cả những gì cậu nhận lại là “không có gì” và “Đừng lo lắng”.
‘Chắc chắn chuyện gì đó đã xảy ra.’
Mặc dù Seol cảm thấy hơi buồn vì Chohong không tâm sự với mình, nhưng sự thật là ai cũng có những nỗi niềm riêng cần phải tự giải quyết. Vì thế, Seol quyết định kiên nhẫn chờ đợi cô ấy và đắm mình vào những thói quen hàng ngày: Sáng, rèn luyện thể chất; Chiều, luyện thao túng mana.Và sau đó, ăn tối rồi đi ngủ. Giống như một con hamster chạy trong bánh xe, cuộc sống của Seol cứ lặp đi lặp lại chính xác như một thói quen.
Thời gian trôi nhanh chóng: Một ngày, hai ngày, và rồi, ba, bốn ngày trôi qua. Vẫn chưa có gì tiến triển. Một tuần sau tình hình còn tệ hơn: Chohong thậm chí không thèm quay lại văn phòng. Seol chưa bao giờ thấy cô đi quá hai ngày liên tiếp, nên tự nhiên cậu thấy khá lo lắng.
Đó cũng không phải là tất cả vấn đề. Thậm chí Dylan và Hugo còn không hề quay lại. Cũng không có dấu hiệu gì cho thấy họ đang ở đâu.
‘Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy?’
Đến mức này, Seol Jihu sẽ bắt đầu nghi ngờ rằng một chuyện gì đó thực sự bất ổn đang diễn ra. Chắc chắn phải có điều gì đó mà cậu không nhận ra. Sau phút băn khoăn, Seol quyết định không đi ngủ mà ngồi trên ghế và chờ đợi.
Vào bình minh của ngày thứ tư, Chohong trở lại văn phòng, với vẻ cảnh giác. Cô thận trọng mở cửa bước vào và giật mình khi thấy Seol ngồi đó.
“Cậu không ngủ sao?”
“…”
“Cậu đang đợi tôi đấy à? Xin lỗi, xin lỗi nhé. Tôi có một số việc phải xử lý nên là….
“…”
Chohong cũng không phải là một kẻ ngốc. Cô tiếp tục tránh né ánh mắt của Seol Jihu trong khi cậu lặng lẽ ngồi trên ghế và nhìn cô chằm chằm.
Rõ ràng, cô ấy đang cảm thấy tội lỗi về điều gì đó.
“Huaam ~, tôi mệt quá. Tôi đi ngủ đây”.
Chohong cố hết sức để tỏ ra tự nhiên và đi ngang qua Seol, nhưng…
“… Chung Chohong.”
Giọng nói trầm mặc của Seol ngăn đôi chân cô lại.
“Dừng lại và ngồi xuống bên cạnh tôi.” – Seol nói tiếp – “Chúng ta cần nói chuyện.”
Một cảnh tượng kỳ lạ đã diễn ra trên tầng ba của văn phòng Carpe Diem. Ở đó, Seol Jihu giống như một ông chồng bị cắm sừng, liên tục đưa ra những câu hỏi sắc bén để tìm kiếm sự thật. Ngược lại, Chohong thực sự hoảng loạn và liên tục xua tay, mặt mày nhăn nhó.
Nếu bất kỳ người Trái đất nào thấy cô – một thành viên của Lục Nữ Quái – trong cảnh tượng này, có lẽ người đó sẽ tưởng mình nhìn nhầm, thậm chí bị sốc tinh thần cũng nên.
Một lát sau, Seol Jihu cuối cùng cũng ngừng hỏi và đôi lông mày của cậu cũng dịu lại.
“Vậy là, cô khẳng định rằng không có gì nghiêm trọng?”
“À ~ ~ đúng! Đúng !! Tôi nói rồi mà, lên cấp 5 khó lắm. Tôi đang cực kỳ đau đầu ấy chứ”.
“Nhưng mà, tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi, cô biết không? Ý tôi là, ít nhất, chúng ta có thể ngồi cùng nhau và giải quyết khúc mắc. Dù sao hai cái đầu vẫn tốt hơn một cái đầu chứ?”
“Hey~ Vừa phải thôi nha. Tôi cũng có niềm kiêu hãnh của mình mà. Chẳng lẽ tôi lại muối mặt đi nhờ cậu giúp đỡ mỗi khi gặp khó khăn?? Đừng quên tôi còn là tiền bối của cậu đấy nhé!”
Chohong cười khúc khích và vội vàng nói thêm.
“Bên cạnh đó, tôi muốn làm điều này bằng chính năng lực của mình. Như thế, tôi mới có thể ưỡn ngực và ngẩng cao đầu tự hào khi trở thành Người xếp hạng cao. Vì vậy, hãy thông cảm cho tôi. được chứ?”
Chohong cười và vỗ lưng cậu. Vì một lý do nào đó, cụm từ “khi gặp khó khăn” khiến cậu lo lắng, nhưng Seol vẫn im lặng. Dù cậu chưa thực sự tin cô, nhưng khi Chohong nói vậy, cậu cũng không muốn hỏi thêm nữa.
“…Tôi hiểu rồi.”
Cuối cùng, Seol Jihu chọn cách lùi lại một bước. Chohong thở phào nhẹ nhõm.
“Tuy nhiên, nếu tình hình quá khó khăn, hãy nói cho tôi biết, được chứ? Biết đâu tôi có thể giúp được chuyện gì đó. Dù sao chúng ta cũng là đồng đội mà”.
“Uhm… Hãy để tôi thử vận may của mình thêm vài ngày nữa nhé. Nếu vẫn bó tay, tôi sẽ hỏi cậu. Cậu nói đúng, hay cái đầu thì cứng hơn… uh… cái gì ấy nhỉ?”
“…Hai cái đầu tốt hơn một cái đầu” – Seol Jihu cười cay đắng.
“Phải ha.”
Chohong gãi đầu cười khì khì, rồi bất ngờ hỏi Seol một câu lạ lẫm.
“Này, cậu có định về thăm nhà không?”
“Huh? Tại sao cô đột nhiên nói chuyện đó?”
“Cậu ở đây cũng lâu rồi mà? Cũng nên quay về xem chuyện gì đã xảy ra ở nhà chứ?”
“Không có gì. Tôi không muốn”.
Seol Jihu lắc đầu quả quyết. Thấy vậy, Chohong nhìn cậu một lúc rồi khẽ thở dài.
“….Hiểu rồi.”
*
Ngày tiếp theo.
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, Chohong thể hiện một thái độ khá thoải mái và bình thản. Họ đã ăn sáng cùng nhau, và cô thậm chí còn tập luyện cùng Seol. Như thể cô đang cố bù đắp cho cậu.
Tuy nhiên, điều đó chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn. Thỉnh thoảng vào buổi chiều, cô nhận được một cuộc gọi thông qua quả cầu truyền tin của mình và vội vã chạy ra khỏi văn phòng. Cô ấy thậm chí còn không nói rằng mình sẽ đi đâu.
Thực tế, Chohong vội vàng đến nỗi Seol Jihu thậm chí không kịp ngăn cô ấy lại và để hỏi han.
‘Cô ấy chắc chắn đang che giấu điều gì đó.’
Vốn dĩ Seol định dành buổi chiều để tập kiểm soát mana, nhưng cậu quyết định dừng lại. Việc thao túng mana cần tập trung tâm trí tối đa, trong khi tâm trí Seol đang rối bời vì tình hình hiện tại. Trong tình trạng mất tập trung như vậy, tập luyện gì cũng vô ích.
‘Hmm… Mình có nên đi thăm Maria một chút không?’
Dù sao Seol cũng đang mất tập trung. Hơn nữa cậu cũng cảm thấy một chút tội lỗi về tình hình của cô. Seol nhanh chóng dọn dẹp tầng một và rời khỏi văn phòng.
Khi chuẩn bị rời đi, Seol nhận thấy công trình xây dựng bên kia văn phòng gần như đã hoàn thành.
Seol Jihu ghé qua một quán ăn địa phương để mua một đống thức ăn và đồ uống, rồi đi đến ngôi đền của Luxuria. Khi cậu ta xin phép ghé thăm Maria, cô gái ở quầy lễ tân thực bị sốc.
“Cậu nói gì? Cậu đến thăm ai cơ?”
“…. Maria Mariaieliel.”
“Wow. Không thể tin được. Thật không thể tin được. Một người như cô ta cũng có khách đến thăm sao?”
Người phụ nữ thanh lịch mặc trang phục Linh mục trắng liên tục lẩm bẩm và giơ tay vẫy vẫy. Nhìn thấy thế, một linh mục tập sự đang bận rộn quét dọn lối đi đặt cây chổi xuống và chạy lại gần
“Đưa quý ông này đến khu bệnh xá, chỗ cô Shitaria, ý lộn, Maria đang dưỡng bệnh”.
“Huh? Con mụ Shit… À quên, cô Maria? Tôi hiểu rồi.”
Linh mục nam trả lời một cách lịch sự và hướng dẫn Seol Jihu.
Lần này, họ đến một chỗ khác khu ký túc xá. Khu bệnh xá nằm sâu trong đền, nơi cực kỳ yên tĩnh và vắng vẻ. Sau khi đến một hành lang tối tăm và cũ kỹ, nam tu sĩ bước tới một căn phòng, thận trọng gõ vài tiếng vào cánh cửa, rồi ba chân bốn cẳng chạy biến.
“…”
Mọi chuyện diễn ra giống hệt như khi Seol đến tìm Maria ở khu ký túc xá. Tại sao tất cả bọn họ đều bỏ chạy sau khi gõ cửa? Seol Jihu bối rối suy nghĩ, rồi cao giọng gọi.
“Cô Maria? Là tôi, Seol đây”.
Không nghe thấy hồi âm. Seol chỉ nghe thấy tiếng thở khẽ bên trong. Cậu đợi một chút trước khi thận trọng mở cửa.
“Tôi vào nhé”.
Cạch
Cánh cửa mở ra và trước mắt Seol là một căn phòng rộng rãi đến không ngờ.
Nó sạch sẽ và gọn gàng đến mức anh gần như cảm thấy tội lỗi khi so sánh nơi này với cái chuồng lợn, à không, phòng cũ của Maria. Và rồi, đôi mắt Seol hướng về phía chiếc giường trắng, nơi một cô gái nhỏ đang thở dốc đang nằm trên đó.
“Cô Maria?”
Seol Jihu bị bất ngờ và nhanh chóng lại gần. Mái tóc vàng của cô ướt đẫm mồ hôi. Khuôn mặt cô lấm tấm những giọt nước long lanh. Có một chiếc khăn trắng đặt trên trán cô, và phải mất một lúc sau, cô mới mở được mắt ra để nhìn cậu.
“…”
“Cô sao rồi? Cô có đau nhiều không?”
“Điều gì mang cậu đến nơi này? Đừng nói là có thêm lời mời nào nữa nhé”.
“Dĩ nhiên là không. Tôi chỉ muốn tới thăm và chúc cô chóng khỏe”.
“Chúc tôi khỏe?”
Giọng nói của Maria thều thào, nghe như thể cô ấy đang ở ranh giới bấp bênh giữa sự sống và cái chết. Thế nhưng chỉ sau một giây, khi nhìn thấy số thức ăn và đồ uống trong túi Seol Jihu, ánh mắt cô biến đổi ngay lập tức.
“Wow! Tôi cứ sợ cậu không mang gì đến!”
Trước ánh mắt bàng hoàng của Seol Jihu, Maria nắm lấy chiếc khăn và ném nó ra một góc, vội vàng ngồi thẳng dậy. Cô giật lấy giỏ thức ăn trong tay Seol.
Seol sững sờ khi khi phát hiện ra một chai xịt nước được đặt trên bàn gần giường. Maria vừa nhai nhồm nhoàm, vừa quay sang hỏi:
“Êu, rượu vang của tôi đâu rồi? Cậu không mang cho tôi chai nào à?”
“Hmm… Tôi nghĩ cô đang trải qua quá trình phục hồi, nên không mua rượu. Nhưng có một chai nước ép trái cây đây.”
“Eiii, trông tôi giống trẻ con lắm à? Cậu có bị ngu không?”
“Nhưng, uh, tôi nghĩ cô cũng còn trẻ mà?”
“Ngậm miệng lại ngay! Tôi mười tám tuổi rồi đó! Cậu đang nghĩ ai là trẻ con hả?”
‘Huh, vậy là Maria mới mười tám tuổi. Cô ấy tương đương với một nữ sinh phổ thông trung học trong hệ thống giáo dục Hàn Quốc. Thế mà lại ngồi đây và uống như một tay bợm nhậu?!” – Seol Jihu thoáng nghĩ thầm.
‘Có lẽ vì cô ấy là người nước ngoài chăng??’
Maria thấy Seol im lặng nhìn mình, bèn hỏi.
“Huh? Ậu ang àm ì ậy?” (Cậu đang làm gì vậy)
Cô khịt mũi và cắn vào ổ bánh mì. Nhìn Maria cầm chiếc bánh mì to bự bằng cả hai tay và lắc lư cái đầu để cắn từng miếng, Seol liên tưởng tới một con rái cá đang ăn ngao, và cậu nghĩ rằng lúc này cô ấy trông khá đáng yêu.
Má của Maria phồng lên khi cô ấy mở miệng nói.
“Dù sao, tôi vẫn phải khen ngợi cậu. Giữa lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà cậu vẫn đến thăm tôi”.
“Hở? Uhm, tôi…. Chà, tôi ghé qua, cô biết đấy, vì…”
Seol định nói rằng cậu ta đến đây để chúc cô mau hồi phục và xây dựng mối quan hệ thân thiện hơn với cô.
“Vì thăm người khác, phải không?” – Maria nhếch mép và tiếp tục nhai -“Hy vọng cậu không bắt tôi làm thêm lễ cúng tế nào nữa”
“Không, hoàn toàn không. Tôi không có ý đó.”
“Ừm, tôi nghĩ mình không giúp được gì đâu. Nhưng mà, vụ này khủng khiếp thật. Carpe Diem chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề. Thôi, đừng buồn nhé”
Cô ấy đột nhiên nói gì vậy? Nước da của Seol Jihu lập tức tái đi.
Tuy nhiên, Maria đã quá tập trung vào việc ăn bánh mì nên không nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt cậu.
“Vì cậu đã nhớ đến tôi, nên tôi sẽ nhận chỗ đồ ăn này. Mmmm, bây giờ tôi ổn rồi, vì vậy cậu nên đến đó đi. Ban nãy tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của Chohong, tình hình có vẻ căng lắm” – Maria nói, miệng vẫn tiếp tục nhai.
‘Chohong? Cô ấy đã đến đây à?’
Seol Jihu bối rối. Cậu định hỏi Maria đang nói về chuyện gì, nhưng mau chóng kìm chế lại.
Có vẻ Maria biết một chuyện gì đó, và cô nghĩ rằng Seol cũng biết. Nhưng thực tế thì cậu hoàn toàn mù tịt.
Suy nghĩ một lúc, Seol giả vờ hỏi:
“Uhm, thực ra thì chúng tôi không đi cùng nhau. Ý tôi là, chúng tôi dự định gặp nhau ở đâu đó quanh đây. Cô có biết Chohong ở đâu không?”
“Uhmm… Có lẽ cô ấy ở phòng cuối cùng trong hành lang này.”
Nghe có vẻ khá gần.
Seol Jihu đứng dậy tạm biệt Maria và nói rằng cậu phải đi ngay bây giờ. Maria bình thản giơ tay lên và vẫy chào cậu. Tuy nhiên, khoảnh khắc Seol rời khỏi phòng cô, bước chân cậu trở nên khẩn trương.
‘Căn phòng cuối cùng trong lối đi này.’
Phòng cuối cùng nằm ở phía bên trái của hành lang đang mở hé cửa và một luồng ánh sáng lọt ra từ khe hở. Seol rón rén lại gần, lén nhìn vào trong phòng. Cậu phát hiện ra một vài người bên trong.
Họ đang ngồi bàn bạc gì đó, những tiếng thì thào liên tục vang lên. Nhưng đôi mắt của cậu đã găm vào một chỗ trong phòng.
Một người phụ nữ nào đó đang nằm trên giường bệnh. Dường như cô ta cảm nhận được ánh mắt của Seol hướng về phía mình, vì mắt trái của cô ta đột ngột chuyển động và khóa chặt vào mắt của Seol Jihu.
Khoảnh khắc đó, Seol giật mình.
“Huh? Agnes?”
Cinzia nhanh chóng nhận ra biểu hiện khác thường của Agnes và đảo mắt theo hướng đó. Đúng lúc ấy, cánh cửa bị mở tung. Đám đông vội quay ra phía cửa.
Chohong nhảy dựng lên vì ngạc nhiên.
“HẢ????”
“Cô Agnes!”
Seol Jihu lao về phía trước và dừng lại bên cạnh Agnes đang nằm trên giường.
Trạng thái của cô thật sự tồi tệ. Mùi kim loại, mùi máu tanh lan tỏa mạnh mẽ trong không khí. Quanh giường đầy những khăn ướt đẫm máu và toàn bộ cơ thể của Agnes được quấn băng chi chít như xác ướp. Không chỉ vậy, ngay cả khuôn mặt của cô, ngoại trừ mắt trái, cũng bị quấn chặt. Nếu không nhờ mắt trái, có lẽ cậu sẽ không nhận ra cô.
‘Chuyện quái gì đã xảy ra với cô ấy vậy?’ – Seol hoảng hốt. Agnes là một sát thủ mạnh mẽ sắp lên cấp 6, chỉ còn vài bước là tiến vào Bảng xếp hạng. Cô ấy là một trong những nhân vật xuất sắc nhất tại Thiên đường, thậm chí Kim Hannah còn đích thân khen ngợi cô ấy.
“Cô Agnes, cô Agnes!”
Giống như một con robot bị hỏng, Seol Jihu gọi Agnes liên hồi. Agnes đưa mắt nhìn cậu, khẽ rên rỉ. Vết thương nặng đến mức, Agnes chỉ di chuyển một chút, nhưng những dải băng quấn quanh cổ đã đầm đìa máu đỏ.
“Tên khốn này là thằng nào vậy?” – Ai đó hét lên.
“Dừng lại. Cậu ấy không phải là người ngoài cuộc. Anh chàng này cũng là thành viên của Carpe Diem.”
Giọng nói vừa cất lên cũng thuộc về một người quen thuộc khác. Đó là Ian, hiện đang nằm trên một chiếc giường bệnh khác tương tự như của Agnes. Ông ta cố ngồi dậy và từ từ vuốt râu với khuôn mặt cay đắng.
Trông Ian cũng rất tệ. Tuy nhiên, dù sao vẫn tốt hơn so với Agnes.
“Ngài Ian.”
“Cậu về rồi sao. Vậy là bí ẩn đã được giải quyết?”
Ian nháy mắt với Seol Jihu. Cậu cảm thấy quá bối rối, không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra. Trong khi đó, Chohong đang mím môi, vẻ mặt hoàn toàn bấn loạn.
Seol đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô trong một hoặc hai giây trước khi chuyển ánh mắt sang một nơi khác. Cậu hy vọng ai đó, bất cứ ai, cung cấp cho mình một manh mối.
Sau một khoảnh khắc im lặng nặng nề, Cinzia đứng dậy, hai cánh tay khoanh lại và ngón trỏ khẽ đập đập vào môi. Một tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng.
“Thôi cũng đành”.
Lời nói của Cinza vang lên, nhưng Seol Jihu ngay lập tức cảm nhận được điềm báo đáng ngại.
“Vốn dĩ tôi không muốn cậu tham gia vào vấn đề này, nhưng..”
“… Chị!”
“Im ngay, Chohong. Tên nhóc này cũng có quyền được biết.”
Cinzia mắng Chohong với một tiếng gầm nhẹ và nhìn Seol Jihu với ánh mắt săm soi. Cậu nói ngay:.
“Xin vui lòng cho tôi biết những gì đã xảy ra.”
*
Vài ngày trước, trên tầng ba của văn phòng Carpe Diem.
“Một Orge đột biến?”
Dylan sững sờ.
“Chính xác. Tin tức đến từ Liên minh Thú nhân”
“Lần đầu tiên tôi nghe nói về chuyện đó. Chẳng phải chủng tộc Ogre đã bị tiêu diệt sao?”
“Đây là một tin tức nóng hổi. Tôi không muốn tin, nhưng họ khẳng định rằng tình hình của họ đã trở nên tồi tệ hơn vì sự xuất hiện của lũ Ogre đột biến. Nghe nói họ không thể bảo vệ được cứ điểm của mình và cuối cùng phải từ bỏ Pháo đài Tigol.”
Cạch
Dylan đặt tách trà xuống.
“Không thể tin được.”
Dylan mở to miệng ngạc nhiên, đó là một cảnh tượng hiếm thấy.
“Một trong những cứ điểm chiến lược quan trọng nhất đối với Liên minh? Họ thực sự từ bỏ nó sao?”
“Phải. Điều này càng cho thấy sức mạnh của đám Ogre đột biến đó.”
“Làm sao có thể như vậy được?”
Ký sinh trùng – chủng tộc ngoại lai đang xâm lăng Thiên đường, là một chủng tộc tồn tại bằng cách ký sinh vào cơ thể của các dạng sống khác. Bắt gặp một xác chết nào đó, lũ ký sinh trùng sẽ chiếm lấy thân xác và kiểm soát cơ thể.
Cả Liên minh Thú nhân và con người đều không ngu ngốc. Khi thấy Ký sinh trùng sử dụng các xác để ký sinh và mở rộng lực lượng – hai phe đã đưa ra một chiến lược mới. Đó là, họ sẽ thiêu hủy bất kỳ thi thể nào, dù là của đồng minh hay kẻ thù.
Tuy nhiên, Trùng nữ Đế Vương không ngồi yên nhìn đối phương hành động. Như để chế giễu những nỗ lực của Liên minh Thú nhân và nhân loại, mụ ta đã tạo ra những thực thể gọi là Quái Ổ.
Không rõ Trùng nữ Đế Vương đã làm gì, nhưng Quái Ổ bắt đầu hành động như những bà mẹ mang thai và sinh ra những thân xác Ký sinh trùng hoàn chỉnh.
Chỉ riêng điều đó đã khiến Liên minh Thú nhân và nhân loại đau đầu, nhưng bây giờ, Orge – chủng tộc được cho là đã bị tuyệt chủng, bất ngờ xuất hiện và theo phe Ký sinh trùng.
“Con chó cái đó nổi giận khi chúng ta bắt tay với Liên minh thú nhân”. Cinzia nhả khói thuốc và tiếp tục.
Điều đó nghe có vẻ hợp lý.
Liên minh đã chào đón nhiều lực lượng khác nhau, nhưng bất chấp điều đó, họ cũng chỉ có thể cầm cự được trước sự tấn công của lũ Ký sinh trùng.
Tuy nhiên, câu chuyện có thể thay đổi nếu nhân loại quyết định bắt tay với Liên minh. Mặc dù loài người yếu hơn Thú nhân rất nhiều, nhưng họ được bảy vị thần ban phước. Bên cạnh đó, sự xuất hiện của những người Trái đất cũng làm phe nhân loại mạnh mẽ hơn.
Và Trùng nữ Đế Vương không khoanh tay ngồi nhìn.
“Có vẻ như con chó cái đó đã tìm thấy một sáng kiến hoàn toàn mới cho vấn đề của lũ Ký sinh trùng”.
“Đây là lần đầu tiên tôi không muốn nghe thấy cụm từ “sáng kiến”.
Lời nói đùa của Dylan khiến Cinzia bật cười, nhưng cô vẫn tiếp tục nói.
“Liên minh nghĩ rằng sự xuất hiện của lũ Ogre đột biến cho thấy lũ Ký sinh trùng đã đạt được thành công lớn trong việc tạo ra một chiến binh mới.”
“Nghĩ là số lượng Quái Ổ sẽ tăng trong tương lai và các loại Ký sinh trùng hoàn toàn mới sẽ xuất hiện?”
“Ý sau thì đúng nhưng ý trước thì không” – Cinzia lắc đầu.
“… Dylan. Thứ “thành công” mà tôi đang nói ở đây, không phải là tăng cường khả năng sinh sản của Quái Ổ hay một loài nào đó.”
“Được rồi, vậy thì sao?” – Dylan nghiêng đầu bối rối.
“Quái Ổ được coi là một nguồn tài nguyên vô giá của lũ Ký sinh trùng. Quái Ổ chưa bao giờ thực sự xuất hiện trên chiến trường. Anh có biết tại sao lại như vậy không?”
“Không. Ai mà biết chứ”.
“Đúng vậy. Không ai biết. Tuy nhiên, phải có một lý do nào đó. Có thể chúng phải đánh đổi điều gì đó, hoặc Trùng nữ Đế Vương phải chịu mất mát nào đó. Nếu không, bọn Quái Ổ đã xuất hiện nhung nhúc như một đội quân và cuốn trôi chúng ta từ lâu.”
“…”
“Kết luận là gì? Số lượng Quái Ổ là hạn chế, và số chiến binh ký sinh trùng sinh ra từ Quái Ổ cũng hạn chế nốt. Tuy nhiên, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Trùng nữ Đế vương bắt đầu thay đổi những toan tính của mụ ta?” – Giọng của Cinzia trở nên cao hơn một chút.
“Có nhất thiết phải tăng số lượng Quái Ổ lên không?”
“Huh?”
“Nếu cần khả năng sinh nở, mụ ta có thể mượn cơ thể của các loài khác, phải không?”
Khuôn mặt của Dylan lập tức cứng đờ ra.
“… Cinzia, không thể nào.”
“Tại sao không? Khả năng sinh đẻ…”
Cinzia cười khẩy và đặt một tay lên ngực.
“Tôi là phụ nữ và tôi sở hữu nó.”
Rồi cô chỉ vào Agnes đang đứng sau lưng.
“Agnes cũng sở hữu khả năng đó. Thậm chí không nhất thiết phải là con người – tôi chắc chắn rằng Thiên đường thực sự tràn ngập những sinh vật giống cái đang ở độ tuổi sinh đẻ. Anh có đồng ý không?”
Dylan lắc đầu: “Điều đó thật vô nghĩa.”
“Tại sao anh lại nghĩ vậy?”
“Cô biết mà, lực lượng chiến đấu của Ký sinh trùng chủ yếu là đội quân xác chết. Chúng có thể chiếm lấy một cơ thể và bắt đầu điều khiển nó, chắc chắn là thế, nhưng vật chủ vẫn là một thây ma và không có cơ quan nào còn hoạt động nữa. Thế thì sinh đẻ kiểu gì?”
“Nếu vật chủ bị bắt khi còn sống thì sao?”
Dylan khựng lại. Những lời giải thích của anh trở nên vô nghĩa.. Cinzia nhổ điếu thuốc ra và nói tiếp.
“Ví dụ, vật chủ là tù binh.”
“… Cô đang nói là, chúng sử dụng những tù nhân còn sống?”
“Này Dylan, anh tỉnh táo lại đi. Đế chế, Liên minh Thú nhân đều là nạn nhân của chúng. Số lượng quốc gia bị Ký sinh trùng phá hủy không chỉ một hoặc hai. Chẳng lẽ không có tù binh nào? Hay anh nghĩ Trùng nữ Đế vương là một kẻ ngu ngốc? Đừng quên, con mụ đó mạnh mẽ và thông minh đến nỗi đủ sức nuốt chửng vị thần thống lĩnh của thế giới này.
“Tuy nhiên, đó là một điều khó tin…” – Dylan nhăn nhó” – “Kể cả khi cô đoán đúng, thì vẫn cần…”
“Này chàng trai. Tù nhân không nhất thiết phải là nữ đâu nhé”.
Cinzia lên tiếng, giọng cô gần chế giễu. Dylan hoàn toàn buông xuôi. Anh không còn gì để nói nữa.
“Nghĩa là….”
“Chúng bắt những con đực và con cái còn sống, chiếm lấy thân xác bằng Ký sinh trùng và vận hành cơ thể theo bất cứ cách nào chúng muốn.”
“Và sau đó…”
“Vắt tất cả tnh trùg từ con đực cho đến khi nó chết, và liên tục bơm vào bộ phận sinh sản của con cái cho đến khi nó mang thai”.
“Vãi linh hồn!”
“Ờ, tôi cũng thấy ớn lạnh. Cuộc khủng hoảng này tồi tệ hơn nhiều so với bất cứ thứ gì từng diễn ra, anh hiểu chứ”.
“…”
“Thôi. Đến lúc chốt rồi” – Cinzia cúi người về phía trước.
“Liên minh đã cung cấp cho chúng tôi thông tin này. Lần này mục tiêu của Trùng nữ Đế Vương là tạo ra Orc đột biến.”
“Orc đột biến?”
“Đúng. Không giống như bọn Ogre đã tuyệt chủng, số lượng Orc còn rất nhiều nên số tù nhân cũng rất dồi dào. Quan trọng hơn, Orc lơn nhanh và có thể trở thành một lực lượng chiến đấu khả thi trong thời gian ngắn.”
“Mẹ kiếp! Còn thế nữa!”
“Để tôi nói nốt. Đội quân Ký sinh trùng chiếm giữ Pháo đài Tigol đã không di chuyển. Chúng ở lại và thậm chí còn đang xây dựng nhiều công trình tại những khu vực giáp ranh lãnh thổ của con người. Điều này có ý nghĩa gì?
“Tôi đoán là…” – Dylan nhắm mắt lại.
“Liên minh cho rằng kẻ thù định “đẻ quân” hàng loạt. Nếu chúng ta cứ ngồi một chỗ, chẳng mấy chốc từng đoàn Orc đột biến với số lượng khủng bố sẽ tràn vào xâm chiếm vùng đất này.”
Tăng cường lực lượng quân sự bằng cách thay đổi phương pháp xây dựng quân đội. Nếu kế hoạch đó trở thành hiện thực, Liên minh Thú nhân và nhân loại có làm gì cũng bằng thừa. Kết cục đen tối sẽ đến với thế giới này.
Chính tại thời điểm này, Dylan đã nhận ra mục đích của Cinzia.
“Thế, bảy vương quốc định làm gì?”
“Họ đã sẵn sàng hành động. Haramark cũng không ngoại lệ. Chúng ta cần phải phá hủy một trong những cơ sở của lũ ký sinh trùng”.
“Nhưng quân đội…”
“Phải. Lũ Ký sinh trùng rất hiểm độc. Chúng đã chuyển lực lượng chiến đấu chính về sát biên giới, ngay gần chúng ta. Khoảnh khắc quân đội Haramark lơ là, Thủ đô sẽ bị nuốt chửng ngay lập tức.”
“Vậy Hoàng gia định làm gì?”
“Chọn những người tinh nhuệ, tạo thành một đội chinh phạt nhỏ nhưng ưu tú. Xâm nhập và phá hủy “chuồng trại” của chúng.”
Dylan xoa mặt.
“Chết tiệt. Đợt này tôi đang muốn nghỉ ngơi nên không thích tham gia vào mấy nhiệm vụ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Hehe. Tôi cũng cảm thấy như vậy. Nhưng mà, đây là vấn đề cấp bách. Agnes sẽ đóng vai trò tiên phong. Về phía gia đình hoàng gia, lão già và cô nàng công chúa Hồng phấn sẽ tham gia. Còn…”
Dylan bất ngờ mở miệng.
“Khoan. Hugo có thể tham gia không?”
“Hugo?”
“Tôi cần một Chiến binh ăn ý”.
“Uhm…. Tôi đoán ở cấp độ của Hugo, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Hãy làm những gì anh muốn.” – Cinzia nhún vai.
Dylan cuối cùng cũng nâng tách trà lên một lần nữa và hỏi.
“Cơ sở đó nằm ở đâu?”
*
“Thế đấy. Bằng cách nào đó, họ tránh được các cuộc tuần tra và đến gần mục tiêu của cuộc đột kích, nhưng…”
Cinzia cuối cùng cũng kết thúc lời giải thích dài dòng của mình và rít một hơi thuốc dài. Cô ta đưa mắt nhìn xuống Agnes đang nằm thoi thóp trên giường.
“Nói ra thì dài dòng, đại loại là nhiệm vụ đã thất bại hoàn toàn. Chỉ có hai người thoát thân trở về. Chuyện là vậy đó”.
Seol Jihu sững sờ. Khuôn mặt của Dylan, Hugo và Teresa Hussey lóe lên trong tâm trí. Cậu cảm thấy tim mình như rớt xuống sàn và ngập ngừng hỏi.
“Nghĩa là họ đã…”
“Chúng tôi chưa thể đưa ra kết luận nào” – Ian xen vào ngay sau đó.
“Tôi đã tận mắt nhìn thấy lũ Orc đột biến đang lang thang khắp nơi. Điều đó có nghĩa là kẻ thù thực sự sở hữu một cơ sở sản xuất hàng loạt.”
Ian không nói hết câu, nhưng Seol Jihu không cần nghe phần còn lại. Cậu có thể hiểu được ý của ông.
Họ có thể bị giam giữ như tù nhân, để làm “nguyên liệu sản xuất”.
“Tôi không dám chắc lắm, nhưng điều đó hoàn toàn có thể xảy ra”. – Ian nhăn nhó.
Đội chinh phạt đã gần đến đích, nhưng họ bị phát hiện trong quá trình xâm nhập và phải chiến đấu để thoát khỏi vòng vây của kẻ thù.
Lý do duy nhất khiến Ian toàn mạng trở về, là nhờ có Agnes. Nếu không nhờ cô nỗ lực đến phút cuối cùng, hai người này sẽ không thể vượt qua vòng vây cũng như rũ bỏ sự truy đuổi của kẻ thù.
Tuy nhiên, Agnes chỉ là một Sát thủ cấp 5 và không thể làm nên điều kỳ diệu. Họ đã chiến đấu chống lại số lượng kẻ thù áp đảo, và cô không đủ sức giải cứu những người khác. Kết quả là các thành viên của đội chinh phạt đã tan đàn xẻ nghé.