Trong khi Seol Jihu ngồi thu lu một góc, Kim Hannah và Jang Maldong vui vẻ nói chuyện cùng nhau.
“Nhiều khi tôi choàng dậy giữa đêm, không biết cậu ta đang nơi đâu, giờ cậu ta ra sao.”
“Ta hiểu. Thằng nhóc đó tham gia vào nhiệm vụ giải cứu mà không nói với cô một câu nào, đó là hoàn toàn là lỗi của nó.”
“Chuyện bữa tiệc cũng vậy. Cậu ra có thể tham gia, nhưng ít nhất là sau khi tích lũy thêm kinh nghiệm và sức mạnh. Suy cho cùng, cậu ta mới vào Thiên đường chưa đầy một năm, nhưng cậu ấy luôn luôn muốn lao đầu vào những nơi đầy nguy hiểm đe dọa đến tính mạng. Có phải tôi đã bao bọc cậu ấy quá không?”
“Dĩ nhiên là không. Cậu ấy là đối tác ký hợp đồng với cô, nên ta hoàn toàn đồng ý với cô về chuyện đó. Nhưng, với tư cách là người hướng dẫn cho thằng bé trong tháng qua, ta muốn nói vài lời.”
“Oh?”
Kim Hannah nhún vai một chút, cosplay thành một cô gái trong sáng và ngây thơ – trong khi cô thực sự là một con cáo ranh mãnh.
“Ngài đã trực tiếp huấn luyện cho cậu ấy? Nghĩa là mọi người đã tới Cự Thạch Sơn?”
“Cô biết rồi ư?”
“…Thảo nào mặt cậu ta đầy…. Ah, tất nhiên, tôi biết! Ngọn núi đó được gọi là nơi khai sinh ra những High Ranker!”
“Haha Haha, vậy cơ à? Chỉ là tin đồn thôi.”
“Không, không, tôi nghiêm túc mà”
Kim Hannah mỉm cười khiêm tốn. Seol Jihu, theo bản năng, đưa một cái túi nôn lên miệng.
Trong khi thanh niên lặng lẽ làm trò ở phía sau, Jang Maldong đã thuyết phục cô bằng một giọng bình tĩnh. Ban đầu, ông nói với cô kế hoạch biến cậu thành một Cung thủ sẽ hỗ trợ đồng đội từ phía sau, và cậu sẽ rời đi sau Giai đoạn 2. Tất nhiên, Kim Hannah gật đầu đồng ý.
“Tuy nhiên, tên nhóc bướng bỉnh này đã từ chối đảm nhận vai trò của một Cung thủ. Nó nói nó muốn trở thành một Chiến binh dù thế nào đi nữa.”
“Ôi thần linh ơi. Ngài chiều ý cậu ta sao??”
“Ban đầu ta cũng khá tức giận,tôi lôi nó đến Huge Stone Locky và ra 2 điều kiện.”
“Điều kiện?”
“Thứ nhất, nếu nó không theo nổi khóa huấn luyện của ta, ta sẽ tống cổ nó về nhà luôn và không có bữa tiệc nào nữa hết.”
Kim Hannah nheo mắt và liếc sang cậu. Jihu thì đang nôn thốc nôn tháo vào túi giấy.
‘Hắn đang nôn thật sao!!! Tên khốn này!!’
Suýt nữa thì cô nghiến răng trước mặt Jang Maldong, may mà cô kiềm chế kịp.
“Ta vốn định dạy cho nó một vài học, nhưng nó lại cho ta một vố đau hơn, cái thằng điên đó cứng đầu hơn ta tưởng.”
Một ánh mắt trầm ngâm lóe lên trên khuôn mặt Kim Hannah. Jang Maldong hắng giọng.
“Ông già này đã nhiều chuyện rồi. Xin lỗi vì làm phiền cô.”
Ông nói bằng một giọng ôn tồn và lịch sự. Dù luôn nóng nảy và quát tháo trong các buổi huấn luyện, nhưng Jang Maldong lại tỏ ra cực kỳ tôn trọng Kim Hannah.
“Ồ k-không, không phải như vậy đâu!!”
Kim Hannah trở nên khá rối khi một ông lão già nua lại tỏ ra tôn trọng cô như vậy. Còn Seol Jihu đang quan sát rất kỹ Jang Maldong, dường như ông không hề nói dối một câu nào.
Bước ra đến cửa, Jang Maldong quay lại và vỗ vào vai cậu.
“Haizzz”
Kim Hannah cảm giác cuộc gặp mặt vừa rồi đã lấy đi mười năm tuổi đời của cô. Seol Jihu nhìn chằm chằm vào viên pha lê.
“Chắc tôi không còn sự lựa chọn nào khác rồi. Ông ấy không phải loại người ba hoa chích chòe. Cậu có thể đi, nhưng nhớ cẩn thận đấy.”
Cô đồng ý, nhưng khi thanh niên tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô, mặt cô đỏ ửng lên.
“Đừng nhìn tôi như thế. Ông ấy đáng tuổi ông tôi đấy. Tôi có phải bà chằn lúc nào cũng quát tháo đâu.”
“… Rồi rồi.” – Seol Jihu cười gượng – “Giờ cô thả lỏng được chưa.”
Kim Hannah nở một nụ cười cay đắng, và đưa tay nới lỏng các nút xung quanh cổ áo của cô. Khi nói chuyện với Jang Maldong, cô đã vội vàng cài hết nút áo lại cho kín đáo.
“Dù sao, cảm ơn cậu.”
“Về chuyện gì cơ?”
“Hết Seo Yuhui lại đến sư phụ Jang,nhờ cậu mà tôi mới được gặp họ. Cậu không biết sao, không dễ mà xây dựng được mối quan hệ với họ đâu”
“Chỉ nói vài câu vậy thôi mà cũng quan trọng thế sao?”
“Tất nhiên! Giữa “người xa lạ” và “người đã trò chuyện với nhau vài lần” là một khoảng cách rất lớn. Những mối quan hệ như thế này sẽ đem lại lợi ích bất ngờ trong tương lai.”
Nghe cô ấy nói cũng có lý. Seol Jihu lấy lại bình tĩnh và mỉm cười.
“Nếu cô định cảm ơn tôi thì, mua cho tôi bữa tối nhé.”
“Bữa tối?”
“Bữa trưa cũng được. Mai tôi định ghé qua Scheherazade một chút.”
“Tại sao?”
“Tôi cần trang bị mới. Tôi có nghe nói ở Scheherazade đồ khá tốt, và còn có cả những nhà đấu giá nổi tiếng nữa.”
“Đúng là như thế. Hừm,xem nào…. Cậu nói là cậu lên cấp 3 rồi phải không.”
Khi Seol gật đầu, Kim Hannah lại nghiền ngẫm vấn đề gì đó. Chẳng mấy chốc, cô lẩm bẩm: ”Tôi đoán là ổn rồi”, rồi mở lời.
“Ok. Lần này cậu giúp tôi không nhỏ, hơn nữa đây cũng là một dịp để ăn mừn. Cứ đợi tôi ở đó.”
“Ở đây sao?”
Khi Seol Jihu hỏi lại, Kim Hannah nháy mắt.
“Hai ngày nữa cậu sẽ thấy.”
Hai ngày sau.
Khi Seol đang đọc mấy cuốn sách về “Bữa Tiệc” mà cậu mượn từ thư viện thì một gói quà được gửi đến văn phòng Carpe Diem. Người gửi là Kim Hannah.
Sau khi xem quà, cậu nhảy cẫng lên vì ngạc nhiên.
Một bộ giáp nhiều lớp. Thứ thu hút cậu đầu tiên là lớp áo giáp nhẹ bằng vàng lót bên trong. Thêm vào đó là một tấm giáp khoang và yếm sắt che kín cả ngực và cổ cậu. Thiết kế của nó cho phép việc lắp ráp hay tháo dỡ rất đơn giản, mặc lên cũng rất thoải mái nữa.
Cậu cũng nhìn thấy một cái giáp lưới để mặc lót bên trong. Nó dài hơn một chút so với cái mà cậu đã mua ở Vùng Trung Lập; các sợi lưới cũng làm từ kim loại lạ màu trắng, chứ không phải là thép như hàng chợ.
Ngoài ra còn có một chiếc áo khoác da màu ngà chất lượng cao, quần da màu nâu đỏ và đôi bốt nâu buộc dây.
Sau khi nhìn thấy năm món đồ, Seol Jihu há hốc miệng kinh ngạc. Dù cậu ta không am hiểu về thiết bị, nhưng nhìn qua cũng biết, những vật phẩm này giá trị tới mức nào.
Đặc biệt là bộ giáp lưới và giáp ngoài, biệt phi thường. Mấy thứ này chắc chắn phải đáng giá vài trăm đồng bạc.
‘Cô ấy có cần làm quá như vậy không?!’
Dù hơi e ngại, nhưng một nụ cười hạnh phúc đang nở bừng trên khuôn mặt Seol. Cậu có được một lô hàng khủng mà không tốn một đồng bạc nào, làm sao cậu không ngây ngất cho được?
Tất nhiên, lần này Seol không quên gọi điện cho cô để nói lời cảm ơn.
Bốn ngày trước khi “Bữa Tiệc” bắt đầu, Kazuki tới văn phòng.
“Con vô cùng xin lỗi.”
Chỉ có duy nhất một lý do khiến anh ta phải xin lỗi, đó là đã không thể tìm được Linh Mục.
Linh Mục là nhân tố quyết định đến việc sống chết của cả nhóm, mà “Bữa Tiệc” lại là sự kiện đặc biệt khó khăn, nó quá bất thường, chẳng có dự đoán nào trước để chuẩn bị. Vì vậy, một Linh Mục là yêu cầu bắt buộc để tham gia “Bữa Tiệc”.
Chưa có Linh Mục, cả nhóm lại sôi nổi bàn tán xem có nên tham gia bữa tiệc hay không.
“Có vẻ tên khốn Tsuji Yuki muốn chơi chúng ta đến cùng.”
Jang Maldong lầm bầm. Kazuki cũng không nói gì, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của anh ta, rõ ràng anh ấy cũng vô cùng tức giận.
“Con đã liên lạc với mạng lưới ở Haramark cũng như các thành phố khác, nhưng…”
Kazuki tức giận đến mức anh ta không thể kết thúc câu nói của mình. Cũng phải thôi, một Cung thủ tầm cỡ Kazuki có rất nhiều mối liên hệ. Chuyện anh ta không mời được Linh Mục là điều hoàn toàn bất thường.
Nếu anh ta không thể tìm thấy bất cứ ai, nghĩa là họ đang bị ngáng đường.
“Các thành phố khác cũng vậy?”
“Vâng. Như thể đã tính trước, mỗi khi con hỏi ai thì họ cũng nói rằng mình đã gia nhập một đội khác.”
Chắc chắn, Liên đoàn doanh nghiệp Nhật Bản đang ra tay cản trở họ.
“Haa.”
Jang Maldong lắc đầu thở dài. Thật không may, nhưng đó là quy tắc bất thành văn của Thiên đường: không can thiệp vào chuyện nội bộ của nhau. Có lẽ Liên đoàn doanh nghiệp Nhật Bản đang dằn mặt Carpe Diem vì đã hợp tác với Kazuki.
Giờ thì, họ chỉ có hai lựa chọn – từ bỏ bữa tiệc hoặc Carpe Diem ra mặt tìm kiếm một Linh mục.
Liên đoàn doanh nghiệp Nhật Bản không có lý do nào để can thiệp vào các hoạt động của Carpe Diem. Nhưng vấn đề là cả Hugo và Chohong đều không có bất kỳ mối liên hệ với một Linh mục nào.
Jang Maldong đã nghỉ hưu từ lâu, nên ông khuông muốn dính dáng tới các vấn đề đối ngoại. Tất nhiên, nếu ông trực tiếp tìm kiếm, có thể ông sẽ tìm thấy ai đó, nhưng điều này có thể gây ra nhiều rắc rối trong tương lai.
Cuối cùng, mọi người nhìn chằm chằm vào Seol.
“…Seol” – Hugo cẩn thận mở miệng – “Cậu có thể mời Maria không?”
“Ai cơ? Maria Yeriel?”
Khi Kazuki hỏi lại, Hugo gật đầu.
“Seol đã từng mời cô ấy tham gia nhiệm vụ ở làng Ramman mà.”
“Nếu là con bé thì khá ổn đấy, nó khá lành nghề và tử tế” – Jang Maldong gật đầu.
Đôi mắt của Kazuki cũng sáng lên – “Seol, làm ơn, tôi sẵn sàng quỳ xuống xin cậu đấy!”
‘Maria là người tử tế?’ – Seol Jihu nghiêng đầu bối rối.
“Hỏi cô ấy thì dễ thôi, nhưng mà…” – Seol gãi đầu – “Chả biết cô ấy có đồng ý không nữa.”
Trong nhiệm vụ trước, cô đã suýt toi mạng và mất đi món tạo tác quý giá của mình. Hình ảnh Maria òa khóc và tuyên bố từ mặt Seol, vẫn còn sống động trong tâm trí cậu.
Nhưng Kazuki vẫn cố nài nỉ.
“Tôi không muốn dùng đến quân bài cuối cùng, nên làm ơn, hãy giúp tôi.”
Seol không ngại đi tuyển thành viên, cậu do dự vì ngại đối mặt với Maria. Nhưng còn cách nào khác đâu?
Nhưng cậu cũng không đành lòng ngôi yên, nên miễn cường đồng ý.
Trong khi đó, Chohong quay sang Kazuki và hỏi đầy ẩn ý.
“Có kế sách nào rồi à?”
Sau khi nghe câu hỏi của Chohong, Kazuki cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tôi sẽ đi gặp cô ấy.”
“Ai cơ? …À.”
Chohong nghĩ ngay đến một người.
“Hmm, cô ấy đã nuôi dưỡng anh mà, làm sao cô ấy bỏ qua anh được.”
“Chỉ trong một thời gian ngắn thôi, nhưng đúng là cô ấy đã giúp tôi rất nhiều.”
Kazuki trông có vẻ miễn cưỡng đến lạ kỳ.
“Tôi đã giải thích hoàn cảnh của chúng ta với cô ấy và đề nghị giúp đỡ. Dù hơi ê mặt, nhưng còn cách nào khác đâu?”
Kazuki lấy ra một quả cầu pha lê từ trong túi của mình.
“Khi nào có tin về Maria, báo cho tôi nhé Seol.”
“Ok, tôi sẽ báo ngay.”
Seol Jihu đứng dậy khỏi chỗ ngồi và cầm lấy viên pha lê.
Cùng lúc đó…
“Ach… Achoo!”
Maria hắt xì liên tục trong trong phòng thờ.
“Mẹ kiếp… Chết tiệt. Sao trời tự nhiên lạnh thế?”
Cô sụt sịt và cuộn tròn thân mình lại vì cảm thấy lạnh sống lưng.
Không lâu sau…
Seol Jihu đã đến đền thờ Luxuria và gọi Maria.
“Tôi từ chối.”
Ngay khi nghe Seol mở lời, cô gạt phăng ý định của cậu.
“Tôi yêu tiền, nhưng cái mạng này quan trọng hơn. Chết rồi thì làm sao tiêu tiền được nữa, đúng không?”
Cô chống tay lên hông và tuyên bố thẳng thừng. Nhìn khuôn mặt phụng phịu của Maria, Seol kìm chế lắm mới không đưa tay chọc vào vào đôi má phúng phính mập mạp của cô. Cậu khẽ nói:
“Cô Maria à.”
“Câm miệng. Cút ngay trước khi tôi la lên. Ắt xì!”
Maria đuổi Seol như đuổi tà. Tất nhiên, Seol Jihu không đi tay trắng. Cậu mang theo cổ vật thánh giá mà cậu lấy được từ kho tàng của hoàng gia để dùng làm mồi nhử. Tuy nhiên, một vấn đề bất ngờ đã xuất hiện.
Một món đồ tương tự được treo trên cổ Maria. Bằng cách nào đó, cô đã tìm thấy một thứ giống hệt.
Thấy Seol Jihu không định rời đi, Maria gục đầu xuống.
“Haizz, tôi thừa nhận rằng nhóm của anh rất mạnh. Hai hội mạnh nhất Haramark liên kết với nhau cơ mà, không mạnh mới lạ đó.”
“Vậy thì sao?”
“Còn hỏi nữa hả?? Liên đoàn doanh nghiệp Nhật Bản. Rồi lại Hội Tam Hoàng. Tôi ghét mấy mối quan hệ rắc rối thế này. Tôi rất thích ngồi ngắm nhà người khác cháy, nhưng có mà điên đi nhảy vào đó.”
Seol Jihu không biết phải nói gì vì cô ấy rất kiên quyết.
“Chắc tôi không còn sự lựa chọn nào khác rồi.”
Cậu quyết định từ bỏ việc thuyết phục cô. Maria mà cậu biết là một cô nàng hám tiền. Cậu cần phải thay đổi chiến lược.
Seol Jihu đút tay vào túi.
“Tất nhiên, tôi chán ngấy anh rồi.”
Leng keng!
Tiếng kim loại vang lên, ngắt lời Maria. Cô dừng lại và liếc mắt lên. Khi thấy Seol Jihu đặt túi tiền trên bàn, cô cười nhếch mép.
“Wow ~ Anh đúng là biết cách lấy lòng người khác. Ok, để xem anh thành tâm đến đâu nào.”
Cô khẽ mở cái túi ra, và khóe miệng nhếch lên.
“Mười xu bạc? Anh đang đùa tôi đấy à?”
Cô nghiêng đầu và khoanh tay lại.
“Tôi đã bị lừa khi theo anh tới Ramman với 15 xu bạc. Nếu anh đang nghĩ “Bữa Tiệc” như một trò chơi thì…”
Leng keng!
Trước khi cô kịp nói xong, một cái túi thứ hai được đặt trên bàn. Maria nheo mắt.
“20 sao? Cút đi trong khi tôi còn nói chuyện tử tế.”
Leng keng!
“Anh biết đấy…. Còn một ít vodka này. Uống một chút mà thư giãn đi. Tôi không muốn mặc cả với anh, tôi không m……”
Leng keng!
40 đồng bạc. Maria bắt đầu cắn môi.
Leng keng!
Lại một đòn tấn công nữa. Maria nhổm dậy rồi lại ngồi xuống. Cô xoa lên thái dương rên rỉ.
“Keuk. Giá như mình không dốc hết tiền để mua thứ này. Không không, không thể bị dụ dỗ như thế được. Liêm sỉ, liêm sỉ Maria ơi!”
Cô hít một vài hơi trước khi gào lên với quyết tâm đanh thép.
“Dính vào anh là lại khổ như chó thêm lần nữa! Tôi không ngốc đến nỗi bị lừa lần thứ hai đâu!”
Nhìn thấy Maria run rẩy, Seol Jihu khịt mũi và ném thêm một cái túi khác lên bàn.
Leng keng!
Maria hét lên vì sốc: “D- Dừng lại! Anh đang làm gì đấy!?”
“??”
“Anh điên à!? Sao lại bỏ ra hàng đống tiền thế để thuê tôi? Tôi còn không phải là High Ranker mà???”
Leng keng!
“M- ma quỷ! Anh là đồ ác quỷ!”
“…”
“Thích làm gì thì làm! Anh tưởng chừng đó tiền có thể mua được danh dự của tôi sao??”
Leng keng!
“AH!”
Maria thét lên trước khi nhìn Seol với một ánh mắt giận dữ. Sau đó….
“Oppa ~!”
Cô rón rén lại gần và ôm tám túi tiền thật chặt.
“Sao lại có thằng điên nào đi ném các em thế này cơ chứ, các em bé bỏng tội nghiệp của chị!”
Từ một vị khách không mời đến một ác quỷ, rồi từ một ác quỷ đến một oppa, tất cả chỉ mất 80 đồng bạc.
“Tôi rất muốn được đồng hành với cô.”
“Hừm! Tôi ghét anh, Oppa!!~”
Cô thậm chí bắt đầu nói với giọng uốn éo. Seol Jihu vui vẻ nhìn Maria điên cuồng dụi má vào mấy túi tiền.
‘Quả nhiên, tiền là thứ mạnh mẽ phi thường”
Mặc dù Seol đã phải sử dụng 80 xu bạc, nhưng với cậu, số đó chẳng thấm vào đâu. Cậu ta có hơn 900 xu bạc và thậm chí còn có nhiều vật phẩm vô giá như một miếng vàng và Mề đay Castitas. Thêm vào đó, cuối cùng cậu vẫn giữ được cây thánh giá.
Sau khi chiêu mộ Maria thành công, Seol Jihu rời khỏi ngôi đền và lấy ra viên pha lê giao tiếp mà anh ta nhận được từ Kazuki.
“—Seol?”
“Thưa “Ngài Kazuki” .”
Cậu ra dấu chữ V (victory)
“Tôi mời được cô ấy rồi!”
~”Chúng ta mời được người rồi!!!!!”
Cả hai cùng reo lên, và ngớ người trước tình huống éo le.