“Chuyện gì vậy??”
Seol Jihu lo lắng hỏi, và Kazuki từ từ mở miệng.
“Tôi không tìm thấy Jun.”
“… Sakamoto Jun?”
Kazuki gật đầu và phả ra từng làn khói trắng.
“Có tổng cộng bốn mươi cầu thang. Giả sử mỗi mê cung có tám người, nghĩa là ít nhất 320 người đã tham gia vào Bữa tiệc năm nay” – Khi kết thúc câu nói của mình, giọng Kazuki trở nên chua chát hơn.
“Hiện tại đã có 36 đội tới nơi, nên đáng lẽ phải có 288 người ở đây.”
“…Phải, nhưng thực tế thì…”
“Tôi biết. Chỉ có 165 người sống sót. Quá khắc nghiệt, phải không?
Seol Jihu nuốt nước bọt. Hơn một nửa số người tham gia đã tử vong hoặc bị loại trong Giai đoạn 1?
“Vẫn còn bốn đội chưa xuất hiện. Hy vọng cậu ấy sẽ ổn…”
Kazuki mỉm cười cay đắng trước khi xin một điếu thuốc khác. Đáp lại, Seol Jihu đưa cho anh toàn bộ gói. Khuôn mặt cả hai người đều nhăn nhó như vừa ăn ớt vậy.
“À, nghe nói cậu đã hoàn thành xuất sắc giai đoạn này. Đội thứ hai lên đến đây, phải không?
“Ai nói với anh thế??”
“Một Cung thủ tên là Lara Wolff. Cô ấy đã khen ngợi cậu luôn mồm, đến nỗi tôi bắt đầu lo lắng rằng lưỡi của cô ấy toét ra mất.”
Kazuki dường như đã đi khắp nơi để trao đổi thông tin, ngay khi lên đến đây. Quả là một trinh sát xuất chúng. Seol Jihu hơi xấu hổ vì chỉ ngồi một chỗ và chẳng làm gì cả.
Trong khi đó, Kazuki liếc nhìn thanh niên trẻ và thấy cậu ta đang xị mặt ra.
“À. Không có chuyện gì đâu, anh đừng bận tâm” – Seol lắc đầu.
Kazuki trầm ngâm. Từ những gì anh nghe được về những chiến công của chàng trai trẻ, anh nghĩ cậu chẳng có lý do gì để chán nản cả.
“Có chuyện gì xảy ra à?”
Seol Jihu do dự một lúc lâu. Sau đó cậu kể lại mọi chuyện.
“Thế đấy, lãnh đạo một nhóm người như vậy thực sự khó khăn” – Seol buông tiếng thở dài – “Mỗi người một phách, chẳng ai nhường ai. Thành thật mà nói, đến giờ tôi vẫn còn hoang mang.”
Kazuki rít một hơi thuốc, mơ màng nhớ về quá khứ. Tuy nhiên, điều đó chỉ kéo dài vài giây.
“Phải….”
Là người lãnh đạo của Umi Tsubame, anh ta không thể không đồng ý với tâm sự của Seol.
“Cậu nói đúng. Làm lãnh đạo luôn là việc khó khăn. Cậu phải kết nối cả một tập thể và dẫn dắt họ đi chung một hướng…”
“Haizzz”
Seol Jihu gặp rắc rối vì cậu đã bối rối và không biết phải làm gì. Cậu đã làm hết mình rồi, chẳng có gì để hối tiếc. Dù có thể quay ngược thời gian và làm lại một lần nữa, cậu cũng không tìm ra được giải pháp nào tốt hơn cho tổ đội “Harem địa ngục” kia.
“Ngài Kazuki…”
“Hm?”
“Tôi có vài điều muốn nói.”
“Đánh đổi lời khuyên lấy gói thuốc lá này, huh?” – Kazuki nhếch mép,
“…”
Seol Jihu thú nhận nỗi niềm canh cánh trong lòng mình với Kazuki. Dù sao đi nữa, anh ta cũng là một Chủ hội lớn, một người lãnh đạo được nhiều người kính trọng. Seol muốn được giãi bày, và mong muốn nhận được vài lời khuyên.
Kazuki im lặng theo dõi câu chuyện của Seol, rồi khẽ nói: “Có lẽ là do, cậu đang cố biến mình thành một người khác.”
Seol Jihu nghiêng đầu bối rối.
“Nếu tôi là cậu thì…” – Kazuki nghĩ một lúc rồi nói tiếp – “Ngay khi bắt đầu, tôi sẽ tiết lộ danh tính của mình trước.”
“Tại sao?”
“Carpe Diem là một Bang hội nổi tiếng. Bên cạnh đó, bản thân cậu cũng có chút tiếng tăm đấy!”
“… Lỡ họ nghĩ tôi đang tự mãn thì sao?”
“Hmm, chuyện đó chỉ xảy ra nếu cậu tỏ ra kiêu ngạo. Tùy thuộc vào thái độ của cậu, mọi thứ có thể đã đi theo một hướng khác” – Kazuki khịt mũi – “Cậu đã dùng biện pháp Thuyết phục để lãnh đạo sáu thành viên còn lại trong nhóm. Nói cách khác, cậu tự biến mình thành một nhà thương thuyết.
“Uhm… Phải.”
“Vấn đề là, tùy xem người phát ngôn là ai, lời nói của họ cũng có trọng lượng khác nhau. Lời nói của một người nổi tiếng, có thẩm quyền khác với lời nói của một thằng nhóc vô danh” – Kazuki nói tiếp. “Danh tiếng là quân bài mạnh nhất mà cậu có. Sử dụng nó thì có gì sai trái chứ?”
Seol Jihu không nói nên lời trước luận điểm của Kazuki.
“Tôi nói thật, nếu cậu tiết lộ danh tính của mình ngay từ đầu, thái độ của họ có thể đã thay đổi. Ít nhất, họ sẽ không dám coi thường cậu.”
“Thật vậy ư?”
“Tôi đã làm vậy đó.”
“Ah.”
“Cậu cần phải nhận thức được giá trị của bản thân” – Kazuki Kazuki nhếch mép cười khi thấy Seol ngơ ngác – “À, tôi nói vậy thôi, nhưng tôi cũng không chê thành quả của cậu đâu.”
“Thật ư?”
“Cậu nói Oh Rahee và Mắt Rắn, hay đúng hơn là Audrey Basler, đã ở trong nhóm của cậu, phải không?”
“Vâng.”
“Có vẻ số mệnh của cậu gắn liền với mấy mụ La Sát…. ” – Kazuki đưa mắt nhìn kỹ xung quanh trước khi nói khẽ – “Có hai người họ mà cậu vẫn giữ được cả nhóm liên kết với nhau, thì đúng là chuyện lạ đó. Thường thì, TOANG trong một nốt nhạc!”
“…”
Seol Jihu run rẩy, cảm giác như mình vừa nghe thấy điều gì đó đáng sợ. “Anh biết họ ư?”
“Tất nhiên.” Kazuki nghiêm mặt – “Không biết mới lạ đó.”
“…”
“Oh Ohee là một High Ranker, nhưng cô ấy đã nổi tiếng từ xưa rồi. Cô ấy có vài giai thoại kinh khủng lắm, tốt nhất cậu đừng tò mò.”
“Dữ vậy sao? Tóm tắt giùm tôi được không?”
“Nói theo nghĩa bóng, cô ấy có sức mạnh của Thần chiến tranh Triệu Vân, và trí thông minh lẫn tư duy chính trị của Tư Mã Ý.”
Nghe Kazuki ví cô ấy với hai trong số những vị tướng nổi tiếng nhất của huyền thoại Tam Quốc, Seol Jihu hoảng hốt đến mồm cậu như rớt xuống đất. ‘Sao lại có nhân vật bá đạo như hack vậy?’
Tuy nhiên, Kazuki vẫn chưa nói hết.
“À… Thế còn Audrey Basler?”
“Cô ta là loại người mà tôi sẽ không bao giờ chọn làm thành viên trong đội của mình” – Kazuki khẳng định – “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ giết cô ta ngay lập tức, hoặc bỏ rơi cô ta trong xó nào đó. Không có bất kỳ lựa chọn nào khác.”
“Tại sao?”
“Vì cô ta có thể đe dọa tính mạng của tôi.”
Seol Jihu nghiêng đầu, nhưng khi nhớ ra các đặc điểm của Mắt Rắn, cậu lập tức đồng ý. Sau cùng thì, lúc ở mê cung cậu đã luôn phải cảnh giác với Basler.
“Nhưng mà, anh định giết cô ấy thật sao? Không có cách nào để tận dụng cô ta à?”
Kazuki thở dài: “… Tôi không phải là kẻ cuồng sát. Tôi không giết ai vô cớ bao giờ. Tuy nhiên, tôi cũng không nghĩ rằng mình đã nhận định sai.”
“…”
“Đừng xị mặt ra thế. Tôi cũng không nói là cậu lựa chọn sai. Vì cậu đã đưa cả đội lên được đây, chẳng ai có thể chê trách gì cậu đâu” – Kazuki gật đầu và vỗ vai Seol.
Sau đó, Kazuki khẽ nói tiếp: “… Dù sao, phương pháp đó có lẽ là phù hợp nhất cho Giai đoạn 1”. Anh lẩm bẩm, giọng nói pha một chút hối hận.
Chính lúc đó.
Xì xào, ồn ào.
Những người xung quanh họ đột nhiên ồ lên.
“Huh? Chỉ một người?”
Kazuki không tin vào mắt mình nữa. Trên một trong những cầu thang còn lại, một người đàn ông tóc dài trèo lên đỉnh núi. Anh ta phải cao đến 2 mét, cơ bắp cuồn cuộn. Trông như Songoku hóa thân thành Super Saiyan cấp 3 vậy.
(Note: Ảnh cho bạn nào quên)
Light novel Khát Vọng Trỗi Dậy - The Returning of Gluttony Chương 121
Vấn đề là người anh ta đẫm máu. Máu chảy đầm đìa từ tóc cho tới tận ngón chân. Bộ dạng như Ác quỷ của của anh ta khiến những người xung quanh lùi lại vì sốc.
Hơn nữa, khoảnh khắc người đàn ông trèo lên đỉnh núi, 40 cây cột phát ra những tia sáng rực rỡ. Các chùm tia sáng đều bắn về phía trung tâm, và tụ tạo thành một cụm.
Một cái gì đó cuối cùng đã xuất hiện phía trên đỉnh núi trống.
“Một cổng thông tin, huh.”
Giai đoạn 1 đã chính thức kết thúc.
“… Ngài Kazuki, tôi muốn hỏi thêm một chút” – Seol Jihu cố níu kéo Kazuki, trong khi những người khác tụ tập quanh cụm ánh sáng lấp lánh đó.
“Nếu chỉ một chút thì hỏi đi.”
“Anh nói tôi cố biến mình thành một người khác, nghĩa là sao.”
“Ý tôi là cậu cởi mặt nạ ra đi” – Kazuki trả lời ngay lập tức.
“Mặt nạ?” – Seol Jihu ngơ ngác chạm vào mặt mình. Kazuki đang nói về cái gì vậy?
“Cậu thấy tôi là người thế nào??”
Nghe câu hỏi bất ngờ, Seol Jihu suy ngẫm trước khi nói: “Uhm… Một người lãnh đạo lạnh lùng, tài ba và quyết đoán.”
“Tại sao cậu nghĩ thế?”
Seol Jihu không nói thẳng, nhưng cậu có lý do phù hợp để nghĩ như thế.
Nhớ lại lúc thực hiện nhiệm vụ giải cứu, Kazuki đã tìm thấy em gái mình sau vô vàn khó khăn. Tuy nhiên, khi thấy cô gái đã bị cưỡng ép sinh sản và lây nhiễm ký sinh trùng, anh đã cắt cổ cô gái mà không chút ngại ngùng. Sự lạnh lùng và quyết đoán này đã để lại ấn tượng mạnh mẽ với Seol Jihu. Thậm chí , cậu đã bị chấn động tâm lý vì khoảnh khắc đó.
“Mỗi người một khác. Mỗi nhà lãnh đạo cũng có phong cách riêng của họ.”
“Đúng.”
“Cậu cố gắng dẫn dắt mọi người bằng lời nói, nhưng đó không phải là phương pháp phù hợp với con người cậu.”
…
“Trong mắt tôi, cậu không phải là nhà hùng biện hùng biện hay một chiến lược gia xảo quyệt. Không, cậu giống loại “tướng bản năng” hơn.”
“Bản năng???”
Kazuki bình tĩnh nói với vẻ quyết đoán:
“Cậu nên tìm một phong cách phù hợp với bản chất tự nhiên của mình, thay vì cố đeo lên người một chiếc mặt nạ”.
Nói xong, Kazuki đứng dậy. Cổng vào Giai đoạn 2 đã mở hoàn toàn, và mọi người đang nối nhau bước vào.
“Bản chất tự nhiên…?”
“Phải. Cậu có nhớ không? Khi cậu vung ngọn giáo vào cổ tôi trên Cự Thạch Sơn…”
“Cái đó là”
“Trong mắt tôi…” – Kazuki vặn vẹo nửa người để khởi động và liếc nhìn về phía Seol – “Trạng thái điên rồ đó là khoảnh khắc cậu bộc lộ bản chất thật nhất.”
Nói xong, Kazuki nhếch mép cười rồi đi về phía cổng.
“… Một phong cách phù hợp với bản chất của mình?” – Seol Jihu bối rối nhìn vào Cửa sổ trạng thái của bản thân.
‘Thủ lĩnh Bản năng ư? Nghe có hơi… ‘
Seol mím môi, rồi chống ngọn giáo để đứng lên.
Ngay khi cậu chuẩn bị chạy theo Kazuki.
‘Huh?’
Tâm trí hỗn loạn của Seol bỗng trở nên thư thái như một hồ nước yên tĩnh. Cảm giác như những lo lắng lấp đầy đầu cậu đã bị cuốn trôi. Đó là một cảm giác bí ẩn.
Chỉ vài từ do Kazuki gợi ý, đã làm cơ thể và tâm trí cậu trở nên ổn định hơn.
Seol Jihu đã nhận ra ‘một cái gì đó’.
Cậu vốn biết mình tham lam, nhưng ngay trong chuyện này cậu cũng tham lam. Chính sự tham lam đã làm khổ cậu.
Dylan và Kazuki không phải là những người lãnh đạo xuất sắc ngay từ phút đầu tiên. Họ đã phải vượt qua bao khó khăn thử thách và cả bài học đau thương. Còn cậu thì sao?
Seol Jihu vốn không phải là một người lãnh đạo. Cậu chỉ mới dò dẫm những bước đầu tiên. Cậu còn nhiều thứ phải trải nghiệm và nhiều thứ phải học hỏi. Cú vấp ngã hôm nay chỉ là một trong vô số cú vấp ngã trong tương lai.
Nghĩ đến đó, cậu không thấy đau đầu và lo lắng nữa, thay vào đó là sự hào hứng và quyết tâm ngập tràn.
Ở Giai đoạn 2…
Có thể cậu ấy vẫn mắc lỗi. Nhưng cậu có thể cố gắng làm tốt hơn, thông qua những kinh nghiệm đã tích lũy được ở Giai đoạn 1.
Seol Jihu đưa tay siết chặt cây thương băng của mình. Sau đó, cậu tự tin bước về phía cổng.
Tim cậu lại bắt đầu đập rộn ràng.
Ánh sáng trắng chặn tầm nhìn của Seol từ từ tan biến. Seol Jihu kiểm tra xung quanh ngay khi cậu có thể mở mắt ra.
Rất may, cậu không bị tách ra khỏi các đồng đội của mình như trong Giai đoạn 1. Cậu dễ dàng tìm thấy cả Chohong và Hugo. Đây chắc chắn là tin tốt, nhưng cậu cũng có thể nhìn thấy hơn một trăm người khác.
‘165… Không, 166.” – Sau khi nhớ đến người đàn ông đẫm máu bước lên đỉnh núi phút cuối, Seol Jihu từ từ bước về phía trước. Cậu định lẻn đến chỗ Chohong và chọc vào sườn cô thì cảm thấy có ai đó kéo mạnh vào gấu áo của mình.
Quay lại, cậu thấy Maria đang đứng bên cạnh.
“Ở yên đó.”
“Huh?”
“Bầu không khí kỳ dị lắm” – Maria thì thầm.
Seol Jihu nhìn quanh khu vực một lần nữa. Thật vậy, có gì đó sai sai, không khí nơi đây nặng nề đến lạ.
Ngay cả đôi mắt Chohong, cũng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Ngay cả Hugo cũng vậy. Vẻ nhí nhố thường thấy của chúng họ đã biến mất, cả hai đang ngây người nhìn lên không trung với đôi mắt của một thợ săn đang tìm kiếm con mồi.
Bên cạnh đó, họ không phải là những người duy nhất đang làm thế. Ai nấy dường như đang vô cùng căng thẳng, khiến không khí trở nên nặng nề hơn.
Không mất nhiều thời gian, Seol đã nhận ra điều bất thường này.
‘Chờ đã!’
Seol nhớ ra rằng, ngay cả cậu cũng cảm thấy căng thẳng sau khi Giai đoạn 1 kết thúc. Nếu cậu không trò chuyện với Kazuki, có lẽ cậu sẽ không khác gì những người ở đây.
‘Nơi này….’
Khi Seol phóng tầm mắt ra xa và nhìn xung quanh khu vực, cậu thực sự bị sốc.
Nơi họ đứng là một đồng cỏ rộng mênh mông, nơi cỏ xanh khẽ đung đưa dưới những cơn gió nhẹ. Tất cả 166 người còn sống sót đã bị ném vào cánh đồng rộng lớn này.
Tất nhiên, cỏ không phải là thứ duy nhất ở đây. Tại một địa điểm gần nơi họ bị dịch chuyển tức thời, có hai lỗ lớn đường kính khoảng 2 mét. Hai cái lỗ cách nhau khoảng 10 mét và một tấm bia đá hình chữ nhật đang lù lù ở giữa.
Và phía trên tấm bia đá này là một vật thể quen thuộc – một chiếc đồng hồ cát khổng lồ.
‘Đó là gì?’
Mọi người, giống như Seol, sau khi xem xét quanh khu vực, bắt đầu tiếp cận tấm bia đá và chăm chú nhìn nó. Chính lúc đó…
DING!!!
Một cơn đau dữ dội ập vào đầu Seol Jihu, tương tự như khi cậu trải qua Đồng bộ hóa. Những tiếng rên rỉ vang lên từ bốn phía xung quanh, nhưng hiện tượng kỳ lạ chỉ kéo dài trong giây lát.
Seol Jihu đang nhấn vào thái dương của mình, và nhận ra rằng thông tin mới đã khắc sâu trong não cậu. Đôi mắt Seol mở to.
‘Thông tin được đưa thẳng vào não mình?’
Rõ ràng, thông tin này đã bị ép thẳng vào não mọi người. Seol Jihu đã từng trải qua chuyện tương tự, nên cậu không bị sốc cho lắm.
Seol nhắm mắt và tập trung vào thông tin mới.
[1] Quảng trường Hiến tế (Trái)]
Điều kiện kích hoạt cổng [1]: Ít nhất 6 người phải vào.
Độ khó: Cơ bản
– Bước chân đi cấm kỳ trở lại
– Lối vào tự động mở khi tất cả kẻ thù bị loại hoặc không còn kẻ thách thức nào.
[2] Quảng trường của Điều ước Bất hòa]
Điều kiện kích hoạt cổng [2]: Phải kích hoạt [1] trước
– Mỗi lần cổng [1] kích hoạt thì 6 người có thể tiến vào cổng [2]
– Có thể nhận được Điều ước Bất hòa
– Cổng màu đỏ trên đỉnh tế đàn sẽ đưa người thách đấu đến Giai đoạn 3 hoặc về Thiên đường. Thoát khỏi cổng sẽ trở lại Giai đoạn 2.
[3. Điều khoản khác]
– 10 người có thể vào Giai đoạn 3.
– Chinh phục Quảng trường Hiến tế 20 lần sẽ hoạt vĩnh viễn Cổng [2] và phá bỏ giới hạn 10 người (Tất cả đều có thể vào).
Sau khi đọc tất cả thông tin có này, Seol Jihu lẩm bẩm, ‘Chúa ơi’
Dù có vài điểm nghi vấn, nhưng rõ ràng, mục tiêu của Giai đoạn 2 là tiến vào cổng [2]. Vấn đề là, làm thế nào để vào được nơi đó?
Đùng!
Đột nhiên, một âm thanh rùng rợn vang lên.
Thông tin vẫn chưa hiển thị hết. Còn một điều kiện bây giờ mới xuất hiện.
[Nếu Quảng trường Hiến tế không được kích hoạt trước khi cát cát đồng hồ cát chảy hết, một binh đoàn quái vật khủng bố sẽ xuất hiện trên cánh đồng.]
Seol Jihu mở mắt. Cậu bắt đầu thấy cát rơi xuống từ chiếc đồng hồ cát bị lật.
“…”
Tất cả mọi người nhăn nhó khi họ nhìn chằm chằm vào tấm bia đá.
Một sự im lặng chết bao trùm lên tất cả.
Sssss-!
Trong khi đó, chỉ có tiếng cát rơi xuống vang lên.
“C-chúng ta mau vào thôi chứ?’
Một giọng nói từ đâu đó vang lên khiến mọi người nhìn chằm chằm vào nhau. Trò chơi thời gian đã bắt đầu ngay từ thời điểm cát bắt đầu rơi.