Chohong đến Cự Thạch Sơn vào giữa trưa. Suốt quãng đường, cô cảm thấy không thoải mái cho lắm, dù với cô, nơi này khá là hoài niệm.
Ký ức rõ rằng nhất mà cô nhớ được là những ngày lăn lộn ở đây như chó, không khí ở đây trong lành như thế mà khi hít vào, cô lại cảm thấy rất kinh khủng.
“Làm Chủ hội vài ngày cũng tốt, ít nhất là cứu rỗi được cái mông mình”.
Sau khi đến nơi mà Jang Maldong hẹn trước, Chohong thở dài nghểnh cổ ngó nghiêng xung quanh. Từ xa,cô đã thấy một bóng đen di chuyển ngoằn ngoèo từ ngọn núi này sang ngọn khác.
“Heeey!”
Cô đợi bóng đen đến gần rồi vẫy tay. Đó chính là Hugo dừng lại. Anh nhìn Chohong và lau mồ hôi
“Cô đến rồi à ?”
“Quỳ xuống đê! Đấng cứu thế đến cứu rỗi cho con đây.”
“Thế cái tế…. Sao cô không đến sớm hơn?”
“Hãy tôn trọng hàm răng của mình! Đây là lãnh địa của “ác quỷ”, anh không tưởng tượng được “đấng cứu thế” như ta đã phải vượt bao hiểm nguy để đến đây đâu.”
“Mẹ khỉ, ô chuồn ngay tắp lự khi ông ta yêu cầu đến đây, đấng cứu thế cái quái gì?”
Nghe Hugo càu nhàu làm Chohong cười khúc khích.
“Thở hồng hộc như thế, có vẻ khóa huấn luyện vẫn tệ như xưa nhỉ?”
“À không,không phải đâu.” – Hugo Hugo lắc đầu và cười toe toét – “Ít nhất thì tôi đã luyện tập rất nghiêm túc trong khi con đũy lười biếng nào đó nằm vểnh mông lên ở nhà”
“Oh?”
“Cứ chờ đấy, tôi sẽ cho cô thấy thành quả của khóa huấn luyện tuyệt vời như thế nào.”
Cơ mặt của Chohong co giật khi nghe mấy lời cà khịa của Hugo. Cô để tay lên sát tai và giả bộ không nghe thấy.
“”Gió” to quá, tôi chả nghe thấy gì, anh vừa nói gì cơ?”
“Đừng bận tâm.”
“CÁI GÌ CƠ?”
“Cô điếc hả?”
“Huh? Oh tôi xin lỗi.Từ khi lên High Ranker, tai tôi kém hẳn đi. Mấy thằng LOSER nói gì tôi chịu chết không nghe được.”
Biểu cảm của Hugo cứng đờ.
“Cô chỉ là một kẻ Xếp hạng cao nửa mùa thôi!”
“Eo ôi, sợ quá, lêu lêu cái đồ còn không lên nổi High Ranker nửa mùa!”
“Đồ thối tha!”
Hugo nhảy xổ lên và vồ lấy cô. Thế nhưng anh nhanh chóng lùi lại. Chohong đã lấy ra ‘Thorn of Steel”.
“Kyaaaaaaaaaaa!! Nhìn này. Nó đẹp quá, nó làm tôi ngạc nhiên biết bao nhiêu lần rồi. Anh có đồng ý với tôi là như vậy không?”
“Đồng ý cái đt m cô.”
“Này, tôi đang ngứa ngáy lắm rồi đấy. Mẹ nó chứ, sao méo có con quái vật nào suốt dọc đường thế.”
Khi Chohong liếc đểu anh, Hugo nao núng và bất lực hét lên.
“Tưởng thế là hay, cô chỉ may mắn hơn tôi vì Seol cho cô cái chùy đó thôi.”
“Nghe xem ai đang nói kìa,anh chả lấy vũ khí của Khan trong Khu Rừng Khước Từ còn gì???”
“Yeah, yeah~ Tôi biết làm gì đây ~? Seol mến tôi hơn cậu mà. Nếu anh không vui, đi mà nói chuyện với cậu ấy.” ~ Chohong nhếch mép cười và chế nhạo Hugo.
“Mà lo chuyện của tôi làm gì? Lo cho mình đi, lần trước anh bị lột sạch vũ khí rồi còn gì??”
Bị Chohong chọc đúng chỗ đau nhất. Hugo gào lên
Uhuhuhuhu!
Anh bật khóc và chạy đi.
“Hmph,chú còn xanh và non lắm.” Chohong khịt mũi và bước đi thong thả. Chẳng mấy chốc, cô phát hiện ra một cây cổ thụ kỳ quái. Thân nó rộng hơn 2 sải tay, nhưng vấn đề là lá của nó rụng lả tả dưới gốc.
‘Chết tiệt, ông già chắc đã nghĩ ra một phương pháp huấn luyện kỳ quặc nào khác rồi.’ Cô chợt cảm thấy đáng thương cho cái cây này.
Một lúc sau, cô tìm thấy cái hang. Chợt thấy Jang Maldong đang đứng ở cửa, cô lập tức cúi gập người xuống chào.
Jang Maldong chẳng nhìn cô.
“Con đến rồi à?”
“Vâng.”
“Trông con khá tốt nhỉ.?”
“Sao ông biết? Ông còn chẳng thèm nhìn…”
“Nghe cái giọng oang oang của con là đoán được thôi.”
“Nếu ông đang định bắt tôi ở lại huấn luyện thì mơ đi, ở nhà đang có vài chuyện nên tôi đến đón rồi té về ngay thôi.”
Jang Maldong ra hiệu cho cô yên lặng.Ông đang chăm chăm nhìn vào một hướng.
Chohong đưa mắt sang đó. Cậu thanh niên đang miệt mài luyện tập đâm và chém với cây thương. Seol đang trình diễn màn múa thương né gỗ rất điêu luyện.
“Ông cũng dạy cậu ta cái đó à?”
“Yên nào.” – Jang Maldong khoanh tay,ngón trỏ tay phải gõ nhè nhẹ liên tục vào khuỷu tay trái.
“Oh?” – Chohong thốt lên ngạc nhiên – “Cậu ta né được bao nhiêu lần rồi?”
“100.”
Chohong đứng trên cao nhìn xuống cậu một cách chăm chú. Nhưng một lúc sau, khi cậu né được đến lần thứ 200, rồi 300,cô bật dậy ngạc nhiên.
“Đây không phải khóa huấn luyện đầu tiên của cậu ta sao?”
Nhưng cô vừa nói xong thì cậu lỡ nhịp. Chắc là tính toán sai, cậu để một khúc gỗ chạm vào.
Jang Maldong dừng lẩm nhẩm đếm với mấy ngón tay.
“312.” – Một nụ cười hài lòng trên khuôn mặt ông.
Cuối cùng Seol cũng vượt qua 300,cậu đã xác lập kỷ lục mới cho chính mình.
Chohong huýt sáo.
“Wow Wow! Cố lên chú em, kỷ lục của chụy là 1008, xem cậu có phá được nó không nào.”
“Con làm được có 1 lần mà,khoe cái gì?!”
“Ông già lẩn thẩn,kỷ lục thì nó vẫn là kỷ lục chứ.”
“OK con đúng.Và con cũng mất một năm để làm được nó.”
“Xì”. Chohong xị mặt quay đi.
Jang Maldong mỉm cười nhìn Seol Jihu ôm đầu bực tức, rồi ông quay lại chỗ Chohong.
“Vậy thì con nói đi,có chuyện gì quan trọng vậy.”
“Nó không phải là một hai chuyện đâu, là vấn đề lớn đó.”
“Nói đi xem nào.”
“Tôi sẽ kể lại trên đường về, tay lái xe đang gật gù ngủ gật trên xe rồi kìa.”
“Liệu có phải là mánh khóe để con trốn tập luyện không đấy ?”
“Không phải, thôi nào, nhanh lên đi chứ.”
Chohong tức giận kêu lên rồi chạy xuống đồi, Jang Maldong chính thức tuyên bố khóa huấn luyện kết thúc. Seol Jihu và Hugo ngay lập tức chạy đến.
Mấy người họ đã đóng gói đồ từ sáng,nên họ chuẩn bị rất nhanh.
“Hut, hut!”
Seol Jihu quàng túi lên vai nhìn quay lại cái hang. Nơi mà cậu đã ở suốt thời gian qua, biết bao kỷ niệm vui lẫn buồn đã ghi dấu trong đó.
“Mình sẽ quay lại.”
Cậu nở một nụ cười sảng khoái và quay đi
Chiếc xe chở bốn thành viên của Carpe Diem bắt đầu tăng tốc về phía Haramark.
“Vậy sự cố mà con vừa đề cập là gì? Jang Maldong hỏi .
Chohong còn đang mải càu nhàu về mùi mồ hôi của Hugo và Seol Jihu và quay ra cửa xe nhổ nước bọt.
“Thứ nhất,hàng trăm người từ làng Ramman đang đổ về thành phố.
“Ồ”
Jang Maldong cảm thấy đồng cảm sâu sắc,ông rất quan tâm đến chuyện này.
“Hoho,chuyện đó đáng lẽ đã xảy ra từ lâu rồi!Làng Ramman nằm sát biên giới như thế. Nhưng chắc cũng có những người không vui với điều này đâu,chắc họ vẫn ở lại thôi.”
“Thật ra thì nó khá yên bình mà.”
“Yên bình à? Tôi đoán một vài tên khốn chơi bất động sản đang ngồi yên quan sát và chờ đợi đây.”
“Chúng định làm gì với mảnh đất của họ, dù họ có bỏ hoang chúng đi chăng nữa? Chà, hoàng tộc thì đã chủ động nhường một nửa đất cho dân làng. Quan trọng hơn, Đền thờ Luxuria đã công khai ủng hộ quyết định của Hoàng gia Haramark.”
Jang Maldong đang nhìn thanh niên ngồi cạnh ông với nụ cười trìu mến. Khi nghe điều này, ông giật mình hỏi: “Đền thờ Luxuria đã làm những cơ?”
“Họ không chỉ ủng hộ hoàng gia bằng lời nói. Họ còn tham gia hỗ trợ dân làng di chuyển” – Chohong tiếp tục – “Chỉ vài ngày sau khi thông báo, Con gái của Luxuria xuất hiện ở Haramark.”
“Gì cơ?” – Jang Maldong trố mắt nhìn. Hugo cũng há hốc mồm, nuốt ực nước bọt.
“Cô ấy trực tiếp giám sát công việc này. À không, chính cô ấy là người đưa ra quyết định.”
“Này, cô ấy xuất hiện à?”
Jang Maldong và Hugo hỏi cùng một lúc, Chohong hắng giọng.
“Mặc dù phía đền thờ Luxuria là người đưa ra thông báo, nhưng nhiều người đoán đó là quyết định của cô ấy, tôi cũng nghĩ như thế.”
“Đương nhiên rồi, cô ấy đã cứu Thiên Đường nhiều lần,cô ấy làm như vậy cũng chẳng có gì lạ cho lắm.”
Jang Maldong lịch sự gật đầu. Mặc dù ông chưa trực tiếp gặp mặt hay nói chuyện với cô ấy bao giờ, nhưng ông luôn cảm nhận được những tia sáng ấm áp qua các câu chuyện về cô.
“Cô ấy chắc chắn là kiểu người thích làm điều đó. Cô ấy đã đến Haramark để tự mình giúp đỡ họ di cư.”
“Vâng,nhưng đó cũng là nguyên nhân gây ra rắc rối.” – Chohong dừng lại như thể điều sắp tới cô nói khá khó khăn.
Jang Maldong cau có: “Nói nhanh xem nào!”
“Này! Tôi hỏi cô đã thấy cô ấy ở đó à ?” – Hugo cũng hét lên.
Chohong cười khúc khích đáp lại: “Ông nhớ cái tòa nhà vừa được xây dựng trước mặt văn phòng của chúng ta không?”
“Nói chuyện đó làm gì, đừng có đánh trống lảng!”
“Chủ sở hữu của tòa nhà đó là Con gái của Luxuria.”
“Gì cơ????”
“Thật đó! Cô ấy chuyển đồ về ngay trước mặt tôi mà!”
“Này,con có nói thật không đấy?” – Jang Maldong nghi ngờ.
Chohong ngay lập tức nhảy cẫng lên: “Thôi nào Bố già, tôi đã lừa ông bao giờ chưa? Sáng nay tôi vừa thấy cô ấy đang chăm sóc mảnh vườn ngoài sân mà.”
Theo như phản ứng của Chohong, có vẻ như cô ấy không nói dối.
“Dù sao đi nữa, cả thành phố vừa bàn tán về câu chuyện này trong suốt mấy ngày qua. Thậm chí còn có đám đông hiếu kì tập trung trước tòa nhà đó nữa đấy”
“Hoh… Sao cô ấy lại chuyển đến Haramark nhỉ?” – Jang Maldong tựa lưng vào ghế đằng sau với khuôn mặt trầm tư.
Sau một vài khoảng khắc im lặng, ông lên tiếng.
“Đây đúng là một chuyện lớn.”
“Ehehee! Bây giờ chúng ta có thêm một thứ khác để khoe rồi! Chúng ta là hàng xóm với con gái của Luxuria!” – Hugo hoa chân múa tay và cười như đười ươi.
“Im ngay, tên điên này!. Phía Kazuki thì sao?
“Anh ấy đang rất căng thẳng.” – Chohong mím môi – “Anh ấy đang cố gắng hết sức,nhưng hình như còn có sự can thiệp từ thế lực nào đó nữa.”
Jang Maldong nhíu mày: “Sao con không giúp cậu ta.”
“Làm như tôi không muốn ấy. Tôi con có thể tìm Cung Thủ với Chiến Binh, nhưng đào đâu ra Linh Mục. Ông biết điều này mà.”
Chohong nhún vai, Jang Maldong có chút khó chịu.
“Tsk, có vẻ như Liên đoàn doanh nghiệp Nhật Bản cũng nhúng tay vào rồi.”
“Chà, đối thủ là Tsuji Yuki mà. Nhưng ta đoán Kazuki sẽ không chịu ngồi yên đâu.”
Câu chuyện kết thúc, Jang Maldong cúi đầu ngồi ngẫm nghĩ.
Chohong vươn vai rồi từ từ dựa vào Seol Jihu. Thế nhưng, cậu không để ý đến hành động của cô mà đang nhìn chăm chăm vào khoảng không.
“Heyy!”
“H’m?”
“Đang ngắm [Cửa sổ trạng thái] à. Sao rồi, nó tiến bộ chứ?”
Đúng như Chohong nói, Seol Jihu hiện đang săm soi [Cửa sổ trạng thái] của cậu.
“Cũng ổn….”
[Cửa sổ trạng thái]
Ngày triệu tập: 2017. 03. 16
Loại con dấu: Vàng
Giới tính / Tuổi: Nam / 26
Chiều cao / Cân nặng: 180,5cm / 70,2kg
Tình trạng hiện tại:
Nghề nghiệp: Thương Thủ Ma Năng Lv.3
Quốc tịch: Hàn Quốc (Khu vực 1)
Bang hội: Carpe Diem
Biệt danh: Tốt nghiệp loại xuất sắc, Ngôi sao số 1, Kẻ gây nhức đầu, Trẻ trâu khóc nhè, Kẻ chơi khăm, Con nghiện luyện tập.
[2. Đặc điểm]
- Tính khí
Kiềm chế bản thân (Kìm nén cảm xúc, tham lam và xung động với ý chí lý trí)
Sức chịu đựng (Một tính cách sâu sắc muốn chịu đựng nỗi đau và đấu tranh)
Nóng này (nóng nảy và nóng vội)
- Khả năng.
Quyết tâm (Nỗ lực cả về thể xác lẫn tinh thần để đạt được mục tiêu)
Trung bình (Bình thường trong mọi lĩnh vực; không có tài năng đặc biệt nào)
[3. Cấp độ vật lý]
Sức mạnh: Trung cấp (Thấp)
Độ bền: Thấp (Cao)
Nhanh nhẹn: Trung cấp (Thấp) Sức chịu đựng
Trung cấp (Thấp)
Mana: Trung cấp (Cao)
May mắn: Trung cấp (Thấp)
Điểm khả năng còn lại: 6
[4. Khả năng]
- Khả năng bẩm sinh (2)
Thấu Thị Tương Lai: (Không rõ cấp độ)
Cửu Nhãn: (Lớp không xác định)
- Kỹ Năng nghề nghiệp (4)
– Kỹ thuật dùng thương cơ bản: Đâm (Cao), Xiên [Trung Bình (Cao)], Chém [Trung Bình (Cao)]
-Ngọn Lao Ma Pháp – Phức tạp [Trung Bình (Thấp)].
-Aura (Trung Bình)
-Luân chuyển Mana [Trung Bình (Cao)]
- Các kỹ năng khác (2)
Củng cố kinh mạch (Cao)
Trực Giác(Thấp)
[5. Mức độ nhận thức]
Trung bình (Hành động và suy nghĩ hợp lý) / Nhiệt tình / hỗn loạn (Nhiều thứ bị xáo trộn và chưa rõ ràng)
“Vậy là có tiến bộ hả?”
Chohong hỏi , Seol Jihu cười khúc khích đưa tay lên cằm xoa xoa mấy sợi râu lưa thưa.
“Thì cũng tiến bộ một chút, ít nhất tôi có thể tự hào khoe mình đã đạt cấp 3.”
Chohong phản bác ngay lập tức.
“Nhìn lại xem, trên Thiên Đường này thằng dám nào nghĩ cậu cấp 3?!”
Seol Jihu cười gượng gạo. Thành thật mà nói, cậu ấy khá hài lòng với tình trạng hiện tại của mình.
Kể từ khi tăng cấp độ vật lý từ ‘Thấp’ lên ‘Trung cấp’, cậu đã tiết kiệm được ít nhất 4 điểm.
Kỹ năng của anh ấy cũng có những bước tiến lớn. Học được ‘Trực giác’ là thứ làm cậu đặc biệt tự hào. Mặc dù còn thấp, nhưng cậu có thể phát triển nó trong tương lai.
‘Một nền tảng để cân bằng tâm trí, kỹ thuật và cơ thể của mình.’
Bên cạnh điểm thể chất, Cậu cũng chợt nhận ra sự thay đổi trong các biệt danh của mình.
Cậu nghiêng đầu đọc từng dòng một.
[Ngôi sao số 1 (Ngôi sao sáng giá nhất trong số ba ngôi sao mọc lên ở Vùng Trung Lập tháng 3 năm 2017)]
“Ooh!” Cậu thốt lên kinh ngạc, nhưng đằng sau vẫn còn…
[Kẻ gây nhức đầu (Khiến người khác lo lắng rất nhiều)]
Cậu không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình.
[Trẻ Trâu Khóc Nhè (Một đứa trẻ dễ khóc)]
[Kẻ chơi khăm (Kẻ lừa đảo tinh quái thích chọc ghẹo người khác)]
[Con nghiện luyện tập(Một kẻ cuồng tập luyện)]
‘Huh?’
Vâng, cậu biết nguyên nhân của những biệt danh “Trẻ Trâu Khóc Nhè”,” Kẻ chơi khăm”, và “Con nghiện luyện tập” đến từ đâu, nhưng mà…
‘Kẻ gây nhức đầu???’
Seol ngớ người suy nghĩ.
‘Ai có thể đặt cho mình biệt danh này?’
Chính lúc đó…
Seol Jihu nhớ tới một người có thể đặt cho cậu ta bí danh này. Cậu cũng nhớ ra một việc mà cậu đã quên làm khi rời đi.
“Chết cha rồi”.
‘Whew.’
Vẫn chưa quá muộn. Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Seol Jihu nhắc nhở bản thân phải xử lý ngay khi trở về Haramark.
Còn 7 ngày nữa mới tới “Bữa Tiệc”. Toàn bộ khu vực Haramark đang nóng lên và Seol Jihu đã bận rộn ngay khi vừa trở về.
Thứ nhất, cậu không biết nhiều về “Bữa Tiệc”, nên cậu cần những thông tin cơ bản.Đơn giản cậu chỉ cần hỏi Jang Maldong. Nhưng cậu quyết định đến thư viện tự tìm kiếm.
Thứ hai, cậu cần sắm sửa lại trang bị phong thủ khi mà mấy thứ trước của cậu đã tan tành sau nhiệm vụ giải cứu lần trước.
“Mình không thể mua lung tung được.”
Cậu có thể giải quyết vấn đề bằng cách tới lò rèn của Haramark, nhưng sau khi quen xài cây thương, bông tai và vòng đeo tay – toàn hàng vip, tiêu chuẩn của cậu đã nâng lên.
“Đây không phải là ném tiền qua cửa sổ.”
Chiến binh cần áo giáp tốt là điều hiển nhiên, cậu nhân thể sắm sửa một bộ luôn.
Nhưng có chuyện cấp bách hơn cần giải quyết. Seol nhanh chóng liên lạc với Kim Hannah.
“Cậu ra dáng một người đàn ông rồi đấy.” – Kim Hanah lên tiếng
“Ahihi.”
“Cười cái gì, tôi tưởng cậu lại quên hoặc…”
Xuất hiện trên tinh thể giao tiếp, Kim Hannah dựa lưng vào ghế ngáp dài,cô vịn hai tay lên thành ghế rồi gác chân lên bàn,trông khá thư giãn.
“Tôi đã quyết định tin tưởng cậu’ – tôi đoán là cô nghĩ thế” – Seol Jihu cười nịnh nọt.
“Tôi đã từng nghĩ rằng, ‘Wow,cậu ta rất biết nghe lời ~ Đúng là một cậu bé ngoan ~’ và ….. rồi sao?
Kim Hannah dừng lại, rồi thì thầm – “Mặt cậu làm sao vậy.”
“Mặt tôi?” Seol Jihu xoa mặt.
“Sau 1 tháng ở đó và cậu quên mất cách cạo râu luôn rồi à?”
Cậu chợt nhận ra.
“À, mà thôi, tôi có một số chuyện muốn nói với cô.”
CẠCH
Cậu đang định nói,chợt có tiếng cửa mở phía sau.
“Seol, con có ở đây không ?”
Kim Hannah giật mình,nhưng Seol Jihu nghĩ mình đã đóng cửa rồi nên cũng chẳng quan tâm lắm.
“Có thưa thầy.”
Jang Maldong dừng lại.
“Đang nói chuyện với ai à? Cứ tiếp tục đi. Lát ta quay lại sau cũng được.”
“À không, đợi con chút, con ra ngay đây.”
Rồi Seol Jihu nhìn lại quả cầu liên lạc.
“?”
Cậu vô thức cúi gần vào quả cầu pha lê. Quần áo, kiểu tóc, tư thế của Kim Hannah đang đập vào mắt cậu.
‘Huh?’
Cậu đang định trêu cô gì đó,nhưng lại thôi,vào vấn đề chính luôn.
“Tôi quyết định tham gia “Bữa Tiệc”.
Cô đang mải xõa mái tóc đang buộc đuôi ngựa xuống. Seol Jihu nhìn chằm chằm vào viên pha lê dụi dụi mắt.
“Sao thế, mắt cậu có ổn không đấy?”
Một giọng nói dịu dàng, chu đáo vang lên. Giọng Kim Hannah hôm nay nhẹ nhàng quá vậy?
“Uh….”
Seol Jihu bối rối yên lặng. Bất ngờ Jang Maldong cất tiếng ho khan.
“Ôi chú….. ơ………”
Kim Hannah tròn mắt như một con thỏ,rồi cô duyên dáng che miệng lại.
“Là Ngài sao?”
“….”
Seol Jihu không nói nên lời.