Chương 119: Ra khỏi me cung

Người vừa hét toáng lên là Lara Wolff. Seol Jihu ngừng cuộc trò chuyện và vội vã chạy sang phòng bên cạnh.

Tuy nhiên, không có con quái vật nào mới xuất hiện. Chỉ có một cô nàng đang vuốt mồ hôi trên trán. Mặc dù cô ấy đang thở hồng hộc như sắp hết hơn đến nơi, nhưng trông cô ấy cực kỳ hạnh phúc.

“Tôi hiểu rồi! Tôi đã hiểu rồi!”

Lara lau trán và lắc tờ giấy trong tay. Khi Seol Jihu lại gần và kiểm tra nó, cậu nhận thấy đó là một tấm bản đồ.

Cậu quay sang Mắt Rắn, nhưng cô ta nhanh chóng giơ tay lên như thể đầu hàng. “Tôi không biết gì nha. Cô ta cầm lấy bản đồ và bất ngờ chạy xung quanh như một con chó điên.”

Mắt rắn hất hàm về phía cửa. Đó là cánh cửa họ đã mở để vào căn phòng này.

‘Cô ấy quay lại từ đầu? để làm gì?!’

Seol Jihu chưa đoán ra được chuyện gì đã xảy ra, nên cậu trầm ngâm hỏi: “Cô đã đi đâu vậy?”

“Cô tìm ra cái gì mà hét toáng lên thế?!” – Mặt Lạnh cũng lên tiếng.

Lara giơ hai ngón tay thành hình chữ V và nói: “Tôi đã quay trở lại con đường chúng ta đi từ đầu đến giờ” – Sau đó cô gập tay xuống rồi nói tiếp – “…Và tôi phát hiện ra chúng ta đang ở đâu.”

Nói cách khác, cô đã tìm ra hình dạng chung của mê cung Giai đoạn 1.

Mặt Lạnh hạ kiếm xuống và hỏi.

“Gì cơ?? Cô nói đã tìm ra bí mật của mê cung này? Mau nói đi!”

Lara chết lặng vì giọng điệu của Mặt Lanh, nghe y hệt một kẻ cho vay nặng lãi đang siết nợ con mồi. Cô định nói ‘Nếu không thì tôi hét lên làm quái gì’. Tuy nhiên, cô đã nhanh chóng kìm chế.

“Nó khá đơn giản. Mê cung của Giai đoạn 1, rất có thể là một hình chữ nhật.”

“Hình chữ nhật??”

“Phải. Từ phòng đầu tiên, cô luôn đi theo đường thẳng. Đó là vì cô muốn kiểm tra độ dài của mê cung, phải không?”

“Hmm… Có vẻ như não cô cũng không phải để làm cảnh” – Mặt Lạnh cười khẩy.

“Vớ vẩn.”

“Lạ ghê. Tôi nhớ cách đây vài giờ, ai đó nói rằng cô ấy sẽ hành động độc lập. Đứa nào vậy ta?”

“Keuk…” – Lara nghiến răng – “Cái đó…”

Nhưng khi Mặt Lạnh phẩy tay, Lara quyết định ngừng tranh cãi. Cô Lara tiếp tục giải thích: “Chúng ta đã đi qua 40 phòng, và cánh cửa trước mặt biến mất. Nghĩa là, mê cung có chiều dài 40 phòng.”

Mắt Rắn lắc lư cái đầu: “Huh, cô nói đúng. Thế rồi, từ lúc chúng ta rẽ trái, Hoàng tử quyến rũ đã mở bao nhiêu cánh cửa?”

“… 120. Anh ta mở 120 cánh cửa, và không phòng nào có cửa ở bên phải. Và sau đó, khi đến phòng 120 thì có một cửa ở mặt trước.”

“Aah há. Vậy nếu mê cung thực sự là một hình chữ nhật, thì chúng ta đang ở góc trên bên trái.”

“Không phải cô tự tin hơi sớm sao?” Mặt Lạnh lên tiếng ngắt lời, cô vẫn giữ nụ cười khẩy đặc biệt của mình. “Nếu tôi nhớ không nhầm, có ba cánh cửa trong căn phòng mà chúng ta đổi hướng.”

“Đúng đúng. Có một cánh cửa bên phải nữa” – Mắt rắn đồng ý và gật đầu.

Lara nhìn chằm chằm vào Mặt Lạnh trong giây lát, rồi đưa tay nghịch mái tóc của mình.

“Quên nhỉ, tôi chưa nói cho các cô biết là tôi đã đi đâu” – Lara nói với giọng khinh khỉnh, rõ ràng là bắt chước ai đó. Thế nhưng, thấy Mặt Lạnh vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh tư tiền, Lara nhanh chóng bỏ tay xuống – “Được rồi, được rồi. Tôi đã quay lại mở cửa bên phải.”

Seol Jihu đang im lặng lắng nghe, nhưng giờ thì hoàn toàn bất ngờ. Theo lời Lara nói, cô ta đã quay trở lại, trong lúc cậu và Mặt Lạnh đang nói chuyện.

‘Cô ta đã chạy qua 120 phòng và quay lại đây?’

“Chà, cũng chỉ là một đường thẳng thôi mà. Dù sao, tôi cũng là một cung thủ” – Nhìn thấy biểu cảm của Seol, Lara mỉm cười dịu dàng với cậu. “Nhờ vậy, tôi đã có thể xác nhận phỏng đoán của mình. Căn phòng đó có hai cánh cửa giống như cái này – một cửa vào vào và một cửa bên phải.”

“Ah” – Seol Jihu khẽ lẩm bẩm – “Vậy phòng đó là phòng trên cùng bên phải.”

“Chính xác!”

“Nghĩa là có 122 phòng theo chiều ngang và 40 phòng theo chiều dọc – cấu trúc 40 x 122?”

“Yep. Giả sử chúng ta bỏ qua căn phòng đầu tiên, nơi chúng ta được triệu tập đến đây…”

Lara nâng bản đồ lên để mọi người có thể nhìn thấy. Bản đồ có một con đường hình chữ “L” nằm úp. Sophie lên tiếng: “Chà, trông như trò chơi Rắn săn mồi.”

“Huh? Tôi á?” – Mắt Rắn ngơ ngác.

Sophie che miệng và cười khúc khích, rồi lắc đầu: “Đó là một trò chơi phổ biến trên điện thoại, lúc tôi còn nhỏ. Bạn điều khiển một con rắn đi xung quanh phòng để kiếm thức ăn.”

Sophie trầm tư chỉ vào bản đồ: “Thế thì, trong số các phòng còn lại, cô nghĩ đâu là lối ra?”

“Ai mà biết được?”

“Xem ra chúng ta không có lựa chọn nào khác, ngoài việc kiểm tra từng phòng.”

Sophie chỉ vào căn phòng ở góc trên bên trái, nơi họ đang đứng. “Mở cửa ngẫu nhiên chỉ khiến trò chơi trở nên phức tạp hơn. Vì chúng ta không biết lối ra ở đâu, nên cách tốt nhất là lên kế hoạch phù hợp để dọn dẹp từng phòng.

Sophie di chuyển ngón tay xuống góc dưới bên trái, rồi sang phải, lên, sang trái, rồi lại xuống. Giống như một con rắn cuộn tròn, cô ấy đưa tay theo hình xoáy nước, và kết thúc ở phòng trung tâm.

Mắt rắn nhíu mày: “Mẹ kiếp, vậy là chúng ta phải đi qua tất cả các phòng à?”

“Nếu lối ra ở phòng trung tâm, đúng là chúng ta phải đi qua tất cả các phòng. Nhưng đây là phương án hiệu quả nhất.”

“Tôi đồng ý. Ít nhất, chúng ta có một mục tiêu” – Seol Jihu mỉm cười.

Khi Seol Jihu nhìn Lara bằng ánh mắt khen ngợi, Lara bối rối quay đi. “Có gì đâu, bất cứ ai cũng có thể đoán ra điều này nếu chúng ta cẩn thận kiểm tra phòng bên phải trước rẽ sang trái.”

“Cô mạo hiểm qua đấy. Nhỡ đâu có quái vật trong đó.”

“Vâng, thành thật mà nói, tôi đã rất lo lắng. Nhưng mà, tôi không thể trơ trẽn ngồi nhìn mãi được.”

Seol Jihu len liếc nhìn Mặt Lạnh.

Thấy ánh mắt Seol như muốn nói “Nào, giờ cô còn coi họ là lũ vô dụng ăn bám không?” Mặt Lạnh cười khẩy một lần nữa.

“Ai mà biết được? Chúng ta vẫn còn một chặng đường dài ở phía bên phải.”

Đôi vai Lara rũ xuống một tiếng thở dài phát ra. “Cô có thể nói câu gì đó đại loại là “Ok” hoặc “Làm tốt lắm” không? Sao lại có loại người phũ phàng thế chứ?”

“Tôi thấy cô mới là kẻ nên xấu hổ. Mới làm được chút việc cỏn con mà đã kiêu căng.”

Lara lắc đầu và nhíu mày, cô muốn phản kháng như lại thôi.

“Chậc” – Sau khi ngẫm nghĩ một lát, Mặt Lạnh quay sang Mắt Rắn” – “Ê, cô đấy”

“… Hm? Tôi?”

“Đi nào.”

“…”

Mắt rắn hơi nghiêng đầu ngơ ngác, nhưng Mặt Lạnh không giải thích gì mà chỉ quay sang Seol Jihu.

“80.”

Seol Jihu hiểu ý định của cô và từ từ gật đầu. “Ok. Chúng ta sẽ thay ca sau 80 phòng.”

Mặt Lạnh khịt mũi, nhưng cô cũng không còn gì để nói. Seol Jihu đã làm trên cả lời hứa của cậu, và thậm chí còn đưa ra một phương pháp mới. Lara cũng chứng minh rằng mình không phải kẻ vô dụng ăn bám.

“Cô đang làm gì đấy? Qua đây.”

Khi Mặt Lạnh thúc giục Mắt rắn, Seol Jihu khẽ bật cười. Vết rạn nứt trong nội bộ nhóm, tuy chưa lành hẳn, nhưng ít nhất đã được hàn gắn lại tử tế.

“Mẹ kiếp!” – Mắt rắn giận dữ nguyền rủa.

Nước da của cô tái nhợt, và rõ ràng là cô ta đang kiệt sức.

“Trò chơi quái quỷ gì thế này? Rắn săn mồi cái con c**! Chúng ta đến tận phòng trung tâm rồi!”

Xấu hổ, Sophie gục đầu xuống. Nhóm đã thực hiện theo phương pháp mà cô đề xuất, nhưng không ngờ, đến giờ phút này họ vẫn chưa tìm thấy lối ra.

“… Có thể quy luật của mê cung này hơi khác. Ví dụ như, lối ra chỉ xuất hiện khi chúng ta mở tất cả các cánh cửa.” – Seol khéo léo bênh vực Sophia.

Nghe vậy, Mắt Rắn nhíu mày. Cặp mắt của cô ta nheo lại như sợi chỉ: “Đuỵt, ý anh là lối ra có thể nằm ở phòng khác chứ không phải phòng trung tâm?”

“Đúng vậy. Trong trường hợp đó, chúng ta sẽ phải quay lại một vòng để kiểm tra.”

“AAAAAAAAH!” – Mắt rắn ấn vào thái dương và gào lên – “Tôi đã rất hào hứng khi bước vào Bữa tiệc. Vậy mà, đm nó chứ, cái thể loại chết tiệt gì thế này??”

“…”

“Phải có giết chóc, đâm chém, loot đồ, phải khó khăn và đẫm máu hơn! Tại sao nó lại nhàm chán và vớ vẩn như thế này!”

Seol Jihu muốn nói, “Tôi không nghĩ điều đó thú vị đâu”. Nhưng sau khi nghĩ ngợi, cậu thấy không có lý do gì để khiêu khích cô ấy. Đúng như những gì Mắt Rắn đang nói, người ta đoán là bữa tiệc sẽ khó khăn và khốc liệt, chứ không phải là một hành trình tìm đường trong mê cung như thế này.

“Ah, chết tiệt. Đuỵt, nếu Giai đoạn 2 cũng như thế này, tôi sẽ phát điên mất!” – Mắt Rắn vẫn tiếp tục gào thét.

Bực mình vì hành động bất ngờ của Mắt Rắn, Lara định tiến lên để ngăn cô lại, nhưng khi nhìn vào mặt cô ta, Lara vội dừng lại ngay lập tức.

Với kỹ năng của Mắt Rắn, có vẻ cô đang kiểm tra xem có bất kỳ mối đe dọa tiềm tàng nào trong căn phòng kia không. Quan trọng hơn, đôi mắt ti hí kia đang lóe ra sát khí ghê gớm, dường như cô ta đang tìm kiếm một mục tiêu để trút giận.

Chẳng mấy chốc, những lời chửi rủa của Mắt Rắn vang lên dồn dập. Những người còn lại cũng đứng sững sờ khi bước vào căn phòng.

Nơi đây chỉ là một căn phòng bình thường, không khác gì những phòng khác.

“Tại sao không có cánh cửa nào khác??”

Sự khác biệt duy nhất, đúng như như Mắt Rắn nói, căn phòng này chỉ có một cánh cửa duy nhất.

‘… Huh?’

Sau khi chậm rãi kiểm tra căn phòng, Seol Jihu cũng đồng tình.

“Cánh cửa chúng ta dùng để vào phòng là cánh cửa duy nhất?”

Điều đó nghĩa là, họ không thể vào phòng thông qua các hướng khác. Chính lúc đó…

Kétttt

Một âm thanh quen thuộc vang lên.

UỲNHHH!

Ngay sau đó là một cơn chấn động làm rung chuyển căn phòng.

“Cánh cửa biến mất rồi!!!” – Maria hoảng hối hét lên.

Seol Jihu quay lại theo bản năng và cau mày. Đúng như những gì Maria nói, cánh cửa họ vừa bước vào đã biến mất. Không còn một dấu vết nào của cánh cửa, như thể nó hòa vào tường.

“…”

Mặt Lạnh cuộn người trong chiếc áo choàng màu bạc sáng chói của cô và từ từ lùi lại.

“Chết tiệt….”

Ngay cả Mắt Rắn cũng lùi vài bước, lần đầu tiên cô cầm vũ khí của mình lên. Seol Jihu cũng thủ thế và giữ chặt cây thương băng của mình. Năm người đứng thành một vòng tròn bao quanh hai linh mục.

Tất cả chìm vào im lặng. Những tiếng nấc nghẹn ngào của Maria là âm thanh duy nhất vang lên. Sự căng thẳng bao trùm khắp căn phòng, nhưng Seol Jihu quyết định chờ đợi. Kích hoạt Cửu Nhãn, cậu thấy căn phòng đang phát ra ánh sáng vàng chói lọi.

‘Mình đã làm hết sức rồi’

Dù chưa hoàn toàn thỏa mãn, nhưng cậu đã ngăn chặn sự sụp đổ của cả nhóm và đưa tất cả mọi người đến đây. Dù một người tử vong, nhưng Tử thần đã gọi anh ta ngay từ khi bước vào căn phòng đầu tiên, nên không ai có thể trách cậu được.

Phải, cậu đã làm tất cả những gì có thể làm được. Nếu Cửu Nhãn không nói dối, nếu không gian này thực sự là một địa điểm ứng với Điều Răn Vàng ròng, thì bây giờ là lúc cậu nhận kết quả.

Ngay lúc đó, một cơn gió mát thổi vào trán Seol Jihu. Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt lập tức mở to.

Không chỉ mình Seol, những người còn lại cũng chậm rãi nhìn lên trần nhà với ánh mắt kinh ngạc. Như thể một chiếc hộp đang mở ra, hoặc như thể một con chim khổng lồ đang dang rộng đôi cánh, trần nhà co lại và một bầu trời trong vắt lộ ra.

Ngay lúc đó….

Kigik! Kigiiigik!

Tiếng ồn khó chịu đập vào tai họ. Trong khoảnh khắc tiếp theo, mặt đất dưới chân họ rung chuyển, và cơ thể họ nghiêng sang một bên.

“Uaaah?”

Seol Jihu đưa tay đỡ lấy Maria, và trợn mắt khi thấy những bức tường xung quanh họ từ từ lún xuống.

Không, không phải thế!

“Gì thế này? Chúng ta đang bay lên??”

Đúng như Mắt Rắn nói, mặt đất dưới chân họ đang bay lên. Giống như một chiếc thang máy, mặt đất nâng cả nhóm lên. Khi nền phòng bay vượt qua trần nhà, khung cảnh bên ngoài xuất hiện. Seol Jihu nhìn xuống trong bàng hoàng.

Cậu có thể nhìn thấy nền phòng ngày càng bay cao. Từ đây nhìn xuống, hình dạng của mê cung đúng như Lara đã đoán.

“Chuyện gì đã xảy ra thế này…?” – ai đó lẩm bẩm.

Tuy nhiên, không ai có thể trả lời câu hỏi đó.

“Như tôi nghĩ….” Lara lầm bầm, và mọi người lập tức quay sang phía cô. Thấy mình thành tâm điểm chú ý, cô bối rối rồi mở miệng.

“… Ah, ý tôi là Bữa tiệc. Tôi đang nghĩ tới một giả thuyết.”

“Giả thuyết.”

“Phải. Có nhiều phỏng đoán, nhưng tôi nghĩ bữa tiệc thực sự là một di sản của Đế chế hoặc các Đế quốc cổ đại.”

[Nhiều người nói rằng bữa tiệc là sân khấu được tạo ra bởi một vị thần từ thời đại của Đế chế, để thử nghiệm vài nghiên cứu. Những người khác nói rằng đó là một trò chơi được tạo ra bởi một Đại pháp sư để giải trí. Một số người thậm chí còn đoán rằng Bữa tiệc là mê cung của những Cổ Long hay gì đó đại loại thế.]

Những lời nói của Jang Maldong lóe lên trong đầu Seol Jihu.

Lara vẫn thao thao bất tuyệt.

“Mọi người thấy có đúng không? Công nghệ hiện tại của bảy Vương quốc không đủ để làm chuyện này. Ít nhất phải là Đế chế, những người đã đạt đến đỉnh cao của kỹ thuật ma pháp…”

“Nghe cũng có lý, nhưng mà…”

Seol Jihu không phản bác Lara, cô ấy nói cũng có ý đúng. Nhưng hiện tại, điều cậu quan tâm là cảnh vật xung quanh. Mê cung họ vừa đi qua, bây giờ trông giống như một dấu chấm. Nhìn xuống mặt đất, bụng Seol quặn lại. Cậu không phải là kẻ sợ độ cao, nhưng nhìn thấy nền phòng đi lên tới chín tầng mây thế này, cậu không thể bình tĩnh được.

Cuối cùng, Seol cố gắng quên đi mặt đất và đưa mắt nhìn bốn phương. Điều đầu tiên thu hút sự chú ý của cậu là một ngọn núi khổng lồ trải dài vô tận trên bầu trời. Dù đang ở chín tầng mây, cậu vẫn không thể thấy đỉnh của ngọn núi đó.

“Này, có người kìa!”

Seol Jihu lập tức quay đầu lại và nhìn theo hướng Mắt Rắn chỉ. Nơi đó cách họ vài trăm mét, vì vậy cậu không thể nhìn rõ bằng mắt thường. Nhưng Lara và Mắt Rắn thì khác, họ là những Cung thủ. Cả hai đang nhìn chằm chằm vào một điểm duy nhất.