Thời gian trôi như dòng suối. Vào tuần thứ ba, một sự cố đã xuất hiện khiến Ayase Kazuki rời khỏi Cự Thạch Sơn. Anh ta dường như muốn ở lại đến ngày cuối cùng, nhưng sau khi được đồng đội liên lạc, anh ta tỏ ra giận dữ hiếm thấy. Có vẻ như có điều gì đó bất ngờ xảy ra trong khi chuẩn bị cho bữa tiệc.
Cuối cùng, Kazuki xin phép Jang Maldong trở về Haramark ngay trong ngày.
Seol Jihu đã không nghe rõ chi tiết, nhưng vì Kazuki phải trực tiếp quay lại để giải quyết, cậu đoán đó không là một vấn đề nhỏ.
Khi Kazuki rời đi, Ác ma – Agnes cũng không còn lý do để ở lại quan sát. Tuy nhiên, cô ấy không quay trở lại ngay lập tức; thay vào đó, cô ấy đã giúp Seol Jihu luyện tập thêm một tuần nữa trước khi về Haramark.
Không biết rõ nội tình giữa hai phe, Seol Jihu cẩn thận đoán rằng Agnes đang chạy trốn khỏi khóa đào tạo của Jang Maldong.
Mặc dù nhóm năm người giờ đã giảm xuống còn ba, nhưng Seol Jihu không bận tâm đến điều đó quá nhiều. Trên thực tế, cậu khá hạnh phúc, vì điều này có nghĩa là cậu có thêm thời gian được Jang Maldong chiếu cố.
Bây giờ cậu đã trải nghiệm được sự đào tạo của Jang Maldong, cậu dễ dàng hiểu tại sao ông ấy được gọi là huấn luyện viên giỏi nhất Thiên đường. Có quá nhiều ưu điểm khiến ông ấy xứng đáng với danh tiếng của mình.
Đầu tiên, ông ưu tiên quá trình hơn kết quả. Không phải là ông không quan tâm đến kết quả, chỉ là ông ấy đã khuyến khích môn đệ của mình tiến bộ ngay từ quá trình tập luyện.
Ông đã làm cho môn đệ của mình hiểu mục tiêu của đào tạo và nhận ra những gì họ đang thiếu. Theo một cách nào đó, giống như ông đang vỗ béo cho lũ vịt, từng chút từng chút một.
Seol Jihu, vốn chỉ biết rèn luyện cơ thể của mình, đã mê mệt phương pháp luyện tập giác quan thứ sáu mới. Cậu cảm thấy như một chân trời mới đang mở ra mỗi ngày.
Jang Maldong cũng thích thú với Seol. Không giống như những kẻ ngốc vô ơn, đệ tử mới này của ông thực sự ham học hỏi và liên tục yêu cầu nhiều hơn nữa. Làm thế sao ông ta có thể không hài lòng?
Kết quả là, Seol Jihu lần đầu tiên cảm nhận được cảm xúc được gọi là ‘niềm vui trong luyện tập’. Mặc dù cậu ta đã kiệt sức cả về thể chất và tinh thần, cậu ta vẫn vui vẻ tập luyện mà không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Trên hết, cậu ta có một người hướng dẫn kỹ lưỡng và cậu ta có thể cảm thấy mình ngày càng mạnh mẽ hơn.
Cậu ấy thậm chí còn không nhận ra thời gian đang trôi qua vun vút.
Thời gian trôi qua, đêm của tuần thứ năm – tuần cuối cùng đã đến.
35 ngày qua, với Hugo không khác gì 35 năm, nhưng lại quá ngắn đối với Seol Jihu. Jang Maldong rất nghiêm khắc trong quá trình đào tạo, nhưng ông ấy không phải là kẻ khôn khan. Ông thông báo cho Chohong rằng họ sẽ trở lại vào ngày hôm sau và tổ chức một bữa tiệc nhỏ.
Jang Maldong đích thân đi ra ngoài và bắt được một con lợn rừng to béo, đen hôi trông giống hệt Hugo. (Note: Câu này không phải do trans thêm vào, tác giả thực sự viết thế =))))
Ông ta chuẩn bị thịt lợn rừng, đốt lửa trại và tự nấu tất cả. Thêm một ly whisky được làm lạnh trong dòng suối, ông thực sự cảm thấy như đang ở thiên đường.
Ông không phải kiểu người thích chuyện tiệc tùng, nhưng ông đã không thể từ chối vì Seol Jihu rất đáng mến.
Hugo cắn một miếng thịt hảo hạng cùng với một ngụm rượu whisky. Sau khi lau sạch cái ly, anh ta trở nên phấn khích quá mức, thậm chí Hugo nói rằng anh ta không hối tiếc dù phải chết ngay bây giờ.
Kỹ năng nấu ăn của Jang Maldong tốt đến không ngờ, vì vậy Seol Jihu không thể kìm chế nổi cơn thèm ăn của mình. Thịt thực sự tan chảy trong miệng cậu ta, tỏa ra một hương vị ngọt ngào, thơm tho quyến rũ.
Trong thực tế, họ chỉ tận hưởng một món ăn duy nhất, nên đây khó có thể được gọi là một bữa tiệc. Tuy nhiên, Seol Jihu rất thích khoảnh khắc này và đối với cậu, nó là một kỷ niệm khó quên.
Khi màn đêm buông xuống, con lợn béo chỉ còn lại xương và bếp lửa trại chỉ còn lại những ngọn lửa bập bùng.
Seol Jihu không thể gượng dậy sau sau bữa ăn và nằm dài trên mặt đất. Cơ thể cậu hoàn toàn thư giãn, sau khi ăn uống đã đời. Nhưng thay vì nằm trên mặt đất và nhìn những vì sao, cậu ta nhảy lên và vươn vai.
Tự hỏi tại sao cậu lại nhảy nhót vào giờ này, Jang Maldong ngừng tay dọn dẹp mớ hỗn độn và hỏi: “Này, con đang làm gì vậy?”
“Con khởi động… À, để con giúp lão sư!”
Seol Jihu ngừng vươn vai và chạy lại dọn dẹp. Từ cái tính nhanh nhảu, tận tụy của cậu, Jang Maldong nghĩ rằng cậu có thể tập luyện đến chết . Rồi ông thở dài nhìn Hugo còn đang nằm chềnh ềnh ra đất và thở phì phò.
“Đồ thảm hại. Con thấy có đúng không??”
“Sao cơ! Không, không có có chuyện đó đâu ạ.”
“Hửm? Tại sao??”
“Con còn chưa bao giờ đánh bại Hugo cơ mà!”
Ý của Jang Maldong là ‘Hugo là một người vô dụng, chỉ giỏi ăn và uống’ và ông thì chẳng thể dạy bảo được anh ta, nhưng Seol Jihu dường như thấy chuyện đó rất bình thường.
Jang Maldong cười thầm. Trong đầu cậu đúng là không có gì ngoài tập luyện, cậu sẽ chẳng thể hiểu theo ý mà ông.
“Anh ta luôn chạy dẫn đầu chúng con, và anh ấy cũng luôn né được mấy thanh gỗ nhiều và lâu hơn con.” Seol Jihu tiếp tục lẩm bẩm sự hiểu lầm của cậu,nhưng Jang Maldong cũng chẳng bắt lỗi cậu.
Con người đôi khi là những sinh vật đơn giản. Khoảnh khắc họ hài lòng, họ bắt đầu tụt lại phía sau. Nếu Seol mà phát triển theo kiểu:”Tôi đã tập luyện rất nhiều,giờ tôi rất mạnh.”, thì ông chắc chắn cho cậu một bài học ngay.
Tất nhiên là Seol Jihu đã nỗ lực rất nhiều. Ông nhẩm một lúc, tính các tác dụng của thuốc trợ năng thì cậu đã luyện tập 119 ngày rồi. Theo quan sát của ông, Seol Jihu mới chỉ lấp một phần nhỏ những gì cậu ta đang thiếu. Nếu cậu hài lòng với những gì hiện tại thì chắc chắn cậu không thể phát triển trong trong tương lai.
Nhưng Seol Jihu không hài lòng. Cậu luôn cảnh giác với tính tự kiêu hay coi thường người khác. Jang Maldong không biết đó có phải là biểu hiện của tuổi trẻ hay không, theo như ông thấy, đó là một trong những điểm mạnh của cậu.
“Thì, Hugo đã được ta huấn luyện vài năm nay rồi, nên đó là chuyện đương nhiên. Thành thật mà nói, ngay từ đầu nó không cần đến đây.”
“Mmm”
Hugo gật đầu ngạo nghễ trong khi vẫn nằm dưới đất. Thấy vậy, Jang Maldong lập tức giơ cây gậy của mình lên.
“Thằng ngốc này, chỉ lười biếng là giỏi”.
“Uwaahhhhhhhhh”
Hugo hét lên và bỏ chạy.
“…chết tiệt” – Jang Maldong lắc đầu – “Đừng có chạy! Vừa ăn xong mà chạy là bục dạ dày đấy!’
Seol Jihu định hỏi, ‘Nếu thế, tại sao tuần đầu tiên sư phụ lại thúc ép con như vậy?’
Nhưng cuối cùng, cậu lặng lẽ đi theo ông. Nghĩ lại thì, dường như ông muốn cậu đối mặt với giới hạn của mình.
Tất nhiên, lý do thực sự là ông vẫn chưa đặt gậy xuống. Cậu không muốn ăn đòn thay cho Hugo.
Chẳng mấy chốc, khi hai người đến một bãi đất nhỏ, Jang Maldong đã lên tiếng: “Ta nghe Agnes nói, con lo lắng về việc trở thành một người xếp hạng cao.”
“…?”
“Con không cần giấu ta. Hay là Agnes nói dối?”
“…Không.”
“Con chuột hôi hám này, con còn chưa lên cấp 4 cơ mà, sao lại lo mấy chuyện xa vời vậy??”
Jang Maldong cười khúc khích. Seol Jihu không biết phải nói gì,cậu chỉ biết gãi đầu. Cậu cứ nghĩ Agnes là người kín chuyện, chắc cô trả thù cậu vụ mông xấu đây mà.
“Chà, xem xét tốc độ tăng trưởng của con thì… Phải rồi, để ta hỏi con. Con nghĩ High Ranker là gì?”
Seol Jihu chớp mắt trước câu hỏi bất ngờ.
“Con không cần phải suy nghĩ quá nhiều về nó. High Ranker. Nghe kiểu như một “vị trí” cao. Bây giờ, con nghĩ ‘vị trí’ ám chỉ cái gì?”
“Um… Con không chắc lắm. Đột nhiên sư phụ đề cập đến nó, con thấy khá là mơ hồ. Uhm, sư phụ có hỏi con định nghĩa của nó trong từ điển không đấy?”
“Dĩ nhiên là không. Ta nghĩ nó ám chỉ một lĩnh vực.”
Thấy Seol Jihu im lặng, Jang Maldong liền thay đổi câu hỏi: “Con nghĩ có bao nhiêu High Ranker trên Thiên Đường này?”
“Con không biết!” – Seol Jihu nhíu mày trước câu hỏi của Jang Maldong. Làm sao mà cậu biết được thông tin đó?!
“Hm, hãy xem. Nếu con coi dãy núi này là những người Trái đất đã ký hợp đồng hay có giấy mời …..” – Jang Maldong chỉ ra khu vực xung quanh – “Đó là những người vượt qua được Kỳ Hướng Dẫn và Vùng Trung Lập”.
Rồi ông lấy gậy khoanh một vòng tròn lớn giữa chỗ ông và cậu đang đứng.
“Những người đã tập luyện và đạt được cấp 4 là như thế này.”
Cuối cùng ông vốc một nắm đất: “Đây là số những người vươn tới High Ranker.”
Seol Jihu nhìn ông và nuốt nước bọt đánh ực.Cậu chợt nhận thấy High Ranker tuyệt vời như thế nào.
Những lời của Kim Hannah lướt qua đầu anh. “Kể cả có năng khiếu cũng cần 4-5 năm để đạt cấp độ 5.”
“Sau đó-”
Sau khi im lặng một lúc lâu, Seol Jihu bình tĩnh hỏi
“Theo như thầy nghi,có bao nhiêu người “thật sự” đạt cấp độ 5”
Jang Maldong cười toe toét. Ông mở lòng bàn tay ra,nắm đất ông vốc lúc nãy rơi hết xuống,chỉ còn một ít còn bám trong lòng bàn tay.
“Ý thầy là,những người này tự học mọi thứ tự phát triển không dựa vào hệ thống của Thiên Đường ?”
Seol Jihu hỏi lại theo gợi ý của Jang Maldong,nhưng ông lắc đầu: “Cách con hiểu vừa đúng lại vừa sai.”
“?”
“Ta hãy gọi họ là những High Ranker “thật sự” và “giả tạo”, nhưng không phải con chó lang thang nào cũng có thể trở thành High Ranker.” – Jang Maldong tiếp tục – “Trước tiên, ta không muốn phá hoạt danh tiếng của bất kỳ High Ranker nào. Chẳng ai ngồi không một chỗ như đống rác mà lên được cấp độ đó. Họ đều đã nỗ lực rất nhiều”.
Jang Maldong phủi tay. Rồi ông lặng lẽ tiếp tục: “Như con đã biết,Thiên Đường thu hút mọi người.”
“Vâng ạ.”
“Con có thể hiểu như thế này,trong hàng tá người tiến vào được Vùng Trung Lập,luôn xuất hiện một hai người đặc biệt. Họ được là những người có năng khiếu.”
Seol Jihu nhớ tới Odelette Delphine và vô thức gật đầu.
“Điều đáng nói hơn, trong số những người năng khiếu đó, lại lọt ra vài người đặc biệt hơn cả nhũng người còn lại.Cứ như vậy con sẽ tìm được một người vô song.”
‘Một “thiên đường” bên trong Thiên Đường.’ – Seol Jihu đột nhiên nghĩ về câu nói này.
“Những người như thế,họ không những vượt qua, mà còn vượt lên trên những kỹ năng, bài học. Họ tự mình tiến bước. Họ sẽ bước vào cõi độc nhất vô nhị mà chưa ai chưa từng đặt chân tới. Ta gọi đó là “Kẻ khai sáng””.
‘Một con đường duy nhất? Một cõi độc nhất? ‘ Seol Jihu nghiêng đầu.
“Chắc Dylan có thể làm được.”
“Con đang nói về sét của Dylan? Nhầm rồi nhóc. Truyền điện vào mana – ý tưởng tốt đấy, nhưng nó vẫn chỉ là cái vỏ ngoài thôi, chưa có ruột bên trong. Nó còn cách xa “Kẻ Khai Sáng” lắm.
“Thế còn Chohong?”
“Như nhau thôi.Nhưng Chohong đặc biệt hơn chút. Bởi vì nó vốn là Mục Sư, nên nó chỉ giỏi thị uy thôi.”
Đó là một đánh giá khá khắc nghiệt. Nhất là khi, Carpe Diem là một trong những hội xuất sắc nhất của Haramark. Seol Jihu lắc đầu.
“Con không chắc là con hiểu.”
“Ta cũng không bắt con phải hiểu. Chà, ta không thảo luận với con về lý thuyết võ thuật, mà là…” – Jang Maldong ngập ngừng một chút – “Trước đây, ta từng thấy ai đó di chuyển kiểu như anh ta và thanh kiếm hòa làm một, đó không phải là một kỹ thuật tầm thường.”
“Di chuyển như cơ thể và vũ khí là một?”
“Sư phụ đang nói về Nhân kiếm hợp nhất??” – Seol Jihu hỏi, nhớ những cuốn tiểu thuyết võ hiệp mà cậu từng đọc.
Ta cũng từng nghe nói rằng có một cảnh giới như thế.
Khi Jang Maldong gật đầu, mặt Seol Jihu ngơ ngác.
“Một người tìm kiếm con đường Vô kiếm thắng hữu kiếm. Một người khác tìm kiếm con đường của Thiên kiếm”.
“Khụ!”
Tiếng cười của Seol Jihu đã làm gián đoạn câu chuyện của Jang Maldong. Cậu vội vã che miệng lại.
“Nghe đáng cười lắm sao?”
“… K-Không, chỉ là…”
Cậu có thể nhịn cười khi nghe tới “Vô kiếm thắng hữu kiếm”, nhưng khi nghe tới “Thiên Kiếm”, Seol không thể nhịn cười. Cả hai thuật ngữ này rất phổ biến trong các tiểu thuyết võ hiệp.
Seol Jihu cố bóp mồm để kìm nén tiếng cười. Thấy vậy, một góc miệng của Jang Maldong nhếch lên.
“Hừm, cứ cười đi. Thử tưởng tượng xem, khi hàng ngàn thanh kiếm bay thẳng về phía con, liệu con có thể cười được nữa không?”
Nụ cười trên khuôn mặt Seol Jihu tan biến. Một ngàn thanh kiếm tấn công cậu cùng lúc? Đó là một đòn vô phương chống đỡ.
Cậu chợt nhớ tới những trải nghiệm suýt chết trong quá khứ , lời nói của Jang Maldong không phải là một trò đùa.
“Nhãi con, đừng giễu cợt họ trừ khi con có thể trở thành một kẻ Khai Sáng và có thể đứng ngang hàng với họ.”
“Con xin lỗi. Con không định chế nhạo họ.”
“Ta biết. Cái tên “Thiên Kiếm” nghe khá kỳ quặc. Ta cũng cười khi lần đầu nghe cái tên này.”
“Lão sư cũng vậy?”
“Mmmm. Sức mạnh của anh ta là không phải bàn cãi, mặc dù….”
Jang Maldong xoa xoa cẳng tay như thể ông ta vừa nhớ về một ký ức tồi tệ.
“Dù sao đi nữa, đấy là những người mà ta gọi là High Ranker thực sự.”
“Nếu High Ranker tuyệt vời đến thế….” – Seol Jihu tỏ vẻ mệt mỏi trước khi hắng giọng và hỏi: “Sư phụ, thế còn Unique Rank (Thứ hạng độc nhất – Top 10) thì sao?”
“Ta không biết” – ông trả lời ngay lập tức – “Ta có thể nói nọ kia về High Ranker vì bản thân ta là High Ranker.”
Ông nghiêng đầu và nhìn lên bầu trời.
“Top thì giống như những vì sao trên bầu trời, ta đã là gì mà dám so sánh với họ.”
Seol Jihu thở dài. Cậu cảm thấy con đường xa quá dài. Đồng thời, cậu cảm giác mình như ếch ngồi đáy giếng. Thế giới bên ngoài quá rộng lớn với biết bao thiên tài.
Nhìn thấy dáng vẻ chán nản của chàng thanh niên, Jang Maldong mỉm cười
“Con vừa mới cười cơ mà,sao thế ???”
“Nó xa tầm tay quá!!!”
“Có gì phải lo lắng? Con có con đường của riêng con, và con cũng nên tập trung vào việc chuẩn bị cho nó thì tốt hơn. Ta còn chưa biết chặng cuối của con đường như thế nào cơ mà.”
“Chuẩn bị? Ý thầy là sao??”
“Ta chưa nói với con sao? Lo cái việc cân bằng 3 yếu tố tâm trí, kỹ thuật và cơ thể đi đã. Chưa gì đã vội nghĩ tới chuyện High Ranker với cả Unique Rank. Lo bò trắng răng.”
Seol Jihu ngẩn người ,dường như cậu vẫn chưa hiểu gì.
“Chưa bao giờ ta lại một người có Tâm trí,Kỹ thuật và cơ thể rối loạn như thế này.”
“Ý thầy là….?”
“Không cần nghĩ ngợi nhiều, cứ tập trung vào việc cân bằng 3 yếu tố đó. Chuyện này không phải là việc dễ dàng, nhưng chắc chắn sẽ đem lại hiệu quả lớn.”
‘Cân bằng tâm trí, kỹ thuật và cơ thể’ – Khoảnh khắc cậu nghe thấy điều này,đôi mắt vô hồn của cậu lại tràn đầy sức sống.
“Con chạy tiếp đây.”
Seol Jihu lập tức quay lại. Giờ cậu đã được vẽ ra cách để mạnh hơn, máu cậu nóng lên và cậu đang rất ngứa ngáy không nhịn được.
“Tốt lắm, nhưng nhớ chừng mực thôi.Con mà bị thương rồi lỡ “bữa tiệc” thì đừng có ngồi đấy tiếc.”
Seol Jihu vẫn mải đeo bao cát.
“Nếu như có cơ hội, cố gắng lọt vào Giai Đoạn 3, xem con đang ở vị trí nào.”
“S-Sư phụ??”
Seol Jihu quay đầu lại,cậu há hốc mồm tưởng sắp rụng hàm dưới , Jang Maldong tặc lưỡi.
“Không cần phải gượng ép mình quá. Muốn vào Giai Đoạn 3 còn phải dựa vào may mắn nữa. Như Dylan và Kazuki, chúng không lọt vào giai đoạn 3 không phải vì yếu đuối đâu.”
“Ai qua tâm chứ?” – Seol Jihu sướng rơn khi nghe Jang Maldong cho phép. Khoảnh khắc này, đối với cậu, là phần thưởng hào phóng nhất cho chuỗi ngày địa ngục mà cậu phải chịu vừa qua.
“Yeaheeeeeeee!!!!!”
Seol Jihu hét lên và bắt đầu chạy cực kì hăng hái. Nhìn theo bóng chàng thanh niên đang khuất dần, Jang Maldong nở nụ cười tươi rói.
Ông đã xác nhận vài thứ từ khóa huấn luyện ở Huge Stone Locky. Từ những gì ông quan sát cho đến nay, mọi thứ đều có thể xảy ra.
Jang Maldong đút tay vào túi và chạm vào hộp kim châm cứu. Ông đã thề sẽ không bao giờ mở nó ra lần nữa.
‘Nếu là cậu ta thì….’
Tay ông chà xát vào chiếc hộp. Ông biết Seol Jihu đang tích lũy điểm. Nhưng ông lại không biết Seol Jihu có một số Thần dược cùng với vài Thánh tích. Nếu ông biết về chuyện đó, có lẽ ông đã đề ra mục tiêu cao hơn cho cậu.
Đôi mắt ông cũng đang rực cháy lên theo bóng của cậu thanh niên đã khuất dạng kia. Seol Jihu không phải là người duy nhất mong chờ đến ngày cậu trở thành High Ranker. Rốt cuộc thì, Jang Maldong cũng là sư phụ của cậu mà.
Giống như Agnes, ông rất vui mừng vì tìm được một viên đá quý vẫn còn thô ráp. Và nếu ông có thể chạm khắc nó như ông mong muốn, ông tin cậu sẽ không thua bất kỳ một ai khác.
Điều gì sẽ xảy ra khi cậu kiểm soát được Tâm Trí, Kỹ Năng và Cơ Thể? Ông chẳng có manh mối gì để đoán những gì có thể xảy ra tiếp theo.
Càng nghĩ ông càng mong chờ điều đó hơn.
Đúng! Trong mắt Jang Maldong, giờ Seol Jihu đã là một viên đá quý cần được mài giũa trở nên tinh xảo. Chừng nào cậu còn tinh tế, Jang Maldong tin rằng cậu sẽ tỏa sáng hơn bất kỳ ai khác.
Sau một tiếng cười nồng nhiệt, ông phát ra vài tiếng ho khan.
“Khỉ thật, tuổi này rồi mà mình còn mộng với mơ!”
Ông hơi xấu hổ vì dự đoán trẻ con của mình, nhưng ngọn lửa trong tim ông vẫn bùng cháy. Do đó, để làm mát cái nóng trong ngực,ông đã phải đi dạo khá lâu.
Cứ như thế, đêm cuối cùng ở Cự Thạch Sơn trôi qua, và một bình minh mới lại bừng sáng.