Chương 8: Anh!

Chương 8: Anh!

🧠ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (BẢN DỊCH): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống🧠

---

Vu Chiến xoay người, mắt mở trừng trừng nhìn đại phủ xẹt tới sau lưng ba đứa con.

Mảng lớn máu tươi bắn ra, Vu Chiến trừng lớn mắt, chợt rống to một tiếng. Trường đao bên eo ông rung động thành tiếng, hóa thành một vệt sáng đen chừng hai thước nhanh chóng bắn về phía trước.

Ánh đen bay lướt qua gò má Vu Kim, đại phủ đang sắp đánh xuống lần nữa, ánh sáng đen đánh vào đại phủ, một tiếng nổ vang lên, đầu búa vỡ vụn, tên lực lưỡng cầm đại phủ trong tay mở trừng mắt nhìn ánh sáng đen đánh tới trước mặt, chỉ có thể phát ra một tiếng rống to tuyệt vọng.

Trọng giáp khiến trường đao của Vu Kim không thể làm gì lại giống như tờ giấy bị xé ra, thân thể tên lực lưỡng từ giữa chia làm hai mảnh.

Vu Kim, Vu Ngân vừa mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, mấy mũi tên kéo theo khói đen mỏng manh phía sau đã đánh úp lại, bả vai, sau lưng bọn họ lần lượt trúng một tên.

Trên đầu mũi tên đã ngâm dị vật, đầu mũi tên đi vào cơ thể, tạo đau nhức dữ dội làm cho cơ bắp cả người Vu Kim, Vu Ngân không thể khống chế mà co giật.

Vết thương bị đại phủ bổ ra phía sau lưng sâu thấu xương, cơ bắp co giật, đau đớn càng thêm dữ dội đánh úp lại, hai anh em kêu đau một tiếng, ngón tay nắm lấy bả vai Vu Đồng vô thức thả lỏng một chút.

Vu Đồng bị thương nặng, vốn phải dựa vào hai người anh trai mang theo chạy trốn. Vu Kim, Vu Ngân buông lỏng tay, thân thể bọn họ theo quán tính chạy tới trước hơn mười mấy thước, Vu Đồng lại té mạnh xuống đất.

Vu Kim, Vu Ngân đồng thời quay đầu lại kinh hô.

Vu Chiến lo lắng rống to, ông lao nhanh về phía trước, thân thể vạm vỡ mang theo một luồng cuồng phong phóng tới chỗ Vu Đồng ngã xuống.

Vu Kim, Vu Ngân đồng thời dừng lại, xoay người muốn nắm lấy Vu Đồng.

Hơn mười bóng người thân mặc giáp trụ từ cửa động phía sau bọn họ lao ra.

Bảy tám thanh đao, kiếm hung hăng đánh xuống, người phụ nữ đầu trọc mặt sẹo kia hai mắt ứ máu, hai tay đều cầm một thanh chủy thủ nanh rắn, rít nhọn vọt về phía anh em Vu Kim, Vu Ngân. Người phụ nữ rít lên chói tai, giống như điên dại hét lên: "Các ngươi giết đội trưởng...... Các ngươi đáng chết!"

Vu Kim chém trường đao trong tay ra, trường đao hóa thành ánh đao màu đen, tránh qua thân thể người phụ nữ, hướng về bảy tám kẻ địch vùng vẫy binh khí chặn đón.

Người phụ nữ vọt tới trước mặt Vu Kim, Vu Ngân, ánh đao màu đen gần như là sượt qua ngực ả. Gương mặt ả co giật, cười lên kỳ quái, chủy thủ nanh rắn trong tay một trái một phải cắm xuống ngực Vu Kim, Vu Ngân.

Vu Kim vận đủ sức lực muốn bay đi tránh khỏi một đao kia, ngăn cản đao kiếm bổ về phía Vu Đồng, nhưng lúc này cả người cậu co giật, mất hết sức lực, lồng ngực đau đớn khiến cậu muốn né tránh cũng không kịp.

Vu Ngân bên cạnh kêu lên một tiếng, cậu mở rộng hai tay, bước dài một bước tới chắn trước mặt Vu Kim.

Hai thanh chủy thủ đồng thời ghim vào trước ngực Vu Ngân, người phụ nữ dùng sức đâm mạnh về phía trước, chủy thủ xé rách ngực Vu Ngân, chém nát xương sườn cậu, ở sau lưng cậu hung hăng lộ ra nửa lưỡi đao.

Khóe mắt Vu Kim nứt toát, hai dòng máu loãng bắn ra, cậu thét một tiếng chói tai: "Em......"

Vu Ngân miệng phun đầy máu, cậu mở rộng cánh tay thô chắc như cái eo mảnh khảnh của ả kia, ôm mạnh lấy cổ ả ta. Cậu há miệng, cơ bắp khóe miệng cậu do dùng sức quá mạnh mà rách ra, cậu giống như một con rắn độc điên cuồng há miệng ra.

Cái miệng đầy răng trắng toát hung hăng cắn lên cần cổ mảnh khảnh của ả ta.

‘Răng rắc’ một tiếng, giống như thường ngày ở nhà gặm những xương thú thô to kia, Vu Ngân có một bộ răng rất chắc, cậu luôn có thể một hơi cắn nát xương thú to nhất.

Cổ người phụ nữ không thể rắn chắc hơn xương thú. ‘Răng rắc’ một tiếng, đầu ả ta liền nghiêng qua một bên, mảng lớn máu tươi màu đỏ trộn lẫn cùng máu màu lam nhạt trong miệng Vu Ngân tưới đẫm khắp người bọn họ.

Ánh sáng trong mắt Vu Ngân tắt đi, hai tay cậu ôm chặt người phụ nữ ngã xuống đất.

Sức sống đã tắt, thân thể Vu Ngân vẫn theo bản năng mà dùng sức...... dùng sức...... dùng sức......

Cơ thể người phụ nữ truyền đến tiếng vỡ nát chói tai, xương cốt của ả bị Vu Ngân siết gãy, siết vỡ, xương vụn xuyên qua da thịt, đâm ra khỏi giáp da, từng cái, từng cái dữ tợn.

"Em......" Vu Kim lại phun ra một búng máu.

"Anh!" Vu Chiến xoay người cực nhanh, Vu Thiết lại là vừa mới mới nghe thấy động tĩnh phía sau, vừa mới xoay người lại.

Cậu vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Vu Ngân cùng ả kia ôm nhau cùng chết!

Cậu vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Vu Kim hộc ra một ngụm máu lớn!

Cậu vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Vu Đồng nằm dưới đất!

Ánh đao của Vu Kim đập mạnh lên ngực một tên lực lưỡng mang giáp nặng. Tên lực lưỡng mang giáp nặng kêu lên một tiếng đau đớn, bị ánh đao của Vu Kim đâm cho lùi lại mấy bước, trước ngực có một vệt máu loãng phun ra.

Ánh đao Vu Chiến vừa mới đánh ra giống như một con mãng xà kỳ dị xoay người, xoay một vòng, quét qua thân thể mấy tên lực lưỡng.

Ánh đao lạnh thấu xương, năm sáu tên lực lưỡng bị chặt ngang eo!

Một tên lực lưỡng đầu trọc nửa người trên bay lên cao, hắn trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Vu Chiến chạy như điên lao đến: "Cảm huyền? Không...... nửa bước vào Trùng Lâu......"

Thân thể tên lực lưỡng đầu trọc rơi thật mạnh xuống đất, hắn bỏ lại binh khí trong tay, hai tay cào loạn trên mặt đất một hồi bò đi, cắn răng, không cam lòng nhỏ giọng tự nói: "Mảnh đất chó ăn đá, gà ăn sỏi này...... nửa bước vào Trùng Lâu...... Ông đây vậy mà lại chết ở chỗ này!"

Ánh đao của Vu Chiến đánh chết năm sáu tên lực lưỡng, một lão già gầy gò, cái đầu không khác mấy người lùn màu xám trốn ở sau một tên lực lưỡng bất ngờ nhảy ra, kiếm nhọn trong tay được phủ một luồng sáng lạnh, ghim thật sâu vào trong ngực Vu Đồng.

Lão già gầy gò chợt ngẩng đầu lên, hướng về phía Vu Chiến đột nhiên dừng bước, rống giận một tiếng bén nhọn: "Các ngươi giết đội trưởng...... Các người giết đại muội...... Các ngươi giết nhiều anh em của bọn ta như vậy!"

"Em!" Vu Kim nhổ hai mũi tên sau lưng xuống, ném thật mạnh xuống đất. Cậu thu lại trường đao bay đi, hai tay nắm đao nhìn Vu Đồng cứng đờ bất động, rít nhọn một tiếng.

"Lão nhị...... Lão tam......" Khóa miệng Vu Chiến chảy ra một dòng máu, tay ông nắm lấy, trường đao xoay vòng trên không trung bay về lại trong tay. Ông hít sâu một hơi, trường đao chỉ về phía lão già gầy gò.

"Hãy nhìn cha của các con, báo thù cho các con!" Vu Chiến nhếch miệng cười, máu tươi liền từ khóe miệng trào ra.

‘Phi’ một tiếng, Vu Chiến phun ra gần nửa đầu lưỡi.

Vu Ngân, Vu Đồng liên tiếp chết đi, Vu Chiến tức giận thấu tim, trực tiếp cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Vu Thiết đứng ở bên cạnh vùng nước lớn kia, trước mắt cậu tối lại từng trận, từng trận, đầu gối như nhũn ra quỵ xuống đất.

Trước mắt toàn là máu, tất cả đều là màu, đầy mắt đều là máu......

Hình ảnh Vu Ngân và Vu Đồng xuất hiện trùng trùng điệp điêp trước mắt cậu......

Gương mặt trắng bệch, gương mặt trộn lẫn trong vô biên máu tươi, ngang tàng bá đạo lắp đầy tầm mắt cậu......

Lồng ngực co rút đau đớn từng cơn......

Trái tim thắt lại từng nhịp......

Trong miệng giống như bị bùn đất mang theo mùi máu tươi nhồi nhét, muốn hít thở cũng không được nữa......

Lá gan Vu Thiết không nhỏ, cậu thậm chí có thể một mình lau rửa đầu lâu của Hùng Hổ......

Thế nhưng hiện giờ, bụng cậu chợt co rút từng trận, trên đùi cậu ấm nóng một mảng......

Gương mặt Vu Thiết vặn vẹo, thét chói tai khàn cả giọng : "Anh...... Anh A!"

Lại thêm nhiều bóng người thân mặc giáp trụ lướt vào trong động, bọn họ đứng ở phía sau lão già gầy gò, một đám mắt lộ ra tia hung dữ nhìn chằm chằm Vu Chiến và Vu Thiết.

Chiến sĩ Ngưu Tộc, chiến sĩ Thanh Lang mà Vu Chiến mang theo vào mỏ khoáng cầm binh khí đi tới phía sau Vu Chiến, nhỏ giọng gào thét, giống như dã thú nổi giận, nhìn chằm chằm những kẻ địch mạnh mẽ kia.