Chương 108: Khát vọng trỗi dậy

Khi trời hửng sáng, đôi mắt Seol Jihu tự mở. Mới bảy ngày trước, cậu không thể thức dậy trừ khi có ai đó đánh thức. Giờ đây cơ thể cậu đã hoàn toàn quen với lịch tập luyện, vì vậy nó tự bật dậy khi trời sáng cho dù có mệt mỏi và kiệt sức đến mức nào.

Khi Seol Jihu kinh ngạc nhìn chằm chằm vào không trung, máu chảy tong tong từ hai lỗ mũi cậu.

“…Ah.”

Bây giờ cậu đã quen với điều này. Seol lau mũi trước khi lục lọi trong các chai thuốc và lấy ra một lọ thuốc trị thương và một lọ thuốc trợ năng.

Cậu tu sạch luôn. Lý do là chúng có tác dụng phục hồi một năng lượng, mặc dù chẳng ai dùng theo cách này.

Trưởng làng sẽ rất buồn nếu ông ta phát hiện ra rằng những bình thuốc quý giá của mình đang được sử dụng như thuốc hồi phục, nhưng Seol Jihu không còn lựa chọn nào khác. Rốt cuộc, có thể cậu ta thực sự đã chết nếu không uống chúng. Và bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày cậu được uống một chai.

Seol Jihu nhìn vào chai thuốc màu trắng sữa mà Jang Maldong đưa cho mình và cười toe toét. Thông qua màu sắc của Quan sát chung, thuốc Trợ năng này có hiệu ứng nhân hiệu quả lên gấp bốn lần trong mười hai giờ.

Mặc dù nó kém hơn nhiều so với vật phẩm trong cửa hàng VIP, nhưng vẫn không có gì để chê. Sau khi uống hết chai trong một ngụm, Seol Jihu diễu hành ra khỏi hang một cách hiên ngang.


Sau bữa ăn sáng…

Vì lý do nào đó, Jang Maldong đã kết thúc buổi tập thể dục buổi sáng sớm và kéo Seol Jihu đến một cái cây lớn có đường kính hơn hai cánh tay.

“Ban đầu, ta dự định sẽ bắt con tiếp tục bài tập chạy khủng bố đó, cho đến ngày chúng ta quay trở lại.”

Giọng ông khá nghiêm túc làm cậu lúng túng. Nhưng cậu vẫn không lơ đãng dù chỉ một giây.

“Nhưng con đã vượt qua được rào cản.”

Có vẻ ông đã thấy được sự tiến bộ trong sức chịu đựng của cậu.

“Đừng vội mừng. Chỉ sức chịu đựng thôi chưa đủ làm cơ sở đại diện cho sức mạnh tổng thể. Con chỉ mới bắt đầu thôi. Chỉ số Mana của con quá cao, đến mức có thể vượt qua cả các High Ranker, nhưng các chỉ số còn lại thì lẹt đẹt quá.”

Ông ấy nói đúng. Ngay cả sự khác bọt giữa Thấp (Cao) và Trung cấp (Thấp) đã quá chênh lệch nhưng chỉ số Mana của Seol Jihu đang ở Trung cấp (Cao).

Nếu cậu là một pháp sư chuyên spam ma pháp, đây là điều tuyệt vời ông mặt giời. Nhưng cậu lại là một chiến binh, thứ cậu cần là cơ thể cao to đen hôi như Hugo, hoặc chí ít là cơ bắp rắn rỏi như Chohong. Chỉ số nửa mùa của cậu thực sự gây khó khăn.

“Điều có thể giúp con thể hiện một sức mạnh vượt xa trình độ và thể chất hiện tại của con.”

“Vâng, đúng vậy ạ. ”Seol Jihu gật đầu – “Nhưng thầy nói chỉ số Mana của con “quá cao”, có vẻ như nó không có lợi.”

“Không thấy điều đó mà hiển nhiên sao?” – Jang Maldong khoanh tay cười – “Mana của con đang chảy qua kinh mạch, hiệu ứng khuếch đại mà nó mang lại có thể gây tổn thương cơ thể. Một hay hai lần đầu còn được chứ về lâu dài thì nó sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến cơ thể con.”

“Tiêu cực? Ý của thầy là sao?”

“Hmm. Đầu buốt nhói. Bụng đau thắt lại, chóng mặt và thương xuyên mất sức. Nghe có quen không? Đó là những hồi chuông cảnh báo của cơ thể con đấy.”

Mặt Seol nhăn nhó như thể cậu vừa cắn phải một quả chanh. Những lời ông lão mô tả hoàn toàn đúng, thậm chí cậu đã trải qua toàn bộ những triệu chứng này.

Thấy cậu lặng lẽ không nói nên lời, Jang Maldong tặc lưỡi.

“Hãy tưởng tượng cơ thể con là 1 chiếc xe hơi, thì mana động cơ. Nếu động cơ quá nóng, nó sẽ phát nổ, toàn bộ chiếc xe sẽ cháy.

“….”

“Mana của con bây giờ như một quả bom hẹn giờ vậy!”

Mặt cậu trở nên nghiêm trọng.

“Con hiểu rồi, lý do của những triệu chứng đó là do “động cơ” của con đang “gào thét””

Thế mà chẳng bao giờ cậu để ý tới những chuyện đó.

“Không nói chuyện phiếm nữa, lại bên kia nào!”

Jang Maldong chỉ gậy vào một cây cổ thụ lớn, hàng chục thanh gỗ được treo trên đó. Thoạt nhìn có vẻ chúng được đặt ngẫu nhiên, nhưng độ dài khác nhau cũng như hướng đặt theo một quy tắc nào đó cho thấy chúng được treo rất cẩn thận.

Seol Jihu tiến vào giữa khu vực treo chúng. Cậu giật mình khi thấy vài thanh dính máu.

“Đây là bài tập gì thế lão sư?”

“Con đã uống Thuốc trợ năng chưa?”

“Rồi ạ!”

“Con biết lợi ích của thuốc trợ năng là gì không?”

“Tăng tốc độ rèn luyện và phát triển của cơ thể.”

“Đúng, nhưng chưa đủ.Nếu con dùng theo kiểu đó,con mới tận dụng một nửa hiệu quả của thuốc.”

‘Một nửa?’

Seol Jihu ngơ ngác, Jang Maldong cười toe toét.

“Tác dụng thực sự của Thuốc trợ năng là tăng năng suất luyện tập của cơ thể.”

Seol Jihu lẩm bẩm: ”Thì có khác gì chứ?!”

Nhưng cậu không dám nói to. Seol linh cảm rằng nếu cậu cất lời, cậu sẽ được ăn một gậy vào đầu.

“Thôi, trăm nghe không bằng một thấy. Thực hiện đâm,xiên và chém ngay cho ta.”

Suýt nữa thì cậu hỏi: ”Ở đây luôn ạ?”

Rồi cậu nuốt nước bọt khi thấy mấy thanh gỗ đang treo lơ lửng ở đây,chắc chắn chúng không ở đấy để trang trí. Và cậu chắn chắn hơn khi thấy Jang Maldong đang cầm 1 thanh, lăm lăm tư thế chuẩn bị ném.

“Bắt đầu.”

Xoẹt!

Xoẹt

Seol Jihu thực hiện mấy đường thương. Đến lần thứ 20, một khúc gỗ bay thẳng sườn trái cậu. Cậu đã đoán được và lùi lại tránh. Tuy nhiên….

Thwack!

“Uuk!”

Cậu vừa lùi được 2 bước thì thấy đau nhói ở đầu. Không phải là Jang Maldong ném gỗ vào đầu cậu, mà tự cậu đập phải một thanh gỗ.

“Ai bảo con di chuyển??”

Seol Jihu xoa đầu, rồi rên rỉ vì lời gắt gỏng của ông.

“Con hãy sử dụng cả 5 giác quan và hãy kích hoạt giác quan thứ sáu nếu có thể. Mục tiêu của bài tập này là luyện khả năng né đòn từ đằng sau mà không cần nhìn.”

Rồi ông hét to:”Một lần nữa! Nhanh lên!”

Seol Jihu vội vã chạy vào giữa bãi tập.

‘Mình phải đứng yên một chỗ. Phải đứng yên một chỗ!’

Mặc dù đã nhắc nhở bản thân, nhưng cậu vẫn hành động theo phản xạ và di chuyển khỏi vị trí lần thứ hai. Dù cậu đã thực hiện Đâm, Xiên và Chém cả ngàn lần, nhưng vừa tập vừa né những thanh gỗ thì lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

CHÁT

CHÁT

CHÁT

CHÁT

Cuối cùng, cậu ăn 4 phát vào 4 chỗ khác nhau. Seol ôm đầu đau đớn.

“Hoho, đẹp đấy.”

“Sư phụ, làm sao con có thể né chúng mà không nhìn?”

“Ta chưa hề bảo con né mà không nhìn, ta yêu cầu con không được quay lại.”

Jang Maldong vẫn bình tĩnh.

“Và ta cũng yêu cầu con không di chuyển, chứ ta không cấm con cử động.”

‘Lão sư định chơi chữ à????????’

Seol Jihu liếc mắt nhìn ông. Jang Maldong bình tĩnh nhắm mắt quay đi như không có chuyện gì.

“Này nhóc, nghe đây. Thay vì làm việc không có tính toán gì cả thì hãy dùng cái đầu đi. Nghĩ xem tại sao lại ta lại yêu cầu con luyện tập cái này sau khi uống một lọ Thuốc Trợ Năng quý giá đi.”

Ông thở dài và chỉ gậy vào cậu.

“Con đã khá thành thạo đâm, xiên và chém. Chỉ cần đúng tư thế, đòn tấn công của con thực sự rất uy lực và mạnh mẽ. Vấn đề là, chỉ cần sai tư thế một chút thôi, những đòn tấn công đó sẽ sa sút thảm hại. Không còn là đòn tấn công nữa, nó chỉ như một cú khua gậy yếu đuối. Con biết tại sao không?”

Cậu lắc đầu.

“Vì con chẳng có tí kinh nghiệm nào. Một Thương Thủ thực thụ có thể chặn, gạt hoặc né đòn tấn công của kẻ thù và phản công khi ở vị trí hoàn hảo.

“Thầy đang nói những đòn đánh của con quá đơn điệu?”

“Đừng nói nhảm nữa,ai bảo con như vậy. Những đòn tấn công của con còn không đáng để gọi là đơn điệu.”

Bị nhận xét thẳng thừng phũ phàng, Seol Jihu không nói nên lời. Nhưng Jang Maldong không sai. Cách tấn công của cậu hiện tại như thể đang bảo đối thủ :’Ê, ta chuẩn bị đánh đấy, chờ ta vào tư thế nhé! Nếu được thì lùi lại vài bước hộ bố cái!”

“Ta chỉ giúp con luyện tập, còn con phải tự tìm ra cái gì đó của riêng con sao cho phù hợp. Nếu con hiểu ý ta thì sau khóa huấn luyện này, con sẽ có một thứ vũ khí tuyệt vời hơn bao giờ hết đấy.”

“Một vũ khí… tuyệt vời à?”

“Phải, và nó cũng là cơ sở để cân bằng 3 yếu tố tâm trí, kỹ thuật và cơ thể của con, nó đang méo mó đấy.”

Jang Maldong không phải là kiểu người nói những điều vô ích.

Seol Jihu đăm chiêu.

“Này làm gì đấy, dậy ngay.”

“Chờ con chút.”

“Chờ chút? Gì chứ, chưa gì đã bỏ cuộc rồi à?

“Hãy cho con 5 phút, mà không, 3 phút, chỉ cần 3 phút thôi. Con muốn suy nghĩ một chút.”

Jang Maldong khá bất mãn, nhưng ông không từ chối. Vì thái độ của cậu đã thay đổi

Sau một lúc suy ngẫm về những gì Jang Maldong nói, Seol Jihu lên tiếng:

“Lão sư!!con có một câu hỏi.”

“Nói đi.”

“Ý nghĩa của giác quan thứ 6 là gì?”

“…Hm.”

Jang Maldong cúi đầu một chút và mỉm cười.

“Khá lắm.”

Seol không phải là một thiên tài dạy một hiểu mười. Nhưng ít nhất cậu ta đã cố gắng để hiểu nhiều hơn một, làm sao Jang Maldong không hạnh phúc chứ?

“Ví dụ nhé, có bao giờ con có cảm giác có ai đó đang nhìn con chưa?”

Seol Jihu kêu lên, “Ah!”

Thực sự là có những lần như thế. Thời còn đi học thì phải? Mỗi khi cậu nói chuyện với những bạn nữ cùng lớp, cậu thường có cảm giác sét nổ sau lưng. Và khi cậu quay lại, Seol thấy Yoo Seonhwa đang trừng mắt nhìn cậu. Nhưng trước đó cậu hoàn toàn không thấy cô ấy cơ mà???

“Đã từng đúng không? Khả năng cảm nhận điều gì đó không cần ý thức, đó là chính là giác quan thứ 6.”

“Thứ này có thể rèn luyện được ư?”

“Nếu những cảm giác đó là do phản ứng của bộ não hay bản năng của con gây ra, thì sao lại không?Đơn giản hóa đi thì nó như một hiện tượng vật lý.”

Seol Jihu thốt lên kinh ngạc. Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao Jang Maldong lại bắt cậu uống Thuốc Trợ Năng. Khi cậu nhặt thương và đứng dậy, Jang Maldong cũng chuẩn bị.

“Khi sẵn sàng thì bắt đầu nhé.”

Hiệu lệnh của ông ấy cũng thay đổi. “Khi sẵn sàng” – Ba từ mới này đã được thêm vào vốn từ khô khan của ông.

Ngay lập tức, ngọn thương bắt đầu đâm và chém trong không trung. Sau đó là hai mươi bài tập khác mà cậu đã luyện thành thục.

“!”

Một sợi dây động đậy. Seol Jihu không quan tâm tới thanh gỗ nữa mà chỉ tập trung vào chuyển động của sợi dây.

Chẳng mấy chốc, sợi dây chuyển động như con lắc theo chiều ngang, cậu nhảy lên.

Chân cậu lướt qua một bề mặt nhám. Chưa hết.

Tong!

Tiếng thanh vỗ va chạm với cái gì đó.

“Bên trái, không, ngay sát phía sau!”

Cậu không chắc lắm. Nhưng cậu có thể nghe được chúng đang chuyển động trong không khí, cậu uốn lượn cơ thể. Rồi cậu quay phắt lại phía sau đâm thẳng ngọn thương về phía trước.

“Chính là thế!”

“Tốt lắm.”

Lần đầu được khen khiến cậu sướng rơn, nhưng cậu chợt thấy hơi xót ở cổ, vài giọt máu lăn xuống.

Lúc đó cổ cậu có chút cảm ngứa ngáy, nhưng cậu vẫn giữ tập trung cao độ, chợt cảm thấy gì đó, cậu làm theo bản năng của mình và cúi đầu xuống.

Xoẹt

Cảm giác như giấy ráp chà vào lưng.

“Khá đấy!”

Jang Maldong nắm chặt tay. Người ta bảo “con lợn được khen cũng có thể trèo cây”. Lời khen của ông đã kích thích Seol Jihu trở nên hào hứng và hăng hái luyện tập.

*

Tuần thứ hai. Khóa huấn luyện bước sang giai đoạn mới.

Nội dung thay đổi khá nhiều, thay đổi lớn nhất là Jang Maldong bắt đầu thêm lời khuyên chi tiết cho từng bài tập luyện của cậu.

Ngay cả trong quá trình cơ bắp.

“Con không cần tăng độ cứng. Thứ con cần là độ bền và đàn hồi, để không bị thương tổn mỗi khi va chạm. Và hãy làm cho cơ bắp của mình dẻo dai hơn”.

Từ đó cậu tập luyện thể lực nhiều hơn, ít nhất là cho hết buổi sáng, sau đó Seol Jihu bắt đầu tập luyện mana dưới sự chỉ bảo trực tiếp từ Jang Maldong.

“Tốc biến” là một kỹ thuật mà con di chuyển ngay tức khắc bằng cách sử dụng độ đàn hồi từ việc uốn cong cơ thể như một cây cung.”

Buổi tập cơ bắp địa ngục kết thúc, Seol Jihu vểnh tai thở hổn hển uống nước. Cậu đang rất nôn nóng được học kỹ thuật thương mana, nhưng kỹ năng “Tốc Biến”lại đang thu hút cậu hơn.

Cậu đang rất hào hứng muốn có thêm kỹ năng mới này.

“Kỹ năng này yêu cầu chuyển động của cả cơ thể, nó giống kỹ thuật toàn thân hơn là chỉ với đôi chân như tên gọi.”

Jang Maldong chỉ một cái cây lớn ở đằng xa. Đây là một cây bình thường không treo bất kỳ một thanh gỗ nào.

“Thấy nó chưa?”

“Rồi ạ.”

“Chuẩn bị “Thương Mana” của con.”

“Dạ?”

Jang Maldong lập tức giải thích chi tiết hơn.

“Đánh rụng một chiếc lá với mỗi ngọn lao. Nhớ cho kỹ, một lá một lao. Nhớ đảm bảo sóng xung kích của nó không ảnh hưởng tới những chiếc lá xung quanh.”

“Nghĩa là con phải điểu chỉnh cho mấy ngọn lao nhỏ và yếu hơn sao?”

“Đúng vậy, chìa khóa để bớt hao tổn mana khi con xuất chiêu. Cứ thử đi, không dễ đâu.”

“Sao phải làm thế ạ? Con nghĩ là càng dùng nhiều mana thì ngọn lao càng…”

“Vấn đề chính là ở đó” – Jang Maldong khịt mũi.

“Có ba mục đích cho bài tập này. Thứ nhất là sửa thói quen xấu của con.”

“?”

“Dù giết gà hay mổ bò, con cũng như vậy cả, dốc cạn mana của mình. Ta đã từng nói với con rồi,nếu con còn như vậy trong tương lai, cơ thể của con sẽ tan vỡ.”

“….”

“Mục tiêu thứ hai là về vấn đề hiệu quả. Vì con luôn sử dụng tất cả mana của mình để đánh bại mục tiêu, con không thể kiểm soát nó một cách nhẹ nhàng. Nói cách khác,con kiểm soát mana quá kém.”

Seol Jihu cứ nghĩ rằng cậu khá giỏi trong việc kiểm soát mana của mình, nhận xét này làm cho cậu rất bất ngờ. Dù vẫn gật đầu đồng ý, nhưng vẫn có không ít hoài nghi.

“Con đã hiểu ý thầy, nhưng bài huấn luyện này có liên quan gì với “Tốc Biến”?

Cậu đoán câu trả lời sẽ liên quan đến mục đích thứ 3. Tuy nhiên, Jang Maldong không trả lời ngay.

“Con biết không?” – Jang Maldong nhìn chằm chằm vào cậu và cười – “Ta đã suy nghĩ điều này khá lâu rồi, có vẻ như con là loại người có mười thứ phải dạy cả mười rồi.”

“X-Xin lỗi??”

Lời nhận xét của Jang Maldong làm cậu tưởng đang nhắc nhở cậu, cậu vội vàng xin lỗi.Nhưng Jang Maldong lắc đầu.

“Con không cần phải xin lỗi. Con lớn lên trên Trái đất, con biết những điều này mới là kỳ lạ đó.Hơn nữa dám làm dám hỏi không có gì sai.”

Rồi ông thở dài thất vọng khi nhìn thấy Hugo đang nằm ngáy khò khò trong hang.

“Con có thích bóng đá không?”

Lại một câu hỏi bất ngờ, nhưng Seol Jihu thích bóng chày. Dù vậy, ông không phàn nàn gì cả.

“Trong hiệp đấu, không nhất thiết con phải giữ bóng liên tục. Nhưng nếu ai đó chuyền bóng cho con, trừ khi lỡ đường chuyền hay bị đối phương chặn mất, ít nhất hãy cố gắng ghi bàn.”

“Đúng ạ.”

“Nếu là con,con chuyền cho ai đó và anh ta đứng đần ra đó. Con có tức điên lên không?”

“Có chứ!”

Seol Jihu không chắc về những gì đang diễn ra,nhưng có vẻ như Jang Maldong đang phàn nàn. Seol Jihu vẫn cố theo tiếp câu chuyện..

“Đúng chứ?”

Whew-

Sau khi thở dài, Jang Maldong đã mím môi.

“Được rồi, ít ra con cũng không quá tệ. Con khá quyết đoán đấy.”

Nghe như ông đang khen cậu.

“Nhưng có những lúc, con cần học cách “ghi bàn”- Jang Maldong nhấn mạnh – “Nhận được đường chuyền” và “ghi bàn” là hai chuyện khác nhau, không có gì đảm bảo rằng ai đó sẽ luôn “chuyền bóng” cho con đúng lúc. Hay là chẳng có “đường chuyền” nào cả.

“Thầy đang nói còn cần học cách động não sao?”

“Đúng thế. Con đã tự mình nhận ra rồi đấy. Nếu con không biết làm điều đó, kể cả có trở thành High Ranker, con cũng chỉ là một kẻ nửa vời” – Jang Maldong giơ gậy lên nói một cách trang trọng.

‘Nửa vời??”

Seol Jihu cảm giác như vừa nghe điều rất quan trọng. Dù còn rất nhiều câu hỏi, nhưng cậu nhanh chóng bắt tay vào việc tập luyện.

Jang Maldong lại trỏ cây gậy vào cái cây.


Bài tập luyện mới bắt đầu, nhưng không có nghĩa sự đau khổ sẽ giảm đi. Một thực tế đau đớn là nó đang nhân gấp bội lên.

Cậu bầm tím khắp người vì mấy thanh gỗ, cơ bắp thì co thắt. Vì cố tập trung vào việc kiểm soát mana mà cậu cạn kiệt năng lượng. Và cậu vẫn phải chạy cho đến khi kết thúc một ngày, khối lượng huấn luyện thực sự tăng lên.

Jang Maldong đã không đùa khi ông nói “Ngày mai còn khó khăn hơn.”

“Uuuuu….”

Seol Jihu rên rỉ đau đớn trong khi đến một hồ nước gần hang động. Mặc dù rất muốn nằm lăn ra ngủ nhưng cậu cũng cần phải tắm sạch đã. Cái hang kia quá, mùi kinh khủng của cậu sẽ khiến mọi người chết khiếp.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cậu cũng chịu cởi quần áo và nhảy tòm xuống hồ. Da cậu khá xót, cơ thể thì run rẩy giữa những làn sóng nhẹ nhàng..

Cảm giác sảng khoái đến nỗi cậu muốn hét lên. Nhưng vì kiệt sức, cậu chọn cách lặng lẽ bơi dọc theo dòng nước hồ. Một lúc sau, Seol úp mình xuống và thả lỏng người, cậu bắt đầu trôi lững lờ trên mặt nước, chỉ có tấm lưng nổi lên.

Nếu ai đó vô tình nhìn thấy cảnh tượng này, họ sẽ nghĩ mình đang nhìn thấy một xác chết. Tất nhiên, Seol Jihu không quan tâm đến vấn đề này một chút nào. Đầu cậu chỉ tràn ngập những suy nghĩ về chuyện tập luyện..

Tuần thứ hai đã đến gần. Cậu ta đã đạt được một số tiến bộ, nhưng cậu ta vẫn không biết cách Tốc biến hoạt động ra sao.

“Việc kiểm soát tốt mana có liên quan gì đến nó?”

Thật khó để tin rằng Jang Maldong nói điều gì đó vô nghĩa. Nhìn lại tất cả các bài tập mà Seol đã trải qua trong khóa huấn luyện của Jang Maldong, mọi thứ dường như được kết nối với nhau.

Thay vì cố gắng đạt được một mục tiêu duy nhất bằng một bài huấn luyện duy nhất, các phương pháp của Jang Maldong dường như được sắp xếp sao cho Seol có thể học được nhiều thứ giữa quá trình luyện tập.

Nói cách khác, có khả năng hai mục tiêu mà cậu nghe được, chính là manh mối để học Tốc biến. Vấn đề là Seol Jihu không thể hiểu được.

Seol Jihu từ từ ngẩng đầu lên khỏi mặt nước trước khi hít một hơi nhỏ và cúi đầu xuống. Cậu thoát khỏi mọi suy nghĩ vu vơ và giao phó cơ thể cho dòng chảy.

Bao nhiêu lâu đã trôi qua? Khi Seol trôi nổi trên mặt hồ, tận hưởng dòng nước chảy, Seol Jihu đột nhiên nghiêng đầu.

‘Dòng chảy?’

Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Seol, một cảm giác mơ hồ bao trùm cơ thể cậu. Cậu ta chắc chắn không biết phải làm gì với cảm giác này, nhưng cậu ta vô thức tập trung ý chí để cảm nhận dòng nước chảy qua cơ thể mình.

Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải một hiện tượng như vậy. Seol không thể mô tả rõ ràng, nhưng một cảm giác hối tiếc quét qua cậu ấy. Seol cảm thấy như có thứ gì đó nằm trong tầm tay cậu nhưng lúc nào cũng thoát khỏi tay cậu.

Dòng chảy, dòng chảy, dòng chảy, dòng chảy.

Seol Jihu lẩm bẩm từ ‘dòng chảy’ rất nhiều lần. Thế rồi…

Bộp

Một cái gì đó chạm vào đầu Seo. Đồng thời, sự tập trung của cậu vỡ ra và tan biến.

‘Ah!‘

Seol Jihu ngẩng đầu lên một cách đăm chiêu. Ngay lập tức, một cái gì đó màu trắng lấp đầy tầm nhìn của Seol. Dường như là một tảng đá. Chắc là cậu đã va đầu vào tảng đá này khi trôi dạt quanh hồ.

‘Chết tiệt! Mình sắp khám phá ra rồi, vậy mà…”

Một cảm giác khó chịu lan khắp tâm trí Seol. Cậu cảm thấy vừa tức giận vừa tiếc nuối.

“Chết tiệt! Hòn đá xấu xa này!”

Seol Jihu đập đầu vào tảng đá. Cậu ta biết những gì mình đang làm là ngu ngốc và biết rằng tảng đá không có lỗi. Tuy nhiên, anh ta vẫn đập mặt vào tảng đá nhiều lần, vừa đập vừa chửi.

“Chết tiệt, chết tiệt! Hòn đá xấu xa!”

Thế rồi…

‘Chết t… Ủa?’

Cậu đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Đáng ra đầu cậu phải đau nhói vì đập vào đá, nhưng cậu không thể cảm nhận được điều gì. Trong thực tế, cậu cảm thấy như não của mình đang tận hưởng nó.

Nhìn vào tảng đá một lần nữa, Seol nhận ra rằng nó quá trắng, trắng hơn cả đá cẩm thạch. Như thể cậu ta đang nhìn vào một quả bóng tuyết.

‘Nó là gì?’

Seol thử cọ má vào nó và rùng mình. Độ đàn hồi và êm ái của tảng đá khiến cậu muốn dụi mặt vào nó mãi mãi.

“Có một tảng đá như thế này? Mình muốn mang nó về.”

Seol Jihu cắm mặt vào bề mặt mềm mại. Khuôn mặt cậu ta chìm ngay vào tảng đá. Khi cậu ta hít một hơi thật sâu, cậu thấy có mùi…

‘Huh?’

Cậu liếc sang bên và thấy một tảng đá khác ngay cạnh đó.

“Đá sinh đôi?”

Không, nó quá mịn, tròn và đẹp để được gọi là một tảng đá. Thứ này xứng đáng được gọi là hai viên Bảo Thạch!!!!

Tại thời điểm này, Seol Jihu có một ý tưởng mơ hồ về nguồn gốc của tảng đá.

Seol Jihu từ từ nhìn lên. Ánh mắt cậu bắt gặp một vòng eo thon trắng như trứng gà và đường sống lưng cong vút, đậm chất nghệ thuật.

Khi ánh mắt Seol hướng lên cao hơn nữa và thấy một đôi môi đỏ đang cắn chặt, đôi mắt cậu run lên.

Một giọng nói băng giá vang lên, khi ánh mắt lạnh lùng của cô bắn thẳng vào Seol.

“… Cậu định ngửi mông tôi đến bao giờ???”

Một giọng nói lạnh lùng như băng giá vang lên, khi ánh mắt lạnh lùng của cô bắn thẳng vào Seol.

“… Cậu định ngửi mông tôi đến bao giờ???”

“Hiik-!” – Seol Jihu hốt hoảng nấc lên trong nỗi kinh hoàng.

Dưới bầu trời đêm tĩnh lặng, bên trong hồ lấp lánh ánh sao, Agnes đang che chở phần thân trên của mình bằng hai cánh tay, lưng cô hướng về phía anh. Vẻ đẹp rạng ngời của cô khiến anh tự hỏi liệu anh có đang nhìn vào nữ thần sắc đẹp. Mái tóc của cô ấy được buộc lại như bình thường, mang đến cho cô một diện mạo hoàn toàn mới so với những gì anh đã từng làm.

‘Không chờ đợi.’

Chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô ấy có thể chờ đợi. Seol Jihu thoát ra khỏi sự bàng hoàng của mình và bắt đầu cầu xin trong một sự ngớ ngẩn bối rối, rằng anh ta đã nhầm lẫn khi nghĩ về điều gì đó khác.

“…Được rồi, tôi tin cậu.”

Seol đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị đánh thừa sống thiếu chết, vì vậy khi nghe điều này, cậu không thể tin vào tai mình.

“… Tôi có nghe nhầm không?”

“Hmmm… Tôi cũng hơi ngạc nhiên” – Agnes lẩm bẩm khi cô len lén quay người đi chỗ khác – “Tôi đã mất cảnh giác, nhưng không thể có chuyện tôi không nhận ra cậu.”

“…”

“Nếu cậu tiếp cận với ý định nhìn trộm, chắc chắn tôi có thể nhận thấy. Thế nên tôi tin rằng cậu vô tình đến đây.”

Seol Jihu gật đầu lia lịa.

“Vì vậy…” – Agnes đã cố gắng nâng kính của mình theo thói quen, và sau đó khi cô nhận ra mình không đeo kính, cô vội quay lại che phần thân trên của mình.

“Cậu đang nghĩ gì?”

Có vẻ như cô ấy sẽ không để Seol toàn vẹn trở về, nếu cậu không đưa ra được một lời giải thích hợp lý.

“… Cô… cô thấy đó, tôi đang nghĩ về khả năng mới của mình thì dòng nước bất chợt đưa tôi đến đây…”

Khi Seol Jihu thú nhận tất cả những gì cậu đã trải qua, đôi mắt Agnes mở to và một biểu cảm chán nản hiện lên trên khuôn mặt cô.

Seol Jihu đang đi tắm sau một ngày dài tập luyện mệt mỏi. Đúng ra đây là lúc cậu phải thư giãn cả đầu óc lẫn cơ thể. Thế nhưng thực tế là cậu ấy vẫn đang suy nghĩ về chuyện tập luyện. Đúng là một tên cuồng tập luyện.

“Tôi đã nói với cậu hết lần này đến lần khác, nghỉ ngơi là một phần của quá trình tập luyện. Những gì cậu đang làm sẽ bào mòn bộ não đã cạn kiệt sức lực của cậu.”

“Tôi hiểu, nhưng những gì sư phụ Jang nói cứ làm phiền tôi.”

“Lão sư Jang? Ông đã nói gì?”

“Cái gì mà trở thành một High Ranker nửa mùa…”

Agnes gật gật đầu rồi nở một nụ cười nhẹ như gió thoảng đờ đẫn. Như thể cô đang nói rằng cậu không cần phải lo lắng.

“Sư phụ lại cố chấp nữa rồi.”

“Cố chấp?”

“Uhm, triết lý cá nhân của lão sư. Theo logic của ông ấy, 80% người Xếp hạng cao chỉ là những kẻ nửa mùa.”

“Tôi hiểu rồi….”

Seol Jihu gật đầu, nhưng anh vẫn không thể che giấu sự thất vọng của mình. Agnes liếm môi trên.

“Dù sao, cậu nói rằng cậu đang nghĩ về dòng chảy của nước? Có lẽ đó là một manh mối để đi đến câu trả lời.”

Seol Jihu nhìn lên. “Có thật không?”

“Tôi có thể nói cho cậu biết, nếu cậu muốn.”

“… Uhm… Không, không” – Gương mặt Seol Jihu bừng sáng trước lời đề nghị của Agnes, nhưng rồi cậu nhanh chóng vẫy tay từ chối – “Tôi ổn. Tôi muốn tự mình làm điều này.”

Agnes gật đầu như thể đó là một lựa chọn tốt.

“Tôi hiểu. Chúc cậu may mắn.”

“Cảm ơn cô. Và, ừm, tôi thật sự xin lỗi về chuyện vừa nãy.”

Seol Jihu cúi gập người xin lỗi. Agnes bối rối quay đi.

“Dù sao đi nữa, cậu nên dừng chuyện thả trôi thân mình trong hồ như thế này. Nếu cậu ngủ gật, cậu có thể bị chết đuối đấy”. Vừa nói, Agnes vừa bơi đến trung tâm hồ bằng những chuyển động mượt mà và uyển chuyển.

Seol Jihu đứng trơ như một bức tượng đá suốt một lúc lâu. Mãi đến khi nhận ra mình bắt đầu run rẩy vì gió lạnh, cậu nhanh chóng đi theo Agnes như một con vịt con đuổi theo mẹ.

Seol nghĩ rằng nước sâu, nhưng hóa ra, chỗ Agnes vừa đứng là nơi mặt đất nhô lên cao.

‘Vì vậy đó là lý do tại sao mông cô ấy lại nổi lên….’

Khi thấy Agnes ngày càng xa, Seol Jihu xoa mũi và má. Sau đó, cậu bật ra một tiếng cười nhỏ.

“Không ngờ tảng đá xấu xa làm gián đoạn suy nghĩ của mình, lại là mông Agnes.” – Seol lẩm bẩm.

“Đợi đã, như thế thì nó không phải là một thứ xấu xa!”

Seol biết rằng cậu ta sẽ bị giết ngay lúc cất tiếng cười, nên cậu nín thở và ngụp xuống nước.


Bình minh bừng sáng.

Khi Jang Maldong thức dậy vào buổi sáng, ông ngỡ ngàng và câm lặng trước cảnh tượng trước cửa hang. Bốn người đang chạy cùng nhau. Agnes, Kazuki và cả Hugo đều ở đó.

Đó là chưa phai tất cả. Đáng lẽ theo logic, Agnes phải đứng đầu, theo sau là Hugo, Kazuki và Seol Jihu.

Tuy nhiên, hiện tại Seol Jihu đang chạy ở phía trước, va Agnes vất vả đuổi theo cậu ta. Họ đã chạy rất nhanh đến nỗi họ đang đổ mồ hôi như tắm.

“Tên nhóc này thật kỳ diệu!”

Ban đầu, Seol hầu như không thể chịu nổi bài huấn luyện của ông , nhưng bây giờ, cậu ấy thậm chí còn dẫn dắt cả nhóm. Thấy cậu ta chạy một cách say mê, ông lão không thể kìm nổi cảm xúc của mình và thậm chí còn hơi nghẹn lại trong cổ họng.

Ông thực sự tự hào. So với hai tên ngốc đã trả tiền cho Linh mục để cầu Thần vật chết ông ta, thì Seol giống như một vị thánh.

Không lâu sau, Kazuki và Hugo dừng lại. Tuy nhiên, Seol Jihu vẫn chạy không ngừng nghỉ.

Đó thực sự là một cảnh tượng khó tin.

[Con không được huấn luyện, nên con chỉ có thể chạy trốn.]

Jang Maldong bắt đầu cảm thấy trân trọng chàng trai trẻ. Ông không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đánh giá lại suy nghĩ của mình.

Haha!

Jang Maldong cười một cách hạnh phúc và nhìn Seol Jihu và Agnes leo lên một ngọn đồi.

Chính lúc đó…

“… H’m?”

Anh chớp mắt ngạc nhiên khi thấy bộ đôi này tiến gần đến chỗ mình hơn. Agnes dường như đang chạy hết tốc lực nhưng dường như không thể vượt qua Seol Jihu. Xét theo logic, điều đó là không thể.

‘Đợi tí….’

Bây giờ nghĩ lại, ông thấy Seol Jihu đang chạy nhanh bất thường. Chẳng mấy chốc, thanh niên leo lên ngọn đồi với một cơn bão bụi phía sau. Ngay khi chạm vào điểm xuất phát, cậu ta tiếp tục chay thêm một vòng.

“Sao cô lại làm thế?!” Seol hét lên và nhanh chóng chạy xuống phía bên kia ngọn đồi. Hai cánh tay cậu ta vung lên liên tiếp, và đôi chân của cậu ta bước nhanh tới mức gần như không thể nhìn thấy.

Trong khi Jang Maldong đang nhìn Seol một cách bàng hoàng, Agnes cũng đã đến điểm xuất phát và nhanh chóng đuổi theo Seol.

“Dừng lại ngay!”

“Ít nhất hãy cho tôi giải thích!”

“Câm miệng! Đây là lần thứ ba.”

Mọi chuyện bắt đầu từ sáng sớm trong khi Jang Maldong vẫn đang ngủ say. Agnes thức dậy cùng lúc với Seol Jihu và tử tế khuyên cậu nên ăn sáng. Cuối cùng họ đi ăn cùng nhau, nhưng Seol Jihu nhớ lại sự cố đêm trước và cười khúc khích.

Cậu ta nghĩ rằng cậu có thể giữ bí mật, nhưng một người nhạy bén như Agnes nhanh chóng nhận ra chuyện bất thường.

Thấy Seol Jihu né tránh ánh mắt của cô, cô càng nghi ngờ hơn. Cô kiểm tra Cửa sổ trạng thái của mình và phun trào giận dữ khi thấy biệt danh “Mông Xấu Xa” vừa xuất hiện.

Seol Jihu bỏ chạy ngay lập tức.

“Mông xấu? Mông của ta xấu chỗ nào, thằng khốn nạnnnnnnnnnn”

“Tôi, tôi chỉ nghĩ về nó trong đầu thôi mà!”

“Ta sẽ giết ngươi! Giết ngươi!!!”

“Tha cho tôi, cô Agnes!”

“Ngươi tiêu rồi!”

Giọng Agnes vang vọng khắp vùng Cự Thạch Sơn.

Trong khi đó, Jang Maldong ngây người nhìn Seol. Cậu đang tuyệt vọng bỏ chạy, bằng cách sử dụng toàn bộ khả năng của Bông tai Festina.