“Hả? Cô đang nói chuyện nhảm nhí gì thế?”
“Tôi biết nó nhảm nhí, nhưng làm ơn, nghe tôi nói, được không?””Nhưng…”
“Nghe này, tôi hiểu những gì mình nói nghe rất ngu. Nhưng mọi chuyện sẽ xảy ra như thế. Chúng ta sẽ chết hết! Hãy quay trở lại Haramark ngay!”
“Gì? Còn lâu nhé. Tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho chuyến đi này rồi, cô biết mà! Đây lại là lần đầu tiên tôi dẫn đội đi làm nhiệm vụ nữa. Cô có biết tôi đã kỳ vọng đến mức nào không?”
Vẻ mặt kiên quyết của Seol khiến Chohong rối trí. Cô đấm ngực mình thùm thụp như một con King Kong và vò đầu bứt tai.
“Argh Argh! Chết tiệt, tôi sắp phát điên rồi! Ừ có lẽ tôi điên thật, nhưng cậu phải nghe t…”
Chohong khựng lại. Cô có thể thấy lông mày của Seol Jihu đang giật giật. Rõ ràng là cậu ta đang cố cố hết sức để nín cười.
“Cậu…?!”
Cô vội vàng túm tóc mình để xác nhận. Chắc chắn, tóc cô vẫn còn ánh bạc.
“Seol… Jihu….”
Seol nhanh chóng ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
“…Đồ khốn! Tôi giết cậu!”
Chohong cũng điên cuồng đuổi theo cậu ta.
“Ahahahaha !!”
“Đứng lại ngay! Khôn hồn thì đứng lại!”
Trong phút chốc, Chohong đã túm cổ Seol và quật cậu ta xuống đất. Cô trèo lên bụng cậu ta như thể đang cưỡi ngựa.
(note: Tác giả dùng từ nhạy cảm quá!)
“Nhìn tôi hoảng hốt trông vui lắm đúng không?”
“À thì… Tôi thấy nhẹ nhõm.”
Seol Jihu thở hổn hển trước khi quay lại, gửi một nụ cười rạng rỡ tới cô nàng não cơ bắp đang gầm gừ đe dọa mình. Chohong ngập ngừng sau khi nhìn thấy nụ cười tha thiết, hạnh phúc đó.
“Đấy là hình phạt cho cô vì đã bất tỉnh quá lâu. Cô có biết tôi đã lo lắng như thế nào không?”
“À, ừ…”
Đôi mắt Seol nghiêm túc, giọng nói đầy cảm xúc chân thật. Chohong chỉ có thể chớp mắt trước ánh nhìn tha thiết của cậu ta. Cô lén lút đưa mắt đi chỗ khác, trong khi má cô đỏ dần lên.
Tuy nhiên, điều đó chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc quá ngắn. Khuôn mặt Chohong nhanh chóng méo mó và cô hét lên.
“Cậu nghĩ tôi sẽ tha cho cậu vì chuyện đó? Dám đem tôi ra làm trò cười!”
“Úi daaa”
Khụ! Khụ!Cô thô bạo nắm lấy cổ áo của Seol và bắt đầu lắc cậu ta như một con búp bê giẻ rách.
“Thôi mà! Làm ơn dừng lại”
“Khôn hồn thì im mồm, nghe không?!”
“… Cứu tôi với !!”
“Dám đem tôi ra làm trò đùa! Chết này!”
Tất nhiên là cuộc hỗn loạn này sẽ đánh thức những người đang ngủ dậy.
“…. Cái gì mà ồn ào thế?”
Mikhail đã tỉnh giấc, đang dụi mắt và lồm cồm bò dậy khỏi túi ngủ. Veronika đã thức dậy trước anh, và lén lún nhìn trộm bên ngoài lều. Dù đang ngái ngủ, đôi mắt cô vẫn lấp lánh nhìn về phía Seol và Chohong.
“Bớ người ta! Tôi sắp chết rồi!”
“Phải ha, sao lúc đó cậu không chết cùng tôi nhỉ? Mà thôi, chờ một chút, tôi sẽ giết cậu ngay bây giờ!”
“Huh? Không phải đó là giọng của Chohong sao?” – Mikhail nhìn ra bên ngoài và kinh ngạc thốt lên. Anh chỉ có thể nhìn thấy Chohong từ phía sau, nhưng… ừm, anh cũng có thể thấy cô cưỡi trên bụng Seol Jihu, cơ thể lắc lư qua lại và họ hét cái gì mà “sắp chết”.
‘Wow… Quất ngay ngoài trời luôn! Quá ngầu!’
‘Nhìn kìa! Nhìn cặp mông cô ấy nảy lên nảy xuống kìa’
Mikhail nhìn chằm chằm vào Seol Jihu với ánh mắt ghen tị. Anh ta nuốt nước bọt và liếc nhìn Veronika.
Nữ cung thủ đã thấy ánh mắt Mikhail, cô vênh mặt lên và quay đi. Tuy nhiên, nhìn khóe môi cô cong lên, đủ biết cảm xúc của cô đã được đánh thức khá nhiều trước cảnh tượng kia.
Và một lát sau, những tiếng càu nhàu phát ra từ một cái lều nào đó. Rồi một lát sau nữa, một dòng chảy tuôn ra từ đâu đó, trở thành một sự hòa hợp vang lên từ nền đất.
Và rồi, chính xác như một tia sét đánh vào giữa đêm.
Maria đang ở một mình trong lều của mình và cô ấy đã bị sốc đến mức khó có thể quay lại giấc ngủ. Thậm chí chỉ cần nhắm mắt lại, cô cũng cảm thấy một vài hình ảnh nhảy múa trước mắt.
Cuối cùng, cô vùi mình vào chiếc túi ngủ với khuôn mặt chán nản và bịt tai.
“Con bà nó chứ…”
—
Họ chỉ mất mất nửa ngày để đến làng bằng xe ngựa, nhưng lại cần tới bốn ngày để đi bộ về nhà.
Maria thậm chí không thèm nói gì và đi thẳng đến ngôi đền của mình. Dù chỉ phải chịu một số phản ứng bất lợi là nhỏ, một Lễ cúng tế vẫn cứ là Lễ cúng tế. Maria nói rằng cô ấy cần phải cầu nguyện và hồi phục trong một ngôi đền mà vị thần trú ngụ để ngăn những tổn thất tiềm tàng.
Mặt khác, Mikhail và Veronika trông như thể họ không muốn chia tay như thế. Lí do khá rõ ràng: Khả năng, phán đoán và sức chiến đấu của Seol trong nhiệm vụ vừa qua đã để lại ấn tượng sâu sắc với họ.
Khó có thể tưởng tượng nổi, rằng cậu ấy sẽ phát triển đến mức nào trong tương lai, nhất là khi Seol mới ở cấp 2. Sẽ thật phí phạm nếu không kết thân với cậu ta ngay từ bây giờ.
Sau khi tính toán, Mikhail đã đề nghị Seol đi uống một vài lu. Theo Mikhail, anh ấy sẽ trả tiền cho đồ uống, như lời cảm ơn Seol đã cứu mạng anh ấy và Veronika.
Seol Jihu cũng tính toán một lúc và quyết định đồng ý. Dù họ không thực sự đạt yêu cầu của Seol, nhưng dù sao, khả năng của họ cũng sẽ gia tăng đáng kể sau khi đạt Cấp độ 4. Việc thân thiện với họ cũng không phải là một ý tưởng tồi.
Quan trọng nhất là Chohong đã hào hứng tỏ ý muốn đi, nên Seol đành chiều theo ý cô.
Vào ngày hôm đó, Seol Jihu đã ăn, uống, và tận hưởng hết mình cho đến khi cậu say bí tỉ. Lúc cùng Chohong trở lại văn phòng, cậu còn hát rất to. Sau khi đi tắm, cậu nằm ngửa trên giường và tận hưởng cảm giác. Sau vài ngày ngủ trên mặt đất cứng, chiếc giường khiêm tốn này đột nhiên trở thành nơi nghỉ ngơi mềm mại và thoải mái nhất trên toàn thế giới.
‘Thật tuyệt.’
Seol thực sự thích những người sống xung quanh mình. Cậu không còn cô đơn nữa. Bây giờ Seol đang tận hưởng cuộc sống ở Haramark.
Một nụ cười toe toét hiện lên trên khuôn mặt Seol. Thậm chí nét mặt hạnh phúc của cậu vẫn còn nguyên sau khi trôi vào giấc ngủ.
*
Mãi đến sáng hôm sau, Seol mới nhận ra rằng Dylan và Hugo không ở trong văn phòng.
Cậu biết hai người đó đang đi làm nhiệm vụ, và đó là nhiệm vụ do đích thân Cinzia gửi gắm, nên đó không thể là kiểu nhiệm vụ có thể kết thúc sau một hoặc hai ngày.
Vì Ian cũng bị cuốn theo, nên Seol Jihu đoán rằng, rất có thể hoàng gia cũng có liên quan đến vấn đề này..
‘Khoan đã.’
Điều đó nghĩa là, chỉ có cậu và Chohong sống trong tòa nhà này sao? Chẳng phải nó giống như một cặp vợ chồng sống cùng nhau sao?
‘Ohh, yeah. Rốt cuộc cậu cũng dậy rồi?’
Chính tại thời điểm này, Seol nghe thấy giọng nói quen thuộc của Chohong. Cô đã hoàn thành bài tập thể dục buổi sáng và bước ra từ phòng tắm, trong khi lắc mái tóc ướt của mình.
‘Wow’
Dù anh có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa, cậu cũng không thể ngăn sự phấn khích của mình lại.
Cặp đùi săn chắc của Chohong nổi những đường cong sau chiếc quần short ‘Dolfin’. Cơ mông săn chắc, khỏe mạnh của cô ấy kết nối với cặp đùi đó. Và các đường cong uốn lượn tuyệt đẹp giống như một chiếc bình gốm trắng tinh. Giữa chiếc eo săn sắc là rãnh bụng hấp dẫn thu hút sự chú ý của mọi người. Và sau đó, khi cô mặc chiếc áo thun ba lỗ, bộ ngực săn chắc của cô vươn cao như tự hào tuyên bố rằng mình đã lớn hơn một chút.
Thấy Seol nhìn chằm chằm vào mình quá lâu, Chohong đã ngừng uống nước và ném cho cậu ta một ánh mắt kỳ lạ.
“Này, cái mặt cậu đang bị sao thế?”
“Ý cô là sao?”
“Nhìn xem! Đôi mắt cậu đang ngọ nguậy như một con giun, và nước dãi sắp chảy xuống đất rồi kìa”.
Chohong bước tới chiếc ghế dài và ngồi xuống, ngả người thư giãn. Seol Jihu nhanh chóng chiếm lấy vị trí bên cạnh và bắt đầu vuốt tóc cô, như thể đó là sở thích mới của mình. Mái tóc ướt của cô ấy vẫn lấp lánh và ánh lên màu bạc bắt mắt. Tất cả đều đẹp và mềm mại, khiến Seol như bị mê hoặc.
Chohong đang cắn một quả táo nhưng sau đó cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng và nhanh chóng quay đầu sang một bên. Cô phát hiện ra Seol Jihu đang nắm chặt lấy một vài sợi tóc của mình, sau đó dùng chúng cọ lên mặt.
“…Cậu đang làm gì cái khỉ gì đấy?”
“Mm? Ahh, thì… Tóc cô đẹp quá. Tôi bị mê mẩn rồi”.
“Đù… Dừng lại đi. Cậu làm tôi rùng mình rồi đấy!”
“Ước gì tóc của cô cứ thế này mãi nhỉ?”
“Vô ích. Vài hôm nữa nó sẽ quay trở lại như cũ thôi…. Argh, tôi đã bảo dừng cơ mà!”
Seol Jihu đã ngừng mân mê tóc cô, thay vào đó cậu ta cố gắng buộc những sợi tóc và tạo thành hình một chiếc nơ nhỏ xinh, điều đó khiến Chohong phát cáu và lắc đầu điên cuồng.
Nỗ lực của Seol đã bị Chohong gạt phắt đi, kết quả là cậu ta ngồi đó, thẫn thờ than thở về sự mất mát trong trái tim mình.
“Cậu bị ấm đầu hay chập mạch à? Nhìn cậu như mấy thằng biến thái vậy!”
“Làm ơn, cho tôi chạm vào tóc của cô một lúc nữa được không? Tôi làm gối cho cô bao lâu nay rồi còn gì!”
“Urgh… Cậu…”
Chohong giơ quả táo đang cắn dở lên, dọa sẽ ném vào mặt cậu ta nhưng sau khi nghĩ ngợi, cô lại cắn một miếng lớn.
“Phew!”
Chohong thả người nằm xuống ghế và gác chân lên đùi Seol. Không chịu thua cuộc, Seol Jihu cũng túm tóc cô.
“Buông tay ra, tôi đập cho cậu một trận bây giờ!”
“Thế thì bỏ chân xuống đê!”
“Hừ!” – Chohong khịt mũi.
Má cô phồng lên rồi xẹp xuống theo nhịp nhai táo. Chohong lên tiếng:
“Này”
“Huh?”
“Hôm nay tôi sẽ đến đền thờ. Muốn đi cùng nhau không?”
“Nhưng vị thần của tôi là Gula. Không phải thần bảo hộ của cô là Irina hay Invidia gì đó sao?”
“Quan tâm làm gì, cậu mới cấp 2 thôi mà. Ở cấp đó, cậu đến đền của ai cũng được. Lên cấp 4 mới phải chọn dứt khoát.”
Cô ngừng lại một lúc rồi nói thêm.
“Bên cạnh đó, tôi cũng dự định ghé qua chỗ của Gula.”
“Có thật không? Nhưng tại sao cô lại đến đền Gula?”
Seol Jihu đang gõ ngón tay lên đùi mình như một bộ trống ngẫu hứng, nhưng sau khi nghe tuyên bố của cô, tay cậu đột ngột dừng lại.
‘Phải chăng là…’
“… Chờ đã. Cô nghiêm túc đấy à?”
“Không, tôi cũng chưa chắc chắn. Phải đến nơi mới biết được”.
Chohong tỏ ra thờ ơ. Cô cố né tránh ánh mắt Seol và giả bộ tập trung nhai trái cây. Tuy nhiên, thỉnh thoảng cô không thể che giấu nụ cười đang lấp ló nơi khóe môi mình. Thay vào đó, Seol Jihu nở một nụ cười rạng rỡ.
“Thật hả Chohong? Cô sắp lên Cấp 5?”
Cậu đưa tay chọc vào sườn Chohong, và cô vừa bật cười vừa giãy nảy lên.
” Tôi bảo rồi mà! Phải đến nơi mới biết!” – Chohong tiếp tục cười lớn khi bị cù.
“Cô định theo nghề nào?”
“Tôi chưa quyết định. Tôi không thích đi với Invidia chút nào. Nếu tôi đi với Ira, thì tôi sẽ trở thành một Hiệp sĩ Dòng đền. Nếu tôi đi cùng Gula, có thể tôi sẽ trở thành một Thập tự quân.”
“Hiệp sĩ Dòng đền? Thập tự quân? Nghe ngầu vãi!” – Seol Jihu nhảy lên – “Thế còn ngồi đây làm gì! Không có thời gian để lãng phí đâu. Dậy, dậy. Đi nhanh nào!”
“Bình tĩnh coi. Ăn xong tôi sẽ đi. Bên cạnh đó, cậu nghĩ việc lên cấp cao dễ lắm sao?”
“Nghĩa là sao?”
“Từ cấp 5 trở đi, điểm kinh nghiệm không đủ để lên cấp. Cậu cần cả Điểm cống hiến nữa”.
“Điểm công hiến?”
Chohong chén nối miếng trái cây, phủi tay và gật đầu.
“Điểm cống hiến hay còn gọi là điểm thành tích, nó phụ thuộc vào số lượng thành quả mà cậu đã cống hiến cho Thiên đường. Ừm, đại loại thế.”
“Nếu không đủ điểm, ta không thể lên cấp??”
“Chắc chắn rồi.”
Chohong nghiêng đầu nghĩ một lúc và nói tiếp.
“Cậu thấy đấy, lúc lên cấp 5, ngay cả gia đình hoàng gia cũng tham gia sát hạch”.
“Gia đình hoàng gia? Có thật không?”
“Yeah. Cậu đến một ngôi đền và được thừa nhận ở đó, sau đó cậu phải thực hiện tiếp các nhiệm vụ mà hoàng gia giao phó. Chỉ sau đó cậu mới có thể lên cấp.”
“Rắc rối vậy? Không có ngoại lệ nào ư?”
“À, theo lý thuyết thì cũng có trường hợp người lên thẳng cấp 5 mà không cần thông qua bài kiểm tra của Hoàng gia, nhưng điều đó chỉ dành cho những người đã đóng góp rất nhiều thành tích ngay từ khi họ lên cấp 4. Kiểu những kẻ sống và ăn ngủ trên chiến trường. Nhưng mà, chẳng có người Trái đất nào làm thế cả.”
Seol Jihu lẩm bẩm: “Hmmm… coi bộ phức tạp hơn tôi nghĩ.”
Chohong nhún vai: “Không thể khác được. Dù sao thì, khi lên cấp, thái độ của mọi người đối với chúng ta cũng sẽ thay đổi nhiều. Khổ sở nhất là hội Linh mục á…”
“Linh mục? Khổ sở như thế nào cơ?”
“Nghe nói họ phải chuẩn bị sẵn rất nhiều tài vật để cúng tế, và phải chứng minh giá trị của mình thông qua một số nghi lễ đặc biệt. Tất cả đều thực sự khó chịu.”
Seol Jihu gật đầu. “Nghe đã thấy loằng ngoằng rồi”.
“Nói chung, mỗi nghề đều có ưu và nhược điểm của nó. Đó là câu chuyện tương tự đối với các pháp sư.”
“Tý nữa thì quên. Tối nay chúng ta tổ chức một bữa tiệc nhé?”
“???”
Chohong bối rối ngẩng đầu lên. Cô hoàn toàn bị bất ngờ.
“Bữa tiệc? Eiii, không cần đâu. Không có gì đáng để ăn mừng cả.”
“Đáng quá đi chứ. Carpe Diem sắp chào đón thành viên thứ hai đạt cấp 5 “..
“Tôi bảo rồi, không cần đâu. Ngại bỏ xử” – Chohong vẫy tay.
Thế nhưng, Seol Jihu túm lấy tay của Chohong và kéo cô lại gần hơn.
“Nào nào, kệ đi. Hãy để tôi đầu tư một chút, để được cô ưu ái hơn trong tương lai. Đi mà à à à”
“Cậu là đồ láu cá. Hmm… Nghĩ theo cách đó thì… cũng được.”
Rõ ràng cô ấy cảm thấy hạnh phúc khi ai đó chúc mừng mình như thế này, vì cô ấy ngó đi chỗ khác để né tránh ánh mắt của Seol. Dù giả vờ thở dài như thế đang chán nản, nhưng một nụ cười rạng rỡ đã nở trên khuôn mặt ửng hồng của cô.
Chohong đánh trống lảng:
“Nhưng mà, một bữa tiệc chỉ có hai ta, có phải là ăn mảnh không nhỉ?”
“Kệ chứ. Nếu Dylan và Hugo trở lại, chúng ta sẽ phải chia thức ăn cho họ”.
“Kek Kek! Thử tưởng tượng khuôn mặt của Hugo, khi anh ta phát hiện ra rằng tôi đã lên cấp 5 trước anh ta xem. Chắc là anh ta sẽ nổi khùng đến mức lên cơn đau dạ dày ấy chứ”.
Hai người họ cười hớn hở và rời văn phòng cùng nhau, sau đó chia tay ở một ngã ba đường.
Chohong nói rằng cô ấy sẽ đi đến đền thờ trước, và Seol Jihu nói với cô ấy rằng cậu sẽ đợi ở đền thờ Gula. Hôm nay, cậu thực sự hy vọng điều gì đó sẽ xảy ra.
Tuy nhiên, mọi chuyện đã không như mong đợi. Cậu chưa được lên cấp 3.
‘Huh? Con vẫn chưa đủ điểm ư?’
[Fufufu. Tên nhóc, ngươi hơi tham lam đấy]
‘…’
[Đúng là điểm kinh nghiệm thực sự chiếm phần lớn nhất trong việc lên cấp cao hơn….]
Giọng nói đều đều của Gula vang lên.
[Tuy nhiên, đó không phải là điều kiện duy nhất. Thử xem lại trình độ hiện tại của ngươi xem. Ngươi vẫn chưa thành thạo bất kỳ kỹ năng Cấp 2 nào, phải không?]
Thật vậy, Gula đã nói đúng điểm mấu chốt. Thế nên, Seol Jihu không còn lời nào để bào chữa vã đành phải chấp nhận sự thật này.
‘Con hiểu rồi.’
[Hãy nhớ rằng, chuyện thăng cấp hoàn toàn không dễ dàng. Hãy quay lại sau khi chuẩn bị đầy đủ.]
‘Vâng.’
Seol cảm nhận được một bàn tay vuốt ve đầu mình như thể Gula đang vỗ về đứa con của mình. Cậu cúi đầu xuống một chút. Cảm giác thật thoải mái.
[Nhân tiện, chúc mừng ngươi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình.]
‘Dạ?’
[Đó là một thành tích thực sự đáng ngạc nhiên.]
Seol Jihu nghiêng đầu, nhưng một ý nghĩ lóe lên trong tâm trí cậu.
‘Người đang đề cập đến nhiệm vụ ở làng Ramman? Điều đó có nghĩa là tiêu diệt Quái Ổ sẽ dẫn tới một số thay đổi trong tương lai? ‘
[Một điều đơn giản như vậy sẽ không ảnh hưởng đến dòng thời gian đâu]
Giọng Gula nghe có vẻ rất dịu dàng, nhưng nội dung hoàn toàn nghiêm túc.
[Tuy nhiên, ngươi đã tạo ra gieo một hạt mầm tốt để cải thiện dòng số phận. Vốn dĩ ta chỉ hy vọng ngươi tiến bộ dần dần, nhưng ngươi làm ta ngạc nhiên đấy.]
‘Người nói gieo hạt mầm, nghĩa là…’
Có phải Gula ấy đang nói về trưởng làng? Hay Mikhail? Có phải là Veronika? Hoặc, thậm chí có thể là dân làng?
[Trong mọi trường hợp, ta dần cảm thấy nhẹ nhõm. Mặc dù con đường phía trước là một cánh đồng đầy chông gai, nhưng bây giờ, ít nhất ngươi đã kiếm được một đôi giày để bước qua hành trình đó.]
‘Ý Người là sao ạ?’
[Ta đang khen ngợi ngươi đó. Ít nhất, ngươi sẽ bớt vất vả hơn trong tương lai].
‘….’
[Tất nhiên, tất cả phụ thuộc vào lựa chọn cuối cùng của ngươi.]
Nữ thần lại biến mất.
Seol cảm thấy như đang rơi vào một hố sâu mờ mịt khi ngẫm nghĩ lại những lời đó. Tại sao nữ thần không nói rõ hơn một chút chứ?
[Thiên cơ bất khả lộ. Hãy bình tĩnh, chuyện gì đến sẽ đến].
‘!?’
Seol Jihu đang càu nhàu trong tâm trí, nhưng cậu bị sốc khi nghe lời cảnh báo đó. Sợ rằng mình có thể bị cốc đầu một lần nữa, cậu nhanh chóng nói lời tạm biệt và quay lại bỏ đi.
Seol đợi ở lối vào của ngôi đền cho Chohong, nhưng rất lâu sau, cô cũng không xuất hiện. Dường như cô cần nhiều thời gian hơn dự kiến.
‘Chà, chắc là mình nên về thôi’
Seol định hút nốt điếu thuốc rồi về, nhưng sau đó, cậu phát hiện ra một người đàn ông vội vã chạy về phía mình. Seol Jihu chưa bao giờ gặp người đàn ông này trước đây.
“Anh có phải là Seol không?”
“Xin lỗi? Tôi đây, nhưng anh là ai?”
“Tôi là người gác đền. Chung Chohong có lời nhắn tới anh. Cô ấy nói rằng hôm nay cô ấy sẽ về muộn, vì vậy đừng đợi cô ấy và hãy về trước.”
“… Chohong nói vậy ư?”
“Vậy nhé”.
Như thể không còn gì để nói nữa, người đàn ông chỉ đơn giản quay lại và rời đi mà không hề một lời từ biệt.
Seol Jihu ngơ ngác nhìn theo người đàn ông vội vã chạy xuống cầu thang.
‘Có chuyện gì xảy ra à?’
*
Chohong nói rằng cô ấy sẽ về muộn, nhưng Seol Jihu quyết định vẫn thực hiện theo kế hoạch. Cậu luyện tập một lúc cho đến khoảng thời gian ăn tối, và ra ngoài để mua một đống rượu cùng đồ ăn nhẹ. Seol đặt chúng xuống bàn và ngồi xuống chiếc ghế dài để chờ đợi.
‘Chắc chắn khi trở về và nhìn thấy những thứ này, cô ấy sẽ hạnh phúc lắm đây”
Tuy nhiên, mặc cho Seol chờ mòn mỏi, Chohong không có dấu hiệu quay trở lại.
Đồng hồ tiếp tục tích tắc và thức ăn dần nguội lạnh. Seol Jihu bắt đầu bĩu môi và chống cằm thở dài.
Mãi nửa đêm, cô mới trở về. Seol Jihu đang ngủ gật trên chiếc ghế dài, nhưng khi nghe thấy tiếng mở cửa, cậu bật dậy với đôi mắt mở to.
Chohong đang uể oải bước vào, nhưng cô ngạc nhiên thấy rõ khi thấy cậu chạy ra.
“Huh? Cậu chưa ngủ à?”
“À thì…”
Nhìn theo ánh mắt của Seol Jihu, Chohong thấy cái bàn đầy ụ thức ăn. Cô thở dài nhận ra mình đã bỏ lỡ chuyện gì.
Seol Jihu cũng thở dài. Thấy cô ấy trông kiệt sức và bơ phờ, điều đó nghĩa là, chắc chắn có vấn đề gì không ổn.
‘Khỉ thật. Mình đã mở tiệc quá sớm.’
Seol lắc đầu và thận trọng nói với cô.
“Lẽ nào… mọi chuyện không ổn?”
“À… Chỉ một chút thôi. Tôi đã đi đến đền thờ, sau đó ghé cung điện hoàng gia quá. Cậu chờ có lâu không?”
“Cung điện Hoàng gia?” – Đôi mắt của Seol Jihu mở to hơn – “Thế đã xong việc chưa?”
“Huh? À, đại loại như thế.”
“Được rồi, thế còn vụ thăng cấp thì sao?”
“Hmm…. Có lẽ tôi sẽ phải cố gắng hơn”.
Vì lý do nào đó, Chohong đảo mắt né tránh ánh nhìn của Seol Jihu. Cậu vỗ nhẹ vào chiếc ghế dài.
“Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra? Ngồi xuống đây và kể tôi nghe nào”.
“Cũng không có gì để nói. Đại loại là tôi chư đạt”.
“Tôi hiểu rồi”
Cô ấy trông có vẻ ngập ngừng và điều đó khiến Seol mất hứng.
“Cô có đói không? Hay là, uống gì đó nhé”.
Chohong lắc đầu. Seol Jihu khựng lại và hàm răng cậu gần như rơi xuống sàn. Cô nàng này từ chối uống rượu? Thật không thể tưởng tượng được.
“Có chuyện gì xảy ra với cô sao?”
“Không, hoàn toàn không.” – Chohong lại lắc đầu – “Tôi thực sự không có tâm trạng để uống.”
“Tôi hiểu rồi. Nếu quá mệt mỏi, cậu cứ nghỉ ngơi trước đi”.
Chắc chắn có điều gì đang dằn vặt tâm trí cô, vì Chohong ngập ngừng một lúc trước khi tiếng thở dài bất lực thoát ra khỏi miệng cô.
“…Xin lỗi….”
Cô khẽ thì thầm, tiếng nói nhẹ nhàng như hơi thở và từ từ bước đi. Seol Jihu kinh ngạc nhìn chằm chằm vào lưng Chohong khi cô bước vào phòng ngủ.
‘Cô ấy vừa nói xin lỗi?’
Đó là lần đầu tiên Seol nghe cô xin lỗi.
Seol Jihu đứng trước cửa, im lặng một lúc, trước khi mở miệng.
“Tôi có thể giúp được chuyện gì không?”
Thế nhưng, không có âm thanh nào đáp lại.