Chương 73: Trận chiến ở Dạ Yên

Seol ngay lập tức định thần lại và hướng ánh mắt xuống. Một vật thể màu tro đang uốn éo, nhanh chóng cuộn quanh đầu và thân của Veronika.

Ahhhk! Ahahahk!

Ahhhk! Ahahahhkahahk!

Cô lăn lộn và gào thét trên mặt đất, giọng lộ rõ vẻ hoảng loạn và đau đớn. Đứng ngay cạnh Veronika, Mikhail vội vã chạy theo và chém vào vật thể đó bằng thanh kiếm của mình. Vết cắt rất sâu, nhưng anh không thể tách nó ra khỏi cô.

“Chết tiệt!! Con mẹ nó chứ!”

Mikhail buột miệng chửi và giơ lưỡi kiếm lên cao. Tuy nhiên, trước khi anh ta kịp làm bất cứ điều gì, Chohong đã bay vào như một viên đạn và với độ chính xác đáng kinh ngạc, cô tung một cú đá vào vật thể ấy, như sút một quả bóng.

Soạtttt!!

Kettttt

Âm thanh chói tai vang lên, khối chất xám giống như đất sét vừa văng đi, vừa phun ra một chất dịch giống như ‘máu’.

“Euuhk!”

Veronika nhăn mặt khi cổ và ngực cô ta dính đầy thứ dịch đó.

“Cái gì vậy?! Chuyện gì đã xảy ra?”

“Khụ! Cái thứ đó… Từ trên đỉnh đồi!”

“Hả?”

“Nó đã ngụy trang… nó tự đồng hóa cơ thể vào đất đá và chờ sẵn để phục kích chúng ta”.

Veronika lắp bắp và thở dốc.

Seol Jihu lẳng lặng tiến về phía trước và dùng mũi thương chém một cú thật mạnh. Vật thể đó bị chém làm đôi, nó bắt đầu quằn quại, giãy giụa trên mặt đất. Thế nhưng chỉ sau vài giây, hai mảnh đó nhanh chóng hòa quyện và kết nối lại thành một, rồi từ từ trồi lên. Cuối cùng nó vươn cao tới gần hai mét, và tạo thành một hình hài hoàn chỉnh.

‘Huh? Một con người??’

Thật vậy, vật thể đó bắt đầu hóa thành hình dạng của một người đàn ông làm từ đất sét. Có vài điểm khác biệt, ấy là hai cánh tay kéo dài ra và thuôn nhọn lại thành mũi thương.

Tuy nhiên, mọi thứ chưa kết thúc.

Wuuoooo…

Wuuuooooooo…

Tiếng rên rỉ kỳ lạ bắt đầu vang lên và lan rộng ra khắp khu vực Dạ Yên.

“Chết tiệt! Chúng chính là lũ dị nhân !!” – Chohong hét lên.

“Không thể nào! Trước đây bọn chúng làm gì có khả năng biến hóa kì dị như thế?” – Mikhail hoảng hốt kêu lên.

“Đừng lảm nhảm nữa! Lần trước và lần này khác nhau!”

Chohong gầm lên giận dữ. Mikhail vội vã đưa ánh mắt về phía trước, và quan sát xung quanh. Khuôn mặt anh ta bắt đầu lộ vẻ hoảng sợ.

Lũ dị nhân đang tiến lại chỗ họ, càng lúc càng đông hơn.

Ba mươi? Bốn mươi? Hay hơn thế nữa?

Mỗi tên đều mang theo ‘vũ khí’, được cụ thể hóa bằng đất sét từ chính cánh tay của chúng. Trong chớp mắt, con đường phía trước đã bị bao phủ bởi màu xám.

Vút! Vút

Veronika nhanh chóng giương cung lên và bắn vào ngọn đồi gần đó. Cả hai mũi tên đều chính xác, chúng găm thẳng vào những tên dị nhân đang cố gắng phục kích mọi người. Nhưng thứ chết tiệt đó thậm chí không tỏ ra đau đớn chút nào và nhổm dậy, quay về phía đồng đội của chúng.

Khuôn mặt Veronika trở nên tái nhợt vì ngạc nhiên.

Nếu những thứ đó tiếp tục gần hơn, chẳng mấy chốc cả đội sẽ bị bao vây.

“Khốn nạn thật… Mikhail, bọc hậu cho tôi!”

“Chờ… chờ đã!”

Không để Mikhail nói hết câu, Chohong nắm chặt cây chùy, lao về phía trước. Mikhail cau mày. Không thể do dự nữa, anh bặm môi vội vã đuổi theo cô.

Mái tóc đen dài của Chohong nhảy múa như dải lụa, khi cô vung tay đập cây chùy xuống.

UỲNH

Cái đầu của tên dị nhân vỡ nát như bùn, nó loạng choạng và run rẩy. Chohong bỏ qua tên đó và bắt đầu tấn công tên khác, hung hăng như một con tê giác điên cuồng.

Trong thoáng chốc, cô ấy đã đập nát đầu năm, sáu tên dị nhân. Nhưng giác quan thứ sáu của Chohong réo gọi, khiến cô giật mình. Phía sau cô có chuyện gì đó.

“Chết tiệt!”

Cô quay lại ngay lập tức và giơ cánh tay trái lên.

UỲNH

Từ tay Chohong, một rào chắn ma thuật gấp rút hình thành và chặn đứng đòn tấn công của tên dị nhân đang định đánh lén mình. Chohong vặn người, vung cây chùy thổi bay con quái vật đó và bắt đầu nghiến răng.

“Ê, Mikhail! Anh bọc hậu kiểu chết tiệt gì…”

Cảnh tượng trước mặt khiến Chohong bị sốc và không nói nên lời. Những tên dị nhân mà cô vừa đập nát đầu đã hồi phục trở lại và đang vây quanh Mikhail.

Anh ta đang hoảng loạn vung thanh kiếm dài loạn xạ để che chắn bản thân, nhưng vô ích. Những phần cơ thể bị chém đứt nhanh chóng mọc lại như thằn lằn mọc đuôi. Tệ hơn nữa, tên dị nhân vừa bị cây chùy của cô đập nát, cũng đang hồi phục. Hàng loạt bong bóng hình thành xung quanh vết thương của nó, và cơ thể đất sét ấy đang uốn éo rồi tụ lại như ban đầu.

“Chúng có thể tái sinh ư?”

Chohong rên rỉ và chạy vội tới chỗ Mikhail. Với những đòn tấn công vũ bão, cô đã kịp thời giải cứu Mikhail, nhưng anh ta đã bị một vết thương sâu hoắm và đang khuỵu xuống trong đau đờn.

Chohong nghiến răng. Veronika vẫn đang bắn tên lia lịa, nhưng không mũi tên nào tỏ ra hữu dụng. Dylan đã cảnh báo rằng lũ dị nhân lần này sẽ khó đối phó hơn, nhưng cô không ngờ rằng sức mạnh của chúng đã gia tăng đến mức ấy.

“Haizz. Lũ ngốc vô dụng” – Maria lặng lẽ dõi theo và cười khẩy. Cô đưa tay cầm cây thánh giá về phía trước và niệm phép.

“Luxu, Luxu, Luxuria.”

BOOMMM!

Ngay sau khi Maria niệm xong câu thần chú, một hàng rào mờ đục nhanh chóng bao trùm hai người ở tiền tuyến, kèm theo một tiếng rít lớn. Hàng rào tràn đầy năng lượng và khá vững chãi, có vẻ như nó đủ sức chống chọi được trước lũ dị nhân đang điên cuồng tấn công xung quanh.

“Ok, tôi đã câu giờ thành công. Nhưng…”

Maria lén liếc sang bên.

“Nếu những tin đồn là chính xác, tôi hy vọng cậu có thể mở đường máu cho hai tên ngốc kia”.

Seol Jihu im lặng nắm chặt ngọn giáo của mình. Rõ ràng khả năng của Veronika chỉ đủ để bắn yếm trợ, còn chức nghiệp của Gierszal là Tanker, một người bảo vệ thuần túy. Có nghĩa là, Seol Jihu là Chiến binh thực sự duy nhất còn lại.

‘Trong trường hợp đó…’

Không một chút do dự, Seol Jihu lao về phía trước với ngọn thương màu xanh đang sáng lóa. Cậu ta đã vận mana của mình lên mức tối đa.

“Coi chừng!”

Ngay khi não Seol ghi nhận tiếng hét lo lắng của Chohong, cậu xoay người, vung ngọn thương chém vào một tên dị nhân định tập kích mình.

Xoẹt

‘Hửm?’

Mũi thương sắc bén chém đôi tên dị nhân từ đầu đến tận háng. Cảm giác trơn tru truyền vào tay Seol. Cậu bị sốc bởi sức mạnh đáng kinh ngạc của ngọn giáo

‘Huh, mình được tặng một món đồ khá xịn thì phải’

Nhưng mọi thứ chưa dừng ở đó.

“Eh – cái gì thế này?”

Đứng trong lớp rào chắn, Chohong lắp bắp thoát vì quá ngạc nhiên. Seol Jihu cũng vậy. Cậu ta biết rằng những tên quái vật này sở hữu khả năng tái sinh, vì vậy cậu đã chuẩn bị để tung thêm một đòn tấn công thứ hai, nhưng…

Crack

Crack

Một lớp băng màu xanh nhạt đột nhiên hình thành và lan ra từ vết thương của tên dị nhân. Sinh vật này đã cố gắng tự hàn gắn lại vết thương, nhưng sau nhiều lần thất bại, nó rũ ra, tan chảy thành hư vô như thể đã bị hút trở lại mặt đất.

‘Phải rồi! Là hiệu ứng đóng băng!’

Đôi mắt của Seol Jihu sáng lên khi nhìn kĩ mũi thương. Nó vẫn đang phát ra thứ không khí lạnh thấu xương đầy đe dọa.

Sau giây phút bàng hoàng, Chohong đã nhận ra tình hình. Cô bắt đầu thì thầm như đang cầu nguyện, và cây chùy của cô cũng dần dần được bọc trong ánh sáng xanh. Seol không có thời gian để quan sát chuyện đó, vì cậu bận chống lại những tên dị nhân đang ào ạt tiến về phía mình.

Xoẹt

Sau khi cắt cụt chân của một tên dị nhân khác, Seol Jihu hoàn toàn yên tâm về phát hiện của mình. Cây thương băng hoàn toàn hiệu quả trong việc chặn đứng khả năng tái sinh của kẻ thù. Cậu vung tay, đâm thủng đầu một tên dị nhân và vận mana của mình một lần nữa.

Vụt!!

Seol lao về phía trước với sự trợ giúp của Bông tai Festina. Cậu cảm thấy, lượng mana đổ vào càng nhiều thì cây thương càng nhẹ hơn. Mũi thương xanh vung lên loang loáng trong sương mù âm u. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, Seol có thể thực hiện những chiêu thức Đâm, Chém và Cắt sướng tay đến thế.

Trong phút chốc, Seol đã nghiền nát hàng chục tên dị nhân. Chúng ngã xuống như rạ, và tru lên thảm thiết. Nhưng sau đó…

Wuuoooo…

Wuuuooooooo…

Lũ dị nhân đột nhiên lao tới như thiêu thân đâm đầu vào lửa. Chúng nhảy xổ vào Seol Jihu, tay chân dang rộng ra. Seol giật mình, cậu cố gắng chém gục những dị nhân tới gần mình, nhưng không xuể. Chúng đã vây quanh Seol và những cánh tay đất sét bắt đầu bám lấy Seol từ bên trái, bên phải và thậm chí ở sau lưng và dưới chân cậu ta.

‘Chết tiệt!!’

Seol cố gắng gạt những cánh tay đang bám vào sườn mình, nhưng sau đó, lưng và mắt cá chân của cậu ta đã nằm trong tầm ngắm của các dị nhân.

Wuuoooo…

Wuuuooooooo…

Seol cảm thấy bóng ma của cái chết đang đổ xuống. Cậu nghiến răng nhăn nhó, cố giãy giụa. Một dị nhân đang lao đến gần, cánh tay hình cây thương của nó nhắm thẳng vào ngực cậu!

“Luxu, Luxu, Luxuira!”

Đột nhiên, cơ thể Seol trở nên tự do. Seol Jihu nhanh chóng nhận ra rằng các dị nhân đang trói buộc mình, và cả tên dị nhân đang lao tới tấn công cậu, đã bị một rào chắn hất văng ra. Seol quay lại đằng sau. Maria đang đứng đó, hướng cây thánh giá của mình về phía Seol với vẻ tự hào.

“Cảm ơn cô, Maria!”

Seol Jihu hét lên và vung cây thương kết liễu những dị nhân đang gục ngã. Vừa tấn công, cậu vừa vặn mình và tung người lên không trung để quan sát tình thế. Hiện tại cậu đã tàn sát gần mười mấy tên, nhưng vẫn còn hơn ba mươi tên khác. Quan trọng hơn, tất cả những tên dị nhân còn sót lại đã quay đầu về phía Seol. Dù là một kẻ ngốc cũng hiểu rằng, Seol đã trở thành mục tiêu mới của chúng.

‘Căng đét…’

Nếu chỉ có khoảng mười tên, Seol sẽ không mấy bận tâm. Nhưng tình huống này…

Wuuoooo…

Wuuuooooooo…

Lũ dị nhân vẫn gào rú lên những tiếng thảm thiết. Seol lo lắng cắn môi. Những giọt mồ hôi bắt đầu tụ lại trên trán cậu. Ngay lúc đó…

“Tôi đến đâyyyyy!”

Chohong nhảy ra khỏi hàng rào phép. Sau đó, cô vung cây chùy, ủi phăng lũ dị nhân như một con tê giác, lao tới và áp chặt lưng cô vào lưng của Seol Jihu.

“Huh? Liệu cô có ổn không đấy??”

“Chắc chắn là có rồi. Tôi đã biết cách xử lý bọn chúng. Nhìn xem!”.

Chohong cười toe toét và chỉ vào tên dị nhân vừa bị cô đập nát đầu. Vết thương của nó nhanh chóng cháy đen, trong khi cây chùy của Chohong đang tỏa ra ánh sáng trắng và nóng rực như hòn than.

“Tên kia, định trốn trong đó đến bao giờ thế hả?”

Maria gắt gỏng hét lên. Vết thương của Mikhail đã được Maria chữa lành từ lúc nào.

Mikhail toát mồ hôi đầm đìa khi anh tập trung vận mana vào thanh kiếm. Chỉ sau khi hào quang hơi xanh bao phủ lưỡi kiếm của mình, Mikhail mới hô to.

“Xong rồi! Cô thu lại rào chắn đi!”

Như thể đã chờ đợi từ lâu, Maria nhanh chóng thu phép lại.

“Lũ khốn này… Dám làm ta đổ máu! Chúng mày sẽ phải hối hận!”

Mikhail gầm gừ đe dọa và vung thanh kiếm phủ đầy hào quang màu xanh của mình trong cơn phẫn nộ.

“Hey.”

Chohong khẽ nói, trong lúc lưng cô vẫn áp vào lưng Seol Jihu.

“Giá mà có camera. Bối cảnh quá đẹp để hai ta quay một bộ phim ngầu lòi”.

Seol Jihu bật cười sau khi nghe lời đề nghị của cô.

Hai người, đứng trong tâm điểm của trận chiến, tàn sát lũ quái vật theo hai hướng ngược nhau.

Seol điều khiển cây thương chém đứt cánh tay của một tên dị nhân, rồi lại lập tức chuyển sang đòn Đâm để thọc mũi thương vào cổ nó. Khi sinh vật ngã xuống và quằn quại vì hàn băng nhanh chóng lan ra xung quanh cổ, Seol nhảy về phía trước và vung cây giáo thành một vòng cung lớn.

Được đồng đội che chắn điểm mù và có thêm Maria hỗ trợ kịp thời, Seol Jihu hoàn toàn nhập tâm vào màn trình diễn với cây thương mới của mình và tập trung tất cả giác quan vào trận chiến. Giống như một cơn lốc, Seol quay cuồng giữa vòng vây kẻ thù, vung cây thương nhịp nhàng với tốc độ sấm sét. Thậm chí cậu còn quên cả thở.

Khi Seol hoàn thành vũ điệu tàn sát của mình, xung quanh cậu giờ đây tràn ngập xác của những dị nhân, đang chảy ra và tan dần vào cõi hư vô.

“Seol à. Tôi nghĩ khi nhiệm vụ này kết thúc, cậu nên ghé qua một ngôi đền ngay đi.”

Chohong cười khúc khích.

“Sức mạnh của cậu đang nằm ở đâu đó giữa Cấp 3 và Cấp 4. Tôi chắc chắn rằng cậu sẽ được tăng cấp ngay lập tức.”

Seol Jihu hạ cây thương xuống và bắt đầu điều hòa hô hấp.

Mikhail đứng đó, trân trối nhìn chằm chằm vào cậu ta như thể Seol là một kỳ quan hay thứ gì đó tương tự. Bắt gặp ánh mắt của Seol, anh ta nhanh chóng cúi đầu.

“Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi! Tôi không ngờ những thứ này có thể đồng hóa và tái sinh như vậy”.

“Nah, không sao đâu. Nhân tiện, ánh sáng đó là kỹ năng gì vậy?”

“Kỹ năng gì? À, ý anh là thứ ánh sáng màu xanh đó?”

“Phải. Nó không phải là kiếm khí sao?”

“Kiếm khí? Được thế thì tốt quá. Chỉ những Bậc thầy Kiếm sư cấp 7 mới dùng được kiếm khí. Thứ này đơn giản là một hiệu ứng của vũ khí thôi”.

Mikhail vùa cười vừa xua tay. Tuy nhiên, nét mặt của anh ta nhanh chóng đanh lại.

“Vấn đề ở đây là… cậu có thực sự là Cấp 2 không thế? Làm gì có tên cấp 2 nào chiến đấu được như vậy?!”

Seol Jihu đã quen thuộc với chuyện này, vì vậy cậu chỉ mỉm cười đầy ẩn ý.

Các chiến binh bị thương nhẹ đã hồi phục vết thương bằng cách uống thuốc hồi phục, trong khi Maria chăm sóc Veronika, người vốn phải chịu những vết thương nặng hơn nhiều so với những thành viên khác.

Và như thế, trận chiến đầu tiên của họ đã kết thúc. Ban đầu, họ bị bất ngờ trước sức mạnh đột ngột của lũ dị nhân, nhưng bây giờ họ đã bình tâm lại và sắp xếp đội hình cẩn thận. Công việc tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Quan trọng hơn cả là sự hiện diện của Maria. Vị Linh mục xinh đẹp này đã đã hỗ trợ kịp thời mỗi khi thấy thành viên nào gặp nguy hiểm.

Chứng kiến ​​Maria chữa lành cho Veronika chỉ bằng một câu thần chú, Seol Jihu lặng lẽ gật đầu như một hiền nhân.

‘Mình thật sáng suốt khi mang cô ấy theo.’

Kinh nghiệm là thứ cực kỳ quan trọng – dù trong bất kỳ lĩnh vực chuyên môn nào.

Thái độ của các thành viên trong đội chinh phạt đã thay đổi ngay lập tức sau cuộc chiến này. Họ đã hiểu rằng lũ dị nhân mạnh mẽ hơn xưa rất nhiều – chúng sở hữu khả năng ngụy trang cũng như khả năng tái sinh trong chớp mắt.

Mikhail và nhóm của anh ta, vốn là những tiền bối của Seol, đã hoàn toàn gạt bỏ sự chủ quan khinh địch. Khuôn mặt Veronika trở nên căng thẳng hơn rất nhiều so với trước đây. Cô liên tục nghiến răng, ánh mắt dò xét xung quanh và thậm chí không bỏ sót một hạt bụi nhỏ nào. Kết quả là tốc độ di chuyển của đội đã giảm xuống ngang với tốc độ rùa bò. Tất nhiên, không ai phản đối chuyện này.

Khi chiến thuật phục kích không còn hiệu quả, lũ dị nhân đã thay đổi chiến thuật và trực tiếp tấn công nhóm chinh phạt.

Tuy nhiên, đó không phải là một chiến thuật hợp lý. Tổ đội này cực kỳ ưa thích đối đầu trực diện. Với sự phối hợp giữa cây chùy bao phủ sức mạnh thần thánh của Chohong, thanh kiếm tỏa hào quang của Mikhail và ngọn thương ma thuật của Seol, lũ dị nhân nhanh chóng bị quét sạch. Những tia chớp màu xanh lá, xanh lục và màu trắng vung lên loang loáng.

Với sự hỗ trợ kịp thời của Maria, tổ đội không còn e ngại gì nữa, và những cuộc đụng độ nhanh chóng trở thành trận chiến một chiều.

Khoảng bốn giờ sau, đội chinh phạt đã quét sạch mọi tên dị nhân quanh Khu vực Dạ Yên. Họ đi lang thang thêm một lúc lâu để rà soát lại tình hình, nhưng không thể tìm thấy một tên nào. Điều đó có nghĩa là họ đã thành công trong việc tiêu diệt toàn bộ kẻ thù.

“Xong rồi!”

Mikhail tra kiếm vào bao và nhoẻn miệng cười sung sướng. Ngay cả Gierszal và Veronika cũng tỏ ra tươi tỉnh, thể hiện sự hài lòng. Kẻ thù không dễ đối phó, nhưng cũng không vượt quá khả năng của họ. Đó là lý do tại sao bộ ba cảm thấy phấn khích.

Họ đang rất cần điểm kinh nghiệm để lên cấp. Và trong tình thế hiện tại, những kẻ thù với số lượng lớn, sức mạnh lại vừa tầm như thế này rất phù hợp để cày điểm. Thông thường, khó có thể kiếm được nhiều địch thủ vừa sức như thế.

Tuy nhiên, không giống họ, tâm trạng của Seol Jihu đang rối bời. Việc tiêu diệt lũ dị nhân, chỉ là một trong những mục tiêu mà cậu đề ra. Cậu dự định khai phá bí ẩn về khu vực này và đặt dấu chấm hết cho loạt nhiệm vụ chinh phạt dị nhân, một lần và mãi mãi. Và vào lúc này, Seol không thể không bối rối.

‘Không có màu sắc nào cả.’

Khoảnh khắc tên dị nhân cuối cùng bị tiêu diệt, khu vực Dạ Yên chuyển từ màu vàng sang không màu.

Sự kiện này có ý nghĩa gì?

‘Khốn nạn thật. Thế này là sao?’

Seol Jihu nhăn nhó vò đầu bứt tai. Dù có quan sát kỹ đến mấy, cậu cũng không thể thấy bất cứ điều gì đáng ngờ.

Một trong những nguyên tắc cơ bản trong bất kỳ cuộc điều tra nào là tìm kiếm manh mối từ những dấu hiệu đáng ngờ. Tuy nhiên, cuộc điều tra của Seol đang lâm vào bế tắc, như thể cậu đang bị một thế lực vô hình nào đó đùa giỡn.

Ngực cậu nặng trĩu và căng cứng như thể một tảng đá bị kẹt ở đó.

“Tuyệt cmn vời!”

“Ngay khi quay trở lại Haramark, chúng tôi sẽ dừng chân tại những ngôi đền.”

Trong lúc Seol đang vận từng tế bào não của mình để suy tính, Mikhail bất ngờ vỗ vai và lôi kéo Seol Jihu vào cuộc vui.

“Cậu biết không, mấy cuộc đụng độ ban nãy là quá đủ. Tôi, Gierszal, Veronika, cả ba chúng tôi đều có thể có thể lên cấp ngay sau ngày hôm nay.”

“Là vậy sao?”

“Đúng rồi! Khi lên Cấp 4, tôi sẽ có một danh hiệu mới và có thể phởn phơ ngẩng cao đầu một chút. Kiếm khách! Nghe oách xà lách không?”

Mikhail ngoác miệng tới tận mang tai và cười lớn. Đáp lại, Seol Jihu chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo.

“Xin chúc mừng.”

“Huh… Cậu vẫn đang băn khoăn à?” – Mikhail vẫn cười, lúc lắc cái đầu trước mặt Seol.

“Sếp à, tôi nói thật, cậu đừng quá bận tâm”.

“Ý anh là gì?”

“Với những gì đã đạt được, ba người chúng tôi cũng rất hạnh phúc rồi. Điểm kinh nghiệm đôi khi quan trọng hơn cả vật phẩm. Hơn nữa, cậu cũng nói với chúng tôi rằng thông tin cậu có không phải là điều chắc chắn 100%. Chính ba chúng tôi đã đưa ra lựa chọn đi cùng cậu mà.” – Mikhail vừa cười vừa vỗ vai Seol.

“Với lại, đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi về nhà tay không. Những cuộc thám hiểm hay chinh phạt đều là những canh bạc”.

Theo quan điểm của Mikhail, Seol Jihu đang lo lắng vì không tìm thấy bí ẩn hay kho tàng gì. Một người lãnh đạo non và xanh như Seol, chắc chắn đang cảm thấy sức nặng vô hình đè xuống vai mình. Thật tình cờ, khuôn mặt của Seol lúc này rất phù hợp với một người đang mang gánh nặng vì chức danh thủ lĩnh.

Mikhail chắc chắn rằng những lời của mình đã giúp Seol cởi bỏ gánh nặng đó.

“Cảm ơn anh.”

“Ổn rồi, ổn rồi. Vậy bây giờ chúng ta sẽ làm gì? Quay trở lại làng Ramman không phải là một ý tưởng tồi, nhưng việc dựng trại gần đây cũng không tệ lắm.”

Seol Jihu nhận ra rằng mặt trời đã lặn vài phút trước và hoàng hôn mờ ảo đang từ từ phủ lên khu vực này. Điều đó có nghĩa là sương mù sẽ sớm xuất hiện.

Thật thiếu khôn ngoan khi cứ bám lấy một vấn đề đang mờ mịt. Seol Jihu nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ của mình và thông báo.

“Hãy dựng trại ở đây. Chúng ta sẽ khảo sát khu vực một lần nữa vào ban đêm, và nếu không tìm thấy gì cụ thể, thì chúng ta sẽ về nhà vào sáng mai”.

“Ok sếp!” – Mikhail nhanh nhẹn trả lời

*

Buổi tối đến và trôi đi rất nhanh. Màn đêm nhanh chóng buông xuống.

Đội chinh phạt đã dựng trại cách Khu vực Dạ Yên một quãng. Seol Jihu có thể yêu cầu mọi người dựng trại ngay trong Khu vực Dạ Yên, nhưng màn sương mù đã bao phủ dày đặc khu vực khi màn đêm buông xuống, hạn chế tầm nhìn của họ rất nhiều. Có thể họ đã tiêu diệt toàn bộ lũ dị nhân từ buổi chiều, nhưng ai biết chúng có xuất hiện tiếp hay không? Chẳng tội gì phải hành động rủi ro một cách không cần thiết như thế.

Nửa đêm. Seol Jihu dụi mắt và bước ra khỏi túi ngủ. Đã đến lượt cậu canh gác.

Các thành viên sẽ lần lượt xoay vòng để canh gác cho cả nhóm. Đó là quy tắc cơ bản khi cắm trại qua đêm ở Thiên đường.

Khi đi ra khỏi lều, Seol thấy Maria đang ngồi trước đống lửa trại, nhưng lúc đó đầu cô đã gật lia lịa, và lưng cô nhấp nhô theo nhịp thở.

Mm mm, mm

Seol thận trọng ngồi xuống bên cạnh cô, và như thể đang chờ đợi điều đó, Maria ngã xuống, dùng đùi Seol làm gối. Một nụ cười mỏng manh xuất hiện trên môi Seol, nhưng nó nhanh chóng tan biến.

Sau khi tĩnh tâm lại, cậu không còn cảm thấy lo lắng như trước. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là cậu đã tìm ra manh mối. Seol chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trại đang cháy mà không nói một lời, ánh mắt cậu ta dõi theo dấu vết của những vòng cung màu đỏ được vẽ trong không trung.

‘Mình đã bỏ lở gì chăng?’

Thành thật mà nói, Seol Jihu gần như đã bỏ cuộc. Nhiều chiến binh Trái đất xuất sắc đã cố gắng làm rõ bí mật này, và cuối cùng họ đã đầu hàng với đôi tay – và thậm chí cả đôi chân – giơ lên ​​không trung.

Seol biết cậu không phải là người thông minh nhất, và cũng không có nhiều kinh nghiệm nhất. Điều duy nhất khiến cậu khác biệt so với phần còn lại, đó là kỹ năng “Cửu nhãn”.

Và cũng vì Cửu nhãn nên cậu không muốn bỏ cuộc. Bởi vì chắc chắn có một cái gì đó ở đây. Không còn nghi ngờ gì về điều đó. Sự nghi ngờ của Seol càng rõ rệt hơn sau cuộc gặp với trưởng làng.

‘Mình có nên quay lại và đe dọa ông ta không?’

Seol Jihu bật cười khúc khích trước ý tưởng ngu ngốc của chính mình. Đó rõ ràng là một lựa chọn ngu xuẩn. Cậu không nhìn thấy bất kỳ màu sắc nguy hiểm nào từ ngôi làng, và bản thân người đứng đầu làng cũng cho thấy, ông ấy không có ý đồ gì xấu. Cậu không thể mặt dày ép buộc ông ta tiết lộ tất cả những bí mật của mình.

Seol liếc nhìn màn sương mù dày đặc bao phủ khu vực, nhưng không có gì thay đổi. Cậu cắn môi và bóp bóp trán.

“Khỉ thật. Mình đã thực hiện xong nhiệm vụ, nhưng thực sự tâm trang mình không ổn chút nào”.

Seol bất chợt hướng mắt xuống và nhìn Maria đang ngủ trên đùi. Khuôn mặt cô hoàn toàn vô lo và phởn phơ. Đôi má phúng phính xinh xắn khiến Seol không thể kìm lòng. Cậu khẽ véo má Maria, cô phì ~ một tiếng rồi quay đầu lại, lẩm bẩm điều gì đó.

Một tiếng cười khẽ thoát ra từ miệng Seol. Cậu nhẹ nhàng vỗ đầu cô dỗ dành. Hơi thở mềm mại, đều đặn của cô làm cậu nhớ đến một con mèo.

Mm mm, mm

“Argh, thôi không nghĩ nữa”

Seol Jihu cũng nằm ngửa ra và đưa mắt nhìn lên bầu trời. Một vầng trăng trắng sáng đang chiếu ánh sáng xanh nhạt tỏa khắp bầu trời đêm trong vắt.

‘Huh, tối nay là trăng bán nguyệt à.’

Khi Seol lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nó, nửa vầng trăng giống như một con tàu trắng nhẹ nhàng trôi trên mặt biển dài vô tận. Bị hấp dẫn bởi cảnh tượng khá đẹp này, cậu chăm chú nhìn lên bầu trời và không nói nên lời.

Không biết bao lâu đã trôi qua. Rồi đột nhiên…

“…Đó là cái gì?”

Lúc đầu, Seol nghĩ mắt mình đang bị mờ đi. Cậu dụi dụi mắt.

Không! Cậu không nhìn nhầm. Trước mặt cậu là hàng chục, hàng trăm ‘vạch đen’ đang bay lên trời.

Những thứ đó ở khá xa, Seol thậm chí không thể thấy rõ chúng. Những vạch đen đó vẫn xuyên qua màn sương mù và ngọ nguậy về phía nửa mặt trăng như thể chúng đang cố gắng tuyệt vọng để vươn ra bầu trời đêm.

Woooooooio

Gần như ngay lập tức, một âm thanh kỳ lạ vang lên từ một nơi nào đó trong sương mù – và cùng lúc đó, một phần của Khu vực sương mù đêm đột nhiên đổi màu thành màu vàng. Seol Jihu vội vã đứng bật dậy.

“Ái ui!”

Maria kêu lên đau khổ khi giấc ngủ ngọt ngào của cô bị gián đoạn bởi đầu cô đập xuống đất.

“Eh… Cái mẹ gì thế…”