Chương 6: Giết
👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹
---
Tốc độ hai anh em cực nhanh, chỉ mấy lần hít thở đã chạy xa hơn một dặm.
Phía góc xéo truyền đến tiếng huýt dài, tiếng bước chân nặng nề giống như chiến mã phi nhanh, chấn động đến lòng người tê dại, gào thét lao đến.
Hơn mười tên lực lưỡng tay cầm trường đao, trên người khoác giáp nặng bằng kim loại, ngực trái có một phù hiệu màu đen cực lớn, bỗng nhiên từ trong một mảng sương mù cực nhạt vọt ra, giống như một đám mãnh thú hung tàn, chạy như về phía ba anh em.
Giáp nặng trên người chúng cực kỳ dày nặng, chỗ dày nhất ước chừng hơn một tấc (khoảng 3cm), có thể thấy được bộ giáp này nặng cỡ nào.
Ấy vậy mà bọn chúng lao đến như bay, tốc độ vậy mà còn nhanh hơn gấp đôi so với ba anh em.
Nhìn kỹ lại, dưới hai chân những người kia đều mơ hồ có vòng xoáy sương mù xoay chuyển nhanh chóng, giống như có từng ngọn, từng ngọn gió xoay quanh dưới chân bọn hắn.
Vu Ngân lại rít giọng chửi rủa: "Một mảng sương mù nhạt như vậy...... Bọn họ làm sao có thể trốn trong sương mù?"
Vu Kim chợt rống to một tiếng, trường đao trên tay phải quét mạnh về phía sau. Trường đao bắn ra một tia sáng đen, mang theo tiếng rít gió chói tai hướng về ngực một gã lực lưỡng không biết từ khi nào đã vọt tới phía sau cậu mà đâm tới.
Tên lực lưỡng kia rống lên một tiếng trầm thấp, hai tay cầm một thanh chiến chùy sừng dê hung hăng đánh về phía trước.
Năm ngón tay phải của Vu Kim chợt mở ra, sau đó nắm chặt quyền. Tốc độ tia sáng đen lao tới trước chợt nhanh hơn gấp đôi, chiến chùy gần như là sượt qua tia sáng đen. Tia sáng đen va chạm mạnh lên ngực tên lực lưỡng, phát ra một tiếng va chạm nặng nề.
Đốm lửa văng khắp nơi, giáp dày trước ngực tên lực lưỡng bị bổ ra một vết nứt dài hơn một xích, da thịt trước ngực bị cắt ra một mảng lớn, mảng lớn máu tươi liền theo giáp ngực phun ra.
Tia sáng đen nhanh chóng đánh một vòng, bay về phía sau, tên lực lưỡng kêu đau, nhanh chóng lui về sau: "Thằng nhãi con này...... vậy mà đã nửa bước vào ‘Cảm Huyền’!"
Vu Kim một hơi bắt lấy trường đao bán ngược trở về, hung hăng trừng nhìn chằm chằm bộ giáp trên người tên lực lưỡng một cái: "Da thật dày...... Giáp này, tốt!"
Mười mấy tên lực lưỡng phía sau, từng mảnh, từng mảnh sương mỏng liếc mắt một cái có thể nhìn thấu không ngừng chớp lóe, sương mỏng đột nhiên biến mất, mấy mươi bóng người toàn thân dính máu đích bóng người đồng thời thoáng hiện. Những người này cao thấp mập ốm khác nhau, có nam có nữ, hoặc là thân mang giáp nặng, hoặc là mặc giáp da bó sát người, thân hình xốc vác, trên người đều mang theo một luồng hùng dũng.
Khi Vu Kim rống to, một người phụ nữ đầu trọc, nửa người mặc giáp mềm, hai chân dài được quần da màu đen bó sát bao bọc, trên mặt ngang dọc bảy tám vết sẹo cười một tiếng quái dị, thân thể ả chợt nghiêng về phía trước một cái, một thanh chủy thủ nanh rắn dài hơn một xích nhanh chóng bay ra, im hơi lặng tiếng quét ra một vệt sáng lạng màu lam thẫm.
Vu Kim vừa mới thu lại trường đao, Vu Ngân vừa lúc phóng ra một đao về phía sau.
Tia sáng đen dài hơn một xích cắt qua không khí, đánh mạnh lên chủy thủ nanh rắn gần như trong suốt.
Một tiếng ‘keng’ giòn vang, chủy thủ nanh trắng vừa nhẹ vừa mỏng bắn lên cao hơn mười thước, trường đao Vu Ngân phóng ra lại nặng nề rơi xuống đất.
"Tên nhóc này chỉ là ‘Trúc Cơ’ ‘Canh Nguyên Quán Thể’! Hừ, yếu!" Người phụ nữ đầu trọc đắc ý cười một tiếng, thuận tay chỉ lên trời một cái, chủy thủ nanh rắn bắn lên cao hơn mười thước hóa thành một vệt ánh sáng lạnh màu lam cực mỏng chợt ngoặt xuống dưới.
Ánh sáng màu lam nhanh chóng áp sát ba anh em Vu Kim.
Ba anh em đã chạy như điên tới lối vào mỏ khoáng, mấy người lùn màu xám canh giữ ở lối vào mỏ khoáng vừa nghe được động tĩnh liền lao ra.
Vu Ngân một hơi nắm lấy hai người lùn màu xám, tiện tay ném bọn chúng về phía giữa trời.
Ánh sáng lạnh màu lam thẫm bay vòng qua người hai người lùn màu xám chém tới, người lùn màu xám còn chưa biết chuyện gì đang diễn ra, thân thể đã bị ánh sáng lạnh bổ ra.
Trong tiếng hét thảm thê lương, chủy thủ nanh rắn bị hai người lùn màu xám ngăn trở, ba anh em Vu Kim đã trốn mỏ khoáng.
"Kẻ địch...... Ngăn địch! Tử chiến!" Vu Kim lên tiếng thét dài trong mỏ khoáng.
Khác với vừa nãy cảnh báo Nham Thạch Chu Nho trong ruộng chạy trốn, phát hiện kẻ địch mạnh, Vu Kim ra lệnh quyết tử.
Người lùn màu xám và Nham Thạch Chu Nho trong mỏ khoáng đồng thời ngẩn ngơ. Sau đó, hơn một ngàn người lùn màu xám, Nham Thạch Chu Nho phát ra tiếng thét chói tai ồn ào, giống như nước lũ từ khắp nơi trong mỏ khoáng vọt ra.
Ba anh em Vu Kim điên cuồng chạy qua, mấy người lùn màu xám giám công vung vẩy hai tay, hơn mười viên sắt lỡn cỡ trứng chim mang theo tiếng xé gió bay ra.
Đây là mìn phá núi dùng để nổ đá tìm mạch khoáng, uy lực rất lớn, đá tảng mấy thước vuông cũng sẽ dễ dàng bị nổ thành bụi phấn.
"Thuẫn!" Một người vạm vỡ cao hơn hai thước, toàn thân mang giáp nặng, hai tay không có binh khí, chỉ có sau lưng cõng một tấm chắn cao hơn hai thước, dày chừng một xích chợt bước về phía trước mấy bước.
Trọng thuẫn nặng nề nện xuống đất.
Mấy cái hoa văn uốn lượn phát sáng phía ngoài trọng thuẫn lấp lóe. Trọng thuẫn chấn động thật mạnh, từng luồng ánh sáng màu vàng giống như gợn nước men theo mặt thuẫn khuếch tán ra bốn phía, hóa thành một bức tường phạm vi hơn mười thước che chắn hơn mười người phía sau.
Hơn mười viên mìn phá núi đồng thời nổ tung.
Trong tiếng vang ầm ầm, ánh sáng màu vàng phía ngoài trọng thuẫn vặn vẹo kịch liệt, cuối cùng nổ thành bụi phấn.
Người vạm vỡ cầm trọng thuẫn trong tay kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể chấn động kịch liệt một hồi, khó khăn lắm mới đứng vững thân mình.
"Giết!" Một giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng truyền đến từ bên ngoài mỏ khoáng.
Hai mươi mấy nam nữ mặc giáp mềm, thân hình linh hoạt đồng thời từ phía sau rút ra trọng nỏ mang theo hộp nỏ cực lớn. Cùng với tiếng xé gió chói tai, từng mũi, từng mũi tên nỏ bằng thép tinh luyện kéo theo từng luồng, từng luồng khói đen cực mạnh, giống như một trận gió lốc màu đen quét qua mỏ khoáng.
Tên nỏ có sức xuyên thấu cực kỳ đáng sợ, xuyên qua thân thể một đám người lùn màu xám và Nham Thạch Chu Nho.