Chương 76: Bí mật làng Ramman

Seol Jihu không thể chịu nổi sự mè nheo của Maria và buộc phải lê thân dậy để rời khỏi hang ngầm. Một tay cậu ta kéo Mikhail, tay còn lại vác Chohong, trong khi Maria kéo Veronika.

Cuối cùng họ cũng rời khỏi vùng đồi núi của Dạ Yên, quay về khu cắm trại ban đầu. Chỉ đến lúc đó, Seol mới cảm thấy rằng mình thực sự đã sống sót sau cuộc chạm trán chết người. Nước mắt suýt trào ra khỏi mắt cậu, nhưng cậu kìm nén được.

Tuy nhiên, Maria đã khóc òa. Mặc dù cách nói chuyện của cô ấy hơi lỗ mãng, nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn là một cô gái trẻ. Seol Jihu cảm nhận được cảm giác thân thiết khi ngồi cạnh cô và nở một nụ cười lặng lẽ.

“Cậu đang cười cái gì vậy? Cười cái đít tôi ấy! Tôi khóc trông buồn cười lắm à!”

“…”

Mãi về sau, Seol mới biết rằng những giọt nước mắt đau buồn của Maria là dành cho cây thánh giá mà cô phải hy sinh khi thực hiện lễ cúng tê. Cô ấy nói điều gì đó về món tạo tác ấy, rằng đó là một món đồ quý giá mà cô yêu thích, rằng có tiền cũng không thể mua được

Maria đã mất đi vật phẩm vô giá của mình, và ngoại hình của cô ấy cũng bơ phờ như từ dưới cống chui lên. Có lẽ cô ấy nên lấy nước mắt của mình để rửa mặt.

Seol Jihu cố gắng an ủi cô ấy một cách nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng Maria giảy nảy như gà bị nhúng nước sôi và la hét, phun phì phì vào mặt Seol.

“Tôi thật ngu ngốc mà! Đáng lẽ tôi không nên đi cùng cậu!”

“Tại sao tôi lại mờ mắt vì tiền như thế chứ! huhuhu!”

“Nếu tôi biết chuyện này xảy ra thì đừng hòng!”

“Đừng nói là 15 đồng bạc, kể cả cậu có đưa cho tôi 150 đồng bạc, tôi cũng cóc thèm!”

Sau khi Maria liến thoắng, Seol Jihu nhìn cô và chậm rãi nói:

“Đáng ra mọi việc sẽ ổn, nếu cô đứng về phía tôi trong cuộc biểu quyết”.

“Ai mà biết mọi thứ sẽ diễn ra theo cách này chứ!”

Maria nắm lấy cổ áo của Seol và bắt đầu giật áo cậu trong cơn điên cuồng. Cô hét lên

“Lỗi tại cậu! Là tại cậu! Tại cậu không thể thuyết phục được tôi”

Có vẻ như Maria không còn suy nghĩ được gì nữa. Cô ta thở như một con bò đực, nhảy chồm chồm lên, sải bước tới nơi Mikhail và Veronika đang ngủ yên lành và đá vào mông họ hết lần này đến lần khác.

‘… Cổ điên rồi.”

Seol Jihu thở dài, thận trọng nói nhỏ. Cậu chuyển ánh mắt lo lắng sang Chohong. Một cách bí ẩn, mái tóc của cô vẫn còn ánh lên sắc bạc rực rỡ. Hiện tại, trông cô ấy hoàn toàn khác cô nàng não cơ bắp thường ngày. Người đồng đội của cậu đang lặng lẽ nằm đó, xinh đẹp và thanh thoát như một nữ thần đang say ngủ.

Seol Jihu lặng lẽ chải mái tóc mượt mà của cô một lúc, rồi khẽ nằm xuống bên cạnh. Bàn tay cậu vẫn giữ một vài sợi tóc của cô.

*

Khi Seol mở mắt, trời đã sáng. Seol đã ngủ say như một đứa bé, thậm chí hoàn toàn quên mất việc đứng gác. Đó là điều hoàn toàn không thể chấp nhận được, nhưng cậu đã quá mệt mỏi và mất ý thức. Thật may là không có chuyện gì xảy ra.

Người đầu tiên tỉnh lại là Mikhail và Veronika. Ban đầu họ bối rối và hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng sau khi Seol Jihu giải thích tình hình, họ hoàn toàn bị sốc. Họ thậm chí bắt đầu gầm lên giận dữ khi nghe tin Gierszal chọn chạy trốn, thay vì cứu họ.

“Thằng chó đẻ!” – Mikhail giận dữ và quát lên với khuôn mặt đỏ ửng.

“Tên khốn chết tiệt đó. Để rồi xem! Tôi sẽ nói với tất cả mọi người, không chỉ ở Haramark, mà ở khắp mọi nơi để đảm bảo rằng hắn ta không còn chỗ đứng trên Thiên đường nữa!”

Người ta bảo rằng, không gì đáng sợ bằng tin đồn. Không một người Trái đất nào chào đón một kẻ sẵn sàng bỏ rơi đồng đội của mình giữa trận chiến.

Seol Jihu không phản đối Mikhail. Chỉ là, không cần phải làm như vậy nữa.

“Anh không cần phải làm điều đó.”

“Gì? Tại sao không?”

“Hắn chết rồi”.

Chỉ cần nghĩ lại chuyện đó cũng đủ khiến Seol Jihu bực mình. Cả Maria và Chohong đã đánh cược mạng sống của mình để tung ra đòn tấn công liều mạng, thế nhưng, Quái Ổ đã hấp thụ xác của Gierszal để tái sinh. Nếu Seol không thức tỉnh khả năng kỳ dị kia, tất cả bọn họ sẽ bị giết ngay tại đó.

“Đáng kiếp.”

“Thật vui khi biết hắn đã chết. Đồ chó đẻ!”

Phản ứng của hai người này hơi ngoài dự đoán của Seol Jihu. Họ không phải tình cờ gặp nhau, mà là những người đồng đội đã chiến đấu bên nhau trong một thời gian dài. Thay vì cảm thấy cay đắng hoặc thậm chí thông cảm, họ lại mừng rỡ khi biết chuyện đó.

Thấy biểu hiện của Seol, Mikhail lên tiếng:

“Những thằng khốn như thế không đáng để thương tiếc!”

“Không, tôi không cảm thấy tiếc cho anh ấy.”

“…”

“Tôi chỉ cảm thấy băn khoăn. Một thành viên tổ đội, tự ý tách ra vì lợi ích của riêng mình. Anh ta đã phạm một trong những điều cấm kỵ của Paradise. Nếu anh ta muốn làm những gì mình thích, sao không tự solo ngay từ đầu?”

Những lời đó chắc chắn không sai. Mikhail mím môi một chút và im lặng nghĩ ngợi. Rồi anh lặng lẽ chắp hai tay lại.

“Tôi xin lỗi.”

“…?”

“Không chỉ về chuyện Gierszal, mà về tất cả. Cậu đã đúng. Chúng ta không nên vào trong, nhưng bọn tôi bị mù quáng bởi lòng tham và…”

Veronika cũng hạ ánh mắt xuống một chút như thể cô cũng không còn gì để biện bạch.

Thành thật mà nói, những kẻ này đã không thực sự đáp ứng tiêu chuẩn của Seol Jihu. So với các cuộc thám hiểm trước đó, họ chắc chắn thiếu cả kinh nghiệm lẫn chiến lực. Samuel và Veronika ở hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau, cách xa như trời và đất.

Nhưng dù sao, đây là tổ đội đầu tiên do Seol lãnh đạo.Hai người đã làm hết sức mình. Ít nhất, họ đã không cố gắng chạy trốn như ai kia.

Có lẽ đó là lý do Seol Jihu có thể mỉm cười.

“Không sao đâu. Ổn rồi.”

*

Cả đội đóng gói khu cắm trại và lên đường trở về Ramman Village.

Có một vấn đề còn tồn tại. Đó là Chohong vẫn chưa tỉnh lại.

Mikhail vẫn cảm thấy tiếc về những gì đã xảy ra và đưa ra một lời đề nghị thiện chí, rằng hãy để anh ta cõng Chohong thay cho Seol, nhưng cậu ngay lập tức từ chối. Dù chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng anh vẫn cõng thân thể bất tỉnh của cô mà không phàn nàn một lần nào. Sự thật, Seol Jihu cảm thấy hơi khó chịu khi để người đàn ông khác chạm vào cô ấy.

Đội chinh phạt mất khoảng hai giờ để trở về làng. Điều đầu tiên họ làm khi đến là thuê phòng lớn nhất trong nhà trọ. Maria và Chohong đều ở trong tình trạng cần được nghỉ ngơi hợp lý.

Mikhail đi đâu đó, nói rằng anh ta sẽ tìm kiếm một cỗ xe trong khi Veronika đi khắp nơi để tìm một bữa ăn ngon mang về cho Maria. Với vẻ mặt hối lỗi, sau khi nhận lệnh của Maria, Veronika chạy đi như một cơn gió.

Seol Jihu cũng bước ra khỏi nhà trọ. Có một vấn đề cuối cùng mà cậu cần giải quyết trước khi rời khỏi ngôi làng này.

Cậu tiến tới một căn nhà quen thuộc, gõ một cánh cửa quen thuộc và nghe thấy một giọng nói quen thuộc, bảo cậu bước vào. Seol bình thản bước vào trong và bắt gặp chủ nhân của ngôi nhà. Không ai khác, chính là trưởng làng.

“Nhiệm vụ sao rồi?”

Ông ta thậm chí không buồn quay đầu lại.

“Mọi thứ đã được giải quyết. Lũ dị nhân sẽ không xuất hiện nữa.”

Seol cố tình nói thêm câu sau. Quả nhiên, trưởng làng khẽ rùng mình trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Một lúc sau, ông ta cất lời.

“Chà, có lẽ tôi nên cảm ơn bạn. Mà, mới chỉ một hai ngày trôi qua, sao giọng cậu nghe mệt mỏi thế? Lũ dị nhân khá mạnh ư?”

“Ông biết rõ điều đó mà”.

Seol Jihu cười nhạt và nhìn chằm chằm vào trưởng làng.

“Một người giàu kinh nghiệm như ông, chắc chắn sẽ dễ dàng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.”

Trưởng làng vẫn duy trì một khuôn mặt vô cảm. Ông ta ngồi trên ghế, đôi mắt lặng lẽ nhắm lại. Dường như ông ta đang bơi giữa vô số dòng suy nghĩ.

Điều này diễn ra trong một lúc lâu. Seol vẫn đứng đó, lặng im nhìn ông ta. Cuối cùng, ông già cũng phá vỡ sự im lặng và hỏi:

“…. Cậu đã giết nó?”

“Tất nhiên.”

Khác với suy đoán của Seol, phản ứng của ông lão khá bình tĩnh. Thậm chí đó gần như là sự pha trộn giữa nhẹ nhõm và đau khổ? Như thể một gánh nặng vừa được trút khỏi vai ông ta.

“Tôi hiểu rồi.” – Ông lão gật gật đầu.

“Thật lòng, tôi không mong đợi điều này. Nhớ lại thì, lúc cậu bắt đầu nói về các trung tâm nghiên cứu, là cậu đang thử tôi đúng không? Vì cậu đã tìm ra danh tính của tôi từ trước rồi”.

“Tôi không phủ nhận điều đó.” – Seol cười nhạt.

“Làm sao cậu tìm ra được? Mọi thông tin liên quan đến danh tính của tôi đều đã phủ trong lớp bụi thời gian”.

“Trước khi tôi trả lời, có một điều tôi muốn hỏi ông trước.”

Trưởng thôn không nói gì thêm. Seol Jihu kéo ra một chiếc ghế bên cạnh ông già và ngồi xuống.

“Đầu tiên….”

Seol suy nghĩ một lúc, và hỏi.

“Chính xác thì cái hang đó là thứ gì? Có phải là một phòng thí nghiệm?”

“Phòng thí nghiệm? Fufufu…. Ừ, theo một cách nào đó là như vậy. Nhưng thật ra, nó giống một nơi ẩn náu hơn”.

Seol Jihu gật đầu. Gọi cái hang đó là một nơi ẩn náu chắc chắn là hợp lý hơn.

“Nghĩa là, ông đã tạo một nơi ẩn náu cho Quái Ổ ngay gần ngôi làng?”

“Đó là một nơi ẩn náu. Nhưng tôi không phải là người xây dựng nó. Đúng hơn thì nó được xây dựng cho tôi.”

“Cho ông?”

Seol Jihu nghiêng đầu. Có phải ông già này đang cố ngụy biện?

“Thật ra, nơi ẩn náu được xây dựng bởi những cư dân của ngôi làng này.”

“Ý ông là, cư dân của ngôi làng này là đồng phạm của ông?”

“Hãy cẩn thận với lời lẽ của mình” – Ông lão trừng mắt – “Những người này đang cố gắng tìm cách sống sót, không thể gọi họ là tội phạm”.

Seol Jihu nghiền ngẫm những lời đó và từ từ sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

“Nghĩa là, thời điều đó khi dự án bị đóng cửa, ông đã chạy trốn khỏi lãnh địa của công tước và định cư tại ngôi làng này. Tại đây, ông tiếp tục nghiên cứu. Dân làng bằng cách nào đó đã biết được sự thật và họ quyết định giúp đỡ các thí nghiệm của ông. Tôi nói đúng chứ?”

“Cậu thật thông minh. Tôi không thích những người quá thông minh như thế.” – Trưởng làng cười nhạt.

“Đó đơn giản là một sự cộng sinh” – Ông lão thở dài tiếp tục.

“Tôi muốn chứng minh thành quả thí nghiệm để lấy lại danh dự cho mình. Còn dân làng muốn ai đó giúp họ bảo vệ ngôi làng này. Cậu hiểu không?”

Làng Ramman nằm khá gần khu vực biên giới. Lũ Ký sinh trùng có thể tấn công bất kỳ lúc nào, và nếu điều đó xảy ra, làng sẽ bị tiêu diệt trước khi Hoàng gia kịp gửi quân tiếp viện.

Theo lời trưởng làng, dân làng muốn một lực lượng chiến đấu nào đó có thể túc trực và bảo vệ họ trước sự xâm lăng của Ký sinh trùng, cả ngày lẫn đêm.

“Nghe cũng có lý. Nhưng tại sao dân làng lại chấp nhận nương tựa vào một thứ như thế? Đặc biệt là khi có rất nhiều trẻ em xung quanh.”

“Biết làm sao được. Chúng ta đang sống trong một thời gian như vậy.” – Ông lão thở dài – “Đây là vấn đề sinh tồn.”

“Vậy tại sao họ không chuyển đi nơi khác?”

“Quê hương không phải là thứ dễ dàng chối bỏ. Ừm, thông thường người ta sẽ nói vậy. Fufufu…” – Ông già nở nụ cười cay đắng.

“Nhưng lý do sâu xa hơn, dân làng không còn nơi nào để đi. Thay vì chờ chết, con người sẽ bấu víu vào những cơ hội nhỏ nhất. Cái đó gọi là khát vọng sống. Người dân làng này cũng không ngoại lệ. Đó là lý do tại sao họ đã chấp nhận tôi.”

Cách ông già này nói, như thể ông ta đang cố bảo vệ ngôi làng, thay vì đổ lỗi cho cư dân. Seol Jihu hỏi câu tiếp theo.

“Các thí nghiệm của ông có thành công không?”

“Không, tôi đã thất bại.”

Ông lão trả lời ngay. Giọng ông nặng trĩu đầy hối hận.

“Các nhà khoa học của đế chế biết rõ dự án gặp vấn đề gì. Không, bản thân tôi cũng biết. Chỉ là tôi cố gắng tự lừa mình theo đuổi một giấc mơ viển vông…”

“Vấn đề? Đó là gì?”

“Dễ hiểu thôi. Sẽ cần khá nhiều thời gian để huấn luyện Quái Ổ thành một lực lượng chiến đấu đủ mạnh mẽ. Bên cạnh đó việc kiểm soát nó cũng gặp vài giới hạn. Dù sao thì, nó cũng là một con quái vật”.

Nói đến đây, ông lão bất ngờ hỏi Soel Jihu.

“Lần trước, cậu hỏi tôi rằng “Tại sao cấp độ của đội chinh phạt liên tục gia tăng” phải không?”

“Đúng.”

“Tôi thực sự cảm thấy hoảng hốt khi cậu đưa ra câu hỏi đó. Đáp án rất đơn giản. Tôi muốn nó học.”

“Học?”

“Phải. Học cách chiến đấu và ngày càng mạnh hơn”.

Ngập ngừng một lúc, ông ta nói tiếp.

“Lúc mới sinh, Quái Ổ không khác gì một đứa trẻ không biết gì. Đám ký sinh trùng sở hữu một cấu trúc chỉ huy độc đáo, trong đó Trùng nữ Đê vương đứng ở đỉnh cao và đóng vai trò là trung tâm của mọi thứ. Toàn bộ điều này giống như mạng lưới của một con nhện. Vai trò của mỗi con được phân công rõ ràng và thông tin được truyền cho nhau rành mạch. Ngay cả kiến thức và kinh nghiệm chiến đấu cũng được truyền cho thế hệ sau. Chúng tôi đã cố gắng nhưng không thể mô phỏng cách “dạy dỗ” của Ký sinh trùng”.

Nghĩ lại, Seol Jihu mới nhận ra. Những dị nhân được sinh ra từ con Quái Ổ này có hình dạng giống con người hơn. Trong khi ngoài tự nhiên, chúng sẽ sinh ra Medusa, Bọ hay thậm chí là Gián.

Cảm thấy thực sự tò mò, Seol tiếp tục hỏi.

“Vậy là, ông nuôi dưỡng Quái Ổ, để nó tạo ra dị nhân nhằm phòng thủ cho ngôi làng. Khi số dị nhân nhiều lên và vượt tầm kiểm soát, ông tạo nhiệm vụ để đội chinh phạt đến, vừa diệt lũ dị nhân, vừa dạy dỗ Quái Ổ?”

“…”

“Trong trường hợp đó, đâu thể nói là thí nghiệm hoàn toàn thất bại? Nếu đã chứng minh rằng Quái Ổ có khả năng học hỏi, vậy nếu Đế quốc nghiêm túc nỗ lực tiếp, biết đâu họ có thể xây dựng đội quân nhân tạo như ý muốn?”

Trưởng làng chớp mắt liên tục, như thể ông bị bất ngờ trước câu hỏi của Seol. Ngay sau đó, khuôn mặt ông ta lộ vẻ cay đắng.

“Tôi nói rồi mà? Nó là một con quái vật, vì vậy việc kiểm soát nó cũng gặp nhiều giới hạn”.

Ông từ từ đứng dậy khỏi ghế và mang ra một chiếc hộp nhỏ từ đâu đó. Trưởng làng khẽ mở nắp để lộ ra một hòn đá đen, to bằng nắm tay của một đứa trẻ.

Seol Jihu nhìn nó với vẻ hiếu kỳ và thích thú. Thứ đó giống như một viên thạch đen.

“Đây là?”

“Đây là ‘rudium’. Ừm, một sản phẩm của giả kim thuật. Chà, nói cho dễ hiểu thì nó là pháp cụ dùng để điều khiển Quái Ổ”.

“Một thứ như vậy thực sự tồn tại sao?”

Đôi mắt của Seol Jihu lấp lánh. Có lẽ tìm thấy sự đồng cảm ở chàng trai trẻ này, ông già bắt đầu cười thầm.

“Nếu cậu muốn nghe, tốt thôi, tôi sẽ nói cho cậu. Nếu trình độ kiến ​​thức ma kỹ của cậu được 1/4 của tôi, có lẽ tôi sẽ dạy cho cậu mọi thứ về nó, trong vòng bảy ngày.”

“…Nếu tôi không có thì sao?”

“Xin vui lòng, tha cho ông già này. Tôi không muốn dùng những hơi thở cuối cùng để dạy cho cậu từ con số 0”.

Ông lão trả lời, sau đó nhìn vào chiếc hộp và thở dài.

“Nó đã nhỏ đến mức này rồi. Dù tôi đã dè sẻn hết mức…”

“Phải có rudium mới kiểm soát được Quái Ổ?”

“Đúng vậy. Ít nhất là theo những nghiên cứu kỹ lưỡng của Đế Quốc. Cay đắng thay, thứ này quá khó sản xuất. Quá trình tinh luyện rất khó khăn, mà quan trọng hơn, nguồn nguyên liệu cung ứng khó kiếm như hái sao từ trên trời. Và cuối cùng, món đồ này thậm chí không phải là một vật phẩm sử dụng vĩnh viễn, mà là một vật phẩm tiêu hao…”

Giọng nói của ông lão bất ngờ nghẹn lại, như thể ông ta giật mình nhớ ra điều gì đó và tự bịt miệng mình. Mặc dù vậy, Seol Jihu không cần nghe nốt phần còn lại. Cậu có thể phỏng đoán được.

“Ông đã sử dụng thứ ‘rudium’ này để kiểm soát Quái Ổ và tiếp tục nghiên cứu”.

“Đúng vậy.”

“Và chúng tôi đã tiêu diệt nó, nên hy vọng của ngôi làng đã biến mất.”

“Không, cũng không hẳn.” – Ông già lắc đầu.

“Các nghiên cứu thực ra đã thất bại từ lâu. Tôi không có ý định đổ lỗi cho cậu”

“Nhưng ông vẫn chưa từ bỏ nghiên cứu mà?”

“Tôi nói rồi, đó không hẳn là hy vọng, đó là sự cố chấp. Tôi biết điều đó. Chỉ là tôi không tự dừng lại được”.

“…”

“Thôi nào. Càng nói nhiều, tôi càng cảm thấy cay đắng hơn, vì vậy xin hãy tha cho tôi. Cậu còn gì muốn hỏi nữa không?”

“Tôi có hai câu hỏi nữa.”

Ông lão hất cằm, ra hiệu cho Seol tiếp tục nói.

“Các lối vào ẩn trong các ngọn đồi cho thấy không có bất cứ ai mở cửa hang trong vài năm qua. Tuy nhiên, người tiên phong của tôi nói rằng có dấu vết của con người bên trong hang”.

“Thật là đơn giản. Cậu không nghĩ rằng có những lối vào bí mật dẫn đến hang động sao? Chúng được thiết kế để tránh tai mắt của các cung thủ và trinh sát. Fufufu” – Ông lão cười mỉm cười và dùng chân gõ nhẹ vào sàn nhà.

“Còn gì nữa?” – Ông ta hỏi tiếp.

“Ông định làm gì khi rudium hết?”

“Hmm… Thì giao nhiệm vụ tiêu diệt Quái Ổ, và tôi tự nộp mình cho Hoàng gia. Tuy nhiên, tôi đoán rằng số rudium này đủ dùng một hoặc hai lần nữa.” – Ông lão trả lời, không chút ngập ngừng.

Seol Jihu nghĩ rằng mình đã nghe đủ rồi. Cậu đứng dậy và thấy một cái túi nhỏ bay đến. Khi bắt được nó, cậu nghe thấy tiếng kim loại kêu leng keng.

Đó là phần thưởng yêu cầu cho nhiệm vụ này.

“Đây, phần thưởng cho cậu” – Trưởng làng nói với giọng nghiêm túc -” Tiếp theo, chuyện gì sẽ xảy ra với tôi?”

“… Hmm. Tôi cũng chưa rõ.”

“Cậu có thể giết tôi, hoặc báo cáo sự tình với hoàng gia và nhận thưởng”.

Seol Jihu nhìn ông già một lúc. Thành thật mà nói, cậu đến đây để thỏa mãn sự tò mò và chưa nghĩ thấu đáo rằng mình sẽ làm tiếp theo.

Đúng là Chohong bị thương khá nặng, nhưng khó có thể đổ lỗi cho ông già này vì chuyện đó. Bởi theo lý thuyết, nhiệm vụ đã kết thúc ngay khi họ tiêu diệt xong đám dị nhân. Phần còn lại là do họ tự chuốc lấy.

Seol suy ngẫm một chút trước khi hỏi câu cuối cùng.

“Trưởng làng. Thật ra, có một điều tôi thực sự tò mò về…”

Ông lão thốt ra một tiếng rên dài.

“Ôi trời. Chàng trai trẻ à, những người xung quanh có nói rằng cậu khá phiền phức không?”

“….”

“Thôi được rồi, hỏi đi”.

“Tại sao ông lại làm điều đó?”

“Mm?”

“Cả Đế chế và Gia đình Công tước Delpinion đều đã bị phá hủy. Không còn ai truy đuổi ông nữa. Với trình độ của mình, tôi tin rằng ông sẽ được trọng dụng dù ở bất kỳ đâu. Tại sao ông lại chọn dừng chân ở ngôi làng nhỏ này?”

Trưởng thôn mím môi. Hai bàn tay ông ta đan vào nhau, ngón tay trỏ gõ nhẹ xuống bàn. Một lát sau, ông trả lời.

“Vì nơi này cần tôi và nghiên cứu của tôi.”

Một nụ cười dịu dàng hiện trên môi ông ta.

“Ít nhất, tôi thuộc về nơi này và được chào đón ở đây”.

Một nơi cần ông ta, nơi ông ta được chào đón. Những lời nói đó đã chạm vào trái tim Seol Jihu.

“…Tôi hiểu.”

Thanh niên gật đầu đồng ý và quay lại bỏ đi. Câu trả lời đó đủ để quyết định số phận của ông già.

“Cậu định đi ư?”

“Phải. À, nhân tiện. Ông nợ tôi một khoản đấy”.

“Ý cậu là sao?”

“Phí im lặng. Tôi sẽ giữ kín miệng về vấn đề này”

“Huh, tôi trả tiền rồi mà?”

“Eiii, đó là thù lao nhiệm vụ. Còn phí im lặng sẽ cao hơn nhiều, ông định bơ à?”

Ông lão nhíu mày

“Tôi không ngại chuyện so đo tính toán, nhưng nếu chúng ta chơi theo luật đó, cậu cũng cần trả lời tôi một chuyện”.

“…?”

“Làm sao cậu khám phá ra mọi chuyện?”

“Tôi đã đoán được.”

“Đừng có nói những lời nhảm nhí như thế”.

“Mmm… Tôi nói thật mà. Tôi đã phải điên đầu nghiên cứu kỹ lưỡng để giải quyết bí ẩn này đấy”.

“Fufufu. Cậu thực sự nghĩ rằng tôi sẽ bị thuyết phục bởi lý do trẻ con đó?”

“Thế này đi, tôi sẽ cho ông một gợi ý để ông có thể tự mình tìm ra.”

Ông lão nhếch mép cười khẩy: “Hah! Cậu định đố tôi, thiên tài hàng đầu của Lãnh địa Công tước Delpinion Duchy? Cũng được thôi, nói xem nào?”

“Tôi đã nhìn mọi thứ bằng chín con mắt”.

“Chín… Chín, nghĩa là sao?” – Ông già ngơ ngác.Trong khi đó, Seol Jihu cười sảng khoái, gật đầu nhẹ chào trưởng làng và bỏ đi.

*

Trở về nhà trọ, Seol được chào đón bởi một tin tức khá đáng tiếc: Mikhail không thể thuê được một cỗ xe. Rất dễ hiểu, đây là một ngôi làng nhỏ, không có nhiều chuyến xe ngựa giao thông giữa làng và thủ phủ Haramark. Cuối cùng, họ phải cuốc bộ trở về nhà.

Nhóm khởi hành từ Ramman vào giữa buổi chiều. Seol Jihu ban đầu muốn đợi cho đến khi Chohong tỉnh lại, nhưng anh cũng phải suy nghĩ về tình trạng của Maria khi cô cần đến đền thờ càng sớm càng tốt để hồi phục đúng cách ở đó.

Họ đã đi suốt buổi chiều và đến tối mới tìm được một địa điểm thích hợp để dựng trại và ăn tối.

Chohong vẫn chưa tỉnh dậy, nhưng tình trạng của cô ấy đã được cải thiện rõ rệt. Màu đỏ đã trở lại trên đôi má của cô và hơi thở của cô đã bình thường trở lại. Theo tiên lượng của Maria, cô ấy sẽ thức dậy trước khi đêm xuống.

Vì đây có thể được coi là một chiến thắng trong vinh quang, bầu không khí trong nhóm khá lạc quan. Ngoại trừ Maria vẫn chán nản và than vãn.

Khi Chohong thức dậy, cả nhóm đã ăn xong bữa tối và trở về lều. Cô xoa xoa trán trong khi đứng dậy từ túi ngủ, trước khi phát hiện ra Seol Jihu đang ngồi canh gác. Đôi mắt cô ngày càng mở to.

Cảm nhận được chuyển động phía sau lưng, Seol nhìn lại và đôi mắt cũng mở to. Cậu nhảy lên và chạy lại chỗ cô, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc.

“Chohong!”

“Chuyện gì đã xảy ra?” – Chohong bối rối.

“Chúng ta đã…”

Seol Jihu vội vàng đến gần cô, nhưng rồi, một tia sáng bất ngờ lóe lên trong mắt cậu. Seol đổi giọng:”H-Hmm!” – Seol hắng giọng và nói với giọng bình thản – “Ý cô là, chuyện gì đã xảy ra là sao?”

“Chúng ta đang ở đâu? Chúng ta không ở trong hang à?

“Một cái hang?” – Seol ngơ ngác hỏi lại như thể anh không hiểu cô đang nói gì – “Cô còn ngái ngủ à? Chúng ta đang trên đường đến làng Ramman, nhớ không?”

“Hả????”

Chohong kêu lên, khuôn mặt choáng váng vì sốc.

Seol lại tiếp tục màn kịch của mình: “Chúng ta quyết định chấp nhận yêu cầu của Làng Ramman, nhớ chứ? Để chinh phục các dị nhân và nếu có thể, chúng ta sẽ tìm hiểu xem chúng đến từ đâu.”

“Chờ… Chờ đã!”

Chohong cau mày và dùng tay che cả hai thái dương.

“Chết tiệt? Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Chúng ta vẫn đang trên đường đến làng Ramman ư?”

Cô nhanh chóng nhìn xung quanh và lông mày nhăn lại. Khuôn mặt cô méo mó như đang chết lặng. Chẳng mấy chốc, đôi mắt cô mở to và cô hít vào một hơi thật sâu. Đôi mắt kinh ngạc của cô bắt đầu run rẩy.

“Lẽ nào…?”

“Mình đã tái sinh như trong mấy tiểu thuyết mạng? Hay đó là một giấc mơ?” – Cô ấy bắt đầu lẩm bẩm liên hồi. Sau một hồi tự nói với bản thân, Chohong quay về phía Seol và nói dứt khoát:

“Seol, chúng ta phải quay về”

Cô bước về phía cậu và nói với giọng kiên quyết.

“Nếu chúng ta đi tiếp, tất cả chúng ta sẽ chết.”