Chương 75: Tuyệt vọng và điên cuồng

Seol Jihu nhanh chóng che miệng Chohong lại.

“Hey! Để tôi chửi cho bọn nó một trận! Cậu…!”

“Dừng lại. Việc cần làm bây giờ là hợp tác để đánh bại thứ đó. Cô định chịu chết ở đây à?”

Seol Jihu quở trách cô bằng một giọng sắc sảo. Cô nghiến răng.

“…Chết tiệt!”

Cuối cùng, cô nhặt cây chùy của mình và bắt đầu lầm rầm tụng kinh. Seol hiểu được nguồn gốc cơn tức giận của Chohong, nhưng không có thời gian để đánh mất đi sự bình tĩnh. Ngay bây giờ, lối thoát của họ đã bị chặn, họ phải tập trung chiến đấu để thoát khỏi nơi này. Seol Jihu nhanh chóng ra lệnh.

“Veronika!”

“Hơ… Dạ sếp!”

“Hãy tiếp tục bắn tên vào cơ thể Quái Ổ và đánh lạc hướng nó. Gierszal, bảo vệ Maria dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.”

Khuôn mặt của Gierszal đã tái mét nhưng anh ta vẫn đứng trước Maria, chiếc khiên giương lên sẵn sàng.

“Chohong? Mikhail và tôi sẽ quấy rối thứ đó từ trái và phải, vì vậy cô hãy…”

“Cậu muốn tôi xông thẳng vào đó và phá hủy cơ thể chính, phải không?”

Riêng trong lĩnh vực chiến đấu thì Chohong cực kỳ nhanh chí. Cô nhấc cây chùy đang phát ra ánh sáng trắng nóng hổi và gật đầu.

“Sẽ không dễ dàng gì, nhưng tôi sẽ thử”.

Vụt

Vụt

Vụt

Ba chiến binh lao về phía trước theo ba hướng khác nhau. Các xúc tu vồ lấy họ, như thể chúng đã chờ sẵn và chỉ đợi họ bước ra khỏi hàng rào ma thuật.

Chát

Vút

Seol nhanh chóng hiểu lý do vì sao Chohong lại sợ hãi đến thế. Sức mạnh của mỗi xúc tu cũng cực kỳ đáng sợ. Dù chưa xúc tu nào chạm vào cơ thể Seol, nhưng cậu ta cảm thấy như những lưỡi dao gió đang chém vào da mình.

Seol nhận ra rằng chỉ cần va chạm với những xúc tu khủng bố kia, toàn bộ cơ thể cậu ta sẽ bị cắt làm đôi hoặc cậu ta sẽ bị ném vào vách tường ở xa và cuối cùng trở thành một miếng thịt bầm dập.

Kwang!

Seol Jihu vội nhảy đi để trốn tránh cái xúc tu. Nó để lại một miệng hố lớn trên sàn và bị kẹt lại ở đó. Tranh thủ cơ hội này, Seol vung cây thương lên và đâm xuống.

Xoẹt!

Cảm giác cắt xuyên qua một tảng thịt khổng lồ truyền đến tay Seol. Trước sức mạnh ma thuật băng giá của cây thương, cái xúc tu to lớn đã bị tách ra làm đôi. Mảnh xúc tu bị chặt đứt quằn quại dữ dội như cái đuôi của một con tắc kè.

Seol nhìn kỹ, xác nhận một lớp băng đang hình thành trên bề mặt vết cắt và nắm chặt cây thương của mình.

‘Tuyệt! Quái Ổ không có khả năng đặc biệt nào khác so với lũ dị nhân.’

Nếu họ có thể loại bỏ những xúc tu này, chắc chắn họ sẽ có cơ hội.

‘Chỉ cần tập trung né tránh các xúc tu và kiên nhẫn chặt đứt từng cái một, chúng ta sẽ…’

Như thể chế nhạo dòng suy nghĩ của Seol, hàng tá xúc tu khác lao về phía cậu ta, và Seol chỉ có thể phóng người né gấp. Cậu cảm thấy lạnh người. Quái Ổ đang phải chia các xúc tu của nó thành ba hướng khác nhau, nhưng vẫn có hàng chục xúc tu đuổi theo cậu

Kwang, kwang !!

Những cái xúc tu va đập vào nền đá, tạo ra tiếng ồn đinh tai nhức óc. Mặt đất dưới chân Seol run rẩy không ngừng. Seol Jihu đưa mắt tìm kiếm xúc tu gần nhất. Cậu cố gắng hất nó ra, nhưng con quái thú không dễ dàng buông tha cậu như thế. Một loạt xúc tu khác bất ngờ trườn qua đám mây bụi và đột ngột trút xuống người cậu ta.

Seol Jihu bị bất ngờ và cố gắng rút lui, nhưng những xúc tu đột nhiên dừng lại đột ngột giữa không trung.

Rắc

Rắc

Chúng vặn vẹo nhưng vẫn không thể nhúc nhích, như thể có thứ gì đó đang giữ chúng lại. Seol Jihu không cần lâu để nhận ra rằng Maria đang chăm sóc mình.

Seol vội vung ngọn thương, vừa gạt vừa chém đứt ba xúc tu đang lơ lửng trên không trung. Cậu hy vọng rằng khi các xúc tu bị tiêu diệt, Maria sẽ cảm thấy bớt áp lực. Thậm chí, cậu định thừa thắng xông lên cắt nốt vài xúc tu bên dưới, nên đã nhoài người lao tới những xúc tu run rẩy trên mặt đất..

Thật không may, lòng tham của Seol đã đưa cậu vào hiểm cảnh. Maria không đủ sức phong tỏa các xúc tu lâu hơn nữa, cô buộc phải hóa giải phép Ràng buộc và Xiềng xích sớm hơn nhiều so với dự kiến của Seol.

Khoảnh khắc những thứ đó được tự do, Seol Jihu cảm thấy thứ gì đó quét vào mắt cá chân mình. Tầm nhìn của cậu đột nhiên xoay 90 độ, Seol bị hất văng và cậu nhìn thấy một xúc tu vừa quét trên mặt đất, y như một võ sĩ dùng đòn gạt chân.

“Ahhhh.”

HUỴCH

Seol Jihu ngã nhào trên mặt đất. Cậu chưa kịp đứng dậy thì một xúc tu đã quấn quanh cánh tay. Seol vội vã vung cây thương theo phản xạ và may mắn thay, cậu ta đã kịp cắt đứt cái xúc tu để giải phóng cánh tay trái của mình.

Thế nhưng, ngay khi cậu định đứng lên…

Uwaaahh!

Cơn đau khủng khiếp từ mắt cá chân truyền đến. Cú đánh vừa nãy đã làm vỡ mắt cá chân của Seol. Không chỉ vậy, một xúc tu phồng lên rất lớn và nhắm thẳng vào mặt cậu ta. Chất lỏng màu xanh lục phun ra ào ạt về phía chàng trai đang kêu gào vì đau đớn.

Lux Luxu, Lu, Luxuria !!

Toàn bộ cơ thể anh lấp lánh trong ánh sáng rực rỡ. Chất lỏng màu xanh lá cây đổ ào lên nhưng không thể chạm vào da thịt cậu ta và trượt xuống đất.

XÈO

XÈOOOO

Mặt đất tan chảy ngay khi tiếp xúc với chất lỏng đó và khói trắng bốc lên nghi ngút. Hàm của Seol Jihu suýt rơi xuống sàn khi cậu cảm nhận được hơi ấm đột ngột tràn vào cơ thể. Cơn đau từ mắt cá chân biến mất, và sức sống bắt đầu lấp đầy thân thể cậu một lần nữa.

Tuy nhiên, Seol không có thời gian để nói lời cảm ơn. Chứng kiến một con mồi sắp chết bất ngờ lấy lại sức chiến đấu, điều đó khiến Quái Ổ vô cùng tức giận. Hàng chục xúc tu lao vun vút về phía cậu ta.

Seol Jihu ngay lập tức lùi lại và đưa mắt quan sát, xác nhận tình trạng của chiến trường.

Cậu không thể nhìn thấy Mikhail đang ở đâu, vì hướng đó đã bị cơ thể của Quái Ổ chặn lại. Còn Chohong, cô cũng đã rút lui giống như Seol và đang thở hổn hển không ngừng. Hàng chục xúc tu bị nghiền nát nằm la liệt trên mặt đất gần đó, như thể chứng minh nỗ lực chiến đấu của Chohong. Tuy nhiên, nét mặt của cô không hề tươi tỉnh chút nào. Trái lại, đó là biểu hiện của sự tuyệt vọng.

HỘC

HỘC

Ngay cả Maria cũng vậy. Cô đang thở hổn hển điên cuồng. Cô đã đổ mồ hôi quá nhiều đến nỗi những ngọn tóc vàng trở nên ẩm ướt và từng dòng nước chảy tong tong xuống vai áo.

Đó là là cái giá phải trả cho nỗ lực của cô suốt nãy giờ. Để cứu Seol Jihu, cô đã phải niệm ba phép thuật liên tiếp. Và thậm chí cô ấy còn phải trông nom ba người ở ba hướng khác nhau cùng một lúc, nghĩa là trong khoảng thời gian rất ngắn đó, Maria đã phải sử dụng gần mười phép thuật.

“Cậu làm ăn kiểu khỉ gió gì vậy??”

Ngay khi bắt gặp ánh mắt của Seol Jihu, Maria gào lên giận dữ.

Thành thật mà nói, những gì Seol đã làm vượt xa trình độ thông thường của một Chiến binh cấp 2.

Tất nhiên, Maria cũng nhận thức được điều đó. Nhưng cô không thể kìm chế được, bởi vì…

“Tôi sắp dùng hết cmn phép rồi đây này! Đánh đấm cho tử tế vào, đồ khốn!”

Thật vậy, cô ấy đã sử dụng toàn bộ các phép thuật đã chuẩn bị trước, nhưng Quái Ổ vẫn ngạo nghễ đứng đó. Mặc dù Seol và Chohong điên cuồng liều mạng chiến đấu, họ cũng chỉ triệt hạ được gần hai mươi xúc tu, nhưng vẫn còn hơn ba mươi xúc tu.

Wuuuooeuh!

Tức giận vì liên tục bị phá đám, Quái Ổ phát ra một tiếng gầm gừ kỳ lạ và u ám. Maria nao núng rùng mình. Cô có cảm giác như con quái vật đang nhìn thẳng vào mình.

“Ngăn nó lại mau!”

Chohong là người đầu tiên cảm nhận được sự thay đổi và hét lớn để cảnh báo cho những người khác biết. Ba chiến binh hoảng loạn và cùng lúc xông vào con quái vật, nhưng một trong những xúc tu vẫn vượt qua được sự ngăn cản của họ và phóng về phía trước với một tốc độ đáng sợ.

VÙ Ù

Maria định đọc một câu thần chú khác, nhưng cô nhận ra rằng đã quá muộn và nhanh chóng nấp ra đằng sau lưng Gierszal. Đúng lúc đó, xúc tu đột nhiên thay đổi quỹ đạo.

RẦM

Aahahk!

Trong chớp mắt, xúc tu đập vào sườn Veronika đang đứng cách họ không quá xa. Cung thủ đang đứng hỗ trợ Mikhail, bị bất ngờ trước tình huống đột ngột. Cô hét lên thảm thiết và bay vèo như một viên sỏi. Thân hình cô đâm sầm vào bức tường gần nhất; rơi bịch xuống và ngừng di chuyển.

“Chết tiệt! Veronikaaaaaaa !!”

Cô ngã xuống đất, máu tuôn ra. Mikhail kêu lên và với lấy cô. Do đó, anh ta mất tập trung trong một giây và một xúc tu khác đã tranh thủ cơ hội này, giáng một đòn cực mạnh vào lưng anh ta.

HỰ

Mikhail đổ gục xuống sàn như một cậy chuối, hoàn toàn mất ý thức.

“Con mẹ mày, thằng ngu!”

Maria tức giận, nhảy lên nhảy xuống, giậm chân xuống sàn và đẩy vào lưng Gierszal.

“Thằng này nữa, mày đang làm gì đấy?! Chạy ra và mang chúng về đây!”

Họ đã mất hai người trong phút chốc. Tuy nhiên, điều tuyệt vọng thực sự mà họ cần phải lo lắng là…

XÌ XÌ

XÌ XÌ

Keu-duk !! Keu-dududuk !!

Các xúc tu mà Chohong và Seol vất vả phá hủy, đang có dấu hiệu di chuyển trở lại. Bong bóng từ từ nổi lên từ những xúc tu Chohong đã nghiền nát, và các hạt băng rơi ra từ những vết chém của Seol Jihu. Tốc độ tái sinh của chúng rất chậm, nhưng điều đó có nghĩa là, sớm muộn chúng sẽ hồi phục lại chiến lực như lúc ban đầu.

‘Chúng ta nguy rồi.’

Seol Jihu nắm chặt cây thương của mình nhưng cảm thấy trái tim thắt lại. Dòng chảy của trận chiến đã dần ngả sang chiều hướng tồi tệ với họ.

Maria muốn hồi phục cho Veronika và Mikhail, nhưng khoảng cách hiện tại quá xa và họ vẫn trong tầm tấn công của Quái Ổ. Chohong và Seol thì không rảnh tay để đưa hai người đó trở về.

Vẫn còn Gierszal ở đây, nhưng nếu anh ta bước lên, thì Maria sẽ gặp nguy hiểm.

“Con mẹ mày! Bà mày không sao hết! Nhấc cái mông lên và mang chúng về đây !! Mày muốn chết à??”

Maria gào giận dữ và đá vào ống đồng Gierszal. Anh ta vẫn đứng đó như một bức tượng.

Cuối cùng, anh ta bước về phía trước một cách lưỡng lự, nhưng nước da của anh ta ngày càng xám xịt. Gierszal giơ chiếc khiên lên cao và bắt đầu chạy về phía trước.

Maria lẩm nhẩm tụng một câu thần chú mới định bảo hộ cho Gierszal, nhưng rồi, khuôn mặt cô nhanh chóng trở nên méo mó.

Thịch!

Gierszal đã nhảy qua Veronika.

Phải, anh ta đã nhảy qua thân hình bất động của Veronika. Anh ta thậm chí còn chạy qua chỗ Mikhail đang gục ngã. Gierszal tiếp tục chạy trối chết, thẳng hướng đến cửa hang.

“‘Ở lại đây có nghĩa là chết! Tôi xin lỗi!”

Nãy giờ anh ta đã cẩn thận theo dõi tình hình và đưa ra một lựa chọn nghiệt ngã nhưng quyết liệt. Khi thấy không còn hy vọng chiến thắng, Tanker này đã chọn cách chạy trốn trong khi sử dụng đồng đội của mình làm mồi nhử.

“Đcm thằng chó đẻ!”

Maria ngồi phịch xuống như thể cô không còn chút năng lượng nào để chửi rủa nữa. Chohong bật cười khúc khích.

Trong lúc tuyệt vọng trốn tránh các xúc tu, Seol Jihu cũng thấy Gierszal cong đít chạy trốn qua cửa hang đang mở. Không rõ có xúc tu nào đuổi theo anh ta hay không. Chắc chắn Quái Ổ không muốn cho ai trốn thoát, và nó sẽ không trơ mắt nhìn Gierszal thoát thân như vậy.

Dù sao đi nữa, chuyện Gierszal bỏ chạy là một cảnh tượng đáng buồn. Cổ nhân đã nói, tri diện bất tri tâm – đừng trông mặt mà bắt hình dong.

“Không ngờ hắn ta lại là người như vậy.” – Chohong làu bàu.

Cuối cùng, chỉ còn ba người đang đứng đối mặt với Quái Ổ.

Con quái vật không để lộ biểu cảm, nhưng dường như nó đang đắc thắng, vì nhịp tấn công của nó chậm lại. Sau khi tung một cú tát mạnh mẽ bằng xúc tu và hất văng Seol Jihu vào tường, Quái Ổ vẫn đứng đó và điều khiển các xúc tu của nó ngọ nguậy trong một điệu nhảy kinh tởm.

Bị mắc kẹt trong tình huống tuyệt vọng này, nhưng Chohong vẫn chưa bỏ cuộc. Bộ não cơ bắp của cô đã phân tích cơ hội của họ một cách nhanh chóng và khá chính xác.

Hiện tại, trận chiến đang dần ngã ngũ, và thời gian đang ủng hộ Quái Ổ.

Dù đã cố hết sức, họ cũng không thể tiêu diệt Quái Ổ, và mục tiêu lớn nhất bây giờ là chạy trốn. Thế nhưng, chuyện gì sẽ xảy ra nếu những xúc tu của nó hồi phục xong?

Chohong bất ngờ hét lên:

“Seol! Lùi lại một bước! Hãy mở to mắt quan sát và khi cơ hội tới, cho nó một cú kết liễu thật hoành tráng!”

Cùng với tiếng hét, Chohong đứng thẳng, dựng cây chùy của cô xuống mặt đất.

“Huh?”

Trán Maria nhăn lại. Cô thấy đôi môi của Chohong nhanh chóng nhấp nhô lên xuống. Như thể đang tụng kinh, cô ấy không lãng phí một giây nào và lẩm bẩm không ngừng.

Guuuoooo

Chẳng mấy chốc, những sợi tóc đen dài của cô bắt đầu bồng bềnh một lúc, và.

UỲNHHHHHHHH

Những tia sáng chói lòa đột nhiên bùng nổ từ dưới chân cô. Một lượng mana khủng bố bất ngờ bùng nổ từ thân thể Chohong, thế rồi toàn bộ căn phòng lớn cùng mái vòm bắt đầu rung lên. Nguồn năng lượng ma thuật tỏa ra lớn đến mức ngay cả Quái Ổ cũng nao núng và ngừng vũ điệu kinh tởm của nó lại. Thậm chí, nó còn thu các xúc tu lại như để phòng thủ, bỏ quên sự tồn tại của Mikhail và Veronika đang nằm trên sàn.

Wuooooo?

Vào lúc Quái Ổ hướng sự chú ý về phía cô, những tấm màn ánh sáng rực rỡ đã bao bọc hoàn toàn thân thể Chohong. Seol Jihu đã làm theo lời cô và đã rút lui đến một khoảng cách an toàn. Mắt Seol gần như rơi ra sau khi cậu thấy tình hình hiện tại.

“… Chohong?”

Ánh sáng nhanh chóng tụ lại thành một bộ giáp trông cực ngầu, bao quanh thân thể của cô. Một vương miện hình đôi cánh hạ xuống trán Chohong. Cuối cùng, một luồng ánh sáng rực rỡ chiếu xuống từ đỉnh đầu, nhuộm mái tóc cô bằng những ánh bạc lấp lánh tuyệt đẹp.

Hàm của Maria gần như rơi xuống sàn. Thứ mà Chohong vừa kích hoạt là phép thuật mạnh nhất của cấp 4, thứ phép thuật chỉ có thể thực hiện bởi một Thánh binh do chính các vị thần thừa nhận.

‘Chiến phục của Valkyrie’.

“Đồ điên! Cô định tự sát đấy à!”

Maria hét lên, nhưng Chohong thậm chí không trả lời. Cô chỉ trừng mắt nhìn Quái Ổ với đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng, như một cánh đồng phủ đầy tuyết mùa đông. Cô giơ cây chùy sáng ngời và chiếc khiên bạc lên.

Maria cắn môi. Cô hiểu rõ hơn bất cứ ai khác, lý do khiến Chohong quyết định sử dụng phép thuật này.

Chỉ có một khả năng duy nhất.

“Chết tiệt! Mẹ kiếp, tại sao tôi lại ở đây chứ!”

Maria giận dữ kéo chiếc túi của mình và rút ra một bàn thờ nhỏ. Dấu hiệu đấu tranh nội tâm hiện rõ trên khuôn mặt cô, nhưng cuối cùng, đôi bàn tay run rẩy của cô đã đặt cây thánh giá lên trên bàn thờ này.

Sau khi chuẩn bị xong, cô ấy niệm một câu thần chú để thiết lập hàng rào bảo vệ. Với khuôn mặt nghiêm nghị, cô cung kính quỳ xuống trước bàn thờ. Cô từ từ phủ phục và mở miệng nói.

O Luxuria!

Và đó là sự khởi đầu của một buổi Lễ cúng tế khác.

Chohong khẽ đạp chân xuống đất. Chỉ với chuyển động đơn giản đó, thân thể cô đã bay lên và nhẹ nhàng đáp xuống gần vị trí của Quái Ổ.

Sinh vật hoảng hốt thấy rõ và co rút toàn bộ những xúc nó để phòng thủ, đồng thời phóng ba, bốn cái về phía Chohong. Thế nhưng…

Tuh-tuh-tuh-tung !!

Tất cả các cuộc tấn công của nó đã bị chặn bởi lá chắn của cô ấy. Lá chắn tỏa sáng rực rỡ và phát ra hào quang màu bạc.

Chohong thậm chí không cần cử động thân dưới. Cô chỉ cần khoan thai nâng nhẹ cánh tay của mình để tung đòn tấn công. Ngọn lửa bạc dường như bùng cháy rực rỡ trong mắt Chohong.

Khoảnh khắc cô vung chùy, tất cả những xúc tu đó nổ tung thành từng mảnh. Các chất dịch cơ thể bị phân tán thậm chí không có thời gian để làm ướt mặt đất; chúng bốc hơi trong không khí trước sức nóng từ hào quang thần thánh đang bùng cháy xung quanh cô.

Quái Ổ phát ra một tiếng thét xỏ lỗ tai khi các xúc tu của nó dần dần bị thiêu sống trong ngọn lửa bạc. Nhận ra rằng đối thủ của mình đã trải qua một sự biến đổi nào đó, sinh vật này đã rút tất cả các xúc tu của mình một cách vội vàng, và cuốn lại như một mũi khoan, tạo thành một đòn tấn công vũ bão.

Tuy nhiên, tất cả những xúc tu đó đều đâm vào hư không.

Chohong đã biến mất.

Seol Jihu đang bận rộn kéo thân hình bất tỉnh của Mikhail và Veronika đến chỗ Maria. Chứng kiến cảnh tượng đó, mắt cậu chớp chớp và mồm đớp đớp, giống như một con ếch vừa nhảy khỏi miệng giếng và bàng hoàng khi thấy đất rộng trời cao.

Chỉ trong chớp mắt, Chohong đã lơ lửng trong không trung. Đôi mắt đăm chiêu, nghiêm nghị của cô ấy đang nhìn chằm chằm vào Quái Ổ. Cô nhẹ nhàng đáp xuống, tạo thành một vòng cung tao nhã và vung chùy giáng xuống bản thể của Quái Ổ.

UỲNH

Bề mặt Quái Ổ, trong phút chốc nhăn nhó như một khối u bị nhàu nát và nổ tung. Các chất lỏng màu đỏ bắn ra như đài phun nước cũng bị nuốt chửng bởi hào quan thần thánh của Chohong.

Wuuuueeehh- !!

Lần đầu tiên trong trận chiến này, bản thể của Quái Ổ bị tấn công. Con quái vật rú lên đau đớn và nhanh chóng lùi lại.

Tuy nhiên, tốc độ của Chohong đã vượt xa nó. Cô bám sát sinh vật gớm ghiếc và vung cây chùy thêm một lần nữa. Một lỗ hổng khủng khiếp khác xuất hiện trên cơ thể của Quái Ổ, sau đó tiếp tục bị đốt cháy trong ngọn lửa bạc. Con quái vật điên cuồng lăn lộn trong đau đớn.

Chohong biến mất khỏi tầm nhìn của nó một lần nữa. Điều đó là một bằng chứng rõ rệt cho thấy tốc độ di chuyển của cô đã vượt quá khả năng nhận thức của Quái Ổ.

Các sinh vật gào thét, không rõ vì giận dữ hay sợ hãi. Ba mươi xúc tu điên loạn đập lung tung bốn phương tám hướng như muốn đâm thủng trần nhà.

Kwang!

Kwang!

Kwang!

Kwang!

Mặt đất rung chuyển dữ dội và bụi tung mù mịt lên không trung. Các xúc tu lao vun vút mang theo âm thanh của không khí bị xé toạc. Những đòn tấn công điên cuồng của Quái Ổ giống như một con côn trùng nhỏ bé đang giãy chết. Điều này gây sốc đến nỗi Seol Jihu, đang lén lút đến gần để quan sát, buộc phải lùi ra xa.

‘Ở đây không có chỗ cho mình.’

Điều thậm chí còn khó tin hơn nữa là, tư thế ngạo nghễ của Chohong giữa cuộc đập phá dữ dội đó.

Vút!

Vút!

Tiếng xé gió bạo liệt khiến Seol nổi da gà, nhưng những xúc tu đó vẫn không thể chạm tới Chohong.

Cô lả lướt như một dòng nước chảy. Với đôi mắt khép hờ; Chohong khẽ gạt những xúc tu sang một bên bằng cánh tay thanh thoát, làm người ta liên tưởng đến một vận động viên trượt băng nghệ thuật duyên dáng. Như thể những xúc tu chính là đạo cụ cho màn trình diễn hiện tại của cô.

Mái tóc đen phủ hào quang bạc của cô ấy xoay tròn như chiếc váy. Những tàn sáng màu bạc bị bỏ lại sau mỗi bước chân của cô, và cuối cùng, cô vượt qua bức tường của những xúc tu và tung thêm một cú đập như trời giáng vào bản thể của Nest. Cùng với đó, một tiếng nổ thứ ba vang lên.

Seol Jihu thở hổn hển. Những tia hy vọng tàn lụi lại được nhen nhóm một lần nữa.

‘Chúng ta sống rồi! Chúng ta có thể thắng!’

Seol cố gắng tìm kiếm một khoảng trống để có thể tham gia trợ chiến. Và đó là lúc cậu nhận ra tình trạng của Chohong đang biến đổi một cách kỳ lạ.

Vẻ mặt thanh thản ban nãy của cô đang dần trở nên nhàu nhĩ. Đôi má của cô đỏ ửng, và hơi thở của cô cũng trở nên khó khăn hơn. Một tia lo lắng xuất hiện trong đầu Seol.

Cậu không chắc chuyện gì đang xảy ra, nhưng bất kể đó là gì, Seol biết rằng tình hình đang bắt đầu thay đổi một lần nữa.

Quái Ổ đang run lên bần bật. Hơn một nửa số xúc tu của nó không còn sử dụng được nữa, và khá nhiều chỗ trên bản thể của nó đã bị cháy đen. Quan trọng nhất, bản thể khổng lồ của nó đã co lại khá nhiều so với lúc trước.

Tuy nhiên, Quái Ổ không ngồi yên chịu chết. Những lỗ hổng nhỏ giống như lỗ thoát khí trên bản thể đột nhiên mở rộng ra. Sau đó, cùng với những tiếng xì xì lớn, vô số dòng chất lỏng dày màu xanh lá cây tuôn ra theo mọi hướng.

Cảnh tượng đó khiến người ta lầm tưởng rằng nước đang tràn ra từ một đài phun nước khổng lồ bị vỡ. Thế nhưng đòn tấn công bất ngờ đó không kịp làm Chohong tổn thương. Chính xác mà nói, cô đã tự nhảy lùi trở lại, ngay trước khi chất lỏng rơi xuống cơ thể mình.

Mặt đất cháy xèo xèo như bị dội axit cực mạnh, và chảy ra.

Khi con át chủ bài cuối cùng trở nên vô tác dụng, Quái Ổ bùng nổ trong cơn thịnh nộ thuần túy. Chohong cũng đang nghiến răng. Cô giơ chiếc khiên lên trước mặt và lao về phía trước một cách tuyệt vọng. Đây chắc hẳn là khoảnh khắc mà cô ấy đã nói trước đó – Seol Jihu căn nhịp tấn công của mình khớp với chuyển động của cô ấy, và trong khi nắm chặt ngọn thương, cậu ấy cũng chạy nước rút về phía trước.

Chỉ có một cơ hội. Cậu đang chuẩn bị dốc toàn bộ mana của mình vào cây thương và bông tai, nhưng sau đó…

Chohong, đang tả xung hữu đột giữa những xúc tu, bắt đầu loạng choạng.

“Chohong?!”

Seol Jihu vô cùng ngạc nhiên và muộn màng nhận ra rằng ánh sáng bạc bao quanh cô đang tản ra, rộng hơn rất nhiều so với ban nãy.

… Không, chính xác là ánh sáng đang phân tán hoàn toàn. Áo giáp của cô, khiên của cô, mọi thứ.

“Ah!”

Đồng thời, biểu hiện của Chohong giống như ai đó vừa thức dậy sau một giấc ngủ sâu. Cô chỉ có thể bước thêm vài bước nữa trước khi khuỵu xuống. Cô thở hổn hển và quai hàm chùng xuống, những giọt mồ hôi tuôn chảy xuống cằm. Như thể cô ấy đã vắt kiệt những giọt sức mạnh cuối cùng, khuôn mặt cô ấy nhăn nhó và méo mó thê thảm.

Lý do rất đơn giản. Chiến phục của Valkyrie đã nâng cao năng lực chiến đấu của người sử dụng bằng cách triệu tập linh hồn của Battle Maiden. Nó thúc đẩy sức chiến đấu của người niệm phép lên tột bậc, thậm chí sánh ngang với top đầu Bảng xếp hạng, nhưng chỉ có thể được duy trì trong tối đa 30 đến 40 giây. Sau đó, người niệm phép sẽ phải trả giá.

Chohong cảm thấy tất cả sức mạnh của mình đang tan đi theo những tia sáng bạc. Cô cố gắng kiểm soát hơi thở một cách tuyệt vọng. Quái Ổ cũng đang ở trong tình trạng lảo đảo. Chỉ cần một cú đánh nữa, một cú đánh duy nhất, và nó sẽ bị kết liễu.

“Chết tiệt. Ngay cả đòn này cũng không…”

Thực sự, sức mạnh của Quái Ổ vượt quá sức tưởng tượng của cô.

Giờ khi Chohong phải rút lui khỏi trận chiến này, Seol Jihu thực sự bối rối. Quái Ổ run rẩy, nó cũng đã nhận ra trạng thái kỳ lạ của cô.

Wuuuooooh?

Quái Ổ định nuôi dùng số xúc tu còn lại để tấn công, nhưng nó thực sự nao núng. Chohong vẫn không có dấu hiệu di chuyển, nhưng một nguồn năng lượng khác, mạnh mẽ và thuần khiết đang trỗi dậy từ một nơi nào đó phía sau cô.

Heeuup-!

Maria hít một hơi thật sâu và từ từ đứng dậy. Seol Jihu nhìn thấy cây thánh giá trên đỉnh bàn thờ đang tan thành cát bụi trước mắt cô.

Cô ấy trông như thể sắp sụp đổ đến nơi, nhưng Maria bằng cách nào đó đã lấy lại được thăng bằng và giơ cả hai tay lên cao.

Oculorum Meorum!

Ngay sau câu chú đó, những chùm ánh sáng trắng rọi vào bầu trời như một luồng điện, tạo thành một cây búa khổng lồ. Cây búa tiếp tục mở rộng kích thước, tỏa ra khí lực phi thường áp đảo. Quái Ổ giật mình thấy rõ.

Không thể chờ đợi thêm nữa. Seol Jihu ngay lập tức kích hoạt Bông tai Festina.

Lông mày Maria nhíu lại.

Mjolnir!

Ánh sáng chói lòa hình cây búa bổ xuống như một đòn trừng phạt của thần thánh. Ngay sau đó, Seol Jihu mở to mắt và chuẩn bị lao về phía trước.

Ngay thời điểm đó…

Một xúc tu đơn độc phóng ra như một mũi tên hướng về Linh mục. Đòn tấn công mang tất cả sức lực còn sót lại của con quái vật.

Maria kinh ngạc nhìn vào xúc tu với vẻ sững sờ. Khuôn mặt cô đẫm mồ hôi.

Trong khoảnh khắc đó

Những suy nghĩ rối ren xuất hiện trong đầu Seol Jihu. Cậu đang nắm trong tay cơ hội duy nhất, được tạo ra từ nỗ lực của hai đồng đội.

Nếu cứ như thế này, chắc chắn Maria sẽ bị giết. Ngay cả các Chiến binh cũng khó lòng trụ nổi trước đòn tấn công kia và cố gắng né tránh chúng. Một Linh mục như Maria không thể nào sống sót khi bị xúc tu tấn công trực tiếp.

Bước chân của Seol, vốn đang hướng về Quái Ổ, đột ngột quay ngoắt lại.

UỲNH

Seol kích hoạt khả năng của chiếc khuyên tai và triệu tập từng tế bào để tăng tốc chạy về phía Maria. Cậu mơ hồ nghe thấy ai đó gọi tên mình nhưng cậu bỏ qua nó và chỉ đơn giản là lao về phía trước.

Maria nhắm nghiền mắt khi xúc tu phóng đến chỗ mình

“Chết tiệt…!”

Trong khoảnh khắc tiếp theo, hang động dưới lòng đất chìm trong ánh sáng chói lòa và âm thanh đinh tai nhức óc. Âm thanh lớn đến mức tiếng kêu của Maria và tiếng hét của chính Quái Ổ cũng bị chôn vùi.

Một lát sau, Maria khẽ mở mắt, và cô vội vàng hít vài hơi như để xác nhận rằng mình còn sống. Ở bên cạnh, Seol Jihu đang ôm chặt lấy cô. Cô nghĩ rằng chàng trai trẻ này đã hy sinh thân mình vì cô, nhưng trái với mong đợi của Maria, Seol hoàn toàn ổn.

Bản thân cậu cũng bối rối trước tình thế hiện tại. Khoảnh khắc đó, Seol thậm chí không đủ thời gian đẩy Maria đi chỗ khác. Cậu chỉ đơn giản lấy thân mình che cho Maria vì nghĩ rằng thân thể của một chiến binh như mình sẽ chịu được cú đòn thù của Quái Ổ.

Seol chớp mắt nhiều lần nhưng phát hiện ra lý do ngay sau đó. Chohong đang đứng trước mặt họ, với cánh tay trái giơ lên.

“C-Chohong !!”

Ban đầu, Seol Jihu định thở phào nhẹ nhõm khi thấy Chohong vẫn cử động. Nhưng trong giây lát, cậu đã bật khóc khi nhìn rõ tình cảnh của Chohong. Lưng cô ấy tổn thương nặng nề. Với cử chỉ run rẩy và bước đi lập cập như con rối đứt dây, Chohong quay lại nhìn Seol bằng đôi mắt vô hồn. Đôi môi cô khẽ run lên.

“Cậu thật là ngốc…”

Cô hít thở một cách nặng nề và hạ cánh tay trái xuống một cách chậm rãi.

“Tôi đã dặn cậu tận dụng cơ hội mà…?”

“…Cho… Chohong?”

“Vậy mà cậu lại hành động như thế”.

“Cô… cô…”

Seol Jihu cảm thấy có gì đó không ổn. Cậu không thể nhìn thấy bàn tay trái của Chohong. Chính xác mà nói, không có gì dưới khuỷu tay cô. Và khi cậu nhìn kỹ hơn, lưng cô đang dần nhuộm màu đỏ thẫm. Khuôn mặt của Seol Jihu trở nên bàng hoàng.

“Nhưng mà…”

Nhìn thấy phản ứng trên khuôn mặt Seol, đôi môi của Chohong cong lên. Đó là một nụ cười vừa buồn bã, vừa than thản.

“Như thế mới là cậu.”

Cùng với những lời đó, mái tóc đen dài của cô ấy tung bay trong không trung. Chậm rãi. Chohong từ từ ngã xuống. Chỉ sau khi cô ngã, Seol mới nhận thấy một lỗ lớn xuất hiện trên ngực trái của cô. Bộ giáp bị vỡ vụn, cánh tay bị thổi bay, thậm chí cây chùy của cô cũng rơi xuống, nảy lên vài lần. Và rồi tất cả lặng lẽ đáp xuống đất, tất cả đều ngừng di chuyển.

Khuôn mặt Seol đờ ra. đôi mắt cậu bắt đầu run rẩy như lên cơn sốt và khuôn mặt cậu nhàu lại.

Cậu đã không thể làm gì được. Cậu không nên chờ đợi một cơ hội, không, đúng ra một người đàn ông như cậu phải tạo ra cơ hội cho người khác. Ngay cả khi điều đó khiến cậu phải trả giá. Nhưng cậu không thể làm điều đó. Thậm chí không thể tận dụng cơ hội mà người khác hi sinh để trao cho mình.

Hối hận vội vã muộn màng. Kèm theo đó là cảm giác bất lực và nhận ra sự yếu đuối của mình.

Thình thịch!

Tim Seol đập thình thịch. Cả tốc độ và cường độ đều tăng lên.

Maria đang nhìn chằm chằm vào Chohong để xem xét tình trạng của cô ấy, bất ngờ ngẩng đầu lên. Trước sự kinh ngạc của cô, Quái Ổ vẫn còn sống.

Nó bị đập bởi cây chùy mang hào quang thần thánh của Chohong, và nó thậm chí còn bị giã bằng búa Mjolnir, nhưng nó vẫn còn sống. Chắc chắn, tình trạng của nó khá tồi tệ, nhưng rõ ràng là nó vẫn chưa chết. Sức sống ngoan cường của nó làm cô bị sốc.

Đó vẫn chưa phải là tất cả. Đột nhiên, nó phát ra tiếng động và bắt đầu tái tạo một phần bản thể..

Mjolnir chắc chắn đã gây ra vết thương chí mạng cho nó. Tuy nhiên, bong bóng sôi lên và từng, mẩu thịt màu tro tiếp tục trồi ra, lấp dần những vết thương.

Bất ngờ, nó phun ra một ngọn giáo và chiếc khiên. Thấy vậy, Maria bật ra một tiếng cười cay đắng.

“Con bà nó…”

Cô đoán không nhầm. Những vũ khí đó thuộc về Gierszal. Nghĩa là, anh ta đã bị giết khi đang cố gắng tự mình trốn thoát. Quái Ổ đã đã hấp thụ xác chết của anh ta để tự phục hồi. Cô thầm tự hỏi tại sao ban nãy nó định lại gần Veronika và Mikhail đã bất tỉnh, nhưng giờ cô đã hiểu tại sao.

‘Thằng chó đẻ. Đã chết mà vẫn còn ăn hại…”

Mặt khác, cô cảm thấy hối hận. Đáng lẽ cô ấy nên chọn một câu thần chú mạnh mẽ hơn. Vì sợ phải chịu hậu quả nặng nề từ lễ Cúng tế, cô đã không chọn những phép thuật cấp cao nhất, mà chỉ chọn một phép “hợp lý”. Sự tính toán kỹ lưỡng của Maria, cuối cùng đã phản tác dụng.

Và quyết định, giờ trở thành sự hối tiếc của cô.

“Khốn nạn. Một lần nữa, mình lại chọn sai…”

Maria lầm bầm trong thất vọng. Hiện tại Quái Ổ đã hồi phục xong một vài phần cơ thể và thậm chí còn cử động được một vài xúc tu ngọ nguậy xung quanh.

Wookikiki.

Nó thậm chí còn phát ra một âm thanh kỳ lạ, nghe có vẻ như một tiếng cười chế giễu.

“Tại sao cậu không để tôi chết đi cho rồi?”

Maria bĩu môi và yếu ớt dựa đầu vào ngực Seol Jihu.

“Nếu cậu làm thế, ít nhất cậu và Chohong sẽ…?”

Nhưng rồi, đôi mắt cô mở to.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Nhịp tim Seol đang đập nhanh. Không, còn hơn thế!

Cô thậm chí còn cảm thấy toàn thân Seol run lên.

Sau đó

Kèn kẹt

Kèn kẹt

Cô nghe thấy tiếng nghiến răng rất chậm rãi nhưng lạnh lẽo đến nỗi cô không thể tin được âm thanh đó phát ra từ một con người. Maria nao núng và thận trọng ngẩng đầu lên.

Cô thấy một dòng máu mỏng manh đang chảy xuống môi cậu. Không, cô nhìn thấy Seol và khuôn mặt cậu ta nhăn nhó giống như một vị chiến thần cuồng sát và điên loạn.

“Seol…?”

Trong khoảnh khắc đó.

[Khả năng bẩm sinh, ‘Tầm nhìn tương lai’, đã được kích hoạt.]

Như thể trong trạng thái thôi miên, cậu tách khỏi Maria. Cậu nắm chặt cây thương đến nỗi cảm giác như cán thương có thể bị gãy vụn.

Đột ngột…

Sát khí.

Một luồng sát khi nồng nặc bao trùm Thân Maria Maria. Sát khí đó rõ ràng và mãnh liệt đến nỗi xương sống của cô run lên.

“…”

Giống như một con thú, một tiếng gầm gừ thoát ra khỏi miệng Seol.

Maria bất giác tự đưa tay bịt mồm mình lại.

Đôi mắt đỏ ngầu của cậu bắt đầu phát ra ánh sáng đỏ thẫm. Một lượng năng lượng khủng bố tỏa ra, và mặt đất bên dưới bắt đầu nứt thành từng mảnh như mạng nhện.

“Đừng coi thường tao, đồ khốn!”

Khoảnh khắc tiếng gầm giận dữ của Seol làm rung chuyển toàn bộ hang động ngầm…

BÙM !!

Các chất dịch cơ thể của Quái Ổ phun ra. Maria giật mình. Cây thương đã thổi bay một phần của con quái thú. Ngay cả sinh vật này cũng choáng váng. Những xúc tu của nó co rúm lại trong sợ hãi.

“Hãy câ…”

Maria muốn nói “hãy cẩn thận!” nhưng cô ấy không thể làm gì được, vì hàm của cô ấy sắp rơi ra rồi.

Một xúc tu bay về phía Seol Jihu, nhưng cậu ta chỉ đơn giản đưa tay ra và bắt lấy nó. Sau đó, cậu ta tích tụ một lượng mana khổng lồ, nắm lấy xúc tu, và hoàn toàn nghiền nát nó bằng tay không!

UỲNH

Các xúc tu giãy giụa xung quanh như thể Quái Ổ đang phát điên vì đau đớn.

Seol Jihu đã vứt bỏ mảnh xúc tu, còn cây thương của cậu bắt đầu rung động dữ dội. Một hào quang lạnh lẽo màu băng, chiều dài khoảng một mét bắn ra, bao phủ mũi thương.

‘Không đời nào!’

Maria nhìn thấy luồng hào quang rực rỡ tỏa ra từ ngọn giáo, và cô phải cố hết sức để không hét lên vì quá kinh ngạc thuần túy.

‘Đó… đó là kỹ năng của những người đứng đầu bảng xếp hạng!”

Cụ thể hơn, chỉ có một số người đứng ở tốp trên cùng của Bảng xếp hạng mới có thể sử dụng. Và nếu trí nhớ của cô không bị méo mó sau những cuộc nhậu say mèm, thì từ trước đến nay, cô chỉ nhìn thấy nó một lần duy nhất, sau bao năm chiến đấu ở Thiên đường.

Bí kỹ chiến đấu cao cấp – Vô cực Kiếm khí!

[Note] Kiếm Khí ở đây về cơ bản tương đương với “Khí của Vũ khí”. Cụm từ này không nhất thiết phải dùng cho kiếm. Tác giả dùng từ Kiếm Khí vì đó là chuẩn mực trong tiếng Hàn.

Seol Jihu vung cánh tay của mình một cách thô bạo. Ngọn giáo mang năng lượng màu xanh băng giá lóe sáng và quét thành một vòng cung lạnh lẽo.

Trong chớp mắt, tất cả các xúc tu gắn trên bản thể của Quái Ổ đều bị chặt ra và chúng rơi xuống đất, nằm còng queo như những con giun chết.

Mọi thứ chưa kết thúc. Như để thông báo rằng anh ta chỉ mới bắt đầu, Seol Jihu nắm chặt ngọn giáo bằng cả hai tay và điên cuồng đâm chém con quái thú. Mỗi khi thanh kiếm ánh sáng chạm vào Quái Ổ, những khối thịt của nó bay ra cùng với chất dịch xanh lè.

Wuwaaaahhh !!

Không lâu sau, Quái Ổ hoàn toàn bất động. Tuy nhiên, ngọn thương của Seol Jihu vẫn không dừng lại. Sự điên cuồng của cậu ta đáng sợ đến nỗi Maria cũng run rẩy lùi lại, mặt tái mét xanh lè.

Cứ như vậy, Seol đâm và chém cho đến khi Quái Ổ biến thành một miếng thịt băm.

Đã bao lâu trôi qua?

Phập!

Cây thương cắm xuống đất. Thứ duy nhất còn sót lại trên mặt đất là một mảnh thịt đỏ sẫm.

Hộc

Haaaa

Seol Jihu thở dốc giữa biển máu. Cuối cùng cậu cũng bình tĩnh trở lại. Sau khi nhìn xung quanh một hoặc hai giây, cậu ta ngẩng đầu ra sau lưng và hét lên.

“Maria!”

Anh nhanh chóng chạy đến chỗ cô. Maria nao núng và lùi lại theo bản năng. Nhưng sau đó, cô dừng lại.

Nước da của Seol đã trở lại bình thường. Sát khí cũng đã tắt. Sự thay đổi quá lớn đến nỗi Maria tưởng như cảnh tượng ban nãy chỉ là ảo giác.

Maria thận trọng mở miệng, đôi mắt vẫn chớp chớp.

“Cậu…. cậu là ai?”

“Huh?”

“Cậu đang đùa với tôi đấy à? Nếu cậu mạnh như thế, sao không bộc lộ ngay từ ban đầu? Sao lại làm tôi sợ té đ…”

Maria đang hét lên ầm ĩ, rồi ngập ngừng nói tiếp:

“Chúng ta đã không phải trải qua nhiều khó khăn như vậy! Cậu có biết hôm nay tôi đã mất những gì không?”

“Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi thấy Chohong ngã xuống, và sau đó ngoảnh đi ngoảnh lại đã thế này”.

Seol Jihu lắc đầu thật mạnh. Maria nhăn nhó hoài nghi. Cô không ngừng rên rỉ cay đắng.

“Chết tiệt! Dừng lại ngay! Đừng nói với tôi rằng đây là một câu chuyện nhảm nhí như kiểu, nhân vật nam chính sắp chết bỗng thấy nữ chính rơi nước mắt, và anh ta đột nhiên gồng mình hóa thân thành siêu xay da đứng dậy như một vị thần nhé!”

“Thôi đừng nói nhảm nữa, xin cô, hãy giúp Chohong!”

Vừa nói xong, Seol Jihu nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình. Maria vừa thực hiện một lễ Cúng tế. Liệu cô ấy có thể sử dụng phép hồi phục nữa không?

Maria vội vàng cảm nhận nhịp tim của Chohong trong một giây và đôi lông mày của cô ấy nhíu lại.

“Mang cánh tay của cô ta về đây. Mau lên!”

“Huh? C, cái gì”

“Mjolnir là một câu thần chú cao cấp, nhưng không bằng phép thuật Hồi Phục Tuyệt đối cấp Huyền thoại. Tôi có thể xử lý vị này, vậy nên nhấc mông lên và đi tìm lấy thứ chết tiệt đó mau lên!”

“Đã hiểu!”

Seol Jihu nhanh chóng đi tìm cánh tay gãy rời của Chohong và mang nó trở lại.

“Cô ấy chưa chết. Dù hơi mờ nhạt, nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy nhịp tim của cô ấy. Ngoài ra, cô ấy chỉ mới bất tỉnh không lâu, nên tôi có thể lo liệu được”.

Cô nhấn mạnh từ ‘lo liệu’ và xắn tay áo lên. Cô nhanh chóng hô vang câu thần chú.

“Hồi phục Toàn phần”

Một tia sáng ấm áp nhẹ nhàng bao quanh toàn bộ cơ thể Chohong. Có lẽ Maria nghĩ một câu thần chú chưa đủ, nên cô đã đọc thêm vài lần nữa. Cái lỗ trên ngực Chohong dần dần khép lại và cánh tay cũng từ từ liền lại.

“Cô ấy sẽ ổn chứ? Cô ấy sẽ sống sót, phải không?”

“Chừng nào cô ta vẫn còn thở, tôi sẽ không để cô ấy chết” – Đó là điều Maria muốn nói Nhưng sau khi nghĩ một lúc, Linh mục cong môi lên:

“Tôi đã làm những gì tôi có thể. Phần còn lại là tùy thuộc vào bệnh nhân. Con mụ này lăn lội ở Thiên đường từ lâu rồi, mấy vết thương đơn giản đó không làm nó dẹo được đâu”.

Maria cộc lốc trả lời và đứng dậy rời đi, có lẽ để kiểm tra tình trạng của Mikhail và Veronika.

‘Phải chăng ý cô ấy là, Chohong sẽ không sao?’

Thật vậy, Chohong không phải là một kẻ yếu đuối. Cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ.

Cảm thấy nhẹ nhõm, Seol Jihu thở phào.

“Ah….”

Chỉ sau đó, một cảm giác uể oải và mệt mỏi ghê gớm ập đến. Đây là cái giá của việc sử dụng mana vượt quá giới hạn, khi cậu ta cố sử dụng một kỹ năng cao cấp cao hơn nhiều so với cấp độ hiện tại.

Seol muốn ngồi dậy nhưng không thể, đành nằm ngửa ra. Cậu liếc nhìn khuôn mặt đang ngủ của Chohong, bây giờ trông khá thanh thản.

Cậu không thể nhớ lại những gì đã xảy ra. Ký ức cậu đã bị đứt đoạn từ khoảnh khắc cậu nhìn thấy thông điệp về ‘Tầm nhìn tương lai”.

“Thứ gì đó” đã xuất hiện. “Thứ gì đó” đã chiếm quyền điều khiển cơ thể Seol. Giống như khi đối mặt với con ma ở vòng Sơ tuyển.

Nhưng, bất kể chuyện gì đã xảy ra, họ vẫn sống. Cậu ta nghĩ rằng mình sẽ chết, nhưng giờ cậu ta vẫn còn sống.

Quan trọng hơn, Chohong chưa chết. Hơn bất cứ điều gì, cậu cảm thấy sung sướng và hạnh phúc đến nỗi muốn nhảy cẫng lên ăn mừng.

“Con mẹ nó chứ… Tình tứ ghê nhỉ?”

Maria trở về và cười thầm cay đắng sau khi thấy Seol và Chohong nằm cạnh nhau.

“Này, cậu không định bắt tôi mang bốn người ra khỏi đây đấy chứ?”

“C-C chúng ta nghỉ ngơi một chút được không? Hiện tại tôi đang rất mệt mỏi.”

Maria liếc nhìn một lúc. Rõ ràng là cô ấy không hoàn toàn bị thuyết phục.

Bất ngờ, cô ấy bắt đầu dụi mắt.

Tong, tong

Nước mắt cô rơi trên khuôn mặt của Seol Jihu. Cậu ngơ ngác nhăn mặt.

“Hức! Đây, tôi khóc rồi đây. Giờ thì cậu đứng dậy được chưa?”

Trong giây lát, Seol Jihu trở nên câm lặng.

“Huhu! Tôi không muốn ở đây lâu nữa. Tôi muốn ra khỏi đây ngay bây giờ. Huhu!”

Seol Jihu đồng ý với cô ấy 100%, nhưng thật không may, cơ bắp cậu như chảy ra và cậu không thể nhúc nhích nổi một ngón tay.

“Sao thế? Tôi rơi nước mắt rồi nè, cậu đứng dậy như lúc nãy đi”.

Maria lẩm bẩm lẩm bẩm, đôi mắt vẫn ướt đẫm.

“Không…. Hmmm, không phải vậy đâu.”

Seol Jihu suy ngẫm trước khi thẳng thắn nói lên những gì tâm trí mệt mỏi của cậu có thể nghĩ ra.

“Có lẽ vì cô không phải là nữ anh hùng của câu chuyện này, cô Maria.”

“…”

Maria im lặng lườm Seol trước khi đá mạnh vào mông cậu.