Lái xe ngựa qua sa mạc, đó là một ý tưởng khá tệ hại. Cát mềm dễ dàng làm lún các bánh xe, và tốc độ chạy cũng bị chậm lại đáng kể.
Vì cát nóng, đàn Horuses kéo xe ngựa cũng nhanh chóng mệt mỏi. Tất nhiên, chúng không không ngã gục ngay, nhưng chúng cần cỏ và nước, mà Hoang Mạc Muối này lại nổi tiếng toàn đồi núi. Thành ra, việc di chuyển bằng xe ngựa là điều bất khả thi.
Cuối cùng khi đến sát hoang mạc đó, họ quyết định xuống đi bộ. Đúng như dự đoán, ban ngày hoang mạc này nắng như thiêu như đốt, giống hệt một cái lò hơi. Hơn nữa hơi muối mặn nồng bay trong không khí khiến ai cũng cay sặc cả mũi, đến cả việc thở cũng khó khăn.
Đi bộ trong môi trường khủng khiếp này, nhưng Seol Jihu cảm thấy không khó khăn cho lắm. Dù cũng có chút khó chịu, nhưng việc này dễ dàng hơn cậu tưởng nhiều.
Chuyện này chủ yếu là do chỉ số Stamina của cậu đã tăng lên Trung cấp, chưa kể cậu từng chịu đựng những ngày gian khổ hơn nhiều.
So với tám ngày đói khát kiệt quệ mà cậu trải qua khi chạy trốn cùng Terasa, cuộc hành trình này cứ như đi dạo thiên đường vậy. Ít nhất, cậu có đủ đồ ăn đồ uống và cả một đích đến rõ ràng.
Đó là lý do tại sao dù phải cõng cả Maria trên lưng, cậu vẫn thoải mái bước thong dong.
Tuy không gặp khó khăn gì với môi trường, nhưng hơi muối kết hợp với trời nắng gay gắt đã “thiêu cháy” da cậu, giờ nhìn cậu đen như củ súng vậy.
Đáng chú ý là nhóm người đang theo dõi bọn họ từ đằng xa.
Chohong bảo cậu cứ phớt lờ họ và nói,
“Quan tâm làm gì, nếu đủ sức thì mấy con “linh cẩu“ đó đã tấn công chúng ta rồi. Mặc kệ lũ yếu đuối đó.”
Nhưng Seol Jihu thấy khó mà bỏ qua được họ. Những cái nhìn chòng chọc của họ làm cậu lạnh cả gáy. Họ rõ ràng đang tỏ ra thái độ thù địch, chứ không hề lén lút.
“Thấy chưa, chúng bỏ cuộc gần hết rồi.”
Chỉ trong một hoặc hai ngày, số người bám đuôi họ – ban đầu đông như quân Nguyên, giờ chỉ còn một nhúm. Nhiều người đã mất tích, nhiều người có thể đã bỏ cuộc và quay trở lại, nhưng Seol Jihu biết rằng đây không phải là lý do duy nhất.
Chiến binh man rợ cấp 4 – Richard Hugo.
Đại Linh mục cấp 5 – Linh mục không tên.
Đạo chích cấp 4 – Sakamoto Jun.
Trinh sát cấp 5 – Ayase Kazuki.
Linh mục cấp 4 – Maria Yeriel.
Hiệp sĩ Dòng đền cấp 5 – Chung Chohong.
Với một lực lượng hùng hậu như vậy, khó có kẻ nào muốn liều mạng tấn công. Tuy nhiên, vì Seol Jihu đang đi tiên phong, nên cậu không khỏi lo lắng rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra với đồng đội của mình.
“Anh giai.”
Nhận thấy Seol Jihu đang chú ý phía sau, Jun nói.
“Anh biết không, với người Trái Đất, ”Bữa Tiệc” giống như 2 năm được đánh Vietlott một lần vậy.”
Seol Jihu lắng nghe, cậu cảm thấy hơi kỳ quặc khi Jun gọi cậu là người Trái Đất.
“Với phép toán đơn giản, ta có thể trúng độc đắc với tỷ lệ 0.012 phần nghìn( tác giả chắc cũng kinh nghiệm lô đề đầy mình. Vietlott tỷ lệ trúng là 1/8.145.060, tương đương 0.00001227738% nha=)))))
“Tỷ lệ như vậy là cao hay thấp?”
“1 trên 8 triệu là cao rồi đấy, cậu biết giải độc đắc của giải POWERBALL của Mỹ có tỉ lệ trúng là 1 trên 300 triệu không.” ( thông số chính xác là 1:292, 201, 338, và vào ngày 14/1/2016 đã có người đầu tiên trúng với tổng trị giá lên 1,5 tỷ đô rồi nha )
“Tức là tôi đang đặt cược cả mạng sống vào đây à.”
“Không cần thiết. Theo như tôi biết, chúng ta có thể dừng khi tới Giai Đoạn 3. Nhưng mà, nếu anh xoay sở và “may mắn” chiến thắng sau Giai Đoạn này, thì cũng như trúng giải độc đắc POWERBALL vậy.”
Nghe có vẻ như Jun khá am hiểu cách xổ số nước ngoài. Anh liếc nhìn thanh katana của mình và cười khúc khích: ” Điều quan trọng là Cấp 4, Cấp 3 và thậm chí Cấp 2 đều có thể trở thành người thắng cuộc. Dù đó là chuyện ở Bữa tiệc đầu tiên, nhưng ai cũng có quyền hy vọng.”
“….”
“Quan trọng nhất là, tùy thuộc mỗi người, ‘Điều Ước Hài Hòa’ có thể là phần thưởng tương đương với ‘điều ước’ mà các Vị Thần ban cho. Nó có thể thay đổi cuộc sống của tôi hay bất kỳ thứ gì kỳ diệu khác. Tội gì mà bỏ qua một cơ hội như vậy.”
Seol Jihu thở dài.
“Tuy nhiên, nếu chúng ta vừa đủ 10 người…”
Seol Jihu định nói: “nếu thấy chúng ta đủ 10 người, họ sẽ bỏ cuộc”. Tuy nhiên, cậu chợt nghĩ ngợi và đổi câu hỏi.
“Nếu chúng ta đủ 10 người, họ có theo dõi chúng ta không? Và nếu họ cố chen chân vào, chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Anh giai, đừng kết luận vội vàng. Trên đời này có nhiều thứ bất ngờ lắm”.
Jun cười, nhưng Seol Jihu không thể cười theo. Jun đang ám chỉ rằng Kazuki cố tình để lộ chuyện họ còn 3 suất. Đây là lời cảnh báo dành cho những người theo dõi, ‘Ngoan thì tụi anh bố thí chỗ cho, không thì đừng trách!’
“Ah, nhưng cũng đừng hiểu lầm. Lý do anh Kazuki chỉ tập hợp bảy người chúng ta, cũng vì anh ấy quan tâm rất nhiều đến ‘chất’ của đội.”
“Chất?”
“Yep. Có nhiều người chưa chắc đã tốt, đặc biệt khi làm việc nhóm. Ví dụ nhỏ nha, cái cục nợ đang nằm bẹp trên trên lưng của anh đấy.”
Jun chọc nhẹ vào cô bé đang vùi kín người trong tấm áo choàng trên lưng Seol Jihu. Maria cực kỳ yếu trước sóng nhiệt, cô ấy đang uể oải vì sức nóng và ngột ngạt.
“Nhìn Maria-chan xem. Vì chúng ta không được kén chọn nên cô ấy mới được tham gia đó nhé. Nếu không với tính cách của Kazuki, chắc chắn anh ấy đã từ chối cô nàng này.”
“Nhưng Maria là…”
“Ah,tôi biết. Cô ấy là một linh mục xuất sắc. Vấn đề là tính khí của cô ấy. Hay rõ hơn là tĩnh xã giao của cô ấy với mọi người.”
Seol Jihu không nói nên lời. Cậu không thể phản bác bởi Jun đã nói quá chính xác.
“Tôi đoán là đại ca Kazuki rất lo lắng. Mà, ai cũng vậy thôi. Có tới hai trong số sáu Nữ quái Thiên đường tham gia đội này. Thật kinh khủng!”
Dường như đã hết chịu nổi, một tiếng “Un” đầy sát khí tỏa ra từ lưng Seol Jihu và đống thịt trên lưng cậu quằn quại.
Cảm giác như Maria đang cố nói: “Chết tiệt, ngậm mồm vào, thằng khốn”. Seol Jihu cứ tưởng cô đã ngủ, nhưng hình như cô đã nghe thấy.
“He he, Maria-chan tức giận cũng dễ thương quá đi ~~!”
Trong khi Jun cười khúc khích, Seol Jihu đảo mắt. Cụm từ “Nữ quái Thiên đường” mà Jun nhắc làm cậu nhớ đến ai đó. Cậu khẽ hỏi: “Chohong thì sao?”
“Chung Chohong Noonim thì khác.” Jun ra hiệu cho Seol Jihu lại gần,anh nói khẽ.
“Trước khi trở thành High Ranker, cô ấy đã nổi tiếng với biệt danh “Trinh Nữ Đồ Tể”. Tôi đoán mấy con “linh cẩu” kia không dám lại gần chúng ta là do cô ấy.”
“Ghê vậy cơ à?”
“Vâng. Nghe nói,cô ấy đã ném đầu kẻ thù vào lò rèn. Và còn một thông tin khác, có vẻ như những vũ khí của cô ấy làm từ…”
Chohong hẳn đã nghe thấy họ, vì cô dỏng tai ra nãy giờ. Thậm chú cô còn nghển cổ lên hóng chuyện.
“Có chuyện gì mà hai cậu rôm rả thế. Không khát nước à?”
Hình như cô đã nghe được một phần câu chuyện. Thậm chí cô rất vui vì nghe thấy Jun đang khen cô và chê bai Maria.
“Oh! Cảm ơn cô!” Jun cầm chai nước không do dự.
“Nhân tiện tôi rất đồng ý với anh. Sao lại có người mới có tí hơi nóng đã gục rồi,chúng ta có đang đi dã ngoại đâu, nhỉ?”
“Vâng, vâng, tôi đồng ý với cô một nghìn phần trăm.”
“Nhìn cô ta kìa, ngồi trên lưng Seol như bà hoàng. Cô ta không nghĩ cho cậu ta sao, nếu là tôi, chắc tôi phải đào cái lỗ mà chui xuống cho đỡ xấu hổ mất.”
“Đúng đúng, quá đúng, Noonim.”
“Còn cả anh và Hugo nữa cơ mà,sao cô ta cứ khăng khăng đòi lưng của Seol cơ chứ.”
“Oh, Noonim, cô đang ghe…? À không,cô nói rất đúng,từ nãy đến giờ tôi luôn đồng ý với cô.”
Seol Jihu cảm thấy có bàn tay tự nhiên bấu chặt vào áo cậu. Một tiếng cười gượng gạo vang ra,cậu liền giữ chặt cô hơn rồi nói: ”Maria, nằm yên nào, cô vừa suýt ngã rồi đấy.”
“Uun!”
“Tôi biết mà. Họ đang đùa cô một chút thôi. Ai cũng biết khả năng của cô tuyệt vời như thế nào mà.”
“Uuuuun!”
Khi Seol Jihu an ủi Maria, lông mày Chohong xếch ngược lên và gân máu nổi đầy đầu.
Cuối cùng, Kazuki đành phải quay lại trừng mắt nhắc nhở.
Thế là, sự im lặng lại giáng xuống cả nhóm một lần nữa.
Đúng như Kazuki nói, từ Haramark, cả đội mất đúng hai ngày để tới chỗ Cổng vào. Vì nó mở vào đúng nửa đêm, nghĩ là cổng đã mở được 6 tiếng rồi.
Lối vào nằm ngay giữa ốc đảo màu mỡ ngay giữa sa mạc khô cằn này. Khá nhiều cây cối và có cả một hồ nước nhỏ.
Vì nó là ốc đảo nhỏ nên trong nó giống cái ao, hay là vũng nước hơn là một hồ nước.
Seol Jihu khảo sát ốc đảo một vòng, cậu chẳng tìm được cái gì giống như một cánh Cổng cả.
“Theo như mình từng đọc, Cổng có đủ màu sắc và hình dáng.”
Seol Jihu nhìn chằm chằm vào cái hồ và nghĩ, ‘Có lẽ nào?’
Và đúng như cậu dự đoán, Kazuki chỉ vào vũng nước và bảo cả nhóm chuẩn bị tiến vào.
“Chúng ta phải xuống dưới nước à?”
Seol Jihu hỏi, Kazuki gật đầu, vẻ mặt hơi lo lắng: ”Ừ, chúng ta cần nhanh lên. Không nên trì hoãn nữa.”
Theo suy luận của Kazuki, từ nãy tới giờ không ai tấn công họ, có nghĩa chúng đã chấp nhận thỏa thuận ngầm của anh. Nhưng anh vẫn muốn khẩn trương để đề phòng tình huống bất trắc xảy ra.
Dù sao, đêm dài lắm mộng.
“Tôi rất muốn xem họ chiến đấu,sẽ rất thú vị đây.” khi Hugo Hugo lẩm bẩm, nhưng Kazuki lờ anh ta đi và quay sang cô linh mục đang choàng kín người.
“Trong tình huống này…. Làm ơn!”
Gió dừng thổi, cô linh mục với lấy cây thánh giá.
WOONG!
Một rung động ngắn vang lên và một màn chắn hình cầu màu trắng trải ra từ trung tâm ốc đảo. Khó tin hơn nữa là lớp màng bảo vệ được mở ra rộng lớn tới mức có thể bao phủ toàn bộ ốc đảo trong chưa đầy một giây.
Ngay cả Maria cũng ngừng giận dữ và mở mắt ra như một con thỏ.
“Vãi *ồn con chồn!”
Đây là lần đầu tiên Seol Jihu nghe Maria nguyền rủa vì kinh ngạc. Cậu bất giác cảm thấy ngưỡng mộ vị Đại linh mục kia.
Tuy nhiên, cậu không có nhiều thời gian để đứng đó mà trầm trồ. Kazuki bước vào trước và giục những người còn lại trong đội. Lý do là những con linh cẩu đi theo họ nhanh chóng xôn xao và hỗn loạn, ngay khi tấm màn chắn xuất hiện.
“Seol! Nhanh lên đi chứ.”
“Được rồi.”
Splash, splash.
Seol Jihu ngơ ngác trước sự thúc giục của Chohong. Cô ấy bảo cậu làm gì đây?
“Tôi sẽ đi trước.”
“Hẹn gặp lại ở vùng đất vô danh nha anh em!!” – Jun và Hugo hét to rồi cùng nhảy xuống.
SPLASH!
Nước bắn tung tóe, 2 người họ biến mất.
Seol há hốc miệng. Hồ có sâu đến thế đâu, sao bọn họ lại biến mất không một dấu vết thế?
“Mấy thằng khốn này!!!”
Bị nước hắt đầy người, Chohong càu nhàu trong khi cúi xuống lấy đà, và kế tiếp là Kazuki. Hai người họ nhanh chóng biến mất. Seol Jihu chợt giật mình vì không thấy Maria đâu.
“Ah!”
Bỗng một bàn tay đặt lên vai cậu. Chính là cô Mục Sư ẩn danh.
“Cô không xuống sao.” Seol Jihu hỏi.
Nàng Mục Sư không nói gì. Cô chỉ đơn giản là đang nắm chặt vai cậu.
‘Cô ta sợ mình bỏ đi?? Không, cô ấy muốn đi với mình?’
Có vẻ như cậu đang nhầm lẫn, trông như cô sợ để cậu ở lại một mình vậy. Cậu thực sự ngạc nhiên. Cô đang đối xử với cậu như một đứa trẻ.
‘Tôi vẫn ổn mà.’ – Cậu định lên tiếng càu nhàu.
Nhưng không hiểu sao cậu lại rất thích cảm giác này. 2 người cứ thế chầm chậm chìm xuống nước.
Càng chìm xuống, tầm nhìn lại càng giảm. Nhưng cậu vẫn nhìn thấy từ trên bờ đang có rất người tràn vào ốc đảo, họ chẳng quan tâm gì đến việc phòng thủ hay bất cứ gì khác, lao vào nhau giáp chiến, biến ốc đảo thành một chiến trường hỗn chiến ác liệt.
Seol Jihu nhắm mắt lại.
‘….’
Seol tập trung giác quan theo dòng nước chảy, và cảm giác deja vu thoáng qua.
Có phải là cảm giác lúc ở Cự Thạch Sơn? Cảm giác cậu đã cảm nhận được khi xuôi theo dòng nước trong hồ ở đó.
“Đúng là như vậy.”
“Mình đã cảm nhận được dòng chảy của nước và cả…”
‘Mông?’
Ngay lúc cậu nhớ đến cặp mông của Agnes, cậu lắc đầu ngay tắp lự. Đột nhiên, cảm giác như có một áp lực đang nhấn chìm cậu xuống.
Phịch
“Ặc ặc!”
Ngay lập tức sau đó, anh cảm thấy mông mình rơi xuống thứ gì đó mềm mại.
“Khụ!”
Seol Jihu mở mắt ra, nhận ra mình không còn ở dưới nước nữa. Mặc dù cậu ta vẫn còn ướt sũng, nhưng ít nhất cậu ta đã không còn ở trong hồ.
Cậu nhìn xung quanh một lượt, đó là một căn phòng hoang tàn, khá giống phòng thí nghiệm mà cậu cùng Teresa đã trốn lúc trước.
“Làm ơn, T-tha cho tôi.”
Cậu giật mình, bối rối nhìn xuống theo hướng âm thanh phát ra, Maria đang nằm bẹp dúm dưới mông cậu, tay đập đập xuống sàn kêu cứu. Cậu run bắn lên.
“Maria?”
“Chết tiệt, thằng chó nào dám, bà sẽ……”
“…”
“Khụ, khụ”
Mồm cô chửi độc địa như ác quỷ vậy. Nhưng khi thấy cậu là người ngồi lên lưng mình. Cô lưỡng lự đôi chút, giả vờ ho vài tiếng rồi bĩu môi như quả anh đào.
“Oppa~ không cẩn thận hơn được sao. Suýt nữa thì gãy lưng tôi rồi!!”
Seol Jihu cứ tưởng sắp nhận những lời nguyền rủa kinh khủng nhất từ trước đến nay, nhưng phản ứng của cô làm cậu khá ngạc nhiên và thở phào nhẹ nhõm.
“Cô có ổn không?”
“Trông tôi đang ổn lắm à? Lại đây giúp tôi đi chứ!!”
Cô ấy vẫn cáu bẳn như mọi khi, nhưng cô ấy không chửi bới vung tĩ mẹt lên nữa. Seol Jihu thầm cảm ơn vì hiệu ứng của mấy đồng xu bạc chưa biến mất.
Cậu thanh niên đã có chút nhầm lẫn, tiền không phải là lý do duy nhất cho sự bình tĩnh kỳ lạ kia của Maria. Dù nó chỉ là một chút nhưng Maria cảm thấy mắc nợ Seol Jihu vì đã đưa cô qua sa mạc.
“Dù sao thì ta đang ở đâu đây? Seol Jihu hỏi khi cậu đang nắm tay Maria và kéo cô đứng dậy. Căn phòng này rộng khoảng 65 mét vuông.
“Tôi không biết” – Maria thờ ơ trả lời. Cô còn đang mải nghiêng đầu vắt bớt nước trên tóc.
“Hai người đi cùng nhau sao?”
Ngay lúc đó, một giọng nữ cao thánh thót vang lên. Maria và Seol Jihu nhanh chóng quay lại, và đôi mắt họ lập tức mở to vì sốc. Họ thấy hai người phụ nữ ngồi cùng nhau ở trong góc phòng.
Người đã lên tiếng là một phụ nữ có đôi mắt màu nước, mái tóc cắt bob và hình xăm nhỏ dưới mắt trái.
Người ngồi cạnh cô và đang ngây người nhìn họ, là một cô gái yếu đuối, trông như bị bệnh. Mái tóc dài mượt của cô ấy ánh lên sắc bạc.
Điều quan trọng là Seol Jihu không quen ai trong số họ.
‘Gì thế này?’
Nhanh chóng nhìn quanh căn phòng, Seol Jihu nhận ra rằng năm thành viên khác của đội bị mất tích.
‘Không thể nào… Sao lại…’
Ban đầu, Jang Maldong đã lên kế hoạch huấn luyện Seol thành thạo kĩ năng Ngọn Lao Ma Pháp để hỗ trợ cho cả đội trong giai đoạn hai. Đó là vì cả 4 lần trước, Bữa tiệc có một quy luật bất thành văn:
“Mọi người vào từ cùng một lối vào sẽ được chuyển đến cùng một địa điểm.”
Thế nhưng, quy luật của 4 năm qua, giờ đã bị phá vỡ.
“Hmm, có vẻ cậu còn đồng đội nào khác à?”
Cô gái tóc ngắn như đọc được suy nghĩ cậu.
“Chuyện gì đang sảy xa vậy?”
“Tôi không biết. Tôi mở mắt ra và thấy mình ở đây, nhưng cũng chẳng thấy đồng đội đâu hết. Cô bé này cũng vậy.” Tóc Ngắn nhún vai cười nhìn sang cô gái bên cạnh.
Seol Jihu cắn môi dưới và lấy Tinh Thể Giao Tiếp ra. Và rồi
“Nó không hoạt động đâu.”
Cậu dừng lại nhìn Tóc Ngắn, cô lắc đầu thờ dài.
“Ah, chết tiệt… Chúng ta sẽ mắc kẹt…?”
Bản năng sinh tồn thôi thúc Maria, cô nhanh chóng ôm lấy Seol Jihu.
“Oppa~ Anh sẽ không bỏ rơi em! Phải không!”
“Đương nhiên rồi, sao tôi làm vậy được!”
Maria nói nửa đùa nửa thật, nhưng khi Seol Jihu trả lời với vẻ nghiêm túc, cô hơi bất ngờ và bất giác cúi đầu e lệ.
Chính lúc đó….
Đột nhiên, có người từ trên không lao xuống.
Phịch!
“…”
Và Maria lại bị nghiền nát một lần nữa.
“Ối giời ơi!!!”
Seol Jihu ngây người nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xuất hiện từ hư không và đang xoa xoa mông cô. Trong khi đó, Maria nằm lăn ra đất, co giật như một con sâu bướm đang quằn quại.