Như tên gọi của nó, Cự Thạch Sơn cực kỳ hiểm trở với hàng loạt tảng đá bao phủ bề mặt. Thậm chí còn có một vài đỉnh núi xuyên qua những đám mây trên bầu trời.
“Huk, huk! Huk, huk!”
Từ “gồ ghề”, chưa đủ để lột tả được bề mặt ”hiểm trở” của quả núi này. Những rặng núi uốn lượn, hoang sơ chứa đầy những tảng đá sắc nhọn nhô ra khiến Seol gặp khó khăn hơn.
“Uuaaaaah!”
Từ nãy đến giờ cậu mới chạy được năm phút, nhưng cậu phải hét lên vài lần vì mặt đất gồ ghề. Càng gần đỉnh núi, đường chạy càng dốc hơn, đùi và bắp chân cậu càng đau đớn.
“Đây mà là chạy à??”
Cậu không thể kiềm chế những lời chửi rủa, nhưng không đủ sức để cho những lời đó thoát ra khỏi miệng. Mỗi bước đi mất những hai giây. Ông già đó nên gọi đây là leo núi hơn là chạy bộ.
Nhưng đó chưa phải tất cả. Cậu đang ở giữa nơi hoang dã, đầy mối nguy hiểm đang rình rập cậu, thú hoang hay quái vật có thể đang ẩn nấp rồi tấn công bất cứ lúc nào. Cậu luôn phải cảnh giác dù chân tay mỏi rã rời.
“!!!!”
Trong khoảnh khắc, cậu vừa mới mất tập trung. Vừa chạm đến đỉnh núi,cậu vấp phải một cục đá và trượt chân.
“Aaaah!”
May mà cậu kịp bám vào 1 mỏm đá. Seol cố gắng dần giữ thăng bằng, nắm chặt mỏm đá bằng cả 2 tay, rồi nghiến răng dùng hết sức tàn còn lại kéo cả người lên khỏi vách đá.
“Thật thảm khốc.”
Quá mệt mỏi, cậu thở hổn hển, rồi lại thở dốc, như thế sắp trút hơi thở cuối cùng. Khi cậu cố bình tĩnh và quay lại, ánh mắt cậu xuyên qua những đám mây, sương mù đang bao quanh che khuất mất điểm xuất phát từ đằng xa.
Seol nhăn nhó, cậu cắn chặt môi đến mức hằn lên những vết răng, rồi bắt đầu leo xuống.
Tất cả những người leo núi đều hiểu – đi xuống còn mệt hơn nhiều so với leo lên. Cậu không thể thả lỏng tinh thần chỉ vì đang xuống núi.
Vì độ dốc của sườn núi, tốc độ của cậu cứ dần tăng lên. Không điều khiển được tốc độ giữa địa hình gồ ghề như này không khác gì tự sát. Người ta thường phải kiểm soát tốc độ liên tục để nó không tăng lên quá nhanh, nhưng cậu rất chật vật để làm được điều này.
Keeeu!
Mỗi lần khi mài chân lên mặt đất để kìm tốc độ lại, Seol cảm giác như chân mình đang bốc cháy. Bởi vì có quá nhiều thứ xảy ra cùng một lúc, anh ta mất tập trung và ngã về phía trước.
Rất may, cậu đã gượng dậy được mà không bị thương nặng, nhưng cậu không khống chế nổi đôi chân run rẩy của mình.
Seol Jihu ngã xuống và lăn trên mặt đất thêm vài lần nữa trước khi về lại được điểm xuất phát. Đến lúc này, cậu đã rơi vào trạng thái nửa mê sảng. Tuy nhiên, Jang Maldong chỉ im lặng nhìn cậu, và Seol Jihu phải quay lại khi đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc và lạnh lùng đó.
Một lần, hai lần, ba lần. Càng đi nhiều lần, cậu càng bị thương nhiều hơn. Mồ hôi chảy ra từ mọi lỗ chân lông trên cơ thể Seol, và trái tim cậu đập thình thịch như thể nó sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào.
Seol ấy đã chạm giới hạn của mình.
‘Không.’
Vì lý do nào đó, cậu cảm thấy có gì đó không ổn với khóa đào tạo này. Tuy nhiên, Jang Maldong đã nói rõ ràng, y như một thẩm phán tuyên án cho bị cáo.
Còn bốn mươi lăm lần.
Seol Jihu cảm thấy chân mình đi khập khiễng. Đây là hình phạt dành cho tử tù sao??? Cậu đã cố gắng lắm mới hoàn thành được năm lần, nhưng vẫn còn bốn mươi lăm lần nữa?
Mới chỉ hoàn thành 1/10 chặng đường, nhưng sự tuyệt vọng bắt đầu xuất hiện. Đúng là một khóa huấn luyện đau đớn và tàn bạo.
“Sao không chạy nữa!Gì chứ,đã bỏ cuộc rồi sao??”
Thấy Seol Jihu do dự, một mệnh lệnh bốc lửa tuôn ra.
“Không được nghỉ, với tiến độ hiện tại của con, đến sáng vẫn chưa xong đâu!”
“Nhưng-”
“Nhưng gì? Con nói con muốn trở thành một Chiến binh?
Jang Maldong nói với vẻ thờ ơ.
“Hay con muốn thừa nhận mình chỉ là một kẻ khoác lác? Thế thì…”
“L-Lão sư!”
“Chia hành lý Xếp hành lý đi.”
Jang Maldong quay lại. Seol Jihu nghiến răng và đá mạnh xuống đất.
Cuối cùng, cậu đã xoay sở cả đêm để thực hiện năm mươi vòng. Khi cậu về đến hang, trời đã sáng.
Bữa tối từ hôm trước đã được chuẩn bị sẵn, nhưng cậu đã gục xuống trước khi kịp nghĩ đến việc ăn uống.
Ào!
Đột nhiên, một dòng nước lạnh dội xuống mặt cậu, cậu choàng dậy và mở mắt. Jang Maldong đang cầm xô đứng đấy.
“Thằng ranh chết tiệt, sao lại nằm đấy, ta cứ tưởng ngươi chết rồi!”
“H-Huh?”
“Đi thôi,trời sáng rồi,định ngủ đến bao giờ nữa?”
Seol Jihu bàng hoàng. Ánh sáng mặt trời buổi sáng thanh bình đang chiếu sáng cửa hang động.
‘Không đời nào.’
Cậu cảm thấy mình chỉ mới chợp mắt được một giây. Nhưng cậu vẫn nghe tiếng Jang Maldong hét gọi cậu ra ngoài/
“….”
Seol đau ê ẩm khắp người. Cậu khập khiễng từng bước, bắp chân nhức nhối. Bàn chân đầy vết phồng rộp.
Cậu không đủ can đảm để nhìn bàn chân.Trong khi cậu còn đang lảo đảo ở lối ra vào, bao cát và cây thương bay đến.
“Mười nghìn lần!!”
“?”
“Đâm, Xiên và Chém. Thực hiện mỗi thứ mười nghìn lần.”
Seol Jihu đang đặt từng chiếc bao cát của mình lên nhưng rồi dừng lại khi nghe điều này. Không phải tổng cộng mười nghìn lần, mà là mỗi thứ mười nghìn lần. Nói cách khác, cậu ta phải thực hiện các động tác này ba mươi nghìn lần.
“Sau khi làm xong, hãy chạy như hôm qua, nhưng lần này, sẽ là 100 lần.”
“Hụêê…”
Seol gần như nôn mửa khi nghe điều này. Khối lượng bài tập đã tăng hơn gấp đôi sau một ngày. Seol Jihu che miệng lại và rên rỉ đau đớn.
Một ngày trôi qua, rồi một ngày nữa. Vào ngày thứ ba, mưa lớn trút xuống.
Tuy nhiên, việc đào tạo vẫn tiếp tục mà không hề dừng lại. Ngay cả khi bị vùi dập bởi cơn mưa như trút nước, Seol Jihu vẫn đứng đó, tuyệt vọng Đâm, Xiên và Chém.
“Con không hiểu”
Agnes, người đang lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa hang, mở miệng.
“Tập huấn kiểu này sẽ làm tổn thương cơ thể cậu ấy. Ít nhất Người nên cho anh ấy ăn uống bổ dưỡng.”
“Nếu con nói về bữa sáng, ta đã đưa cho nó rồi.”
Jang Maldong lẩm bẩm khi ông ta nhai miếng rau hái được trên núi. Hai người họ rất tôn trọng nhau, cách họ nói chuyện cực kỳ lịch sự.
“Mặc dù vậy, dường như thằng nhóc đã nôn hết ra rồi.”
“Xin lõi nếu con thất lễ, sao Người lại đẩy khóa huấn luyện đi xa như vậy. Nó không giống phong cách của Người cho lắm, Lão sư.”
Đó là một cảnh tượng hiếm thấy khi thấy Agnes rất lo lắng. Tuy nhiên, phản ứng của cô hoàn toàn hợp lý, tình trạng của Seol đang ngày càng tồi tệ.
Đôi mắt của cậu ta trở nên vô hồn và nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt cậu ta. Cách cậu ta lờ đờ bước, giống như một con zombie đang di chuyển.
“Ta không có sự lựa chọn nào khác.” – Jang Maldong bình tĩnh trả lời – “Ta nghĩ rằng nó có thể tự nhận ra điều đó, nhưng không. Nó đang rất rối rắm. Tâm trí, kỹ thuật và cơ thể của nó. Tất cả.”
Kazuki và Hugo ngơ ngác như thể họ không thể hiểu nổi. Tuy nhiên, Agnes, người có kinh nghiệm giảng dạy Seol Jihu, nhíu mày trầm ngâm.
“Lão sư nói về sự mất cân bằng giữa tâm trí, kỹ thuật và cơ thể của cậu ta à?”
“Không đơn giản như thế” – Jang Maldong lắc đầu – “Ba yếu tố cơ bản này trong nó như đang đan xoắn vào nhau. Tài năng của nó chỉ ở mức trung bình, nhưng trí óc nó hỗn loạn một cách khó hiểu; kỹ thuật thì có vẻ khá đấy, nhưng nó lại không biết sử dụng đúng cách. Cơ thể nó cũng vậy – có một sức mạnh phi thường đang ẩn đâu đó sâu bên trong con người nó, thể xác hiện tại không thể điều khiển nổi thứ sức mạnh đó”
Jang Maldong hoàn toàn hiểu được những khó khăn của Seol Jihu. Nếu so sánh cậu với môn hình học, cậu giống như một đa giác kỳ lạ với một hoặc hai đỉnh xiên xẹo bất thường.
Nhiều lúc, ông chỉ muốn thốt lên: “Thằng nhóc này là cái thứ quỷ quái gì vậy?”
“Trước khi chúng ta thảo luận về sự bất đồng trong ba yếu tố này, chúng ta phải chỉnh các góc đang bị biến dạng kia đã.”
Nếu Seol tiếp tục phát triển như thế này, cậu sẽ không thể quay đầu lại. Chính xác thì cậu thực sự sẽ trở thành một mớ hỗn độn.
“Vậy phải làm sao….”
“Có ba cách để khắc phục” – Jang Maldong nhíu mày như thể vấn đề này khiến ông đau đầu – “Phương pháp đầu tiên là từ bỏ tâm trí và cơ thể và tập trung vào việc đào tạo kỹ thuật.”
“Ngài định vạch giới hạn phát triển cho cậu ta?”
“Ta hiểu vì sao con tiếc nuối, nhưng nếu là thế, ít nhất thằng bé sẽ trở thành một Người xếp hạng cao. Nếu nó chọn con đường của Pháp sư, thằng bé thậm chí có thể đạt đến Thứ hạng độc nhất (top 10)”
‘Đến vậy sao?’
Một dấu hiệu của sự hoài nghi xuất hiện trên khuôn mặt của Agnes. Jang Maldong đang ám chỉ rằng cuối cùng Seol sẽ đạt đến một giới hạn, nhưng giới hạn đó sẽ cao đến phi thường.
Agnes biết Cửa sổ Trạng thái của Seol đặc biệt như thế nào, bởi cô đã từng thấy khi ở Khu vực Trung lập. Nhưng Top 10 là một đẳng cấp khó có thể mơ tới.
“Phương pháp thứ hai là ngăn chặn sự phát triển của kỹ thuật nó lại, tập trung cải thiện tâm trí và cơ thể của nó cho đến khi ba yếu tố đồng đều.”
“Ý lão sư là cân bằng ba yếu tố trong cơ thể của cậu ta.”
“Sẽ mất nhiều thời gian, nhưng đây là cách an toàn nhất.”
Tuy nhiên, Seol Jihu đã từ chối điều này.
“Phương pháp còn lại, và đó là sự kết hợp giữa phương pháp thứ nhất và phương pháp thứ hai. Chính xác hơn, là cho phép kỹ thuật phát triển tự do, đồng thời đẩy tâm trí và cơ thể phát triển vượt bậc để đuổi kịp kỹ thuật. Tất cả điều này phải được thực hiện hài hòa.”
Vì có những hai việc để làm cùng lúc,nên việc tập luyện như thế này chưa chắc đã đủ.
‘Minh có thể làm được như thế không?” – Agnes suy nghĩ một lúc trước khi lắc đầu.
“Giờ chỉ phụ thuộc vào “ý chí” của nó thôi, mà đó không phải thứ người thường có thể đạt được.”
“Con đồng ý.”
Từ “khó khăn” không đủ để miêu tả phương pháp cuối cùng. Cần có nghị lực sắt đá mới có thể bám trụ được.
“Nó phải tự hiểu và tự chấp nhận.”
Nghe điều này, Agnes cuối cùng cũng hiểu tại sao Jang Maldong bắt cậu thực hiện chế độ tập luyện điên rồ này.
Nếu không, mọi thứ sẽ trở nên khó khăn hơn trong tương lai.
“Dù sao, ta cũng khá bất ngờ đấy, không ngờ con lại lo lắng cho nó nhiều như vậy đấy.”
“…”
Agnes đã kể lại cho ông về thời gian cô dạy Seol Jihu trở lại trong Vùng Trung Lập. Jang Maldong ngạc nhiên: “Thì ra mọi chuyện là như vậy,vậy nó có vượt qua được những gì con yêu cầu không?”
“Cậu ta đã hoàn thành khóa huấn luyện một cách xuất sắc.”
“Ta hiểu rồi, hiểu rồi. Nếu nó vô dụng, chắc con cũng không ở đây.”
Jang Maldong cười và đứng dậy, ông đã hiểu ra vài điều.
“Ta đang tự hỏi sao nó khác biệt hẳn với những người cùng cấp độ,hóa ra được huấn luyện dưới tay Huấn luyện viên Ác Quỷ. Cảm ơn thông tin của con nhé.”
Jang Maldong mỉm cười.
Ngày thứ tư.
Trời tạnh mưa.
Thật kỳ lạ, hôm trước thì trời mưa như trút nước, hôm nay thì trời nắng như thiêu đốt.
Việc huấn luyện cũng thay đổi. Cường độ tăng lên, có thêm điểm mới trong khi tập.
Khóa huấn luyện bắt đầu giống như mọi khi – thực hiện ba mươi ngàn động tác Đâm, Xiên và Chém. Ngay khi quá trình khởi dộng này kết thúc, Jang Maldong đã bắt Seol Jihu đeo tất cả mười hai bao cát, và hôm nay, ông nói rằng đường chạy sẽ thay đổi.
Ông chọn 2 đỉnh núi bên trái và bên phải làm mốc, rồi bắt cậu chạy qua cả 4 điểm – thành một được zic zac.
Cậu vừa mới quen con đường chạy,giờ ngán ngẩm nhìn chặng đường mới, nghe lệnh mà tưởng như sét đánh ngang tai
Nhưng đâu phải là tất cả, cứ sau mười lần hoàn thành chặng đường trên, cậu phải dừng lại ở điểm xuất phát và thực hiện Đâm, Xiên, Chém một nghìn lần. Điều đáng sợ hơn cả là Jang Maldong trực tiếp huấn luyện chỉnh sửa động tác cho cậu.
Ông không cho cậu nghỉ một giây phút nào. Trong mười phút, Seol Jihu phải hoàn thành 3 lượt burpees và kettlebell swings.
(Note: Đây là 2 dạng bài tập luyện của dân gymer và street workout, kết hợp nhiều động tác của nhiều cơ khác nhau)
Và khi cậu suýt quỵ xuống.
Chát, chát
“Ai cho phép ngươi ngủ, dậy ngay!”
“Aak”
Jang Maldong vung gậy một cách tàn nhẫn.
Cuối cùng, Seol Jihu phải nghiến răng và tiếp tục lết lên đỉnh núi.
Ngày thứ năm.
Không phải Jang Maldong luôn luôn kè kè bên Seol Jihu khi cậu đang tập luyện. Có những lúc ông rời đi để kiểm tra những người khác, nhưng vẫn có người theo dõi Seol Jihu.
Hôm nay, Kazuki đến thay thế.
Sau khi Seol Jihu hoàn thành ba mươi lần tập chạy và đang lặp lại Đâm, Xiên, Chém…
“Huệ ê ệ…”
Cậu bất ngờ nôn mửa toàn bộ chỗ thức ăn trong bụng. Bụng cậu không tiêu hóa nổi bữa trưa mà cậu đã cố tống vào.
Nhưng cậu chỉ ngừng lại lúc đó rồi lập tức quay lại tập luyện, còn chẳng buồn lau miệng
“Cậu không cần cố quá thế.”
Kazuki đã im lặng nhìn cậu nãy giờ,nhưng không nhịn được nữa.
“Chưa có ai tham gia bữa tiệc lần đầu mà tới được vòng cuối cùng đâu!”
Seol Jihu không nói gì. Kazuki tin chắc rằng Seol đã lắng nghe – bởi cậu liếc nhìn anh ta một lần, nhưng thanh niên không mở miệng. Rất đơn giản, Seol Jihu hiện tại đã bị kiệt sức đến mức mỗi hơi thở đều quý giá.
“Cậu chỉ mới cấp 3 mà, cậu có thể thử lại sau hai năm, khi cậu đạt cấp 4 trở lên.”
Khuôn mặt của Seol Jihu trở nên nhăn nhó. Lúc này,cậu chợt thấy sự quan tâm của một chị dâu tốt bụng (Kazuki) còn khó chịu hơn một bà mẹ chồng khó tính (Jang Maldong). Cậu đang kiệt sức và ý chí thì đang lung lay, những lười nói vỗ về của Kazuki khiến cậu nổi giận.
“Nếu là vì Lão sư Jang, cậu không cần phải lo lắng. Ông ấy đang chờ đợi cậu tự bỏ cuộc. Chắc chắn, ông ấy sẽ mắng cậu, nhưng….”
Vụt!
Mũi thương của Seol Jihu, đột nhiên hướng về phía Kazuki. Mặc dù nó dừng lại trước khi nó chạm đến cổ anh ta, nhưng mũi thương đã tỏa ra ánh sáng sắc bén trong giây lát.
“Im đi, nếu không tôi sẽ giúp anh ngậm miệng lại.”
Đôi mắt Kazuki Kazuki nheo lại: “Cái này nghĩa là gì? Cậu muốn thách đấu tôi?”
“Hiện tại, đừng làm phiền tôi.”
Một giọng nói khàn khàn vang lên. Kazuki lông mày co giật.
“Gì cơ?”
“Tôi nói rằng đừng làm phiền tôi. Tôi không biết mình sẽ làm gì trong tình trạng hiện tại đâu.”
Seol Jihu rút cây thương băng lại, và trừng mắt nhìn Kazuki với đôi mắt lờ mờ. Sau đó, cậu quay lại tập luyện tiếp.
Kazuki xoa cổ và nghiến răng.
“Cậu thực sự bướng bỉnh đến thế ư?”
“Im miệng. Tôi hiểu ý của anh, nên anh không cần nói nữa!”
Seol Jihu gầm gừ. Thời điểm này cậu đang bế tắc và không đủ bình tĩnh để cư xử bình thường được nữa.
“Tôi không hiểu. Điều gì sai khi yêu cầu một thương thủ ném lao??”
“Ai nói tôi sẽ là người ném lao???”
PANG!
Một cú Đâm. Nhưng lần này, âm thanh của không khí bùng nổ vang lên từ mũi thương. Giật mình vì tiếng ồn, Kazuki nghi ngờ chính đôi tai mình.
“C… cái gì?”
“Tôi có thể sử dụng nó! Tôi sẽ sử dụng nó, nhưng…”
PANG! PANG!
Không chỉ Đâm, mà những cú Chém và Xiên của Seol cũng bắt đầu mang theo sóng xung kích. Tuy nhiên, Seol Jihu vẫn không biết gì và hét lên không ngừng nghỉ.
“Tôi đã nói rằng tôi không muốn ném thương của mình đi.”
“Nhưng tại sao?”
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không dùng được thương Mana??”
“Cậu nói đúng, trường hợp đó có thể xảy ra,khi đó đồng đội sẽ bảo vệ cậu .Đó cũng là lý do tại sao chúng ta luôn hành động theo nhóm.”
“Vậy nếu đội gặp rắc rối khi thương Mana của tôi không hoạt động thì sao!?”
“Này này. Chúng ta đang chơi hỏi xoáy đáp xoay à?”
Seol Jihu cười nhạo: “Anh nói với tôi là, bữa tiệc luôn bất thường, ngẫu nhiên và bất trắc phải không?”
Kazuki không nói nên lời.
“Anh có thể đảm bảo những lời anh vừa nói không?”
“….”
“Anh không thể?”
“….”
“Không ai có thể chắc chắn bất cứ điều gì, vậy thì có gì sai nếu chuẩn bị kỹ lưỡng cho những điều bất trắc???”
Seol Jihu gầm lên.
“Tôi không muốn bất lực như lần đó nữa, lần đó Chohong gần như suy sụp!!!”
Cậu ta gần như phát điên, câu nói trở nên lộn xộn.
Kazuki mím môi và thở dài. “Tên điên này…!”
“Điên à,trông tôi đang điên lắm sao?”
“Tốt thôi, ai thích nói gì thì nói!”
Cuối cùng sau khi hoàn thành ba ngàn lần Đâm, Xiên và Chém, Seol Jihu vứt thương xuống và lại chạy như điên
Cứ như thế, ngày thứ năm trôi qua cũng như ngày thứ sáu. Cuối cùng, ngày thứ bảy bừng sáng.
Đó cũng là ngày đầu tiên có một chút cay đắng xuất hiện trên khuôn mặt của Jang Maldong.
Đã có lúc cậu nghĩ vậy. Đó là định mệnh của cậu khi đến Thiên đường.
Seol nghĩ vậy cũng đúng thôi.
Cậu không thể đổ lỗi. Cậu có một Dấu vàng và hai Kỹ năng bẩm sinh,gần như không ai có. Hơn nữa, mọi thứ cậu làm đều thuận buồm xuôi gió. Cậu nhớ những lần ngẩng đầu cười về bản thân, và nếu một nhân vật chính tồn tại trên Thiên đường, thì đó sẽ là cậu.
Tuy nhiên, cậu đã vỡ mộng ngay khi rời khỏi Vùng trung lập. Seol Jihu không phải là nhân vật chính. Cậu cảm nhận được điều đó.
Chỉ cần nhìn quanh một chút đã thấy những người mạnh hơn cậu gấp ngàn lần. Rồi cậu luôn nhận những nhiệm vụ khó khăn, còn suýt mất mạng vài lần.
Cậu sống sót một cách đáng thương và tuyệt vọng. Và nhân vật chính thì không như vậy.
Thật ra thì cũng có chút tương đồng. Các nhân vật chính trong tiểu thuyết mà cậu đã đọc, họ luôn trở nên mạnh mẽ nhờ tìm được các vật phẩm hay kho báu và nhờ những cuộc gặp gỡ tình cờ.
Nhưng cậu không như thế. Tài năng của cậu chỉ ở mức trung bình, và mặc dù cậu có cố gắng hết mình nhưng vẫn không tiến bộ.
Và bây giờ, ngay cả những gì khiến cậu trở nên đặc biệt cũng bắt đầu bóp nghẹt cậu. Đó là năng lực của cậu thôi mà, đâu phải lỗi của ai? Đâu thể đổ lỗi cho ai?
Cậu chỉ có một con đường duy nhất: – nỗ lực.
Khoảnh khắc thanh niên nhận ra rằng cậu ta không phải là người đặc biệt, điều duy nhất cậu ta có thể làm bây giờ là nỗ lực hết mình.
Đây là lý do Seol Jihu quyết không từ bỏ cuộc tập huấn địa ngục này.
Đột nhiên, những ký ức của cậu về cuộc đào tẩu khỏi phòng thí nghiệm của Công tước Delphinion hiện lên.
Lúc đầu là những cơn đói, rồi hình ảnh những món ăn lần lượt lướt qua đầu cậu. Rồi cậu thèm vị tươi mát của món Coke nhưng cuối cùng lại mong muốn có nước.
Nói chính xác hơn, cơ thể cậu cần nước. Não cậu, đầu cậu, cơ quan của cậu, mọi tế bào trong cơ thể cậu đều sục sôi tìm nó.
Lần luyện tập này cũng vậy.
Lúc đầu, trong đầu cậu đủ loại cám dỗ: nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đi,có ai biết đâu, hãy uống một ngụm nước và làm điếu thuốc.
Sự cám dỗ như muốn nói với cậu rằng, ‘Chuyện này đơn giản mà?’
Nhưng một khi cậu xuôi theo những lời này, cậu sẽ trở nên dễ dãi hơn, và sẽ tiếp tục miễn cưỡng nhượng bộ. Cậu đã cống hiến hết mình và cậu không muốn lãng phí tất cả những gì cậu đã nỗ lực trước đó.
Kể từ đó, không còn suy nghĩ linh tinh nào lọt vào tâm trí cậu và cơ thể Seol tự di chuyển.
Nhưng giống như Agnes đã nói, dù ý chí mạnh mẽ đến mấy, cũng có giới hạn của nó.
Một đêm nọ.
Seol Jihu đã không thể hoàn thành khóa huấn luyện ngày hôm nay do kiệt sức, kết quả lả giữa đêm, cậu tự mình tập nốt cho đủ.
‘Bao nhiêu lần rồi nhỉ?’
‘Liệu có phải thứ bốn chín không?’
Mắt cậu lờ đờ liếc lên đỉnh núi. Cậu lảo đảo từng bước, chỉ chực ngã. Đột nhiên có cái gì đập vào đầu cậu.
‘Huh?’
Seol mở mắt ra, “thứ đó” chính là mặt đất. Cậu đang leo lên dốc núi cơ mà, sao lại??
‘…Ah.’
Cậu há hốc mồm. Cậu mới mất ý thức có vài giây thôi mà. Nhưng cậu cũng chẳng quan tâm.
‘…Hết rồi….’
Cậu cảm thấy sức mạnh trong cơ thể cậu đang rời đi.
“Nên nằm xuống không?”
“Mình chỉ cần nhắm mắt lại một lúc thôi!”
“Mình không bỏ cuộc đâu mà. Chỉ là mình ngất đi thôi”
“Có vẻ như mình không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc thiếp đi.”
Trong đầu Seol, muôn vàn lời nói xuất hiện, rủ rê cậu dừng lại.
“Đúng thôi,chế độ luyện tập này bất khả thi quá.”
Kazuki cũng từng nói với cậu, nếu phải luyện tập kiểu này thì anh ta đã từ bỏ ngay từ đầu.
“Nằm xuống thôi,mình làm quá đủ rồi.”
Rồi từ từ, cậu ngã xuống mặt đất bụi bặm, một nụ cười thoáng qua trên môi.
“Mình chỉ cần khép đôi mắt lại.”
“Mặt đất kia chính là thiên đường! Nó sẽ làm mát cơ thể nóng bỏng của mình, ôm ấp và che chở mình.”
”Mình sẽ được thư giãn”
“Mặt đất chặn đường mình mà, bức tường đó chắn trước mặt thì làm sao chạy được. Không phải là mình bỏ cuộc đâu!!”
Đang tự an ủi bản thân, Seol chợt nhớ ra một điều.
‘Khoan đã…Tường?’
Sức lực bỗng tràn vào đôi mắt vô hồn của cậu. Ngay tại thời điểm này, khi cậu đang tiến gần hơn đến mặt đất. Cậu cảm thấy một cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Gần như cậu đã từng trải qua điều này một lần trước đây.
Ngay khi khuôn mặt anh ta sắp chạm đất, nước da cậu cứng lại vì xung đột tinh thần.
“Mình không muốn nằm xuống. Không, mình muốn nằm xuống và nhắm mắt lại.”
“…”
Kwwak!!
Khi bàn tay Seol vừa chạm đất.
‘Tường!’
Bức tường! Bức tường, cuối cùng cậu đã đến chỗ bức tường. Khoảnh khắc trước khi sụp đổ, cuối cùng cậu nhận ra rằng mình đã chạm tới giới hạn của bản thân.
“Giờ thì sao?”
“Mình phải vượt qua nó.”
Seol tập trung tất cả sức mạnh còn lại vào bàn tay và đẩy mình lên. Cậu bước lên dốc núi với đôi chân đang gào thét vì đau đớn.
Và như vậy….
“Uwaaaaaah!”
Seol Jihu bắt đầu chạy một lần nữa.
‘Thật điên rồ.’
Jang Maldong thốt lên, khi thấy Seol Jihu leo đến đỉnh núi. Ông nghĩ rằng cậu đã sụp đổ, nhưng cậu đã đưa tay ra vào giây phút cuối và tự đẩy mình lên. Sau đó, cậu chạy đến đích.
‘Thằng bé này…’
Trong thực tế, ông ấy không bao giờ mong đợi Seol có thể trụ được trước khóa huấn luyện địa ngục này.
Nói theo ngôn ngữ của game, cứ như thể Seol đang cố đánh bại một tên trùm bất tử bằng cách gây sát thương cho nó. Nói theo ngôn ngữ chiến tranh, thì Seol đang cố vượt qua một bãi đầy mìn: Mìn ankle, mìn PMD, mìn M16, mìn claymore, dây bẫy và thậm chí cả mìn chống tăng.
“Thế quái nào mà…”
Tại thời điểm này, vấn đề không chỉ là sự là bướng bỉnh hoặc ngoan cường. Cơ thể con người trung thực hơn bạn tưởng. Đến một giới hạn nào đó, bộ não sẽ cắt đứt mọi tín hiệu để bắt cơ thể nghỉ ngơi, nếu mọi thứ có vẻ nguy hiểm.
Nhưng thực tế, Seol đã vượt qua cả giới hạn sinh học!
“Rốt cuộc thằng nhóc này là thứ gì vậy???”
Ông không tin nổi khi thấy Seol có thể chịu đựng nỗi đau và vượt qua khóa đào tạo này. Mặc dù bài tập của Jang Maldong đẩy cậu vào bất trắc, nhưng đó chỉ là bất trắc trong lúc tập luyện mà thôi. Nghĩa là, Seol đã phải đối mặt với nhiều trải nghiệm còn kinh khủng hơn, những trải nghiệm thực sự đe dọa đến tính mạng.
(Note: Chính là 7 ngày chạy trốn với Công chúa đó)
Trong khi Jang Maldong đang đứng trơ ra vì sốc, Seol Jihu đã chạy đến đỉnh núi khác, chỉ còn lại một ngọn đồi duy nhất phía sau.
Một bước, rồi bước tiếp theo. Chẳng mấy chốc, cậu chạy chậm lại và bắt đầu loạng choạng.
Jang Maldong nhìn Seol lo lắng, rồi chớp mắt ngạc nhiên.
“Con….”
Seol đang khóc. Cậu ta đang thất vọng về điều gì ư?
Không, dù mắt cậu đang trợn ngược, nhưng cậu vẫn nghiến răng để tiếp tục leo lên.
Jang Maldong vô thức đi xuống nhưng sực tỉnh và dừng lại. Ông cắn môi, rồi đứng đó và hét
“Sắp tới rồi!”
Khi thanh niên loạng choạng và suýt ngã, Jang Maldong cau có và đập cây gậy xuống đất:
“Nhanh lên! Gần xong rồi mà còn định bỏ cuộc à?”
Co giật.
Cơ thể Seol Jihu run lên.
“Uuk…”
Với cánh tay và đôi chân run rẩy, cậu nghiến răng và kìm nước mắt, gắng gượng chạm tới đích.
Ngay lúc đó.
PHỊCH
Một âm thanh chói tai vang lên. Chẳng mấy chốc, cơ thể run rẩy của Seol nằm bẹp xuống.
Sau một hồi im lặng, Jang Maldong mở miệng.
“Tại sao??”
“…”
“Ta đã sống chừng ấy năm, nhưng chưa bao giờ thấy ai như con. Chỉ vì muốn tham gia Bữa tiệc mà con phải vắt kiệt sức thế này sao? Thằng khùng!”
“Khu vực trung lập…”
Có vẻ như Seol đã ngất đi. Chỉ còn lại những tiếng lầm bầm xuất hiện cùng với tiếng thở hổn hển.
“Con như kẻ mù, chẳng có bất kỳ sự chuẩn bị nào.”
“…”
“Con gần như đã mất mạng, nên con đã thề rằng…”
Những từ khó hiểu phát ra từ miệng cậu.
“Được rồi. Ta đã thấy quyết tâm của con.”
Với một tiếng thở dài, Jang Maldong ném một thứ ra khỏi tay.
Phịch
Một cái túi cỡ nắm tay đáp xuống bên cạnh Seol.
“Thuốc trợ năng???”
Đôi mắt Seol Jihu tỏa sáng. Trong mấy lọ thuốc của trưởng làng có thuốc trợ năng ư? Không, trên Thiên đường có thuốc trợ năng???
“Có gì đáng ngạc nhiên đâu? Hầu hết các vật phẩm trong Khu vực trung lập đều được sản xuất tại Thiên đường.”
Nghĩ lại thì, mọi chuyện có vẻ họp lý. Nước mắt tiên nữ cũng là một thứ do người trên Thiên đường đặc chế.
“Hmm, dù sao thì, ta cũng bất ngờ khi thấy nó ở đây. Phương pháp sản xuất ra thứ này đã biến mất khi Đế chế sụp đổ.”
“…”
“Vì nó rất hiếm, nên nó đắt giá lắm đấy. Con có muốn bán nó không?”
Seol Jihu lắc đầu kịch liệt. Tại sao cậu lại bán nó khi cậu ta rất muốn có chúng? Jang Maldong mở miệng như thể ông đã đoán được ý chàng trai.
“Thế thì… Bắt đầu từ hôm nay, uống một chai trước khi con bắt đầu tập luyện. Việc huấn luyện sẽ được tăng cường từ ngày mai. Con có thể cảm nhận được khi con dùng thứ đó.”
Khi Seol Jihu mở túi và thấy những chai chứa đầy chất lỏng màu trắng đục, cậu ta ngẩng lên.
“…Lão sư có nhầm không?”
“Không có gì thay đổi cả” – Jang Maldong càu nhàu với giọng nghiêm trang. – “Vấn đề quan trọng là không được chậm trễ như thế này nữa. Nếu con còn lề mề, ta sẽ đóng gói hành lý quay về thẳng, hiểu không?”
Jang Maldong quay lại. Ông dừng bước trước khi quay trở lại hang và nói với vẻ dịu lại.
“…Nghỉ ngơi đi. Ngày mai sẽ còn khó khăn hơn đấy.”
Biểu cảm của ông lúc này giống như đang muốn nói “Ta chịu thua con rồi”. Nếu Ian biết chuyện này, chắc chắn ông sẽ ngã ngửa vì sốc. Rốt cuộc, Seol đã đánh bại ông già nổi tiếng vì sự bướng bỉnh.
“Đi tắm trước đã. Con bốc mùi kinh quá.”
‘Hừm’ – Với một tiếng khịt mũi, Jang Maldong dần biến mất trong hang.
Seol Jihu vẫn gục xuống đất một lúc trước khi lảo đảo bước lên. Khi cậu cầm cái túi trên tay, vẻ mặt mệt mỏi của cậu trở nên bàng hoàng. Cậu ta đã không chú ý đến nó trước đó, nhưng một vài cửa sổ tin nhắn đang lơ lửng trong không trung.
[Đặc điểm ‘Gan góc’ đã được tạo.]
[Đặc điểm ‘Kiên nhẫn, đã phát triển thành ‘Tự kiềm chế’.]
[Chỉ số Stamina của bạn tăng từ ‘Thấp (Cao) đến Trung cấp (Thấp).]
Cậu đã làm được điều đó. Nâng cấp các chỉ số không phải là một điều dễ dàng. Nó ngốn rất nhiều điểm để nâng chúng một cách giả tạo, bởi có một sự khác biệt rất lớn giữa Thấp và Trung cấp.
Điều quan trọng là Seol Jihu không phải sử dụng điểm để tăng cấp. Trừ khi những vận động viên được đào tạo thường xuyên, các chỉ số Sức mạnh và Sức chịu đựng là cực kỳ khó để đột phá thông qua tập luyện.
Tuy nhiên, Seol Jihu đã thành công.
“Đã lâu lắm rồi nó không tăng.”
Thật đáng mong đợi. Dù Seol Jihu chưa bao giờ lơ là việc tập luyện, nhưng cậu cũng chưa bao giờ đẩy cơ thể tới giới hạn tuyệt đối như lần này. Vì thế, các thông số trong bảng trạng thái của cậu cũng chẳng thay đổi.
Cuộc tập huấn khắc nghiệt trong tuần qua đã đem cho cậu kết quả mĩ mãn. Khi cơ thể phục hồi, chắc chắn cậu sẽ cảm nhận được sự khác biệt.
Seol Jihu đứng dậy với khuôn mặt thanh thản. Cậu thực sự cảm thấy ngây ngất. Trong bảy ngày qua, cậu đã liên tục phải chiến đấu với bản thân mình.
Tất nhiên, Seol từng là một người nghiện cờ bạc, nên cậu thường xuyên phải đấu tranh với chính mình. Tuy nhiên, cậu toàn thất bại.
Nhưng hôm nay….
“…Hehe.”
Cậu đã giành được chiến thắng đầu tiên. Làm sao kìm hãm sự sung sướng này được!