[Đó là một con tàu màu trắng! Một con tàu trắng đang hạ neo!!]
Những lời nói ùa về từ ký ức của Seol.
[Ta nói thật mà, một con tàu trắng hạ hàng chục cái neo !!]
“Maria !! Đánh thức mọi người dậy và theo tôi!”
Sau khi để lại những lời đó, Seol Jihu đã chạy như gió về phía Dạ Yên.
Woooooio?
Khi Seol chạy vào Khu vực Dạ yên, tiếng than khóc kỳ lạ đó bắt đầu dịu đi. Các vạch màu đen chìm vào sương mù – giống như một con tàu trắng hạ neo xuống biển.
Seol Jihu điên cuồng đưa mắt nhìn xung quanh. Tuy nhiên, cậu không thể nhìn thấy bất cứ dấu hiệu gì. Không chỉ vậy, ngay cả màu vàng cũng bắt đầu biến mất, trở lại trạng thái không màu trước đó.
‘Nhưng nó chắc chắn đã ở đây! Cái quái gì đang diễn ra vậy?’
Trái tim Seol đập rộn lên, và bụng cậu cồn cào. Seol thực sự cảm thấy rằng, nếu cậu bỏ lỡ cơ hội này, cậu sẽ vĩnh viễn mất dấu vết về bí mật này.
Seol nhanh chóng chạy lên một gò đất nhỏ ngay bên cạnh, với niềm tin mong manh rằng, khi đứng ở trên cao, cậu ta có thể nhìn thấy một cái gì đó.
Bất cứ thứ gì.
Cái gò đất cao khoảng sáu mét, vì vậy cậu ta leo đến đỉnh trong chớp mắt. Seol dùng Cửu nhãn quét bốn phía xung quanh và cuối cùng phát hiện ra hiện tượng kỳ lạ xảy ra ngay bên dưới.
‘Màu vàng.’
‘Nó đang biến mất?’
Seol Jihu nheo mắt. Thật vậy, màu sắc đã “biến mất”, nhưng nó hoàn toàn khác với lẽ thường.
Thông thường khi một màu nào đó biến mất hoặc chuyển sang màu khác, nó thường nhạt dần rồi chuyển trạng thái. Nhưng lần này, cậu thấy một vòng tròn lớn màu vàng nhanh chóng co lại.
Ban đầu nó có kích thước của một ngôi nhà, sau đó đến một tảng đá lớn, sau đó nhanh chóng thu nhỏ lại thành kích thước của một nắm tay, rồi cuối cùng là một chấm nhỏ – và sau đó, biến mất hoàn toàn, không để lại màu sắc gì cả.
“Cái quái gì thế…..?”
Seol bối rối cúi đầu, trố mắt nhìn mặt đất và lẩm bẩm. Trông cậu ta như một kẻ mộng du.
Huỵch
Huỵch
Đồng đội của Seol đã đến nơi.
“Seol! Chuyện gì vậy?!”
Tiếng hét lớn của Maria đưa Seol Jihu trở lại bình thường. Cậu liếc nhìn xuống phía dưới. Mặc dù màu sắc đã biến mất, anh vẫn nhớ vị trí của chấm màu vàng đó.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Hiểu rồi! Nó không biến mất.”
“Gì?”
“Nó nhận ra rằng tôi đang tìm kiếm nó, và nó đã trốn xuống bên dưới. Và đó là lý do tại sao màu xắc lại thu nhỏ như thế.”
“Er… Cậu đang nói về cái gì vậy?! Cậu có ăn nhầm thứ gì không??” – Maria nhíu mày.
Seol Jihu không hoàn toàn chắc chắn về giả thuyết của mình. Nhưng nếu cậu đoán đúng, nhiều câu hỏi sẽ được trả lời ngay lập tức. Tại sao chỉ mình nơi này cằn cỗi như sa mạc? Tại sao lại có những cái lỗ trên mặt đất? Và…
Seol Jihu rút thương ra và đâm mạnh xuống đất.
CHÁT
Những tảng đất vỡ vụn và bụi tung lên, vương vãi trong không khí.
‘Cái éo gì thế???’
Tất cả các thành viên trong nhóm trố mắt, nhìn chằm chằm vào lãnh đạo của họ – chàng thanh niên đang bận rộn đâm ngọn thương xuống đất như giã gạo đêm trăng. Chỉ có Chohong ngập ngừng rút cây chùy của mình ra.
“Tôi thực sự muốn hỏi cậu rằng đây có phải là thói quen tập thể dục của cậu không….”
“Tôi có thể sai, nhưng nó phải ở đâu đó quanh đây.”
CHÁT
“Hummm… Chỉ cần đập thế này thôi hả?” – Chohong vừa nói vừa vung tay.
Sức mạnh bá đạo của Chohong khiến mặt đất nứt ra và bắt đầu sụp đổ với tốc độ nhanh hơn nhiều. Các tảng đất không phải là dị nhân, chúng không có bất kỳ sự sống nào, nên dễ dàng bị phá vỡ. Cô tiếp tục đập xuống đất nhưng vẫn không quên liếc nhìn Seol và hỏi:
“Tại sao chúng ta lại phải làm chuyện này vào giữa đêm?”
“Lúc tìm hiểu quanh làng, tôi có nghe nói đến ‘ba điều cấm kị'”.
“Ba điều cấm kỵ?”
“Những âm thanh, những cái vẫy tay và những người mặc quần áo màu xám. Vi phạm ba điều cấm kị này, bạn sẽ bị đưa sang một thế giới khác.”
“Âm thanh? Ý cậu là, mấy tiếng Woooo ~ ban nãy?”
“Phải.”
Seol Jihu vừa tiếp tục đào đất, vừa gật đầu đồng ý với cô.
“Những bàn tay vẫy chỉ là cách mô tả tượng hình.”
“Huh?”
“Tôi đã tình cờ thấy chúng. Một cái gì đó bên dưới đây, dưới mặt đất của Dạ Yên, sẽ xuất hiện khi nó nghĩ rằng không có ai ở gần. Và khi phát hiện nguy hiểm, nó nhanh chóng ẩn mình. Rất giống cách lũ dị nhân đến và đi, phải không?”
Seol Jihu vừa giải thích vừa đập tới tấp.
“Thế còn những người mặc quần áo màu xám hoặc bất cứ điều gì đó tương tự thế?”
“Chậc. Cô có nhớ lũ dị nhân màu gì không?”
“Seol à, cậu càng giải thích, tôi càng thấy đau đầu á~”
Chohong cau mày và vung cây chùy với tất cả sức mạnh của mình. Thế rồi…
CRACK!
CRACK!
CRACK!
Cảm giác của một thứ gì đó cứng rắn truyền đến tay cô. Cô ấy rút cây chùy chôn sâu ra và trố mắt trong sự kinh ngạc. Những người còn lại, chứng kiến cảnh tượng đó cũng sững sờ.
“Điều này…..?!”
“Cái đó là…”
Đôi mắt của Seol Jihu sáng lấp lánh.
“Hiểu rồi. Đây không phải là “thế giới khác” hay thứ gì đó tương tự. Một kẻ nào đó đã xào nấu tin đồn để che giấu điều gì đó.”
Chohong vẫn nhìn Seol với khuôn mặt ngờ nghệch. Tất nhiên, đây là sự khác biệt giữa một người chỉ muốn làm cho xong nhiệm vụ và một người đã điều tra mọi thứ trước khi đến đây.
Mặc kệ cô bạn não cơ bắp, Seol lớn tiếng gọi những người còn lại.
“Đừng cố đào tiếp chỗ đó. Hãy mở rộng sang hai bên”.
Bốn chiến binh tập hợp mana của họ và bắt đầu đào quanh gò đất. Từng chút, từng chút một. Và không lâu sau…
Cả đội chinh phạt đứng đó, nhìn chằm chằm vào một thứ giống như tảng đá lớn, chặn ‘thứ gì đó’.
“Vãi lều. Sao… Huh, tại sao cái quái này lại ở đây?” – Veronika hỏi với vẻ sững sờ.
“Hãy nhớ rằng khu vực Dạ Yên vốn là một vùng đồi núi. Sẽ không ai thấy lạ khi một ‘ngọn đồi’ khác xuất hiện ở đây” – Seol Jihu trả lời với giọng nhỏ nhẹ.
“Một người nào đó đã xây một ngọn đồi nhỏ ở đây để ngụy trang lối vào, nhằm che giấu điều gì đó.”
“Tôi cũng không biết. Thật sự luôn! Tôi không nhận ra bất kỳ dấu vết giả mạo nào ở đây.” – Veronika lắp bắp.
“Đó cũng là tính toán của họ. Nơi này đã bị đóng cửa từ nhiều năm về trước. Mọi dấu vết đáng ngờ về thứ này sẽ nhanh chóng bị thiên nhiên nuốt chửng.”
“Họ?”
“Nhiều năm về trước?”
Seol Jihu định nói ‘Người che giấu tất cả những điều này đã tính toán rất tỉ mỉ’, nhưng quyết định ngừng lại. Vì họ không tìm hiểu kỹ như cậu, nên giờ rất khó giải thích. Seol nhanh chóng đánh trống lảng.
“Dù sao thì, chúng ta hãy đưa tảng đá này ra khỏi đây đã”
Như mọi khi, Chohong xông xáo bước lên trước tất cả mọi người, tay áo cô đã xắn lên từ bao giờ. Gierszal, Mikhail và Seol Jihu cũng tham gia.
Rắc
Rắc
Huỵch
UỲNH
Các tảng đá cuối cùng đã tạo ra một tiếng kêu nặng nề và bị đẩy sang một bên, để lộ ra một hang đá đã bị chặn suốt thời gian qua.
“Woow”
“Vãi chưởng!”
“Nghĩa là… Bí mật của khu vực này ẩn giấu trong cái hang này, phải không?” – Mikhail lo lắng nuốt nước bọt.
Seol Jihu im lặng gật đầu. Bây giờ cậu đã chắc chắn về điều đó. Khoảnh khắc lối vào này lộ ra, nơi họ đứng đã trở lại thành màu vàng.
“Hà Hà! Tuyệt cú mèo! Vừa tăng cấp, vừa giải quyết bí ẩn này một lần và mãi mãi! Có kết quả nào tốt hơn thế này không?”
Mikhail hét lên trong phấn khích, đầu anh ta đầy những hình ảnh của một tương lai màu hồng.
“Tuyệt vời! Hoàn cmn hảo! Sếp, ta vào thôi!”
Nhóm chinh phạt nhanh chóng quay lại đội hình trước đó. Veronika đã bắn vài mũi tên vào hang một vài lần và thậm chí ném một hòn đá vào trong. Sau khi quan sát, cô gật đầu hài lòng và bước lại lại vị trí tiên phong.
Không lâu sau, sáu người đã tiến sâu vào một hành lang bằng đá. Lối đi ẩm ướt đưa họ xuống ngày càng sâu hơn dưới lòng đất. Đến cuối hành lang đá này, họ phát hiện ra một vài tia sáng. Cả nhóm thận trọng tiến vào và nhận ra rằng họ đang ở trong một căn phòng lớn dưới lòng đất.
Điều bất ngờ là nơi này không hề tối tăm. Những viên đá phát sáng được chôn trong các bức tường xung quanh, đủ để cung cấp lượng ánh sáng cần thiết. Đó là một trong những bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy nơi này được xây dựng bởi bàn tay của con người.
Điều đáng ngờ nhất ở đây là, hoàn toàn không có gì trong phòng. Điều này thật lạ đối với một khu vực rộng lớn như vậy. Tất cả những gì họ có thể nhìn thấy là trần nhà, cao khoảng bốn mét, cũng như một lối đi khác ở phía xa của căn phòng. Đường hầm ngầm này trông còn cô đơn và vắng lặng hơn.
“Mmm… Dường như có một cái gì đó ở đây, vì vậy hãy để tôi xem xét xung quanh” – Veronika hơi nghiêng đầu và cẩn thận tiến về phía trước.
“Những thứ này… Không giống như mình tưởng tượng” – Seol Jihu lẩm bẩm.
“Này, làm sao cậu biết thứ này tồn tại. Tụi tôi hoàn toàn bị bất ngờ đấy!” – Gierszal hỏi với khuôn mặt đầy tò mò.
“À cái đấy thì… Tôi được biết có một trung tâm nghiên cứu ở đâu đó gần làng Ramman.”
“Một trung tâm nghiên cứu?”
“Tôi đã đọc được chuyện này trong cuốn sách lịch sử của Đế chế. Sau khi Ký sinh trùng xâm chiếm thành phố….”
Seol Jihu giải thích ngắn gọn với mọi người và thở dài.
“Ngôi làng Ramman hoàn toàn không được đề cập đến trong cuốn sách đó, nhưng ngài Ian nghi ngờ rằng lũ dị nhân là kết quả của nghiên cứu đó”.
“Khoan đã. Không phải cậu vừa nói rằng trung tâm nghiên cứu nằm ở lãnh địa của Công tước Delphinion Duchy sao?”
“Đó là nơi đặt trung tâm nghiên cứu chính, vâng. Nhưng vẫn còn các trung tâm nghiên cứu vệ tinh nằm rải rác quanh vùng nông thôn, vì vậy tôi nghĩ rằng có thể một trong số họ ở đâu đó gần ngôi làng…”
Seol Jihu không nói hết câu, nhưng Gierszal vẫn gật đầu.
“Ra thế. Tuy nhiên, nếu đây là một trung tâm nghiên cứu thì thật kỳ quặc. Chẳng có thứ gì trông giá trị cả.”
Anh ta nói đúng. Nếu đây là một nơi để tiến hành nghiên cứu, tại sao không có bất kỳ thiết bị máy móc nào ở đây? Thậm chí cũng không có vật dụng chai lọ giấy tờ gì cả. So với sức mạnh công nghệ của Đế chế, vốn nổi tiếng đạt đỉnh cao của công nghệ ma thuật, một nơi như thế này không giống một trung tâm nghiên cứu chút nào.
‘Phải chăng trưởng làng đã không nói dối?’
Không lâu sau đó, Veronika đã hoàn thành việc trinh thám quanh căn phòng và quay lại chỗ Seol.
“Chết tiệt, tôi không tìm thấy gì cả”.
“Cô có thấy bất cứ điều gì như dấu chân người hoặc một cái gì đó tương tự như vậy không?”
“Chà, tôi muốn nói nơi này chắc chắn là do con người tạo ra, nhưng…” – Veronika lắc đầu – “Tôi không thể thấy bất kỳ dấu vết nào ở đây. Tất cả những gì tôi có thể nói là, đã không ai bước chân vào không gian này trong ít nhất ba tháng qua. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm được. Rất xin lỗi…”
Điều đó có nghĩa là, thứ duy nhất khả nghi là lối đi ở phía bên kia.
“Có lẽ sẽ có gì đó bên trong…”
Veronika liếm môi và bước lên, dẫn đầu đội một lần nữa. Nhưng, ngay khi cô chuẩn bị dẫn họ về phía trước, Seol Jihu mở to mắt và thở hổn hển.
“Chờ đã!!”
Bước chân của mọi người dừng lại. Veronika nhìn về phía sau, cô bối rối.
“Huh?”
“Ah….”
Seol Jihu thở gấp. Nãy giờ cậu vẫn kích hoạt Cửu nhãn, và…
‘Màu sắc lại thay đổi.’
Cụ thể hơn, màu của hang động chuyển sang màu cam ngay khi nhóm quyết định tiến xa hơn.
Màu cam, nghĩa là ‘Không tiếp cận!’
Đột nhiên, cổ họng Seol khô khốc. Một ý nghĩ kinh khủng chạy qua não Seol. Rất có thể cậu đang phạm sai lầm chạy qua não. Lẽ ra cậu nên thận trọng hơn, khi mọi thứ vẫn còn màu vàng. Nhưng cậu bị quyến rũ bởi khát khao giải quyết bí ẩn và đã hành động quá vội vàng.
“Chuyện gì vậy, sếp” – Mikhail hỏi.
“Chúng ta phải quay trở lại.”
“Gì cơ?!” – Veronika kêu lên thất thanh, vẻ mặt cô thảng thốt.
“Cậu nghiêm túc chứ? Chúng ta đã đi xa đến thế này, vậy mà cậu lại muốn trở về tay không?” – Mikhail cũng phản ứng tương tự.
Seol Jihu định nói, ‘Tôi cảm thấy có gì đó sai sai’, nhưng cậu nhanh chóng ngậm miệng lại. Cậu ta biết cảm giác của mình không đủ để thuyết phục họ, đặc biệt khi đối phương lại là một Cung thủ có kinh nghiệm.
Không, cậu cần một lời biện minh tốt hơn nhiều. Một cái gì đó mà các thành viên khác trong nhóm có thể đồng ý hoặc, ít nhất, không thể chối cãi. Vấn đề là cậu chưa nghĩ ra lý do nào phù hợp.
“Nếu giả thuyết của tôi chính xác, thì nơi này chắc chắn là một trong những trung tâm nghiên cứu mà tôi đã nói với mọi người. Và nếu thế, đây chắc chắn không phải là một nơi dễ dàng để khám phá” – Seol nhăn mặt.
“Nhưng mà, trông nó không có vẻ gì như vậy cả!”
“Thậm chí nó còn không giống một phòng thí nghiệm.”
Đúng như dự đoán, lý lẽ yếu ớt của Seol nhanh chóng vấp phải sự phản đối.
“Hơn nữa, ngay cả khi có kẻ thù trong đó, cùng lắm chỉ là vài tên dị nhân. Chúng ta có thể xử lý chúng mà, phải không?”
“Nếu có một sinh vật cấp cao hơn kiểm soát các dị nhân thì sao?” – Seol cố vớt vát.
“Thì chúng ta sẽ hợp sức lại và đập cho nó một trận!” – Mikail hào hứng.
“Tôi không nghĩ…”
“Xem này, chúng tôi biết cậu đang thận trọng, đó là điều tốt. Nhưng đừng coi thường chúng tôi, được chứ? Cả ba chúng tôi đều đang trên đỉnh cấp 3 và sắp đạt cấp 4. Maria và Chohong đây thậm chí chỉ còn một bước nữa là bước vào Bảng xếp hạng. Ngoài ra, không phải cậu cũng là một chiến binh mạnh mẽ sao? ”
Những lời đó không sai. Trong thực tế, nhóm này đủ điều kiện để đảm nhận những nhiệm vụ cấp cao hơn. Seol Jihu đã thành lập một đội chinh phạt tốt nhất có thể, nhưng cậu ta không bao giờ ngờ rằng, chính sự thiện chiến của đội chinh phạt lại mang đến rắc rối như thế này.
“Từ từ đã! Seol? Vậy cậu muốn chúng tôi làm gì?”
Chohong nhanh chóng bước lên làm trung gian hòa giải. Quan điểm khác biệt của đôi bên đang đe dọa sẽ đưa cả nhóm bước vào một cuộc tranh cãi nguy hiểm.
“Tôi nghĩ chúng ta không cần phải vội vàng. Tôi chỉ đơn giản muốn quay trở lại Haramark và củng cố khả năng chiến đấu của chúng ta, trước tiến vào đó”.
“Củng cố khả năng chiến đấu của chúng ta?”
“Đúng. Tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ cần ít nhất một người trong Bảng xếp hạng. Nếu chúng ta tiết lộ về manh mối của bí ẩn này, chắc chắn sẽ chiêu mộ được ai đó…”
“Vãi lều!” – Mikhail ngay lập tức phản đối ý kiến đó.
“Vậy cậu sẽ làm gì nếu người khác phát hiện ra nơi này, trong lúc chúng ta trở về??? Chúng ta đã đào bới toàn bộ nơi này và bất cứ tên ngốc nào đi ngang qua đều có thể nhìn thấy cái hang! Mọi người đã làm việc chăm chỉ, và bây giờ cậu muốn trao lại vinh quang cho người khác ??” – Mikhail gân cổ lên.
“Chỉ mất nửa ngày thôi mà. Và xem ra, cũng không có những người Trái đất nào khác ở gần đây…”
“Cậu không thể chắc chắn rằng điều gì sẽ xảy ra trong tương lai. Mà thậm chí, nếu chúng tôi làm theo đề xuất của cậu, thì cũng sẽ nảy sinh một vấn đề khác! Nếu chúng ta chiêu mộ thêm một Người xếp hạng cao, cậu nghĩ ai sẽ thu hút mọi ánh đèn sân khấu?”
“Anh…”
“Mẹ kiếp. Cậu xem, tất cả chúng tôi hùng hục vất vả đi theo cậu, và giờ thành quả đã ở trước mắt! Rồi cậu bảo chúng tôi phải mời một tên nào đó tới và hắn sẽ hưởng hết thành quả lẫn danh tiếng. Sếp à, làm ơn đi!”
Mikhail hoàn toàn cự tuyệt ý tưởng của Seol, thậm chí và cầu xin Seol Jihu thay đổi ý định. Phải cố gắng lắm, Seol mới không nhảy dựng lên và quát vào mặt anh ta.
Khoảng thời gian quan sát cách hành xử của Samuel, Seol đã học được một điều. Đó là không bao giờ mất bình tĩnh trước bất kể tình huống nào và cố hết sức để hòa giải các ý kiến khác nhau trong tổ đội.
Thành thật mà nói, khi đưa ra quyết định quay về, Seol cũng đã đoán trước được tình hình này.
‘Khỉ thật. Mới hồi chiều, thằng cha nào còn hào hứng muốn quay về?’
Cằn nhằn vậy thôi, nhưng Seol cũng hiểu vì sao Mikhail lại thay đổi ý định. Đó là khi họ chưa phát hiện ra nơi này. Còn bây giờ, mục tiêu cuối cùng chỉ nằm trong tầm tay. Làm gì có ai chịu từ bỏ cơ hội vàng này?
Đôi môi của Seol Jihu liên tục mấp máy. Cậu cố gắng động não suy nghĩ, nhưng không một ý tưởng hữu ích nào xuất hiện trong đầu.
‘Hay là cứ đi vào?’
Đó không phải là màu cảnh báo ‘Bỏ chạy ngay lập tức’ , cũng không phải là màu ‘Nhanh chóng rút lui’.
Một ý nghĩ lóe lên, nhưng Seol nhanh chóng lắc đầu. Khi ở vùng Trung lập, một sơ suất trong tình trạng ‘Yêu cầu chú ý’ cũng đủ để khiến cậu mất mạng.
Nghĩa là, chỉ còn duy nhất một lựa chọn. Đó là ra lệnh cho họ với quyền hạn của người lãnh đạo.
“Dù chuyện gì xảy ra, vẫn tốt hơn là chết. Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Chúng ta sẽ trở lại.”
“Không, tôi không đồng ý.”
Thật không may cho Seol, Veronika ngay lập tức đưa ra sự phản đối của mình như thể cô ta đang chờ đợi chính xác khoảnh khắc này.
Seol Jihu nhắm nghiền mắt. Trong các cuộc thám hiểm hoặc chinh phạt, người tiên phong có quyền biểu quyết tương đương với người lãnh đạo.
“Tôi không nhận bất kỳ sự hiện diện nào trong hang. Không có ai cả. Hoặc là các dị nhân đang đợi chúng ta ở phía trước, hoặc là không có gì – giống như căn phòng này. Tôi tin rằng, quyết định đúng đắn trong trường hợp này là tiếp tục tiến lên. Thậm chí, tôi thấy không có lý do gì để e ngại cả”.
Ý kiến của một người tiên phong, một cung thủ như Veronika mang rất nhiều trọng lượng. Và, trong tình huống bế tắc như thế này ..
“Chà, vì quan điểm của mọi người quá trái ngược…”
Veronika xem xét kỹ lưỡng phản ứng của mọi người và thận trọng tiếp tục.
“Tại sao chúng ta không biểu quyết?”
Thật vậy, biểu quyết là phương án hợp lý nhất bây giờ.
Seol Jihu liếc nhìn Maria và Chohong. Chỉ cần hai người này ủng hộ cậu ta, chắc chắn cậu sẽ không thua.
“Vì cậu Seol đây muốn quay trở lại, đó sẽ là một phiếu ‘thuận’. Mikhail và tôi muốn đi tiếp, vì vậy chúng tôi bỏ phiếu ‘chống’.
Veronika quay đầu và nhìn những người khác.
“Tôi bỏ phiếu chống”.
Người đầu tiên mở miệng là Gierszal.
“Ít nhất, tôi nghĩ chúng ta cần xác nhận những gì bên trong. Thử tưởng tượng chúng ta làm theo lời cậu Seol đây, quay về và mời một người có thứ hạng cao. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta hoàn toàn không tìm thấy gì bên trong?”
“Anh ấy đúng. Điều đó có thể xảy ra.”
Maria nãy giờ im lặng lắng nghe, nhưng bây giờ, cô ấy quyết định đứng về phía họ. Seol Jihu cảm thấy trái tim mình rớt xuống.
“Chúng ta phải suy nghĩ về khả năng mọi thứ không diễn ra theo dự định. Đó là lý do tại sao tôi cũng bỏ phiếu ‘chống’. Đừng nghĩ xấu về tôi, được chứ?” – Maria vừa nói vừa nhìn Seol.
Vậy là 1 phiếu thuận và bốn phiếu ‘chống’. Quá trình biểu quyết đã kết thúc ngay lập tức. Seol Jihu khẽ thở dài, trong khi Chohong lắc đầu và tặc lưỡi.
Những ý nghĩ liên tục chạy qua não Seol Jihu. Cậu có nên kể hết mọi chuyện không? Có nên tiết lộ sự tồn tại của ‘Cửu nhãn’ không? Ban đầu, Seol đã thực sự bị cám dỗ bởi ý tưởng đó. Tuy nhiên, cậu biết mình không nên làm điều đó. Nếu Kim và các sếp của cô ấy biết rằng cậu ta thậm chí còn sở hữu Khả năng bẩm sinh, không thể tưởng tượng được những sự kiện điên rồ nào có thể xảy ra.
‘Mình có nên nói rằng…’
‘Mình sẽ không vào cùng họ không?’
Tuy nhiên, khi suy nghĩ đó hình thành trong đầu Seol, một lời cảnh báo cũng vang lên.
[Đó là điều tối kỵ.]
Seol Jihu chìm sâu hơn vào tuyệt vọng, và cậu nhớ tới những lời của một người đàn ông nào đó, giờ đã rời khỏi thế giới này.
[Khi bạn là thành viên của đội thám hiểm, bạn phải hành động cùng cả nhóm, dù muốn hay không. Có những lúc bạn sẽ phải làm những việc mà bạn không muốn, và cũng có lúc bạn phải nhẫn nhịn, bất kể nguyên tắc của bạn là gì. Nếu bạn tiếp tục khăng khăng làm theo ý mình, thì bạn không xứng làm thành viên của bất kỳ tổ đội nào].
Đó là những lời của Samuel.
“Hmm..”
Veronika hắng giọng và nhìn thanh niên.
“Quyết định là, đi tiếp nhé?”
“…”
“Thủ lĩnh?”
“…”
Seol Jihu vẫn im lặng. Chohong đưa tay cào mặt, rồi cuối cùng, cô lắc đầu, sải bước về phía trước và đặt tay lên vai cậu.
“Hey.”
“Chohong à…”
“Cậu không thể làm gì nữa đâu.”
“Nhưng….”
“Nghe nè, tôi đủ thông minh, đủ kinh nghiệm để lắng nghe cậu. Nhưng mấy tên ngốc này đâu có biết??”
Cô ấy nói đúng. Nếu những người này có mặt bên cạnh Seol Jihu lúc ở Khu rừng Khước từ, có lẽ họ đã tin tưởng Seol hơn.
Đúng như những gì Chohong nói, lúc này Seol thực sự không thể làm gì khác. Cậu ta đã quá tham lam khi muốn mọi thứ hành động theo ý thích của mình, trong khi thế giới rõ ràng không vận hành theo cách đó.
“Thôi nào, lo lắng làm gì. Nếu bất kỳ thứ chó chết nào xuất hiện, chụy sẽ bảo vệ chú!”
Chohong vỗ vai Seol và vênh mặt tuyên bố. Cuối cùng Seol cũng gật đầu, nhưng với khuôn mặt rầu rĩ.
Sau khi chỉnh trang đội hình và kiểm tra lại thiết bị, cả đội thận trọng tiến sâu hơn vào hang động dưới lòng đất.
Tuy nhiên, không giống như nỗi sợ hãi của Seol, họ không thể tìm thấy bất cứ thứ gì.
Khi cảm nhóm bước qua lối đi đó, họ tới một căn phòng hình vòm lớn khác. Căn phòng này cũng trống rỗng, và cả kích thước của nó cũng tương tự như căn phòng trước. Như thể hai căn phòng là bản sao của nhau. Sự khác biệt duy nhất là, trần nhà ở đây cao hơn nhiều so với căn phòng ban nãy.
“Thế đấy, chúng ta e ngại vì một thứ như thế này sao?” – Mikhail nở một nụ cười cay đắng.
“Tôi thực sự không thể biết nơi này được sử dụng để làm gì. Không giống với bất cứ điều gì tôi có thể tưởng tượng ra.”
Gierszal tỏ ra khá bối rối. Ngay cả Seol Jihu cũng vậy. Trong tầm mắt cậu, chỗ nào cũng phủ một màu cam đang rung động dữ dội, vậy mà không có gì xảy ra?
“Chờ đã.”
Veronika đột nhiên dừng lại nhìn xung quanh và quỳ xuống để xem xét mặt đất.
“Đây là….’
Đôi mắt cô nheo lại.
“Có một số dấu vết ở đây.”
“Gì?”
Gần như ngay lập tức, tất cả các thành viên trong nhóm tập trung xung quanh cô.
“Tôi đã tìm thấy dấu chân của một người…”
Bộp
“Dấu chân khoảng khoảng ba, bốn ngày trước. Aya, lạnh quá.”
Đôi mắt của Veronika đang dõi theo dấu vết mới được phát hiện, bất ngờ chuyển hướng lên trên trần. Mikhail vội hỏi cô.
“Chuyện gì vậy?”
“…Huh?”
Cô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trên trần nhà. Veronika ngẩng đầu hết mức có thể để xem xét kỹ trần nhà cao lớn ở trên, nhưng cuối cùng, cô hạ ánh mắt xuống. Trong lúc cựa quậy, cô vô tình chạm vào má mình.
“Cái gì vậy? Một giọt nước?”
‘Chắc là nước đọng từ trần nhà rơi xuống’ – Veronika tặc lưỡi. Cô chuẩn bị quay lại để theo dõi những bước chân trên mặt đất, nhưng một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.
Khả năng đồng hóa!
Veronika chợt nhớ tới cảnh những tên dị nhân ẩn mình vào đất đá. Cô vội vàng nhìn lên lần nữa.
Ngay lúc đó…
Từ cuối trần nhà, một “vật thể” màu xám, hình tròn, từ từ lộ ra.
Xoẹt
Xoẹt
Xoẹt
Trong tích tắc, hàng chục xúc tu phóng ra từ cơ thể của nó và bắn ra xung quanh như một cái lồng bất ngờ mở ra. Đám xúc tu lao xuống cả nhóm với tốc độ kinh hoàng và rút ngắn khoảng cách giữa họ trong nháy mắt.
Trong khoảnh khắc nguy cấp đó, Maria nhanh tay lấy cây thánh giá của mình ra.
Luxu, Luxuria!
Kaboom !!
UỲNH
UỲNH
UỲNH
Hàng chục xúc tu vồ lên đội chinh phạt. Thế nhưng, tất cả đã bị chặn lại bởi hàng rào ma thuật của Maria. Mọi thứ xảy ra chỉ trong chớp mắt.
“Uwuaahhk!”
Mikhail hốt hoảng ngã ngửa ra, lê lết trên sàn. Hàng chục xúc tu to như bắp đùi người trưởng thành đang quằn quại tấn công hàng rào ma thuật mờ đục.
Chohong nhìn lên kẻ thù, run run lẩm bẩm.
“Con mẹ nó chứ… Sao lại có một “Quái Ổ” ở đây thế này ??”
Cô ấy hoàn toàn bị sốc.
“Chết tiệt. Con mẹ nó chứ…”
Trong lúc đó, Maria liên tục chửi rủa.
“Lũ vô dụng này! Đ. cần biết thứ đó là Quái Ổ hay cái mẹ gì, nhấc mông lên và làm gì đó đi!”
Toàn bộ cơ thể Maria run rẩy một cách đáng thương và mồ hôi tuôn ra như tắm. Cô đang phải liên tục vận mana để vá víu hàng rào ma thuật.
Mikhail cuối cùng cũng hoàn hồn, vội đứng dậy. Anh ta cố gắng cắt một xúc tu trước mặt bằng thanh kiếm của mình, nhưng vô dụng. Nó phục hồi gần như ngay sau khi anh ta rút kiếm ra. Tốc độ hồi phục nhanh hơn rất nhiều so với bất kỳ dị nhân nào họ từng gặp.
“Thằng ngu! Đừng lãng phí thời gian nữa, cắt mấy cái xúc tu làm đ. gì! Tấn công cơ thể của nó!!”
Veronika nhanh chóng lắp tên và bắn liên thanh. Những mũi tên của cô hạ cánh chính xác vào cơ thể của sinh vật trên trần, nhưng chúng quá mong manh và không thể làm tổn thương chúng.
“Mẹ kiếppppppppp”
Maria nghiến răng và nắm chặt cây thánh giá như muốn nghiền nát nó. Cô cảm thấy trái tim mình đang đập nhanh đến mức sắp nổ tung.
Crack, craaaack!!
“….Vỡ mồm rồi…!!”
Cuối cùng, các vết nứt bắt đầu hình thành trên hàng rào bảo vệ. Biểu cảm của Maria trở nên nhăn nhó và cau có hơn. Cô nhắm mắt lại và cố gắng vắt kiệt từng giọt năng lượng của mình để vá víu hàng rào, nhưng rồi…
“…?”
VÚT
Wuuuuueeeehhhh !!
Cô nghe thấy một tiếng kêu khủng khiếp phát ra từ phía trên và áp lực đè lên cô giảm đi đáng kể. Maria hé mắt ra và phát hiện ra Seol Jihu đang giơ cánh tay phải lên. Cậu ta tiếp tục lục lọi trong túi hành lý của mình và ném một loạt ngọn giáo ngắn xuống sàn. Nhanh như chớp, Seol nhặt một ngọn giáo lên và sau khi sải bước nhanh về phía trước, cậu vung mạnh cánh tay.
VÚT
Ngọn giáo bay đi và cắm phập vào cơ thể sinh vật kia. Maria nhận thấy rằng có hai ngọn giáo đang mắc kẹt ở đó. Nói cách khác, cậu ta đã tấn công hai lần, và cả hai đều thành công. Cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Quái Ổ phát ra một tiếng rít kinh hoàng đủ lớn để làm rung chuyển toàn bộ hang động. Bất chấp tiếng la hét của nó, Seol Jihu nhặt thêm một ngọn giáo nữa. Cậu ta ném cây giáo của mình về phía con quái thú nhanh nhất có thể, nhưng kẻ thù của cậu không ngồi yên chịu đòn. Nó nhanh chóng thu các xúc tu lại và hất văng ngọn giáo.
Seol tặc lưỡi và nhanh chóng hét lên.
“Tất cả mọi người!! Ra khỏi ha…”
Seol nghẹn lời. Bốn xúc tu của con quái thú đã chặn lối ra duy nhất.
Woouuooong-!
Ngay sau đó, con Quái Ổ quyết định lộ diện. Cái bóng của nó hiện ra ngày càng lớn. Tất cả lông tóc trên người Seol dựng hết cả lên.
UỲNH!!
Euhk !!
Keuheuk !!
Mặt đất nhấp nhô dữ dội theo những chuyển động của con ma thú. Các thành viên trong nhóm hầu như không thể đứng vững, nhưng biểu cảm của họ còn tệ hơn. Lối thoát duy nhất bây giờ đã bị chặn hoàn toàn. Họ đã sai lầm khi tiến sâu hơn vào hang động, bị dụ dỗ bởi dấu vết của mấy bước chân.
Họ thậm chí không có thời gian để đổ lỗi cho Veronika. Con quái vật mang hình dạng Tổ chim màu xám lấp đầy tầm nhìn của họ với kích thước khổng lồ không thể tưởng tượng được. Chỉ riêng chiều cao của nó đã vượt quá bốn mét, trong khi chiều rộng phải gấp hai, gấp ba lần. Như thể chứng minh rằng đó là một thực thể sống, thân hình con quái thú phập phồng như đang thở. Những đường gân đỏ và xanh rung động và ngọ nguậy trên khắp cơ thể nó, với vô số xúc tu nhảy múa xung quanh.
“Thứ này… Đây một Quái Ổ trung cấp! Tại sao một Ký sinh trùng lại ở đây?”
Chohong lẩm bẩm trong sự hoài nghi.
“Một Quái ổ trung cấp? Một ký sinh trùng?”- Seol Jihu nhanh chóng nhặt cây giáo của mình lên trong khi hỏi Chohong.
“Quái ổ… Đó là một loại Ký sinh trùng có trí tuệ. Nó sinh ra những con Medusa, hình thức phát triển cao nhất của Ký sinh trùng trung cấp. Lũ Medusa sau đó sinh ra những Ký sinh trùng hạ cấp.
Chohong vô thức phát ra một tiếng rên rỉ bất lực.
“Nhưng, điều này quá bất thường! Tôi chưa bao giờ nghe nói về một Quái Ổ có khả năng đồng hóa hoặc tái sinh !!
Biểu hiện của Chohong biến đổi từ sự hoài nghi thành một sự tức giận thuần túy.
“Khốn nạn! Nếu mấy người chịu nghe lời cậu ta…”
Tiếp động lực cho mình bằng cách like truyện nha.
Ai muốn mình dịch bộ nào mới thì có thể cmt <3
Người dịch: Mít.