Lịch sử của Bữa tiệc bắt nguồn từ thời điểm một con tàu chở khách bí ẩn được tìm thấy ở biển Mariposa gần thành phố Nur. Nhân chứng đầu tiên, Jose Sánchez (Tây Ban Nha), kể lại:
‘Đó là một sớm bình minh. Tôi đang nhìn ra cảng Nur ngắm mặt biển thanh bình thì đột nhiên cảm thấy một cái bóng khổng lồ nhô lên. Sương mù sớm mai làm lu mờ tầm nhìn của tôi, vì vậy tôi không thể ước lượng được kích thước của nó, nhưng chắc chắn kích thước của nó vượt xa một con tàu chở khách bình thường. Nó lắc lư trên biển khoảng hai phút trước khi tan biến vào không khí’.
Con tàu bí ẩn đã thu hút một mức độ chú ý khác thường, và vô số người Trái đất đã đổ về Cảng Nur để kiểm chứng. Tuy nhiên, con tàu đã không xuất hiện trở lại và các mạo hiểm giả đã quay về, cho rằng đó chỉ là một ảo ảnh hay lời đồn nhảm.
Vụ việc dường như đã khép lại thì, tám ngày sau, thêm một người Trái đất xuất hiện, tuyên bố đã nhìn thấy một con tàu bí ẩn ở hồ Libera gần thành phố Eva.
Tài khoản Ze Mei, (Trung Quốc) khẳng định lại câu chuyện của Jose Sánchez, nhưng lời nói của anh không thu hút được nhiều sự chú ý vì hai lý do sau:
1) Nur và Eva là những thành phố ở hai đầu lục địa, chỉ trong tám ngày thì không thể vượt qua khoảng cách đó.
2) Quan trọng hơn, Mariposa và Libera không hề thông nhau. Một bên là hồ, một bên là biển.
Tuy nhiên, sáu ngày sau, một sự cố đã xảy ra khiến dư luận chao đảo. Một người thứ ba lên tiếng thông báo, con tàu lại xuất hiện ở sông Ramman, thuộc Haramark.
Seol Jihu rời mắt khỏi tờ giấy và nghỉ một lát. Mắt cậu bắt đầu mệt mỏi, nhưng cậu cũng cần một chút thời gian để sắp xếp suy nghĩ của mình.
Các hồ sơ cho thấy sự xuất hiện của những con tàu ma bí ẩn, chính là báo hiệu cho sự khởi đầu của bữa tiệc. Sau khi chúng xuất hiện chớp nhoáng khắp bảy vương quốc trong hai tháng, các Cổng vào sẽ xuất hiện trên khắp Thiên đường.
Vậy thì những cánh Cổng này dẫn đến đâu? Và tại sao những người Trái đất lại hào hứng như thế?
Sự tò mò khôn nguôi đã buộc Seol Jihu dán mắt vào tập hồ sơ.
『Tất cả các lối vào đều có chung một vài đặc điểm-
1) Chúng có đủ màu sắc và hình thức.
2) Sau khi mười người tiến vào, Cổng không thể tiếp nhận thêm ai nữa.
3) Sau khi biến mất, các Cổng xuất hiện trở lại ở cùng một vị trí cứ sau hai năm.
4) Những người tiến vào Cổng được di chuyển đến một nơi không xác định, mỗi lần một khác.
‘Một nơi không xác định?’
Cụm từ đặc biệt này đã thu hút sự chú ý của Seol Jihu. Nhớ tới các vòng tròn ma thuật dịch chuyển được sử dụng trong nhiệm vụ giải cứu, Seol đoán rằng các lối vào có một cơ chế tương tự.
‘Có lẽ vì vậy nên người ta không thể đoán trước địa điểm và tính chất của Bữa tiệc.’
Đặc điểm thứ tư đã đưa ra manh mối về lý do tại sao Bữa tiệc không thể đoán trước. Cấu trúc tổng thể có thể giống nhau, nhưng địa điểm và nội dung chi tiết của bữa tiệc thay đổi mỗi lần, nên việc chuẩn bị cụ thể cho từng bữa tiệc là bất khả thi.
Bữa tiệc được tách thành ba giai đoạn. Mặc dù việc [Tìm kiếm các Cổng vào] từng được coi là một giai đoạn riêng biệt, nhưng ngày nay, nó không còn ý nghĩa gì nữa. Một số tổ chức đã chú ý đến quy tắc thứ ba từ rất sớm, và họ đã chiếm cứ hơn 80% Cổng vào.
Sau khi di chuyển đến một nơi không xác định, những người tham gia phải trải qua Giai đoạn 1 và Giai đoạn 2. Mục tiêu của hai giai đoạn này là đến nơi an toàn được chỉ định.
Trong Giai đoạn 2, những người tham gia có thể nhận được một vật phẩm có tên là “Dissonant Wish”, và mục tiêu cuối cùng của giai đoạn này là lên một con tàu.
Tóm lại, Giai đoạn 1 và Giai đoạn 2 là những trận chiến trí tuệ, và chìa khóa giải quyết vấn đề là “sự hợp tác”.
Nếu những người tham gia Giai đoạn 1 và 2, họ có thể mất nhiều thời gian hơn, nhưng ai cũng nhận được phần thưởng. Tuy nhiên, thật khó để yêu cầu mọi người hợp tác trong tình huống đó. Thường thì sự ích kỷ sẽ lên ngôi.
Nghe nói, đó là lý do khiến ‘thảm họa’ đã xảy ra trong bữa tiệc thứ tư.
Riêng Giai đoạn 3, nó được bọc trong một bức màn bí ẩn. Không giống như Giai đoạn 1 và Giai đoạn 2, điều kiện để bước vào Giai đoạn 3 luôn thay đổi và hầu như không ai biết gì về mục tiêu hoặc nội dung của giai đoạn này.
Lý do là những người sống sót sau Giai đoạn 3 đã từ chối tiết lộ chuyện đó. Chính xác hơn, họ bị cấm nói về điều đó, bởi một lời thề hay ràng buộc nào đó.
Tuy nhiên, một người sống sót giải thích: “Thứ đó không phải là một con tàu ma, mà là một con tàu kho báu.”
Từ đó, mọi người đoán rằng Giai đoạn 3 diễn ra bên trong con tàu bí ẩn kia, và ở đó mọi người có thể tìm thấy Harmonious Wish.
“Harmonious Wish? Dissonant Wish?” (Điều ước Hỗn độn và Điều ước hài hòa).
Seol Jihu nghiền ngẫm hai cụm từ này.
Những người tham gia bữa tiệc có hai cơ hội nhận được phần thưởng. Điều thú vị là những phần thưởng này mang lại cho họ những điều ước.
Tất nhiên, những mong muốn ngớ ngẩn như ‘Ta muốn làm bá chủ thế giới’ hay ‘Ta muốn làm Vua hải tặc” sẽ không có tác dụng, nhưng dù sao, việc “biến ước mơ thành hiện thực”cũng khiến mọi người háo hức.
“Có lẽ vì thế nên mọi người rất hào hứng vì Bữa tiệc.”
Seol Jihu phấn khích và nhanh chóng đọc tiếp các hồ sơ còn lại. Tuy nhiên, đôi mắt cậu nhanh chóng trở nên căng thẳng.
『Bữa tiệc đầu tiên
Những người sống sót sau Giai đoạn 3: 8
Bỏ chạy: 2
Tử vong: 0
Lưu ý đặc biệt: Một trong những người sống sót, Phil Kanoo (Cameroon) nhận được phần thưởng là “Cuồng nộ Bại Vong Trường Kiếm + 4”.
Bữa tiệc thứ hai
Những người sống sót trong Giai đoạn 3: 5
Bỏ chạy: 4
Tử vong: 1
Lưu ý đặc biệt: Một trong những người sống sót, Damv Nyam (Jamaica) được thăng lên cấp 5 ngay sau bữa tiệc.
Bữa tiệc thứ ba
Những người sống sót trong Giai đoạn 3: 1
Bỏ chạy: 1
Tử vong: 8
Lưu ý đặc biệt: Người sống sót duy nhất, Baek Haeju (Hàn Quốc) đã giết chết tất cả mọi người, trừ một người trốn thoát. Cô tuyên bố, Giai đoạn 3 không phải là một nhiệm vụ hợp tác, mà là một trận hỗn chiến.
Bữa tiệc thứ 4
Những người sống sót ở Giai đoạn 3: 0
Bỏ chạy: 0
Tử vong: 10
Lưu ý đặc biệt: Trong Giai đoạn 2, một thảm họa xảy ra, trong đó những người tham gia đã chém giết nhau loạn xạ.
Không có thông tin gì về Giai đoạn 3, nhưng chắc chắn là không ai quay về.
‘Vậy là không có người sống sót.’ – Seol Jihu nghĩ ngợi
[Sự cố thảm khốc đó chỉ xảy ra một lần. Và bên cạnh đó, đây là một bữa tiệc đặc biệt.]
[Thế còn Hoàng gia Haramark? Tôi nghe nói rằng, sau sự cố đó họ đã lên kế hoạch cấm Người Trái đất tham gia các bữa tiệc tiếp theo.]
[Lệnh cấm đã bị hủy bỏ. Lượng High Ranker chết quá nhiều, đã ảnh hưởng đến quyết định của họ.]
[Đa số những người tham gia, đều từ Cấp 4 trở lên. Hầu như tất cả những người năng lực khá khẩm một chút đều đổ xô đến sự kiện này.]
Nhớ lại những lời thảo luận lúc trước, trái tim Seol trở nên lạnh lẽo. Cậu không khi vọng Bữa tiệc sẽ dễ dàng, nhưng tỷ lệ sống sót giảm mạnh sau Bữa tiệc thứ ba, khiến cậu thực sự lo âu.
‘Nhưng tại sao?’
Không, bỏ qua chuyện tỷ lệ sống sót giảm, mọi thứ liên quan đến Bữa tiệc đều mơ hồ.
Ai, cái gì, khi nào, ở đâu, tại sao, như thế nào?
Không còn nghi ngờ gì nữa, mọi người Trái đất đều cố gắng giải đáp những câu hỏi trên. Nhưng không ai có câu trả lời rõ ràng, chỉ có những lý thuyết và phỏng đoán mơ hồ được đưa ra.
Ngay cả Seol Jihu – người đã giải quyết một trong những bí ẩn lớn của Haramark – cũng không thể tìm ra điều gì đột phá.
‘Thôi kệ, tới đâu thì tới!’
Seol Jihu sắp xếp hồ sơ và nằm vật xuống giường.
Hai ngày trước ngày khởi hành, Kazuki tổ chức một cuộc họp ngắn. Họ không thể đưa ra chiến lược chi tiết trước khi bắt đầu Bữa tiệc, nhưng ít nhất phải có vài sự chuẩn bị. Họ cũng cần phải nhận diện các thành viên.
Như vậy, tổng cộng tám người đã tập trung lại với nhau. Trong số đó, bảy người sẽ tham gia vào bữa tiệc.
Về phía Carpe Diem, có Seol Jihu, Hugo, Chohong và Linh mục Seol Jihu được mời, Maria. Về phía Umi Tsubame, có Ayase Kazuki và…
“… O-su!”
Một người đàn ông cao 170 cm có mái tóc nhuộm đỏ và phồng lên như bờm sư tử.
“Tên tôi là Sakamoto Jun!”
Người đàn ông tự giới thiệu mình một cách hăng hái trước khi nắm lấy tay Seol Jihu và mạnh mẽ lắc mạnh.
Seol Jihu hoàn toàn bị bất ngờ. Kính râm, áo sơ mi Hawaii, quần short nhàu nhĩ, và dép xăng đan lệt xệt. Anh ta mặc như thế này đến buổi họp?
Không phải anh ta coi thường mọi người, rõ ràng anh ta coi đây là sự tự do!
“Xin chào! Anh là một trong ba ngôi sao đang lên ở Thiên đường, phải không? Chiến binh xuất sắc số một, kẻ từ chối trở thành một pháp sư và thậm chí ngó lơ cả Sinyoung!”
Người đàn ông Nhật Bản dí mặt lại gần trước khi Seol Jihu. Cậu thực sự bối rối. Đằng sau cặp kính râm đen của Sakatamo Jun, đôi mắt anh ta sáng lấp lánh như một con thú hoang.
“… Anh giai, để tôi kể cho anh nghe vài thứ.”
“Huh?”
“Tôi yêu bulgogi. Tôi cũng thích kim chi. Tôi biết hầu hết các vận động viên nổi tiếng của Hàn Quốc và tôi là một fan hâm mộ lớn của họ.”
Jun nói như súng liên thanh. Khi Seol Jihu cười và trả lời, “Tôi cũng vậy”, đôi mắt anh ta mở to và anh ta mỉm cười vui vẻ.
“…Iya ~! Hy vọng chúng ta sẽ hòa hợp với nhau. À, anh giai, làm điếu không?”
Anh ta choàng tay qua vai Seol Jihu và đưa cho cậu một điếu thuốc. Hugo đang đứng nhìn cũng nhoi lên: “Tôi với, tôi với!”
“Hugo đó à. Nghe nói gần đây anh gặp chuyện không hay.”
“Ờ, mà qua rồi, kệ mẹ đi. Có thứ gì đó nặng đô hơn không?”
“Có mỗi thuốc lá thôi. Anh giai muốn gì nữa đây?”
“…”
Jun và Hugo dường như biết rõ về nhau. Thành thật mà nói, Jun có vẻ khá thân thiết với Hugo.
Jun phả ra một làn khói, rồi đưa gói thuốc lá cho Chohong.
“Tý nữa thì quên bà chị Chung-dan Cho-dan Hong-dan!! Nào, làm điếu nhé?”
“Câm đi.”
“… Ô, và… đã lâu không gặp, Maria-chan~!”
“Câm đi.”
“… Gì mà lạnh lùng thế. Cô em đang muốn lấy le trước mặt anh giai Seol này phải không? Tôi chỉ muốn bày tỏ tấm lòng thân thiện của mình thôi mà!” – Jun lẩm bẩm với tốc độ như súng máy.
Chohong chắc chắn đang rất khó chịu nên cô ngắt lời anh ta.
“Đủ rồi. Mà, người kia là ai?”
Chohong hất hàm về phía người mặc áo xám ngồi lặng lẽ trong góc. Chiếc áo choàng rộng đến mức che phủ toàn bộ cơ thể của người đó. Không ai thấy được khuôn mặt của anh ta hoặc cô ta.
Bộ dạng của người đó rõ ràng như muốn tuyên bố: ‘Hey, ta chính là nhân vật bí ẩn đây!’
“Tôi không biết.” Jun trả lời.
“Gì? Không phải mấy người mời hắn à?”
“Ừ thì chúng tôi mời nhưng…”
Jun nhún vai trước khi liếc mắt sang Kazuki.
Kazuki đang đứng nhắm mắt và dựa lưng vào tường, cuối cùng anh thở hắt ra.
“Đó là chuyện riêng tư.”
“… Kazuki, tôi không nghĩ là anh tui tính như thế đâu” – Chohong gầm gừ với một khuôn mặt dường như muốn nói, “Riêng tư cái cục c**”
“Cô ấy là một linh mục xuất sắc. Tôi đảm bảo điều đó.”
“Hô, là một cô gái à. Dù sao, không cần biết cô ấy là Linh mục xuất sắc hay không, anh cũng cần giới thiệu cô ấy với chúng tôi. Ít nhất là lộ mặt ra đây. Không phải chúng ta là đồng minh sao?”
Thấy Linh mục không nói một lời, Chohong cười khẩy: “Eiii, ngừng cosplay như mấy tên khủng bố Hồi giáo cuồng tín đi. Bỏ cái mũ trùm đầu đó ra.”
Đôi mắt Kazuki Kazuki nheo lại: “… Chung Chohong, ăn nói cho cẩn thận.”
“Gì?”
“Dừng lại, Chohong.”
Khi Chohong bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình, Jang Maldong đã lên tiếng quát cô.
Ông ấy sẽ không tham gia vào Bữa tiệc, nhưng ông tham gia buổi họp với tư cách là cố vấn của Carpe Diem.
“Chohong, ngồi xuống.”
“Gì cơ?…. Chết tiệt. Ông bênh bọn họ à, ông già?”
“Ta bảo con ngồi xuống. Ta không nói rằng con không được phản đối.”
Nghe điều này, Chohong ngồi phịch xuống chiếc ghế dài. Jang Maldong ho khan một tiếng và chậm rãi nói.
“Kazuki, ta có thể nhắm mắt cho qua nếu chúng ta chuẩn bị đi thám hiểm. Nhưng trước mắt chúng ta là Bữa tiệc, vấn đề này hoàn toàn khác.”
Kazuki trầm ngâm. Mọi người, kể cả Kazuki, đều biết Chohong hoàn toàn có lý khi yêu cầu Linh mục giới thiệu về mình. Sau khi suy nghĩ về vấn đề này một lúc lâu, Kazuki thở dài.
“Cô ấy được Quý nương Seo Yuhui giới thiệu.”
“Gì cơ????” – Mọi người đồng thanh lên tiếng.
“Tôi xin lấy danh dự để đảm bảo năng lực và độ tin cậy của Linh mục này. Xin hãy hiểu cho! Có vài vấn đề tế nhị nên tôi không thể tiết lộ danh tính của cô ấy.”
Khi Kazuki cầu xin đến mức này, ngay cả Chohong cũng thấy ngại ngần.
“Ok, nếu cô ấy không muốn lộ khuôn mặt thì đành vậy. Nhưng ít nhất, hãy để chúng tôi nghe giọng nói của cô ta. Này, cô có thể cho chúng tôi biết mình đang cấp mấy chứ?”
Linh mục im lặng, dường như rơi vào suy nghĩ. Một lúc sau, cô cúi đầu lịch sự trước khi cẩn thận giơ bàn tay đeo găng lên và giơ năm ngón tay.
Chohong nhìn chằm chằm vào bàn tay Linh mục và cau có.
“Chết tiệt! Cô đùa tôi đấy hả? Này, tôi cũng thế, nhá!”
Chohong cũng giơ năm ngón tay ấn lên mặt Linh mục như khiêu khích. Kazuki đưa tay bóp đầu, mếu máo nhìn Seol Jihu để tìm sự giúp đỡ. Seol Jihu lắc đầu đứng dậy, cậu không thể làm ngơ lời cầu xin của anh ta.
“Chongchong.”
“… Haizz, cả cậu… Đợi đã, cậu vừa gọi tôi là gì?”
Mặc Chohong gắt lên, Seol Jihu tiếp tục thờ ơ.
“Kazuki đã rất vất vả mới mời được cô ấy.”
“Tôi biết điều đó. Nhưng cậu vừa gọi tôi là gì?
“Suy nghĩ tích cực một chút đi. Có hai Linh mục càng tốt chứ sao.”
“Cậu tưởng tôi không biết à? Nhưng làm sao tôi có thể giao phó sinh mạng cho cô ta, khi cả tên của cô ta cũng không ai biết?!”
“Tôi hiểu, nên bình tĩnh đi.”
“Linh mục này tôn nghiêm và cao quý ghê chưa! Ngay cả giọng của cô ấy cũng là bí mật nữa. Argh, sao cũng được, đcm nó.”
Kỹ thuật bí mật của Seol Jihu – thay đổi chủ đề nhiều lần.
Chohong có thói quen bỏ cuộc khi một cuộc trò chuyện trở nên phức tạp. Đây chính là điều mà Seol Jihu cố tình hướng tới.
Coi toàn bộ cuộc trò chuyện là một mớ rắc rối, cô hờn dỗi quay lại và vùi mình vào chiếc ghế dài. Điều đó cho thấy, cô đang bức xúc với sự xuất hiện của Linh mục kia.
Một rạn nứt đã xuất hiện ngay từ lần gặp đầu tiên, nhưng Seol Jihu vẫn chào đón Linh mục với một nụ cười.
“Rất vui được gặp cô. Tôi là Seol.”
“…”
“…Seol. Đó là tên của tôi.”
“…”
Cô lại nghiêng đầu.
‘Cô ấy không hiểu mình nói gì à? – Seol Jihu nghiêng đầu lại.
“Có vẻ như chúng ta đã thực hiện xong phần giới thiệu…” – Thấy bầu không khí khủng khiếp đã dịu đi đôi chút, Kazuki mở miệng – “Chúng ta bắt đầu thôi.”
Kazuki nhìn lại tấm bản đồ khổng lồ treo trên tường. Anh chỉ vào một địa điểm cụ thể trước khi tiếp tục: “Tôi sẽ cố gắng nói đơn giản. Đây là Cổng vào mà Hao Win bàn giao cho chúng ta.”
Ngay lúc đó, Jun hét lên: “Anh giai, Có chắc không?”
“Ý cậu là gì?”
“Tôi nghe nói rằng Hội Tam Hoàng sở hữu hai Cổng vào, một Cổng được họ sử dụng và Cổng kia được bán cho tổ chức khác.”
Jun hỏi vậy, vì “tổ chức” đã mua không phải là Carpe Diem hay Umi Tsubame.
“Đấy chỉ là thông báo cho người ngoài thôi.”
Kazuki hẳn đã mong đợi câu hỏi này, nên anh trả lời ngay.
“Có hai mươi sáu Cổng vào được công chúng biết đến, trong đó hai mươi mốt Cổng đã bị chiếm giữ bởi các lực lượng khác nhau.”
“Ý anh là Hội Tam hoàng sở hữu một Cổng bí mật?”
“Không phải chỉ riêng Hội Tam hoàng. Nhiều tổ chức sở hữu Cổng bí mật. Nếu không, làm gì có chuyện 300 người có thể tham gia bữa tiệc.”
Jun lập tức “À” lên một tiếng. Vì chỉ có mười người vào được một Cổng, nên chắc chắn có một số cổng không được công khai.
“Bản thân Hội Tam hoàng đang có mâu thuẫn nội bộ nghiêm trọng. Đương nhiên, người tìm thấy Cổng mới đã giữ bí mật.”
“Aha, ra là vậy.”
Jun gật gù đồng ý. Kazuki tiếp tục:
“Chúng ta sẽ khởi hành vào sáng mai. Chúng ta sẽ đi bằng xe ngựa trong hai ngày bằng con đường này.”
Cây bút trong tay anh vẽ một đường cong mượt mà.
“… chúng ta sẽ đến ốc đảo thứ hai của sa mạc Salt. Đó không phải là một nơi an toàn, nhưng chúng ta đủ sức xử lý các rắc rối. Gì thế, Seol?”
“… Còn Hội Tam Hoàng?”
“Họ sẽ tham gia cùng chúng ta trong Giai đoạn 1 hoặc muộn nhất là Giai đoạn 2.”
“Giai đoạn 2?”
“Không khó lắm đâu. Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu và hỗ trợ lẫn nhau nếu cần. Tôi nghe nói sẽ có một đội khác giúp đỡ chúng ta nữa.”
“Chà, ghê nha, một vụ hợp tác 4 bên à?”
Chohong càu nhàu như thể cô vẫn còn tức giận về vụ việc trước đó. Tuy nhiên, cô nhanh chóng ngừng lại. Dù sao thì, càng có nhiều đồng minh càng tốt.
“Cuối cùng” – Kazuki chậm rãi tiếp tục – “Chúng ta sẽ thống nhất một vài dấu hiệu phân biệt bạn hay thù.”
Bầu trời yên tĩnh không một gợn mây, nhưng văn phòng Carpe Diem đã ồn ào từ sáng sớm. Bởi vì Kazuki đã sắp xếp thời gian khởi hành khá sớm, nên họ phải nhanh lên trước khi quá muộn.
Sau khi mặc trang bị mới, Seol Jihu đeo cây thương vào thắt lưng, và mang theo những chai thuốc cậu lấy được từ nơi ẩn náu. Sau khi chuẩn bị xong, cậu nhanh nhẹn bước ra ngoài.
Seol Jihu trông thật lộng lẫy trong bộ áo giáp mới, đến nỗi Hugo nhìn chằm chằm vào cậu ta với một ánh mắt ghen tị. Khác với Seol Jihu, Hugo chẳng có nổi một bộ giáp tử tế. Anh ta phải dốc toàn bộ tiền tiết kiệm để mua áo giáp và vũ khí hàng chợ, Thậm chí sau đó, anh phải xin khất nợ một thời gian.
Vì thế, Hugo quyết tâm sử dụng bữa tiệc này như một cơ hội để kiếm tiền.
Ngay trước khi họ rời đi
“Hãy cẩn thận.”
“Vâng thưa lão sư.”
“Với khả năng hiện tại của con, chắc con sẽ không chết được đâu, nhưng đừng chủ quan. Hãy luôn bám sát đồng đội của mình.”
“Con hiểu.”
Seol Jihu cúi đầu trước lời khuyên của Jang Maldong. Sau đó, cậu cùng đến địa điểm hẹn với Chohong và Hugo.
Khi Seol Jihu, Chohong và Hugo đến địa điểm hẹn, một cảnh tượng kỳ quái đã trải ra trước mắt họ.
Kazuki đã mượn hai chiếc xe ngựa, nhưng có hàng tá xe ngựa xếp hàng trước cổng thành. Đó chưa phải là tất cả.
‘…Gì thế này?’
Thậm chí trong nháy mắt, cậu có thể thấy hàng trăm người đang đợi ở gần đó.
Đánh giá qua trang phục và thiết bị của những người này, họ dường như là những người Trái đất, nhưng trông họ không thân thiện lắm.
“… Seol, đừng nhìn thẳng vào họ và chỉ hướng về phía trước thôi” – Chohong thì thầm vào tai cậu.
Seol Jihu cũng đồng ý và tăng tốc. Ngay lúc đó…
“Đây! Ở đây!’
Họ thấy Sakamoto Jun nhảy lăng xăng và vẫy tay từ xa. Xem ra Umi Tsubame đã đến.
“Xin lỗi vì gấp gáp như vậy, nhưng chúng ta phải nhanh lên. Anh giai và chị Cho-dan hong-dan, đi cùng tôi. Maria-chan và anh giai Hugo, qua cỗ xe kia. Chúng tôi đã chia sẵn Cung thủ và Linh mục theo nhóm rồi.”
Jun đưa ra lời giải thích nhanh chóng trước khi đẩy Seol Jihu và Chohong lên xe ngựa. Linh mục mà Kazuki mời đã ngồi chờ sẵn. Cô ấy vẫn mặc kín mít giống như lần đầu họ gặp nhau.
“Xin chào.”
Seol Jihu xuống và chào cô. Vị linh mục chắp hai tay lại và cúi người lịch sự.
‘Cô ấy có vẻ rất biết điều, huh’
“Tất cả đã tới! Chúng ta đi thôi! Go! Go!”- Jun hét vào một tinh thể giao tiếp trước khi đóng cửa xe ngựa.
Lạch cạch
Cỗ xe rung chuyển. Chẳng mấy chốc, các khung cửa sổ rung chuyển khi khung cảnh bên ngoài bắt đầu lùi xa. Họ theo sát phía sau xe ngựa của Maria, Kazuki và Hugo.
“Nhân tiện, trông anh ngầu phết đó, anh giai.”
Seol Jihu đang suy nghĩ, “Mình có nên ngủ không?”. Thế nhưng lời khen bất ngờ đã khiến cậu giật mình và mở mắt ra. Cậu thấy Jun đang soi mình từ đầu đến chân với vẻ ngạc nhiên. Đặc biệt, Linh mục bí ẩn ngồi cạnh Jun cũng gật đầu đồng ý.
“Cảm ơ…”
Dudududu, dudududu
Trước khi Seol kịp nói xong, cậu giật mình bởi một tiếng động bất ngờ nghe như một đoàn kỵ binh đang phi nước đại về phía trước. Khi Seol ló đầu ra khỏi cửa sổ, đúng như cậu dự đoán, những chiếc xe ngựa mà Seol nhìn thấy ở cổng thành đang theo sau họ.
“…Whew ~ lũ ruồi đó ~ ” – Jun lẩm bẩm.
“Họ đang làm gì vậy?”
“Ai mà biết. Muốn tôi xuống xe và hỏi họ không?”
“…”
“Tôi đùa thôi. Nghĩ xem, có năm lối vào chưa bị chiếm giữ. Và đó là năm mươi suất tham gia bữa tiệc.”
“Đúng.”
“Đám ruồi kia là những kẻ muốn chiếm một trong năm mươi suất đó.”
Seol Jihu cuối cùng cũng hiểu ý của Jun.
Có lẽ họ đang đau đầu tìm cách mò vào bữa tiệc, và thấy hai chiếc xe phóng đi như điên. Họ sẽ làm gì? Tất nhiên là dốc sức đuổi theo để cầu may.
“Sao họ biết chúng ta sẽ đi đến một Cổng vào?”
“Hmm, đại ca Kazuki thất vọng nếu nghe anh giai hỏi vậy đó. Nhìn xem, những kẻ đó đâu phải bọn ngốc. Họ biết rằng nếu bám theo Kazuki, họ sẽ có cơ hội”.
Thật vậy, một người nổi tiếng như Kazuki, thật khó tin là anh ta không tham gia bữa tiệc. Anh ta dẫn một nhóm đi đâu giữa thời điểm nước sôi lửa bỏng này??”
“Từ từ đã.”
Seol Jihu đang gật đầu thì bất ngờ nghĩ tới một vấn đề đáng sợ.
“Có thể họ sẽ…”
“Đừng lo. Tôi biết anh giai đang nghĩ gì, nhưng…” – Jun mỉm cười và lắc đầu – “Như tôi đã nói, những tên đó không phải là kẻ ngốc. Mặc dù chúng ta chỉ có bảy người, nhưng họ cũng không có cơ hội chống lại chúng ta đâu.”
“Vậy sao….”
“Chúng ta có ba High Ranker, mỗi lớp một người, vì vậy đội của chúng ta cũng rất cân bằng.”
Seol Jihu gật đầu đồng ý. Thành phần của họ gồm hai Cung thủ, hai Linh mục và ba Chiến binh. Thực sự rất cân bằng.”
“Nếu vậy… họ sẽ làm thế nào để tranh nhau những suất còn lại?”
“Chà, chắc là chơi búa bao kéo thôi.”
Jun cười khúc khích như thể anh ta thấy trò đùa của mình thật buồn cười. Nhưng thấy Seol Jihu trầm ngâm, anh ta ho khan và tỏ ra nghiêm túc.
“Nghĩ lại thì, đây là bữa tiệc đầu tiên của anh giai, phải không?”
“Đúng.”
“Bảo sao anh băn khoăn đến thế. Bình tĩnh nhé.”
“Jun, đừng nói nhảm nữa.” – Chohong đang im lặng lắng, bỗng lên tiếng ngắt lời.
“Nói nhảm? Noonim, đây là những lời khuyên tâm huyết đó.”
“Đừng làm chuyện ruồi bu.”
“Hầy!”
Jun gục đầu chán nản nhưng nhanh chóng lấy lại năng lượng.
“… Anh giai, có vẻ anh luôn chọn được nhóm tốt, kể từ khi bước vào Thiên đường.”
Jun nói không sai. Nhờ có Cửu nhãn, Seol Jihu luôn chọn được những nhóm tốt và đồng đội tốt. không có khả năng bẩm sinh này, ai biết giờ cậu đang lưu lạc nơi đâu?:
“…. Đừng nghĩ rằng tất cả các đội đều giống như…Ah, đừng hiểu lầm. Tôi không coi thường thành tích của anh giai, nhưng sẽ rất rắc rối nếu anh không thể đặt niềm tin vào các thành viên trong nhóm của mình.”
“Tôi hiểu.”
Khi Seol Jihu gật đầu, Jun bất ngờ giơ cả hai tay lên. Đó là bởi vì đôi mắt Chohong ngày càng lạnh lẽo hơn.
“Bà chị, đừng bảo bọc anh ấy như thế. Dù sao, với tư cách là một senpai từng tham gia bữa tiệc, để tôi cho anh giai một lời khuyên.”
Jun tạm dừng một lát trước khi nói với nụ cười toe toét: “Đừng kỳ vọng quá nhiều.”
“Đừng kỳ vọng quá nhiều?” – Seol Jihu lập tức hỏi lại.
“Phải. Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Ngược lại nếu anh giai không mong đợi bất cứ điều gì, anh sẽ không phải thất vọng.”
‘Anh ta có ý gì nhỉ?’
“Anh giai sẽ hiểu sớm thôi. Đại loại là, khoảnh khắc đi qua Cổng, anh sẽ gặp tất cả hạng người.”
Giọng Jun trở nên trầm lắng hơn – “Tất cả những gì tôi muốn nói là, đừng nên quá thất vọng… Với con người.”
‘Thất vọng với con người?’
Seol bối rối, dù cậu cảm thấy mình có thể hiểu được ý chính. Với một tiếng thở dài, Seol Jihu một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ. Vẫn còn hàng chục toa xe đang bám theo họ từ phía sau.
Nếu có một điều khiến Seol chú ý, thì khoảng cách giữa những chiếc xe ngựa đều rất lớn.
“…”
Seol lắc đầu ngán ngẩm: ‘Có lẽ, đối với họ, bữa tiệc đã bắt đầu rồi’.