Ngôi đền Luxuria là điểm dừng chân tiếp theo của Seol Jihu. Cậu nói chuyện với ai đó tại quầy lễ tân và đợi một lúc. Một người phụ nữ nhanh chóng lại gần và yêu cầu cậu đi theo cô ta.
Cô gái đưa anh ta đi khu ký túc trong đền và cuối cùng, họ đến trước một cánh cửa nằm giữa hành lang vắng lặng này. Buồn cười thay, ngay sau khi gõ cửa, nữ hướng dẫn viên đã bỏ chạy tóe khói!
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, để lộ một thiếu nữ trẻ trung, vóc dáng nhỏ bé đang loạng choạng bước đi. Mái tóc vàng rực rỡ của cô ấy rối bời như cái ổ rơm. Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng quá khổ; Đôi mắt trũng sâu trên làn da tái nhợt.
Đó là Maria.
Cô nhìn Seol chằm chằm mà không nói lời nào. Một lúc sau, cô quay lưng bước vào phòng và cất tiếng cộc lốc.
“….Mời vào.”
Thật khó để gọi đây là phòng của một cô gái. Nó nên được gọi là một chuồng lợn. Ánh nắng rực rỡ chiếu vào và kết quả là nội thất trong phòng hiện ra lồ lộ, làm nổi bật những đống rác trong phòng của cô.
Seol Jihu bị choáng trước cảnh tượng này. Rồi phát hiện ra một cái gạt tàn nhồi đầy tàn thuốc lá. Nó thậm chí giống như một con nhím. Vẫn chưa đủ, cậu phát hiện ra những điếu thuốc lá trang trí dí lung tung trên các bức tường và ga trải giường. So với cái chuồng lợn này thì căn phòng của cậu hồi còn nghiện cờ bạc vẫn sạch sẽ chán.
“Cơn gió nào đưa cậu tới căn phòng của tôi thế? Nghe nói dạo này cậu nổi như cồn…”
Maria gãi mái tóc xù của mình, ngồi vắt vẻo thô kệch như một người đàn ông.
“Ngồi đê…. Chỗ nào cũng được. Muốn uống gì không? Rượu nhé? Tôi đếch có thứ gì khác đâu”.
“Không, không cần đâu. Cô đang ngủ à?”
“Ờ. Hôm qua tôi uống hơi nhiều. Mẹ kiếp, lại khát rồi!”
Maria vơ lấy một cái chai trên sàn và lắc lắc.
Ực, ực.
Cô thậm chí không ngần ngại khi những dòng rượu thừa chảy xuống cổ . Làn da cổ trắng của cô ấy lắc lư lên xuống đôi lần, và khi uống xong, cô khẽ rùng mình.
“Urgh. Sống lại rồi!”
“Cô có sao không?”
“Sao cái gì? Ý cậu là cơ thể của tôi? Tốt hơn rất nhiều so với khi tôi thực hiện cái Lễ cúng tế khỉ gió đó”.
Cô ngồi xuống góc giường và nhìn chằm chằm vào Seol với một đôi mắt lờ đờ.
“Vậy thì điều gì mang cậu đến đây? Nếu cậu đến để trả nợ, tôi sẵn sàng chào đón cậu với vòng tay rộng mở.”
“Tôi đến để hỏi cô về một …”
“Ah, chết tiệt.”
Cô thậm chí còn không nói hết câu, nhưng cô đã cúi đầu xuống thấp hơn, một tiếng rên dài thoát ra từ miệng cô. Maria gầm gừ, với tay cầm lấy cái chai.
“Cậu không đòi tôi làm lễ Cúng tế lần nữa đấy chứ?”
“Không đời nào. Tôi muốn nói là, nó giống như một nhiệm vụ…”
Bộ dạng đáng sợ của cô khiến Seol Jihu vội tuyên bố mục đích của mình.
“Một nhiệm vụ?”
Maria từ từ ngẩng đầu lên. Trông cô có chút thích thú, vì vậy Seol không lãng phí thêm thời gian nữa và tiếp tục nói rõ sự tình.
“…”
Đúng như dự đoán, phản ứng của Maria không được nhiệt tình lắm. Đầu cô nghiêng sang một bên; sau đó, như thể cô ấy đã nghĩ xong về nó, cô ấy tiếp tục lắc lư từ bên này sang bên kia.
“Tôi hiểu ý cậu rồi, nhưng tôi không muốn. Đi cùng cậu thì tôi được lợi ích gì chứ.”
“Tôi hiểu rồi.”
Seol Jihu tỏ ra khá biết điều, điều đó khiến cô nhìn lại cậu bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Tôi vẫn biết ơn vì sự giúp đỡ của cô lần trước.”
“Không cần nói nhiều. Tôi chỉ cần phần thưởng thôi”.
“Tôi hiểu.”
Có lẽ thái độ rõ ràng của anh đã để lại ấn tượng tốt cho cô vì cô khoanh tay và mở miệng như thể cô đang làm tất cả vì lợi ích của anh.
“Cậu đã đến tận nơi để gặp tôi, nếu cậu ra về tay trắng thì cũng hơi thô lỗ. Thế này nhé, tôi biết một vài Linh mục tập sự, và tôi có thể yêu cầu một trong số họ đi theo cậu. Tất nhiên họ không xuất sắc lắc, nhưng có một Linh mục trong nhóm cũng đã tuyệt vời lắm rồi. Cậu hiểu điều đó mà, phải không?”
Đề nghị đó cũng không tệ lắm. Trông cô ấy có vẻ chân thành. Tuy nhiên, Kim Hannah mạnh mẽ ‘khuyên’ cậu ta nên gần gũi với Maria hơn, dù phải tiêu tốn một số tiền khá lớn. Nếu bỏ cuộc lúc này, Seol sẽ phải hối tiếc.
“Cảm ơn sự giúp đỡ của cô, nhưng tôi cần cô thôi, cô Maria.”
Maria khịt mũi, vẻ mặt kinh ngạc sững sờ.
“Này, nhìn này đây. Cậu nói thật hả?”
“Thật.”
“Kể cả cậu muốn thế, thì chuyện này cũng thật tức cười! Thôi để tôi nói toạc móng heo ra nhé! Tại sao một người tầm cỡ như tôi, lại phải đi theo cậu và tham gia một nhiệm vụ nhỏ thảm hại như vậy?”
“Chà, cô sẽ kiếm được điểm kinh nghiệm và cả phần thưởng…”
“Trời ơi, tên ngốc này! Cậu nghĩ số điểm nhỏ nhoi đó đủ tạo ra một vết lõm ở cấp độ hiện tại của tôi à? Và phần thưởng? Xin lỗi chứ, quy ra tiền mặt thì chỉ đủ cho tôi mua rượu trong một ngày, cậu biết không? Cậu thật sự nghĩ rằng tôi sẽ đi cùng cậu chỉ để kiếm được một khoản tiền thảm hại như vậy?”
Cách nói chuyện của Maria đã thay đổi một chút. Seol Jihu mỉm cười sảng khoái và thò tay vào túi quần bên. Seol vốn chỉ mong cô sẽ phản ứng như thế này, thế nên giờ là lúc để đưa ra con át chủ bài của cậu ta.
“Cậu hiểu chưa? Không có lý do gì để tôi…”
“Bộp”
Cô im lặng ngay lập tức khi nhìn thấy một túi tiền nhỏ được đặt trên bàn.
“Đây là gì?”
“Năm xu bạc. Ổn chứ?”
“Cậu….”
Maria cau mày.
“Tại sao cậu biết tôi thích tiền? Mà khoan, tôi đang hỏi điều này hoàn toàn vì lo lắng cho cái túi của cậu đó. Cậu có biết một đồng xu bạc trị giá bao nhiêu không?”
Đồng xu của Thiên đường có tỷ giá khoảng 500 won. Một đồng bạc là một ngàn đồng xu, tương đương với 500 nghìn won. Năm đồng bạc tương đương 2,5 triệu won.
“Sao? Bắt đầu tiếc rồi hả?”
Maria nhếch mép cười khá bí ẩn. Lưỡi cô thè ra và từ từ liếm môi.
“Chà, tôi thấy cậu khá chân thành đấy, nhưng chưa đủ làm tôi…”
Trước khi Maria có cơ hội nói tiếp, Seol Jihu đã rút thêm năm đồng bạc. Cậu chậm rãi nhét chúng vào bên trong chiếc túi trên bàn. Maria chớp mắt không ngừng.
“….Tôi có thể hỏi cậu một câu không?”
“Cứ việc…”
“Sao cậu cấp thấp mà lắm tiền thế… À không, bỏ qua đi. Tại sao cậu lại cố gắng thuê tôi như vậy?”
“Vì tôi nghĩ cô rất đáng tin cậy.”
“Cậu đang định trả góp cho khoản cậu nợ tôi phải không?”
“Không đời nào. Chuyện nào ra chuyện nấy.
Hnnng ~ Maria thốt ra một tiếng khịt mũi khi khóe môi cong lên. Thái độ của cô ấy chắc chắn đã thay đổi so với một phút trước.
Nếu cô ấy là Linh mục trong Bảng xếp hạng, thì Seol Jihu sẽ phải bỏ ra gấp mười lần số tiền hiện tại, nhưng cô ấy chỉ là Cấp 4. Số tiền hiện tại của Seol đã là một món hời.
“Số tiền này dành cho tôi, đúng không?”
“Của cô tất. Không phải chia cho ai cả.”
“Được rồi, còn về việc chia đồ nhặt được? Cả phần thưởng nữa?”
“Còn phải hỏi sao? Chúng tôi chia đều, tất nhiên.”
Maria bắt đầu suy ngẫm nghiêm túc. Trả trước mười đồng bạc và không có điều kiện đặc biệt nào. Thậm chí phần thưởng và item còn được chia đều. Xem xét kỹ thì đây là một món hời. Cô bắt đầu lén lút nhìn Seol vài cái trước khi bất chợt giơ lên.
“Nghe cũng không tệ. Vấn đề là, một Linh mục ở cấp độ của tôi thường cần khoảng 6,5 triệu won để tham gia một nhiệm vụ nào đó ~”
Cách nói chuyện cứng nhắc, nam tính trước đây của cô ấy đã biến mất. Maria hiện giờ đang nhả từng câu từng chữ với giọng ali mơi mơi. Không nói thêm lời nào, Seol Jihu đã nhét thêm năm đồng xu vào túi. Đến lúc này, Maria thực sự đã chảy nước dãi ra khỏi miệng.
“Oooh, wow! Oppa à, anh ngầu hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài đó ó ó!”
“Điều này có đủ để tôi trở thành bạn của bạn của cô không, cô Maria?”
“C… Hả? Cái gì?”
Maria lắp bắp ngạc nhiên trước những lời khá bất ngờ đó. Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi Seol sau khi thấy phản ứng của cô.
“Bạn bè?”
Sau khi bật cười thành tiếng, Maria mở to mắt nhìn thẳng vào Seol.
“Tôi đã tự hỏi vì sao cậu lại cố gắng đến mức này. Giờ tôi hiểu rồi. Cậu đang muốn kết thân với tôi, phải không?”
“Đúng.”
“Ôi Chúa ơi! Đáng yêu quá đi ~ Nhưng, tôi không phải hạng dễ chiều đâu, cậu biết không ~? Cậu chưa nghe tin đồn à? Hàng chục đội đã bỏ cuộc khi cố đưa tôi vào nhóm đó ~”
Seol chỉ nhún vai một cách thờ ơ.
“Muốn tham gia không?”
Thật là thú vị.
Maria đứng ngay lên khỏi giường. Cô bước vài bước, lại gần cậu hơn, rồi giật phắt túi tiền xu lên. Cô ấy lớn tiếng hét lên.
“Tôi tham gia”.
*
Xét kiểu gì đi nữa, việc Maria tham gia vào nhóm là một lựa chọn tuyệt vời.
Có hai vị thần mà các linh mục thờ phụng. Đầu tiên là Luxuria, nữ thần của dục vọng, người chịu trách nhiệm chữa lành, xua tan bệnh tật và hỗ trợ phép thuật.
Thứ hai là Invidia, vị thần của sự đố kị, người thích đẩy lùi kẻ thù bằng sức mạnh thần thánh và cai quản các hoạt động của ma thuật bói toán.
Chohong là một người Trái đất, đã đi qua hai con đường riêng biệt của hai vị thần là Invidia và Ira. Trong khi đó, Maria đã đi trên con đường thờ phụng Luxuria kể từ khi cô lên cấp 1.
Một linh mục được đối xử như một quý tộc trên Thiên đường, nhưng một Linh mục chuyên chữa bệnh được đánh giá gần như bằng một Pháp sư.
Những người Trái đất sợ đau và sợ chết. Vì vậy, một Linh mục cấp 4 – có khả năng chữa lành những vết thương cơ bản một cú búng tay, trở thành đối tượng được săn đón. Trong một tổ đội, Linh mục là thành viên cốt lõi. Các thành viên thậm chí sẽ cố gắng hết sức để làm thân với Linh mục.
Seol Jihu đã thành công trong việc tuyển mộ một Linh mục, nhưng cậu chưa thể nghỉ ngơi. Điểm dừng chân tiếp theo của cậu là thư viện của thành phố, thay vì quay lại văn phòng của Carpe Diem.
Ở bất cứ thành phố nào, thư viện thành phố có thể được gọi là kho lưu trữ tất cả các thông tin được tích lũy. Nhiệm vụ truy quét quái vật ở làng Ramman thường xuyên được ban hành, vì vậy Seol đoán rằng phải có hồ sơ quá khứ về nhiệm vụ, giống như cách báo cáo của Alex xuất hiện trên bảng thông báo của thành phố.
Chohong, như thường lệ, nghênh ngang tuyên bố rằng họ không cần lo lắng vì một mình cô là đủ để quét sạch tất cả kẻ thù. Tuy nhiên, Seol Jihu không thể chấp nhận điều đó.
Sau lần suýt chết bởi đám cốt binh ở khu vực Trung lập, Seol đã trở nên cẩn thận hơn. Cậu ta đã hình thành thói quen chuẩn bị càng nhiều càng tốt cho mọi việc sắp thực hiện.
Và vì vậy, khi Seol mải mê tìm kiếm những thông tin liên quan, cậu tình cờ gặp một người trong thư viện.
“Huh? Không ngờ lại gặp cậu ở đây, chàng trai trẻ”.
Một người đàn ông lớn tuổi với bộ râu màu xám đội mũ hình nón điển hình của các pháp sư đã đưa tay ra.
“Ah, xin chào.”
Seol Jihu lịch sự bắt tay ông.
“Tôi cũng ngạc nhiên khi thấy ngài ở đây. Điều gì đưa ngài đến thư viện thành phố vậy, Ian?”
“Ehehe. Có lẽ cậu người Trái đất duy nhất trong lịch sử hỏi một Pháp sư làm gì trong thư viện đấy.”
Seol nhận ra câu nói ngờ nghệch của mình và đỏ mặt. Ian cười khúc khích và hỏi lại.
“Vậy còn cậu, gần đây thế nào?”
“Chà, không sao, không có gì quá đặc biệt. Tôi vẫn đang luyện tập mỗi ngày.”
“Tốt, tốt! Ô đúng rồi. Cậu đã nhận được cây thương chưa?”
“Ah, cái đó. Xin lỗi nhé, tôi quên cảm ơn ngài và Công chúa Teresa. Cô ấy hiện giờ ra sao?”
“Đừng lo. Công chúa Teresa luôn mang màu hồng-hồng ý mà, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Ian ném cho Seol một cái nháy mắt đầy ẩn ý. Sau đó, ông ta cười toe toét với chàng trai trẻ đang bối rối kia, trước khi nghiêng người lại gần để thì thầm điều gì đó khác.
“Fufufu… Đây là một bí mật chỉ mình ta biết, nhưng lần này ta sẽ chia sẻ nó với cậu”.
Seol Jihu nhanh chóng tập trung lắng nghe những lời của người đàn ông lớn tuổi.
“Sự thật là, có rất nhiều, rất nhiều biến thể của màu hồng.”
“….Hở?”
“Ví dụ: Màu sắc của Công chúa Teresa gần hơn với ‘màu hồng baby’. Thực sự là như thế, hmm”
“… Ngài Ian…”
“Hà hà. Chỉ là trò đùa kém tao nhã của một ông già thôi mà. Tôi không sử dụng một câu thần chú kiểu như tia X để nhìn xuyên qua quần áo của cô ấy đâu! Tôi hứa mà! Đừng nhìn ông già này theo cách đó, tôi sẽ buồn đấy!”
Ian vẫy tay và nói to. Seol Jihu chỉ có thể thở dài.
“Được rồi, nói chuyện phiếm đủ rồi. Ngọn gió nào mang cậu đến nơi này?”
“Vâng, tôi được giao một nhiệm vụ, vì vậy tôi đã hy vọng tìm thấy thông tin liên quan ở đây.”
“Một nhiệm vụ?”
“Vâng, là một yêu cầu chinh phạt, đến từ làng Ramman”
Một ánh sáng lóe lên trong đôi mắt của Ian.
“Dylan và Hugo chắc là không thể tham gia vụ đó. Thành ra, cậu và Chohong thành lập đội phải không?”
“Về cơ bản là vậy. Ngài Ian, ngài có nghe nói về nhiệm vụ đó không?”
“Tôi cũng từng tham gia nhiệm vụ đó, vì vậy, tôi biết khá nhiều về nó đấy. Mà này, Dylan đã chỉ định cậu làm thủ lĩnh à?”
“Vâng, sao ạ?”
Hmm, hmm ~ Ian suy ngẫm, nhưng sau đó, ông ta đột nhiên nở một nụ cười bí ẩn.
“Fufufu~ Ôi, Dylan, cậu thật là ranh mãnh.”
Ian lẩm bẩm một lúc rồi đưa ánh mắt về phía Seol.
“Chàng trai trẻ. Cậu có thể chờ tôi một chút không? Tôi chỉ cần khoảng năm phút.”
“Tất nhiên.”
“Ok. Tôi sẽ quay lại ngay, vì vậy xin hãy đợi tôi.”
Với một biểu hiện nghiêm túc trên khuôn mặt, Ian vội vã đi qua đi lại trong thư viện. Và chính xác năm phút sau, ông ta xuất hiện trở lại, mang theo rất nhiều cuộn giấy và tài liệu khác nhau.
“Hãy xem những thứ này. Đây là tất cả các ghi chép lịch sử liên quan đến nhiệm vụ mà cậu sắp thực hiện. Và đây là….”
Người đàn ông lớn tuổi rút ra một cuốn sách dày đến mức phi lý.
Đây là toàn văn lịch sử của khu vực đó. Cậu không cần phải đọc tất cả mọi thứ đâu. Tôi đã tạo một dấu trang ở đâu đó ở giữa, vì vậy cậu chỉ cần xem phần đó thôi”.
“Ngài đã làm ư?”
“Ừ. Đã từ rất lâu rồi. Tôi cũng từng tham gia vào nhiệm vụ chinh phạt quái vật ở đó. Nhưng mà, vấn đề của Làng Ramman là một trong những bí ẩn dai dẳng nhất của Haramark, vì vậy, dù đã xong nhiệm vụ nhưng tôi vẫn lưu tâm đến nó.
“Từ trước tới nay, tất cả các chuyến chinh phạt đều kết thúc trong thất bại. Hồi đó, tôi nghĩ rằng tôi đã lần ra được manh mối và cảm thấy tự tin về những nghi ngờ của mình. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không thể khám phá ra nguồn gốc của bí ẩn này”.
“Mọi người cũng nói với tôi điều tương tự. Có lẽ tôi cũng sẽ gặp phải tình cảnh như ngài”.
“Haha, vậy sao. Cứ để xem mọi chuyện thế nào. Tôi tin vào cậu, anh bạn trẻ”.
Seol Jihu mỉm cười ngượng ngùng, trong khi Ian vuốt râu và suy ngẫm.
“Cậu đã dẫn dắt chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ ở Khu rừng khước từ, một cấm địa của Thiên đường, sau đó còn đóng góp công sức chủ đạo trong việc bảo vệ cái pháo đài mà mọi người đều tin rằng sắp sụp đổ. Cả hai đều là những sự kiện dễ dàng vượt quá sức tưởng tượng của tôi”
“Cảm ơn ngài vì những lời tốt đẹp của bạn, nhưng tôi nghĩ mình đã gặp may mắn thôi”.
“Không, không đúng chút nào. Chính cậu đã tạo nên bước ngoặt cho cả hai sự kiện đó, không phải sự may mắn…”
Ian nhìn Seol với một biểu cảm ấm áp.
“Xin lỗi vì đã khiến cậu cảm thấy áp lực. Nhưng mà, nếu cậu giải quyết được bí ẩn này, đồng nghĩa với việc cậu đã hỗ trợ cho sự ổn định chung của toàn bộ khu vực Haramark. Nhờ đó, cậu sẽ kiếm được kha khá ‘điểm thành tích’. Và gia đình hoàng gia cũng có thể thưởng cho bạn một thứ gì đó nữa”.
“Tôi sẽ cảm thấy tự tin hơn rất nhiều nếu ngài đồng hành cùng chúng tôi, ngài Ian.”
“Tôi muốn lắm, nhưng mắc hẹn với người khác rồi. Ngay cả phe Sicilia cũng tham gia, nên khó lòng rút chân ra được”.
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn ngài đã cung cấp cho tôi những tài liệu này. Tôi sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng” – Seol Jihu mỉm cười sảng khoái.
“Cầu mong các vị thần chúc phúc cho sự thành công của cậu”.
Ian giơ nắm đấm siết chặt lên cao và cổ vũ.
*
Chohong trở lại văn phòng vào đêm khuya, tâm trạng hiện tại của cô hoàn toàn tồi tệ nhất.
Cả ngày, cô đi khắp nơi tìm kiếm một Linh mục, nhưng đều bị từ chối. Vì vậy, khi cô ấy phát hiện ra Dylan đang uống trà trong văn phòng, cô ấy đã nhảy xổ vào và than phiền với anh ta.
Nhưng sau đó, cô hoàn toàn không nói nên lời sau khi Dylan thông báo cho cô về việc Seol đã tìm được một Linh mục.
“Thật ư?!”
“Ừm. Chính cậu ta đã mời Linh mục đó”.
“Đó là ai?”
“Maria Mariaieliel.”
“Đù?! Con chó cái đó?!?!”
Giọng của Chohong càng lúc càng trở nên to hơn. Dylan bình tĩnh bịt tai và gật đầu.
“Tôi đồng ý rằng điều đó hơi khó tin, nhưng cô giảm âm lượng một chút được không? Seol đang làm việc đấy.
“…Làm việc?”
“Đúng. Ban đầu tôi tự hỏi liệu mình có thể giúp cậu ta thứ gì không. Nhưng không cần. Nhìn các cậu ta bắt tay vào việc mà xem, chẳng giống lính mới chút nào”.
Một nụ cười hài lòng nở trên khuôn mặt của Dylan.
“Nhìn xem. Tôi mong muốn có một thành viên như thế từ lâu rồi. Nếu chúng ta không thể giúp anh ta, ít nhất chúng ta không nên làm phiền anh ta, phải không?”
Dylan càng cười thì Chohong càng cảm thấy khó chịu. Những bước chân thình thịch của cô dẫn cô trực tiếp vào phòng ngủ chung. Cô thấy Seol Jihu đang ngồi cạnh bàn, lặng lẽ đọc và giở những trang sách.
“Xin chào.”
“Ồ, cô về rồi sao?” – Seol Jihu trả lời mà không hề ngoảnh lại.
“Tôi nghe nói cậu đã tìm thấy một Linh mục?”
“Ừm” – Seol Jihu gật đầu – “Nhân tiện, tại sao cô Maria là một con chó cái?”
“Vì cô ta là một con chó cái, đơn giản vậy thôi! Sao cậu có thể nói chuyện ngọt ngào với con điếm chết bằm đó? Đồ hám tiền vô liêm sỉ!”
“Thôi nào, ngừng chửi thề đi. Tôi quen biết cô ấy từ Khu trung lập cơ”.
“Này! Cậu phải nhìn vào người đang nói chuyện với mình chứ!”
Nghe vậy, Seol Jihu nhanh chóng quay lại. Cậu dựa vào lưng ghế và tiếp tục.
“Ah, phải rồi. Về cung thủ và chiến binh? Cô có tìm được ai không?”
Chohong ấp úng: “À, không… Tôi đang bận tìm kiếm một Linh mục, nên là…”
“Huh? Tôi đã bảo là để tôi lo vụ đó mà!”
“Ai mà biết được cậu tìm nhanh thế chứ! Tôi cảm thấy lo lắng nên muốn giúp cậu một chút. Như thế không được sao!” – Chohong ấm ức mắng.Seol Jihu nở một nụ cười gượng gạo:”Được rôi được rôi.”
Cậu quay lại phía những cuộn giấy được đặt trên bàn.
“Đừng lo lắng. Cô Maria sẽ gặp tôi vào ngày mai, khi đó chúng ta có thể cùng nhau tìm kiếm.”
Chohong không nói gì thêm nữa. Cô chỉ muốn thể hiện một chút vì cô là tiền bối, đáng ra cô phải có nhiều kinh nghiệm hơn trong những việc này. Thế nhưng, giống như Dylan đã ám chỉ trước đó, Seol Jihu đã tự mình làm rất tốt. Cô cũng cảm thấy hối lỗi khi đã lớn tiếng với cậu ta.
“….Cậu đang làm gì đấy?”
Khi đến gần bàn làm việc, cô phát hiện ra rất nhiều cuộn giấy và tài liệu. Thậm chí còn có một cuốn sách dày ở đó.
“À, những cái này? Những ghi chép và báo cáo về các nhiệm vụ chinh phạt ở làng Ramman”
“Thế còn cái này?”
“Biên niên sử của Đế chế. Ngài Ian đưa nó cho tôi, nói rằng tôi nên kiểm tra xem.”
“Chờ đã, cậu đã đi nhờ lão già đó?”
“Không, tình cờ gặp nhau thôi”.
Chohong lén đưa mắt đọc cuốn sách và lập tức nhăn mặt vì sốc.
“Euhk ~. Nhiều chữ thế! Tôi sẽ bị bệnh khi nhìn vào thứ này mất. Cậu thực sự ổn không đấy?”
“Hả? à ổn chứ! Tôi nghĩ rằng nó khá thú vị…”
“Có cần phải đến mức này không?? Ý tôi là, tất cả những gì chúng ta phải làm là đến đó và đá đít lũ quái vật thôi mà!?|”
“Chà, những con quái vật đó rất có thể sẽ xuất hiện trở lại trong tương lai. Nếu có thể, tôi muốn ngăn chặn điều đó bằng cách tìm ra nguyên nhân gốc rễ và loại bỏ nó.”
“Chỉ vì thế mà cậu quyết định đọc mớ hổ lốn này sao?”
Chohong chua chát nhận xét. Seol Jihu ngáp và vươn hai tay lên cao trên đầu.
“Có thể cô nói đúng, nhưng mà… Tôi không thể bỏ sót một vài dấu hiệu đáng ngờ.”
“Dấu hiệu?? Như nào?”
“Tôi không thể chắc chắn về điều đó. Chỉ là phong cách làm việc của tôi thôi” – Seol Jihu vừa nói vừa che miệng ngáp.
HaizzzzzTiếng thở dài của Chohong dài như vô tận.
“Kệ cậu! Muốn làm gì thì làm! Tôi đi ngủ. Tôi đã đi bộ cả ngày, và tôi mệt vãi tè rồi”.
“Cô vất vả rồi. Nghỉ ngơi chút đi.”
Chohong nằm dài trên giường. Được một lúc, cô nhìn lên trần nhà và bĩu môi, trước khi lén liếc nhìn Seol.
“Cậu không đi ngủ à?”
“Chút nữa. Tôi có một hòn đá phát sáng ở đây, nên nếu cần thì cô cứ tắt đèn đi”.
“… Không, không sao”.
Chohong vẫn chưa ngủ ngay lập tức. Đôi mắt ngượng ngùng của cô dán chặt vào thanh niên ngồi cạnh bàn nghiên cứu nội dung của cuốn sách dày. Tay áo cậu ta xắn lên, vẻ mặt cậu ta tập trung và nghiêm túc. Đôi mắt cậu ta ánh lên vẻ quyết đoán thấp và nghiêm túc.Cô thấy cậu ta rất ngầu.
‘Điều này thật kỳ lạ. Cậu ta rõ ràng là một tên lính mới mà?’
Chohong thì thầm với chính mình và ôm nhẹ chiếc gối. Sau đó, cô nhìn chằm chằm vào tấm lưng to lớn của cậu ta. Dường như nó trông ngày càng đáng tin cậy hơn.
Một lát sau, cô thiếp đi.
*
Sáng hôm sau.
Như đã hứa, Seol Jihu và Chohong đi gặp Maria.
Có hai điều khiến cậu bất ngờ. Thứ nhất là trang phục của cô: Maria dường như chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng quá khổ. Và thứ hai, cô cũng tình cờ là một người quen của Chohong. Nhưng mà, không phải là một mối quan hệ tốt.
“Hiya ~, ngạc nhiên chưa. Quý cô khát tình tiền đã nhận được gì mà lại hạ cố tham gia vào nhiệm vụ nhỏ của chúng tôi thế?”
Chohong lập tức tấn công khi cô nhìn thấy Maria. Maria khẽ cau mày khi nghe những lời nói đầy mỉa mai đó, rồi nhanh chóng nở một nụ cười sảng khoái.
“Oh? Nghe nói có một thành viên nữa của Carpe Diem tham gia. Tôi cứ tưởng sẽ gặp được ai tử tế, không ngờ lại là con chó cái đầu đất óc bê tông này.”
“Miệng cô vẫn thối hoắc như mọi khi nhỉ. Tôi tò mò, nếu gã trai nào dí môi vào, liệu hắn có ngất xỉu không?”
“Chà, có thối mấy thì cũng không bằng cái đầu đầy * của cô. Cô có muốn tôi bổ cái đầu đó ra và chứng minh điều đó với thế giới không?”
Những đường gân dày nhanh chóng nổi lên trên trán Chohong. Nụ cười của cô hóa thành tiếng gầm gừ đe dọa của một con thú, răng nanh nhe ra và lông mày nhăn thành hình chữa V.
“Thấy chưa, tôi đã bảo rồi mà. Cô ta là một con chó cái Miệng cô ta thối như *!”
“Chà, phải rồi, môi tôi hơi bẩn. Nhưng chắc chắn nó không toang hoác như như đôi môi khác của cô”.