“Bọn họ đang làm gì thế? Họ đang lên cầu thang à?
Mắt Rắn thét lên. Không giống như cô, mấy người kia không thể thấy rõ tình hình. Khung cảnh hiện ra chỉ như một đốm sáng.
“Bốn người kia sao thế? Hửm? Đang choảng nhau với một con quái vật à?”
Lại thêm một thông tin mới. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Bước sang Giai Đoạn 2 rồi sao?
Đang nghĩ tới các giả thuyết, cậu chợt thấy Mặt Lạnh đang lặng lẽ nhìn xuống.
“Có rất nhiều bậc thang ở đây.”
Đúng như cô ấy nói, cái bệ họ đang đi lên cũng có cầu thang lên xuống núi.
‘Nó dài quá.’
Nhìn theo hướng cầu thang trải dài, Seol há hốc khi nhìn xuống.
‘Những cây cột?’
Còn một điều khiến cậu chú ý từ những cây cột. Có những bệ phẳng có chu kỳ lặp lại trên các nấc của cậu thang và mỗi cái lại để một cái cột trụ rất lớn trên đó.
“Anh.”
Mặt Lạnh quay lại.
“Anh vừa nói bốn người nào đó đang leo cầu thang à?”
“Vâng.”
“Ở đâu, tả xem họ ở đoạn nào của ngọn núi nào?”
“Ở khoảng lưng chừng giữa núi.”
“Còn ai nữa không?”
“Có….” Mắt Rắn nhìn xung quanh. Rồi cô nhìn theo hướng mà Lara đang nhìn chằm chằm.
“Cô có thấy không …”
“Tôi đã làm được, tôi đã làm được rồi.”
“Nó xuất hiện khá đột ngột nhỉ?”
“Đúng đúng.” Lara gật đầu lia lịa.
“ Nó xuất hiện đột ngột? ‘Nó’ là gì thế?
Mặt lạnh hỏi, Mắt Rắn lẩm bẩm
“Chỉ có hai người ở đó thôi sao. Chuyện quái gì đang diễn ra thế này.”
“Thôi đi!! Nói xem cô đang thấy gì.”
Mắt Rắn nghiến răng.
“Đằng kia có có hai người. Họ ở gần đằng chân núi kìa,nãy họ đang leo lên thì từ hư không có một con quái vật xuất hiện, tôi không đùa đâu, nó trong suốt như không khí vậy.
“Hai người họ thế nào rồi?”
“Vẫn đang chiến đấu!”
Lara trả lời, cô vẫn đang nhìn phía xa xa kia, không kịp nổi sự bàng hoàng. Mặt Lạnh cúi đầu. Seol Jihu cũng đang nghĩ miên man.
Có vẻ như cả nhóm bốn người hay nhóm hai người đều được tham gia vào Bữa Tiệc.
“Có lẽ…” – Mặt Lạnh lên tiếng – “Ngọn núi này là Giai đoạn 1.”
“Ý cô là gì? Không phải giai đoạn 1 đã kết thúc sao?”
“Mê cung có thể chỉ là chim mồi thôi, đây mới là hàng xịn này.”
“Đợi chút!” Mắt Rắn xoa thái dương.
“Tôi đang không theo được câu chuyện của cô.”
“Nhìn lại bản thân đi. Cả cô mà cũng không hiểu sao?”
“Câm miệng. Ý cô là …..những thằng ngu kia đã ra khỏi mê cung trước chúng ta sao, lại còn, đây vẫn là Giai Đoạn 1 sao?”
“Chính xác. Có vẻ như họ đang cố leo lên đỉnh, và mấy con quái vật thì lao ra cản đường.”
Những phân tích của Mặt Lạnh làm Mắt Rắn nhăn mặt.
“Được thôi.Cứ cho là cô đúng đi. Vậy thì tại sao chúng ta lại được cưỡi trên cái này thế?”
Đúng như Mắt Rắn nói, trong khi họ thì đang thảnh thơi leo lên đỉnh bằng cách đứng yên trên cái bệ đang di chuyển tự động lên trong khi mấy người kia lại đang phải vật lộn để leo lên từng bậc.
Mặt Lạnh cười toe toét.
“Ai biết? Nếu phỏng đoán của tôi là đúng, chúng ta cũng không thể leo hẳn lên đỉnh đâu ngay đâu.”
“Tại sao?”
“Chúng ta vừa mới đi qua cột thứ sáu. Chúng ta nên dừng lại ở cột thứ bảy.”
Mặt Lạnh nhìn một vòng rồi chỉ vào cột mà họ vừa đi qua.
Seol Jihu gật đầu đồng ý. Nghe được phỏng đoán của cô, cậu đã biết Điều Răn Vàng đã trở lại như thế nào.
“Nó cũng chẳng có gì đặc biệt cả.”
Mọi nhóm điều thoát ra khỏi mê cung thông qua cái bệ ở phòng trung tâm. Đó là cách chính xác để thoát khỏi mê cung này. Nhưng các nhóm sẽ không thoát ra cùng một điểm. Nhóm nào càng nhiều người, cái bệ sẽ càng di chuyển gần đến đỉnh.
Các cột trụ đó có tác dụng na ná các trạm xe buýt vậy.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu thoát ra khỏi đi chỉ cùng với Maria.
“Mình và cô ấy sẽ bị bỏ lại ở cây cột thứ hai như hai người kia.”
Và họ sẽ phải trải qua hành trình đau đớn để leo lên được vài nấc thang.
Seol Jihu liếc nhìn cô gái tóc trắng. Cô đang nở một nụ cười tinh ranh.
“Tôi có chút xấu hổ rồi đấy… Nhưng chúng ta chỉ cần đi từ cột thứ 7 kia thôi, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
Mặt Lạnh vặn khớp tay khớp chân, định lấy đà nhảy ra khỏi bệ. Nhưng có vẻ như cô đã sai. Cái bệ vẫn tiếp tục di chuyển sau khi đi qua cột thứ 7.
Seol nhìn cô chằm chằm với ánh mắt cần một lời giải thích, làm cô ngượng ngùng cáu bẳn.
“Gì nào! Có gì mà anh cứ nhìn chằm chằm thế.”
“Người đã chết kia, đó không phải lỗi của chúng ta. Băng Dôn Trắng nhỏ nhẹ, mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía cô.
“Anh ta gần như sắp chết khi bước vào phòng, chúng ta cũng chẳng thể làm gì với chỗ vết thương đó cả, có vẻ như Bữa Tiệc không tính anh ta vào nhóm chúng ta.”
Lời giải thích của Nhợt Nhạt khiến Lara phải thốt lên,
“Vô lý, không lẽ chúng ta đã bị theo dõi từ đầu đến giờ sao.”
Nhợt Nhạt nhún vai như muốn nói điều đó nằm ngoài tầm hiểu biết của mình. Mắt rắn lẩm bẩm đáp.
“Cô biết nói à. Tôi cứ tưởng cô bị câm cơ.” ( Máu cà khịa level max rồi, giống các mem trong group vl =))))))))))
“Hừm.. Cô thô lỗ vừa thôi chứ.”
“Thiệc thô lôôôôôôôỗ~.” – Mắt Rắn bắt chước cô với giọng chế giễu – “Được rồi, chúng ta sẽ biết nó đúng hay sai ngay thôi.”
Cô đứng đấy nói phét như thể cô chẳng lo lắng gì vậy. Nhưng ngay lập tức cô lại phải về trạng thái cảnh giác, họ đang rất gần đỉnh núi rồi. Đúng như Nhợt Nhạt nói, đỉnh núi và cây cột thứ 8 trùng nhau luôn.
Chẳng mấy chốc cái bệ dừng lại tại cây cột trên đỉnh núi.
“Nhóm chúng ta là nhóm đầu tiên sao?”
Mắt Rắn cực kỳ phấn khởi. Sao mà không thể hạnh phúc chứ, thoát khỏi mê cung nhàm chán, lại còn “lên đỉnh” cực kỳ dễ dàng không giống mấy nhóm kia. Nhân phẩm max ping lắm mới được thế.
Nhưng cô đã nhầm,như câu nói: ”Kể cả viên ngọc cũng có những vết bẩn”, đã có một đội đến đỉnh núi trước. Nhóm đó có tám người đều sống sót.
“Chết tiệt. Sao lại thứ 2 được chứ nhỉ?”
Mắt Rắn càu nhàu như thể ai làm mất cuộc vui của cô, thực ra thì cô cũng chẳng quan trọng thứ tự cho lắm. Điều quan trọng là họ đã đến được đây. Đội đến trước cũng để ý tới họ và lại gần.
Seol Jihu có nhòm xem nhóm đó có ai quen không. Rồi cậu nhận ra ngay một người từ đó đi lại gần phía cậu.
“Hử. Đó có phải cô ta không?” – Maria cũng tròn mắt nhìn.
“Con mụ Hồi Giáo nào kia?!!” – Mắt Rắn lẩm bẩm.
Seol Jihu cười cay đắng trước lời lầm bầm của Mắt Rắn. Còn Cô Linh Mục Ẩn Danh thẹn thùng kéo mũ che mặt. Cô vẫn y như trước, trang phục tu sĩ dài và kín đáo.
“Ghê thật! Tôi ghen tị quá!!! Tên kia có những sáu cô nàng theo sau. Hẳn buổi cắm trại của anh hạnh phúc lắm ha.”
Người đàn ông đứng trước nhóm bình luận mỉa mai.
“Hạnh phúc? Hạnh phúc cái đ** bố mài nha!!!!” Seol Jihu thầm nguyền rủa, cậu đang nghĩ lại xem mình đã bị cái mê cung chết tiệt kia lấy mất bao thời gian mà năng lượng.
“Nhưng cũng thú vị thật, nhóm mình có mỗi 7 người mà lại cứ thế leo thẳng lên đỉnh mà giống như nhóm kia.”
“Ah, về chuyện này…”
Trong khi người đàn ông và Lara đang trao đổi thông tin, Seol lịch sự chào Linh Mục Ẩn Danh.
“…….”
“Cô đến đây lâu chưa?”
“……”
Cô chẳng hé một lời dù cậu có cố gắng như nào đi chăng nữa.
“Nhưng mình không nghĩ cô ấy cố ý phớt lờ mình.”
Từ cách cô quan sát cậu một lượt từ trên xuống dưới, Seol Jihu đoán cô đang kiểm tra xem cậu có bị thương hay không.
Tap, Tap. Cô thậm chí còn vuốt thằng các nếp nhăn trên áo cậu.
“Tốt rồi….” Cô hành động như thể vịt mẹ tìm thấy đứa con đi lạc của mình vậy, làm cậu cảm thấy kỳ quặc.
‘Bây giờ không phải là lúc để làm điều này.’
Bữa Tiệc mới chỉ bắt đầu. Cậu không thể ngồi yên khi mà Chohong và Hugo vẫn đang cố chết đấu để sống sót.
“Làm thế nào để mình vào trong giúp họ bây giờ?”
“Anh không thể giúp họ đâu.”
Ngay lúc cậu đi rời đi, Lara vội ngăn lại.
“Ngay từ lúc cậu bước lên đây, chúng ta không thể ra khỏi đây nữa rồi, cậu còn chẳng thể can thiệp vào mấy chuyện cầu thang ngay kia nữa kìa.”
Người đàn ông vừa trao đổi cùng cũng Lara khuyên cậu.
“Chúng tôi đã có gắng thử nhiều biện pháp khác nhau. Chúng tôi đã cố đi xuống, cố hỗ trợ những người khác bằng các đòn tấn công tầm xa, hay cả việc liên lạc với họ qua Tinh Thể Giao Tiếp, nhưng mọi thứ điều vô hiệu.”
“Hay như cô gái đang đứng cùng cậu nói, Đỉnh núi và Bậc Thang là 2 thế giới, 2 chiều không gian khác nhau.”
‘Cô ấy đã nói thế à?’
Seol Jihu quay lại và nhìn Linh Mục Ẩn Danh, cô quay đi và nhìn ra phía đằng xa.
“Thế là chúng ta đã mắc kẹt ở đây sao?”
“Không hẳn, nhưng hẳn là hiện tại chúng ta chẳng có lựa chọn nào ngoài việc ngồi đợi thôi.”
Nghe xong giải thích của người đàn ông, Seol Jihu lại liếc nhìn Linh Mục Ẩn Danh để xác nhận. Cô quay đầu lại và gật đầu.Thế là cậu đành phải đặt cây giáo và ngồi xuống chờ đợi.
Khi mà Giai đoạn 1 kết thúc. Team hiện tại của Seol sẽ bị tách ra. Mặc dù họ chẳng còn lý do nào để đi cùng nhau nữa, nhưng miệng cậu trở nên đắng ngắt. Lara và Sophie thì đang cố bày tỏ lòng biết ơn, Mắt Rắn thám thính xung quanh đỉnh núi, Nhợt Nhạt thì biến đâu mất không thấy mặt.
Maria ngồi xuống dưới gốc cây, cô nói muốn nghỉ ngơi nên để yên cho cô nghỉ, đương nhiên chẳng ai dám làm phiền cô.
Còn Mặt Lạnh thì…
“Cậu tên gì?”
Cố ấy muốn một cuộc trò chuyện nho nhỏ trước khi rời đi.
“….”
“Tôi là Seol”
“Seol, Seol??”
Cô lặp lại vài lần, rồi lông mày cô nhướng lên chút.
“Từ Haramark hả?”
“Huh? À, vâng.”
Cứ như đang có hiểu lầm gì đó, cô ấy đang khá là ngạc nhiên.
“?”
Sau vài lần gật gù gì đó, cô ngậm điếu thuốc và châm.
“Bố Già khỏe chứ?”
“Xin lỗi?”
“Không, không có gì đâu, dù sao thì cậu cũng không tệ.”
“?”
“À thì, tôi không thích cậu lôi mấy con chó vô dụng kia đi cùng với chúng ta, nhưng khi nhìn đám người đang vật lộn dưới kia kia thì việc cậu làm cũng không phải ý tồi.”
Tiếng cười khúc khích của Mặt Lạnh làm cậu đổ mồ hôi như tắm. Cô có lẽ là kiểu người tàn bạo tự nhiên, thêm combo đồ bó màu đen với cái roi da thì…
“Nhưng kỹ năng của cô ấy thật tuyệt vời.”
Kỹ năng rút kiếm của cô thực sự bá đạo, cứ như ánh chớp vậy, khoảng khắc đó vẫn khắc sâu trong tâm trí cậu. Kỹ năng của cô ấy hoàn toàn xứng đáng với một High Ranker.
Hơn nữa, cô ấy và cậu đến từ cùng một khu vực và và Cửu Nhãn cho biết cô không có màu, không giống như Mắt Rắn. Làm quen với cô ta cũng không phải là một ý tưởng tệ hại.
“Tên cô là gì thế?”
“Hmm. Cậu có biết là rất vô duyên khi mà hỏi tên phụ nữ bất ngờ như vậy không?”
Mặt Lạnh phô ra bản mặt kiêu ngạo đặc trưng của cô.
Thấy Seol Jihu có vẻ hơi sốc, cô nhếch mép cười.
“Rahee”
“Hee? Tên đẹp quá!!!!”
Cậu thầm nghĩ: ‘Nhưng cách hành xử của cô thì khắm vl.’
Mặt Lạnh lắc đầu. “Không. Nó là Ra, Hee. Rahee.”
“Thế còn họ?”
“Cậu cũng có nói họ của mình đâu!!”
Seol Jihu cười.
“Sao cô tính toán thế?”
“Oh? Giờ mới biết à?”
Rahee buông điếu thuốc, vuốt mái tóc ngược lên, và nhổ nước bọt trên mặt đất.
“Cố gắng xin số điện thoại của tôi thì còn khó hơn nhé.”
Nói xong, cô quay lưng và bỏ đi, để lại câu cuối cùng: “Chúc may mắn, cố mà tìm ra nhé..”
‘Nhưng tôi đã biết rồi….’
Nhìn cô nàng lững thững bước đi, Seol lắc đầu lè lưỡi.
Không có việc gì để làm, Seol Jihu đi lang thang trên đỉnh núi và cầu nguyện cho đồng đội được an toàn.Ngoài kia, ngày càng nhiều đội đến đỉnh núi.
Sau một hồi quan sát, cậu không thấy một đội nào có đủ 8 người cả, trừ đội đầu tiên kia. Một đội khác cũng còn bảy thành viên, còn lại đại đa số là 3, 4, 5 thành viên thôi.
Rất may là Chohong và Hugo đã qua ải thành công và trở về an toàn. Chohong là người đến trước, và nhóm của cô gồm năm thành viên. Chính xác là nhóm họ có 6 người khi thoát khỏi mê cung nhưng một người đã chết trên bậc thang.
“Cô ổn chứ?” Seol Jihu hỏi khi nhìn Chohong kiệt sức.
“Tôi cứ nghĩ là tôi chết cmnr, thật đấy.” Chohong thở nặng nề và ngồi phịch xuống.
Cô ấy không có vết thương nghiêm trọng nào, nhưng chiếc chùy của cô ấy dính đầy máu và tóc cô ấy đã được nhuốm màu bạc. Dường như cô đã phải sử dụng đến tuyệt chiêu bí mật của mình, xem ra hành trình của cô khá vất vả.
“Trông cậu tươi tắn thế? Nhìn cậu cứ như vừa uống nước tăng lực Hổ Vằn vậy.”
“À thì… Tôi may mắn gặp được đồng đội tốt ấy mà…” – Seol Jihu lắc đầu.
“Đm, sướng vl!! Tôi thì gặp toàn đứa như cức vậy.”
Chohong gầm gừ và lườm sang một bên, đồng đội của cô lập tức run rẩy.
“Toàn là một lũ đần và yếu nhớt, cậu không tưởng tượng được đâu. Vô số lần tôi định bổ cho chúng vài nhát ấy chứ.”
Giọng điệu lạnh lùng của Chohong cho thấy cô phải chịu đựng biết bao nhiêu căng thẳng.
Nhìn lại, Seol thấy một người đàn ông trong nhóm đang ngồi đó nhìn Chohong với đôi mắt đằng đằng sát khí, nhưng ông ta cũng chỉ ngồi im không dám làm gì.
Hugo nhìn cũng không khá hơn. Anh đến với hai người khác. Anh rời mê cung với bốn người và hai người đã lên bảng điểm số ở ải bậc thang.
Tâm sự của Chohong và Hugo khiến Seol liên tưởng đến truyện cổ tích. Giờ cậu mới thấy món “cầu thang tự động” của nhóm cậu là phần thưởng quý như thế nào.
Mặc dù cậu cũng muốn nghe chi tiết hơn câu chuyện của Hugo, nhưng anh đang bị thương rất nặng, nên cần tìm bà la sát Maria trước đã.
Nhưng may rằng họ tìm được một Linh Mục người địa cầu ngay gần đó.
Vậy là tất cả các thành viên nhóm Carpe Diem đã qua ải, nhưng đồng đội của mỗi thành viên trong nhóm thì đã nằm xuống khá nhiều. Nhưng vẫn còn rất nhiều người ngoài kia vẫn đang cố leo lên, mà cậu thì chẳng biết làm gì ngoài ngồi đó quan sát.
Vài giờ trôi qua, tính từ khi Seol Jihu lên đến đỉnh núi, nhưng Giai đoạn 1 vẫn không có dấu hiệu kết thúc. Trong lúc cậu đang suy nghĩ, lâu lâu lại lác đác một vài người lên đến đỉnh. Điều đặc biệt là mấy nhóm sau này đều không còn quá ba người.
Cậu đang ngồi nghĩ vẩn vơ.
’50 điểm.’
Đó là số điểm cậu tự chấm cho mình trong Giai đoạn 1. Cậu không thể hào phóng hơn. Kết quả rất tốt; không có nghi ngờ để gì về điều đó.
Nhưng có một chỉ tiêu này đáng 0 điểm. Chưa một lần bảy người họ làm việc cùng nhau. Bọn họ chỉ nghĩ đến chuyện thay phiên nhau mở cửa,dù đó là suy nghĩ chung của cả 7 người. Seol Jihu chỉ có thể vá tạ bợ các mối quan hệ loằng ngoằng đó, chứ không thể hàn gắn chúng.
Thành thật mà nói, cậu chỉ là trung gian thì đúng nghĩa hơn là thủ lĩnh. Có thể là cậu đã xoa dịu tạm thời hiềm khích giữa họ, nhưng có thực sự là cậu đã “dẫn dắt” họ không?
“Cậu ở đây à?”
Seol Jihu đang hút thuốc để làm giảm bớt cảm giác ngột ngạt trong lòng thì một cái bóng đến gần với một giọng nói quen thuộc.
“A, Quý ngài Kazuki!”
“M…” – Có vẻ Kazuki không khó chịu khi Seol gọi mình như thế.
“Anh đến đây khi nào thế?”
“Một tiếng trước. Cậu cho tôi một điếu được không?”
Kazuki ngồi xuống cạnh anh. Seol Jihu rất ngạc nhiên khi Kazuki ở đây, cậu đưa cho anh ấy một điếu thuốc.
“Anh đến mà tôi không biết đấy.”
“Uhm… Tôi đang bận tìm hiểu một vài thứ.”
Kazuki đưa điếu thuốc vào miệng. Sau khi Seol Jihu châm lửa cho anh, Kazuki đồng thời hít một hơi thật sâu và thở ra cũng thật sâu.
“Không ngờ anh cũng hút thuốc đấy.”
“Thi thoảng thôi, khi mà xảy ra toàn chuyện như shit vậy.”
Lần đầu cậu thấy Kazuki nói tục. Quan sát kỹ hơn, Seol có thể thấy anh đang khá kiệt sức.
“Khó khăn lắm hả?”
“Cảm giác như tôi vừa có bài kiểm tra tính kiên nhẫn vậy.”
Nói xong, Kazuki lại im lặng hút. Có vẻ anh đang muốn giải tỏa cơn giận trong lòng, Seol cũng không làm phiền anh thêm.
“ Seol “ –
Điếu thuốc đã cháy hết, còn trơ lại mỗi bộ lọc. Lúc này, Kazuki mới lên tiếng: “Có một vài điều tôi cần nói.”
Trông mặt anh có vẻ khá nghiêm trọng.