“Thôi đủ rồi! Dừng lại, xin hãy dừng lại! Chohong, cả cô nữa.”
Seol Jihu vội vã nhảy vào giữa hai người phụ nữ. Họ đang mỉm cười trong khi gân máu nổi đầy trán và những tia lửa điện bắn ra từ đôi mắt. Chohong đã rút cây chùy của mình ra trong khi Maria vận phép và vuốt ve cây thánh giá trên tay. Nếu cứ để họ một mình như thế này, chắc chắn một vụ ẩu đả sẽ nổ ra.
“…Hứ”
“…Hừ!”
Khi hai người quay đầu đi chỗ khác, Seol vuốt mồ hôi và thở phì phò. Cảm giác như mọi thứ càng lúc càng sai, ngay khi mọi chuyện bắt đầu.
Tuy nhiên, cảm giác thất vọng của Seol chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn. Khi anh vào quán rượu cùng với hai người phụ nữ bên cạnh, Seol Jihu nhận ra rằng sự chú ý của tất cả các vị khách đã lập tức hướng về phía mình. Cảm giác giống như khi cậu ấy hẹn hò với Yoo Seonhwa.
Thật ra, cậu phải ngồi giữa hai cô gái để ngăn cuộc chiến nổ ra. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là, những người bên ngoài thấy rằng cậu đang thưởng thức cảm giác “hai tay hai em”. Dù thô lỗ đến mấy, cũng không thể phủ nhận rằng những cô gái này được ban phước với vẻ ngoài tuyệt vời.
“Khục, khục…”
Seol Jihu không thể không mỉm cười, ưỡn người hơn một chút, đôi vai mở ra thêm một chút. Ngay cả biểu cảm của cậu cũng thư giãn rất nhiều. Cậu cố hết sức để trông không bị lép vế.Tất nhiên, cậu không biết những người khác đang thì thầm điều gì.
‘Hãy nhìn anh chàng đó kìa. Thật dũng cảm! Dám hẹn hò với hai con quỷ cái đó!’
‘Tội nghiệp quá. Có sáu con quỷ cái thì anh ta vớ phải hai con rồi’.
‘Yo, nhìn xem. Anh chàng đó, không phải hôm trước anh ta đã ngồi cùng Agnes sao?
“Đù. Vậy là anh ta bị ba con quỷ cái hành hạ!’
‘Thằng cha này gu mặn vãiiii”
Seol mà biết mọi người đang nói gì về mình, có lẽ cậu ta sẽ đào một cái hố mà chui xuống mất.
Maria và Chohong ngồi xuống một chiếc bàn trống và như thể họ đã sắp xếp trước, họ bắt đầu hét lên cùng một lúc.
“Tiểu nhị! Rượu đâu!”
“Rượu đâu! Tiểu nhị!”
Họ giống như một cặp gà con mới sinh đang gào lên tìm thức ăn. Seol Jihu trố mắt.
“Hóa ra… Tất cả những gì các cô muốn là…”.
“Kyaha! Này, ở đây! Có bao nhiêu rượu mang hết ra đây!”
Chohong phô diễn kỹ năng vô song khi pha trộn nhiều loại rượu khác nhau. Cô ấy chuyên nghiệp pha trộn rượu rum và rượu vodka như một người pha chế chuyên nghiệp, trước khi rót vài cốc để phân phối khắp bàn.
Maria đã run rẩy vì sung sướng: “Wowwww! Cô bạn yêu dấu của tôi, nhanh tay lên!”
“Hai cô có vẻ vui quá nhỉ? Đừng quên, chúng ta đến đây để tìm hiểu phần còn lại của đội chúng tôi.
“Nhạt toẹt. Ngài Thủ lĩnh, bước sang một bên và thưởng thức rượu đê. Kệ con mẹ lũ quái, con nào ra tôi đập bẹp dí cả lò chúng nó!”
Chohong tự tin tuyên bố và rót thêm một cốc nữa. Seol Jihu chỉ có thể đưa tay chống cằm và trố mắt nhìn hai người phụ nữ nâng ly liên tục như những người bạn thân đã xa cách từ lâu.
Thời gian cứ thế trôi. Càng ngày càng có nhiều chai rỗng đầy trên bàn, và khi Chohong uống cạn một ngụm lớn, cô đột nhiên ngừng di chuyển.
“Kìa!”
Cô nháy mắt và Maria liếc nhìn lối vào. Hai người đàn ông và một người phụ nữ đang bước vào quán rượu. Maria ừm mốt tiếng, tỏ vẻ hài lòng và nhún vai.
“Không tệ. Cô muốn làm gì thì làm”.
“Ok. Này, Mikhail!
Chohong vẫy tay và người đàn ông trước mặt vẫy lại. Đó là một anh chàng gầy gò với mái tóc ngắn được tỉa gọn gàng.
“Cậu vẫn còn sống cơ à??”
“Này này… Cô đang trù ẻo tôi đấy hả?”
Mikhail nhếch mép và yêu cầu bộ đôi đằng sau chờ đợi một lúc. Anh bước lại gần, và Chohong bắt đầu lên tiếng.
“Trông cậu ngon lành đấy nhỉ? Tôi nghe nói rằng cậu sắp đạt đến cấp độ 4.”
“Phải, và tôi đang khổ vì chuyện đó đây. Tôi chỉ cần một chút kinh nghiệm nữa thôi, nhưng vấn đề là tiền. Ý tôi là, giá thành của trang bị cấp 4 đắt đến vô lý.”
“Phải, giá tăng gấp 10 lần luôn”- Chohong cười toe toét – “Đó là lý do tại sao tôi gọi cậu. Muốn đi làm nhiệm vụ với chúng tôi không?”
“Nhiệm vụ?”
Mikail hỏi lại khi ánh mắt anh quét qua bàn, để lộ vẻ ngạc nhiên.
“Maria? Cậu đang làm gì ở đây?”
“Đi làm. Kiếm ít tiền tiêu vặt ấy mà”.
Mikhail huýt sáo, rõ ràng bị ấn tượng trước sự xuất hiện của Maria.
“Cả cô cũng ở đây thì… ngon đấy. Anh em ơi, lại đây coi.”
Anh ta ngoái lại và ra hiệu cho đồng đội của mình tham gia cùng họ. Và thế là, ba người nữa ngồi xuống cái bàn ngổn ngang chai lọ.
“Được thôi. Chúng ta đang nói về nhiệm vụ gì vậy?”
“Đừng vội. Làm vài ly với bọn tôi nào!”
“Tôi xin trịnh trọng từ chối. Kể cả uống miễn phí. Lần trước cô cho tôi sấp mặt rồi”.
“Hehe. Không có gì quan trọng, lại là yêu cầu tiêu diệt quái vật từ Làng Ramman ấy mà”.
“Làng Ramman?” -Mikhail ngay lập xị mặt.
Rồi anh nhìn hai người phụ nữ với vẻ ngạc nhiên.
“Tại sao hai cô lại tham gia nhiệm vụ này? Lấy dao mổ trâu để giết gà sao?”
“Argh, cậu lắm mồm vãi. Nói nhanh, chơi hay nghỉ?”
Maria lên tiếng khó chịu. Mikhail dường như đang cân nhắc điều gì đó trước khi đưa ánh mắt sang một bên. Người phụ nữ đi cùng anh ta đang khoanh tay và lông mày nhíu lại, làm cho cô ấy trông hơi khó tính. Khi cô ấy lắc đầu, mái tóc đen như thác nước của cô ấy nhảy nhót và uốn lượn.
Mikhail lên tiếng: “Mm, xin lỗi, nhưng có vẻ như chúng tôi sẽ phải bỏ qua…”
“Nghĩ kỹ đi nào. Chỉ mất vài ngày thôi mà, vừa kiếm được tiền vừa có thêm một chút kinh nghiệm”.
“Eiii. Tôi tham gia nhiệm vụ đó một lần rồi! Giết mấy con quái lít nhít thì được mấy điểm kinh nghiệm chứ”.
Chohong liếm môi. Cô hiểu cuộc đàm phán đang đi vào ngõ cụt và lén liếc nhìn Seol Jihu. Cậu nhanh chóng mở miệng sau khi nhận được tín hiệu của cô.
“Lần này có thể sẽ khác”.
“Mm?”
Mikhail quay về phía cậu. Chohong nhanh nhảu giới thiệu.
“Xin lỗi vì giới thiệu hơi muộn. Đây là Seol, thành viên mới nhất của Carpe Diem. Cậu ấy cũng là thủ lĩnh của nhiệm vụ này.”
“…Seol?”
Mikhail lơ đãng nhìn một chút trước khi vỗ tay.
“Ah!! Cậu, từ Thung lũng Arden !! Phải rồi, cậu có tham gia nhiệm vụ ở Thung lũng Arden, phải không?”
“Ồ, cậu biết vụ đó à?”
“Biết? Còn hơn thế, chúng tôi đã ở đó! Hyah, không ngờ hôm nay tôi được gặp người nổi tiếng.”
Mikhail đưa tay ra, khuôn mặt anh ta nở nụ cười.
“Hehe. Gặp lại cậu quả là cuộc hội ngộ thú vị. Tôi là Mikhailov, một kiếm sĩ cấp 3. Và đây là…”
“Veronika. Thợ săn cấp 3”.
Veronika cuối cùng cũng lên tiếng. Cô ấy trông cũng thích thú hơn một chút.
“Và anh chàng này ở đây là Gierszal. Anh ta là Tanker cấp 3.”
Chàng trai cuối cùng chỉ giơ tay lên, vẫn không nói gì.
“Tôi vẫn không thể quên cảnh cậu dụ dỗ lũ bọ đó. Quá đỉnh!Ban đầu tôi tưởng cậu bị điên, nhưng sau đó cậu thực sự làm tôi ngạc nhiên.”
Mikhail cười nhẹ và kéo chiếc ghế lại gần.
“À, về chuyện lúc nãy, ý cậu là gì? Cái gì khác cơ?”
Seol Jihu nghĩ về những gì sẽ nói tiếp theo. Vì cả Maria và Chohong đều đồng ý, nghĩa là bộ ba này không phải là tay mơ. Theo một cách nào đó, hai người phụ nữ đã hoàn thành nhiệm vụ mời khách. Giờ là lúc cậu chịu trách nhiệm chốt đơn hàng.
“Anh có biết những đặc điểm đặc biệt trong nhiệm vụ của làng Ramman không?”
“Đặc điểm đặc biệt? Là những gì?”
“Thứ nhất, lũ quái vật đột biến xuất hiện.”
“Vâng, chúng tôi biết điều đó.”
“Thứ hai, mỗi lần nhiệm vụ được ban hành, lại xuất hiện một loài quái vật mới”.
“Vậy sao? Nhưng, dường như chúng không mạnh lắm” – Mikhail nghiêng đầu.
“Thứ ba, quy mô của đội chinh phạt ngày càng lớn hơn”
“….Ý anh là..?”
Cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ đang diễn ra, giọng nói của Mikhail trở nên nghiêm túc hơn.
“Anh Mikhail, anh vừa nói mình đã tham gia nhiệm vụ này trước đây, phải không?”
“Vâng. Có thể là một năm hoặc lâu hơn. Khoảng khoảng đó”.
“Anh có nhận ra rằng quy mô và chất lượng của đội chinh phạt cứ tăng dần theo mỗi năm?”
Mikhail chớp mắt liên hồi.
“Xem này.”
Seol Jihu đua ra một tờ giấy.
“Anh xem, ban đầu nhiệm vụ này chỉ cần những người Cấp 1, sau đó yêu cầu những người Cấp 2, và không lâu sau là Cấp 3. Và lần này, yêu cầu đã được gửi tới Carpe Diem.
Đôi mắt của Mikhail nheo lại: “Chờ chút. Điều đó có nghĩa là?”
“Những quái vật đột biến xuất hiện lần này sẽ là một giống loài hoàn toàn khác với những gì anh đã chiến đấu lần trước.”
“Ra thế. Thảo nào cả cô Maria và Chohong đều tham gia tổ đội này…” – Mikhail xoa cằm – “Cậu lấy thông tin từ hồ sơ của thư viện thành phố, vì vậy đây không thể là giả mạo. Hmm, tôi có thể hiểu được quan điểm của cậu. Hóa ra đấy là lý do tại sao phần thưởng cứ tăng lên mỗi năm.”
Seol Jihu cảm nhận rằng đã đến lúc thả mồi.
“Nếu có thể, tôi muốn phơi bày bí ẩn này một lần và mãi mãi.”
Vào đúng thời điểm đó, ánh sáng lóe lên trong mắt Mikhail. Anh ta cũng là một người Trái đất đã chinh chiến khá lâu ở Thiên đường, và ở Haramark. Vì vậy, anh biết lời nói của Seol Jihu có nghĩa là gì.
Giải quyết bí ẩn này là một đẳng cấp hoàn toàn khác so với việc thực hiện nhiệm vụ chinh phạt. Rất nhiều người đã thất bại trong việc giải quyết bí ẩn này, vì vậy, nếu tổ đội của Seol phơi bày được sự thật, thì đây sẽ là một tiếng vang. Và anh ta sẽ được hưởng không ít danh lợi nếu chuyện đó xảy ra. Nói cách khác, điều này có thể trở thành một bước chuyển biến lớn trong sự nghiệp của anh ta.
“Hmmm. Tôi không nghĩ cậu dám đùa giỡn với hai quý cô này, nhưng tôi vẫn phải hỏi cậu. Cậu có chắc chắn về những gì mình định làm không?”
“Thực tế thì không. Chẳng có cái gì chắc chắn 100% cả. Tuy nhiên, vị cao nhân đã trao cho tôi một mảnh ghép quan trọng…”
“Vị cao nhân? Ai cơ?”
“Ngài Ian Denzel.”
Cái tên của Ian chính là miếng mồi câu lớn nhất.
“Là ngài Ian sao? Có thật không??”
“Nếu anh không tin thì cứ đi hỏi ông ấy. Tôi nói dối làm gì cơ chứ?”
Mikhail thở hổn hển và bắt đầu mím môi. Người ta có thể thấy anh ta tiến thoái lưỡng nan đến mức nào. Veronika lắc lư mái tóc, và Gierszal vừa ho vừa loay hoay xoay chiếc cốc.
“Anh nghĩ xem. Ngôi làng chỉ cách đây nửa ngày đường. Trường hợp tệ nhất, anh sẽ có được một chút điểm kinh nghiệm và chút tiền. Nhưng nếu chúng ta may mắn thì…”
Seol Jihu cố tình bỏ lửng câu nói của mình.
“Nào, anh thấy sao?”
Seol đưa tay ra và mỉm cười sảng khoái.
“Chậc. Cậu quả là biết dẫn dụ khán giả của mình”.
Mikhail càu nhàu.
“Nếu chỉ xét riêng tài ăn nói, cậu xứng đáng được đưa vào bảng xếp hạng rồi đó, anh bạn”.
Cuối cùng, anh ta giơ tay đầu hàng.
“Được rồi. Chúng ta hãy đi đâu đó riêng tư hơn và thảo luận kỹ hơn, được không?”
Ngôi làng Ramman là một khu dân cư nhỏ nhắn và xinh xắn, bao bọc bởi những tia nắng mặt trời ấm áp.
Mặc dù nơi này nhỏ hơn so với làng Zahrah, nhưng bù lại, nơi này được bao quanh bởi một khungng cảnh đẹp như tranh sơn dầu, với hàng rào chạy qua những cánh đồng xanh mướt vô tận. Và ở phía xa, những ngọn núi màu xám nhấp nhô như thể quấn lấy nhau giống như một tấm màn che.
Seol Jihu trả tiền công cho hai người lái xe ngựa, và từ từ nhắm mắt lại khi làn gió nhẹ thổi qua mặt mình. Những cơn gió nhẹ vuốt ve gò má làm tâm trạng cậu bừng sáng lên.
‘Chúng ta đã gặp may mắn.’
Họ đã không gặp phải bất kỳ cuộc phục kích nào suốt chuyến đi, đến đích trước khi màn đêm buông xuống. Mặc dù trên xe toàn những chiến binh thiện chiến, song dù sao một chuyến đi yên bình lúc nào cũng thoải mái hơn.
Cứ như thể thiên đàng đang ban phước cho nhiệm vụ đầu tiên mà cậu lãnh đạo.
“Ọe ẹ ẹ”
Cảm giác khoan khoái của cậu đã bị phá vỡ bởi tiếng nôn mửa của ai đó ở bên cạnh. Và theo sau đó là tiếng ồn kinh tởm của thứ gì đó rơi trên mặt đất.
Seol nhìn quanh, nhíu mày. Cách chỗ cậu không quá xa, một cô gái với mái tóc vàng hơi gợn sóng đang cúi xuống, bận rộn thải hết những gì đang nằm trong ổ bụng.
Những cánh đồng xanh tuyệt vời ngay lập tức bị vấy bẩn bởi mớ hỗn độn của chất lỏng hôi thối màu nâu đỏ.
“Ọe Kya-ahk, ọe kyaahk!”
Cô ấy đang cố hét lên hay nôn mửa? Hay là cả hai???
Sau khi nôn ra thành công một thứ gì đó khá khủng khiếp, Maria vẫn giữ cái mặt nhăn nhó như vũng bùn sau mưa, và tiếp tục đưa ngón tay trỏ trở lại trong cổ họng. Và sau đó – bắt đầu nôn mửa thêm một lần nữa.
“Tôi đã bảo cô uống vừa thôi mà”.
Seol Jihu bước tới và vỗ nhẹ vào lưng cô.
Đó là điều dễ hiểu. Cô ấy đã uống rất nhiều vào ngày hôm qua và sau đó phải đi xe ngựa không ngừng trong mười hai giờ qua, vì vậy sẽ thật kỳ diệu nếu hệ tiêu hóa của cô ấy vẫn còn nguyên vẹn và hoạt động bình thường.
Maria chỉ kịp ngẩng đầu lên và bắt đầu càu nhàu – như mọi khi.
“Mẹ khỉ, tôi say xe thôi. Hứ hứ hừ hự ọe kyahhh”
Seol Jihu lấy ra một miếng giẻ sạch và bắt đầu lau đôi môi đỏ thắm màu anh đào của Maria, thứ đang bê bết vì bãi nôn bẩn thỉu. Cô ấy trông không thoải mái lắm nhưng không còn sức lực để chống lại Seol, nên đành ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
“Maria bé nhỏ của chúng ta vất vả quá ha, phải không ~?”
Chohong cười khúc khích và tiếp cận bộ đôi, trước khi chìa ra một chai vodka. Seol Jihu nhăn mặt nhưng Maria nắm lấy cơ hội này để giật chai rượu và nốc một hơi.
Khà à à
Cô dùng nó làm nước súc miệng; Má cô phồng lên khi cô nhét rượu vào miệng trước khi nhổ chúng ra. Và rồi, cô nghiêng cái chai một chút để uống một ngụm nhỏ.
“Urgh! Ngon vãi! Tôi sống rồi!”
“…”
Seol Jihu đột nhiên nghĩ rằng thứ lưu thông trong huyết quản của cô là rượu, chứ không phải là máu. Nản chí, cậu quay lại bỏ đi. Ngay cả Veronika cũng quay mặt đi như thể cô đã chán ngấy.
Nhìn thấy uể oải trên khuôn mặt của Seol, cô thở dài và vỗ nhẹ lên vai anh. Bằng cách nào đó, điều đó đã giúp Seol cảm thấy được an ủi một chút.
“Có vẻ như chúng ta sẽ phải nghỉ ngơi nốt hôm nay.”
Mikhail lắc đầu bất lực. Seol Jihu đồng ý với đánh giá đó. Không chỉ vì Maria. Đi xe ngựa trong nửa ngày liên tục không bao giờ là dễ dàng. Bên cạnh đó, họ không bị ép buộc về mặt thời gian, giống như lúc ứng cứu với Pháo đài Arden.
Cả sáu người trong số họ thống nhất tìm kiếm một nơi thích hợp để nghỉ ngơi và bước vào cổng làng. Và khi đó…
“Ta đã nhìn thấy nó! Ta thề, ta đã thấy mà!”
Một giọng nói khàn khàn chào đón họ. Một bà lão đứng trước túp lều tranh dột nát đang nhìn chằm chằm vào nhóm Seol. Dường như bà ta là một người bản địa.
“Đó là một con tàu màu trắng! Một con tàu trắng đang thả neo!!”
‘Một con tàu trắng? Mỏ neo??’ – Seol Jihu nghiêng đầu ngạc nhiên.
Bà lão nắm lấy tay vịn, gồng người như thể sẵn sàng lao ra bất cứ lúc nào. Chính lúc này, một người đàn ông vội vã chạy tới.
“Mẹ! Mẹ lại thế nữa rồi!”
“Ta đã nhìn thấy nó. Chắc chắn là thế!”
“Vâng vâng. Con hiểu rồi, mẹ ơi, xin hãy quay lại bên trong. Những người này là người Trái đất đấy.”
“Ta bảo rồi, một con tàu trắng hạ hàng chục cái neo !!”
Bà lão tiếp tục hét lên ngay dù đang bị đẩy lùi vào trong túp lều. Người đàn ông bất lực thở dài và vội vã cúi đầu về phía họ.
“Xin lỗi! Mẹ tôi gặp chút vấn đề thần kinh nên là…”
“Không, không sao. Đừng bận tâm về điều đó.”
Giọng nói điềm tĩnh của Seol Jihu khiến người đàn ông chớp mắt trong một chút bàng hoàng. Sự lo lắng trước đây của anh ta đã dịu lại đôi chút.
“Các vị đến đây vì nhiệm vụ chinh phạt?”
“Đúng. Anh có phải là người đã giao nhiệm vụ không?”
“Ah, không. Tôi là người phụ trách an ninh của làng này. Tên tôi là Brice. Các nhiệm vụ đều do trưởng làng ban hành”.
“Trưởng thôn chịu trách nhiệm về mọi thứ liên quan đến nhiệm vụ, phải không?”
Brice thận trọng hỏi lại.
“Tôi có thể giúp gì được không?”
“Ah, vâng. Chúng tôi cần một nơi để nghỉ ngơi chút xíu.”
“Có ngay, có ngay. Để tôi hướng dẫn các vị đến nhà trọ.”
Seol Jihu cảm thấy có ai đó chạm vào cánh tay mình, Anh quay lại nhìn và thấy Maria lắc đầu.
“Tôi không muốn hít thở không khí trong nhà. Bí bách lắm. Cứ mặc tôi. Hít thở không khí một lúc là ổn ấy mà”.
“Chà, cô ấy không muốn tới nhà trọ. Nếu có chỗ nghỉ ngoài trời thì tốt…”
“Vâng, xin hãy đi theo tôi. Tôi biết một nơi phù hợp với tiêu chí của anh”.
Brice đưa cả nhóm đến một khoảng đất rộng, với một chiếc bàn gỗ dường như được chạm khắc từ gốc cây cổ thụ, bao quanh là vài chiếc ghế gỗ cũ kỹ.
Ngay khi Maria ngồi xuống và gục đầu lên mặt bàn nhẵn, Mikhail mở miệng.
“Hey, thủ lĩnh. Tôi hỏi anh ta một vài câu được không? Tôi từng đến đây rồi, vì vậy tôi chỉ muốn xác nhận một vài điều thôi”.
“Vậy sao? Thế thì nhờ anh.” – Seol Jihu trả lời, rồi sau đó quay sang hỏi lại -“Sao anh lại xin phép tôi?”
Mikhail bật cười.
Vì Seol là một lính mới, nên anh ta không hề ngạo mạn chút nào. Nhưng hầu hết các thủ lĩnh sẽ cằn nhằn nếu các thành viên tự ý hành động.
“Này, anh nói tên của anh là Brice, phải không?”
“Ah, vâng.”
Thật ra không có gì nhiều. Tôi chỉ tò mò, không biết có gì thay đổi so với lần trước không. Về nội dung nhiệm vụ ấy”.
“Không, hoàn toàn không. Theo tôi biết thì không có bất kỳ thay đổi nào”.
“Có nghĩa là chúng ta có thể vượt qua khu vực Dạ Yên (sương mù đêm) để tiêu diệt chúng trước khi chúng xuất hiện, phải không? Giống như lần trước?”
“Vâng đúng rồi.”
Mikhail gật đầu. Brice hỏi anh ta có tò mò về bất cứ điều gì khác không, và sau khi thấy Mikhail lắc đầu, anh ta vội vã bỏ đi.
“Xem ra không có khó khăn gì cả. Một lần nữa, chúng ta có thể xử lý xong công việc sau khi đi đến vùng Dạ Yên”- Veronika lên tiếng, ngáp dài và duỗi chân tay ra.
Thay vì hỏi các đồng đội của mình rằng khu vực này là gì, Seol Jihu nhớ lại thông tin từ những hồ sơ cậu đọc được trước khi đến đây.
“Dạ Yên là nơi lũ quái vật tái sinh cứ sau bốn tháng, đúng không?”
“Phải. Nó hơi xa, nhưng nếu chúng ta tăng tốc, có lẽ chỉ mất hai giờ đi bộ. Lũ quái vật cũng không đáng ngại đâu. Với khả năng của nhóm mình, có lẽ chúng ta sẽ tàn sát chúng trước khi chúng kịp thể hiện.”
“Mặc dù vậy, chúng ta không thể chủ quan. Thủ lĩnh nói rồi còn gì, lũ quái vật có thể đã trở nên mạnh mẽ hơn. Đợt trước lũ nhân sư cũng cũng bất ngờ xuất hiện trong Khu rừng Khước từ đấy thôi.”-Gierszal cuối cùng đã phá vỡ sự im lặng nặng nề của mình và bày tỏ ý kiến.
Veronika nhún vai.
“Thôi nào! Này, hãy ăn gì đi! Tôi nhịn đói từ sang đến giờ, sắp phát điên lên rồi!”
Chohong có vẻ rất cáu kỉnh khi thốt ra những lời đó. Cô lấy túi của mình từ một trong những người khuân vác rồi lấy ra thịt khô, trái cây và bánh mì.
Những người còn lại của đội cũng bắt đầu cảm thấy đói, bèn lôi phần ăn của mình ra.
Seol Jihu vừa ăn vừa chìm vào suy nghĩ. Nếu cậu muốn, họ có thể hoàn thành nhiệm vụ hôm nay và về nhà. Tất nhiên, cậu không muốn làm việc hời hợt như thế.
Không có lửa thì sao có khỏi. Phải có một lý do tại sao lũ quái vật đột biến liên tục xuất hiện ở nơi này.
“Hmmm… Mình có nên đào đất hay làm gì không ??”
Seol muốn giải quyết bí ẩn này, nhưng đơn giản là cậu ta không có đủ thông tin để làm điều đó. Ngay cả Ian cuối cùng cũng giơ tay đầu hàng, vì vậy nhiệm vụ này sẽ không bao giờ dễ dàng.
Seol đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ và mang theo ít thức ăn. Thấy anh đứng dậy, Chohong vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi. Miếng bánh mì nhô ra khỏi miệng Chohong, phập phồng lên xuống.
“Ậu i âu ấy”? (Cậu đi đâu đấy)
“À, tôi đi thăm thú vòng quanh làng một chút.”
Seol Jihu bỏ đi và bắt đầu kích hoạt Cửu nhãn. Ban đầu cậu dự định sử dụng nó khi đến vùng Dạ Yên, nhưng cậu nghĩ rằng kích hoạt nó trong làng cũng không phải là một ý tưởng tồi.
Rốt cuộc, có nhiều thông tin vẫn tốt hơn là không có bất kỳ thứ gì. Và nếu cậu ta gặp may mắn mò ra được chút manh mối gì ở đây thì còn tốt hơn nữa.
Và thế là, sau khi Seol đi dạo được một lúc.
‘Màu xanh lá…. Một màu xanh lá cây khác. ‘
Cậu đi vòng quanh, nhìn sang trái và phải. Rồi cậu chợt cảm nhận được thứ gì đó đang giật mạnh tay mình. Seol nhìn xuống và thấy một cô bé xa lạ đang giật mạnh chiếc bánh mì bằng những ngón tay nhỏ nhắn, dễ thương của cô.
“Bánh mỳ. Bánh mỳ ỳ ỳ”
Seol Jihu phải dừng bước vì cô bé vừa đuổi theo vừa reo hò.
“Heeey !!”
Cô bé đột nhiên giật mình trước tiếng hét bất ngờ phát ra từ đâu đó và bắt đầu nấc lên vì sợ hãi.
“Con bé này, em đang làm gì vậy?! Đến đây nhanh lên.”
Một cậu bé vội vã chạy ra và giật tay cô bé. Cậu ta khoảng mười tuổi, cao hơn cô bé một cái đầu. CÓ vẻ đó là anh trai ruột của cô.”
“Ông ta là một người Trái đất. Người Trái đất đấy!. Anh đã bảo em đừng lại gần họ mà. Em muốn bị xách cổ quẳng đi à?”
“Nhưng mà, bánh mỳ ỳ ỳ… ”
Cô bé thèm đến thế sao? Nhìn kìa đôi mắt nhỏ bé đã bắt đầu nhòa lệ.
Cậu bé tìm cách kéo em gái mình đi, nhưng đột ngột dừng lại khi thấy Seol Jihu quỳ xuống trước mặt.
“Đây.”
Seol Jihu mỉm cười và đẩy chiếc bánh mì dài về phía trước. Đôi mắt cô bé lấp lánh khi nhìn thấy món đồ ăn ngon lành. Cô nhoài khỏi vòng tay anh mình và chạy về phía Seol. Sau khi chộp lấy bánh mì, cô bé há miệng ra và cắn một miếng thật to.
Seol Jihu vỗ nhẹ vào đầu cô bé khi đôi môi nhỏ bận rộn nhai ngấu nghiến.
“Có ngon không?”
“Tuyệt vời ạ!”
Cô cười toe toét và tiếp tục cắn vào bánh mì. Thấy cô bé đáng yêu, Seol mỉm cười. Cô bé nhanh chóng chén sạch chiếc bóng bánh mì, rồi đôi mắt cô càng lấp lánh hơn khi nhìn thấy miếng thịt khô.
Seol đưa nó cho cô, và cô bé nở một nụ cười tươi rói như mặt trời hè tỏa nắng.
“Cảm ơn nhiều ạ!”
“Bình tĩnh nào. À, đúng rồi. Nhóc có muốn ăn món này không?
Seol Jihu đẩy trái cây cho cậu bé, nhưng đứa trẻ ngập ngừng trong giây lát trước khi lắc đầu.
“Tôi ổn”.
“Cầm lấy đi. Nhóc đã dũng cảm xông tới để giải cứu em gái của mình, vì vậy nhóc xứng đáng được thưởng, phải không?”
Seol Jihu gật đầu khuyến khích cậu bé. Đứa trẻ do dự thêm một chút, và cuối cùng, cậu ta cũng vươn tay chụp lấy trái cây. Cậu bé định cắn một miếng lớn, nhưng rồi nhớ ra điều gì đó, cậu bé nhanh chóng cúi đầu.
“Cảm ơn rất nhiều.”
“Chà, hai nhóc khá chín chắn so với tuổi của mình đấy. Hai anh em sống ở làng này à?”
“V-vâng”.
Cậu bé gật đầu trước khi thận trọng hỏi: “Ngài thì sao, thưa ông Trái đất?”
“Nhóc không cần phải gọi ta là ngài hay Ông Trái đất. Cứ gọi ta là anh. Nhóc gọi như lúc nãy làm ta xấu hổ đó”.
“V…vâng. Anh đến làm nhiệm vụ hả?”
“Đúng rồi. Đừng lo lắng về chuyện đó. Tụi anh chắc chắn sẽ đánh bại lũ quái vật.”
Phong thái lịch thiệp của Seol Jihu đã làm nên điều kỳ diệu, và sự cảnh giác của cậu bé đã giảm đi phần nào. Vẻ mặt cứng đờ của cậu ta cũng dịu đi một chút.
“Em không sợ. Dù sao chúng em cũng không được phép đến gần khu vực Dạ Yên.”
“Tất nhiên. Ở đó rất nguy hiểm.”
“Em cũng không biết nữa”.
Seol Jihu ngừng mỉm cười và nghiêng đầu trước câu trả lời bất ngờ này từ cậu bé.
“Ý em làm sao?”
“Thì… Bà Hans đã đến đó một lần trước đây, nhưng bà ấy đã quay lại và hoàn toàn khỏe mạnh mà? À, dù là gần đây bà ấy toàn nói những điều buồn cười.”
Cậu bé có vẻ đã trở nên cởi mở với Seol, vì vậy cậu nhanh chóng thổ lộ những suy nghĩ trong tâm trí mình. Seol Jihu nhớ lại bà già đang hét thứ gì đó ở lối vào làng.
“Thật ra, ý em là, em không còn là một đứa trẻ sáu, bảy tuổi nữa, vì vậy em không thể hiểu tại sao em lại bị cấm đến đó.”
Seol Jihu nở một nụ cười gượng gạo.
“Có lẽ vì lũ quái vật thi thoảng lại xuất hiện ở đó. Những người lớn lo lắng cho em, vậy thôi.”
“Em biết. Tuy nhiên, mọi thứ sẽ trở nên an toàn một lần nữa khi anh đánh bại chúng, phải không? Nhưng họ vẫn không muốn cho chúng em ra ngoài, họ đưa ra những lý do lạ lùng và gọi chúng là ba điều cấm kị. Thế đấy!”
Cậu bé cau mặt và khẽ càu nhàu.
“Hừ. Một con quái vật sẽ bắt cóc tụi em đến một thế giới khác nếu tụi em vi phạm một trong ba điều cấm kỵ. Ai mà tin được câu chuyện trẻ con đó?”
Đôi mắt của Seol Jihu mở to.
“Ba điều cấm kỵ? Thế giới khác?”
“Đúng rồi. Anh này, nghe chuyện đó thật vớ vẩn phải không?”
Seol Jihu thở gấp:
“Này nhóc, có thể cho anh biết thêm về ba điều cấm kỵ đó không?”
“U-uhm, đó…”
“Mmmm”
Cậu bé đưa tay bóp bóp trán rồi nói.
“Đầu tiên, đừng bao giờ đi về phía giọng nói phát ra từ sương mù. Thứ hai, không bao giờ đi theo hướng cánh tay đang vẫy gọi. Thứ ba, nếu thấy một người mặc quần áo màu xám, đừng đến gần và chạy trốn thật nhanh. Đó là ba điều cấm kị.”
“Ai đã nói với nhóc về những điều đó? Có phải bố mẹ nhóc không?”
“Bố mẹ em nói thế, nhưng em nghĩ trưởng làng đã yêu cầu làm vậy. Đừng tưởng em không biết gì, em biết tất cả mọi thứ đây!”
“Hmmm. Trưởng làng sống ở đâu vậy?”
Câu hỏi đó ngay lập tức khiến cậu bé im bặt. Sự rụt rè xuất hiện trở lại trên khuôn mặt cậu ta.
“…”
“Anh muốn tới trò chuyện với ông ấy một chút. Không được sao?”
“Chà, không phải là không thể, nhưng mà…”.
Giọng nói của cậu bé ngày càng nhỏ dần.
“Nếu anh đến đó để đòi thêm tiền thưởng, thì…”
“Tiền thưởng?”
Seol Jihu cuối cùng đã tìm ra lý do tại sao những người dân làng khác lại cư xử kỳ quặc với cả nhóm. Cậu vội xua tay.
“Không, không! Tụi anh chỉ nhận đúng số tiền mà trưởng làng đã thông báo thôi. Nhóc đừng lo”.
“….Có thật không?”
Cậu bé hỏi với đôi mắt sáng, ngây thơ.
‘Trời đất. Mấy nhóm trước đó làm ăn kiểu gì vậy’ – Seol Jihu thở dài.
“Tất nhiên. Anh hứa mà”
Cậu bé nhanh chóng chỉ đường cho Seol Jihu. Nhà của trưởng làng là một ngôi nhà xây bằng gạch, khác hẳn những túp lều trát bùn đất của những người dân làng khác.
Quan trọng hơn, nó không tỏa ra bất kỳ màu nào.
‘Lại là “Không màu”.
Đôi mắt của Seol Jihu nheo lại.
‘Bực mình thật’
Giá như Seol biết ‘không màu’ nghĩa là gì. Như thế mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng cậu có thể làm gì khác cơ chứ? Thần Gula đã nói rằng những nhánh còn lại của “Cửu nhãn” khó mở hơn những nhánh đầu rất nhiều.
Dù sao, đây là nơi duy nhất không tỏa sáng trong màu xanh lá cây trong ngôi làng này. Seol không chắc liệu mình có tìm thấy manh mối nào ở đây hay không, nhưng các cụ bảo rồi, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?!
Cậu leo lên cầu thang và gõ cửa. Seol nhanh chóng nghe thấy tiếng ho khẽ đáp lại và cánh cửa từ từ mở ra. Người đứng đó là một ông già với mái tóc trắng phau, đôi mắt phủ đầy nếp nhăn, đang nheo mắt nhìn Seol.
“Chàng trai trẻ, cậu là…?”
“Ah, xin chào. Tôi là người nhận nhiệm vụ chinh phạt lần này.”
Trưởng làng khẽ ho vài tiếng khi nghe lời giới thiệu của Seol Jihu.
“Ah, hiểu rồi, hiểu rồi. Xin lỗi. Gần đây tôi gặp chút vấn đề về sức khỏe nên không thể đích thân ra đón cậu…”
“Ôi không sao đâu. Chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi. Ngoài ra, tôi muốn hỏi ông đây vài điều…”
“M-mm. Nếu đó là về vấn đề tiền thưởng, tôi nghĩ chúng ta không có gì để kỳ kèo nữa…”
‘Mẹ kiếp. Lại tiền thưởng. Mấy tên thủ lĩnh trước đây đã làm cái khỉ gió gì vậy?’ – Seol nhíu mày.
Trưởng thôn tiếp tục: “Thật ra, phần lớn số tiền thưởng đến từ các quỹ hỗ trợ do vương quốc cung cấp. Nếu cậu muốn đòi thêm tiền thưởng, tôi nghĩ cậu nên trực tiếp nói chuyện với các quan chức của vương quốc sẽ hiệu quả hơn. Hoàng gia của Haramark rất rộng rãi với người Trái đất, nên là…”
Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên ông ta phải nói những lời này, nên trưởng làng đọc trôi chảy như một học sinh đọc thuộc lòng bảng cửu chương vậy.
“Thật ra, tôi không đến đây để đòi thêm phần thưởng. Thay vào đó, tôi tới đây để hỏi ông về một vài điều liên quan đến nhiệm vụ này.”
“Mm? Nếu cậu cần thêm thông tin về nhiệm vụ, thì điểm đến là khu vực Dạ Yên…”
“Xin lỗi đã ngắt lời ông, nhưng mấy chuyện đó tôi biết hết rồi. Tôi cần nói chuyện với ông về một số vấn đề khác…”
“Cậu thực sự muốn trò chuyện với tôi?! Một người Trái đất muốn nghe tôi nói chuyện?”
“Đúng.”
Trưởng thôn nhìn Seol với vẻ vô cùng ngạc nhiên rồi khẽ nói.
“Chà chà… Chuyện lạ đây”.
Trưởng làng nghiêng đầu như thể ông ta đang bối rối và khẽ lẩm bẩm.
“Cậu là người người thứ hai, kể từ người đàn ông đó. Tên ông ta gì nhỉ? À,’Titties.’ (Note: Nghĩa là Dzú)
“….Huh? Cái gì cơ?”
Seol Jihu trố mắt. Cậu hy vọng mình nghe nhầm.
“Ahh… Trước đó có một người Trái đất khác, một ông già đến gặp tôi, muốn nói chuyện với tôi về nhiệm vụ đó. Vì tên ông ta rất độc đáo nên tôi nhớ rất rõ”.
“Vậy ư? Tên ông ta là gì thế?”
“Ông ấy nói rằng tên của mình là Titties và họ là Like ’em. Titties nói với tôi rằng đó là một cái tên phổ biến tại thế giới của anh ta. Đó là một ông già khá vui tính.”
(Note: Cái tên đó tạm dịch là “Dzú, tui yêu tụi nó”).
“…”
Một khuôn mặt dâm dê đê tiện hiện lên trong đầu Seol.
… Vị pháp sư Hoàng gia đáng kính…
Nếu trưởng làng biết sự thật, có lẽ ông ta sẽ muốn bứt trụi râu của Ian.
Seol thẫn thờ một lúc, cho đến khi trưởng làng quay đầu lại.
“Mời cậu vào đây. Ramman là một ngôi làng nghèo, vì vậy chúng tôi không thể thết đãi các vị, nhưng nếu cậu muốn trò chuyện kỹ hơn về nhiệm vụ thì tôi rất sẵn lòng”.
‘Cuối cùng cũng được mời vào trong’ – Seol Jihu lẩm bẩm nói và ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ. Căn nhà được trang trí này khá đẹp, xung quanh có vài giá sách đầy ú ụ.
Seol cố hết sức để tỏ ra thân thiện và tự nhiên, vì cậu hiểu dân làng cảm thấy chán ghét người Trái đất đến mức nào.
‘Mình nên hỏi thật nhanh và chuồn thật lẹ’ – Seol lẩm bẩm.
“Uhm… cậu muốn nói về chuyện gì?”
Seol Jihu nhanh chóng sắp xếp những suy nghĩ của mình khi trưởng làng ngồi xuống trước mặt cậu. Thực tế, Seol đã phát hiện ra một vài điểm đáng ngờ khi xem qua tất cả các hồ sơ. Rất có thể, trưởng làng là đầu mối của những điểm đáng ngờ này và nếu ông ta chịu trả lời, Seol tin rằng mình có thể làm sáng tỏ bí ẩn này một lần và mãi mãi.
“Theo tôi biết, nhiệm vụ này đã được ban hành khoảng 20 lần. Và toàn bộ điều này cũng bắt đầu từ khá lâu rồi.”
“Phải”.
“Và ông luôn là người giao nhiệm vụ đó”.
“Đúng rồi.”
Seol nhíu mày.
Thấy trưởng làng cứ đồng ý liên tục, đôi mắt của Seol Jihu bắt đầu sáng lên.
“Hãy xem cái này.”
Cậu rút ra một cuộn giấy từ trong túi của mình và đặt nó trước mặt ông già.
Vị trưởng làng cầm lấy cuộn giấy và bắt đầu đọc. Nét mặt ông ta vẫn thản nhiên như không.
Seol quyết định tung ra những con bài chủ lực.
“Tính đến thời điểm hiện tại, chưa có một đội chinh phạt nào thất bại. Tỷ lệ thành công là 100%.”.
“Người tìm hiểu thông tin và đưa ra yêu cầu về nhiệm vụ, luôn luôn là ông”.
“Phải”.
“Đội ngũ nhận được nhiệm vụ ba tháng trước bao gồm bốn người cấp 2, một người cấp 3 và một người cấp 4. Và cấp trung bình của Carpe Diem là 3,75. Mặc dù thủ lĩnh không tham gia nhiệm vụ này, nhưng thực sự, vẫn có những người cấp cao trong tổ đội của tôi.”
“Thì tôi nghe nói, Carpe Diem không chỉ nổi tiếng, mà còn sẵn sàng làm bất cứ nhiệm vụ gì…”
Trưởng làng khẽ lắc đầu và trả lại cuộn giấy cho Seol Jihu. Ông ta nói hoàn toàn đúng. Thực tế khi nhận được lời đề nghị, Dylan đã giao cậu và Chohong xử lý vụ này, chứ không hề ngó lơ nó như những bang hội khác.
Vẻ mặt trưởng làng bắt đầu lộ vẻ sốt ruột.
“Chàng trai trẻ, tôi chẳng hiểu cậu đang ám chỉ điều gì. Rốt cuộc cậu muốn gì đây?”
Seol Jihu nhét cuộn giấy vào túi và thận trọng mở miệng.
“Có thể câu hỏi này hơi đường đột, nhưng…”
“…?”
“Trong suốt chừng ấy năm, làm sao ông có thể giao nhiệm vụ một cách hoàn hảo và chính xác tuyệt đối như thế?”
Trán của trưởng làng cong lên một chút.
“Các hồ sơ cho thấy, xác và các mảnh thi thể của lũ dị nhân nhanh chóng biến mất vào hư vô, nên các tổ đội không thể thực hiện bất kỳ hình thức nghiên cứu nào về chúng. Kết quả là chẳng ai có biết gì về lũ quái vật này”.
“…”
“Dù không có bất kỳ thông tin nào về lũ quái vật sắp xuất hiện, nhưng ông luôn giao nhiệm vụ này cho các tổ đội phù hợp.”
“…”
“Chính xác hơn, ông CHỈ giao nhiệm vụ cho những đội đủ sức giải quyết chúng. Giống như ông biết trước điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Và chuyện này diễn ra không chỉ một hoặc hai lần, mà là hơn hai mươi lần liên tiếp.”
…”
“Tôi không định chỉ trích ông. Thậm chí tôi phải nói rằng, ông luôn đưa ra những lựa chọn đúng đắn. Nếu một tổ đội thất bại hoặc có ai đó tử vong, sẽ rất khó tìm được người làm nhiệm vụ lần sau”.
“…”
Trưởng thôn lặng lẽ nhắm mắt lại. Rồi ông thở dài và lên tiếng.
“Rốt cuộc, cậu đang nghi ngờ điều gì đó ở tôi, phải không?”
“Không có gì. Bất kể ông đang làm gì, điểm mấu chốt là ông đã cố gắng bảo vệ ngôi làng này. Tôi tôn trọng nỗ lực của ông.”
“Tôn trọng ư?….”
Trưởng làng bật cười. Khuôn mặt ông ta bỗng trở nên tỉnh táo và minh mẫn đến kỳ lạ.
“Thật thú vị. Đáng ra cậu có thể che đậy sự thật này để hưởng lợi riêng. Vì xét cho cùng đây chỉ là một… một gì nhỉ? À, một nhiệm vụ của NPC… Fufufu…” – Trưởng làng bất ngờ bật cười.
“NPC?”
“Phải. Một người Trái đất đã gọi tôi như thế. Rất ít người chịu trò chuyện tử tế với tôi như cậu bây giờ. Fufufu”
‘Một NPC ư…’
(Note: NPC là viết tắt của cụm từ non-player character. Đó là những nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được. … Thông thường những NPC sẽ được phát hành trò chơi tạo sẵn, kèm theo các hội thoại và người chơi có thể tương tác với chúng đến một giới hạn nào đó.)
Đối xử với một người bản địa như một NPC trong game. Seol Jihu chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo khi nhận ra, có những người Trái đất như thế đang tồn tại ở đây.
“Hóa ra đó là mối quan tâm của cậu. Fufufu… Vì cậu nói rằng cậu tôn trọng tôi, nên tôi sẽ nói thật. Phán đoán của cậu hoàn toàn chính xác”.
“Có nghĩa là….?”
“Tuy nhiên, nó không hoành tráng như cậu nghĩ.” – Trưởng làng nhắm mắt lại.
“Đã bảy năm trôi qua, kể từ khi tên dị nhân đầu tiên xuất hiện”
“Lúc đầu, chúng tôi thậm chí không giao nhiệm vụ. Lực lượng tự vệ của làng cũng đủ để đối phó với bọn chúng”.
“Thế rồi…?”
“Không lâu sau, tôi nhận ra rằng, thời gian cứ trôi và những chủng dị nhân mới cứ liên tục xuất hiện. Sức mạnh của chúng bắt đầu tăng lên từng chút một. Cuối cùng, nhiều thành viên đội tự vệ đã bị thương. Sau đó, tôi bắt đầu đưa ra yêu cầu thực hiện nhiệm vụ”.
“Tôi hiểu. Nhưng….”
“Chàng trai trẻ, cứ để tôi nói nốt.” – Trưởng làng đưa mắt nhìn Seol.
“Tôi cũng nhận thức được, người Trái đất là loại sinh vật gì. Tôi nghe nói rằng các người ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn thông qua ân sủng của các vị thần. Thật là một điều đáng ghen tị.”
“Có thể những thường dân như chúng tôi yếu đuối hơn các người, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi giống một lũ ăn bám” – Đôi mắt già nua của trưởng làng lấp lánh như thể một ngọn lửa đang bùng cháy bên trong.
“Hiện tại, tôi chỉ là một lão già sắp xuống lỗ, người đứng đầu một ngôi làng nhỏ bé tầm thường. Nhưng ngày xửa ngày xưa, tôi từng là một chiến binh của Đế quốc. Tôi thậm chí đã tham gia chiến đấu chống lại lũ kỹ sinh trùng gớm ghiếc. Dù tôi đã già, nhưng những những kinh nghiệm và hiểu biết tích lũy sau hàng trăm trận chiến sẽ không bao giờ biến mất.”
“Tôi không có ý đó…”
“Cậu biết không? Đây là một ngôi làng rất nghèo nên không thể dùng phần thưởng hậu hĩnh để thu hút người làm nhiệm vụ. Và nếu tôi chọn đại một tổ đội nào đó, rồi họ lăn ra chết queo, thì lần sau tôi lấy gì để tuyển người? Rồi cái làng này sẽ đi về đâu? Thế nên tôi mới phải tính toán cẩn thận”.
Seol Jihu ngậm miệng lại.
“Nếu tôi sơ suất, mọi chuyện sẽ chấm dứt. Lão già này ngày ngày vẫn phải đọc các thông báo, tính tính toán toán rồi chọn được những tổ đội phù hợp để đảm nhận nhiệm vụ của ngôi làng này. Đơn giản thế thôi”.
Seol Jihu không chấp nhận những lời giải thích đó, nhưng hiện tại cậu không có lý lẽ gì để phản bác ông ta. Ngoài ra, khuôn mặt cau có của ông ta cho thấy, ông ta không muốn nói thêm bất kỳ điều gì về vấn đề này.
Sau 4-5 giây im lặng, trưởng làng bất ngờ hỏi.
“Cậu còn tò mò chuyện gì khác nữa không?”
Giọng nói của ông ta giờ lạnh lẽo và đanh thép, như muốn xua đuổi Seol càng nhanh càng tốt. Nhưng Seol Jihu vẫn kiên nhẫn chịu đựng và hỏi một câu hỏi khác.
“Ông nói rằng ông từng là một thành viên của quân đội Đế quốc”.
“Sao, cậu không tin à? Tôi đã…”
“Nếu vậy, ông có nghe nói gì về dự án nghiên cứu bí mật của Đế quốc, được tiến hành sau cuộc xâm lược của lũ Ký sinh trùng, cũng như trong cuộc chiến sau đó không?”
Đôi mắt của trưởng làng gần như lồi ra vì quá ngạc nhiên. Phản ứng của ông ta vượt xa so với mong đợi của Seol Jihu.
“Cậu nghe được chuyện đó ở đâu?”
“Tôi đã tìm thấy nó trong các văn kiện lịch sử. Một văn kiện viết rằng, ‘Người ta đang tiến hành phục hồi một báo cáo về các thí nghiệm mà Đế quốc tiến hành trong chiến tranh. Thí nghiệm này nhằm tạo ra những chiến binh đặc biệt, được sản xuất hàng loạt để chiến đấu chống lại Ký sinh trùng. Mặc dù có một vài thành công nhỏ, nhưng cuối cùng, thí nghiệm đã thất bại, và tất cả các trung tâm nghiên cứu đã ngừng hoạt động nhanh chóng. Dù có nhiều ý kiến trái chiều, nhưng cuối cùng nghiên cứu đã bị dừng lại ‘.
“Chà. Nội dung trong cuốn sách đó khá ngắn gọn và súc tích. Fufufu” – Trưởng làng lắc đầu. Giọng cười của ông ta trở nên nhỏ hơn và đượm buồn.
“Vậy sao?”
“Phải. Dù gì đi nữa, đây cũng từng là một bí mật…”
“Ông có thể nói cho tôi biết thêm không?”
“Hmm, vấn đề là… ngay cả tôi cũng không biết nhiều lắm.” – Trưởng làng khựng lại vuốt râu.
Những chiến lược gia hàng đầu của Đế quốc cảm thấy bị đe dọa bởi khả năng sinh sản của lũ ký sinh trùng ngoại lai, và bắt đầu nghiên cứu. Đoạn đó hoàn toàn chính xác. Nhưng, theo trí nhớ của tôi, một ngày nọ họ bất ngờ tuyên bố dự án thất bại và bắt đầu đóng cửa các cơ sở nghiên cứu xung quanh vùng nông thôn.”
“Sao họ lại hành động như vậy? Họ đã tổ chức quy mô lớn như thế, chắc chắn phải thu được thành quả gì đó mới đúng…”.
“Tôi không biết. Tôi chỉ là một tên lính quèn, cậu mong chờ điều gì ở tôi?”
“À vâng… Tôi xin lỗi.”
“Không cần phải xin lỗi vì chuyện đó. Tuy nhiên, vấn đề tôi quan tâm hiện tại là nhiệm vụ chinh phạt. Đừng nói lan man nữa, lão già này mệt rồi. Cậu không thấy sao? Khụ! Khụ!”
Trưởng làng húng hắng ho vài tiếng và thở hổn hển. Seol Jihu lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mệt mỏi của ông ta và từ từ đứng dậy.
Dưới ánh mắt của Cửu nhãn, ông ta vẫn không có màu gì cả.
“… Ok. Cảm ơn ông đã dành thời gian quý báu của mình để tiếp chuyện cùng tôi.”
“Tôi không biết tại sao cậu lại quan tâm đến câu chuyện đó, nhưng cũng thú vị đấy”.
Khi Seol quay lưng bỏ đi, một giọng nói già nua, trầm mặc bất ngờ phát ra từ phía sau.
“Đó là một phần bí ẩn của lịch sử, không liên quan gì đến làng Ramman. Nếu cậu muốn tìm hiểu thêm về chủ đề đó, hãy đi tìm một người nào đó từng sống trong lãnh địa của Công tước Delphinion”.
“Công tước Delphinion?”
“Phải. Đó là tên của quý tộc đã hợp tác cùng Đế chế để thực hiện nghiên cứu đó. Tôi tin rằng trung tâm nghiên cứu chính cũng nằm trong lãnh địa của ông ta. Haizz. Đáng tiếc là tất cả đã bị phá hủy và trở thành nơi đẻ trứng của Trùng hậu Nữ vương” -Trưởng làng thở dài.
“… Phải rồi. Tôi nghe đồn rằng một pháp sư nào đó dưới quyền Delphinion không chấp nhận quyết định từ bỏ nghiên cứu, và… Ừm, ông ta đã đánh cắp một số dữ liệu và tạo tác quan trọng, sau đó bỏ trốn. Nếu anh ta chưa bị giết, thì tôi chắc chắn anh ta chưa chết già đâu.”
“Là vậy sao….”
“Đó là tất cả những gì tôi biết. Hy vọng những lời lảm nhảm của lão già này sẽ giúp ích cho cậu. Fufufu…”
Seol Jihu cúi gập người cảm tạ rồi rời khỏi căn nhà.
Khi cậu quay lại cùng đội, Chohong gầm lên như một bà vợ thấy chồng đi nhậu về khuya.
“Tên khốn này! Cậu biến đi đâu vậy? Cậu có biết mọi người đã lo lắng thế nào không?”
“Tôi xin lỗi”.
“Lỗi cái con khỉ! Tôi tưởng rằng cậu bị ám sát hay bắt cóc rồi đó!”
“Sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?”
“…Không hẳn.”
Chohong đảo mắt, né tránh ánh nhìn của Seol. Trong khi đó, Maria bước lại gần cậu. Có vẻ cô ta đã hồi phục hoàn toàn vì khuôn mặt cô ấy trông tươi tỉnh hơn hẳn.
“Thế cậu định làm gì bây giờ? Mặt trời vẫn chưa xuống núi đâu” – Maria hỏi.
“Hay chúng ta đi luôn nhé. Tôi nghĩ là, nếu chúng ta xử lý xong lũ dị nhân, việc giải quyết bí ẩn sẽ dễ dàng hơn nhiều”.
Veronika – người được giao vị trí tiên phong, quay ra phía Seol hỏi dò.
Seol đưa mắt nhìn các thành viên còn lại. Có vẻ như họ đều đồng tình với cô ấy, vì vậy Seol Jihu cũng gật đầu.
*
Quyết định xử lý lũ dị nhân trước khi màn đêm buông xuống, cả nhóm nhanh chóng rời khỏi làng Ramman.
Vì khoảng cách khá gần, họ không cần sự trợ giúp của xe ngựa; Maria và những người khuân vác được đặt ở vị trí trung tâm của đội hình, trong khi Gierszal và Chohong đứng ở hai bên. Ở phía trước là tiên phong Veronika và Mikhail đóng vai trò hộ tống cho cô. Seol Jihu đảm nhận vị trí bọc hậu.
Với tốc độ hành quân hiện tại, nhóm có thể đến đích sau khoảng một tiếng.
Nơi này được gọi là Dạ Yên – “sương mù đêm” bởi vì một màn sương mù bí ẩn sẽ bao phủ khu vực này khi mặt trời lăn.
Quả thật, khi tổ đội của Seol đến nơi, họ được chào đón bởi một khung cảnh hoàn toàn khác biệt so với làng Ramman. Thay vì khung cảnh thiên nhiên như tranh vẽ, họ chỉ có thể nhìn thấy những bãi đất khô cằn, trơ trụi bao phủ một vùng đồi núi.
Seol Jihu thận trọng nghiên cứu địa hình của khu vực này. Cậu có thể nhận ra ba, bốn điều thú vị về nơi này. Trước hết, các con đường mòn khá dốc và có hàng trăm cao điểm che chắn tầm nhìn của anh ta. Thi thoảng lại có những ngọn đồi cao ở khắp mọi nơi, vì vậy có nhiều khu vực mà họ không thể quan sát kỹ lưỡng.
Mặt đất cũng có vẻ kỳ lạ. Cây xanh đã khô thành vỏ trấu màu vàng, và cũng có nhiều lỗ bí ẩn trông kỳ lạ trên mặt đất.
Và cuối cùng…
‘….Nó màu vàng.’
Seol Jihu hít sâu một hơi, sau khi đưa mắt nhìn khắp nơi bằng Cửu nhãn. Toàn bộ khu vực Dạ yên đang sáng với màu vàng – ‘Yêu cầu chú ý’.
“Veronika! Cô có thấy gì khác thường không?” – Seol quay sang vị trí tiên phong và hỏi.
“Không có gì cả. Đấy là điểm khó chịu của lũ dị nhân này. Chúng không để lại bất kỳ dấu vết nào của bản thân.” – Veronika lắc đầu.
“Phải rồi. Pathfinder một cung thủ cấp cao trên Bảng xếp hạng, đã cố gắng theo dấu những dị nhân này. Thế nhưng, ngay cả anh ta cũng phải bó tay!” – Mikhail cười toe toét.
Seol Jihu trầm ngâm.
Kế hoạch của cậu đã thất bại. Ban đầu, Seol định đến đây và sử dụng Cửu nhãn để tìm kiếm bất cứ điều gì khả nghi. Tuy nhiên, hiện tại toàn bộ khu vực này được bao phủ bởi màu vàng.
‘Nghĩa là mình phải cảnh giác và để mắt đến bất cứ điều gì kỳ lạ.’
Seol Jihu nắm chặt cây thương và tập trung dò xét xung quanh.
Đột nhiên, bước chân của Veronika dừng lại đột ngột.
“!”
Mikhail đang định cất lời thì thấy biểu hiện của Veronika. Anh vội ràng rút kiếm ra và khụy xuống. Gierszal cũng giơ giáo và khiên của mình lên, còn Chohong đã sẵn sàng thủ thế. Chỉ có Maria vẫn đứng đó ngáp dài cho đến khi quai hàm của cô gần như rơi xuống.
Năm phút trôi qua.
Veronika từ từ đứng lên và lắc đầu.
“Lạ thật. Tôi thề là tôi đã nghe thấy…”
Ngay khi cô nghiêng đầu và nhìn sang một bên, một thứ gì đó rơi xuống đỉnh đầu cô.
Theo phản xạ Seol Jihu cúi xuống, nhưng ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng la thảm thiết của Veronika.
Uwaahhhk!
Đọc xong nhớ like nhé cho mình có động lực <3
Người dịch: Mít.